Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Chương 9



Edit&Beta: Huongbb

Càng ngày càng nhiều người thay phiên nhau nhảy xuống hồ thế nhưng lại hạ cánh như cái bánh chẻo. Định Mặc thay đổi sắc mặc, nâng cô gái đang quấn không buông trước người đi đến bờ hồ, cô dường như cảm thấy an toàn, đang dần buông lỏng tay đang ôm anh, nhưng đột nhiên hai tay cô siết chặt hơn.

Nhìn thấy sắc mặt cô so với khi nãy còn tái hơn, Địch Mặc không khỏi dừng chân hỏi, "Sao vậy?".

Mặt Lãnh Tĩnh đầy vạch đen, "Miếng dán ngực hình như... rớt rồi...".

Địch Mặc liếc cô một cái sau đó 'phốc' bật cười, Lãnh Tĩnh chỉ cảm thấy mặt đang nóng dần lên, nổi giận muốn đưa tay bấm cổ anh, đúng lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên, "Hai người không sao chứ?".

Nghiêng đầu nhìn lại, chú rể đang đứng lo lắng nhìn bọn họ. Dĩ nhiên cô dâu cũng đang đứng sát phía sau, trong mắt 'bùng bùng' hai ngọn lửa đang mãnh liệt chờ bùng nổ.

"Có thể làm phiền cô dâu xinh đẹp lấy giúp tôi áo sơ mi không?" - Địch Mặc nở nụ cười tươi tắn làm cho cô dâu không có lí do từ chối. Cô ta cố gắng khống chế lửa giận, dù không muốn nhưng vẫn phải nhặt áo sơ mi dưới đất đem tới.

Cô gái nhỏ trong ngực nhìn thấy vậy, yên lặng nói nhỏ vào tai anh, "Kéo cô ta xuống đi".

Địch Mặc nhìn cô cười cười, miệng như dính lên tai cô, "Cô gái hư….."

Áo sơ mi bị ướt nước vẫn không che được gì nhiều nhưng dù sao thì chỉ khoác lên vai che lại phần ngực của cô. Lãnh Tĩnh trơ mắt nhìn cô dâu đang đứng trên bờ bình yên vô sự đang dần lui về sau, cô hận muốn cắn nát hàm răng-----

Dĩ nhiên, cô không thể bỏ qua cảm giác muốn phát tát, mà vừa lên tiếng đã mở miệng cắn mạnh lên bả vai Tiểu bạch kiểm.

Cắn xong còn chưa đã tức, Lãnh Tĩnh chật vật bò lên bờ, lúc này còn nhắm vô chân của anh đá một phát. Cô dâu kéo chú rể tới gần, khi nhìn thấy tình cảnh hiện giờ của cô, trong lòng cô ta cảm thấy cơn tức toàn bộ tiêu tan, cười giả tạo hỏi, "Lãnh Tĩnh có sao không?".

"Không sao!" Lãnh Tĩnh cười tủm tĩm, gỡ bỏ lông mi giả bị tróc, dán trên người Địch Mặc, thân mật kéo cánh tay Địch Mặc, móng tay lặng lẽ bấm một phát, hơn nữa còn ngắt nhéo.

Địch Mặc đau đến nhíu mày nhíu mặt, nhưng nụ cười trên mặt so với cô còn tươi hơn, gần như hoàn mỹ.

Dĩ nhiên, dù có cười tươi hơn nữa nhưng cũng không đánh bại được nụ cười như mặt trời của cô dâu, "Haiz, tiếc quá, mình không có quần áo thích hợp cho bạn mượn, chắc bạn không ngại mặc quần áo này đi tới giáo đường chứ?".

Lãnh Tĩnh sửng sốt.

Không cách nào hồi phục, hoàn toàn bị đánh bại.

Nụ cười thắng cuộc trên mặt cô dâu càng ngày càng rộng, lại đột ngột đông cứng, chỉ vì cô liếc thấy sắc mặt thay đổi của anh chàng chỉ mặc mỗi cái chiếc quần bên cạnh……

Giống như chỉ là ảo giác, khuôn mặt lạnh lùng trong nháy mắt đã biến mất, trên mặt còn nụ cười mĩm, anh ta từ từ đi đến, tới chiếc khay trên tay người phục vụ, lấy hai ly rượu sâm banh, đi đến gần cô ta, đưa cho cô ta một ly, "Chúc mừng cô dâu xinh đẹp nhất".

