Khách Điếm Lão Bản
Chương 73: Không bằng trở về 1
Văn Sát nộ khí ngất trời quay lại Vô Xá cốc, chứng kiến điện đường vốn xa hoa *** xảo, ít nhất đã bị hủy một phần ba. Lửa tuy đã bị dập tắt, nhưng trong không khí vẫn sặc mùi cháy sém.
Với phòng ốc bị hủy, Văn Sát tức giận không phải ở chỗ vật chất, mà chính là quyết định bỏđi một lần nữa của Mạc Ly.
Lần này nguyên nhân tuyệt đối không phải do hắn, cho nên tất cả lỗi lầm đều thuộc về Mạc Ly.
Văn Sát tuyệt đối chưa từng nghĩ tới nam nhân diện mạo tầm thường, thậm chí gầy yếu tiều tụy, khiến kẻ khác phải buồn nôn đó, có thểlàm Vô Xá cốc trao đảo! Không những thế, nam nhân không chút tiếng tăm ấy còn thành công trong việc khiến tiền phân đường đường chủ Lâm Tín khét tiếng tàn nhẫn ích kỷ nghe theo, giúp y chạy khỏi Vô Xá cốc.
Nghĩ đến lúc bị Văn Sát bắt được, Lâm Tín đơn thương độc mã chém giết hơn mười danh thị vệ, khí độ kinh người lao vào đám người truy đuổi của hắn. Mà Lâm Tín vẫn tận lực chống đỡ, không để bất luận kẻ nào có cơ hội giết gã, đến lúc cuối cùng bị cô lập, lại giống như anh hùng cái thế tự sát ngay lập tức!
Quỷ biết Mạc Ly tột cùng đã mê muội Lâm Tín thế nào!
Đích thân Văn Sát dùng kế điệu hổ ly sơn ra ngoài sắp xếp chuyện phân đường phản loạn, nhưng trên đường lại thấy có kẻ lấy trộm pháo tín hiệu của hắn, liền thấy sự tình kỳ quặc. Huống hồ ngay sau đó, hắn còn gặp Hàn Tử Tự vội vội vàng vàng xuất hiện.Hai người chạm mặt một cái, không cần nói nhiều cũng biết đại sự không ổn. Trên đường khoái mã gia tiên chạy về Vô Xá cốc, xa xa cũng đã trông thấy khói đen lượn lờ trong cốc, ánh lửa dữ dội.
Vốn tưởng là cừu gia tìm tới, hắc bạch hai người lập tức nghĩ tới người nọ một mình trong buồng ngủ, đột nhiên cảm thấy tất cả như nứt vỡ, cũng không ngại mạo hiểm sinh mệnh, song song xông vào tẩm cung Mạc Ly, nghĩ cách cứu viện.Ai ngờ đi đi lại lại hồi lâu, cuối cùng chỉ cứu ra được một cỗthi thể đã cháy sém.
Hai người lúc đầu còn bị thủ thuật kia che mắt, cho rằng cái thi thể đó là Mạc Ly, tâm trí gần như sụp đổ, nhưng Hàn Tử Tự thận trọng lại phát hiện bất thường.
Nếu là người sống bị hỏa thiêu, chắc chắn cả người đau đớn co quắp cuộn mình, hơn nữa, trong khí quản sẽ tích đầy tro.
Nhưng thi thể này trái lại — dáng vẻ tự nhiên, toàn bộ không có dấu vết giãy giụa. Trong khoang miệng cũng không có tro. Lại dùng kiếm xẻ khoang bụng ra, kiểm tra mức độ thối rữa của khí quan. Hàn Tử Tự kết luận, người này trước khi bị thiêu, chí ít cũng đã chết mấy ngày!
Bỗng nhiên ý thức được đây là mánh ly miêu hoán thái tử, hai nguời không hẹn mà gặp nghĩ tới sự cơ trí khôn ngoan hơn người của Mạc Ly, tức khắc tỉnh táo lại. Hắc bạch hai người trong thời gian ngắn ngủi, từ lo lắng e sợ, khủng hoảng bi thống đến nộ khí xung thiên, trong đầu cái thứ ít ỏi gọi là lý trí đã sớm bị đố kỵ cùng phẫn nộ thiêu đứt.
[41: ly miêu hoán thái tử: nghĩa đen là “con báo tráo thái tử”, nghĩa bóng là dùng kế hoán đổi.]
Vì thế một mạch, thả chó dữ đi tìm Mạc Ly, ngay tại bãi cỏ hoang dùng thân thể“giáo huấn” y một phen.
…
Sau đó, Hàn Tử Tự ôm lấy Mạc Ly thần tình đờ đẫn, như miếng giẻ rách trở về Vô Xá cốc. Đưa Mạc Ly vào Thiên điện chưa bị lửa lan đến, Hàn Tử Tự sai thị tỳ nhanh chóng sắp xếp một nhuyễn tháp.
Nhìn đôi mắt sớm đã không còn chút tình cảm của Mạc Ly, trong lòng Hàn Tử Tự nhất thời khó chịu như bị thiên đao vạn quả.
Nhớ lại mới trước đó, hai người bọn họ còn đang ở đùa giỡn vui cười trên bãi cỏ hoang cách Đông Noãn các không xa. Hắn từng cho rằng, chỉ cần kiên nhẫn, cuối cùng một ngày Mạc Ly sẽ xúc động, mà dù không được, ít ra cũng khiến Mạc Ly tha thứ cho lỗi lầm trước kia.
Nhưng thế nào mà sự việc chuyển biến quá nhanh… Chỉ một cái chớp mắt, Mạc Ly với hắn lại giống như bị Vương Mẫu dùng cây trâm vẽ Ngân hà cách trở?
Hàn Tử Tự đưa tay xoa lên gò má gầy gò nhô cao.Nụ cười đáng yêu ngày xưa của Mạc Ly, vẻ tức giận linh động của Mạc Ly, rốt cục đã chạy đâu mất rồi?Bức một người từ sinh động đến tình cảnh này, với Hàn Tử Tự mà nói, sao có thể vui sướng nổi?
Huống chi Mạc Ly đã từng yêu hắn; mà chính hắn, hiện tại cũng rất quyến luyến người này…
Hàn Tử Tự bỗng có một thôi thúc, “Không bằng buông tay…” Hắn nhớ nụ cười của Mạc Ly, nhớ những lời mộc mạc giản dị lại có thể sưởi ấm nhân tâm, nhớ nụ hôn dịu nhẹ tặng vào má mình…
Ngày xưa còn coi đó chẳng là gì, tới hôm nay nhìn lại, lại thành báu vật vô giá.
Ôm con người gấy yếu ấy vào lòng, cánh tay Hàn Tử Tự siết chặt.Cho tới bây giờ, chưa có ai khiến hắn thấy khó dứt bỏ như vậy.Một khi chọn lựa buông tay, tựa như dùng đao chém đứt toàn bộ tâm phế hắn.
Đang lúc tư tưởng tranh đấu kịch liệt, Văn Sát nóng nảy đã đá văng cánh cửa Thiên điện, trong tay kéo theo một mớ huyết nhục gì đó đi vào.
Hàn Tử Tự giương mắt nhìn, thấy cái thứ ở trong tay Văn Sát. Hắn thoáng cả kinh, nhanh chóng bịt mắt Mạc Ly lại.
Hàn Tử Tự cất giọng thanh lãnh, quát lớn: “Văn Sát, ngươi điên hả? Mau vứt thứ kia ra ngoài!”
Văn Sát cười tà mấy tiếng, đáp:
“Ngươi cho ngươi là ai, có tư cách gì ra lệnh cho ta?Hay là…” Giọng nói Văn Sát mang theo ý trào phúng, “Chẳng lẽ người đau lòng vì hắn?”
Chuyển tầm mắt về Mạc Ly, Văn Sát tiếp: “Hiện tại hắn to gan, mỗi lẫn đều coi lời ta là gió thoảng bên tai. Hắn khinh ta không dám làm gì bằng hữu hắn sao? Hôm nay ta phải xem hắn còn không tin không!”
