Kết Hôn Rồi Yêu

Chương 6



H 18+

Địa điểm mở tiệc chúc mừng của bọn họ là ở trên giường.

Toàn bộ hai tuần lễ, cô ở Đài Bắc giám sát tiến trình, không có thời gian trở về miền Nam, cũng không muốn để hắn đến đây quấy rầy cô, bọn họ không gặp nhau thời gian dài rất nhớ nhau, mãi cho đến thời khắc gặp mặt này, cô mới phát hiện thì ra cô thật sự muốn gặp hắn, loại nhớ nhung đáng sợ này giống như tình dục vậy, không thể kiểm soát được.

"A..." Lưng của cô tựa vào cánh cửa, toàn thân trần truồng, một chân chống xuống đất, chân khác mềm nhũn khoác lên bả vai hắn. Trình Dịch Dương tỉ mỉ nếm hương vị ngọt ngào ở giữa hai chân cô.

"Ưm... Nơi đó... A..."

Thân thể tê dại không ngừng, Thẩm Kiều cơ hồ muốn cưỡi lên người hắn.

Môi lưỡi của hắn bừa bãi hoạt động ở nơi xinh đẹp ướt át của cô, đầu lưỡi đưa vào trong hoa huyệt chật hẹp, uống nước cam lộ chảy từ nơi bí mật, hàm răng cắn cắn đỉnh phấn châu, ngậm nó, lôi kéo.

"Ừ..." Trong cơ thể trào lên dục tình, ngón chân cô co quắp lại, thân thể cong lên đưa mình vào môi của hắn sâu hơn.

Tiếng hắn bú mút từ chỗ kín của cô truyền tới, xen lẫn tiếng nước chảy, cái loại thanh âm dâm mỹ này làm cho người ta nghe được đều sẽ đỏ mặt.

"Trình... Trình." Loại cảm giác này thực sự quá kịch liệt, cô thét lên rên rỉ, vội vàng đẩy hắn ra, nóng nảy đứng lên.

"Gọi anh cái gì, hửm?" Hắn ngẩng đầu lên nhìn cô, trên môi đường cong rõ ràng có vệt nước sáng, ngón giữa cắm vào trong cơ thể cô, đưa đẩy không nhanh không chậm.

"Chồng... à." Cô nũng nịu hô, ánh mắt ướt át, giọng nói mềm mại ngọt ngào, nghe vào lòng người cũng sẽ mềm đi.

"Ngoan." Hắn hài lòng nhếch miệng, đưa một ngón tay vào nữa để thăm dò, hai ngón tay đồng thời càn quấy cơ thể cô mang theo những giọt nước, "Thưởng cho em."

Động tác ngón tay trở nên nhanh gấp, khoái cảm cũng kéo dài tăng thêm gấp bội, khiến cô cất tiếng rên rỉ yêu kiều.

Cô run rẩy, hô hấp nặng nề, thời gian không tới một phút cơ thể đã gần tới cực hạn, lập tức xông lên cao triều. Một cỗ chất lỏng nồng đặc cuồn cuộn ra từ trong cơ thể cô, toàn thân cô co rút, rất nhiều mồ hôi tiết ra, toàn thân nóng lên.

"Em thật nhạy cảm." Hắn rút ngón tay ra, tơ dịch sáng như bạc dính ở ngón giữa hắn, kéo thật dài, hắn đưa ngón tay bỏ vào miệng mút hết.

Cô thở hổn hển, nhìn hắn, chờ đợi hơi thở hòa hoãn, rồi chợt khuôn mặt xinh đẹp cười một tiếng, ngón tay trượt vào theo cổ áo đã mở rộng của hắn, vuốt ve bắp thịt rắn chắc, đè lại đầu ngực hắn, đầu ngón tay khẽ cào, làm cả người hắn cứng đờ.

Đôi mắt sáng trong như mắt mèo nửa nhắm nửa mở, nhìn vào đôi mắt đen, đầu lưỡi phấn hồng khẽ vươn ra lơ đãng liếm qua đôi môi ướt át, ngón tay đi xuống phía dưới thành thục cởi thắt lưng của hắn để chui vào, nắm cái vật nam tính đã sớm kích động cứng lên, to và dài ra vì dục vọng.

Cô từ từ nắm phía dưới sau đó dần dần phủ lên trên, cuối cùng phủ lên đỉnh giống như tơ lụa, ngón cái mơn trớn cái đầu tròn, móng tay cạo nhẹ vào khe rãnh.

"A, em đúng là yêu tinh." Hắn hít một hơi, nhìn chằm chằm vào cô gái đang hóa thân làm nữ thần hấp dẫn hắn, lồng ngực kịch liệt phập phồng.

"Chồng à, anh quả nhiên, cũng rất nhạy cảm." Cô cười nhẹ, cầm cái vật nam tính mà nắm tay không vừa được kia khuấy động lên xuống. Cô luôn là học trò giỏi, những gì hắn dạy chỉ cần một lần cô có thể học được, hơn nữa làm rất tốt.

Trình Dịch Dương âm thầm cắn răng, cô gái này, lòng háo thắng quá mạnh mẽ, hơn nữa lớn mật cuồng dã, bỏ xuống những ngây ngô xấu hổ lúc ban đầu đối với tình dục, cô liền vô cùng thành thục.

Cô không ngừng kích thích vật nam tính của hắn, bàn tay trắng mềm nhỏ bé cầm vào khiến hắn vừa thoải mái vừa thống khổ, hi vọng cô nắm chặt một chút, tốc độ mau hơn một chút nữa.

Lòng bàn tay của cô cọ lên đỉnh khiến hắn tiết ra dịch trơn trợt, dùng ngón tay trỏ quẹt lấy bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng mút, ánh mắt yêu mị nhìn hắn, môi đỏ mọng hé mở, lưỡi hồng hơi đưa ra, cái bộ dáng này, thật là câu dẫn đáng chết.

Hắn thô thở gấp một tiếng, không thể để cô đùa bỡn thêm nữa, một tay ôm chầm cô quay cô lại để cho cô vịn lấy thành ghế sofa, hắn đưa tay dò phía dưới cô, tách cánh hoa đang đóng chặt, một tay cầm chính dục vọng của mình chống đỡ nơi mềm mại của cô. Đầu của vật to lớn đảo qua ở nơi mềm mại như tơ mật giữa hai chân cô, liền tìm đến nơi cửa động yếu ớt, cái mông dùng sức thẳng tắp đâm vào.

"A..." Thật sâu, thật trướng! Cô ngửa đầu lên, mái tóc đen nhánh xõa xuống vai, ngón tay dùng sức nắm lấy ghế sofa bằng da.

"Thả lỏng một chút, được không?" Hắn ôm eo thon của cô, nhẹ nhàng lẩm bẩm ở bên tai cô, bàn tay đưa về phía trước, ôm trọn ngực cô, mạnh mẽ xoa lấy đôi vú nặng trĩu, trắng nõn vô cùng, cầm thật thích.

Cô quá chặt, loại tư thế sau lưng này khiến hoa huyệt của cô càng kẹp chặt hơn, mà hắn lại đâm rất sâu, trong thời gian ngắn hắn hề không động mạnh.

Khoái cảm tê dại từ bộ ngực truyền tới, nơi non mềm của cô chảy xuống đầy xuân thủy tràn qua dục vọng của hắn nhỏ xuống dưới.

Hắn rút ra, hai cánh hoa còn chưa kịp đóng lại thì đã bị hắn hung hăng đi vào, cắm thật sâu.

"Nhẹ... Nhẹ một chút..." Động tác của hắn quá lớn, khiến cho cô nhất thời không thích ứng được, cái mông không thuận theo uốn éo đẩy hắn ra.

Thời điểm này, gặp giọng nói như vậy, đàn ông làm sao có thể nhẹ được? Trình Dịch Dương nâng cao cái mông tròn của cô, tận tình động ở sau lưng cô, mỗi một cái đều cọ xát vào chỗ sâu nhất của cô, chỉa vào mảnh thịt non nơi mềm mại nhất, đổi lấy hàng loạt tiếng rên rỉ của cô.

Ngón tay của hắn kẹp đầu vú cô, sau đó mạnh mẽ xoa nắn, vân vê, đến khi cô kêu đau kháng nghị thì buông tay. Hoa huyệt của cô chợt xoắn theo động tác của hắn...

"A." Hắn nhất thời kinh hoảng, thiếu chút nữa liền nộp khí giới ra, cô gái này, lá gan càng lúc càng lớn, cần phải dạy dỗ! Không hề bận tâm cô nữa, hắn hung hăng động, nước dịch của cô theo động tác kịch liệt của hắn, không ngừng chảy ra ngoài, rơi xuống sàn nhà, sau một hồi chảy xuống một bãi mật dịch trên mặt đất.

Kích thích như vậy, khoái cảm như vậy sẽ nhanh chóng khiến cho cô lên đỉnh. Co rút, mềm nhũn, cô nằm úp sấp trên ghế sofa, thân thể mềm yếu vô lực.

Trình Dịch Dương rút ra từ cơ thể đang co rút của cô, trên dục vọng đỏ tím dính đầy dịch sáng trong không ngừng rỏ xuống. Hắn ôm lấy cô thả lên giường rồi đè lên cô, nâng bắp đùi cô để trên vai đi vào lần nữa.

"A..." Khoái cảm đột kích lần nữa, cô khóc ngâm nga, ngón tay nắm ra giường phía dưới thật chặt.

Trình Dịch Dương đứng thẳng dậy giữa hai đùi cô, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào nơi đang kết hợp của hai người, tiểu huyệt của cô đỏ tuơi xinh đẹp, cánh hoa thịt non mềm mại lộ sắc màu hồng phấn theo sự rút ra của hắn, mà khi hắn đi vào lại bị che đi, cứ ra vào như vậy, cánh hoa đáng thương cứ theo đó mà đóng mở, từng tia dịch theo dục vọng của hắn không ngừng trào ra làm hạ thể của bọn họ trơn trượt.

Loại cảnh tượng tràn đầy hơi thở dâm dục này mỗi lần thấy sẽ khiến hắn kích động không thôi.

"A..." Thẩm Kiều không thuận theo quay người, không muốn nhìn thấy hắn nhìn chằm chằm vào nơi đó của cô, cô phát hiện hắn có thói quen này, mỗi lần ân ái đều tỷ mỉ quan sát chỗ kín của cô, ánh mắt nóng rực như vậy cho dù cô là người lớn mật cũng không chịu nổi.

Hơn nữa, theo tầm mắt của hắn, cô cảm giác được hắn đang trở nên lớn hơn hơn tráng kiện hơn trong cơ thể cô, trướng khiến cô muốn nứt ra.

Thời gian dài ở vào thời điểm này mất đi ý nghĩa, hắn kéo dài sự chịu đựng đến tận cùng, để cho cô kéo dài trong cực độ trong khoái cảm bay lên cao trào, thời gian dài cọ xát khiến cho chỗ kín của cô thực đau nhưng hắn căn bản không có ý định ra ngoài.

"Chồng à, ưm, chồng..." Đôi mắt trong suốt mang theo ý kiều mị, thanh âm mềm mại mỏng manh, hông cô chủ động uốn éo, nâng thân thể lên nghêng hợp với hắn, theo hắn đâm vào cô lại xoắn thật chặt khiến hắn thật muốn ra.

"Cô gái này." Hắn bất đắc dĩ thở dài, nhìn cánh hoa kiều diễm đã thoáng sưng đỏ, biết thời gian dài ân ái đã khiến cho cô chịu không nổi, vì vậy hắn gia tăng tốc độ điên cuồng động ở giữa hai chân cô.

m thanh nơi kết hợp của hắn và cô truyền đến theo động tác của hắn càng lớn và trầm, sau mấy chục lần ra vào, hắn nằm trên người cô mặc cho khoái cảm bao phủ mình. Thẩm Kiều nặng nề thở gấp, nhịp tim giống như muốn nện vào lồng ngực, da trở nên nóng đỏ, toàn thân vô lực.

Trình Dịch Dương lật xuống từ người cô, nhìn cô mềm rũ, lượng dịch hắn vừa bắn vào cơ thể cô lẫn vào thủy dịch từ từ chảy ra trong cơ thể cô, nơi cửa động thần bí hơi lộ ra màu hồng phấn và dính chất lỏng màu trắng, cái cảnh đẹp dâm mỹ này lại khiến cho bụng dưới của hắn nóng lên. Bọn họ thống nhất chung, trong vòng vài năm sẽ không có con nên trừ đêm tân hôn vào lúc khác hắn đều làm biện pháp phòng tránh, chỉ là sau khi hắn biết kỳ sinh lý của cô vô cùng chuẩn xác liền lựa chọn kỳ an toàn làm biện pháp ngừa thai, hơn nữa hắn vô cùng thích cảm giác hai người không có bất kỳ trở ngại nào, loại cảm giác này chỉ có thân là đàn ông mới hiểu. Thật là, thế nào cũng yêu không đủ, đáng tiếc, hôm nay cô thật sự mệt mỏi, nhìn quầng mắt cô hơi thâm liền biết từ khi hai người tạm biệt, cô nhất định nghiêm túc trong công việc, ít ngủ cho nên hôm nay hắn không đành lòng khiến cô mệt mỏi thêm.

Đứng dậy đi đến nhà tắm chuẩn bị, ý định để cho cô tắm thoải mái một lát, quay trở lại ôm lấy cô đi tắm mà cô đã sớm ngủ say mặc hắn định đoạt.

Hắn nhẹ nhàng ấn xuống một cái hôn ở môi cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, đây là vợ yêu của hắn, duy nhất chỉ thuộc về một người là Trình Dịch Dương mà thôi.

Theo công tác đầu tiên hoàn thành xuất sắc, Thẩm Kiều bắt tay vào làm việc, đơn đặt hàng từ từ nhiều lên, uy tín ở ngành này phải được tạo dựng từ tích lỹ dần dần, hơn nữa thực lực của cô đã được chứng minh, từ những việc nhỏ sẽ mở ra cục diện lớn hơn, càng ngày càng nhiều người tìm tới cô hi vọng cô giúp thiết kế nội thất cho họ.

Cô ở trường học thành tích rất ưu tú, các giáo sư thường khen cô có tài năng thiên phú. Hiện tại cô một mình làm công việc mình thích, mỗi ngày đồ họa, hạnh phúc vô cùng, cực kỳ hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Có đối tác ở Đài Bắc, cũng có ở tại Miền Nam, may mắn bây giờ xã hội thông tin phát triển, chỉ cần có máy vi tính là có thể hoàn thành công việc ở nhà.

Bận rộn cả buổi sáng thêm nửa buổi chiều, cô khép lại laptop, nhẹ nhàng đấm đấm bả vai ê ẩm, kể từ tìm được công ty lắp đặt lý tưởng, cô cũng không cần phải tự mình đi giám sát, chỉ cần đưa ra bản thiết kế, bàn bạc thống nhất cùng công ty, thì tất cả đều không thành vấn đề. Như vậy, lượng công việc cũng giảm đi rất nhiều, hơn nữa cũng không cần xa Trình Dịch Dương quá lâu.

Khóe miệng khẽ mỉm cười, rót cho mình một ly trà nóng, đây là hắn làm cho cô từ buổi sáng, để trong phích nước nóng nói là mùa đông uống cái này vừa ấm dạ dày lại khỏe mạnh.

Từ từ uống hai ngụm rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, thời gian trôi qua thật là mau, thời điểm bọn họ kết hôn là vào tháng bảy nóng nực mà giờ đây đã bước sang tháng muời hai, đã năm tháng trôi qua, thì ra bất giác họ đã chung sống với nhau được gần nửa năm.

Không thể không thừa nhận, quyết định ban đầu khi gả cho hắn là do có chút giận dỗi và nản chí. Nhưng giờ cô cảm thấy trong lúc vô ý cô đã chọn cho mình ông chồng tốt đến chín chín phần trăm, còn một phần trăm không hài lòng là do hắn mỗi ngày cứ dùng khốc hình bắt cô chạy bộ, tuy mệt chết đi nhưng thân thể của cô đã thực sự thấy được hiệu quả của nó. Thân thể cô bây giờ khỏe mạnh hơn trước kia rất nhiều. Đoạn đường lên núi thật dài nhưng cô càng ngày càng thấy nhẹ nhàng, sắc mặt hồng hào, thân thể hoạt bát, ngay cả mỗi lần mẹ cô thấy cô đều nói khí sắc của cô thật tốt, khẳng định chắc chắn rằng mỗi ngày Trình Dịch Dương nấu nhiều đồ ăn dinh dưỡng để nuôi cô béo trắng. Có thể nói rằng tuy mẹ cô không ở bên cạnh hắn nhiều, nhưng bà lại hiểu rõ con gái mình, biết cô tuy là gái đã có chồng nhưng sẽ không chịu thay đổi thói quen ngón trỏ không dính nước, tất cả mọi chuyện trong nhà chắc chắn là do Trình Dịch Dương làm. Đôi lúc cô nghĩ, hắn nam tính mười phần như vậy, những việc kia đều dành cho phụ nữ liệu trong lòng hắn có mất hứng hay không?

