Khách Điếm Lão Bản
Chương 54: Giải thoát 4
Những ngày tiếp theo, Hàn Tử Tự không chỉ tỉ mỉ chu đáo, ân cần chăm sóc cho Mạc Ly, còn rất tôn trọng y nữa. Dù sao hắn cũng là người sinh trưởng từ nhỏ dưới môn quy nghiêm ngặt của hào môn đại viện, tuy không tránh khỏi trời sinh có chút ngạo khí, nhưng ít nhất so với Văn Sát thì biết đối nhân xử thế hơn. Thí dụ như đạo lý: bạo lực không phải là phương cách để lung lạc nhân tâm.
Mặc dù Mạc Ly cũng không vì chuyện này mà thay đổi, vẫn giữ vững nguyên tắc, nhưng về lâu về dài, nói thái độ không có biến đổi gì hoàn toàn là nói dối.
Nhân tâm thế nào cũng là của mỗi cá nhân.
Mỗi người đều có quyền cự tuyệt trò xấu xa kẻ khác muốn giở ra với mình, nhưng cũng rất bướng bình cự tuyệt lòng tốt của người ta.Chỉ vì Hàn Tử Tự đã để lại một vết thương quá sâu trong lòng Mạc Ly, cho nên Mạc Ly căn bản không muốn hồi tưởng lại cái cảm giác đau đớn ấy, cũng nhưkhông muốn đểngười ta có cơ hội tổn thương mình lần nữa.
Đã trải qua nhiều thương tổn như vậy, sự tự vệ của Mạc Ly đã bám rễ rất sâu. Nếu như ngang ngạnh muốn lột bỏ, e phải lột cả da ra mới thành công.Vì thế, Mạc Ly dần dần không hề chống cự lại Hàn Tử Tự, những tiếp xúc cơ thể bình thường như nắm tay, ôm nhau, y đều thuận theo tự nhiên, không hề né tránh.
Những biến đổi nhỏ nhặt này có lẽ ngay cả Mạc Ly cũng không tự phát hiện ra, nhưng Hàn Tử Tự quả thật lại thấu hiểu tường tận.
Từ ngày tỉnh lại, Hàn Tử Tự luôn khăng khăng để Mạc Ly bôi thuốc cho mình. Quyết định này lúc đầu bị Hứa lão đại phu phản đối rất kịch liệt. Thiên Đạo môn có lượng y thị đông đảo, với Hứa lão đại phu có tư lịch cao nhất, cũng là người được xem trọng nhất. Vị thầy thuốc này bước được đến đây, cũng là nhờ vào kinh nghiệm sống lâu dài.
Hứa lão nghe yêu cầu này của Hàn Tử Tự, sắc mặt lập tức trùng xuống, “Môn chủ thân thể kim quý, sao dám để tiểu nhi vô tri chân tay vụng về như thế này hồ nháo.”
Hồi trước ở thời hiện đại, Mạc Ly cũng đã là một bác sĩ trưởng khoa nổi danh của một bệnh viện lớn, y biết rõ cái thói phân biệt đối xử trong nghề này. Tuy bị nói là “tiểu nhi vô tri”, nhưng khuôn mặt y chẳng để lộ chút tức giận, chỉ đặt băng gạc cùng cao dược sang một bên, muốn lùi đi.
Hàn Tử Tự giữ thắt lưng Mạc Ly lại, không cho y di chuyển.Mạc Ly thấy ở đây đông người, cũng không muốn quá đáng, làm trái ý Hàn Tử Tự, đành ngồi lại tại chỗ.
“Trước kia ta bị người của Thương Long môn đả thương, Mạc Ly từng cứu giúp chăm sóc ta rất nhiều, ta rất tín nhiệm y thuật của y.”Hàn Tử Tự không nhiều lời, nhưng chữ nào chữ nấy đều có lý, không nể nang mà từ chối.
Hứa lão bị mất mặt trước mọi người, sắc mặt đổi xanh đổi đỏ, nhất thời không nói nên lời.
Mạc Ly rất là bất đắc dĩ.Chuyện không phải chỉ bé như hạt đậu thôi sao, Hàn Tử Tự cần gì phải để y gây thù chuốc oán với Thiên Đạo môn chứ?
Mạc Ly cười: “Ta cũng chỉ là một thôn y hương dã, đương nhiên không cách nào so bì được với Hứa lão. Chuyện băng bó cho thân thể môn chủ là đại sự, để người có kinh nghiệm xử lý mới tốt được.”
Có một câu hòa giải của Mạc Ly thế này, sắc mặt mọi người đều nhẹ đi không ít. Đã có lối thoát, Hứa lão cũng không phải đồ ngốc.
“Nếu môn chủ nói vậy rồi, hẳn là có đạo lý của mình. Mạc công tử cứ bôi thuốc cho môn chủ đi, ta ở bên cạnh nhìn, có sai sót gì thì sẽ chỉ giáo.”
Mạc Ly gật đầu, nhanh nhẹn thao tác.
Tất cả ở bên ngẩn cả người.
Kỹ thuật thành thạo thế này, chưa quá tám đến mười năm thâm niên, căn bản không có khả năng luyện thành. Vì vậy, trong lòng mọi người, đối với vị Mạc công tử điềm tĩnh thanh nhã, rất biết cách đối nhân xử thế này nảy sinh vài phần kinh nể và hảo cảm.
Vì vậy, việc thay thuốc cho Hàn Tử Tự, từ đó về sau đều do Mạc Ly xử lý.
Đối với chuyện này, Mạc Ly kỳ thật cũng vui lòng, trong đó có một nguyên nhân rất lớn, qua việc thay thuốc cho hắn, mình có thể trực tiếp kiểm tra thương thế của Hàn Tử Tự. Như thế này, y cũng không cần lo Hàn Tử Tự vì muốn lưu mình lại mà dồn sức che giấu.
Mà cũng chuyện này với Hàn Tử Tự, toàn bộ là một sự hưởng thụ đầy đau đớn và vui sướng. Cảm nhận thấy đầu ngón tay mát lạnh của Mạc Ly chạm vào cơ thể mình, cảm thụ hơi thở Mạc Ly phảng phất bên tai mình…
Hàn Tử Tự càng nghĩ càng thấy chưa đủ. Hắn thầm muốn người trước mặt đây, ôm trong tay thì sợ đánh rơi, ngậm trong miệng thì sợ tan mất.
Hứa lão rất yên tâm với Mạc Ly, lúc thay thuốc cũng không ở bên cạnh giám sát nữa, chúng y thị chỉ đem thuốc và băng gạc đến rồi cũng lui ra.
Mạc Ly cởi nút thắt trên lưng Hàn Tử Tự, ***g ngực vững trãi lộ ra không xa lạ với y. Tuy rằng quấn đầy lụa trắng, nhưng chẳng có chút ảnh hưởng tới cơ thể nam tính đặc biệt gợi cảm này. Động tác vội vàng kết thúc, Mạc Ly cầm lấy dụng cụ cùng lọ thuốc, thu xếp xong rồi đặt lại khay, muốn đứng dậy rời đi.
Đột nhiên, eo bị cánh tay dài của Hàn Tử Tự ôm lại, cả người Mạc Ly sau đó ngả hẳn vào giường, thân thể bất đắc dĩ bị Hàn Tử Tự ôm.
Mạc Ly cả giận: “Làm gì vậy?”
Hơi thở ấm áp của Hàn Tử Tự phảng phất phía sau tai y: “Ngoan, đừng động đậy, để ta ôm ngươi một cái.”
Mạc Ly giãy giụa, “Buông ta ra, miệng vết thương của ngươi bị đè rách mất!”
Hàn Tử Tự cười: “Không sao, nếu bị đè phải, vừa vặn ngươi sẽ có thể ở lại với ta thêm vài ngày nữa?”
Đối với sự vô lại này của Hàn Tử Tự, Mạc Ly từ trước đến nay luôn không có cách nào khác, chỉ có thể phớt lờ, nhìn đống bình lọ vì động tác vừa rồi của Hàn Tử Tự mà rơi tá lả.
Hàn Tử Tự lẳng lặng ôm y một hồi. Phỏng chừng không hài lòng khi chỉ nhìn thấy mỗi cái ót của Mạc Ly, hắn nắm lấy cánh tay Mạc Ly, muốn y xoay người lại.
“A…”Tiếng rên đau đớn thoát ra khỏi miệng Mạc Ly. Tuy rằng y ngay lập tức ngậm miệng lại, nhưng vẫn khiến Hàn Tử Tự nhận ra điều không bình thường.
“Tay ngươi làm sao vậy?”
Dùng lực một cái, Hàn Tử Tự kéo cả người Mạc Ly lên giường, dùng mình vây lấy Mạc Ly đến sát tường.
Mạc Ly lập tức giấu cánh tay trái ra sau, lắc đầu nói: “Không, không có gì, ta…”
Sắc mặt Hàn Tử Tự u ám lại, “Đưa tay ra đây.”
Mạc Ly ngồi thẳng lên: “Không có gì mà, không đùa với ngươi nữa, ta phải đi…”
Hàn Tử Tự giữ Mạc Ly, đơn giản bắt lấy cánh tay trái của y. Tay áo rộng thùng thình được kéo lên. Hàn Tử Tự lặng người. Mãi một lúc mới bật ra một câu sáo rỗng: “Chuyện này là sao?!”
Mạc Ly thờ ơ không đáp.
Hàn Tử Tự trầm giọng: “Ai làm, nói đi, ta nhất định không nhẹ tay với hắn.”
Mạc Ly lắc đầu, miệng ngậm chặt như thể có vả miệng cũng không trả lời.
“Được, ta đây cho người điều tra, tra ra không được, những ai từng tiếp xúc với ngươi mà có khả năng làm việc này nhất loạt sẽ bị nghiêm phạt!”
Mạc Ly bất đắc dĩ, kéo tay Hàn Tử Tự: “Đừng tra, vết thương này, là ta tự cắt…”
Hàn Tử Tự nhìn những vết cắt ngang dọc đan xen trên cánh tay Mạc Ly, lặng lẽ hồi lâu, “Vì sao lại làm vậy?”
Mạc Ly kéo ống tay áo xuống che đi những vết cắt dữ tợn đó, “Đêm gặp ác mộng… Khó chịu, thì làm…”
Hàn Tử Tự nhìn vào đôi mắt sâu của Mạc Ly, mang theo đủ loại áy náy lẫn không chịu nổi, “Ly Nhi, ta biết ngươi phải chịu nhiều ủy khuất… Sau này sẽ không thế… Sẽ không đâu…”
Ôm chặt lấy Mạc Ly trong ngực. Hàn Tử Tự đã hiểu, rốt cuộc là đau đớn thế nào mới có thể khiến Mạc Ly không thể nhập mộng về đêm, thậm chí còn đi đến nông nỗi phải tự làm mình bị thương để giảm đi sức ép. Trước mặt hắn đây, hình như có thể thấy được nỗi bất lực của Mạc Ly, như tiểu thú bị nhốt trong cạm bẫy, xuyên thấu trong đầu, đều là tiếng gào thét bi thương vô tận.
Bỗng nhiên hồi tưởng lại ngày tháng tại khách điếm.
Mạc Ly của lúc đấy, tuy rằng luôn vội vàng bận bịu, nhưng luôn luôn yên tâm thoải mái, tĩnh mịch dễ chịu.Nếu như không phải bởi hắn, Mạc Ly làm sao có thể bị cuốn vào trận hỗn loạn thế này? Thế là Hàn Tử Tự bắt đầu nhớ lại, nhớ về một Mạc Ly còn chưa bị phá tan thành mảnh nhỏ, nguyên vẹn và tốt đẹp.
Lần thứ hai vén ống tay áo của Mạc Ly lên, Hàn Tử Tự gọi y thị.
Mạc Ly bị thương cũng không có ý định tự bôi thuốc cho mình, vết thương mới xuất hiện không ít, mà những vết thương cũ cũng không phải là tốt, có chút hoại tử sinh mủ rồi.
Trong lúc xử lý vết thương, tuy rất đau, nhưng Mạc Ly cũng chỉ cắn chặt môi dưới, cố gắng phối hợp, không rên một tiếng.
Hàn Tử Tự nắm lấy bàn tay phải đang hơi run rẩy của Mạc Ly, siết chặt lấy năm đầu ngón tay.
Ly Nhi, ngươi hà tất nhất nhất phải nhạy cảm như thế?
Nhạy cảm đến nỗi người ta không nỡ.
Vì vậy, tối hôm ấy, Mạc Ly trở về phòng ngủ của mình, phát hiện đồ đạc cùng chăn đệm thường ngày tất cả đều biến mất.
Chúng thị tỳ thấy dáng vẻ phiền muộn của y, lập tức an úi: “Mạc công từ, môn chủ phân phó dọn đồ đạc của công tử sang phòng của môn chủ…”
Trong lòng Mạc Ly dù tức giận, nhưng cũng biết phát hỏa với hạ nhân là vô dụng, buộc phải dời bước đến phòng Hàn Tử Tự. Nhẹ nhàng gõ cửa, Mạc Ly đẩy cửa vào.
Trong sương phòng trang nhã, sớm đã đốt hương tử đàn nền nã, hương khí dày đặc, khiến người ta đang căng thẳng bất giác thả lỏng.
Hàn Tử Tự đang nằm nghiêng trên giường, nhắm mắt nghe tiếng đàn du dương từ Tịch Hạ nhạc sư. Thấy Mạc Ly bước vào, Hàn Tử Tự vẫy tay, nói:
“Ly Nhi, đến đây, nghe gảy một chút khúc cao sơn lưu thủy xem thế nào?”
Mạc Ly bất đắc dĩ đáp: “Ta chỉ tới lấy lại đồ của mình thôi.”
Hàn Tử Tự vỗ vỗ một đại bao phục bên cạnh mình, “Được rồi, đồ đạc ở đây.”
Mạc Ly đi tới, nhưng tay còn chưa đụng được tới bao phục, liền bị Hàn Tử Tự kéo vào lòng. Mạc Ly đẩy đẩy vài ba cái, không tránh nổi.
Hàn Tử Tự nói: “Nghe chút âm luật, có thể giúp ngươi đi vào giấc ngủ.”
Vẻ mặt Mạc Ly thờ ơ: “Ngươi không cần phải hao tâm tổn trí như thế.”
Hàn Tử Tự không trả lời, nhưng vẫn khăng khăng ôm lấy Mạc Ly, còn cố ýbuông một tay, dùng ngón tay gõ bên giường theo tiết tấu.
Mạc Ly nhìn xung quanh, tựa hồ không còn khoảng không đáng sợ như trước. Ngọn lửa trên giá cắm nến cũng chỉ là nhẹ nhàng mà lay động, tựa như sẽ không biến thành răng nanh sắc nhọn của ma quỷ. Mùi hương trong không khí thật dễ chịu, hình như không giống với mùi máu tanh hôi phiêu bạt tại Thanh Phong nhai…
Mạc Ly nghĩ nghĩ, mí mắt dần dần nặng nề. Mặc dù chỉ là tạm thời, nhưng dường như trong khuỷu tay người này, ít nhiều là hắn có thể ngăn cản chút phong tuyết phải không?
Vì vậy, nhiều ngày nay, từ sau khi ở Thanh Phong nhai đến đây, lần đầu tiên Mạc Ly không bị ác mộng quấy nhiễu, an an ổn ổn mà chìm vào giấc ngủ đến hửng đông.
Mặc dù Mạc Ly cũng không vì chuyện này mà thay đổi, vẫn giữ vững nguyên tắc, nhưng về lâu về dài, nói thái độ không có biến đổi gì hoàn toàn là nói dối.
Nhân tâm thế nào cũng là của mỗi cá nhân.
Mỗi người đều có quyền cự tuyệt trò xấu xa kẻ khác muốn giở ra với mình, nhưng cũng rất bướng bình cự tuyệt lòng tốt của người ta.Chỉ vì Hàn Tử Tự đã để lại một vết thương quá sâu trong lòng Mạc Ly, cho nên Mạc Ly căn bản không muốn hồi tưởng lại cái cảm giác đau đớn ấy, cũng nhưkhông muốn đểngười ta có cơ hội tổn thương mình lần nữa.
Đã trải qua nhiều thương tổn như vậy, sự tự vệ của Mạc Ly đã bám rễ rất sâu. Nếu như ngang ngạnh muốn lột bỏ, e phải lột cả da ra mới thành công.Vì thế, Mạc Ly dần dần không hề chống cự lại Hàn Tử Tự, những tiếp xúc cơ thể bình thường như nắm tay, ôm nhau, y đều thuận theo tự nhiên, không hề né tránh.
Những biến đổi nhỏ nhặt này có lẽ ngay cả Mạc Ly cũng không tự phát hiện ra, nhưng Hàn Tử Tự quả thật lại thấu hiểu tường tận.
Từ ngày tỉnh lại, Hàn Tử Tự luôn khăng khăng để Mạc Ly bôi thuốc cho mình. Quyết định này lúc đầu bị Hứa lão đại phu phản đối rất kịch liệt. Thiên Đạo môn có lượng y thị đông đảo, với Hứa lão đại phu có tư lịch cao nhất, cũng là người được xem trọng nhất. Vị thầy thuốc này bước được đến đây, cũng là nhờ vào kinh nghiệm sống lâu dài.
Hứa lão nghe yêu cầu này của Hàn Tử Tự, sắc mặt lập tức trùng xuống, “Môn chủ thân thể kim quý, sao dám để tiểu nhi vô tri chân tay vụng về như thế này hồ nháo.”
Hồi trước ở thời hiện đại, Mạc Ly cũng đã là một bác sĩ trưởng khoa nổi danh của một bệnh viện lớn, y biết rõ cái thói phân biệt đối xử trong nghề này. Tuy bị nói là “tiểu nhi vô tri”, nhưng khuôn mặt y chẳng để lộ chút tức giận, chỉ đặt băng gạc cùng cao dược sang một bên, muốn lùi đi.
Hàn Tử Tự giữ thắt lưng Mạc Ly lại, không cho y di chuyển.Mạc Ly thấy ở đây đông người, cũng không muốn quá đáng, làm trái ý Hàn Tử Tự, đành ngồi lại tại chỗ.
“Trước kia ta bị người của Thương Long môn đả thương, Mạc Ly từng cứu giúp chăm sóc ta rất nhiều, ta rất tín nhiệm y thuật của y.”Hàn Tử Tự không nhiều lời, nhưng chữ nào chữ nấy đều có lý, không nể nang mà từ chối.
Hứa lão bị mất mặt trước mọi người, sắc mặt đổi xanh đổi đỏ, nhất thời không nói nên lời.
Mạc Ly rất là bất đắc dĩ.Chuyện không phải chỉ bé như hạt đậu thôi sao, Hàn Tử Tự cần gì phải để y gây thù chuốc oán với Thiên Đạo môn chứ?
Mạc Ly cười: “Ta cũng chỉ là một thôn y hương dã, đương nhiên không cách nào so bì được với Hứa lão. Chuyện băng bó cho thân thể môn chủ là đại sự, để người có kinh nghiệm xử lý mới tốt được.”
Có một câu hòa giải của Mạc Ly thế này, sắc mặt mọi người đều nhẹ đi không ít. Đã có lối thoát, Hứa lão cũng không phải đồ ngốc.
“Nếu môn chủ nói vậy rồi, hẳn là có đạo lý của mình. Mạc công tử cứ bôi thuốc cho môn chủ đi, ta ở bên cạnh nhìn, có sai sót gì thì sẽ chỉ giáo.”
Mạc Ly gật đầu, nhanh nhẹn thao tác.
Tất cả ở bên ngẩn cả người.
Kỹ thuật thành thạo thế này, chưa quá tám đến mười năm thâm niên, căn bản không có khả năng luyện thành. Vì vậy, trong lòng mọi người, đối với vị Mạc công tử điềm tĩnh thanh nhã, rất biết cách đối nhân xử thế này nảy sinh vài phần kinh nể và hảo cảm.
Vì vậy, việc thay thuốc cho Hàn Tử Tự, từ đó về sau đều do Mạc Ly xử lý.
Đối với chuyện này, Mạc Ly kỳ thật cũng vui lòng, trong đó có một nguyên nhân rất lớn, qua việc thay thuốc cho hắn, mình có thể trực tiếp kiểm tra thương thế của Hàn Tử Tự. Như thế này, y cũng không cần lo Hàn Tử Tự vì muốn lưu mình lại mà dồn sức che giấu.
Mà cũng chuyện này với Hàn Tử Tự, toàn bộ là một sự hưởng thụ đầy đau đớn và vui sướng. Cảm nhận thấy đầu ngón tay mát lạnh của Mạc Ly chạm vào cơ thể mình, cảm thụ hơi thở Mạc Ly phảng phất bên tai mình…
Hàn Tử Tự càng nghĩ càng thấy chưa đủ. Hắn thầm muốn người trước mặt đây, ôm trong tay thì sợ đánh rơi, ngậm trong miệng thì sợ tan mất.
Hứa lão rất yên tâm với Mạc Ly, lúc thay thuốc cũng không ở bên cạnh giám sát nữa, chúng y thị chỉ đem thuốc và băng gạc đến rồi cũng lui ra.
Mạc Ly cởi nút thắt trên lưng Hàn Tử Tự, ***g ngực vững trãi lộ ra không xa lạ với y. Tuy rằng quấn đầy lụa trắng, nhưng chẳng có chút ảnh hưởng tới cơ thể nam tính đặc biệt gợi cảm này. Động tác vội vàng kết thúc, Mạc Ly cầm lấy dụng cụ cùng lọ thuốc, thu xếp xong rồi đặt lại khay, muốn đứng dậy rời đi.
Đột nhiên, eo bị cánh tay dài của Hàn Tử Tự ôm lại, cả người Mạc Ly sau đó ngả hẳn vào giường, thân thể bất đắc dĩ bị Hàn Tử Tự ôm.
Mạc Ly cả giận: “Làm gì vậy?”
Hơi thở ấm áp của Hàn Tử Tự phảng phất phía sau tai y: “Ngoan, đừng động đậy, để ta ôm ngươi một cái.”
Mạc Ly giãy giụa, “Buông ta ra, miệng vết thương của ngươi bị đè rách mất!”
Hàn Tử Tự cười: “Không sao, nếu bị đè phải, vừa vặn ngươi sẽ có thể ở lại với ta thêm vài ngày nữa?”
Đối với sự vô lại này của Hàn Tử Tự, Mạc Ly từ trước đến nay luôn không có cách nào khác, chỉ có thể phớt lờ, nhìn đống bình lọ vì động tác vừa rồi của Hàn Tử Tự mà rơi tá lả.
Hàn Tử Tự lẳng lặng ôm y một hồi. Phỏng chừng không hài lòng khi chỉ nhìn thấy mỗi cái ót của Mạc Ly, hắn nắm lấy cánh tay Mạc Ly, muốn y xoay người lại.
“A…”Tiếng rên đau đớn thoát ra khỏi miệng Mạc Ly. Tuy rằng y ngay lập tức ngậm miệng lại, nhưng vẫn khiến Hàn Tử Tự nhận ra điều không bình thường.
“Tay ngươi làm sao vậy?”
Dùng lực một cái, Hàn Tử Tự kéo cả người Mạc Ly lên giường, dùng mình vây lấy Mạc Ly đến sát tường.
Mạc Ly lập tức giấu cánh tay trái ra sau, lắc đầu nói: “Không, không có gì, ta…”
Sắc mặt Hàn Tử Tự u ám lại, “Đưa tay ra đây.”
Mạc Ly ngồi thẳng lên: “Không có gì mà, không đùa với ngươi nữa, ta phải đi…”
Hàn Tử Tự giữ Mạc Ly, đơn giản bắt lấy cánh tay trái của y. Tay áo rộng thùng thình được kéo lên. Hàn Tử Tự lặng người. Mãi một lúc mới bật ra một câu sáo rỗng: “Chuyện này là sao?!”
Mạc Ly thờ ơ không đáp.
Hàn Tử Tự trầm giọng: “Ai làm, nói đi, ta nhất định không nhẹ tay với hắn.”
Mạc Ly lắc đầu, miệng ngậm chặt như thể có vả miệng cũng không trả lời.
“Được, ta đây cho người điều tra, tra ra không được, những ai từng tiếp xúc với ngươi mà có khả năng làm việc này nhất loạt sẽ bị nghiêm phạt!”
Mạc Ly bất đắc dĩ, kéo tay Hàn Tử Tự: “Đừng tra, vết thương này, là ta tự cắt…”
Hàn Tử Tự nhìn những vết cắt ngang dọc đan xen trên cánh tay Mạc Ly, lặng lẽ hồi lâu, “Vì sao lại làm vậy?”
Mạc Ly kéo ống tay áo xuống che đi những vết cắt dữ tợn đó, “Đêm gặp ác mộng… Khó chịu, thì làm…”
Hàn Tử Tự nhìn vào đôi mắt sâu của Mạc Ly, mang theo đủ loại áy náy lẫn không chịu nổi, “Ly Nhi, ta biết ngươi phải chịu nhiều ủy khuất… Sau này sẽ không thế… Sẽ không đâu…”
Ôm chặt lấy Mạc Ly trong ngực. Hàn Tử Tự đã hiểu, rốt cuộc là đau đớn thế nào mới có thể khiến Mạc Ly không thể nhập mộng về đêm, thậm chí còn đi đến nông nỗi phải tự làm mình bị thương để giảm đi sức ép. Trước mặt hắn đây, hình như có thể thấy được nỗi bất lực của Mạc Ly, như tiểu thú bị nhốt trong cạm bẫy, xuyên thấu trong đầu, đều là tiếng gào thét bi thương vô tận.
Bỗng nhiên hồi tưởng lại ngày tháng tại khách điếm.
Mạc Ly của lúc đấy, tuy rằng luôn vội vàng bận bịu, nhưng luôn luôn yên tâm thoải mái, tĩnh mịch dễ chịu.Nếu như không phải bởi hắn, Mạc Ly làm sao có thể bị cuốn vào trận hỗn loạn thế này? Thế là Hàn Tử Tự bắt đầu nhớ lại, nhớ về một Mạc Ly còn chưa bị phá tan thành mảnh nhỏ, nguyên vẹn và tốt đẹp.
Lần thứ hai vén ống tay áo của Mạc Ly lên, Hàn Tử Tự gọi y thị.
Mạc Ly bị thương cũng không có ý định tự bôi thuốc cho mình, vết thương mới xuất hiện không ít, mà những vết thương cũ cũng không phải là tốt, có chút hoại tử sinh mủ rồi.
Trong lúc xử lý vết thương, tuy rất đau, nhưng Mạc Ly cũng chỉ cắn chặt môi dưới, cố gắng phối hợp, không rên một tiếng.
Hàn Tử Tự nắm lấy bàn tay phải đang hơi run rẩy của Mạc Ly, siết chặt lấy năm đầu ngón tay.
Ly Nhi, ngươi hà tất nhất nhất phải nhạy cảm như thế?
Nhạy cảm đến nỗi người ta không nỡ.
Vì vậy, tối hôm ấy, Mạc Ly trở về phòng ngủ của mình, phát hiện đồ đạc cùng chăn đệm thường ngày tất cả đều biến mất.
Chúng thị tỳ thấy dáng vẻ phiền muộn của y, lập tức an úi: “Mạc công từ, môn chủ phân phó dọn đồ đạc của công tử sang phòng của môn chủ…”
Trong lòng Mạc Ly dù tức giận, nhưng cũng biết phát hỏa với hạ nhân là vô dụng, buộc phải dời bước đến phòng Hàn Tử Tự. Nhẹ nhàng gõ cửa, Mạc Ly đẩy cửa vào.
Trong sương phòng trang nhã, sớm đã đốt hương tử đàn nền nã, hương khí dày đặc, khiến người ta đang căng thẳng bất giác thả lỏng.
Hàn Tử Tự đang nằm nghiêng trên giường, nhắm mắt nghe tiếng đàn du dương từ Tịch Hạ nhạc sư. Thấy Mạc Ly bước vào, Hàn Tử Tự vẫy tay, nói:
“Ly Nhi, đến đây, nghe gảy một chút khúc cao sơn lưu thủy xem thế nào?”
Mạc Ly bất đắc dĩ đáp: “Ta chỉ tới lấy lại đồ của mình thôi.”
Hàn Tử Tự vỗ vỗ một đại bao phục bên cạnh mình, “Được rồi, đồ đạc ở đây.”
Mạc Ly đi tới, nhưng tay còn chưa đụng được tới bao phục, liền bị Hàn Tử Tự kéo vào lòng. Mạc Ly đẩy đẩy vài ba cái, không tránh nổi.
Hàn Tử Tự nói: “Nghe chút âm luật, có thể giúp ngươi đi vào giấc ngủ.”
Vẻ mặt Mạc Ly thờ ơ: “Ngươi không cần phải hao tâm tổn trí như thế.”
Hàn Tử Tự không trả lời, nhưng vẫn khăng khăng ôm lấy Mạc Ly, còn cố ýbuông một tay, dùng ngón tay gõ bên giường theo tiết tấu.
Mạc Ly nhìn xung quanh, tựa hồ không còn khoảng không đáng sợ như trước. Ngọn lửa trên giá cắm nến cũng chỉ là nhẹ nhàng mà lay động, tựa như sẽ không biến thành răng nanh sắc nhọn của ma quỷ. Mùi hương trong không khí thật dễ chịu, hình như không giống với mùi máu tanh hôi phiêu bạt tại Thanh Phong nhai…
Mạc Ly nghĩ nghĩ, mí mắt dần dần nặng nề. Mặc dù chỉ là tạm thời, nhưng dường như trong khuỷu tay người này, ít nhiều là hắn có thể ngăn cản chút phong tuyết phải không?
Vì vậy, nhiều ngày nay, từ sau khi ở Thanh Phong nhai đến đây, lần đầu tiên Mạc Ly không bị ác mộng quấy nhiễu, an an ổn ổn mà chìm vào giấc ngủ đến hửng đông.
Bình luận truyện