Kỳ thật, ngay từ lúc Văn Sát đá cửa xông vào, Mạc Ly đã thấy hoảng hốt, sơ sơ cũng thấy thứ trong tay Văn Sát là gì.Chỉ là Hàn Tử Tự phản ứng rất nhanh, động tác vô cùng cấp tốc, y chưa kịp xác định là gì đã bị một bàn tay bịt kín đôi mắt.
Trước mắt Mạc Ly đột nhiên tối om, nhưng trong đầu không ngừng nghĩ tới thứ ở trong tay Văn Sát.Nghĩ tới lời Văn Sát nói.
“Không —”Thân thể Mạc Ly bắt đầu run rẩy kịch liệt.Y dùng mười ngón tay vô lực tách bàn tay Hàn Tử Tự ra, “Buông ra… Buông ra…”Thanh âm cơ hồ không thể nghe rõ.
Hàn Tử Tự biết Mạc Ly đã thấy được chút gì đó, nhưng kiên quyết không buông ra, “Ly Nhi ngoan, ta lập tức mang ngươi rời khỏi đây, người đừng nhìn, được không?Quên đi, mau quên đi!”
Dứt lời, ngón tay liền tìm tới thụy huyệt của Mạc Ly.
“Không, Hàn Tử Tự, ta van ngươi, buông ra…”Nước mắt nóng hổi tràn qua kẽ tay Hàn Tử Tự, lòng bàn tay Hàn Tử Tự áp vào đôi mắt Mạc Ly liền thấm ướt.
“Ta van ngươi…Ta van ngươi rủ lòng thương…”Cả người Hàn Tử Tự chấn động, lời cầu xin thống khổ không ngừng của Mạc Ly…Cũng biết trước sau giấy không bọc được lửa, hắn buộc lòng chậm rãi bỏ bàn tay che khuất đôi mắt y.
Tầm nhìn của Mạc Ly rơi xuống thứ bị vứt trên mặt đất đó.Huyết nhục lẫn lộn, mùi tanh hôi tản ra, như một bãi bùn thối rữa khiến người ta buồn nôn.
Mạc Ly cố gắng căng mắt, buộc mình không được bất tỉnh.Tầm mắt rơi vào cái đống không nguyên vẹn đó, vẫn khiến đôi mắt Mạc Ly như bị vạn kim nhọn chọc vào.
“Không!Không!!Không!!!”
Mạc Ly thình linh nổi điên dùng tay kéo lấy tóc mình, sức mạnh khác thường, cơ hồ mỗi lần đều kéo rơi một mảng tóc.Vừa thét lên, vừa lắc đầu, thân thể gầy yếu của Mạc Ly lại bắt đầu co quắp.
Hàn Tử Tự biết tình huống có chút khó khống chế, nhanh chóng dùng hai tay chặn hành vi tự hại mình của y.
“Văn Sát, đủ rồi! Mau đem vật kia ra ngoài!”
Văn Sát mặc dù bị kinh hãi bởi phản ứng quá kịch liệt của Mạc Ly, nhưng nét mặt vẫn thập phân hiếu thắng. Vừa nghĩ đến chuyện Mạc Ly bảo vệ kẻ này như vậy, cơn ghen trong lòng nổi lên, càng không thèm đểý tới lời gọi hàng của Hàn Tử Tự.
Văn Sát nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Mạc Ly, tâm phiền ý loạn, rốt cục không nhẫn nổi, nghĩ muốn một cước đá cái thứ kia ra khỏi cửa.
Ai ngờ hắn vừa nhấc chân, Mạc Ly từ trên giường bỗng nhiên lao đến — Y đẩy Hàn Tử Tự đang kiềm chế mình, cả người lăn xuống tháp. Y liều mạng ôm lấy cái chân đang giơ lên của Văn Sát, “Văn Sát, ta van ngươi, đừng đá hắn, đừng đá hắn…”
Văn Sát được Mạc Ly ôm, lòng lập tức mềm nhũn, chẳng còn chút hơi sức mà thực hiện nốt động tác.
Mạc Ly thấy Văn Sát thu thế, loạng choạng ngồi bệt xuống đất. Y không nói gì, chỉ thút thít không thành lời.Quá nhiều nước mắt, dường như vĩnh viễn không có tận cùng, khiến vạt áo ướt đẫm một mảng.Chẳng còn chút khí lực. Vết thương toàn thân cũng hạ thể đau đớn sau thi ngược khiến mỗi động tác của y thật gian nan.Vốn thể lực cùng kiệt, lại vừa dùng hết tất cả để đẩy Hàn Tử Tự và ngăn Văn Sát, y run rẩy, dồn chút hơi tàn, bò tới khối huyết nhục lẫn lộn trước mặt.
Mà cái thứ đen đúa toàn máu kia, lớp da vẫn còn như của một người sống — Mấy canh giờ trước, dưới lớp da đó còn là một sinh mệnh! Đó là người đã xuất hiện giữa tuyệt cảnh, không ngừng khích lệ y “đừng từ bỏ”, cho y chút ánh sáng ấm áp nơi bóng đêm tuyệt vọng, cho y dũng cảm một lần nữa theo đuổi tự do! Đó là người đã tử bỏ cả bản thân giúp y dẫn truy binh rời đi, không sợ chết — Lâm Tín!
Hai tay run rẩy, Mạc Ly không chút suy nghĩ, vươn ra, bắt lấy khối da kia.
Hàn Tử Tự nhìn thấy, ở bên ngăn cản: “Ly Nhi, đừng…”
Còn chưa nói xong, đã thấy y ôm chặt lấy nhân bì huyết nhục lẫn lộn đó vào lòng.Mạc Ly là vậy, ôm lấy khối da thịt rách máu, kinh tởm khiến người ta muốn nôn kia siết vào lòng mình!
Nước mắt trào như vỡ đê rơi vào máu thịt tanh hôi, nhiễm đỏ cả áo trắng vừa thay, thật khiến người ta thấy xơ xác tiêu điều,
“Lâm Tín! A!! Lâm Tín!!!”Mạc Ly bỗng nhiên ngửa mặt gọi một tiếng dài, hai mắt nóng lên.Huyết lệ hai dòng chảy xuống từ đôi mắt y, trên khuôn mặt xanh xao càng khiến người ta đau lòng.
Trước mắt là một màn đen kịt.Thân thể y mềm nhũn, cùng Lâm Tín, ngã xuống trong vũng máu.
Với phòng ốc bị hủy, Văn Sát tức giận không phải ở chỗ vật chất, mà chính là quyết định bỏđi một lần nữa của Mạc Ly.
Lần này nguyên nhân tuyệt đối không phải do hắn, cho nên tất cả lỗi lầm đều thuộc về Mạc Ly.
Văn Sát tuyệt đối chưa từng nghĩ tới nam nhân diện mạo tầm thường, thậm chí gầy yếu tiều tụy, khiến kẻ khác phải buồn nôn đó, có thểlàm Vô Xá cốc trao đảo! Không những thế, nam nhân không chút tiếng tăm ấy còn thành công trong việc khiến tiền phân đường đường chủ Lâm Tín khét tiếng tàn nhẫn ích kỷ nghe theo, giúp y chạy khỏi Vô Xá cốc.
Nghĩ đến lúc bị Văn Sát bắt được, Lâm Tín đơn thương độc mã chém giết hơn mười danh thị vệ, khí độ kinh người lao vào đám người truy đuổi của hắn. Mà Lâm Tín vẫn tận lực chống đỡ, không để bất luận kẻ nào có cơ hội giết gã, đến lúc cuối cùng bị cô lập, lại giống như anh hùng cái thế tự sát ngay lập tức!
Quỷ biết Mạc Ly tột cùng đã mê muội Lâm Tín thế nào!
Đích thân Văn Sát dùng kế điệu hổ ly sơn ra ngoài sắp xếp chuyện phân đường phản loạn, nhưng trên đường lại thấy có kẻ lấy trộm pháo tín hiệu của hắn, liền thấy sự tình kỳ quặc. Huống hồ ngay sau đó, hắn còn gặp Hàn Tử Tự vội vội vàng vàng xuất hiện.Hai người chạm mặt một cái, không cần nói nhiều cũng biết đại sự không ổn. Trên đường khoái mã gia tiên chạy về Vô Xá cốc, xa xa cũng đã trông thấy khói đen lượn lờ trong cốc, ánh lửa dữ dội.
Vốn tưởng là cừu gia tìm tới, hắc bạch hai người lập tức nghĩ tới người nọ một mình trong buồng ngủ, đột nhiên cảm thấy tất cả như nứt vỡ, cũng không ngại mạo hiểm sinh mệnh, song song xông vào tẩm cung Mạc Ly, nghĩ cách cứu viện.Ai ngờ đi đi lại lại hồi lâu, cuối cùng chỉ cứu ra được một cỗthi thể đã cháy sém.
Hai người lúc đầu còn bị thủ thuật kia che mắt, cho rằng cái thi thể đó là Mạc Ly, tâm trí gần như sụp đổ, nhưng Hàn Tử Tự thận trọng lại phát hiện bất thường.
Nếu là người sống bị hỏa thiêu, chắc chắn cả người đau đớn co quắp cuộn mình, hơn nữa, trong khí quản sẽ tích đầy tro.
Nhưng thi thể này trái lại — dáng vẻ tự nhiên, toàn bộ không có dấu vết giãy giụa. Trong khoang miệng cũng không có tro. Lại dùng kiếm xẻ khoang bụng ra, kiểm tra mức độ thối rữa của khí quan. Hàn Tử Tự kết luận, người này trước khi bị thiêu, chí ít cũng đã chết mấy ngày!
Bỗng nhiên ý thức được đây là mánh ly miêu hoán thái tử, hai nguời không hẹn mà gặp nghĩ tới sự cơ trí khôn ngoan hơn người của Mạc Ly, tức khắc tỉnh táo lại. Hắc bạch hai người trong thời gian ngắn ngủi, từ lo lắng e sợ, khủng hoảng bi thống đến nộ khí xung thiên, trong đầu cái thứ ít ỏi gọi là lý trí đã sớm bị đố kỵ cùng phẫn nộ thiêu đứt.
[41: ly miêu hoán thái tử: nghĩa đen là “con báo tráo thái tử”, nghĩa bóng là dùng kế hoán đổi.]
Vì thế một mạch, thả chó dữ đi tìm Mạc Ly, ngay tại bãi cỏ hoang dùng thân thể“giáo huấn” y một phen.
…
Sau đó, Hàn Tử Tự ôm lấy Mạc Ly thần tình đờ đẫn, như miếng giẻ rách trở về Vô Xá cốc. Đưa Mạc Ly vào Thiên điện chưa bị lửa lan đến, Hàn Tử Tự sai thị tỳ nhanh chóng sắp xếp một nhuyễn tháp.
Nhìn đôi mắt sớm đã không còn chút tình cảm của Mạc Ly, trong lòng Hàn Tử Tự nhất thời khó chịu như bị thiên đao vạn quả.
Nhớ lại mới trước đó, hai người bọn họ còn đang ở đùa giỡn vui cười trên bãi cỏ hoang cách Đông Noãn các không xa. Hắn từng cho rằng, chỉ cần kiên nhẫn, cuối cùng một ngày Mạc Ly sẽ xúc động, mà dù không được, ít ra cũng khiến Mạc Ly tha thứ cho lỗi lầm trước kia.
Nhưng thế nào mà sự việc chuyển biến quá nhanh… Chỉ một cái chớp mắt, Mạc Ly với hắn lại giống như bị Vương Mẫu dùng cây trâm vẽ Ngân hà cách trở?
Hàn Tử Tự đưa tay xoa lên gò má gầy gò nhô cao.Nụ cười đáng yêu ngày xưa của Mạc Ly, vẻ tức giận linh động của Mạc Ly, rốt cục đã chạy đâu mất rồi?Bức một người từ sinh động đến tình cảnh này, với Hàn Tử Tự mà nói, sao có thể vui sướng nổi?
Huống chi Mạc Ly đã từng yêu hắn; mà chính hắn, hiện tại cũng rất quyến luyến người này…
Hàn Tử Tự bỗng có một thôi thúc, “Không bằng buông tay…” Hắn nhớ nụ cười của Mạc Ly, nhớ những lời mộc mạc giản dị lại có thể sưởi ấm nhân tâm, nhớ nụ hôn dịu nhẹ tặng vào má mình…
Ngày xưa còn coi đó chẳng là gì, tới hôm nay nhìn lại, lại thành báu vật vô giá.
Ôm con người gấy yếu ấy vào lòng, cánh tay Hàn Tử Tự siết chặt.Cho tới bây giờ, chưa có ai khiến hắn thấy khó dứt bỏ như vậy.Một khi chọn lựa buông tay, tựa như dùng đao chém đứt toàn bộ tâm phế hắn.
Đang lúc tư tưởng tranh đấu kịch liệt, Văn Sát nóng nảy đã đá văng cánh cửa Thiên điện, trong tay kéo theo một mớ huyết nhục gì đó đi vào.
Hàn Tử Tự giương mắt nhìn, thấy cái thứ ở trong tay Văn Sát. Hắn thoáng cả kinh, nhanh chóng bịt mắt Mạc Ly lại.
Hàn Tử Tự cất giọng thanh lãnh, quát lớn: “Văn Sát, ngươi điên hả? Mau vứt thứ kia ra ngoài!”
Văn Sát cười tà mấy tiếng, đáp:
“Ngươi cho ngươi là ai, có tư cách gì ra lệnh cho ta?Hay là…” Giọng nói Văn Sát mang theo ý trào phúng, “Chẳng lẽ người đau lòng vì hắn?”
Chuyển tầm mắt về Mạc Ly, Văn Sát tiếp: “Hiện tại hắn to gan, mỗi lẫn đều coi lời ta là gió thoảng bên tai. Hắn khinh ta không dám làm gì bằng hữu hắn sao? Hôm nay ta phải xem hắn còn không tin không!”
Kỳ thật, ngay từ lúc Văn Sát đá cửa xông vào, Mạc Ly đã thấy hoảng hốt, sơ sơ cũng thấy thứ trong tay Văn Sát là gì.Chỉ là Hàn Tử Tự phản ứng rất nhanh, động tác vô cùng cấp tốc, y chưa kịp xác định là gì đã bị một bàn tay bịt kín đôi mắt.
Trước mắt Mạc Ly đột nhiên tối om, nhưng trong đầu không ngừng nghĩ tới thứ ở trong tay Văn Sát.Nghĩ tới lời Văn Sát nói.
“Không —”Thân thể Mạc Ly bắt đầu run rẩy kịch liệt.Y dùng mười ngón tay vô lực tách bàn tay Hàn Tử Tự ra, “Buông ra… Buông ra…”Thanh âm cơ hồ không thể nghe rõ.
Hàn Tử Tự biết Mạc Ly đã thấy được chút gì đó, nhưng kiên quyết không buông ra, “Ly Nhi ngoan, ta lập tức mang ngươi rời khỏi đây, người đừng nhìn, được không?Quên đi, mau quên đi!”
Dứt lời, ngón tay liền tìm tới thụy huyệt của Mạc Ly.
“Không, Hàn Tử Tự, ta van ngươi, buông ra…”Nước mắt nóng hổi tràn qua kẽ tay Hàn Tử Tự, lòng bàn tay Hàn Tử Tự áp vào đôi mắt Mạc Ly liền thấm ướt.
“Ta van ngươi…Ta van ngươi rủ lòng thương…”Cả người Hàn Tử Tự chấn động, lời cầu xin thống khổ không ngừng của Mạc Ly…Cũng biết trước sau giấy không bọc được lửa, hắn buộc lòng chậm rãi bỏ bàn tay che khuất đôi mắt y.
Tầm nhìn của Mạc Ly rơi xuống thứ bị vứt trên mặt đất đó.Huyết nhục lẫn lộn, mùi tanh hôi tản ra, như một bãi bùn thối rữa khiến người ta buồn nôn.
Mạc Ly cố gắng căng mắt, buộc mình không được bất tỉnh.Tầm mắt rơi vào cái đống không nguyên vẹn đó, vẫn khiến đôi mắt Mạc Ly như bị vạn kim nhọn chọc vào.
“Không!Không!!Không!!!”
