Khách Điếm Lão Bản
Chương 45: Giả tạo 3
Lại nhớ tới cái ***g giam hoa lệ kia, Mạc Ly có nghĩ đến vỡ đầu cũng không muốnlàm một đóa hoa nhỏ.Cũng khó trách, y bẩm sinh thuần lương, nghĩ cứ lẳng lặng mà qua một đời, căn bản không tưởng đến việc bản thân lại bị giam cầm từ sáng đến tối, đương nhiên không chuẩn bị tư tưởng “vượt ngục” từ trước.
Vì vậy, nghĩ đến Trình Cựu Nhụ thương bệnh và Dược Lang bị thống khổ dằn vặt, Mạc Ly bắt đầu trằn trọc cả đêm. Có đôi khi, phải nhờ cái chuyện điên cuồng làm cùng Văn Sát, quá thể mệt mỏi y mới chìm vào giấc ngủ được. Nếu Văn Sát không muốn, y sẽ cứ thế trợn tròn mắt nhìn màn giường, tới sáng.
Có vài lần Văn Sát bị y quấy nhiễu, đơn giản điểm huyệt ngủ cho y.Cứ thế, miễn cưỡng được một thời gian.Ngoài sự mất ngủ, Mạc Ly vẫn có một nguyên nhân khiến không vui vẻ nổi — Vương Chấn.
Cái thứ Hán phương kia chẳng những mỗi ngày đều phải dùng, còn phải đều đặn hai lần.Văn Sát không có thời gian lẫn tâm tình, cũng không thể mỗi lần đều giám sát Mạc Ly chuẩn bị. Với tính cách ương ngạnh của y, nếu không ai trông coi, nhất định sẽ không tự giác đem cái thứ đồ chơi kia nhét vào thân thể mình.
Vì vậy, “nhiệm vụ” giám sát Mạc Ly giao cho Vương Chấn.
Thế nhưng, ở Vô Xá cốc này, tựa hồ chỉ có Vương Chấn là có thể làm việc đó.Theo lời Văn Sát qua nhiều người, thì y biết cái thứ Hán phương biến thái này là do kẻ hoạn quan trước mắt chế ra. Mạc Ly từ đáy lòng vô cùng chán ngán Vương Chấn.
Phải nói, căm thù đến tận xương tủy.
Tuy rằng là bác sĩ, đối với người tàn tật thì không được có thành kiến, nhưng Mạc Ly lại cực kỳ ghét cái kẻ đứng trước mặt mình.Trông mặt mũi lão cũng hiền lành, dáng vẻ mập mạp có vẻ rộng lượng đấy chứ. Nhưng có thể là bởi nhãn thần của lão, tựa như xà độc, không có hảo ý, âm hiểm hung ác.
Mỗi khi nhìn nụ cười tủm tỉm của Vương Chấn, sống lưng Mạc Ly không biết vì sao lại ớn lạnh. Đây là một cảm giác khác biệt với sự áp bức mà Văn Sát mang lại. Đây là cảm giác bị người ta soi mói đến buồn nôn.
Lần đầu Mạc Ly gặp Vương Chấn là khi gã cầm cái hộp gấm chói mắt kia vào tẩm cung. Trước đó, Văn Sát cũng không đề cập với Mạc Ly chuyện để kẻ khác giám sát y dùng dược, cho nên Vương Chấn chắc chắn có tác dụng nhưng vật trung gian giữa hai người.
Mạc Ly kị Văn Sát, nhưng y không kiêng kị thủ hạ của hắn.
Không nói hai lời, Mạc Ly mở chiếc hộp gấm ở trên bàn, dồn sức ném vỡ từng thứ về phía Vương Chấn. Sợi dây vàng của hộp gấm vừa mở, ngọc cầu bay tứ tung, vỡ văng cả vào Vương Chẫn. Những viên ngọc thượng hạng này khá nặng, đập vào trán Vương Chấn khiến lão chảy máu.
Mạc Ly chỉ tay ra cửa: “Mang theo mấy thứ dơ bẩn này cút đi!”
Vương Chấn hiếm thấy Mạc Ly phát hỏa với hạ nhân, không giận mà cười. Thanh âm the thé kia khiến dạ dày Mạc Ly cuộn lên, “Công tử, Vô Xá cốc tài lực kinh người, công tử đập vỡ hộp gấm này, lập tức sẽ có hộp gấm khác đưa tới. Xin hỏi công tử, với thể lực của công tử, ngài có thể đập bao lâu?”
Mạc Ly cả giận: “Ngươi uy hiếp ta?”
Vương Chấn vẫn cười: “Cũng không phải. Lão hủ chỉ là muốn mình có thể giúp công tử mau chóng nhận ra hiện thực, tránh chuyện không tự lượng sức.”
Mạc Ly cứng đờ tại chỗ, không nói được câu gì.
Luận về nhanh mồm nhanh miệng, Mạc Ly sao có thể bằng Vương Chấn. Cònbảo Vương Chấn này láu cá, thì cả cá chạch cũng phải chịu kém ba phần.
Từ trước đến nay, bất kì ai, Vương Chấn đương nhiên biết phải sử dụng đạo lý vừa đấm vừa xoa. Lão hạ giọng: “Kỳ thật công tử không cần gây khó dễ cho hạ nhân chúng ta. Hạ nhân làm việc, chẳng qua là bởi ý nguyện của chủ thượng mà thôi. Hơn nữa chủ thượng cũng nói, nếu công tử không theo, chúng ta sẽ phải trấn áp, bắt công tử phải theo…”
Mạc Ly giận đến toàn thân phát run.
“Thế nhưng…”Vương Chấn chuyển đề tài: “Lão hủ cũng biết công tử khó xử, không phải vạn bất đắc dĩ ta sẽ không dùng sức ép buộc. Khi không phải mà để công tử bị thương, chịu xui xẻo vẫn là hạ nhân chúng ta. Bằng không thì thế này, ta đuổi mọi người ra ngoài, không cho ai nhìn, công tử tự mình thao tác, đợi đã chuẩn bị tốt thì gọi ta vào.”
Vương Chấn tiếp nhận một chiếc hộp mới từ thị đệ, đặt xuống trước mặt Mạc Ly, “Về phần ngọc cầu, công tử đã dùng hay chưa, lão hủ ta vừa nhìn là biết, cho nên, cũng thỉnh thiên vạn lần đừng phụ sự tín nhiệm của ta với công tử a.”
Tín con mẹ ngươi!Mạc Ly thầm mắng trong lòng.Chỉ có điều, Mạc Ly không muốn thừa nhận cũng không được, biện pháp của Vương Chấn là lựa chọn khả thi nhất bây giờ.
“Cút.”
Vương Chấn tủm tỉm, “Lão hủ sẽ trở lại thỉnh an sau nửa giờ.” Rồi lui.
Mười ngón tay của Mạc Ly đặt trên đầu gối, bóp chặt lại thả lỏng lại bóp chặt.Nhìn đến cái hộp kia đã muốn đập tiếp, oán hận trong lòng Mạc Ly cũng tăng lên vài phần. Chỉ vì sinh kế mới chấp nhận. Mạc Ly rất muốn được đến thăm bọn Dược Lang thêm lần nữa, nhưng có nói thế nào Văn Sát cũng không cho.
“Lần trước cho ngươi đi thì mất ngủ đến tận bây giờ, sau này không đi nữa.”Mạc Ly tức, nhưng không thể thuyết phục Văn Sát được, nháo đến nỗi chính y cũng thấy nản.
Mà Vương Chấn kia gần đây rất được lòng Văn Sát. Địa vị trong Vô Xá cốc như nước dâng thì thuyền lên, tác phong hành sự càng lúc càng láo xược.
Hôm nay, theo lệ, lúc thượng dược là lúc Vương Chấn mang hộp gấm tới. Mạc Ly liếc một cái, phát hiện kích cỡ hộp gấm thay đổi.
Vương Chấn biết Mạc Ly thận trọng, liền giải thích: “Mười ngày đã qua, ngọc cầu tăng thêm một.”
Sắc mặt Mạc Ly càng khó coi.
Vương Chấn vẫn không sợ chết nói: “Để nghiệm chứng hiệu quả trị liệu của Hán phương, còn phải thỉnh công tử cho lão hủ biết cảm giác sau khi sử dụng, đểta cải tiến.”
Vương Chấn thấy Mạc Ly lạnh lùng nghiêm mặt, không nói lời nào, nụ cười càng lúc càng thâm sâu.
“Tỷ như cảm giác sáu ngọc cầu tiến nhập, dùng sáu khối so với năm khối có thông thuận hơn không…”
“Đủ rồi.”
Mạc Ly đập bàn, thanh âm bất giác trở nên băng giá. Y nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhỏ của lão, đột nhiên nở nụ cười, “Ngươi có tin không, ta có thể khiến Văn Sát giết ngươi?”
Phản ứng đầu tiên của Vương Chấn sau khi nghe là sững sờ.Hồi lâu, thình lình phát ra nụ cười chói tai, “Ha ha ha…”
Mạc Ly không hiểu Vương Chấn lại diễn trò gì, buộc phải ngoảnh mặt làm thinh.
Chờ khi gã hoạn quan kia cười đủ, hổn hển một lúc mới nói tiếp được. Bàn tay mập mạp của Vương Chấn xoa xoa hộp gấm, “Nếu có thể khiến Mạc Ly công tử thiện lương nói ra những lời hung ác thế này, lão hủ cũng không còn gì lo lắng nữa.”
Mạc Ly không hiểu lão nói gì.
Vương Chấn cười: “Nếu công tử không muốn tiếp tục cuộc sống nô bàn thế này, có lẽ, ta có thể cho công tử lựa chọn thứ hai.”
Mạc Ly vừa nghe xong, lòng chấn động mạnh.
Y nhìn cái kẻ ục ịch phát tướng trước mặt, lão hoạn quan đạp nửa cước là ngã vào quan tài — Vương Chấn trong Vô Xá cốc đã có hơn mười năm làm đương soa, không hề có giao tình với mình, vì cớ gì lại ra tay giúp đỡ?
[20: đương soa: người hầu, thằng hầu, viên quan nhỏ.]
Chẳng lẽ, là cái bẫy được bố trí bởi Văn Sát?
Nhìn Mạc Ly im lặng, Vương Chấn cũng không sốt ruột, chậm rãi nói: “Công tử hoài nghi ta bụng dạ khó lường phải không?”Bộ dạng hèn mọn của Vương Chấn sửa một cái, thành đĩnh đạc ngồi trên ghế tử đàn bát tiên, “Đây cũng là lẽ thường, trong cốc này, nếu không cẩn thận, không chỉ đầu rơi dễ dàng.”
Vương Chấn bưng lấy chén trà thượng hạng mà thường ngày chỉ có Mạc Ly được uống, hương thơm của trà vẫn còn tỏa trong không khí. Hương nhè nhẹ bay vào mũi, “Vẫn đỏ thẫm thế này thực là kì diệu…”Dứt lời nhấp một ngụm. Cạn chén, Vương Chấn mới chậm rãi lấy ra một đồ vật, đưa cho Mạc Ly.
Mạc Ly vừa nhìn, thoáng chốc ngây người.
Đó là Du Long Tinh.Là Du Long Tinh trước kia y đưa cho Hàn Tử Tự!
“Thứ này, sao lại ở trong tay ngươi?”
Vương Chấn đặt chén trà xuống, cười: “Không trộm không cướp, vật này đương nhiên là do chủ nhân đưa cho ta.”
Hai người bỗng cùng trầm mặc.
“Người đó bảo ta làm việc, ta nói không tín vật không thể làm. Lại nói người đó cũng thực chẳng tiếc gì, vì công tử mới đưa thứ này cho ta.”
Nhìn thấy Long Tinh, lòng tin với Vương Chấn chợt tăng mạnh, “Vậy vì sao trước đây ngươi lại giấu giếm không nói?”
Vương Chấn bất đắc dĩ mà khoát tay, đôi thử mục bất hảo ý nhìn Mạc Ly: “Không phải bởi công tửcùng chủ thượng đang thân thiết với nhau sao? Vạn nhất các ngươi sinh tình, ta lại ngây ngốc chạm nọc, chuyện lúc đó không chỉ không thành, mà thân phận nằm vùng này cũng phải khai, ta chẳng phải gặp rắc rối lớn sao?”
Mạc Ly hỏi: “Cho nên trong thời gian này, ngươi đang theo dõi ta?”
Vương Chấn gật đầu, “Ta đã nghe chuyện về công tử từ Hàn môn chủ, chậc chậc chậc…” Kết thúc câu, Vương Chấn còn phát ra vài khí âm khiến Mạc Ly không muốn mà khí huyết cũng lên.
“Bớt sàm ngôn đi!” Mạc Ly cả giận quát.
“Được rồi. Cho nên ta thấy công tử thiện lương nói muốn giết ta, ta chắc chắn xác nhận, tin tưởng ngươi hận chủ thượng.Có thể nói chính xác hơn chăng, ngươi mới là người muốn chết, không phải ta nhỉ?”
Nhìn ánh mắt chế nhạo của Vương Chấn, Mạc Ly bỏ qua mặt mũi: “Tâm tư của ta, không phải ngươi không rõ. Bây giờ ta chỉ muốn biết, làm thế nào có thể cứu Dược Lang và Cửu Nhụ ra.”
Vương Chấn cười: “Ky quan trong Vô Xá cốc rất nhiều, thủ vệ sâm nghiêm, hơn nữa có thần công cái thế của chủ thượng, có thể nói dễ thủ khó công, Hàn môn chủ nhất thời cũng chưa nghĩ ra cách. Nhưng, nếu ra khỏi cốc thì không hẳn là không được.”
[21: ky quan: cơ quan chủ chốt.]
Mạc Ly nói: “Ý của ngươi là, bảo ta nghĩ biện pháp dụ Văn Sát xuất cốc?”
Thân thể to béo của Vương Chấn đứng lên, vạt áo không nếp nhăn, “Chủ thượng có tiếng thâm cư giản xuất, rất ít khirời Vô Xá cốc. Huống hồ hắn đa nghi, sao có thể để hắn cam tâm tình nguyện mang ngươi xuất cốc. Điều này còn phải xem bản lĩnh của công tử.”
[22: thâm cư giản xuất: hay ở trong nhà, ít giao du với bên ngoài.]
Vương Chấn nhìn Mạc Ly một cách đầy trêu tức: “Nếu công tử tám năm, mười năm cũng không lừa được chủ thượng vui lòng, đạp cũng không ra khỏi Vô Xá cốc nửa bước, vậy thỉnh cứ vậy mà nhìn Vương Chấn liều chết đưa tin, thay ta bảo mật. Ta đây cũng sẽ tiếp tục ở trong cốc sống thêm tám năm, mười năm.”
Gõ vài cái lên hộp gấm trên bàn, “Ta nên ly khai thôi, trò chuyện với công tử lâu quá sẽ bị nghi ngờ, cũng mong công tử hợp tác, hộp gấm này sau nửa canh giờ, ta sẽ vào lấy.”Dứt lời, Vương Chấn liền xoay người xuất môn.
Mạc Ly thình lình gọi giật lại: “Khoan đã.”
Vương Chấn ngạc nhiên, nhưng vẫn quay lại.
“Vì sao phải giúp Hàn Tử Tự?”
Vương Chấn nhún vai: “Không vì gì, chỉcó điều, cũng không phải ai cũng tự nguyện làm một yêm nô…”
Câu nói có vẻ bình thường nhưng lại tràn ngập bi thương và oán hận. Quả nhiên, kẻ đáng ghét này cũng có lúc đáng thương.
“Còn nữa.” Mạc Ly tiếp tục, “Giúp ta một chuyện, đem chén trà ngươi dùng vứt đi.” Mạc Ly nhìn Vương Chấn đầy khiêu khích, “Cảm tạ.”
Vương Chấn vừa nghe xong, thần tình trên mặt không đổi, lại nở một nụ cười giả tạo sâu xa khó lường. Lão đi qua Mạc Ly, cầm lấy chiếc chén, “Vậy thì, công tử vạn an.”
Vừa rời khỏi cửa, Vương Chấn ném cái chén về phía tiểu tùy thị theo mình. Tiểu tùy thị thoáng chốc không tiếp được, cái chén rơi xuống đất, vỡ ra thành nhiều mảnh.Nhìn tùy thị nơp nớp lo sợ quỳ gối bên chân mình, Vương Chấn tức giận đạp nó một cước.
“Rõ vô dụng!”