Ừm, nhớ lần đó, cô đã thật hỏi hắn, mà hắn đang vo gạo xong chuẩn bị nấu cơm nghe vậy chỉ nhàn nhạt trả lời: "Việc nhà có phân giới tính sao? Anh không nghe nói là đàn ông thì không làm được việc nhà, anh chỉ biết là để em làm anh thấy không nỡ."

Tất nhiên, kết hôn thời gian dài như vậy, đó là câu nói giống như là tâm sự duy nhất mà hắn nói. Cô nghe xong ngay lập tức liền ngây ngẩn người. Hắn nói xong lại tiếp tục làm việc, vo gạo, nấu cơm, rửa rau, thái thức ăn, làm nóng chảo nấu nướng, một loạt động tác vô cùng thành thạo, vô cùng lưu loát, thì ra anh khí và đẹp trai của đàn ông khi ở phòng bếp nho nhỏ cũng sẽ không mất đi được.

Hôm đó, cô cứ đứng ngây ngốc ở cửa phòng bếp nhìn hắn, trong lòng tràn đầy thứ tình cảm phức tạp không thể gọi tên được, không dùng ngôn từ hoa mỹ, không có hoa tươi và nến, chỉ có ở trong phòng nhỏ vỏn vẹn mấy mét vuông, giữa tiếng máy hút khói rầm rầm, cô lại cảm thấy có một loại cảm giác động lòng từ nơi rất sâu trong trái tim mình. Giống như âm thanh nở rộ của đóa hoa, rõ ràng và động lòng người.

Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên cảm giác được mình hình như rất nhớ hắn. Lấy điện thoại di động ra, do dự có nên gọi điện cho hắn hay không, thành thật mà nói, bọn họ không giống như một cặp đôi yêu nhau, một ngày phải gọi đến chục cuộc điện thoại mới thỏa mãn, trừ khi có chuyện, nếu không bọn họ sẽ không tùy tiện gọi điện thoại. Hơn nữa cô cũng biết, trong lúc làm việc hắn vô cùng nghiêm túc, không thích tự nhiên bị quấy rầy, như vậy cô có nên gọi hay không?

Chiếc điện thoại mỏng dính nắp trượt cứ trượt lên trượt xuống, cô vẫn chưa quyết định xong. Đột nhiên màn hình sáng lên, tiếng chuông nhẹ nhàng cắt đứt suy nghĩ của cô. Nhìn trên điện thoại là bạn tốt nhiều năm Đỗ Thanh Dương, cô vui mừng vội vàng nhận cuộc gọi.

"Thanh Dương."

"E hèm, Thẩm đại tiểu thư, Trình phu nhân, cô rốt cuộc chịu để ý tôi sao?" m thanh dễ nghe của Đỗ Thanh Dương từ trong điện thoại di động truyền đến.

"Haizzz, bà cũng biết gần đây công của tôi việc khá bận rộn, không có nhiều thời gian, thật xin lỗi nha." Áy náy không dứt, Đỗ Thanh Dương là bạn thân của cô từ thời học tiểu học, lớn như vậy nhưng cô chỉ có mình cô ấy là bạn tốt thôi. Mặc dù tốt nghiệp trung học xong là đi nước ngoài nhưng liên lạc thì chưa bao giờ cắt đứt, hằng năm về Đài Loan cũng sẽ đi chơi cùng nhau, tình bạn của hai người càng lâu càng bền chặt.

Tính tình của Đỗ Thanh Dương và Thẩm Kiều không khác biệt nhau lắm, hai người ở chung một chỗ đều sẽ chơi rất điên cuồng.

"Dám hỏi hôm nay Thẩm tiểu thư có thời gian để ra ngoài gặp bạn cũ hay không?"

"Ừm..."

"Nếu bà mà nói không có thời gian thì tôi sẽ tức giận đó." Đỗ Thanh Dương lớn tiếng dọa người, ngẫm lại xem, từ khi Thẩm Kiều kết hôn đến bây giờ, trên cơ bản là không có thời gian tụ họp, ngay cả đi uống café cũng không có, bây giờ sao Thẩm Kiều còn bận hộn người mỗi ngày kiếm được tỷ bạc thế?

"Trêu bà đó, đúng lúc hôm nay đang rảnh, có thời gian."

"Được, mấy giờ sau gặp ở chỗ cũ."

"OK!" Sảng khoái đồng ý, sau khi cúp điện thoại, Thẩm Kiều thay quần áo khác, liền lái xe đi đến chỗ hẹn.

Phụ nữ hẹn nhau dĩ nhiên không thể bỏ qua dạo phố mua đồ, điên cuồng shopping. Sau bốn giờ đi dạo phố, trong tay là đầy chiến lợi phẩm, ngồi ở quán café, uống một ly cà phê thơm, ăn xong bữa ăn đơn giản rồi nếm vị ngon của điểm tâm ngọt để khao thưởng sự vất vả của mình.

"Ôi, thật rất lâu chưa tới nơi này ăn, vẫn ngon như vậy." Thẩm Kiều ngậm muỗng nhỏ, hương vị ngọt ngào của sữa đặc và kem của bánh tràn ra trong miệng, cô thỏa mãn từ từ nhắm mắt.

"Đúng vậy." Đỗ Thanh Dương dùng sức xúc kem, ăn cực kỳ cao hứng.

Họ hợp nhau chính là chỗ này, cùng thích thức ăn ngon, thích náo nhiệt, trời sanh cuồng nhiệt với việc mua đồ, cho dù đi dạo cả ngày cũng sẽ không biết mệt.

"A Kiều, nghe anh trai tôi nói, bà đã được lên thiết kế chính, hợp đồng rất nhiều sao? Anh trai của Đỗ Thanh Dương là Đỗ Viễn Dương rất hiểu rõ công việc của Thẩm Kiều, đơn giản vì anh ta mở công ty nội thất, mà chuyện hợp tác Thẩm Kiều đều tìm đến anh ta thương lượng, cho nên anh ta hiểu rõ công việc của cô vô cùng.

"Ừ, còn phải cảm ơn bà giới thiệu công ty anh bà cho tôi, như vậy làm tôi nhẹ đi không ít việc." Cô xúc bánh ngọt trên đĩa, trước đó hai người đi dạo phố nói chuyện toàn là chuyện riêng của con gái, không bàn đến đề tài công việc nghiêm túc này.

Đỗ Thanh Dương phất tay: "Dù sao bà tìm anh ấy thì anh ấy mừng còn không kịp đấy. Chỉ là anh ấy vẫn oán trách tôi là có bạn tốt xinh đẹp như vậy nhưng không giới thiệu cho anh ấy trước, hại anh ấy giờ nuốt hận không dứt."

Thẩm Kiều nháy mắt xinh đẹp: "Hiện tại cũng không muộn nha, bà cứ nói với anh trai bà, bảo anh ấy đến tìm tôi."

"Làm ơn, cái đứa này, không cần phóng điện với tôi." Đỗ Thanh Dương không chịu nổi xoa xoa cánh tay nổi da gà của mình, "Loại người có hình dáng như bà, đàn ông nhìn thấy trái tim làm sao chịu nổi? Chồng bà thể lực tốt chứ?"

Thẩm Kiều để muỗng nhỏ xuống, nâng má lên: "Dĩ nhiên, mỗi ngày hắn ít nhất phải chạy mười nghìn mét, như vậy, mới miễn cưỡng thích hợp, nếu không, tôi đã sớm đổi hắn đi, đổi làm chị dâu bà rồi."

"Tôi thấy Trình Dịch Dương là người đàn ông nghiêm chỉnh khẳng định là không thể chịu nổi bà, nhưng mà kết hôn đến nửa năm vẫn chưa ly hôn. Ôi! Thẩm Kiều, bà đã sáng lập nên kỳ tích đó."

"... Vậy sao?" Thấp giọng cười, sóng mắt lưu chuyển nhìn về phía bạn tốt: "Vậy bà có muốn tôi giúp bà sáng lập kỳ tích? Tôi sẽ gọi điện cho bạn trai bà, nói là Thanh Dương không hài lòng về biểu hiện của hắn, định...."

"Hô, tôi nhận thua." Đỗ Thanh Dương giơ tay đầu hàng, cô tự nhận miệng lưỡi không đủ cay độc, đấu không lại Thẩm kiều, hơn nữa cô gái này to gan lớn mật, nói thế nào cũng không thấy xấu hổ, ngược lại là cô, muốn giễu cợt Thẩm Kiều thì chính cô cũng đã không thể chịu nổi.

"Không cần nhanh nhận thua như vậy chứ. Bạn trai bà lịch sự như vậy, chắc không phải là đối thủ của bà chứ? Như thế nào, có muốn tôi truyền thụ mấy chiêu trong khuê phòng bí thuật cho bà, có thể tóm được hắn?"

"Không cần á!"

"Nếu không bà gọi hắn đi tìm chồng tôi, huấn luyện hắn một tháng, bảo đảm có thể phục vụ bà đến hài lòng thì thôi."

"Phốc!" Ngụm cà phê cứ thế phun ra từ miệng Đỗ Thanh Dương, mà đầu sỏ gây nên vẫn cứ thong thả cầm khăn giấy tỉ mỉ lau, "Thanh Dương, bà cũng quá không cẩn thận, nơi công chúng thất lễ như thế coi chừng bác trai bác gái thấy sẽ tức giận."

Hai cụ Đỗ gia cũng là giáo sư nổi tiếng, dòng dõi thư hương thế gia, gia quy của nhà Đỗ Thanh Dương không nghiêm khắc như Thẩm gia nhưng cũng rất đáng sợ. Bọn họ được giáo dục lễ nghi quy củ làm sao là đối thủ của Thẩm Kiều, đôi ba lời làm cho mặt Đỗ Thanh Dương đỏ bừng, trợn mắt nhìn: "Thẩm Kiều, tôi muốn gọi điện cho chồng bà vạch trần bộ mặt thật của bà."

"Ôi, xin à." Thẩm Kiều lấy ra điện thoại di động, đưa cho cô: "Có muốn tôi giúp bà nhấn số điện thoại?"

Người này! Đỗ Thanh Dương sững sờ lần nữa, coi như cô ác hơn! Cô nhận thua, "Được rồi, được rồi, bữa này tôi mời, vậy được rồi chứ? Bà tạm tha cho tôi, Đại Tiểu Thư."

"Ai, làm sao không biết xấu hổ vậy, lúc đầu bà không phải nói bữa này là mời tôi sao?"

"Là chính tôi vô cùng muốn mời Thẩm đại tiểu thư ăn cơm, ngài có thể nể mặt là đại vinh hạnh của tôi rồi, nếu là ý muốn của ngài thì tất nhiên tôi sẽ phụng bồi. Đỗ Thanh Dương nói xong mấy câu đó liền nghiến răng nghiến lợi.

"Ai, như vậy nếu tôi từ chối chẳng phải là rất không nể mặt bà?" Thẩm Kiều cắn môi, mặt phân vân, "Vậy... Được rồi."

Cái gì? Còn được nữa chứ? Đỗ Thanh Dương thiếu chút nữa phun một một ngụm máu tươi ra ngoài.

Sao cô lại quên, Thẩm Kiều luôn luôn đều là miệng lưỡi bén nhọn, qua nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ nói thắng nổi. Nhưng mà nói thật, tính khí Thẩm Kiều cũng không tệ lắm, nhất là đối với bằng hữu, ngoài nói giỡn, họ trên căn bản không khúc mắc chuyện gì cả. Lần này, bị Thẩm Kiều nói đến mức độ này, thật đúng là hiếm có.

Cô ấy...

Đỗ Thanh Dương chợt có hận ý, bộ mặt cười tà ác, đưa mặt về phía trước, "Thẩm Kiều, không phải bà đau lòng vì tôi nói chồng bà cho nên đang giúp hắn báo thù chứ?"

Thẩm Kiều ngước mắt nhìn cô.

"Ừ, thì ra là như vậy, có người động lòng." Đỗ Thanh Dương cười vui vẻ, giận hờn trước mắt tan biến hết.

Thấy Thẩm Kiều mở miệng muốn nói, cô lại nghĩ tới sự thảm hại của mình vừa rồi, liền vội vàng đứng lên, "A, tôi muốn đi toa lét rửa tay, xin lỗi không tiếp được nha."

Điềm tốt bắt được là tốt rồi, không nên đấu tới cùng nếu không người thua thiệt sẽ là Đỗ Thanh Dương cô. Đối với những cô gái thông minh thì chỉ cần nói một chút là được rồi, nếu không sẽ phản hiệu quả.

Thẩm Kiều ngồi đó một mình, vẻ mặt mất hồn.

Cô động lòng sao? Vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện