Khách Điếm Lão Bản
Chương 61: Thiên diện 3
Ở lại khách điếm mất mấy ngày, chung quy là bởi công việc ngập người, Hàn Tử Tự không thể không quyết định lên đường ly khai.
Mạc Ly vẫn luôn hy vọng có thể được tiếp tục ở lại khách điếm, cho dù chỉ một mình y cũng được. Nhưng lời đã ra đến mép, vẫn vô luận thốt lên. Là vậy, trước đừng nói tới chuyện Hàn Tử Tự chẳng có chút ý định thả người, cho dù một ngày nào đó Hàn Tử Tự đột nhiên chập mạch muốn buông tay, lập tức sẽ đến phiên Văn Sát tìm tới cửa, Mạc Ly có thể làm gì chứ?
Nhiều lời vô ích, lúc Hàn Tử Tự để y thu thập hành trang trở về, Mạc Ly không có ý kiến, thu xếp một chút là xong. Vừa mới ra khỏi cửa, hình như Mạc Ly nhớ tới chuyện gì, bảo Hàn Tử Tự chờ một chút. Quay người lại, Mạc Ly tìm bút mực, viết cho ông chủ khách điếm rách nát này, cũng chính là ông lão còng cổ quái một phong thư.
Trong thư không nhắc tới Hàn Tử Tự và Văn Sát, chỉ phiên phiến rằng mình có việc phải xa nhà, để nếu một ngày ông lão trở về không thấy người cũng sẽ không lo lắng.
Sau khi để lại thư, Mạc Ly mới đi ra cửa với Hàn Tử Tự.
Ánh mắt Hàn Tử Tự nhìn Mạc Ly nhu hòa đến vặt được ra nước. Lấy tay vuốt ve mái tóc Mạc Ly: “Ly Nhi, ngươi vẫn như thế, lúc nào cũng nghĩ cho người khác.”
Mạc Ly cười cười: “Kỳ thật thế này cũng chẳng tốt lắm đâu, lúc nào cũng bị người ta khi dễ, ta ngược lại chỉ mong được như ngươi.”
Hàn Tử Tự nói: “Làm người như ta cũng có nỗi khổ, không thể quang minh chính đại làm những gì mình muốn.”
Niệm lại lời Hàn Tử Tự vừa thốt ra, Mạc Ly đại khái cũng nhận thấy tư vị trong đó, nên yim lặng.
Trở lại biệt uyển ở Thiên Đạo môn, Hàn Tử Tự lập tức bị đống công việc chất như núi bao phủ.
Đầu tiên mỗi phân đường đều muốn gặp hắn tấu trình các đại sự, chờ hắn giải quyết dứt khoát, sau đó là vô số thiếp mời từ các anh hùng cùng yến hội muốn hắn tới dự, người giang hồ nể mặt nể mũi, thế nên không thể tùy tiện tìm ai đi bừa thay được.
Với tư cách là phó thủ của Hàn Tử Tự, Vô Thượng phân đà chủ khổ sở chống đỡ sớm đã than khổ không ngừng, thả chim bồ câu truyền thư mắng vốn xong mới lết xác về.
Mặc dù năng lực của Hàn Tử Tự rất tốt, làm việc năng suất, muốn tiêu hóa hết mấy chuyện này cũng phải cần thời gian.
Sau khi Mạc Ly trở lại biệt uyển, trái lại thoải mái không ít, tối thiểu cũng không bị Hàn Tử Tự *** lực dồi dào lão luyện quấn lấy ép lên giường ngày ngày.Nhưng với Hàn Tử Tự lại là phiền muộn cực điểm.
Quan hệ giữa hắn và Mạc Ly thật vất vả mới có dấu hiệu chuyển biến tốt, thợ rèn còn minh bạch đạo lý muốn rèn đao phải rèn lúc nóng, nếu như bởi vì chút công vụ mà để trái tim người kia vắng vẻ, thật sự là chuyện lợi bất cập hại. Vì vậy nhất trí chỉbận bịu đến giờ cơm tối, thời gian sau đó Hàn Tử Tự sẽ quay về biệt uyển với Mạc Ly như trước.Thực sự toàn chuyện khó phân thân nổi, nhưng vẫn dứt khoát mang về phòng, vừa ở bên Mạc Ly vừa xử lý. Cho nên, thường thường Mạc Ly không ngủ liền giấc khi tỉnh lại, vẫn thấy đèn trên bàn còn sáng.
Vốn có vẻ như hai người gió êm sóng lặng, nhưng lại chợt xảy ra một chuyện, vô cớ mà thổi lên một cơn sóng to gió lớn.Chuyện này, lại chẳng không liên quan đến kẻ thù không đội trời chung của Thiên Đạo Môn — Nhất Ngôn đường.
Đêm khuya hôm ấy, Hàn Tử Tự rốt cuộc cũng đã xử lý xong hết công việc chất đống, đứng dậy khỏi ghế, vươn vai vặn cốt. Đi tới bên giường, nhìn dáng vẻ say ngủ của Mạc Ly. Hàn Tử Tự còn nhớ, trước khi Mạc Ly đi ngủ, mình rõ ràng còn đắp cho y cái chăn mỏng. Cơ mà có lẽ khí trời nóng bức, tới giờ này, chăn đệm gì cũng bị Mạc Ly đạp bay.
Đôi chân thon dài lộ ra khỏi chiếc áo lụa trắng rộng, chăn xốc cả lên. Đai lưng vốn vẫn quấn trên lưng, không biết vì sao lại lỏng lẻo, hai vạt áomở rộng lộ xương quai xanh.
Mạc Ly mặc dù gầy, nhưng xương quai xanh lại vô cùng mê người.Dưới ánh nến thoáng chập chờn, rõ ràng chỉlà một con người hít thở bình yên, vậy mà càng lúc càng toát ra vẻ ngọt ngào *** tế.
Hàn Tử Tự vì công việc bề bộn mà nhiều ngày cấm dục, hiện tại vừa thấy quang cảnh lơ đãng trước mặtkhiến dục vọng đáng xấu hổ vẫn luôn kiềm nénnảy sinh, lửa nhen vào bốc triệt để từ đầu tới chân.
Đối với tư vị của Mạc Ly, kỳ thực từ lần đầu hai người trải nghiệm, Hàn Tử Tự liền có cảm giác thực tủy tri vị.
[30: thực tủy tri vị: ăn một lần liền muốn tiếp lần 2, lần 3,… hay dùng với nghĩa không tốt.]
Kỳ thật, bởi vì hắn có duyên, tu luyện được Vô Tương Tâm kinh gốc từ nội kinh Thiếu Lâm Mật Tông, chuộng thuần dương cương, cho nên từ trước đến nay luôn đạm bạc với ***. Trước kia từng cùng sư phụ ngao du khắp nơi, để phá tà công tứ dục ma trận, lấy hấp thụ nhân *** khí mà tu luyện của Hồng Liên yêu môn, hắn đã từng bị đám nam nữ diêm dúa lòe loẹt đó dùng ma công quấn lấy. Nhưng dù có rơi vào hoàn cảnh như thế, tâm hắn vẫn sáng như gương, hạ thủ ngoan tuyệt, trảm những kẻ tuyệt mỹ đó không lưu tình, có thể thấy định lực là mạnh, gần như không giống người thường.
Thế mà tất cả những gì bản thân từng tri nhận qua, sau khi gặp Mạc Ly thì sụp đổ hoàn toàn.Vốn tưởng mấy ngày triền miên ở khách điếm, dục vọng của mình đối với y có thể được pha loãng bớt, không ngờ trái lại càng áp chế, ý nghĩ muốn chiếm giữ lại càng kêu gào mãnh liệt.
Tuy biết Mạc Ly sẽ tức giận, nhưng Hàn Tử Tự lúc nay đã cứng lên rồi, không thể cò kè thêm được nữa.
Mò vào thân thể Mạc Ly bên trong cẩm bị, lại càng kéo rộng vạt áo y ra. Bàn tay lướt qua nơi mẫn cảm của y, dễ dàng dấy lên hỏa diễm.
Mạc Ly đang mơ màng ngủ, bị người ta trêu đùa như thế, thần trí tuy là kháng nghị, nhưng thân thể lại là hưởng thụ.
Khi Hàn Tử Tự lật úp Mạc Ly lại, khi ngón tay hắn co rút trong cơ thể y, Mạc Ly tuy mắt vẫn chưa mở, nhưng cẳng chân đã mở ra rồi, mà ngón chân không tự chủ được cũng co lại.
Nhiệt độ thân thể cao đến khác thường, thân thể kia dưới sự dụ dỗ thuần thục của Hàn Tử Tự mềm nhũn ra, lối vào ngọt ngào khẽ khép mở, dường như đang phát ra tín hiệu mời gọi.
Đầu Hàn Tử Tự bốc lên, lấy tay nâng vòng eo Mạc Ly, làm y quỳ gối trên nhuyễn tháp, nhất cử liền công kích từ phía sau.
Thình lình bị lấp đầy, Mạc Ly rên đau một tiếng, hai tay chống trên gối mềm, mười ngón găm vào gối lụa, chịu đựng sự xỏ xuyên phía sau. Có mấy lần, vì tay Mạc Ly không còn lực, làm mình suýt nữa đụng vào đầu giường. Hoàn hảo Hàn Tử Tự chú ý tới, cánh tay dài ôm lấy, mới đỡ được y. Bất quá Hàn Tử Tự chưa từng thử tư thế này nên rất thỏa mãn. Trước kia chưa từng chọn tư thế mạnh bạo, không phải vì Hàn Tử Tự không thích, mà hoàn toàn xuất phát từ yêu cầu phải săn sóc cùng cảm hóa Mạc Ly.
Hôm nay được đền bù như nguyện, Hàn Tử Tự càng không khống chế được, hạ thân càng lúc càng mãnh liệt.
Mạc Ly thần trí mơ hồ, bị động đến có phần quên hết mọi sự, tiếng rên rỉ ngày thường muốn giữ lại, đêm nay xem ra ít nhiều cũng hậm hực, hoàn toàn để mặc.
Tiếng rên mê người kích thích hoạt động của Hàn Tử Tự. Tiếng rên rỉ và tiếng thở gấp dung hòa vào nhau, nhất thời cả hai đều không cách nào tự kiềm chế.
Sát nhập đến ranh giới, Hàn Tử Tự thúc mạnh một cái, liền tiết hết dương *** vào trong cơ thể Mạc Ly.
Bạch quang lóe lên trong đầu Mạc Ly, y sợ hãi gọi một tiếng.Cái tên này, khiến dục hải vốn đang bao lấy hai người như bị tạt phủ đầu một chậu nước lạnh, quả thật lạnh đếu thấm tâm can.
Cái tên mà Mạc Ly gọi, không phải là một cái tên lạ, chính là Văn Sát.
Lúc này, dù Mạc Ly có trì độn đến mấy, cũng lập tức ý thức được mình vừa mới thốt ra cái gì, cơn buồn ngủ lập tức chẳng thấy tăm hơi. Thân thể Hàn Tử Tự phía sau rõ ràng cứng ngắc dính lấy mình, ôn nhiệt vẫn hầm hập như trước, nhưng khoảnh khắc đó tựa hồ đột ngột chuyển thành một ngọn băng sơn.
Thật ra đối với việc này, chẳng thể trách Mạc Ly.
Phải biết rằng, thời gian Mạc Ly ngây ngốc trong Vô Xá cốc là rất dài, thân thể sớm đã bị lùa vào một công thức. Tư thế mạnh bạo của Văn Sát, lúc nào phòng sự cũng có rất nhiều mê thích cổ quái, trong đó có một thứ, chính là thích buộc Mạc Ly phải gọi tên mình, nếu không gọi, hậu quả có thể không lường trước được.
Mạc Ly trước kia tại cốc để phối hợp với kế hoạch của Hàn Tử Tự, phần lớn thời gian là giả vờ ngoan ngoãn nghe theo Văn Sát, kệ hắn vuốt ve.
Dần dà, hình thái phòng sự này tạo nên một thói quen.
Đêm nay của Hàn Tử Tự, vốn Mạc Ly thần trí mơ hồ, hơn nữa còn là từ phía sau, khiến y không nhìn ra ai thì thôi, còn cả thái độ chẳng hề ôn nhu như trước, cách thức cũng bá đạo điên cuồng, tự dưng lại giống hệt Văn Sát.Mạc Ly phản xạ không điều kiện, theo thói quen gọi tên hắn ta.
Đây chẳng qua chỉ là ký ức của cơ thể, hoàn toàn không phải ý nghĩ chủ quan. Cảm thấy cự vật phía sau mềm xuống rút khỏi thân thể mình, rõ ràng tức giận.
Mạc Ly bị đau, nhưng cắn môi không dám lên tiếng. Trong đầu đấu tranh muốn giải thích với Hàn Tử Tự một phen, nhưng lại nghĩ Hàn Tử Tự biết rõ cảnh ngộ của y tại Vô Xá cốc, chuyện thối rữa giữa mình và Văn Sát trước kia khó có thể mở miệng, cuối cùng vẫn là không nhổ được cái rễ cắm sâu trong lòng Hàn Tử Tự.
Giải thích ngược lại chỉ là che giấu mà thôi.
Nhưng khi Mạc Ly quay đầu lại, thấy Hàn Tử Tự dùng khăn ướt vệ sinh cho mình, lại bị đôi con ngươi mang theo mâu thuẫn giữa ôn nhu thương tiếc cùng chút giận hờn đâm chọc.Mạc Ly đành phải mở miệng.
“Hàn Tử Tự, thật ra ta…”
Đáng tiếc chưa nói xong, đã bị Hàn Tử Tự ngắt lời, “Không cần phải nói, ta hiểu.”
Hàn Tử Tự tiếp tục động tác lau chùi, ánh mắt không biết có phải vô tình hay không, tránh né tầm nhìn của Mạc Ly.
Mạc Ly lộ vẻ thê lương: “Ngươi thật sự hiểu ư?”
Y cùng Văn Sát, hay y cùng với Hàn Tử Tự, mọi thứ đều rối rắm phức tạp đến khó nghĩ. Có đôi khi, ngay cả chính y cũng không rõ là thế nào.
Hàn Tử Tự không đáp, chỉ ôm lấy Mạc Ly vào lòng. Đêm đó, Hàn Tử Tự không mở miệng nói chuyện nữa.
Mạc Ly vẫn luôn hy vọng có thể được tiếp tục ở lại khách điếm, cho dù chỉ một mình y cũng được. Nhưng lời đã ra đến mép, vẫn vô luận thốt lên. Là vậy, trước đừng nói tới chuyện Hàn Tử Tự chẳng có chút ý định thả người, cho dù một ngày nào đó Hàn Tử Tự đột nhiên chập mạch muốn buông tay, lập tức sẽ đến phiên Văn Sát tìm tới cửa, Mạc Ly có thể làm gì chứ?
Nhiều lời vô ích, lúc Hàn Tử Tự để y thu thập hành trang trở về, Mạc Ly không có ý kiến, thu xếp một chút là xong. Vừa mới ra khỏi cửa, hình như Mạc Ly nhớ tới chuyện gì, bảo Hàn Tử Tự chờ một chút. Quay người lại, Mạc Ly tìm bút mực, viết cho ông chủ khách điếm rách nát này, cũng chính là ông lão còng cổ quái một phong thư.
Trong thư không nhắc tới Hàn Tử Tự và Văn Sát, chỉ phiên phiến rằng mình có việc phải xa nhà, để nếu một ngày ông lão trở về không thấy người cũng sẽ không lo lắng.
Sau khi để lại thư, Mạc Ly mới đi ra cửa với Hàn Tử Tự.
Ánh mắt Hàn Tử Tự nhìn Mạc Ly nhu hòa đến vặt được ra nước. Lấy tay vuốt ve mái tóc Mạc Ly: “Ly Nhi, ngươi vẫn như thế, lúc nào cũng nghĩ cho người khác.”
Mạc Ly cười cười: “Kỳ thật thế này cũng chẳng tốt lắm đâu, lúc nào cũng bị người ta khi dễ, ta ngược lại chỉ mong được như ngươi.”
Hàn Tử Tự nói: “Làm người như ta cũng có nỗi khổ, không thể quang minh chính đại làm những gì mình muốn.”
Niệm lại lời Hàn Tử Tự vừa thốt ra, Mạc Ly đại khái cũng nhận thấy tư vị trong đó, nên yim lặng.
Trở lại biệt uyển ở Thiên Đạo môn, Hàn Tử Tự lập tức bị đống công việc chất như núi bao phủ.
Đầu tiên mỗi phân đường đều muốn gặp hắn tấu trình các đại sự, chờ hắn giải quyết dứt khoát, sau đó là vô số thiếp mời từ các anh hùng cùng yến hội muốn hắn tới dự, người giang hồ nể mặt nể mũi, thế nên không thể tùy tiện tìm ai đi bừa thay được.
Với tư cách là phó thủ của Hàn Tử Tự, Vô Thượng phân đà chủ khổ sở chống đỡ sớm đã than khổ không ngừng, thả chim bồ câu truyền thư mắng vốn xong mới lết xác về.
Mặc dù năng lực của Hàn Tử Tự rất tốt, làm việc năng suất, muốn tiêu hóa hết mấy chuyện này cũng phải cần thời gian.
Sau khi Mạc Ly trở lại biệt uyển, trái lại thoải mái không ít, tối thiểu cũng không bị Hàn Tử Tự *** lực dồi dào lão luyện quấn lấy ép lên giường ngày ngày.Nhưng với Hàn Tử Tự lại là phiền muộn cực điểm.
Quan hệ giữa hắn và Mạc Ly thật vất vả mới có dấu hiệu chuyển biến tốt, thợ rèn còn minh bạch đạo lý muốn rèn đao phải rèn lúc nóng, nếu như bởi vì chút công vụ mà để trái tim người kia vắng vẻ, thật sự là chuyện lợi bất cập hại. Vì vậy nhất trí chỉbận bịu đến giờ cơm tối, thời gian sau đó Hàn Tử Tự sẽ quay về biệt uyển với Mạc Ly như trước.Thực sự toàn chuyện khó phân thân nổi, nhưng vẫn dứt khoát mang về phòng, vừa ở bên Mạc Ly vừa xử lý. Cho nên, thường thường Mạc Ly không ngủ liền giấc khi tỉnh lại, vẫn thấy đèn trên bàn còn sáng.
Vốn có vẻ như hai người gió êm sóng lặng, nhưng lại chợt xảy ra một chuyện, vô cớ mà thổi lên một cơn sóng to gió lớn.Chuyện này, lại chẳng không liên quan đến kẻ thù không đội trời chung của Thiên Đạo Môn — Nhất Ngôn đường.
Đêm khuya hôm ấy, Hàn Tử Tự rốt cuộc cũng đã xử lý xong hết công việc chất đống, đứng dậy khỏi ghế, vươn vai vặn cốt. Đi tới bên giường, nhìn dáng vẻ say ngủ của Mạc Ly. Hàn Tử Tự còn nhớ, trước khi Mạc Ly đi ngủ, mình rõ ràng còn đắp cho y cái chăn mỏng. Cơ mà có lẽ khí trời nóng bức, tới giờ này, chăn đệm gì cũng bị Mạc Ly đạp bay.
Đôi chân thon dài lộ ra khỏi chiếc áo lụa trắng rộng, chăn xốc cả lên. Đai lưng vốn vẫn quấn trên lưng, không biết vì sao lại lỏng lẻo, hai vạt áomở rộng lộ xương quai xanh.
Mạc Ly mặc dù gầy, nhưng xương quai xanh lại vô cùng mê người.Dưới ánh nến thoáng chập chờn, rõ ràng chỉlà một con người hít thở bình yên, vậy mà càng lúc càng toát ra vẻ ngọt ngào *** tế.
Hàn Tử Tự vì công việc bề bộn mà nhiều ngày cấm dục, hiện tại vừa thấy quang cảnh lơ đãng trước mặtkhiến dục vọng đáng xấu hổ vẫn luôn kiềm nénnảy sinh, lửa nhen vào bốc triệt để từ đầu tới chân.
Đối với tư vị của Mạc Ly, kỳ thực từ lần đầu hai người trải nghiệm, Hàn Tử Tự liền có cảm giác thực tủy tri vị.
[30: thực tủy tri vị: ăn một lần liền muốn tiếp lần 2, lần 3,… hay dùng với nghĩa không tốt.]
Kỳ thật, bởi vì hắn có duyên, tu luyện được Vô Tương Tâm kinh gốc từ nội kinh Thiếu Lâm Mật Tông, chuộng thuần dương cương, cho nên từ trước đến nay luôn đạm bạc với ***. Trước kia từng cùng sư phụ ngao du khắp nơi, để phá tà công tứ dục ma trận, lấy hấp thụ nhân *** khí mà tu luyện của Hồng Liên yêu môn, hắn đã từng bị đám nam nữ diêm dúa lòe loẹt đó dùng ma công quấn lấy. Nhưng dù có rơi vào hoàn cảnh như thế, tâm hắn vẫn sáng như gương, hạ thủ ngoan tuyệt, trảm những kẻ tuyệt mỹ đó không lưu tình, có thể thấy định lực là mạnh, gần như không giống người thường.
Thế mà tất cả những gì bản thân từng tri nhận qua, sau khi gặp Mạc Ly thì sụp đổ hoàn toàn.Vốn tưởng mấy ngày triền miên ở khách điếm, dục vọng của mình đối với y có thể được pha loãng bớt, không ngờ trái lại càng áp chế, ý nghĩ muốn chiếm giữ lại càng kêu gào mãnh liệt.
Tuy biết Mạc Ly sẽ tức giận, nhưng Hàn Tử Tự lúc nay đã cứng lên rồi, không thể cò kè thêm được nữa.
Mò vào thân thể Mạc Ly bên trong cẩm bị, lại càng kéo rộng vạt áo y ra. Bàn tay lướt qua nơi mẫn cảm của y, dễ dàng dấy lên hỏa diễm.
Mạc Ly đang mơ màng ngủ, bị người ta trêu đùa như thế, thần trí tuy là kháng nghị, nhưng thân thể lại là hưởng thụ.
Khi Hàn Tử Tự lật úp Mạc Ly lại, khi ngón tay hắn co rút trong cơ thể y, Mạc Ly tuy mắt vẫn chưa mở, nhưng cẳng chân đã mở ra rồi, mà ngón chân không tự chủ được cũng co lại.
Nhiệt độ thân thể cao đến khác thường, thân thể kia dưới sự dụ dỗ thuần thục của Hàn Tử Tự mềm nhũn ra, lối vào ngọt ngào khẽ khép mở, dường như đang phát ra tín hiệu mời gọi.
Đầu Hàn Tử Tự bốc lên, lấy tay nâng vòng eo Mạc Ly, làm y quỳ gối trên nhuyễn tháp, nhất cử liền công kích từ phía sau.
Thình lình bị lấp đầy, Mạc Ly rên đau một tiếng, hai tay chống trên gối mềm, mười ngón găm vào gối lụa, chịu đựng sự xỏ xuyên phía sau. Có mấy lần, vì tay Mạc Ly không còn lực, làm mình suýt nữa đụng vào đầu giường. Hoàn hảo Hàn Tử Tự chú ý tới, cánh tay dài ôm lấy, mới đỡ được y. Bất quá Hàn Tử Tự chưa từng thử tư thế này nên rất thỏa mãn. Trước kia chưa từng chọn tư thế mạnh bạo, không phải vì Hàn Tử Tự không thích, mà hoàn toàn xuất phát từ yêu cầu phải săn sóc cùng cảm hóa Mạc Ly.
Hôm nay được đền bù như nguyện, Hàn Tử Tự càng không khống chế được, hạ thân càng lúc càng mãnh liệt.
Mạc Ly thần trí mơ hồ, bị động đến có phần quên hết mọi sự, tiếng rên rỉ ngày thường muốn giữ lại, đêm nay xem ra ít nhiều cũng hậm hực, hoàn toàn để mặc.
Tiếng rên mê người kích thích hoạt động của Hàn Tử Tự. Tiếng rên rỉ và tiếng thở gấp dung hòa vào nhau, nhất thời cả hai đều không cách nào tự kiềm chế.
Sát nhập đến ranh giới, Hàn Tử Tự thúc mạnh một cái, liền tiết hết dương *** vào trong cơ thể Mạc Ly.
Bạch quang lóe lên trong đầu Mạc Ly, y sợ hãi gọi một tiếng.Cái tên này, khiến dục hải vốn đang bao lấy hai người như bị tạt phủ đầu một chậu nước lạnh, quả thật lạnh đếu thấm tâm can.
Cái tên mà Mạc Ly gọi, không phải là một cái tên lạ, chính là Văn Sát.
Lúc này, dù Mạc Ly có trì độn đến mấy, cũng lập tức ý thức được mình vừa mới thốt ra cái gì, cơn buồn ngủ lập tức chẳng thấy tăm hơi. Thân thể Hàn Tử Tự phía sau rõ ràng cứng ngắc dính lấy mình, ôn nhiệt vẫn hầm hập như trước, nhưng khoảnh khắc đó tựa hồ đột ngột chuyển thành một ngọn băng sơn.
Thật ra đối với việc này, chẳng thể trách Mạc Ly.
Phải biết rằng, thời gian Mạc Ly ngây ngốc trong Vô Xá cốc là rất dài, thân thể sớm đã bị lùa vào một công thức. Tư thế mạnh bạo của Văn Sát, lúc nào phòng sự cũng có rất nhiều mê thích cổ quái, trong đó có một thứ, chính là thích buộc Mạc Ly phải gọi tên mình, nếu không gọi, hậu quả có thể không lường trước được.
Mạc Ly trước kia tại cốc để phối hợp với kế hoạch của Hàn Tử Tự, phần lớn thời gian là giả vờ ngoan ngoãn nghe theo Văn Sát, kệ hắn vuốt ve.
Dần dà, hình thái phòng sự này tạo nên một thói quen.
Đêm nay của Hàn Tử Tự, vốn Mạc Ly thần trí mơ hồ, hơn nữa còn là từ phía sau, khiến y không nhìn ra ai thì thôi, còn cả thái độ chẳng hề ôn nhu như trước, cách thức cũng bá đạo điên cuồng, tự dưng lại giống hệt Văn Sát.Mạc Ly phản xạ không điều kiện, theo thói quen gọi tên hắn ta.
Đây chẳng qua chỉ là ký ức của cơ thể, hoàn toàn không phải ý nghĩ chủ quan. Cảm thấy cự vật phía sau mềm xuống rút khỏi thân thể mình, rõ ràng tức giận.
Mạc Ly bị đau, nhưng cắn môi không dám lên tiếng. Trong đầu đấu tranh muốn giải thích với Hàn Tử Tự một phen, nhưng lại nghĩ Hàn Tử Tự biết rõ cảnh ngộ của y tại Vô Xá cốc, chuyện thối rữa giữa mình và Văn Sát trước kia khó có thể mở miệng, cuối cùng vẫn là không nhổ được cái rễ cắm sâu trong lòng Hàn Tử Tự.
Giải thích ngược lại chỉ là che giấu mà thôi.
Nhưng khi Mạc Ly quay đầu lại, thấy Hàn Tử Tự dùng khăn ướt vệ sinh cho mình, lại bị đôi con ngươi mang theo mâu thuẫn giữa ôn nhu thương tiếc cùng chút giận hờn đâm chọc.Mạc Ly đành phải mở miệng.
“Hàn Tử Tự, thật ra ta…”
Đáng tiếc chưa nói xong, đã bị Hàn Tử Tự ngắt lời, “Không cần phải nói, ta hiểu.”
Hàn Tử Tự tiếp tục động tác lau chùi, ánh mắt không biết có phải vô tình hay không, tránh né tầm nhìn của Mạc Ly.
Mạc Ly lộ vẻ thê lương: “Ngươi thật sự hiểu ư?”
Y cùng Văn Sát, hay y cùng với Hàn Tử Tự, mọi thứ đều rối rắm phức tạp đến khó nghĩ. Có đôi khi, ngay cả chính y cũng không rõ là thế nào.
Hàn Tử Tự không đáp, chỉ ôm lấy Mạc Ly vào lòng. Đêm đó, Hàn Tử Tự không mở miệng nói chuyện nữa.
Bình luận truyện