Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em
Chương 49
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Xu
Beta: Sue
Lúc ngước lên nghênh đón ánh mắt mang theo một chút đùa giỡn của anh, Khương Ngâm mới ý thức được mình vừa nói cái gì, khóe miệng lập tức co quắp một trận, có chút khó tiếp lời được.
Nhưng Doãn Toại hiển nhiên không muốn bỏ qua đề tài này, ngược lại nghiêng đầu về phía cô, vô lại nói: “Được, vậy đến đây đi.”
Anh nói rồi đi lên phía trước, lúc đến trước cửa thang máy, nhìn thấy Khương Ngâm còn đứng ngốc ở đấy, anh tản mạn câu môi: “Sợ?”
Bị anh kích thích, Khương Ngâm liền thẳng eo trong nháy mắt: “Ai sợ là Cái Đuôi Nhỏ!”
Cái Đuôi Nhỏ vỗn dĩ đang chơi với quả bóng trước cửa sổ sát đất, nghe được tên của mình buông quả bóng xuống, vui vẻ chạy tới, ngồi xổm bên chân Khương Ngâm, ngửa đầu, chờ đợi chỉ lệnh.
Khương Ngâm & Doãn Toại: “…”
Cuối cùng Khương Ngâm vẫn mặt dày mày dạn cùng Doãn Toại vào thang máy, đến tầng ba, lúc cùng Doãn Toại đi về phía phòng ngủ chính, cô bắt đầu chột dạ, có chút muốn chạy.
Vừa hiện lên ý nghĩ này, Doãn Toại đã mở cửa phòng ra, ánh đèn trong phòng ngủ sáng lên.
Anh không vội đi vào, đút tay vào túi nhìn cô một cái rồi nâng cằm: “Em trước?”
Còn rất thân sĩ.
Khương Ngâm thì thầm trong lòng, lề mà lề mề đi vào, Doãn Toại trở tay đóng cửa lại.
Âm thanh rất nhẹ, nhưng nhịp tim của Khương Ngâm vẫn run lên vài lần, quay đầu nhìn về hướng đó.
Doãn Toại đang đứng cạnh cửa, đuôi mắt câu lên, đôi mắt đào hoa tĩnh mịch, mang theo chút nhu hòa, anh chợt nghiêng thân để phù hợp với chiều cao của cô, lúc nói chuyện, hơi nóng phun lên mặt cô: “Không phải muốn giúp anh tắm sao? Giúp thế nào?”
Bên tai Khương Ngâm hơi nóng, may mà có tóc che đi nên sự ngượng ngùng sắp tràn ra không bị bại lộ quá rõ ràng.
Cô liếm môi một cái, giả bộ bình tĩnh nghĩ ngợi: “Em giúp anh đi lấy quần áo để thay.”
Nói xong cấp tốc quay người phóng tới phòng quần áo.
Mở tủ quần áo ra giúp anh lấy một bộ quần áo ở nhà, quần áo vốn dĩ đã được xếp gọn gàng, nhưng cô không muốn nhanh như vậy đã ra ngoài, liền lặp đi lặp lại đem quần áo mở ra xếp lại.
Doãn Toại xuất hiện ở cửa phòng quần áo, rũ mắt dò xét cô: “Quần áo của anh đều sắp bị em xếp làm nhăn hết rồi, sao còn chưa mang ra?”
Khương Ngâm đứng lên, phản bác anh: “Rõ ràng là em xếp gọn hơn cho anh mà.”
:Xếp gọn như vậy làm gì, không phải một lúc nữa cũng mặc sao.”
“Em là người từ trước đến nay làm chuyện gì cũng cẩn thận.”
Khóe môi Doãn Toại khẽ giật, tiếp nhận quần áo trên tay cô, liếc một chút: “Không phải nói mình rất cẩn thận sao, sao lại thiếu một thứ?”
“Hả?” Khương Ngâm vừa định hỏi thiếu cái gì, bỗng dưng kịp phản ứng, mặt đột nhiên đỏ lên.
Ánh mắt Doãn Toại sáng rực rơi trên người cô, Khương Ngâm chỉ cảm thấy tê cả da đầu, toàn thân cũng không được tự nhiên, cô vội vàng né tránh ánh mắt, nhẹ giọng đáp: “Em không biết món kia ở đâu, anh tự đi lấy đi.”
Doãn Toại vượt qua cô mở ngăn kéo ra.
Khương Ngâm dự định thừa cơ hội này nhanh trốn, vừa mở rộng bước chân, liền bị người nắm lấy.
Anh dùng sức kéo một cái, Khương Ngâm bị anh ngăn ở góc tường phía sau cửa, tiến lên một bước tới gần cô.
Bên trong nơi chật chội hẻo lánh, lưng Khương Ngâm dán vào tường, hormone nam tràn đầy, mạnh mẽ, bao vây khắp cả người cô, hơi nóng bốc lên trên gương mặt khiến nó nhanh chóng ửng lên màu đỏ kiều diễm.
Cô thử vùng vẫy mấy lần, bả vai liền bị bàn tay hữu lực của anh chụp lấy, không tránh được.
Nhịp tim từng bước tăng tốc, hàng mi dài và cong khẽ rung lên, mí mắt cụp xuống, nhìn chằm chằm mặt đất không dám nhìn anh.
Cho đến khi đầu ngón tay Doãn Toại nâng cằm thon của cô lên, khiến cho cô ngẩng đầu, Khương Ngâm không còn cách nào khác phải đối đầu với cặp mắt hẹp dài kia, con ngươi đen nhánh, tĩnh mịch giống như vực sâu.
“Không phải muốn giúp anh tắm sao? Sao lại định rời đi?” Ngón tay cái anh đặt lên giữa môi dưới của cô, không nặng không nhẹ vuốt ve, thanh âm khàn mà trầm thấp, tựa như như có như không câu dẫn: “Bây giờ không phải còn chưa tới thời khắc mấu chốt sao?”
Khương Ngâm cưỡng chế phần ngượng ngùng kia xuống đáy lòng, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, bình tĩnh đáp: “Em giúp anh tìm quần áo còn chưa đủ à? Anh là một người đàn ông to xác, cũng không phải không thể tự lo liệu được, còn muốn em cởi quần áo cho anh, tắm rửa kì cọ cho anh, hay em xoa bóp thêm cho anh?”
Doãn Toại híp híp mắt, ý cười càng sâu, cúi đầu ngậm bên trên vành tai của cô: “Làm sao, không được hửm?”
Đầu lưỡi anh ấm áp, lúc lướt qua bên tai cô, da thịt nóng bỏng tựa như dung nham vừa phun ra ngoài, Khương Ngâm giật cả mình, bị hù dọa mà run rẩy, bình tĩnh đẩy anh ra: “Đương nhiên không được! Em cũng không phải bảo mẫu của anh.”
“Em không phải là phu nhân anh sao, tại sao lại không thể giúp?”
Hai chữ phu nhân làm Khương Ngâm khó xử một chút, xấu hổ nhìn anh, thuận miệng phản bác: “Anh lại không có giúp em tắm qua, dựa vào cái gì em phải giúp anh?”
“Thì ra là như vậy.” Doãn Toại nghiêm túc nghĩ: “Xem ra rất không công bằng, nếu không anh giúp em tắm trước?”
Khương Ngâm bổ não hình ảnh kia một chút, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên, tranh thủ thời gian cự tuyệt: “Không muốn.”
Doãn Toại không đùa cô nữa, nhẹ nhàng nhéo nhéo chóp mũi xinh xắn của cô, bắt chước giọng điệu của cô: “Không muốn thì thôi.”
Anh rời khỏi phòng quần áo đi vào phòng tắm.
Khương Ngâm đứng ở nơi đó một lát, vỗ vỗ lên gương mặt nóng bỏng, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau khi bình tĩnh lại lương tâm liền cắn rứt, cô đang định rời khỏi phòng ngủ đi xuống lầu, trong đầu lại đột nhiên nhớ tới một việc, vô thức nhìn vào lòng bàn tay mình.
Cô nhớ kỹ buổi tối hôm qua giống như sờ phải thứ gì đó, cũng không phân biệt rõ là thực hay là mơ.
(Xu: Ai biếc thứ đó là thứ gì đou, phải cầm mới biết cơ =))))))
Cô hé mắt ra xem thì hình như lúc ấy Doãn Toại đã tỉnh còn đi tắm một cái.
Nói đến kỳ quái, tối hôm qua, hơn nửa đêm Doãn Toại đi tắm làm gì chứ?
Hẳn đều là nằm mơ?
Đầu óc cô nghiêm túc tự hỏi chuyện này, nhất thời không có đầu mối, muốn đi tìm Doãn Toại chứng thực một chút, vừa ra đến trước cửa lại quay lại mở cửa phòng tắm: “Ông xã, tối hôm qua anh có tắm hay không —— ”
Ánh mắt nhìn qua, Khương Ngâm đột nhiên im lặng, những lời còn lại đều mắc kẹt trong cổ họng, không thể phun ra nửa chữ.
Cô không nghĩ tới, chỉ trong chốc lát, động tác Doãn Toại đã nhanh như vậy, thế mà đã cởi quần áo ra bắt đầu tắm.
Anh đứng phía dưới vòi hoa sen, cách một tầng kính mờ, chung quanh bởi vì hơi nóng bốc lên chưa kịp khuếch tán bốn phía, chỉ mơ hồ mông lung.
Rơi vào trong mắt Khương Ngâm là thân thể gầy gò nhưng cường tráng của anh, cơ bắp trước ngực và phần bụng rắn chắc, eo rất nhỏ, đường cong quanh thân trôi chảy gợi cảm, còn có tuyến nhân ngư* mê người.
*Tuyến nhân ngư: là hai đường chéo xuống bụng dưới tạo thành hình chữ V
Nước trong vòi hoa sen không ngừng rơi xuống, đập vào vai anh, một ít văng lên tấm kính mờ tạo thành những giọt nước, chảy dài xuống.
Nửa kín nửa hở, khiến người ta ngại ngùng*.
*Nguyên văn là “Còn ôm tì bà, muốn che còn nghỉ/ Còn ôm tì bà, dục che còn hưu”: phía trên chỉ là cách hiểu của tụi mình, bạn nào hiểu rõ về câu này thì hãy cmt cho tụi mình biết với nhaa~
Khương Ngâm bị cảnh tượng này kích thích triệt để, tay nắm chặt chốt cửa ngốc lăng mà nhìn, đầu óc oanh một chút phảng phất như có cái gì trong nháy mắt nổ tung, cả người hóa đá.
Doãn Toại hiển nhiên cũng không nghĩ tới Khương Ngâm lại đột nhiên xông vào, trên gương mặt anh tuấn hiện lên một tia kinh ngạc, xuất phát từ bản năng đưa tay muốn che vị trí nào đó, kết quả ánh mắt Khương Ngâm liền theo động tác tay của anh rơi xuống, tựa hồ cách tấm kính pha lê thấy không rõ, con ngươi cô hơi co lại, chăm chú nhìn, còn thiếu chút nữa đem hai chữ hiếu kì viết lên trên mặt.
Doãn Toại: “…”
Một giây,
Hai giây,
Ba giây.
“Nhìn đủ chưa? Có muốn anh mở cửa pha lê ra để em xích lại gần chút hay không?”
Thực ra Khương Ngâm chỉ là giật mình, mắt và não không phối hợp ăn ý với nhau, cũng không biết chỗ mình nhìn chằm chằm chính là chỗ nào, chỉ là lúc tay Doãn Toại chặn ở vị trí kia, cô theo bản năng bị hấp dẫn ánh mắt.
Lúc này, tâm trí cô bị giọng nói của anh đánh thức, đầu óc cô dần dần khôi phục vận hành, lúc thấy rõ chỗ mình nhìn chằm chằm là chỗ nào, khuôn mặt cô trở nên nóng bừng.
Doãn Toại mở ra một khe nhỏ cửa pha lê, nghiêng đầu nhìn lại: “Không phải không tiến vào sao, bây giờ chuyện gì đang xảy ra?”
Xuyên qua màn nước và sương mờ, cặp mắt đào hoa của anh thẳng tắp bắn tới, bên trong dường như có một ngọn lửa cuồng bạo thiêu đốt, dù khoảng cách xa như thế nhưng Khương Ngâm cũng cảm thấy bị ngọn lửa kia làm nóng bỏng.
Cô chậm chạp phát hiện chính mình bây giờ đang ở trong hoàn cảnh lúng túng, hai người giằng co, nhất thời không biết kết cuộc sẽ thành như thế nào.
Tựa hồ muốn nói chút gì để làm dịu bầu không khí, thế nhưng cô lại nói loạn cả lên: “Không sao anh không cần phải để ý đến em, tiếp tục tắm đi, em chính là hiếu kì, đi vào tùy tiện nhìn.”
… Hả?
Cô vừa rồi nói cái gì?
“!”
(Sue: “Toi năm nay 70 tuổi mà toi chưa gặp trường hợp nào như thế này cả”=))))))
Khương Ngâm rốt cục ý thức được, cô giống như đứng ở bên bờ vực nguy hiểm, lặp đi lặp lại động tác nhảy vọt, sau đó —— nhảy cái bịch.
Làm ra một động tác nuốt nước bọt, cô chợt cảm thấy chột dạ, yên lặng xem phản ứng của Doãn Toại.
Ánh mắt của đối phương so với vừa rồi càng thêm nóng bỏng, chăm chú nhìn cô, tràn đầy ý vị xâm lược, cực kỳ giống dã thú hung dữ cắn xé con mồi sắp đến miệng, hình dáng trên mặt càng lộ vẻ thâm trầm: “Hiếu kì?”
Một cái chớp mắt tiếp theo, anh tắt vòi hoa sen đi, dùng tay đẩy cánh cửa kính đang chặn hai người họ lại.
“Rầm!”
Khương Ngâm cấp tốc đóng cửa lại, chạy như ai lấy mạng xông ra khỏi phòng ngủ, thang máy cũng không kịp dùng, một đường phi xuống bậc thang, đi xuống lầu.
Đến phòng khách dưới lầu, hai chân cô như nhũn ra, lúc bước đến cái bậc thang cuối cùng, chân không cẩn thận bước hụt, suýt nữa ngã sấp xuống, may mắn bắt lấy tay vịn mới miễn cưỡng đứng vững.
Dì Chu nhìn thấy cảnh này, lo lắng đỡ lấy cô: “Phu nhân có sao không?”
Cổ chân Khương Ngâm truyền đến đau đớn, có lẽ là bị trật, cô vừa thẹn vừa lúng túng được dì Chu đỡ lấy đi đến ghế sa lon ngồi xuống, vuốt vuốt khuôn mặt còn có chút nóng, trong đầu tất cả đều là cảnh tượng vừa rồi.
Không nghĩ tới dáng người Doãn Toại lại tốt như vậy!
Thật ra, nếu cô không chạy nhanh như vậy, có phải còn có thể nhìn càng rõ ràng càng cẩn thận một chút hay không.
Nhưng mà bộ dáng Doãn Toại ngay lúc đó quá dọa người, cô cũng không dám không chạy.
Nếu không sao cô biết được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Tuy cô là người có một chút dục vọng, nhưng vẫn rất trân trọng bản thân, nếu chỉ vì nhìn thấy thân thể của người ta liền đem bản thân giao phó ở nơi đó, vậy hình như không đáng.
Khương Ngâm luôn cảm giác hành vi vừa rồi của mình, có chút giống trêu đùa.
Mặc dù cũng không phải xuất phát từ ý của cô.
Cũng không biết lúc ấy nghe được lời nói mất não kia của cô, rốt cuộc phản ứng của Doãn Toại là như thế nào.
Con người anh cấm dục như vậy, lại không thể trêu chọc, có thể sẽ tức giận? Thẹn thùng? Hoặc là thẹn quá hoá giận?
Hẳn là cũng không đến mức đó.
Bình thường anh đối xử với cô rất tốt, ít nhất hẳn là có phong độ, vừa rồi có thể không phải muốn ra đánh cô.
Dì Chu nhìn cổ chân Khương Ngâm, có chút không yên lòng: “Phu nhân bị thương thế nào, có muốn đi bệnh viện hay không?”
Khương Ngâm lấy lại tinh thần, thu hồi suy nghĩ lung tung, liền vội vàng lắc đầu: “Không có việc gì đâu ạ, chỉ là bị bong gân bình thường thôi, không nghiêm trọng, cháu nghỉ ngơi là tốt rồi.”
Dì Chu lại hỏi: “Đồ ăn tôi đã hâm lại rồi, phu nhân muốn ăn bây giờ hay là chờ tiên sinh xuống ăn cùng?”
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi trong phòng tắm với chuyện Doãn Toại hại chân mình bị trật, Khương Ngâm một chút cũng không muốn ngồi cùng bàn ăn cơm với anh: “Không đợi anh ấy, cháu có chút đói.”
Nói rồi cô từ trên ghế salon đi xuống, nhảy lò cò tới trước bàn ăn ngồi xuống.
Dì Chu đem thức ăn từ phòng bếp bưng ra, cho cô bát đựng canh cá tươi ngon.
Khương Ngâm ăn xong một nửa, Doãn Toại mới từ trên lầu đi xuống.
Nhìn về phía bên này một chút, anh kéo cái ghế ngồi ở bên cạnh ra.
Khương Ngâm cúi đầu ăn cơm, dư quang lặng lẽ nhìn về hướng bên kia, anh mặc bộ quần áo ở nhà mà cô tìm giúp, gương mặt trắng nõn soái khí, góc cạnh rõ ràng, ngồi lại gần có mùi sữa tắm nhàn nhạt thơm ngát quanh quẩn tại chóp mũi, hương tươi mát như có như không.
Không hiểu sao mặt của cô lại hồng nhuận lên, cấp tốc cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.
Hai người cúi đầu ăn, ai cũng chưa từng mở miệng nói chuyện, bầu không khí trong phòng ăn có chút yên tĩnh đến vi diệu.
Cũng may Khương Ngâm đã ăn gần xong, cuối cùng gắp hai miếng đồ ăn, cô để đũa xuống: “Em ăn xong rồi, về phòng nghỉ ngơi trước.”
Ngay khi chân phải chạm đất, nơi cổ chân truyền đến đau đớn, cô nhíu mày “Xít” một tiếng, ôm lấy mép bàn ăn.
Doãn Toại phát giác ra sự khác thường của cô, nhíu mi nhìn qua: “Sao vậy?”
Nguyên nhân bị trật chân quá mức xấu hổ, Khương Ngâm sợ anh cười, không muốn phản ứng, coi như không nghe thấy, nâng chân phải lên, chân trái nhún nhảy về phía thang máy, động tác buồn cười lại có chút đáng yêu.
Doãn Toại nhìn chằm chằm bàn chân kia của cô, lông mày nhẹ nhàng cau lại một chỗ.
Dì Chu tới dọn bát đũa của Khương Ngâm, nói: “Vừa rồi phu nhân từ trên bậc thang chạy xuống, không cẩn thận bị trật chân, tôi có nói đi bệnh viện xem nhưng phu nhân bảo không nghiêm trọng.”
Khương Ngâm đã nhảy tới trước cửa thang máy, ngón trỏ nhấn nút lên, cửa mở ra.
Cô đang muốn tiếp tục nhảy vào bên trong, bả vai liền bị một bàn tay lớn nắm chặt, thân thể rơi vào trong lồng ngực rắn chắc, đụng phải khuôn mặt không chê vào đâu được của Doãn Toại.
Mặt Doãn Toại không chút thay đổi liếc cô một cái, cánh tay xuyên qua nách cô, một tay khác nâng đầu gối cô lên, ôm ngang vào lòng.
Khương Ngâm thuận thế ôm lấy cổ anh, bởi vì còn nhớ rõ chuyện vừa rồi, cô xấu hổ không dám nhìn vào mắt Doãn Toại.
Cô cảm thấy mấu chốt của vấn đề này là, ngay lúc đó cô không nên mang lòng tốt, nhớ nhung anh, sau đó ngốc nghếch nói một câu giúp anh tắm, đến mức đem sự việc phát triển thành tình trạng không thể kiểm soát được như bây giờ, còn để cho cổ chân mình bị thương.
Nói cho cùng, đều là sự thiện lương của cô gây tai hoạ.
Khương Ngâm mang dép lê trên chân, bị anh ôm lấy quá mức đột nhiên, lúc hai người bước vào thang máy, dép lê mang ở một bên chân “Lạch cạch” rớt xuống.
Cô dò xét rướn cổ quét mắt một vòng trên mặt đất, chân ngoắc ngoắc, ánh mắt lên án nhìn anh.
Doãn Toại không phản ứng với cô, càng không đi nhặt chiếc dép lê kia, trực tiếp vào thang máy ấn phím “3”.
Ghét bỏ trên chân chỉ còn một chiếc dép lê, Khương Ngâm vịn bả vai Doãn Toại cố ý đem chân lắc lư mấy lần, nhìn chiếc dép còn lại rơi xuống, lộn mèo trên mặt đất.
Doãn Toại: “…”
Đem người đưa vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt ở bên giường, Doãn Toại ngồi xổm xuống bắt được chân phải của cô, rũ mắt dò xét.
Vị trí mắt cá chân cô có chút sưng vù, xung quanh hiện ra một mảng bầm đen nhỏ.
Ngón tay dò xét kiểm tra một chút xem có phải trật khớp hay không, Khương Ngâm lập tức đau đến kêu lên: “A ô —— Anh làm gì vậy, đau!”
Trong nháy mắt, hốc mắt cô ngưng tụ ra hơi nước, ủy khuất nhìn anh chằm chằm, dùng ánh mắt có thể giết người lên án sự thô lỗ của anh.
Xương cốt không có việc gì, Doãn Toại nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy: “Ngồi yên đừng nhúc nhích.”
Anh bước chân dài ra ngoài.
Khương Ngâm cũng không nghe anh mà ngồi bất động như đầu gỗ, cô dịch ra giữa giường, ôm một cái gối đầu trở mình nằm lên, gác chân lên lướt điện thoại giết thời gian.
Lúc Doãn Toại đi vào lần nữa, trong tay cầm bình dầu hồng hoa, thấy cô đang nằm trên giường run run bàn chân, có vẻ cô không coi vết thương ở chân của mình ra gì.
Anh trầm mặt ngồi tại mép giường, bắt được bắp chân bên phải của cô trực tiếp đem người kéo tới.
Theo động tác kéo, thân thể Khương Ngâm kéo khăn trải giường thành những vết nhăn hoa lệ.
Trong nháy mắt này, cô cảm thấy mình cực kỳ giống cá ướp muối sắp phải bị kéo lên thớt, mặc người chém giết.
“Cá ướp muối” trở mình, từ trên giường ngồi dậy, chân phải rơi vào lòng bàn tay anh.
Doãn Toại dùng dầu hồng hoa cho vào tay xoa ở mắt cá chân đang bị thương của cô.
Khương Ngâm còn đang suy nghĩ hành vi vừa rồi của anh, than thở: “Tuế Tuế, anh không thể ôn nhu một chút sao? Hành vi thô lỗ như thế, sẽ ảnh hưởng đến phong độ thân sĩ của anh.”
Vừa dứt lời, cổ chân cô truyền đến cơn đau đớn, ngước cổ kêu rên một tiếng, cặp mắt hồng như mắt thỏ.
Doãn Toại miễn cưỡng nhấc mí mắt lên liếc nhìn cô một cái, động tác trên tay nhẹ nhàng, bên trong ngữ khí ôn hòa mang theo dỗ dành: “Kiên nhẫn một chút, máu đọng tản ra liền tốt.”
Khương Ngâm bị ngữ khí của anh trấn an, nhếch môi không lên tiếng nữa, thực tế nhịn không được mới hừ lạnh một tiếng, cau mày một cái.
Dưới ánh đèn làm nền, phòng ngủ yên tĩnh lại phá lệ ấm áp.
Doãn Toại nhìn chân ngọc lớn bằng bàn tay trong tay mình, chân của cô nhỏ gầy, tinh xảo, màu da trắng như ngọc bích, tựa như mỹ ngọc thượng đẳng, trên móng chân sơn màu đỏ, dưới ánh đèn có chút phát sáng, kiều diễm giống như hoa hồng.
Giọng nói của Khương Ngâm vang lên bên tai anh: “Tuế Tuế, sao anh không xoa nhẹ?”
Thân hình Doãn Toại giật mình, chột dạ một chút, tiếp tục động tác trên tay, kết quả vừa hoàn hồn không có nắm chắc tốt lực đạo, chủ nhân của bàn chân kêu lên một tiếng đau đớn, oán trách nhìn đến: “Ông xã, anh nhẹ một chút!”
Thanh âm cô mềm mại, quyến rũ, như thể cô ấy đã bị khi dễ, trong giọng nói bao hàm vô số ủy khuất.
Vị trí nào đó trong lòng Doãn Toại phảng phất như bị tiếng kêu mềm mại nhẹ nhàng chạm vào, ngứa ngáy tê dại, hầu kết gợi cảm chậm chạp trượt lên trượt xuống hai lần.
Anh khàn khàn trầm giọng “Ừm” một tiếng, đem một chút tạp niệm trong đầu triệt để dứt bỏ, tiếp tục giúp cô xoa mắt cá chân bị thương.
Khuỷu tay Khương Ngâm chống đỡ trên giường, thấy Doãn Toại buồn bực không lên tiếng, liền muốn tìm một chút chủ đề tâm sự.
Cô bỗng nhiên tò mò nhìn qua, con mắt nhấp nhô, thăm dò hỏi: “Tuế Tuế, em có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Hửm?”
Khương Ngâm liếm môi một cái, biết hỏi câu này là không đúng lúc, nhưng thực sự lại ép không được lòng hiếu kỳ: “Thì là vừa rồi chuyện tắm rửa í, không phải anh bị em nhìn thấy sao, anh… có thẹn thùng hông?”
Editor: Xu
Beta: Sue
Lúc ngước lên nghênh đón ánh mắt mang theo một chút đùa giỡn của anh, Khương Ngâm mới ý thức được mình vừa nói cái gì, khóe miệng lập tức co quắp một trận, có chút khó tiếp lời được.
Nhưng Doãn Toại hiển nhiên không muốn bỏ qua đề tài này, ngược lại nghiêng đầu về phía cô, vô lại nói: “Được, vậy đến đây đi.”
Anh nói rồi đi lên phía trước, lúc đến trước cửa thang máy, nhìn thấy Khương Ngâm còn đứng ngốc ở đấy, anh tản mạn câu môi: “Sợ?”
Bị anh kích thích, Khương Ngâm liền thẳng eo trong nháy mắt: “Ai sợ là Cái Đuôi Nhỏ!”
Cái Đuôi Nhỏ vỗn dĩ đang chơi với quả bóng trước cửa sổ sát đất, nghe được tên của mình buông quả bóng xuống, vui vẻ chạy tới, ngồi xổm bên chân Khương Ngâm, ngửa đầu, chờ đợi chỉ lệnh.
Khương Ngâm & Doãn Toại: “…”
Cuối cùng Khương Ngâm vẫn mặt dày mày dạn cùng Doãn Toại vào thang máy, đến tầng ba, lúc cùng Doãn Toại đi về phía phòng ngủ chính, cô bắt đầu chột dạ, có chút muốn chạy.
Vừa hiện lên ý nghĩ này, Doãn Toại đã mở cửa phòng ra, ánh đèn trong phòng ngủ sáng lên.
Anh không vội đi vào, đút tay vào túi nhìn cô một cái rồi nâng cằm: “Em trước?”
Còn rất thân sĩ.
Khương Ngâm thì thầm trong lòng, lề mà lề mề đi vào, Doãn Toại trở tay đóng cửa lại.
Âm thanh rất nhẹ, nhưng nhịp tim của Khương Ngâm vẫn run lên vài lần, quay đầu nhìn về hướng đó.
Doãn Toại đang đứng cạnh cửa, đuôi mắt câu lên, đôi mắt đào hoa tĩnh mịch, mang theo chút nhu hòa, anh chợt nghiêng thân để phù hợp với chiều cao của cô, lúc nói chuyện, hơi nóng phun lên mặt cô: “Không phải muốn giúp anh tắm sao? Giúp thế nào?”
Bên tai Khương Ngâm hơi nóng, may mà có tóc che đi nên sự ngượng ngùng sắp tràn ra không bị bại lộ quá rõ ràng.
Cô liếm môi một cái, giả bộ bình tĩnh nghĩ ngợi: “Em giúp anh đi lấy quần áo để thay.”
Nói xong cấp tốc quay người phóng tới phòng quần áo.
Mở tủ quần áo ra giúp anh lấy một bộ quần áo ở nhà, quần áo vốn dĩ đã được xếp gọn gàng, nhưng cô không muốn nhanh như vậy đã ra ngoài, liền lặp đi lặp lại đem quần áo mở ra xếp lại.
Doãn Toại xuất hiện ở cửa phòng quần áo, rũ mắt dò xét cô: “Quần áo của anh đều sắp bị em xếp làm nhăn hết rồi, sao còn chưa mang ra?”
Khương Ngâm đứng lên, phản bác anh: “Rõ ràng là em xếp gọn hơn cho anh mà.”
:Xếp gọn như vậy làm gì, không phải một lúc nữa cũng mặc sao.”
“Em là người từ trước đến nay làm chuyện gì cũng cẩn thận.”
Khóe môi Doãn Toại khẽ giật, tiếp nhận quần áo trên tay cô, liếc một chút: “Không phải nói mình rất cẩn thận sao, sao lại thiếu một thứ?”
“Hả?” Khương Ngâm vừa định hỏi thiếu cái gì, bỗng dưng kịp phản ứng, mặt đột nhiên đỏ lên.
Ánh mắt Doãn Toại sáng rực rơi trên người cô, Khương Ngâm chỉ cảm thấy tê cả da đầu, toàn thân cũng không được tự nhiên, cô vội vàng né tránh ánh mắt, nhẹ giọng đáp: “Em không biết món kia ở đâu, anh tự đi lấy đi.”
Doãn Toại vượt qua cô mở ngăn kéo ra.
Khương Ngâm dự định thừa cơ hội này nhanh trốn, vừa mở rộng bước chân, liền bị người nắm lấy.
Anh dùng sức kéo một cái, Khương Ngâm bị anh ngăn ở góc tường phía sau cửa, tiến lên một bước tới gần cô.
Bên trong nơi chật chội hẻo lánh, lưng Khương Ngâm dán vào tường, hormone nam tràn đầy, mạnh mẽ, bao vây khắp cả người cô, hơi nóng bốc lên trên gương mặt khiến nó nhanh chóng ửng lên màu đỏ kiều diễm.
Cô thử vùng vẫy mấy lần, bả vai liền bị bàn tay hữu lực của anh chụp lấy, không tránh được.
Nhịp tim từng bước tăng tốc, hàng mi dài và cong khẽ rung lên, mí mắt cụp xuống, nhìn chằm chằm mặt đất không dám nhìn anh.
Cho đến khi đầu ngón tay Doãn Toại nâng cằm thon của cô lên, khiến cho cô ngẩng đầu, Khương Ngâm không còn cách nào khác phải đối đầu với cặp mắt hẹp dài kia, con ngươi đen nhánh, tĩnh mịch giống như vực sâu.
“Không phải muốn giúp anh tắm sao? Sao lại định rời đi?” Ngón tay cái anh đặt lên giữa môi dưới của cô, không nặng không nhẹ vuốt ve, thanh âm khàn mà trầm thấp, tựa như như có như không câu dẫn: “Bây giờ không phải còn chưa tới thời khắc mấu chốt sao?”
Khương Ngâm cưỡng chế phần ngượng ngùng kia xuống đáy lòng, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, bình tĩnh đáp: “Em giúp anh tìm quần áo còn chưa đủ à? Anh là một người đàn ông to xác, cũng không phải không thể tự lo liệu được, còn muốn em cởi quần áo cho anh, tắm rửa kì cọ cho anh, hay em xoa bóp thêm cho anh?”
Doãn Toại híp híp mắt, ý cười càng sâu, cúi đầu ngậm bên trên vành tai của cô: “Làm sao, không được hửm?”
Đầu lưỡi anh ấm áp, lúc lướt qua bên tai cô, da thịt nóng bỏng tựa như dung nham vừa phun ra ngoài, Khương Ngâm giật cả mình, bị hù dọa mà run rẩy, bình tĩnh đẩy anh ra: “Đương nhiên không được! Em cũng không phải bảo mẫu của anh.”
“Em không phải là phu nhân anh sao, tại sao lại không thể giúp?”
Hai chữ phu nhân làm Khương Ngâm khó xử một chút, xấu hổ nhìn anh, thuận miệng phản bác: “Anh lại không có giúp em tắm qua, dựa vào cái gì em phải giúp anh?”
“Thì ra là như vậy.” Doãn Toại nghiêm túc nghĩ: “Xem ra rất không công bằng, nếu không anh giúp em tắm trước?”
Khương Ngâm bổ não hình ảnh kia một chút, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên, tranh thủ thời gian cự tuyệt: “Không muốn.”
Doãn Toại không đùa cô nữa, nhẹ nhàng nhéo nhéo chóp mũi xinh xắn của cô, bắt chước giọng điệu của cô: “Không muốn thì thôi.”
Anh rời khỏi phòng quần áo đi vào phòng tắm.
Khương Ngâm đứng ở nơi đó một lát, vỗ vỗ lên gương mặt nóng bỏng, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau khi bình tĩnh lại lương tâm liền cắn rứt, cô đang định rời khỏi phòng ngủ đi xuống lầu, trong đầu lại đột nhiên nhớ tới một việc, vô thức nhìn vào lòng bàn tay mình.
Cô nhớ kỹ buổi tối hôm qua giống như sờ phải thứ gì đó, cũng không phân biệt rõ là thực hay là mơ.
(Xu: Ai biếc thứ đó là thứ gì đou, phải cầm mới biết cơ =))))))
Cô hé mắt ra xem thì hình như lúc ấy Doãn Toại đã tỉnh còn đi tắm một cái.
Nói đến kỳ quái, tối hôm qua, hơn nửa đêm Doãn Toại đi tắm làm gì chứ?
Hẳn đều là nằm mơ?
Đầu óc cô nghiêm túc tự hỏi chuyện này, nhất thời không có đầu mối, muốn đi tìm Doãn Toại chứng thực một chút, vừa ra đến trước cửa lại quay lại mở cửa phòng tắm: “Ông xã, tối hôm qua anh có tắm hay không —— ”
Ánh mắt nhìn qua, Khương Ngâm đột nhiên im lặng, những lời còn lại đều mắc kẹt trong cổ họng, không thể phun ra nửa chữ.
Cô không nghĩ tới, chỉ trong chốc lát, động tác Doãn Toại đã nhanh như vậy, thế mà đã cởi quần áo ra bắt đầu tắm.
Anh đứng phía dưới vòi hoa sen, cách một tầng kính mờ, chung quanh bởi vì hơi nóng bốc lên chưa kịp khuếch tán bốn phía, chỉ mơ hồ mông lung.
Rơi vào trong mắt Khương Ngâm là thân thể gầy gò nhưng cường tráng của anh, cơ bắp trước ngực và phần bụng rắn chắc, eo rất nhỏ, đường cong quanh thân trôi chảy gợi cảm, còn có tuyến nhân ngư* mê người.
*Tuyến nhân ngư: là hai đường chéo xuống bụng dưới tạo thành hình chữ V
Nước trong vòi hoa sen không ngừng rơi xuống, đập vào vai anh, một ít văng lên tấm kính mờ tạo thành những giọt nước, chảy dài xuống.
Nửa kín nửa hở, khiến người ta ngại ngùng*.
*Nguyên văn là “Còn ôm tì bà, muốn che còn nghỉ/ Còn ôm tì bà, dục che còn hưu”: phía trên chỉ là cách hiểu của tụi mình, bạn nào hiểu rõ về câu này thì hãy cmt cho tụi mình biết với nhaa~
Khương Ngâm bị cảnh tượng này kích thích triệt để, tay nắm chặt chốt cửa ngốc lăng mà nhìn, đầu óc oanh một chút phảng phất như có cái gì trong nháy mắt nổ tung, cả người hóa đá.
Doãn Toại hiển nhiên cũng không nghĩ tới Khương Ngâm lại đột nhiên xông vào, trên gương mặt anh tuấn hiện lên một tia kinh ngạc, xuất phát từ bản năng đưa tay muốn che vị trí nào đó, kết quả ánh mắt Khương Ngâm liền theo động tác tay của anh rơi xuống, tựa hồ cách tấm kính pha lê thấy không rõ, con ngươi cô hơi co lại, chăm chú nhìn, còn thiếu chút nữa đem hai chữ hiếu kì viết lên trên mặt.
Doãn Toại: “…”
Một giây,
Hai giây,
Ba giây.
“Nhìn đủ chưa? Có muốn anh mở cửa pha lê ra để em xích lại gần chút hay không?”
Thực ra Khương Ngâm chỉ là giật mình, mắt và não không phối hợp ăn ý với nhau, cũng không biết chỗ mình nhìn chằm chằm chính là chỗ nào, chỉ là lúc tay Doãn Toại chặn ở vị trí kia, cô theo bản năng bị hấp dẫn ánh mắt.
Lúc này, tâm trí cô bị giọng nói của anh đánh thức, đầu óc cô dần dần khôi phục vận hành, lúc thấy rõ chỗ mình nhìn chằm chằm là chỗ nào, khuôn mặt cô trở nên nóng bừng.
Doãn Toại mở ra một khe nhỏ cửa pha lê, nghiêng đầu nhìn lại: “Không phải không tiến vào sao, bây giờ chuyện gì đang xảy ra?”
Xuyên qua màn nước và sương mờ, cặp mắt đào hoa của anh thẳng tắp bắn tới, bên trong dường như có một ngọn lửa cuồng bạo thiêu đốt, dù khoảng cách xa như thế nhưng Khương Ngâm cũng cảm thấy bị ngọn lửa kia làm nóng bỏng.
Cô chậm chạp phát hiện chính mình bây giờ đang ở trong hoàn cảnh lúng túng, hai người giằng co, nhất thời không biết kết cuộc sẽ thành như thế nào.
Tựa hồ muốn nói chút gì để làm dịu bầu không khí, thế nhưng cô lại nói loạn cả lên: “Không sao anh không cần phải để ý đến em, tiếp tục tắm đi, em chính là hiếu kì, đi vào tùy tiện nhìn.”
… Hả?
Cô vừa rồi nói cái gì?
“!”
(Sue: “Toi năm nay 70 tuổi mà toi chưa gặp trường hợp nào như thế này cả”=))))))
Khương Ngâm rốt cục ý thức được, cô giống như đứng ở bên bờ vực nguy hiểm, lặp đi lặp lại động tác nhảy vọt, sau đó —— nhảy cái bịch.