Cho dù người đối diện đang cười nhưng cô dâu vẫn không tự chủ lui về sau từng bước, thiếu chút nữa bị hụt chân. Hiển nhiên giác quan thứ sáu của cô ta dường như không đúng, bởi vì người đàn ông này không gây bất kỳ uy hiếp nào, ngược lại giúp cô đi đến bên cạnh hồ bơi để tránh bị trượt chân rơi xuống hồ.

Cô nâng ly lên, "Cảm ơn", ngay khi hai chiếc ly sắp chạm vào nhau, anh ta đột nhiên lùi nhẹ về sau một bước.

Sau đó, một người đang lấy đà chạy tới hồ bơi không kịp thắng, hoảng hốt la to, "Tránh ra!".

Sự việc xảy ra quá mức đột ngột, người đàn ông cùng cô dâu va chạm một cú, trong nháy mắt, cô dâu trong làn váy trắng hoa lệ bay thẳng xuống hồ, rồi 'tõm' một tiếng, rớt xuống nước.

Hình ảnh chiếc áo trắng cùng mái tóc được bới cầu kỳ biến mất trong tầm mắt, tiếng thét chói tay vang lên trong bầu không khí náo nhiệt. Địch Mặc khẽ mĩm cười, ôm chầm lấy Lãnh Tĩnh, tránh cho cô bị nước văng lên làm ướt.

Cô dâu chật vật từ dưới nước nhô đầu lên, tóc dài che mặt, giống như trinh tử, trong tay còn cầm ly rượu, đáng tiếc rượu đâu chẳng thấy chỉ nước là nước. Địch Mặc ngồi chồm xuống thấp cụng ly vào ly cô, "Lễ cưới vui vẻ".

Anh ngửa đầu uống cạn, đồng thời bên tai vang lên tiếng hét điếc tai, "A a a a a a a a a a a a a!!!"

Đấy là...... tiếng rống giận dữ của cô dâu.......

"A, ô, ơ, ồ...." - Các loại tiếng ngạc nhiên liên tiếp vang lên; máy chụp hình, điện thoại di động.......... Các loại sản phẩm 3C thay nhau ra trận, và chắc chắn hình ảnh cô nương bị rớt xuống nước sẽ không bị bỏ lỡ.

Địch Mặc kéo tay cô rời khỏi.

Lãnh Tĩnh ngồi vào ghế phụ, khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng, nhịp tim hiện tại so với tốc độ xe đang chạy còn nhanh hơn, rất vất vả mới phun ra hai chữ, "Thoải mái!".

Trên người chỉ khoát mỗi chiếc áo khoác comple, Địch Mặc qua lớp kính nhìn khuôn mặt vui vẻ của cô, "Có thể phiền cô dùng từ nào có chất xám hơn để khen tôi được không?".

Lãnh Tĩnh cười vỗ anh một cú nhanh-chuẩn-độc, Địch Mặc gần như muốn học máu, thấy cô cười vui vẻ như vậy nên anh cũng tạm thời đem cái đánh này của cô xem như một cách thể hiện sự thân thiết vậy.

Một đường đi thẳng, chạy trốn nhanh chóng, Lãnh Tĩnh có chút đáng tiếc, "Anh cũng nên giúp tôi dạy dỗ cái tên xấu xa kia".

Phía trước xe có nhiều xe, đường đi không tốt lắm, người đàn ông bên cạnh thành thạo điều khiển xe lách qua một cách dễ dàng, dáng vẻ chăm chú nhìn thẳng phía trước, nhưng lời nói ra khỏi miệng chính là cách nói bình thường.

"Nhóc con, không thể tham lam như vậy, dạy dỗ anh ta là nhiệm vụ của vợ của anh ta. Lễ cưới bị hủy, mất mặt cô dâu như thế cũng đủ để cô ta đứng ra hành hạ anh ta một chút".

Lãnh Tĩnh bây giờ mới âm thầm để ý, nhưng miệng vẫn nói, "Ngoài anh ta ra, người bị thua thiệt còn có tôi đây này, anh chính là một phần tử kinh khủng".

Địch Mặc nghe qua lời cô, thật sự suy nghĩ, đây chính là một lời khen dành cho anh, nhưng vẫn trước sau như một ngoài cười nhưng trong không cười, "Đừng bao giờ vũ nhục tôi nha cục cưng, sẽ gặp báo ứng đó!".

"Hừ..." - Ngoài miệng thì tỏ ra khinh bỉ nhưng trên mặt rõ ràng rất hào hứng.

Hai tiếng sau.... cô cười không nổi..

"Át........xì" - Cả người cô chôn kín trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt, hé bàn tay ra kéo miếng khăn giấy, dùng sức chùi nước mũi. Vừa chùi mũi xong, lỗ mũi nhột nhột lại muốn...

"Át......xì" - Thêm một dòng nước mũi chảy xuống.

Lãnh Tĩnh đem miếng khăn giấy vừa chùi xong vứt qua một bên. Trên đầu giường có một đống khăn giấy bị vo tròn vứt lung tung lại có thêm một thành viên mới nhập bọn. Đang chuẩn bị vứt ra một cái khác thì cửa phòng mở ra.

Địch Mặc bưng chén nước vào phòng, "Tới đây uống chén nước ấm".

"Không phải tôi đã thanh toán tiền lương cho anh rồi sao... sao anh còn ở đây?" - Lãnh Tĩnh hít hít lỗ mũi, tiếng nói nho nhỏ không có một chút đe dọa.

"Cô không trả hộ chiếu lại cho tôi" - Anh tới gần, tay chống đầu giường, "Tới uống nước".

Lãnh Tĩnh cũng không chấp nhất nhận lấy, hớp vài hớp xong, "Hộ chiếu của anh ở trong ngăn kéo bên kia, tự lấy đi".

Anh ta đi qua kéo ra ngăn kéo, Lãnh Tĩnh nhìn bóng lưng của anh ta nhe răng trợn mắt bất mãn, "Cái miệng quạ của anh, nói tôi muốn gặp báo ứng, tôi còn thật gặp..."

Lời còn chưa hết anh ta đột nhiên quay đầu lại, Lãnh Tĩnh đứng hình, há miệng lớn cũng không nói gì. Nhìn thấy dòng nước mũi từ mũi chảy xuống gần tới miệng cô, anh nhịn cười cũng rất khó khăn.

Nhịn xuống, cau mày tỏ ra không hiểu, "Trong ngăn kéo không có".

Lãnh Tĩnh lần nữa bị đơ.

Nhìn lại lần nữa, từ góc độ của cô nhìn thấy, đúng là ngăn kéo trống trơn, mặt mày khó hiểu chạy tới, "Sao lại vậy? Buổi sáng trước khi ra khỏi nhà nó vẫn còn ở đó mà".

Kéo toàn bộ ngăn kéo ra ngoài, tìm tới tìm lui hai lần, hộ chiếu không cánh mà bay?

Cô dùng sức hít hít lỗ mũi, nghi ngờ nghiêng đầu híp mắt nhìn anh ta, "Vừa rồi nhân lúc tôi không chú ý anh đem giấu hộ chiếu rồi, đúng không?"

Vẻ mặt Địch Mặt vô tội, "Không phải là cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi hay sao? Tôi cũng không biết làm ảo thuật, tay chân tôi cũng không nhanh nhẹn như vậy".

Người đàn ông này - làm cách nào cũng không bao giờ dò được bí mật của anh ta, Lãnh Tĩnh rất nghi ngờ anh ta thật sự làm ảo thuật. Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, cô đã nhào qua người anh nhanh chóng sờ soạn, à không, là soát người.

Địch Mặc bị cô ép phải lùi về sau, đến mép giường không thể lùi được nữa đành khom người ngồi xuống, vừa đúng lúc rút miếng khăn giấy giúp cô lau nước mũi.

Bàn tay Lãnh Tĩnh đang bị kẹt trong túi quần của anh, làm cách nào cũng không rút ra được, bị anh kẹp chặt chỉ có thể nhảy qua quỳ gối trên giường để giữ thăng bằng, gấp tới nổi lại chảy nước mũi.

"Cô đem hộ chiếu của tôi vứt mất, giờ nên bồi thường như thế nào đây?"

"Anh không phải muốn mượn cơ hội này mà đòi ăn nhờ ở đậu nhà tôi chứ? Nói cho anh biết, không có cửa đâu!" - Cô hung dữ nhìn người đang giúp mình lau nước mũi mà nói.

"Aaa, ý kiến này không tệ!" - Địch Mặc vén mái tóc bù xù của cô ra sau tai, thái độ cũng nghe lời, "Tôi cũng không phải là ăn chùa ở chùa, nói không chừng tôi cũng có thể giúp cô chỉnh sửa quần áo, còn thuận tiện để cô tham khảo ý kiến".

"Anh đúng là loại người mà người ta hay gọi là phóng khoáng lạc quan phải không, ý kiến của anh có thể đáng giá mấy đồng?".

Lãnh Tĩnh chưa bao giờ gặp người đàn ông nào có tính cách tốt như vậy, còn có nụ cười không đoán được kia. Vừa mới động lòng trắc ẩn, người đàn ông này lập tức phát ra một câu, "Vậy chúng ta phải đi tới đồn công an, đem chuyện tối hôm qua khai báo tường tận, làm cho Cảnh sát Nhập Cảnh vì tôi mà mở rộng chính nghĩa, trừng trị cái kẻ ma quỷ kia".

Đây mà là tính cách tốt? Rõ ràng là một kẻ nham hiểm!

Vậy mà anh ta còn mặt mũi cười được? Lãnh Tĩnh hoàn toàn tỉnh táo, ra sức đem tay giựt lại, lật cái thân tê liệt ngã xuống giường, vênh mặt hất cằm chỉ về phía cửa ra lệnh, "Đi lấy chén canh gừng tới đây!".

Canh gừng rất nhanh đã được mang tới.

Giấy tờ cũng rất nhanh được đem tới.

Cái gì? Giấy tờ?

Lãnh Tĩnh cùng với mấy vị khách lạ trong phòng khách cũng không hiểu mô tê gì, cô ôm hộp khăn giấy chạy xuống lầu mở cửa, lần lượt nhìn mấy thứ được khiêng vào từ cửa: Giường đôi cao cấp, một bộ bồn tắm matxa tự động, một bộ ghế sô pha, thảm lông dài Scotland, một bộ máy tính.

Người giao hàng là một người đàn ông đứng tuổi, đô con, đang từ chổ xe chở hàng chạy tới, nhìn khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của cô gái trước mắt như "Một con dê béo", cười hết sức khéo léo, "Xin ký xác nhận".

"Đây là....?" - Lãnh Tĩnh ngạc nhiên đến mức nước mũi cũng không chảy xuống.

Còn chưa nhận được câu trả lời, từ phía xa có một chiếc xe máy đang đến gần, dừng lại bên cửa, người lái là một anh trai trẻ tuổi, nhỏ con, anh ta kiểm tra số nhà và địa chỉ cẩn thận tới lui sau đó chạy thẳng đến trước mặt Lãnh Tĩnh, cung kính dâng lên... giấy tờ.

Lãnh Tĩnh nhìn người đàn ông đô con bên trái, nhìn anh trai nhỏ con bên phải... Trời ơi đất hỡi! ! ! Có ai có thể nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra hay không?

Anh trai nhỏ con nói, "Đây là sổ ghi chép mua sắm mà quý khách mua hàng tối qua ở công ty Thanh Khiết".

Ông chú đô con nói, "Những thứ này là quý khách mua một tiếng trước trên kênh mua sắm Thương Thành".

Lãnh Tĩnh đang cố gắng tiêu hóa lời của bọn họ, trước mặt xuất hiện một cánh tay chìa ra, thay cô nhận lấy giấy tờ, "Roẹt roẹt roẹt" dưới tên của cô, "Cô Chủ Kim, trả tiền đi".

Cô gái trong nháy mắt đứng trơ như tượng đá, chuyển giao cho mấy người giao hàng, Địch Mặc đóng cửa lại, vỗ nhẹ vai cô một chút, "Yên tâm, những đồ vật trong nhà có thể trả lần lượt theo kỳ hạn".

Cô vẫn như cũ - không nhúc nhích.

Âm thanh Địch Mặc dịu dàng hơn, "Phòng tôi không có toilet, bồn tắm xoa bóp là tôi thay cô mua, ngày mai tôi tìm người lắp đặt. Sau này thỉnh thoảng cho tôi mượn dùng một chút là được, tôi không có lòng tham đâu".

Cô dường như có nghe thấy, đôi môi từ từ đóng mở, giọng nói rất nhỏ, Địch Mặc ghé sát vào nghe, rốt cuộc nghe hiểu, miệng cô chỉ lập lại một câu, "Tôi muốn giết anh... Tôi Muốn. . . Giết Anh. . .!!!"

Phẩn nộ tiềm ẩn của một cô gái mà bộc phát thì lực sát thương vô cùng khủng khiếp, Địch Mặc lui từng bước từng bước về sau, vẻ mặt thành khẩn chưa từng có, "Công ty Thanh Khiết là tối hôm qua họ giúp cô dọn phòng thiết kế, chẳng phải chính cô cũng thừa nhận bọn họ dọn dẹp sạch sẽ sao?".

Lãnh Tĩnh lặng lẽ siết chặt nắm tay, "Đó là vì tôi không biết anh dùng tên của tôi mời người của công ty Thanh Khiết tới giúp một tay. . ." - tiếng nói vừa dứt, nắm tay quăng tới----

Bàn tay Địch Mặc vừa giữ chặt cô đồng thời cánh tay của cô, tay kia của anh cũng bưng lên cái chén mà anh để sang một bên từ trước, giả bộ đưa cái chén qua, "Canh gừng của cô".

Cô ra sức phất tay, làm thế nào cũng không thể chạm tới anh ta, nhìn cái chén trước mặt sau đó lại nhìn sang anh ta, cứ như vậy, một câu nói lặng lẽ hiện lên trong đầu: Quân tử báo thù, mười năm không muộn.

Cầm lấy chén canh gừng, một hơi uống sạch, nóng tới mức cô phải nhe răng trợn mắt. Đưa tay quẹt miệng, đem cái chén ném qua người anh ta, "Lên lầu!".

Lãnh Tĩnh đi lên lầu, dáng đi như đại gia, người đàn ông lẽo đẽo theo sau giống như con mèo nhỏ. Đến phòng đọc sách, lấy ra cái máy tính đã lâu không sử dụng, "Cạch cạch" một chút, ngoài miệng nói lẩm nhẩm, "Sau này công việc của anh là thợ điện nước, tạp vụ, đầu bếp, bảo mẫu, khuân vác, tài xế cộng thêm chạy việc. Lương tháng 1500".

Địch Mặc gật đầu, Lãnh Tĩnh nhàn nhạt liếc anh ta một cái:

"Đừng có đồng ý nhanh như vậy, tôi đây là mướn anh một tháng 2000, không bao gồm điện nước, không bao ba bữa cơm, cũng không có tăng lương, bỏ qua những thứ này, tương đương mỗi tháng anh thiếu tôi ít nhất 500. Hôm nay anh hại tôi bị cảm, tôi trừ tiền công, tiền dinh dưỡng, tiền chữa bệnh, còn có phí tổn hại tinh thần, tăng lên 5000, mấy cấp trên khác còn chi phí hóa đơn cao hơn nữa----- Đoán chừng bốn tháng sau anh mới tìm được 'mỏ vàng' khác, tới lúc đó anh thiếu tôi. . ."

Lãnh Tĩnh cứ nã đạn liên hoàn 'đùng đùng' một hồi, cuối cùng tính toán trên máy tính một con số dài trước mặt anh, "Đến lúc đó anh thiếu tôi bao nhiêu đây".

Địch Mặc cười không nổi nữa, vô cùng kinh ngạc nhìn cái đóa hoa đầy số trước mặt.

Lãnh Tĩnh để máy tính xuống bàn, phất tay một cái, "Được rồi, tôi đói bụng, bây giờ----- đi nấu cơm đi".

Người đàn ông há miệng muốn phản bác, Lãnh Tĩnh đã biết anh ta lợi hại, chỉ sợ qua mấy câu ngắn ngủn cũng có thể lật gọng mấy lời này của cô nên cô cứ nói liên tiếp một hồi không cho anh ta có cơ hội mở miệng. Cô còn cố tình đẩy vai anh ta đuổi ra ngoài, "Anh đi nấu cơm đi, tôi sẽ làm hợp đồng, quan hệ của chúng ta là chủ nợ và con nợ, cứ vậy đi".

Nói xong, 'Phanh' đóng sầm cửa lại.

Đắc ý chà sát hai tay, vui vẻ lau lau nước mũi, mở máy tính.

Trước khi bắt đầu bản hợp đồng, cô phải xác nhận một chuyện: lúc ở hồ bơi cô nghe được hai cô gái nói chuyện với nhau, nếu như cô không nghe lầm thì là...

Lãnh Tĩnh gõ trên khung tìm kiếm: "Địch Mặc" "Châu báu corrine".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện