Kết Hôn! Anh Dám Không?
Chương 98: Chờ đợi nhiều năm
Hướng Thực nghi ngờ, rũ mắt nhìn Ân Nhạc Vy, có chút hoài nghi, nhưng lại cảm thấy chuyện này sẽ không thật sự như vậy.
Hướng Thực mình dù sao cũng được coi là một người rất xuất sắc. Hiện tại, “Hướng Vỹ” phát triển vô cùng hưng thịnh, bản thân anh tan cũng anh tuấn, dáng người cũng không tồi, ra đường cũng có rất nhiều cô gái say như điếu đổ. Bản thân tự cho rằng chính mình rất xuất sắc, thế nhưng ở đâu ra, tùy tiện xuất hiện một người đàn ông có thể lật đổ vị trí của mình trong lòng Ân Nhạc Vy cơ chứ?
Phải biết rằng, năm đó, Ân Nhạc Vy vì muốn trèo lên giường mình mà tiêu tốn không biết bao nhiêu sức lực.
Nước mắt Ân Nhạc Vy rơi lã chã, cô ta nhấc người dậy, đối mặt với Hướng Thực nói: “Hướng Thực, chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, anh có lẽ cũng hiểu rõ em. Anh xuất sắc như vậy, em làm sao có thể từ bỏ anh mà chạy theo người đàn ông khác cơ chứ. Ngày trước em không từ bỏ, hiện tại, em đã mang trong mình đứa con của anh, em làm sao có thể làm ra loại chuyện ngu ngốc như vậy cơ chứ?
Lời giải thích của Ân Nhạc Vy khiến Hướng Thực không nói nên lời, đương nhiên, Ân Nhạc Vy cũng không nghĩ đến chuyện sẽ cho hắn cơ hội nói.
Ân Nhạc Vy đưa tay ra lau loạn xạ nước mắt trên mặt, tiếp tục nói: “Em biết, bây giờ anh rất phiền não, có thể là vì chuyện bận rộn ở công ty, cũng có thể là vì trong nhà gần đây quá bề bộn. Nhưng mà Hướng Thực, những chuyện này có liên quan đến em sao? Vì sao anh lại xả giật lên người em như vậy? Chuyện ở công ty em không thể giúp anh được, thỉnh thoảng anh nói với em về những chuyện đó, em khi đó chính là chiếc thùng rác để anh giải quyết buồn bực, em rất vui. Nhưng còn chuyện trong nhà thì sao? Rõ ràng là Hướng Linh không tôn trọng anh, rõ ràng là Hướng Linh đùa giỡn khiến chị cả tức giận, dựa vào cái gì mà cả nhà phải cưng chiều cô ta? Cô ta nói phòng tập nhảy quá nhỏ, muốn dọn đến phòng quần áo của em, em nói gì sao? Nhưng bây giờ…”
Hướng Thực cau mày, gần đây Hướng Linh quả thật làm loạn quá mức, vì lí do này, Ân Nhạc Vy quả thật cũng chịu không ít khổ cực ở nhà. Nghĩ đến đây, Hướng Thực đột nhiên có chút khó thở.
Ân Nhạc Vy dường như đứng có chút mệt, xoay người, ngồi xuống trước mặt Hướng Thực, sau đó mới nói: “Hướng Thực, em cho rằng sự nhẫn nại của em có thể khiến cuộc sống của chúng ta hạnh phúc, nhưng bây giờ anh lại bởi vì em bị người đàn ông khác quấy rầy mà nghi ngờ tình cảm của em dành cho anh, hoài nghi đứa bé trong bụng em. Đây là điều em chưa từng nghĩ tới…”
Từng câu từng chữ, vừa nói vừa khóc, nói đến nỗi gương mặt của Hướng Thực căng cứng.
Ân Nhạc Vy rất xinh đẹp, toát lên sự diễm lệ của một cô con gái rượu. Khi còn ở trường học, cô ta cũng có rất nhiều người theo đuổi, khi ra đường cũng có rất nhiều người đến bắt chuyện, làm quen với cô ta. Hắn quả thật không nên chỉ vì một người đàn ông đến nói chuyện với cô ta mà trách oan cô ta.
Nghĩ như vậy, Hướng Thực cảm thấy có phải do bản thân quá nhạy cảm rồi hay không…
Ân Bách Phú và Lý Mẫn nhìn thấy con gái thứ hai của mình đã lật ngược tình huống chỉ trong hai ba câu nói, trong lòng họ có chút kiêu ngạo.
So với sự đơn thuần, thẳng thắn của Ân Thiên Thiên, Ân Nhạc Vy chắc chắn phải tài giỏi hơn một bậc.
“Hừm! Hướng Thực, tôi gả con gái của tôi cho cậu là để nó sống vui vẻ, hạnh phúc cùng cậu. Chỉ là cậu nghe xem, những điều này nếu Nhạc Vy không nói, tôi sẽ không biết được rằng cô út nhà các người lại để con bé chịu ủy khuất đến như vậy?” Lý Mẫn tức giận chỉ trích, trong lời nói thể hiện rõ sự không hài lòng với nhà họ Hướng: “Nhạc Vy ở nhà chúng tôi, còn sự đối đãi nào là chưa được hưởng thụ chứ. Tôi nói cho cậu biết, ở nhà chúng tôi, Nhạc Vy chính là công chúa chân chính! Không ngờ nhà các người lại đối xử với con bé như thế! Tôi đúng là có mắt như mù rồi mới gả con bé cho cậu!”
Lời nói này của bà ta khiến gương mặt Hướng Thực có chút đỏ, nhưng không ngờ rằng, Lý Mẫn vừa nói xong, Ân Bách Phú cũng lập tức mở miệng.
“Tôi còn cho rằng lão Hướng là một người thấu hiểu mọi chuyện,vậy mà bây giờ lại để con gái tôi chịu uất ức như vậy. Nếu không phải vì năm đó thấy nhà các người thật sự cần sự sự giúp đỡ của nhà chúng tôi, thì làm sao tôi có thể gả Nhạc Vy cho cậu, khi mà con bé còn chưa tốt nghiệp cơ chứ?” Ân Bách Phú nói xong đứng dậy chuẩn bị lên tầng. Bộ dạng nghiêm túc như vậy là muốn gọi điện thoại cho Hướng Quang Hùng, bộ dạng giống như muốn đòi lại công bằng: “Xem ra, mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta vẫn chưa đủ vững chắc rồi!”
Hướng Thực vừa nhìn trận chiến này biết hôm nay bản thân quá bồng bột rồi. Lúc này, hắn cũng không còn tâm tư nào đi so đo lời nói của Ân Bách Phú và Lý Mẫn. Vợ yêu còn đang khóc thút thít, dáng vẻ nghiến răng cắn môi, nhìn như thế nào cũng thấy rõ sự đáng thương. Mong muốn bảo vệ cô ta đột nhiên trỗi dậy trong lòng Hướng Thực, hắn quỳ xuống bên cạnh Ân Nhạc Vy, dỗ dành cô ta…
“Nhạc Vy, là anh sai, xin lỗi em, anh không nên nghi ngờ em. Những lời anh nói khi nãy đều là vớ vẩn, khốn nạn. Em đừng, anh, trong lòng anh…” Nói xong, Hướng Thực đưa tay ra lau những giọt nước mắt trên mặt Ân Nhạc Vy, sau đó mới tiếp tục nói: “Sau này, anh sẽ không làm những chuyện khốn nạn như vậy nữa, em tin anh được không? Chúng ta cùng nhau trải qua một cuộc sống tốt đẹp, đợi con sinh ra, chúng ta sẽ chuyển đi, không có ba mẹ anh, cũng không có Hướng Linh, chỉ có anh và em, còn có con của chúng ta…”
Hướng Thực cố gắng ở bên cạnh Ân Nhạc Vy, vẽ ra một bước tranh tương lai đẹp đẽ. Ân Nhạc Vy nghe xong, dường như cũng tự tưởng tượng ra viễn cảnh xinh đẹp đó, khóe môi thấp thoáng ý cười như có như không…
Nếu như Hướng Thực biết, người đàn ông lúc này Ân Nhạc Vy đang nghĩ đến là Cảnh Liêm Uy, không biết hắn có tức chết hay không?
Cuối cùng Lý Mẫn và Ân Bách Phú cũng không kịp đến bữa tiệc đính hôn của Tề Khải Vinh và Cốc Thái Yên. Nhưng có thể lấy được nhiều lợi ích từ tay Hướng Quang Hùng, đó cũng là một việc tốt. Chỉ là trong lòng vẫn có chút tiếc nuối mà thôi. Vốn dĩ còn muốn lấy được một số tiền bồi thường từ phía Cảnh Liêm Uy, nhưng không nghĩ rằng, về sau, họ liên lạc với Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy, hai người đó lại bận, vốn không trở về. Do đó, chuyện này vẫn luôn canh cánh trong lòng người nhà họ Ân.
Bên trong “Grimm ”, Ân Thiên Thiên tiếp tục yên ổn làm việc. Đồng nghiệp ở “Grimm ” đa phần cũng đã xem chương trình phát thanh hôm đó, biết được thân phận của Ân Thiên Thiên. Nhưng cũng không có quá nhiều phản ứng đối với Ân Thiên Thiên. Bộ dạng giống như họ đã sớm biết mọi chuyện. Đối với chuyện này, Ân Thiên Thiên lại cảm thấy rất hài lòng, không nghĩ nhiều. Không bị quấy rầy, công việc của cô càng thêm thuận lợi…
“Thiên Thiên!” Chưa thấy nguời đã thấy tiếng, hai giây sau Ân Thiên Thiên mới ngẩng đầu lên nhìn Đào Ninh chạy từ cửa vào, thở hổn hển, buồn bực nằm bò trước mặt bàn cô: “Thiên Thiên, cậu biết hôm nay công ty chúng ta có người mới không?”
Ân Thiên Thiên gật nhẹ đầu, đưa tay lấy cốc nước từ bàn làm việc của Đào Ninh, đưa cho cô ấy.
Sau khi uống thật mạnh một ngụm nước, Đào Ninh mới nói: “Cậu biết là ai không?”
“Chung quy không phải là Cảnh Liêm Uy, cũng không phải là Cảnh Liêm Bình, càng không thể là Cảnh Liêm Uy.” Ân Thiên Thiên giả bộ vắt hết óc suy nghĩ, lẩm bẩm. Ba người này đương nhiên không thể rồi. Cũng không phải là phim dài tập, làm sao có thể trùng hợp nhiều đến như vậy được? Nhưng nhìn bộ dạng của Đào Ninh, chắc hẳn đối phương là người cô ấy quen biết, mà người được công ty tuyển dụng còn là người lãnh đạo một tổ khác trong bộ phận thiết kế của các cô: “Lẽ nào là Trần Tú? Trương Mai? Lý Giang?”
Mỗi lần nói ra một cái tên, Đào Ninh đều mạnh mẽ lắc đầu.
Đột nhiên Ân Thiên Thiên trợn tròn mắt, mở to miệng, nhìn Đào Ninh. Lúc này Đào Ninh ở phía đối diện mạnh mẽ gật đầu.
“Đúng vậy, là Đổng Khánh.” Đào Ninh khẳng định nói.
“Chắc không phải là Đổng Khánh đấy chứ?” Ân Thiên Thiên nghi ngờ hỏi.
Hai chữ “Đổng Khánh” đồng thời vang lên, chứng minh suy nghĩ của hai người.
Ân Thiên Thiên vội vã dừng động tác trong tay, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao Đổng Khánh lại đến đây làm việc chứ? Không phải nhà cậu ấy cũng có công ty riêng sao?”
Đào Ninh cuối cùng cũng lấy lại nhịp thở bình thường, cô trở lại chỗ ngồi của mình, nhún vai tỏ vẻ hỏi gì cũng không biết, nói: “Cái này tớ không rõ, vẫn là nếu có cơ hội thì cậu tự mình hỏi đi. Từ trước đến nay cậu ấy cũng không từ chối bất cứ yêu cầu nào của cậu.”
Ân Thiên Thiên dò xét cô, bộ dạng không quan tâm, trong lòng vẫn kinh ngạc, Đổng Khánh vậy mà sẽ làm chung một công ty với cô.
Vừa nói xong, nhìn thấy cấp trên Lâm Sơ của tổ bọn họ đi vào. Bộ quần áo công sở vừa vặn trên cơ thể, dáng người uyển chuyển động lòng người. Cô ta vỗ tay, mọi người đều nhìn về phía cô ta, những người có vị trí khá thấp trong công ty giống như Ân Thiên Thiên còn đứng lên.
“Mọi người, hôm nay người lãnh đạo trực tiếp của tổ hai sẽ đến, tối nay tổ một và tổ hai chuẩn bị cùng nhau ăn cơm, hát Karaoke, mọi người nhanh chóng hoàn thành công việc, tối nay cùng tôi đi ăn uống no say.” Lâm Sơ nhìn bên ngoài thì có vẻ là một người phụ nữ dịu dàng, nhưng lại rất hào phóng, mang những điểm của người phương bắc.
Lời nói vừa dứt, cả văn phòng làm việc vui mừng khôn xiết.
Ân Thiên Thiên và Đào Ninh liếc nhìn nhau, cố gắng nhịn cười, có cơm ngon miễn phí rồi…
Vội vàng gửi một tin nhắn cho Cảnh Liêm Uy, sau đó Ân Thiên Thiên nhanh chóng bắt đầu công việc. Đào Ninh ở bên cạnh cũng chuyên tâm bắt đầu đi vào tiết tấu làm việc…
Buổi tối, bởi vì được mời, nên các đồng nghiệp ở “Grimm ” gọi món rất nhiệt tình. Tổ trưởng tổ thiết kế tổ một, Lâm Sơ và tổ trưởng mới nhậm chức của tổ hai Đổng Khánh, cùng dẫn theo bốn nhà thiết kế hoặc trợ lý dưới chướng mình đến. Tổng cộng có tất cả mười người, bầu không khí vô cùng náo nhiệt…
Trên bàn ăn, Ân Thiên Thiên và Đào Ninh từ đầu đến cuối vẫn không có cơ hội nói chuyện riêng với Đổng Khánh. Ở “Grimm ” này cũng không ít những cô gái còn độc thân, Lâm Sơ và Đào Ninh cũng là hai trong số đó. Tổ hai ngoại trừ hai người con trai thì những cô gái còn lại đều độc thân. Bây giờ lại mọc ra một Đổng Khánh, đây không phải là miếng ngon dâng đến tận miệng hay sao?
Một bữa ăn, dường như mọi câu hỏi đều xoay quanh Đổng Khánh…
Cuối cùng, đợi đến khi mọi người di chuyển đến phòng hát karake, Đổng Khánh mới thoát khỏi, đi theo phía sau Ân Thiên Thiên và Đào Ninh, đi ra khỏi phòng VIP, thở một hơi.
Trong hành lang phía ngoài phòng VIP, Đổng Khánh châm một điếu thuốc, yên lặng đứng ở đó chờ.
Ân Thiên Thiên và Đào Ninh vừa mới đi vệ sinh, anh ấy đứng đợi ở đây…
Đổng Khánh chợt giật mình phát hiện, tình cảm của bản thân dường như vẫn luôn là chờ đợi. Đợi cô và Hướng Thực chia tay, đợi cô nhìn thấy sự tồn tại của bản thân anh ấy, đợi cô nhìn thấy sự bảo vệ của anh ấy, đợi cô cho anh ấy một cơ hội…
Rít một hơi thuốc thật sâu, giữ trong miệng hồi lâu vẫn chưa nhả ra, cuối cùng đến khi không chịu nổi nữa, anh ấy mới nhả khói ra, nhưng lại rất điêu luyện nhả khói thành từng vòng tròn. Dưới ánh sáng lập lòe của đèn hành lang, cảnh tượng này vô cùng đẹp đẽ…
Đây là lần đầu tiên Ân Thiên Thiên và Đào Ninh nhìn thấy bộ dạng mang theo chút thất vọng và đau thương của Đổng Khánh. Trong nháy mắt anh dường như đã thoát khỏi dáng vẻ đẹp trai, rực rỡ như ánh mặt trời hồi còn đi học. Lúc này anh bỗng chốc biến thành một người đàn ông chân chính, bộ dạng đó cũng khiến người ta vô cùng đau lòng.
Ân Thiên Thiên đột nhiên nhớ lại, lần trước ở KTV, chuyện anh tỏ tình với mình ở trước cửa…
Từ trước đến nay cô thật sự không biết, hóa ra phía sau mình vẫn luôn có một người chờ đợi mình nhiều năm đến như vậy…
Hướng Thực mình dù sao cũng được coi là một người rất xuất sắc. Hiện tại, “Hướng Vỹ” phát triển vô cùng hưng thịnh, bản thân anh tan cũng anh tuấn, dáng người cũng không tồi, ra đường cũng có rất nhiều cô gái say như điếu đổ. Bản thân tự cho rằng chính mình rất xuất sắc, thế nhưng ở đâu ra, tùy tiện xuất hiện một người đàn ông có thể lật đổ vị trí của mình trong lòng Ân Nhạc Vy cơ chứ?
Phải biết rằng, năm đó, Ân Nhạc Vy vì muốn trèo lên giường mình mà tiêu tốn không biết bao nhiêu sức lực.
Nước mắt Ân Nhạc Vy rơi lã chã, cô ta nhấc người dậy, đối mặt với Hướng Thực nói: “Hướng Thực, chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, anh có lẽ cũng hiểu rõ em. Anh xuất sắc như vậy, em làm sao có thể từ bỏ anh mà chạy theo người đàn ông khác cơ chứ. Ngày trước em không từ bỏ, hiện tại, em đã mang trong mình đứa con của anh, em làm sao có thể làm ra loại chuyện ngu ngốc như vậy cơ chứ?
Lời giải thích của Ân Nhạc Vy khiến Hướng Thực không nói nên lời, đương nhiên, Ân Nhạc Vy cũng không nghĩ đến chuyện sẽ cho hắn cơ hội nói.
Ân Nhạc Vy đưa tay ra lau loạn xạ nước mắt trên mặt, tiếp tục nói: “Em biết, bây giờ anh rất phiền não, có thể là vì chuyện bận rộn ở công ty, cũng có thể là vì trong nhà gần đây quá bề bộn. Nhưng mà Hướng Thực, những chuyện này có liên quan đến em sao? Vì sao anh lại xả giật lên người em như vậy? Chuyện ở công ty em không thể giúp anh được, thỉnh thoảng anh nói với em về những chuyện đó, em khi đó chính là chiếc thùng rác để anh giải quyết buồn bực, em rất vui. Nhưng còn chuyện trong nhà thì sao? Rõ ràng là Hướng Linh không tôn trọng anh, rõ ràng là Hướng Linh đùa giỡn khiến chị cả tức giận, dựa vào cái gì mà cả nhà phải cưng chiều cô ta? Cô ta nói phòng tập nhảy quá nhỏ, muốn dọn đến phòng quần áo của em, em nói gì sao? Nhưng bây giờ…”
Hướng Thực cau mày, gần đây Hướng Linh quả thật làm loạn quá mức, vì lí do này, Ân Nhạc Vy quả thật cũng chịu không ít khổ cực ở nhà. Nghĩ đến đây, Hướng Thực đột nhiên có chút khó thở.
Ân Nhạc Vy dường như đứng có chút mệt, xoay người, ngồi xuống trước mặt Hướng Thực, sau đó mới nói: “Hướng Thực, em cho rằng sự nhẫn nại của em có thể khiến cuộc sống của chúng ta hạnh phúc, nhưng bây giờ anh lại bởi vì em bị người đàn ông khác quấy rầy mà nghi ngờ tình cảm của em dành cho anh, hoài nghi đứa bé trong bụng em. Đây là điều em chưa từng nghĩ tới…”
Từng câu từng chữ, vừa nói vừa khóc, nói đến nỗi gương mặt của Hướng Thực căng cứng.
Ân Nhạc Vy rất xinh đẹp, toát lên sự diễm lệ của một cô con gái rượu. Khi còn ở trường học, cô ta cũng có rất nhiều người theo đuổi, khi ra đường cũng có rất nhiều người đến bắt chuyện, làm quen với cô ta. Hắn quả thật không nên chỉ vì một người đàn ông đến nói chuyện với cô ta mà trách oan cô ta.
Nghĩ như vậy, Hướng Thực cảm thấy có phải do bản thân quá nhạy cảm rồi hay không…
Ân Bách Phú và Lý Mẫn nhìn thấy con gái thứ hai của mình đã lật ngược tình huống chỉ trong hai ba câu nói, trong lòng họ có chút kiêu ngạo.
So với sự đơn thuần, thẳng thắn của Ân Thiên Thiên, Ân Nhạc Vy chắc chắn phải tài giỏi hơn một bậc.
“Hừm! Hướng Thực, tôi gả con gái của tôi cho cậu là để nó sống vui vẻ, hạnh phúc cùng cậu. Chỉ là cậu nghe xem, những điều này nếu Nhạc Vy không nói, tôi sẽ không biết được rằng cô út nhà các người lại để con bé chịu ủy khuất đến như vậy?” Lý Mẫn tức giận chỉ trích, trong lời nói thể hiện rõ sự không hài lòng với nhà họ Hướng: “Nhạc Vy ở nhà chúng tôi, còn sự đối đãi nào là chưa được hưởng thụ chứ. Tôi nói cho cậu biết, ở nhà chúng tôi, Nhạc Vy chính là công chúa chân chính! Không ngờ nhà các người lại đối xử với con bé như thế! Tôi đúng là có mắt như mù rồi mới gả con bé cho cậu!”
Lời nói này của bà ta khiến gương mặt Hướng Thực có chút đỏ, nhưng không ngờ rằng, Lý Mẫn vừa nói xong, Ân Bách Phú cũng lập tức mở miệng.
“Tôi còn cho rằng lão Hướng là một người thấu hiểu mọi chuyện,vậy mà bây giờ lại để con gái tôi chịu uất ức như vậy. Nếu không phải vì năm đó thấy nhà các người thật sự cần sự sự giúp đỡ của nhà chúng tôi, thì làm sao tôi có thể gả Nhạc Vy cho cậu, khi mà con bé còn chưa tốt nghiệp cơ chứ?” Ân Bách Phú nói xong đứng dậy chuẩn bị lên tầng. Bộ dạng nghiêm túc như vậy là muốn gọi điện thoại cho Hướng Quang Hùng, bộ dạng giống như muốn đòi lại công bằng: “Xem ra, mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta vẫn chưa đủ vững chắc rồi!”
Hướng Thực vừa nhìn trận chiến này biết hôm nay bản thân quá bồng bột rồi. Lúc này, hắn cũng không còn tâm tư nào đi so đo lời nói của Ân Bách Phú và Lý Mẫn. Vợ yêu còn đang khóc thút thít, dáng vẻ nghiến răng cắn môi, nhìn như thế nào cũng thấy rõ sự đáng thương. Mong muốn bảo vệ cô ta đột nhiên trỗi dậy trong lòng Hướng Thực, hắn quỳ xuống bên cạnh Ân Nhạc Vy, dỗ dành cô ta…
“Nhạc Vy, là anh sai, xin lỗi em, anh không nên nghi ngờ em. Những lời anh nói khi nãy đều là vớ vẩn, khốn nạn. Em đừng, anh, trong lòng anh…” Nói xong, Hướng Thực đưa tay ra lau những giọt nước mắt trên mặt Ân Nhạc Vy, sau đó mới tiếp tục nói: “Sau này, anh sẽ không làm những chuyện khốn nạn như vậy nữa, em tin anh được không? Chúng ta cùng nhau trải qua một cuộc sống tốt đẹp, đợi con sinh ra, chúng ta sẽ chuyển đi, không có ba mẹ anh, cũng không có Hướng Linh, chỉ có anh và em, còn có con của chúng ta…”
Hướng Thực cố gắng ở bên cạnh Ân Nhạc Vy, vẽ ra một bước tranh tương lai đẹp đẽ. Ân Nhạc Vy nghe xong, dường như cũng tự tưởng tượng ra viễn cảnh xinh đẹp đó, khóe môi thấp thoáng ý cười như có như không…
Nếu như Hướng Thực biết, người đàn ông lúc này Ân Nhạc Vy đang nghĩ đến là Cảnh Liêm Uy, không biết hắn có tức chết hay không?
Cuối cùng Lý Mẫn và Ân Bách Phú cũng không kịp đến bữa tiệc đính hôn của Tề Khải Vinh và Cốc Thái Yên. Nhưng có thể lấy được nhiều lợi ích từ tay Hướng Quang Hùng, đó cũng là một việc tốt. Chỉ là trong lòng vẫn có chút tiếc nuối mà thôi. Vốn dĩ còn muốn lấy được một số tiền bồi thường từ phía Cảnh Liêm Uy, nhưng không nghĩ rằng, về sau, họ liên lạc với Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy, hai người đó lại bận, vốn không trở về. Do đó, chuyện này vẫn luôn canh cánh trong lòng người nhà họ Ân.
Bên trong “Grimm ”, Ân Thiên Thiên tiếp tục yên ổn làm việc. Đồng nghiệp ở “Grimm ” đa phần cũng đã xem chương trình phát thanh hôm đó, biết được thân phận của Ân Thiên Thiên. Nhưng cũng không có quá nhiều phản ứng đối với Ân Thiên Thiên. Bộ dạng giống như họ đã sớm biết mọi chuyện. Đối với chuyện này, Ân Thiên Thiên lại cảm thấy rất hài lòng, không nghĩ nhiều. Không bị quấy rầy, công việc của cô càng thêm thuận lợi…
“Thiên Thiên!” Chưa thấy nguời đã thấy tiếng, hai giây sau Ân Thiên Thiên mới ngẩng đầu lên nhìn Đào Ninh chạy từ cửa vào, thở hổn hển, buồn bực nằm bò trước mặt bàn cô: “Thiên Thiên, cậu biết hôm nay công ty chúng ta có người mới không?”
Ân Thiên Thiên gật nhẹ đầu, đưa tay lấy cốc nước từ bàn làm việc của Đào Ninh, đưa cho cô ấy.
Sau khi uống thật mạnh một ngụm nước, Đào Ninh mới nói: “Cậu biết là ai không?”
“Chung quy không phải là Cảnh Liêm Uy, cũng không phải là Cảnh Liêm Bình, càng không thể là Cảnh Liêm Uy.” Ân Thiên Thiên giả bộ vắt hết óc suy nghĩ, lẩm bẩm. Ba người này đương nhiên không thể rồi. Cũng không phải là phim dài tập, làm sao có thể trùng hợp nhiều đến như vậy được? Nhưng nhìn bộ dạng của Đào Ninh, chắc hẳn đối phương là người cô ấy quen biết, mà người được công ty tuyển dụng còn là người lãnh đạo một tổ khác trong bộ phận thiết kế của các cô: “Lẽ nào là Trần Tú? Trương Mai? Lý Giang?”
Mỗi lần nói ra một cái tên, Đào Ninh đều mạnh mẽ lắc đầu.
Đột nhiên Ân Thiên Thiên trợn tròn mắt, mở to miệng, nhìn Đào Ninh. Lúc này Đào Ninh ở phía đối diện mạnh mẽ gật đầu.
“Đúng vậy, là Đổng Khánh.” Đào Ninh khẳng định nói.
“Chắc không phải là Đổng Khánh đấy chứ?” Ân Thiên Thiên nghi ngờ hỏi.
Hai chữ “Đổng Khánh” đồng thời vang lên, chứng minh suy nghĩ của hai người.
Ân Thiên Thiên vội vã dừng động tác trong tay, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao Đổng Khánh lại đến đây làm việc chứ? Không phải nhà cậu ấy cũng có công ty riêng sao?”
Đào Ninh cuối cùng cũng lấy lại nhịp thở bình thường, cô trở lại chỗ ngồi của mình, nhún vai tỏ vẻ hỏi gì cũng không biết, nói: “Cái này tớ không rõ, vẫn là nếu có cơ hội thì cậu tự mình hỏi đi. Từ trước đến nay cậu ấy cũng không từ chối bất cứ yêu cầu nào của cậu.”
Ân Thiên Thiên dò xét cô, bộ dạng không quan tâm, trong lòng vẫn kinh ngạc, Đổng Khánh vậy mà sẽ làm chung một công ty với cô.
Vừa nói xong, nhìn thấy cấp trên Lâm Sơ của tổ bọn họ đi vào. Bộ quần áo công sở vừa vặn trên cơ thể, dáng người uyển chuyển động lòng người. Cô ta vỗ tay, mọi người đều nhìn về phía cô ta, những người có vị trí khá thấp trong công ty giống như Ân Thiên Thiên còn đứng lên.
“Mọi người, hôm nay người lãnh đạo trực tiếp của tổ hai sẽ đến, tối nay tổ một và tổ hai chuẩn bị cùng nhau ăn cơm, hát Karaoke, mọi người nhanh chóng hoàn thành công việc, tối nay cùng tôi đi ăn uống no say.” Lâm Sơ nhìn bên ngoài thì có vẻ là một người phụ nữ dịu dàng, nhưng lại rất hào phóng, mang những điểm của người phương bắc.
Lời nói vừa dứt, cả văn phòng làm việc vui mừng khôn xiết.
Ân Thiên Thiên và Đào Ninh liếc nhìn nhau, cố gắng nhịn cười, có cơm ngon miễn phí rồi…
Vội vàng gửi một tin nhắn cho Cảnh Liêm Uy, sau đó Ân Thiên Thiên nhanh chóng bắt đầu công việc. Đào Ninh ở bên cạnh cũng chuyên tâm bắt đầu đi vào tiết tấu làm việc…
Buổi tối, bởi vì được mời, nên các đồng nghiệp ở “Grimm ” gọi món rất nhiệt tình. Tổ trưởng tổ thiết kế tổ một, Lâm Sơ và tổ trưởng mới nhậm chức của tổ hai Đổng Khánh, cùng dẫn theo bốn nhà thiết kế hoặc trợ lý dưới chướng mình đến. Tổng cộng có tất cả mười người, bầu không khí vô cùng náo nhiệt…
Trên bàn ăn, Ân Thiên Thiên và Đào Ninh từ đầu đến cuối vẫn không có cơ hội nói chuyện riêng với Đổng Khánh. Ở “Grimm ” này cũng không ít những cô gái còn độc thân, Lâm Sơ và Đào Ninh cũng là hai trong số đó. Tổ hai ngoại trừ hai người con trai thì những cô gái còn lại đều độc thân. Bây giờ lại mọc ra một Đổng Khánh, đây không phải là miếng ngon dâng đến tận miệng hay sao?
Một bữa ăn, dường như mọi câu hỏi đều xoay quanh Đổng Khánh…
Cuối cùng, đợi đến khi mọi người di chuyển đến phòng hát karake, Đổng Khánh mới thoát khỏi, đi theo phía sau Ân Thiên Thiên và Đào Ninh, đi ra khỏi phòng VIP, thở một hơi.
Trong hành lang phía ngoài phòng VIP, Đổng Khánh châm một điếu thuốc, yên lặng đứng ở đó chờ.
Ân Thiên Thiên và Đào Ninh vừa mới đi vệ sinh, anh ấy đứng đợi ở đây…
Đổng Khánh chợt giật mình phát hiện, tình cảm của bản thân dường như vẫn luôn là chờ đợi. Đợi cô và Hướng Thực chia tay, đợi cô nhìn thấy sự tồn tại của bản thân anh ấy, đợi cô nhìn thấy sự bảo vệ của anh ấy, đợi cô cho anh ấy một cơ hội…
Rít một hơi thuốc thật sâu, giữ trong miệng hồi lâu vẫn chưa nhả ra, cuối cùng đến khi không chịu nổi nữa, anh ấy mới nhả khói ra, nhưng lại rất điêu luyện nhả khói thành từng vòng tròn. Dưới ánh sáng lập lòe của đèn hành lang, cảnh tượng này vô cùng đẹp đẽ…
Đây là lần đầu tiên Ân Thiên Thiên và Đào Ninh nhìn thấy bộ dạng mang theo chút thất vọng và đau thương của Đổng Khánh. Trong nháy mắt anh dường như đã thoát khỏi dáng vẻ đẹp trai, rực rỡ như ánh mặt trời hồi còn đi học. Lúc này anh bỗng chốc biến thành một người đàn ông chân chính, bộ dạng đó cũng khiến người ta vô cùng đau lòng.
Ân Thiên Thiên đột nhiên nhớ lại, lần trước ở KTV, chuyện anh tỏ tình với mình ở trước cửa…
Từ trước đến nay cô thật sự không biết, hóa ra phía sau mình vẫn luôn có một người chờ đợi mình nhiều năm đến như vậy…
Bình luận truyện