Làm ra một động tác nuốt nước bọt, cô chợt cảm thấy chột dạ, yên lặng xem phản ứng của Doãn Toại.
Ánh mắt của đối phương so với vừa rồi càng thêm nóng bỏng, chăm chú nhìn cô, tràn đầy ý vị xâm lược, cực kỳ giống dã thú hung dữ cắn xé con mồi sắp đến miệng, hình dáng trên mặt càng lộ vẻ thâm trầm: “Hiếu kì?”
Một cái chớp mắt tiếp theo, anh tắt vòi hoa sen đi, dùng tay đẩy cánh cửa kính đang chặn hai người họ lại.
“Rầm!”
Khương Ngâm cấp tốc đóng cửa lại, chạy như ai lấy mạng xông ra khỏi phòng ngủ, thang máy cũng không kịp dùng, một đường phi xuống bậc thang, đi xuống lầu.
Đến phòng khách dưới lầu, hai chân cô như nhũn ra, lúc bước đến cái bậc thang cuối cùng, chân không cẩn thận bước hụt, suýt nữa ngã sấp xuống, may mắn bắt lấy tay vịn mới miễn cưỡng đứng vững.
Dì Chu nhìn thấy cảnh này, lo lắng đỡ lấy cô: “Phu nhân có sao không?”
Cổ chân Khương Ngâm truyền đến đau đớn, có lẽ là bị trật, cô vừa thẹn vừa lúng túng được dì Chu đỡ lấy đi đến ghế sa lon ngồi xuống, vuốt vuốt khuôn mặt còn có chút nóng, trong đầu tất cả đều là cảnh tượng vừa rồi.
Không nghĩ tới dáng người Doãn Toại lại tốt như vậy!
Thật ra, nếu cô không chạy nhanh như vậy, có phải còn có thể nhìn càng rõ ràng càng cẩn thận một chút hay không.
Nhưng mà bộ dáng Doãn Toại ngay lúc đó quá dọa người, cô cũng không dám không chạy.
Nếu không sao cô biết được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Tuy cô là người có một chút dục vọng, nhưng vẫn rất trân trọng bản thân, nếu chỉ vì nhìn thấy thân thể của người ta liền đem bản thân giao phó ở nơi đó, vậy hình như không đáng.
Khương Ngâm luôn cảm giác hành vi vừa rồi của mình, có chút giống trêu đùa.
Mặc dù cũng không phải xuất phát từ ý của cô.
Cũng không biết lúc ấy nghe được lời nói mất não kia của cô, rốt cuộc phản ứng của Doãn Toại là như thế nào.
Con người anh cấm dục như vậy, lại không thể trêu chọc, có thể sẽ tức giận? Thẹn thùng? Hoặc là thẹn quá hoá giận?
Hẳn là cũng không đến mức đó.
Bình thường anh đối xử với cô rất tốt, ít nhất hẳn là có phong độ, vừa rồi có thể không phải muốn ra đánh cô.
Dì Chu nhìn cổ chân Khương Ngâm, có chút không yên lòng: “Phu nhân bị thương thế nào, có muốn đi bệnh viện hay không?”
Khương Ngâm lấy lại tinh thần, thu hồi suy nghĩ lung tung, liền vội vàng lắc đầu: “Không có việc gì đâu ạ, chỉ là bị bong gân bình thường thôi, không nghiêm trọng, cháu nghỉ ngơi là tốt rồi.”
Dì Chu lại hỏi: “Đồ ăn tôi đã hâm lại rồi, phu nhân muốn ăn bây giờ hay là chờ tiên sinh xuống ăn cùng?”
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi trong phòng tắm với chuyện Doãn Toại hại chân mình bị trật, Khương Ngâm một chút cũng không muốn ngồi cùng bàn ăn cơm với anh: “Không đợi anh ấy, cháu có chút đói.”
Nói rồi cô từ trên ghế salon đi xuống, nhảy lò cò tới trước bàn ăn ngồi xuống.
Dì Chu đem thức ăn từ phòng bếp bưng ra, cho cô bát đựng canh cá tươi ngon.
Khương Ngâm ăn xong một nửa, Doãn Toại mới từ trên lầu đi xuống.
Nhìn về phía bên này một chút, anh kéo cái ghế ngồi ở bên cạnh ra.
Khương Ngâm cúi đầu ăn cơm, dư quang lặng lẽ nhìn về hướng bên kia, anh mặc bộ quần áo ở nhà mà cô tìm giúp, gương mặt trắng nõn soái khí, góc cạnh rõ ràng, ngồi lại gần có mùi sữa tắm nhàn nhạt thơm ngát quanh quẩn tại chóp mũi, hương tươi mát như có như không.
Không hiểu sao mặt của cô lại hồng nhuận lên, cấp tốc cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.
Hai người cúi đầu ăn, ai cũng chưa từng mở miệng nói chuyện, bầu không khí trong phòng ăn có chút yên tĩnh đến vi diệu.
Cũng may Khương Ngâm đã ăn gần xong, cuối cùng gắp hai miếng đồ ăn, cô để đũa xuống: “Em ăn xong rồi, về phòng nghỉ ngơi trước.”
Ngay khi chân phải chạm đất, nơi cổ chân truyền đến đau đớn, cô nhíu mày “Xít” một tiếng, ôm lấy mép bàn ăn.
Doãn Toại phát giác ra sự khác thường của cô, nhíu mi nhìn qua: “Sao vậy?”
Nguyên nhân bị trật chân quá mức xấu hổ, Khương Ngâm sợ anh cười, không muốn phản ứng, coi như không nghe thấy, nâng chân phải lên, chân trái nhún nhảy về phía thang máy, động tác buồn cười lại có chút đáng yêu.
Doãn Toại nhìn chằm chằm bàn chân kia của cô, lông mày nhẹ nhàng cau lại một chỗ.
Dì Chu tới dọn bát đũa của Khương Ngâm, nói: “Vừa rồi phu nhân từ trên bậc thang chạy xuống, không cẩn thận bị trật chân, tôi có nói đi bệnh viện xem nhưng phu nhân bảo không nghiêm trọng.”
Khương Ngâm đã nhảy tới trước cửa thang máy, ngón trỏ nhấn nút lên, cửa mở ra.
Cô đang muốn tiếp tục nhảy vào bên trong, bả vai liền bị một bàn tay lớn nắm chặt, thân thể rơi vào trong lồng ngực rắn chắc, đụng phải khuôn mặt không chê vào đâu được của Doãn Toại.