Mạc Ly thình linh nổi điên dùng tay kéo lấy tóc mình, sức mạnh khác thường, cơ hồ mỗi lần đều kéo rơi một mảng tóc.Vừa thét lên, vừa lắc đầu, thân thể gầy yếu của Mạc Ly lại bắt đầu co quắp.
Hàn Tử Tự biết tình huống có chút khó khống chế, nhanh chóng dùng hai tay chặn hành vi tự hại mình của y.
“Văn Sát, đủ rồi! Mau đem vật kia ra ngoài!”
Văn Sát mặc dù bị kinh hãi bởi phản ứng quá kịch liệt của Mạc Ly, nhưng nét mặt vẫn thập phân hiếu thắng. Vừa nghĩ đến chuyện Mạc Ly bảo vệ kẻ này như vậy, cơn ghen trong lòng nổi lên, càng không thèm đểý tới lời gọi hàng của Hàn Tử Tự.
Văn Sát nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Mạc Ly, tâm phiền ý loạn, rốt cục không nhẫn nổi, nghĩ muốn một cước đá cái thứ kia ra khỏi cửa.
Ai ngờ hắn vừa nhấc chân, Mạc Ly từ trên giường bỗng nhiên lao đến — Y đẩy Hàn Tử Tự đang kiềm chế mình, cả người lăn xuống tháp. Y liều mạng ôm lấy cái chân đang giơ lên của Văn Sát, “Văn Sát, ta van ngươi, đừng đá hắn, đừng đá hắn…”
Văn Sát được Mạc Ly ôm, lòng lập tức mềm nhũn, chẳng còn chút hơi sức mà thực hiện nốt động tác.
Mạc Ly thấy Văn Sát thu thế, loạng choạng ngồi bệt xuống đất. Y không nói gì, chỉ thút thít không thành lời.Quá nhiều nước mắt, dường như vĩnh viễn không có tận cùng, khiến vạt áo ướt đẫm một mảng.Chẳng còn chút khí lực. Vết thương toàn thân cũng hạ thể đau đớn sau thi ngược khiến mỗi động tác của y thật gian nan.Vốn thể lực cùng kiệt, lại vừa dùng hết tất cả để đẩy Hàn Tử Tự và ngăn Văn Sát, y run rẩy, dồn chút hơi tàn, bò tới khối huyết nhục lẫn lộn trước mặt.
Mà cái thứ đen đúa toàn máu kia, lớp da vẫn còn như của một người sống — Mấy canh giờ trước, dưới lớp da đó còn là một sinh mệnh! Đó là người đã xuất hiện giữa tuyệt cảnh, không ngừng khích lệ y “đừng từ bỏ”, cho y chút ánh sáng ấm áp nơi bóng đêm tuyệt vọng, cho y dũng cảm một lần nữa theo đuổi tự do! Đó là người đã tử bỏ cả bản thân giúp y dẫn truy binh rời đi, không sợ chết — Lâm Tín!
Hai tay run rẩy, Mạc Ly không chút suy nghĩ, vươn ra, bắt lấy khối da kia.
Hàn Tử Tự nhìn thấy, ở bên ngăn cản: “Ly Nhi, đừng…”
Còn chưa nói xong, đã thấy y ôm chặt lấy nhân bì huyết nhục lẫn lộn đó vào lòng.Mạc Ly là vậy, ôm lấy khối da thịt rách máu, kinh tởm khiến người ta muốn nôn kia siết vào lòng mình!
Nước mắt trào như vỡ đê rơi vào máu thịt tanh hôi, nhiễm đỏ cả áo trắng vừa thay, thật khiến người ta thấy xơ xác tiêu điều,
“Lâm Tín! A!! Lâm Tín!!!”Mạc Ly bỗng nhiên ngửa mặt gọi một tiếng dài, hai mắt nóng lên.Huyết lệ hai dòng chảy xuống từ đôi mắt y, trên khuôn mặt xanh xao càng khiến người ta đau lòng.
Trước mắt là một màn đen kịt.Thân thể y mềm nhũn, cùng Lâm Tín, ngã xuống trong vũng máu.
Bình luận truyện