Tiểu tùy thị đáng thương đỏ hồng hai mắt cũng không dám rên.
Mạc Ly nghe thấy tiếng động, khóe môi nhếch lên.Phải biết rằng, thỏ con tức giận cũng sẽ cắn người.
Vì vậy, nghĩ đến Trình Cựu Nhụ thương bệnh và Dược Lang bị thống khổ dằn vặt, Mạc Ly bắt đầu trằn trọc cả đêm. Có đôi khi, phải nhờ cái chuyện điên cuồng làm cùng Văn Sát, quá thể mệt mỏi y mới chìm vào giấc ngủ được. Nếu Văn Sát không muốn, y sẽ cứ thế trợn tròn mắt nhìn màn giường, tới sáng.
Có vài lần Văn Sát bị y quấy nhiễu, đơn giản điểm huyệt ngủ cho y.Cứ thế, miễn cưỡng được một thời gian.Ngoài sự mất ngủ, Mạc Ly vẫn có một nguyên nhân khiến không vui vẻ nổi — Vương Chấn.
Cái thứ Hán phương kia chẳng những mỗi ngày đều phải dùng, còn phải đều đặn hai lần.Văn Sát không có thời gian lẫn tâm tình, cũng không thể mỗi lần đều giám sát Mạc Ly chuẩn bị. Với tính cách ương ngạnh của y, nếu không ai trông coi, nhất định sẽ không tự giác đem cái thứ đồ chơi kia nhét vào thân thể mình.
Vì vậy, “nhiệm vụ” giám sát Mạc Ly giao cho Vương Chấn.
Thế nhưng, ở Vô Xá cốc này, tựa hồ chỉ có Vương Chấn là có thể làm việc đó.Theo lời Văn Sát qua nhiều người, thì y biết cái thứ Hán phương biến thái này là do kẻ hoạn quan trước mắt chế ra. Mạc Ly từ đáy lòng vô cùng chán ngán Vương Chấn.
Phải nói, căm thù đến tận xương tủy.
Tuy rằng là bác sĩ, đối với người tàn tật thì không được có thành kiến, nhưng Mạc Ly lại cực kỳ ghét cái kẻ đứng trước mặt mình.Trông mặt mũi lão cũng hiền lành, dáng vẻ mập mạp có vẻ rộng lượng đấy chứ. Nhưng có thể là bởi nhãn thần của lão, tựa như xà độc, không có hảo ý, âm hiểm hung ác.
Mỗi khi nhìn nụ cười tủm tỉm của Vương Chấn, sống lưng Mạc Ly không biết vì sao lại ớn lạnh. Đây là một cảm giác khác biệt với sự áp bức mà Văn Sát mang lại. Đây là cảm giác bị người ta soi mói đến buồn nôn.
Lần đầu Mạc Ly gặp Vương Chấn là khi gã cầm cái hộp gấm chói mắt kia vào tẩm cung. Trước đó, Văn Sát cũng không đề cập với Mạc Ly chuyện để kẻ khác giám sát y dùng dược, cho nên Vương Chấn chắc chắn có tác dụng nhưng vật trung gian giữa hai người.
Mạc Ly kị Văn Sát, nhưng y không kiêng kị thủ hạ của hắn.
Không nói hai lời, Mạc Ly mở chiếc hộp gấm ở trên bàn, dồn sức ném vỡ từng thứ về phía Vương Chấn. Sợi dây vàng của hộp gấm vừa mở, ngọc cầu bay tứ tung, vỡ văng cả vào Vương Chẫn. Những viên ngọc thượng hạng này khá nặng, đập vào trán Vương Chấn khiến lão chảy máu.
Mạc Ly chỉ tay ra cửa: “Mang theo mấy thứ dơ bẩn này cút đi!”
Vương Chấn hiếm thấy Mạc Ly phát hỏa với hạ nhân, không giận mà cười. Thanh âm the thé kia khiến dạ dày Mạc Ly cuộn lên, “Công tử, Vô Xá cốc tài lực kinh người, công tử đập vỡ hộp gấm này, lập tức sẽ có hộp gấm khác đưa tới. Xin hỏi công tử, với thể lực của công tử, ngài có thể đập bao lâu?”
Mạc Ly cả giận: “Ngươi uy hiếp ta?”
Vương Chấn vẫn cười: “Cũng không phải. Lão hủ chỉ là muốn mình có thể giúp công tử mau chóng nhận ra hiện thực, tránh chuyện không tự lượng sức.”
Mạc Ly cứng đờ tại chỗ, không nói được câu gì.
Luận về nhanh mồm nhanh miệng, Mạc Ly sao có thể bằng Vương Chấn. Cònbảo Vương Chấn này láu cá, thì cả cá chạch cũng phải chịu kém ba phần.
Từ trước đến nay, bất kì ai, Vương Chấn đương nhiên biết phải sử dụng đạo lý vừa đấm vừa xoa. Lão hạ giọng: “Kỳ thật công tử không cần gây khó dễ cho hạ nhân chúng ta. Hạ nhân làm việc, chẳng qua là bởi ý nguyện của chủ thượng mà thôi. Hơn nữa chủ thượng cũng nói, nếu công tử không theo, chúng ta sẽ phải trấn áp, bắt công tử phải theo…”
Mạc Ly giận đến toàn thân phát run.
“Thế nhưng…”Vương Chấn chuyển đề tài: “Lão hủ cũng biết công tử khó xử, không phải vạn bất đắc dĩ ta sẽ không dùng sức ép buộc. Khi không phải mà để công tử bị thương, chịu xui xẻo vẫn là hạ nhân chúng ta. Bằng không thì thế này, ta đuổi mọi người ra ngoài, không cho ai nhìn, công tử tự mình thao tác, đợi đã chuẩn bị tốt thì gọi ta vào.”
Vương Chấn tiếp nhận một chiếc hộp mới từ thị đệ, đặt xuống trước mặt Mạc Ly, “Về phần ngọc cầu, công tử đã dùng hay chưa, lão hủ ta vừa nhìn là biết, cho nên, cũng thỉnh thiên vạn lần đừng phụ sự tín nhiệm của ta với công tử a.”
Tín con mẹ ngươi!Mạc Ly thầm mắng trong lòng.Chỉ có điều, Mạc Ly không muốn thừa nhận cũng không được, biện pháp của Vương Chấn là lựa chọn khả thi nhất bây giờ.
“Cút.”
Vương Chấn tủm tỉm, “Lão hủ sẽ trở lại thỉnh an sau nửa giờ.” Rồi lui.
Mười ngón tay của Mạc Ly đặt trên đầu gối, bóp chặt lại thả lỏng lại bóp chặt.Nhìn đến cái hộp kia đã muốn đập tiếp, oán hận trong lòng Mạc Ly cũng tăng lên vài phần. Chỉ vì sinh kế mới chấp nhận. Mạc Ly rất muốn được đến thăm bọn Dược Lang thêm lần nữa, nhưng có nói thế nào Văn Sát cũng không cho.
“Lần trước cho ngươi đi thì mất ngủ đến tận bây giờ, sau này không đi nữa.”Mạc Ly tức, nhưng không thể thuyết phục Văn Sát được, nháo đến nỗi chính y cũng thấy nản.
Mà Vương Chấn kia gần đây rất được lòng Văn Sát. Địa vị trong Vô Xá cốc như nước dâng thì thuyền lên, tác phong hành sự càng lúc càng láo xược.
Hôm nay, theo lệ, lúc thượng dược là lúc Vương Chấn mang hộp gấm tới. Mạc Ly liếc một cái, phát hiện kích cỡ hộp gấm thay đổi.
Vương Chấn biết Mạc Ly thận trọng, liền giải thích: “Mười ngày đã qua, ngọc cầu tăng thêm một.”
Sắc mặt Mạc Ly càng khó coi.
Vương Chấn vẫn không sợ chết nói: “Để nghiệm chứng hiệu quả trị liệu của Hán phương, còn phải thỉnh công tử cho lão hủ biết cảm giác sau khi sử dụng, đểta cải tiến.”
Vương Chấn thấy Mạc Ly lạnh lùng nghiêm mặt, không nói lời nào, nụ cười càng lúc càng thâm sâu.
“Tỷ như cảm giác sáu ngọc cầu tiến nhập, dùng sáu khối so với năm khối có thông thuận hơn không…”
“Đủ rồi.”
Mạc Ly đập bàn, thanh âm bất giác trở nên băng giá. Y nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhỏ của lão, đột nhiên nở nụ cười, “Ngươi có tin không, ta có thể khiến Văn Sát giết ngươi?”
Phản ứng đầu tiên của Vương Chấn sau khi nghe là sững sờ.Hồi lâu, thình lình phát ra nụ cười chói tai, “Ha ha ha…”
Mạc Ly không hiểu Vương Chấn lại diễn trò gì, buộc phải ngoảnh mặt làm thinh.
Chờ khi gã hoạn quan kia cười đủ, hổn hển một lúc mới nói tiếp được. Bàn tay mập mạp của Vương Chấn xoa xoa hộp gấm, “Nếu có thể khiến Mạc Ly công tử thiện lương nói ra những lời hung ác thế này, lão hủ cũng không còn gì lo lắng nữa.”
Mạc Ly không hiểu lão nói gì.
Vương Chấn cười: “Nếu công tử không muốn tiếp tục cuộc sống nô bàn thế này, có lẽ, ta có thể cho công tử lựa chọn thứ hai.”
Mạc Ly vừa nghe xong, lòng chấn động mạnh.
Y nhìn cái kẻ ục ịch phát tướng trước mặt, lão hoạn quan đạp nửa cước là ngã vào quan tài — Vương Chấn trong Vô Xá cốc đã có hơn mười năm làm đương soa, không hề có giao tình với mình, vì cớ gì lại ra tay giúp đỡ?
[20: đương soa: người hầu, thằng hầu, viên quan nhỏ.]
Chẳng lẽ, là cái bẫy được bố trí bởi Văn Sát?
Nhìn Mạc Ly im lặng, Vương Chấn cũng không sốt ruột, chậm rãi nói: “Công tử hoài nghi ta bụng dạ khó lường phải không?”Bộ dạng hèn mọn của Vương Chấn sửa một cái, thành đĩnh đạc ngồi trên ghế tử đàn bát tiên, “Đây cũng là lẽ thường, trong cốc này, nếu không cẩn thận, không chỉ đầu rơi dễ dàng.”
Vương Chấn bưng lấy chén trà thượng hạng mà thường ngày chỉ có Mạc Ly được uống, hương thơm của trà vẫn còn tỏa trong không khí. Hương nhè nhẹ bay vào mũi, “Vẫn đỏ thẫm thế này thực là kì diệu…”Dứt lời nhấp một ngụm. Cạn chén, Vương Chấn mới chậm rãi lấy ra một đồ vật, đưa cho Mạc Ly.
Mạc Ly vừa nhìn, thoáng chốc ngây người.
Đó là Du Long Tinh.Là Du Long Tinh trước kia y đưa cho Hàn Tử Tự!
“Thứ này, sao lại ở trong tay ngươi?”
Vương Chấn đặt chén trà xuống, cười: “Không trộm không cướp, vật này đương nhiên là do chủ nhân đưa cho ta.”
Hai người bỗng cùng trầm mặc.
“Người đó bảo ta làm việc, ta nói không tín vật không thể làm. Lại nói người đó cũng thực chẳng tiếc gì, vì công tử mới đưa thứ này cho ta.”
Nhìn thấy Long Tinh, lòng tin với Vương Chấn chợt tăng mạnh, “Vậy vì sao trước đây ngươi lại giấu giếm không nói?”
Vương Chấn bất đắc dĩ mà khoát tay, đôi thử mục bất hảo ý nhìn Mạc Ly: “Không phải bởi công tửcùng chủ thượng đang thân thiết với nhau sao? Vạn nhất các ngươi sinh tình, ta lại ngây ngốc chạm nọc, chuyện lúc đó không chỉ không thành, mà thân phận nằm vùng này cũng phải khai, ta chẳng phải gặp rắc rối lớn sao?”
Mạc Ly hỏi: “Cho nên trong thời gian này, ngươi đang theo dõi ta?”
Vương Chấn gật đầu, “Ta đã nghe chuyện về công tử từ Hàn môn chủ, chậc chậc chậc…” Kết thúc câu, Vương Chấn còn phát ra vài khí âm khiến Mạc Ly không muốn mà khí huyết cũng lên.
“Bớt sàm ngôn đi!” Mạc Ly cả giận quát.
“Được rồi. Cho nên ta thấy công tử thiện lương nói muốn giết ta, ta chắc chắn xác nhận, tin tưởng ngươi hận chủ thượng.Có thể nói chính xác hơn chăng, ngươi mới là người muốn chết, không phải ta nhỉ?”
Nhìn ánh mắt chế nhạo của Vương Chấn, Mạc Ly bỏ qua mặt mũi: “Tâm tư của ta, không phải ngươi không rõ. Bây giờ ta chỉ muốn biết, làm thế nào có thể cứu Dược Lang và Cửu Nhụ ra.”
Vương Chấn cười: “Ky quan trong Vô Xá cốc rất nhiều, thủ vệ sâm nghiêm, hơn nữa có thần công cái thế của chủ thượng, có thể nói dễ thủ khó công, Hàn môn chủ nhất thời cũng chưa nghĩ ra cách. Nhưng, nếu ra khỏi cốc thì không hẳn là không được.”
[21: ky quan: cơ quan chủ chốt.]
Mạc Ly nói: “Ý của ngươi là, bảo ta nghĩ biện pháp dụ Văn Sát xuất cốc?”
Thân thể to béo của Vương Chấn đứng lên, vạt áo không nếp nhăn, “Chủ thượng có tiếng thâm cư giản xuất, rất ít khirời Vô Xá cốc. Huống hồ hắn đa nghi, sao có thể để hắn cam tâm tình nguyện mang ngươi xuất cốc. Điều này còn phải xem bản lĩnh của công tử.”
[22: thâm cư giản xuất: hay ở trong nhà, ít giao du với bên ngoài.]
Vương Chấn nhìn Mạc Ly một cách đầy trêu tức: “Nếu công tử tám năm, mười năm cũng không lừa được chủ thượng vui lòng, đạp cũng không ra khỏi Vô Xá cốc nửa bước, vậy thỉnh cứ vậy mà nhìn Vương Chấn liều chết đưa tin, thay ta bảo mật. Ta đây cũng sẽ tiếp tục ở trong cốc sống thêm tám năm, mười năm.”
Gõ vài cái lên hộp gấm trên bàn, “Ta nên ly khai thôi, trò chuyện với công tử lâu quá sẽ bị nghi ngờ, cũng mong công tử hợp tác, hộp gấm này sau nửa canh giờ, ta sẽ vào lấy.”Dứt lời, Vương Chấn liền xoay người xuất môn.
Mạc Ly thình lình gọi giật lại: “Khoan đã.”
Vương Chấn ngạc nhiên, nhưng vẫn quay lại.
“Vì sao phải giúp Hàn Tử Tự?”
Vương Chấn nhún vai: “Không vì gì, chỉcó điều, cũng không phải ai cũng tự nguyện làm một yêm nô…”
Câu nói có vẻ bình thường nhưng lại tràn ngập bi thương và oán hận. Quả nhiên, kẻ đáng ghét này cũng có lúc đáng thương.
“Còn nữa.” Mạc Ly tiếp tục, “Giúp ta một chuyện, đem chén trà ngươi dùng vứt đi.” Mạc Ly nhìn Vương Chấn đầy khiêu khích, “Cảm tạ.”
Vương Chấn vừa nghe xong, thần tình trên mặt không đổi, lại nở một nụ cười giả tạo sâu xa khó lường. Lão đi qua Mạc Ly, cầm lấy chiếc chén, “Vậy thì, công tử vạn an.”
Vừa rời khỏi cửa, Vương Chấn ném cái chén về phía tiểu tùy thị theo mình. Tiểu tùy thị thoáng chốc không tiếp được, cái chén rơi xuống đất, vỡ ra thành nhiều mảnh.Nhìn tùy thị nơp nớp lo sợ quỳ gối bên chân mình, Vương Chấn tức giận đạp nó một cước.
“Rõ vô dụng!”
Tiểu tùy thị đáng thương đỏ hồng hai mắt cũng không dám rên.
Mạc Ly nghe thấy tiếng động, khóe môi nhếch lên.Phải biết rằng, thỏ con tức giận cũng sẽ cắn người.
Bình luận truyện