Mặt Doãn Toại không chút thay đổi liếc cô một cái, cánh tay xuyên qua nách cô, một tay khác nâng đầu gối cô lên, ôm ngang vào lòng.
Khương Ngâm thuận thế ôm lấy cổ anh, bởi vì còn nhớ rõ chuyện vừa rồi, cô xấu hổ không dám nhìn vào mắt Doãn Toại.
Cô cảm thấy mấu chốt của vấn đề này là, ngay lúc đó cô không nên mang lòng tốt, nhớ nhung anh, sau đó ngốc nghếch nói một câu giúp anh tắm, đến mức đem sự việc phát triển thành tình trạng không thể kiểm soát được như bây giờ, còn để cho cổ chân mình bị thương.
Nói cho cùng, đều là sự thiện lương của cô gây tai hoạ.
Khương Ngâm mang dép lê trên chân, bị anh ôm lấy quá mức đột nhiên, lúc hai người bước vào thang máy, dép lê mang ở một bên chân “Lạch cạch” rớt xuống.
Cô dò xét rướn cổ quét mắt một vòng trên mặt đất, chân ngoắc ngoắc, ánh mắt lên án nhìn anh.
Doãn Toại không phản ứng với cô, càng không đi nhặt chiếc dép lê kia, trực tiếp vào thang máy ấn phím “3”.
Ghét bỏ trên chân chỉ còn một chiếc dép lê, Khương Ngâm vịn bả vai Doãn Toại cố ý đem chân lắc lư mấy lần, nhìn chiếc dép còn lại rơi xuống, lộn mèo trên mặt đất.
Doãn Toại: “…”
Đem người đưa vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt ở bên giường, Doãn Toại ngồi xổm xuống bắt được chân phải của cô, rũ mắt dò xét.
Vị trí mắt cá chân cô có chút sưng vù, xung quanh hiện ra một mảng bầm đen nhỏ.
Ngón tay dò xét kiểm tra một chút xem có phải trật khớp hay không, Khương Ngâm lập tức đau đến kêu lên: “A ô —— Anh làm gì vậy, đau!”
Trong nháy mắt, hốc mắt cô ngưng tụ ra hơi nước, ủy khuất nhìn anh chằm chằm, dùng ánh mắt có thể giết người lên án sự thô lỗ của anh.
Xương cốt không có việc gì, Doãn Toại nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy: “Ngồi yên đừng nhúc nhích.”
Anh bước chân dài ra ngoài.
Khương Ngâm cũng không nghe anh mà ngồi bất động như đầu gỗ, cô dịch ra giữa giường, ôm một cái gối đầu trở mình nằm lên, gác chân lên lướt điện thoại giết thời gian.
Lúc Doãn Toại đi vào lần nữa, trong tay cầm bình dầu hồng hoa, thấy cô đang nằm trên giường run run bàn chân, có vẻ cô không coi vết thương ở chân của mình ra gì.
Anh trầm mặt ngồi tại mép giường, bắt được bắp chân bên phải của cô trực tiếp đem người kéo tới.
Theo động tác kéo, thân thể Khương Ngâm kéo khăn trải giường thành những vết nhăn hoa lệ.
Trong nháy mắt này, cô cảm thấy mình cực kỳ giống cá ướp muối sắp phải bị kéo lên thớt, mặc người chém giết.
“Cá ướp muối” trở mình, từ trên giường ngồi dậy, chân phải rơi vào lòng bàn tay anh.
Doãn Toại dùng dầu hồng hoa cho vào tay xoa ở mắt cá chân đang bị thương của cô.
Khương Ngâm còn đang suy nghĩ hành vi vừa rồi của anh, than thở: “Tuế Tuế, anh không thể ôn nhu một chút sao? Hành vi thô lỗ như thế, sẽ ảnh hưởng đến phong độ thân sĩ của anh.”
Vừa dứt lời, cổ chân cô truyền đến cơn đau đớn, ngước cổ kêu rên một tiếng, cặp mắt hồng như mắt thỏ.
Doãn Toại miễn cưỡng nhấc mí mắt lên liếc nhìn cô một cái, động tác trên tay nhẹ nhàng, bên trong ngữ khí ôn hòa mang theo dỗ dành: “Kiên nhẫn một chút, máu đọng tản ra liền tốt.”
Khương Ngâm bị ngữ khí của anh trấn an, nhếch môi không lên tiếng nữa, thực tế nhịn không được mới hừ lạnh một tiếng, cau mày một cái.
Dưới ánh đèn làm nền, phòng ngủ yên tĩnh lại phá lệ ấm áp.
Doãn Toại nhìn chân ngọc lớn bằng bàn tay trong tay mình, chân của cô nhỏ gầy, tinh xảo, màu da trắng như ngọc bích, tựa như mỹ ngọc thượng đẳng, trên móng chân sơn màu đỏ, dưới ánh đèn có chút phát sáng, kiều diễm giống như hoa hồng.
Giọng nói của Khương Ngâm vang lên bên tai anh: “Tuế Tuế, sao anh không xoa nhẹ?”
Thân hình Doãn Toại giật mình, chột dạ một chút, tiếp tục động tác trên tay, kết quả vừa hoàn hồn không có nắm chắc tốt lực đạo, chủ nhân của bàn chân kêu lên một tiếng đau đớn, oán trách nhìn đến: “Ông xã, anh nhẹ một chút!”
Thanh âm cô mềm mại, quyến rũ, như thể cô ấy đã bị khi dễ, trong giọng nói bao hàm vô số ủy khuất.
Vị trí nào đó trong lòng Doãn Toại phảng phất như bị tiếng kêu mềm mại nhẹ nhàng chạm vào, ngứa ngáy tê dại, hầu kết gợi cảm chậm chạp trượt lên trượt xuống hai lần.
Anh khàn khàn trầm giọng “Ừm” một tiếng, đem một chút tạp niệm trong đầu triệt để dứt bỏ, tiếp tục giúp cô xoa mắt cá chân bị thương.
Khuỷu tay Khương Ngâm chống đỡ trên giường, thấy Doãn Toại buồn bực không lên tiếng, liền muốn tìm một chút chủ đề tâm sự.
Cô bỗng nhiên tò mò nhìn qua, con mắt nhấp nhô, thăm dò hỏi: “Tuế Tuế, em có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Hửm?”
Khương Ngâm liếm môi một cái, biết hỏi câu này là không đúng lúc, nhưng thực sự lại ép không được lòng hiếu kỳ: “Thì là vừa rồi chuyện tắm rửa í, không phải anh bị em nhìn thấy sao, anh… có thẹn thùng hông?”
Bình luận truyện