Kết Hôn Âm Dương
Chương 25: Đèn dẫn hồn
Tôi đã nhìn thấy ai đây?
Phương Tình Nhi.
Cô ta không phải đã bị các nữ cương thi nhà Từ Dương xé nát hay sao? Tại sao bây giờ đây lại trở lại với cơ thể hoàn chỉnh?
Mà bây giờ, Phương Tình Nhi không chỉ rất hoàn chỉnh, mà trông cô ta có vài phần khí sắc trên mặt, không giống như trước đây khi nhìn thấy cô ta, chỉ là một con rối không hơn.
Cô ta mặc một chiếc áo dài kiểu cổ trang màu trắng, trong tay còn mang theo một chiếc đèn giấy hình hoa sen, trên đó thắp một đốm xanh lè, chiếu sáng cả một vùng tối tăm.
Chỉ nghe thấy cô ta nhẹ nhàng niệm trong miệng: "Nhân thế thương thương bách niên, sinh lão bệnh tử, Âm Quân lệnh cho ta đến thắp cho chư vị chiếc đèn dẫn hồn, chư vị tới quỷ môn, nhập hoàng tuyền, qua Nại Hà, đi đến kiếp sau, những việc kiếp trước hãy bỏ lại phía sau lưng."
Lời vừa dứt.
Đằng sau lưng cô ta xuất hiện một cảnh tượng tôi thấy rất quen thuộc – Quỷ môn quan!
Đây là phép thuật thần thông gì vậy?
Chỉ sau một ngày không gặp, ngày hôm qua đây thôi cô ta còn là nô bộc của kẻ khác, nay lại có thể mở được quỷ môn quan ngay trước mắt chúng tôi?
Cái người mà cô ta nói đến "Âm Quân", không phải là Âm Thập Nhị sai cô ta đến đó chứ? Cũng có thể, lần trước cũng là Âm Thập Nhị đã thao túng xác của cô ta để chống lại đám cương thi nhà Từ Gia cơ mà!
Quỷ môn quan mở ra, oan hồn ác quỷ trong gian nhà tắm nhà Từ Dương như bị hút theo, cứ thế cả đám bay theo hướng quỷ môn.
Lũ quỷ tóm lấy tay tôi cũng thả tôi ra, rồi bay theo hướng đó, tôi ngã xuống đất.
Nhìn thấy tất cả ác linh đều bay về phía quỷ môn, tôi thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng việc này cứ nhẹ nhàng như thế là kết thúc, trong đám quỷ một tiếng thét chói tai làm tôi giật mình: "Quay lại! chúng mày đều là tao chiêu vong đưa tới! Tất cả đều không được đi!"
Nói đoạn một trận cuồng phong nổi lên, cứ thế quật về phía Phương Tình Nhi.
Phương Tình Nhi không một chút phòng bị, cô ta "Á" lên một tiếng, cơ thể yếu ớt bị trận cuồng phong thổi mạnh vào người nghiêng ngả ngã ra, đốm u hỏa trên chiếc đèn dẫn hồn bỗng chốc tắt ngấm.
Đèn vừa tắt, cửa quỷ môn ngay lập tức biến mất.
Mẹ của Từ Dương ôm theo nửa thân của Từ Dương đến trước mặt Phương Tình Nhi, vừa thở dốc vừa nhìn chằm chằm vào cô ta: "Mày là cái đứa phản bội! là dâu con nhà họ Từ, lại dám giúp người ngoài đối phó với chúng ta!"
Phương Tình Nhi chớp chớp mắt, sắc mặt đã lấy lại bình tĩnh: "Tôi là bị người ta bắt cóc rồi đem bán cho bà, cũng không phải can tâm tình nguyện gả vào Từ Gia! Bà nói với tôi, từ nay về sau Từ gia sẽ đối xử với tôi như con gái ruột trong nhà, mong tôi có thể sống yên phận ở Từ Gia. Nhưng tôi vẫn muốn trở về nhà của tôi, gặp bố mẹ tôi, bà không cho phép, còn đánh gãy chân của tôi, không cho tôi đi. Sau đó vì tôi phản kháng, tôi từ một người sống sờ sờ ra đó mà bà nỡ lòng nào nhét tôi vào quan tài bức tôi chết! Sau khi chết hóa quỷ, oán niệm không ngừng, thì bà lại nhốt linh hồn tôi vào bài vị trong từ đường, tôi chết đi cũng chẳng có tự do! Thật may mắn cho tôi đã gặp vị đại nhân đó, ngài ấy đã trả tự do cho tôi, cũng hứa sẽ đưa tôi về thăm bố mẹ tôi, nay tôi còn lưu lại chốn này, cũng chỉ có một tâm nguyện duy nhất thôi, đó là – tìm bà trả thù!"
"Tiện nhân, lúc mày còn sống đã ăn cơm gạo nhà tao nấu, chết cũng là ăn nhang khói nhà tao thắp, tao thấy bản thân tao không có bạc đãi mày, mày còn dám có ý niệm oán hận tao? Còn đem hơn nửa lũ quỷ mà tao khó khăn lắm mới chiêu vong về thoát qua qủy môn quan! Mày đã bất nhân như thế, cũng đừng trách tao bất nghĩa với mày! Mẹ Từ dương nói.
Phương Tình Nhi phủi phủi áo quần, từ từ đứng dậy, trên mặt không hề lộ vẻ sợ hãi, điềm tĩnh nói: "Đừng có nói cái kiểu dọa người đó với tôi, bây giờ tôi chẳng có chút gì là sợ bà nữa đâu."
Vừa nãy, Mẹ Từ Dương còn có chút niệm tình cũ nên cũng xuất chiêu nhẹ nhàng, sau khi nghe Phương Tình Nhi nói vậy, mẹ Từ Dương cũng không còn muốn niệm chút tình xưa kia nữa, bà ta xuất một chiêu lên người Phương Tình Nhi!
Một trận cuồng phong thổi qua, chỉ còn thấy một bộ xương trắng!
Tôi còn tưởng Phương Tình Nhi nói cứng như vậy, sẽ là một nhân vật không chút tầm thường chứ, cuối cùng thì cũng chỉ một chiêu, đã làm cô ta biến thành tro bụi!
Thật là làm tôi mất hết cả niềm tin!
Bộ xương cốt trắng phau đó dường như vẫn còn ý thức, cô ta sợ hãi nhìn đôi bàn tay, rồi nhìn vào cơ thể mình: "Cơ thể của tôi...!"
"Nó đã thuộc về ta." Một bóng người thon gọn yểu điệu dần xuất hiện ngay sau Phương Tình Nhi, lúc khuôn mặt của người đó lộ ra đã làm tôi sợ mất mật, người đó giống Phương Tình Nhi cũng phải đến bảy tám phần!
Nếu Phương Tình Nhi trong hình dáng là một cô bé mười mấy tuổi chưa trưởng thành, thì người đó lại là phiên bản trưởng thành của Phương Tình Nhi!
Nếu trong tay bà ta không đang ôm nửa thân của Từ Dương, thì tôi sẽ không nhận ra được – đó là mẹ của Từ Dương!
"Lớp da thịt của mày đã thuộc về ta." Người đàn bà đó cười một cách nham hiểm, "ta đã dùng da thịt ta để chiêu vong âm hồn tám phương về, còn sợ sau này không có hình hài con người để gặp ai, không ngờ con ranh con mày đã xuất hiện tại đây bằng thể xác lúc còn sống, chẳng phải là đang dâng cho ta một bộ da phù hợp hay sao?"
Nói xong, bà ta đặt nửa thân của Từ Dương xuống, nhẹ nhàng sờ lên mặt người chết, cười nói: "con trai, bây giờ ta đã khoác lên bộ da một cô gái hai mấy tuổi, nếu ôm thêm con thì không được tiện lắm. Con hãy nằm đây, ta sẽ bắt con vợ hụt của con lại, hỏi nó cho rõ, rốt cuộc là nó đã giấu nửa thân dưới của con ở đâu?"
Vợ hụt?
Này...
Nói không chừng là đang nói đến tôi đấy?
Môi tôi khẽ động, vốn dĩ sau khi thoát khỏi vòng vây của lũ quỷ thì đã trốn ngay vào một góc để bồ hóng rồi, cứ nghĩ là trốn vào một góc sẽ chẳng ai chú ý đến nữa, nhưng không ngờ người ta vẫn không quên tôi!
Một giây sau, mẹ Từ Dương đã thình lình xuất hiện trước mặt tôi.
Có được lớp da mới...không, là được trở về tuổi đôi mươi, dường như lão bà này có vẻ như đang vui phơi phới, trên đời này ngoài diện mạo trẻ trung xinh đẹp ra, còn có thứ gì có thể làm cho đàn bà mê mẩn hơn đâu?
Bà ta nhìn tôi, cười nham hiểm nói với tôi: "con ranh, làm dâu con nhà họ Từ có gì không tốt chứ? Ta thấy lần này Từ Dương là có tình cảm thật với mày. Trước đó có bao nhiêu là vợ, chưa bao giờ ta thấy thấy nó cúi mình rạp gối như thế."
Tôi cố nuốt nước bọt, dùng những lời dỗ ngọt với Từ Dương lúc trước thuyết phục bà ta: "Dì ơi, chẳng lẽ dì quên rồi hay sao, là dì đã đưa tôi lên núi, rồi đẩy tôi xuống từ đỉnh núi! Nhưng con trai dì lại chết trong lúc dì đi cùng tôi lúc đó, tôi chẳng qua cũng chỉ là một con bé tầm thường, lại không biết yêu thuật gì, thì sao có thể giết được con của dì đây? Người giết con của Dì là một người khác, dì lại chuyển hận thù của dì qua tôi, dì nghĩ rằng giết tôi là báo thù cho con trai dì hay sao, nhưng kẻ giết con của dì đang nhởn nhơ ngoài kia đó! Hơn nữa dì cũng không thể tìm được thông tin gì về nửa thân dưới của con dì trên người tôi được!"
Người đàn bà đó cười mỉm nói: "là con người,thì thích nói dối, nhưng người chết thì không. Ta làm chút phép, lệnh cho vong hồn của con ta đi tìm kẻ đã giết hại nó. Nếu mày không phải là kẻ đã giết hại nó, thì sao nó lại đi tìm mày làm chi?"
"Hắn ta bị kẻ đó lừa rồi!" tôi không nhịn được mà hét lên!
Người đàn bà đó chậc chậc mấy tiếng: "Đấy mày xem, người sống là thích nói dối, mày chết đi mới có thể nói thật được. Không thì thế này, sau khi mày chết đi, ta sẽ luyện hóa cho quỷ hồn của mày làm nô bộc cho ta, hạ lệnh cho mày đi lấy nửa thân của con trai ta về - việc đó so với bây giờ ta cứ từng câu từng chữ hỏi thế này tiện hơn rất nhiều!"
Phương Tình Nhi.
Cô ta không phải đã bị các nữ cương thi nhà Từ Dương xé nát hay sao? Tại sao bây giờ đây lại trở lại với cơ thể hoàn chỉnh?
Mà bây giờ, Phương Tình Nhi không chỉ rất hoàn chỉnh, mà trông cô ta có vài phần khí sắc trên mặt, không giống như trước đây khi nhìn thấy cô ta, chỉ là một con rối không hơn.
Cô ta mặc một chiếc áo dài kiểu cổ trang màu trắng, trong tay còn mang theo một chiếc đèn giấy hình hoa sen, trên đó thắp một đốm xanh lè, chiếu sáng cả một vùng tối tăm.
Chỉ nghe thấy cô ta nhẹ nhàng niệm trong miệng: "Nhân thế thương thương bách niên, sinh lão bệnh tử, Âm Quân lệnh cho ta đến thắp cho chư vị chiếc đèn dẫn hồn, chư vị tới quỷ môn, nhập hoàng tuyền, qua Nại Hà, đi đến kiếp sau, những việc kiếp trước hãy bỏ lại phía sau lưng."
Lời vừa dứt.
Đằng sau lưng cô ta xuất hiện một cảnh tượng tôi thấy rất quen thuộc – Quỷ môn quan!
Đây là phép thuật thần thông gì vậy?
Chỉ sau một ngày không gặp, ngày hôm qua đây thôi cô ta còn là nô bộc của kẻ khác, nay lại có thể mở được quỷ môn quan ngay trước mắt chúng tôi?
Cái người mà cô ta nói đến "Âm Quân", không phải là Âm Thập Nhị sai cô ta đến đó chứ? Cũng có thể, lần trước cũng là Âm Thập Nhị đã thao túng xác của cô ta để chống lại đám cương thi nhà Từ Gia cơ mà!
Quỷ môn quan mở ra, oan hồn ác quỷ trong gian nhà tắm nhà Từ Dương như bị hút theo, cứ thế cả đám bay theo hướng quỷ môn.
Lũ quỷ tóm lấy tay tôi cũng thả tôi ra, rồi bay theo hướng đó, tôi ngã xuống đất.
Nhìn thấy tất cả ác linh đều bay về phía quỷ môn, tôi thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng việc này cứ nhẹ nhàng như thế là kết thúc, trong đám quỷ một tiếng thét chói tai làm tôi giật mình: "Quay lại! chúng mày đều là tao chiêu vong đưa tới! Tất cả đều không được đi!"
Nói đoạn một trận cuồng phong nổi lên, cứ thế quật về phía Phương Tình Nhi.
Phương Tình Nhi không một chút phòng bị, cô ta "Á" lên một tiếng, cơ thể yếu ớt bị trận cuồng phong thổi mạnh vào người nghiêng ngả ngã ra, đốm u hỏa trên chiếc đèn dẫn hồn bỗng chốc tắt ngấm.
Đèn vừa tắt, cửa quỷ môn ngay lập tức biến mất.
Mẹ của Từ Dương ôm theo nửa thân của Từ Dương đến trước mặt Phương Tình Nhi, vừa thở dốc vừa nhìn chằm chằm vào cô ta: "Mày là cái đứa phản bội! là dâu con nhà họ Từ, lại dám giúp người ngoài đối phó với chúng ta!"
Phương Tình Nhi chớp chớp mắt, sắc mặt đã lấy lại bình tĩnh: "Tôi là bị người ta bắt cóc rồi đem bán cho bà, cũng không phải can tâm tình nguyện gả vào Từ Gia! Bà nói với tôi, từ nay về sau Từ gia sẽ đối xử với tôi như con gái ruột trong nhà, mong tôi có thể sống yên phận ở Từ Gia. Nhưng tôi vẫn muốn trở về nhà của tôi, gặp bố mẹ tôi, bà không cho phép, còn đánh gãy chân của tôi, không cho tôi đi. Sau đó vì tôi phản kháng, tôi từ một người sống sờ sờ ra đó mà bà nỡ lòng nào nhét tôi vào quan tài bức tôi chết! Sau khi chết hóa quỷ, oán niệm không ngừng, thì bà lại nhốt linh hồn tôi vào bài vị trong từ đường, tôi chết đi cũng chẳng có tự do! Thật may mắn cho tôi đã gặp vị đại nhân đó, ngài ấy đã trả tự do cho tôi, cũng hứa sẽ đưa tôi về thăm bố mẹ tôi, nay tôi còn lưu lại chốn này, cũng chỉ có một tâm nguyện duy nhất thôi, đó là – tìm bà trả thù!"
"Tiện nhân, lúc mày còn sống đã ăn cơm gạo nhà tao nấu, chết cũng là ăn nhang khói nhà tao thắp, tao thấy bản thân tao không có bạc đãi mày, mày còn dám có ý niệm oán hận tao? Còn đem hơn nửa lũ quỷ mà tao khó khăn lắm mới chiêu vong về thoát qua qủy môn quan! Mày đã bất nhân như thế, cũng đừng trách tao bất nghĩa với mày! Mẹ Từ dương nói.
Phương Tình Nhi phủi phủi áo quần, từ từ đứng dậy, trên mặt không hề lộ vẻ sợ hãi, điềm tĩnh nói: "Đừng có nói cái kiểu dọa người đó với tôi, bây giờ tôi chẳng có chút gì là sợ bà nữa đâu."
Vừa nãy, Mẹ Từ Dương còn có chút niệm tình cũ nên cũng xuất chiêu nhẹ nhàng, sau khi nghe Phương Tình Nhi nói vậy, mẹ Từ Dương cũng không còn muốn niệm chút tình xưa kia nữa, bà ta xuất một chiêu lên người Phương Tình Nhi!
Một trận cuồng phong thổi qua, chỉ còn thấy một bộ xương trắng!
Tôi còn tưởng Phương Tình Nhi nói cứng như vậy, sẽ là một nhân vật không chút tầm thường chứ, cuối cùng thì cũng chỉ một chiêu, đã làm cô ta biến thành tro bụi!
Thật là làm tôi mất hết cả niềm tin!
Bộ xương cốt trắng phau đó dường như vẫn còn ý thức, cô ta sợ hãi nhìn đôi bàn tay, rồi nhìn vào cơ thể mình: "Cơ thể của tôi...!"
"Nó đã thuộc về ta." Một bóng người thon gọn yểu điệu dần xuất hiện ngay sau Phương Tình Nhi, lúc khuôn mặt của người đó lộ ra đã làm tôi sợ mất mật, người đó giống Phương Tình Nhi cũng phải đến bảy tám phần!
Nếu Phương Tình Nhi trong hình dáng là một cô bé mười mấy tuổi chưa trưởng thành, thì người đó lại là phiên bản trưởng thành của Phương Tình Nhi!
Nếu trong tay bà ta không đang ôm nửa thân của Từ Dương, thì tôi sẽ không nhận ra được – đó là mẹ của Từ Dương!
"Lớp da thịt của mày đã thuộc về ta." Người đàn bà đó cười một cách nham hiểm, "ta đã dùng da thịt ta để chiêu vong âm hồn tám phương về, còn sợ sau này không có hình hài con người để gặp ai, không ngờ con ranh con mày đã xuất hiện tại đây bằng thể xác lúc còn sống, chẳng phải là đang dâng cho ta một bộ da phù hợp hay sao?"
Nói xong, bà ta đặt nửa thân của Từ Dương xuống, nhẹ nhàng sờ lên mặt người chết, cười nói: "con trai, bây giờ ta đã khoác lên bộ da một cô gái hai mấy tuổi, nếu ôm thêm con thì không được tiện lắm. Con hãy nằm đây, ta sẽ bắt con vợ hụt của con lại, hỏi nó cho rõ, rốt cuộc là nó đã giấu nửa thân dưới của con ở đâu?"
Vợ hụt?
Này...
Nói không chừng là đang nói đến tôi đấy?
Môi tôi khẽ động, vốn dĩ sau khi thoát khỏi vòng vây của lũ quỷ thì đã trốn ngay vào một góc để bồ hóng rồi, cứ nghĩ là trốn vào một góc sẽ chẳng ai chú ý đến nữa, nhưng không ngờ người ta vẫn không quên tôi!
Một giây sau, mẹ Từ Dương đã thình lình xuất hiện trước mặt tôi.
Có được lớp da mới...không, là được trở về tuổi đôi mươi, dường như lão bà này có vẻ như đang vui phơi phới, trên đời này ngoài diện mạo trẻ trung xinh đẹp ra, còn có thứ gì có thể làm cho đàn bà mê mẩn hơn đâu?
Bà ta nhìn tôi, cười nham hiểm nói với tôi: "con ranh, làm dâu con nhà họ Từ có gì không tốt chứ? Ta thấy lần này Từ Dương là có tình cảm thật với mày. Trước đó có bao nhiêu là vợ, chưa bao giờ ta thấy thấy nó cúi mình rạp gối như thế."
Tôi cố nuốt nước bọt, dùng những lời dỗ ngọt với Từ Dương lúc trước thuyết phục bà ta: "Dì ơi, chẳng lẽ dì quên rồi hay sao, là dì đã đưa tôi lên núi, rồi đẩy tôi xuống từ đỉnh núi! Nhưng con trai dì lại chết trong lúc dì đi cùng tôi lúc đó, tôi chẳng qua cũng chỉ là một con bé tầm thường, lại không biết yêu thuật gì, thì sao có thể giết được con của dì đây? Người giết con của Dì là một người khác, dì lại chuyển hận thù của dì qua tôi, dì nghĩ rằng giết tôi là báo thù cho con trai dì hay sao, nhưng kẻ giết con của dì đang nhởn nhơ ngoài kia đó! Hơn nữa dì cũng không thể tìm được thông tin gì về nửa thân dưới của con dì trên người tôi được!"
Người đàn bà đó cười mỉm nói: "là con người,thì thích nói dối, nhưng người chết thì không. Ta làm chút phép, lệnh cho vong hồn của con ta đi tìm kẻ đã giết hại nó. Nếu mày không phải là kẻ đã giết hại nó, thì sao nó lại đi tìm mày làm chi?"
"Hắn ta bị kẻ đó lừa rồi!" tôi không nhịn được mà hét lên!
Người đàn bà đó chậc chậc mấy tiếng: "Đấy mày xem, người sống là thích nói dối, mày chết đi mới có thể nói thật được. Không thì thế này, sau khi mày chết đi, ta sẽ luyện hóa cho quỷ hồn của mày làm nô bộc cho ta, hạ lệnh cho mày đi lấy nửa thân của con trai ta về - việc đó so với bây giờ ta cứ từng câu từng chữ hỏi thế này tiện hơn rất nhiều!"
Bình luận truyện