Khánh Dư Niên

Chương 357: 357: Một Trò Cười




Bên kia, Phạm Nhàn xuất thủ thô vụng vô cùng, hoành tay ra chưởng chặt chém thẳng thừng, như thái rau, nào có nửa phần linh động? Mỗi một chưởng ra, lại còn giả khôn giả dại kéo theo cả kình phong, vù vù rung động, xé tan không khí, nhìn tưởng bá đạo lắm.

Cũng cứ một chưởng lại một chưởng bổ vào không khí bên cạnh Hải Đường, căn bản là không chạm vào nửa phân da thịt của cô nương gia,chỉ sướt qua xiêm y vải thô của nàng.
Xiêm y Hải Đường khẽ động, trong chưởng phong mỉm cười, giữa ánh nước dài mênh mông như tiên nữ, phiêu phiêu như muốn cưỡi mây bay đi, ngón tay chỉ ra, đông một ngón, tây một ngón, chẳng chỉ tới đâu.

Không phải là thủ pháp võ thuật dương đông kích tây đẹp mắt, rõ ràng chỉ là thủ đoạn đếm binh đếm tướng của tiểu cô nương.
Hai người cứ giao thủ như thế không biết bao nhiêu hiệp, đúng là nửa điểm khói lửa cũng không có.

Đã không muốn có máu chảy, ra tay tự nhiên sẽ nhẹ hết sức, như sợ hỏng đậu phụ tỏng miếu vậy, nhẹ đến mức khiến người khác phát chán…


Ngay một tiểu thái giám cũng có thể nhìn ra đây là hai đại cao thủ đang đánh giả vờ.

Huống chi giữa điện là một đám lão hồ ly, tiểu hồ ly, hồ ly chồng, hồ ly vợ, có cả hồ ly mẹ, con mắt đã sớm nhìn ra,căn bản không ngờ tới da mặt Hải Đường cô nương và Phạm Nhàn lại dày đến thế.

Không cho triều đình một chút xíu mặt mũi nào.
Thái hậu nhìn khắp điện, lướt hết bằng đấy người, hừ lạnh một tiếng, dù chưa thất thố nhưng trong khóe mắt đầy tức giận.Ngược lại, vị Hoàng đế trẻ tuổi nhìn tiểu sư cô và Phạm Nhàn cứ bay qua bay lại, nhịn không được nở nụ cười.
Lang Đào vẫn bình tĩnh xem hết một màn, lai biết Phạm Nhàn xuất thủ nhìn như ngu ngốc, thực ra chém rất lợi hại.

Bất quá đó là võ nghệ gia truyền của Diệp gia ở Kinh đô Nam triều, làm sao tiểu tử họ Phạm này học được nhỉ?
Tâm trạng tràn đầy mong chờ của mọi người trong điện bây giờ đang ngập trong thất vọng.

Xem được một lúc, có chút nhịn không được mà ngáp ngáp, thái giám lúc trước cũng lắc đầu:
-Thế này thật không biết đánh đến lúc nào.

Làm sao mà phân nổi thắng bại.
Vương Khải Niên cũng lắc đầu tiếc hận không gì sánh được:
-Ta xem sẽ sớm có người kêu ngừng thôi.
Tiểu thái giám không tin, lắc đầu:
-Các đại nhân trong điện đều là cáo già thành tinh.

Sẽ không ai nói câu này đâu.
Vương Khải Niên cãi nhau với hắn một lúc, cuối cùng nổi hứng lên bắt đầu đánh cược, cược sẽ có người bảo hải người kia dừng tay.

Mọi người ở cạnh đó thấy hai bọn họ tranh cãi náo nhiệt, cũng bắt đầu ra tiền cược.

Một xe mật cá, hai cân dưa chuột, đủ thứ trên trời dưới đất.
-Làm càn!
Cuối cùng cũng có vị đại thần thấy sắc mặt Thái hậu càng lúc càng sa sầm lại mà nhịn không nổi, vỗ bàn đứng lên, nổi điên mắng:
-Thọ yến của Thái hậu, các ngươi làm cái trò gì thế hả? Muốn khi quân phải không?
Lời này chẳng đẹp chút nào, như thể đang mắng đứa trẻ con ngu ngốc chạy rông phá quấy Hoàng đế vậy.

Thói đời, xấu xí đến mấy đi nữa, nhưng mặc kệ ai đã đứng lên quát phá quấy, vẫn cứ không thích.

Ví như hôm nay, biết rõ Phạm Nhàn và Hải Đường hai người đang đùa dai, nhưng không quát phá, Thái hậu cũng chỉ có thể sa sầm mặt xuống, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật mình, nhìn hai con búp bê nhảy với nhau cũng không có gì.
Nhưng vị đại thần đó đã quát khi quân, chẳng phải đang buộc bà lên tiếng sao? Nên Thái hậu cũng đang chuẩn bị phát biểu, lạnh lùng nhìn đại thần kia, trong lòng không biết đang vòng vo nghĩ cái gì.

Muốn xé mồm lão ra chăng?
Hoàng đế vẫn cứ cười dài.
Hai người đang chơi trong ao dường như không nghe thấy tiếng khán giả phản đối, vẫn chăm chú diễn hài, Hải Đường bay tới bay lui, Phạm Nhàn long hành hổ bộ.


Cô nương gia dáng người thanh mỹ, tiểu Phạm Nhàn dung nhan tuấn tú, ghép lại thật đẹp.

Bất quá chỉ chốc lát cũng đã kéo chiến trường từ ao cá tới trước điện Thái hậu, chỉ còn cách long ỷ không mấy nữa, vẫn đang quấn lấy ở trước bản mấy vị đại thần.
Tay Phạm Nhàn như hóa thành dao, hung hăng chém tới bàn thức ăn trống, miệng lại Ôi một tiếng như đã thất thủ.
Hải Đường đứng lại giữa không trung, hai ngón tay phải đâm ra như kiếm, cười một tiếng, suýt đam trúng giữa ngực Phạm Nhàn.
Cũng không biết hai người làm sao đổi được vị trí, một khắc sau, thế chưởng phong không đủ để đâm trúng kẻ nào, ngược lại còn cười, kình khí dao động hướng thẳng về phía sau.
Đằng sau là chỗ vị đại thần kia.
Đại thần hoảng sợ, đây là Hải Đường và Phạm Nhàn cùng ra tay đó.

Kể cả là Khổ Hà quốc sư đích thân tới, chỉ sợ cũng muốn tránh tạm đi thôi!


Nháy mắt, cái bàn nhỏ bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ, bầu rượu để trên bàn rơi xuống, bắn tung khắp nơi như hoa đầy đầu đầy cổ vị đại thần kia.

Trên mi mắt vương vài bông cải, ngoài miệng dính mấy vẩy cá, hai tai dắt một ít nấm, nước canh nhỏ long tong rửa sạch mặt.

Muốn chật vật bao nhiêu thì được chật vật bấy nhiêu!
Cả đại điện chìm trong tĩnh lặng, các đại thần thế mới biết, thì ra Hải Đương cô nương và vị sứ thần Nam Triều kia, lúc đó, đều là giả vờ hồ đồ cả.

Thôi thì nghĩ cho cái mặt mình thì không nên nói thêm cái gì nữa.
Trả thù xong, Hải Đường và Phạm Nhàn cùng dừng tay, cách xa nhau mấy bước mới hơi cười cười.
Hải Đường nhún eo với Thái hậu:
-Thủ đoạn chém tay của Phạm đại nhân rất cao, tiểu nữ không cách nào đối phó được, vậy nên mới ảnh hưởng đến vị đại nhân này.

Mong Thái hậu thứ tội.

Hắn có hơi lỡ tay…
Phạm Nhàn cũng đầy vẻ ái ngại tự trách mình khua khua tay phải:
-Là ngựa làm rơi móng mà.
Thái hậu rất thương yêu Hải Đường, đâu có thể trách cứ, hơn nữa hôm nay là đại tiệc chúc thọ, hồ đồ một hồi coi như đã hâm nóng không khí rồi.

Coi như là không sai.

Chỉ đang tiếc không khiến cho người Nam triều này nếm chút khổ sở được.

Bất quá Phạm Nhàn tự trách cũng thú vị, khóe môi bà ta cũng nhàn nhạt ý cười.
Hoàng đế cũng quỷ dị cười, các đại thần cũng cười, cười hơi xấu hổ.

Chỉ có cao thủ võ đạo chân chính mới nhìn được lúc nãy tranh đấu nhìn như chơi đùa kia thực ra vẫn ẩn chứa một chút tâm tư của hai cường giả trẻ tuổi.

Đòn chém tay nhìn như thô vụng, kỳ thực rất chuẩn rất sắc, ngón tay của Hải Đường nhìn như mềm mại, thực ra rất mãnh liệt, màn múa trên bàn dài thực ra làm sao không phải một loại tỷ thí? Chỉ bất quá đến cuối cùng Phạm Nhàn tựa như mơ hồ thất bại.
Trên nóc điện, ánh sáng chiếu xuống vẫn âm u mênh mông, Phạm Nhàn và Hải Đường lại đang đứng giữa nơi sáng nhất, dung nhan hai người dưới ánh sáng nhu thuận không gì sánh được.

Cái đèn lồng hình nửa vầng trăng ở sau điện chiếu xuống ao cá.
Trận tỷ thí này, thật có thể nói đúng là một trò cười, ngay cả vầng trăng sáng nhất cũng phải xấu hổ.
Bóng đêm dần bao phủ cả thâm cung, nửa vầng trăng chậm rãi vươn lên khỏi ngọn núi đằng sau, ấm áp dịu dàng, nhẹ nhàng chiếu sáng hoàng cung Bắc Tề.

Mái hiên đen dài, tường cung xám trắng, dưới ánh nước phản lại dáng vẻ mỹ lệ.
Quần thần trên đại điện đang dần lui ra ngoài, bốn phía thành cung có thể thấy được rất nhiều thị vệ, còn có mấy thái giám hầu hạ dọc bên ngoài.


Tốc độ các thần tử lui xuống cực nhanh, chỉ chốc lát, hoàng cũng đã lại u tĩnh, trên cái sân trống trải cũng không thấy thị nữ chờ nữa.

Từ vô cùng náo nhiệt chuyển thành cực kỳ tĩnh lặng, chỉ mất một nén hương.
Sau khi đại yến chấm dứt, Thái hậu xoa xoa Thái Dương quay về tẩm cung, Phạm Nhàn bị Hoàng đế Bắc Tề giữ lại chờ trong Hoa Anh Cung.

Trong cung an tĩnh vô cùng, có mùi hương thơm nhàn nhạt dâng lên, Phạm Nhàn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, Bệ hạ Bắc Tề lúc này hẳn nên ở trong cung Thái hậu mà tận hiếu, không biết bảo mình chờ ở đây là sao?
Cung nữ dâng trà và trái cây cho hắn, Phạm Nhàn nhất nhất nhất mỉm cười tạ ơn, nhưng phát hiện những người này đều cực kỳ quyến rũ, nhất là vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ khiến lòng hắn rung động.
Nhưng vừa nghĩ đến vị Hoàng đế trẻ tuổi kia ở trong cung, lai nghĩ vị Hoàng đế ấy có chút vấn đề về phương diện kia, Phạm Nhàn thầm run run.
-Bệ hạ có chuyện muốn nhờ Phạm đại nhân hỗ trợ.
Một vị cô nương mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim ở bên cạnh tựa như đoán được cảm giác của hắn, bình tĩnh lên tiếng.

Người nói tự nhiên là Hải Đường, Phạm Nhàn ở trong cung làm khách, nàng không khỏi ra vẻ chủ nhân một chút.

Cô nương gia lúc này nghĩ đến một màn trên điện, cũng thấy buồn cười.

Vì sao khi ở cùng Phạm Nhàn mình luôn làm những việc không bình thường nhỉ?
Phạm Nhàn mỉm cười, không giải thích gì.
Thái giám bên ngoài hô lên cái gì đó, một loạt tiếng bước chân đi tới Hoa Anh Cung, Phạm Nhàn nghĩ, đã sốt ruột thế sao? Vị Hoàng đế trẻ tuổi này đến tột cùng là muốn mình giúp đỡ cái gì? Đối phương là cửu ngũ chí tôn, ngoại trừ chuyện nhất thống thiên hạ, sợ là không có chuyện gì là không làm được.
Khi trong lòng tràn đầy nghi vẫn, vị Hoàng đế trẻ tuổi đã bước vào Hoa Anh Cung, vung tay lên ngăn ý định thỉnh an trong đầu Phạm Nhàn và Hải Đường.

Tay phải cởi áo khoác ném cho thái giám đi sau,chỉ còn một thân xiêm y màu vàng đơn giản, nhưng lại mười phần hoạt bát.

Ngay sau đó, Hoàng đế ngồi trên ghế mềm, hai chân giơ lên, tự nhiên có thái giám cẩn cẩn thận thận cúi xuống cởi giày hầu, khoe ra đôi chân như bọc bạc.
Hải Đường đã quen nhìn Bệ hạ nên cũng chẳng giật mình, Phạm Nhàn lại giật mình.

Hoàng đế Bắc Tề cư nhiên lại lộ ra một vẻ như thế trước mặt mình.

Hắn cũng không che giấu cái giật mình đó, ánh mắt bắt đầu nhìn lên ghế mềm, lại càng vô ý nhìn lên ngực Hoàng thượng, chân đếm hai, ba.
Không lớn không nhỏ.
Ngực không lớn, chân không nhỏ.
Bên kia, Phạm Nhàn xuất thủ thô vụng vô cùng, hoành tay ra chưởng chặt chém thẳng thừng, như thái rau, nào có nửa phần linh động? Mỗi một chưởng ra, lại còn giả khôn giả dại kéo theo cả kình phong, vù vù rung động, xé tan không khí, nhìn tưởng bá đạo lắm.

Cũng cứ một chưởng lại một chưởng bổ vào không khí bên cạnh Hải Đường, căn bản là không chạm vào nửa phân da thịt của cô nương gia,chỉ sướt qua xiêm y vải thô của nàng.
Xiêm y Hải Đường khẽ động, trong chưởng phong mỉm cười, giữa ánh nước dài mênh mông như tiên nữ, phiêu phiêu như muốn cưỡi mây bay đi, ngón tay chỉ ra, đông một ngón, tây một ngón, chẳng chỉ tới đâu.

Không phải là thủ pháp võ thuật dương đông kích tây đẹp mắt, rõ ràng chỉ là thủ đoạn đếm binh đếm tướng của tiểu cô nương.
Hai người cứ giao thủ như thế không biết bao nhiêu hiệp, đúng là nửa điểm khói lửa cũng không có.

Đã không muốn có máu chảy, ra tay tự nhiên sẽ nhẹ hết sức, như sợ hỏng đậu phụ tỏng miếu vậy, nhẹ đến mức khiến người khác phát chán…


Ngay một tiểu thái giám cũng có thể nhìn ra đây là hai đại cao thủ đang đánh giả vờ.

Huống chi giữa điện là một đám lão hồ ly, tiểu hồ ly, hồ ly chồng, hồ ly vợ, có cả hồ ly mẹ, con mắt đã sớm nhìn ra,căn bản không ngờ tới da mặt Hải Đường cô nương và Phạm Nhàn lại dày đến thế.

Không cho triều đình một chút xíu mặt mũi nào.
Thái hậu nhìn khắp điện, lướt hết bằng đấy người, hừ lạnh một tiếng, dù chưa thất thố nhưng trong khóe mắt đầy tức giận.Ngược lại, vị Hoàng đế trẻ tuổi nhìn tiểu sư cô và Phạm Nhàn cứ bay qua bay lại, nhịn không được nở nụ cười.

Lang Đào vẫn bình tĩnh xem hết một màn, lai biết Phạm Nhàn xuất thủ nhìn như ngu ngốc, thực ra chém rất lợi hại.

Bất quá đó là võ nghệ gia truyền của Diệp gia ở Kinh đô Nam triều, làm sao tiểu tử họ Phạm này học được nhỉ?
Tâm trạng tràn đầy mong chờ của mọi người trong điện bây giờ đang ngập trong thất vọng.

Xem được một lúc, có chút nhịn không được mà ngáp ngáp, thái giám lúc trước cũng lắc đầu:
-Thế này thật không biết đánh đến lúc nào.

Làm sao mà phân nổi thắng bại.
Vương Khải Niên cũng lắc đầu tiếc hận không gì sánh được:
-Ta xem sẽ sớm có người kêu ngừng thôi.
Tiểu thái giám không tin, lắc đầu:
-Các đại nhân trong điện đều là cáo già thành tinh.

Sẽ không ai nói câu này đâu.
Vương Khải Niên cãi nhau với hắn một lúc, cuối cùng nổi hứng lên bắt đầu đánh cược, cược sẽ có người bảo hải người kia dừng tay.

Mọi người ở cạnh đó thấy hai bọn họ tranh cãi náo nhiệt, cũng bắt đầu ra tiền cược.

Một xe mật cá, hai cân dưa chuột, đủ thứ trên trời dưới đất.
-Làm càn!
Cuối cùng cũng có vị đại thần thấy sắc mặt Thái hậu càng lúc càng sa sầm lại mà nhịn không nổi, vỗ bàn đứng lên, nổi điên mắng:
-Thọ yến của Thái hậu, các ngươi làm cái trò gì thế hả? Muốn khi quân phải không?
Lời này chẳng đẹp chút nào, như thể đang mắng đứa trẻ con ngu ngốc chạy rông phá quấy Hoàng đế vậy.

Thói đời, xấu xí đến mấy đi nữa, nhưng mặc kệ ai đã đứng lên quát phá quấy, vẫn cứ không thích.

Ví như hôm nay, biết rõ Phạm Nhàn và Hải Đường hai người đang đùa dai, nhưng không quát phá, Thái hậu cũng chỉ có thể sa sầm mặt xuống, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật mình, nhìn hai con búp bê nhảy với nhau cũng không có gì.
Nhưng vị đại thần đó đã quát khi quân, chẳng phải đang buộc bà lên tiếng sao? Nên Thái hậu cũng đang chuẩn bị phát biểu, lạnh lùng nhìn đại thần kia, trong lòng không biết đang vòng vo nghĩ cái gì.

Muốn xé mồm lão ra chăng?
Hoàng đế vẫn cứ cười dài.
Hai người đang chơi trong ao dường như không nghe thấy tiếng khán giả phản đối, vẫn chăm chú diễn hài, Hải Đường bay tới bay lui, Phạm Nhàn long hành hổ bộ.

Cô nương gia dáng người thanh mỹ, tiểu Phạm Nhàn dung nhan tuấn tú, ghép lại thật đẹp.

Bất quá chỉ chốc lát cũng đã kéo chiến trường từ ao cá tới trước điện Thái hậu, chỉ còn cách long ỷ không mấy nữa, vẫn đang quấn lấy ở trước bản mấy vị đại thần.
Tay Phạm Nhàn như hóa thành dao, hung hăng chém tới bàn thức ăn trống, miệng lại Ôi một tiếng như đã thất thủ.

Hải Đường đứng lại giữa không trung, hai ngón tay phải đâm ra như kiếm, cười một tiếng, suýt đam trúng giữa ngực Phạm Nhàn.
Cũng không biết hai người làm sao đổi được vị trí, một khắc sau, thế chưởng phong không đủ để đâm trúng kẻ nào, ngược lại còn cười, kình khí dao động hướng thẳng về phía sau.
Đằng sau là chỗ vị đại thần kia.
Đại thần hoảng sợ, đây là Hải Đường và Phạm Nhàn cùng ra tay đó.

Kể cả là Khổ Hà quốc sư đích thân tới, chỉ sợ cũng muốn tránh tạm đi thôi!


Nháy mắt, cái bàn nhỏ bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ, bầu rượu để trên bàn rơi xuống, bắn tung khắp nơi như hoa đầy đầu đầy cổ vị đại thần kia.

Trên mi mắt vương vài bông cải, ngoài miệng dính mấy vẩy cá, hai tai dắt một ít nấm, nước canh nhỏ long tong rửa sạch mặt.

Muốn chật vật bao nhiêu thì được chật vật bấy nhiêu!
Cả đại điện chìm trong tĩnh lặng, các đại thần thế mới biết, thì ra Hải Đương cô nương và vị sứ thần Nam Triều kia, lúc đó, đều là giả vờ hồ đồ cả.

Thôi thì nghĩ cho cái mặt mình thì không nên nói thêm cái gì nữa.
Trả thù xong, Hải Đường và Phạm Nhàn cùng dừng tay, cách xa nhau mấy bước mới hơi cười cười.
Hải Đường nhún eo với Thái hậu:
-Thủ đoạn chém tay của Phạm đại nhân rất cao, tiểu nữ không cách nào đối phó được, vậy nên mới ảnh hưởng đến vị đại nhân này.


Mong Thái hậu thứ tội.

Hắn có hơi lỡ tay…
Phạm Nhàn cũng đầy vẻ ái ngại tự trách mình khua khua tay phải:
-Là ngựa làm rơi móng mà.
Thái hậu rất thương yêu Hải Đường, đâu có thể trách cứ, hơn nữa hôm nay là đại tiệc chúc thọ, hồ đồ một hồi coi như đã hâm nóng không khí rồi.

Coi như là không sai.

Chỉ đang tiếc không khiến cho người Nam triều này nếm chút khổ sở được.

Bất quá Phạm Nhàn tự trách cũng thú vị, khóe môi bà ta cũng nhàn nhạt ý cười.
Hoàng đế cũng quỷ dị cười, các đại thần cũng cười, cười hơi xấu hổ.

Chỉ có cao thủ võ đạo chân chính mới nhìn được lúc nãy tranh đấu nhìn như chơi đùa kia thực ra vẫn ẩn chứa một chút tâm tư của hai cường giả trẻ tuổi.

Đòn chém tay nhìn như thô vụng, kỳ thực rất chuẩn rất sắc, ngón tay của Hải Đường nhìn như mềm mại, thực ra rất mãnh liệt, màn múa trên bàn dài thực ra làm sao không phải một loại tỷ thí? Chỉ bất quá đến cuối cùng Phạm Nhàn tựa như mơ hồ thất bại.
Trên nóc điện, ánh sáng chiếu xuống vẫn âm u mênh mông, Phạm Nhàn và Hải Đường lại đang đứng giữa nơi sáng nhất, dung nhan hai người dưới ánh sáng nhu thuận không gì sánh được.

Cái đèn lồng hình nửa vầng trăng ở sau điện chiếu xuống ao cá.
Trận tỷ thí này, thật có thể nói đúng là một trò cười, ngay cả vầng trăng sáng nhất cũng phải xấu hổ.
Bóng đêm dần bao phủ cả thâm cung, nửa vầng trăng chậm rãi vươn lên khỏi ngọn núi đằng sau, ấm áp dịu dàng, nhẹ nhàng chiếu sáng hoàng cung Bắc Tề.

Mái hiên đen dài, tường cung xám trắng, dưới ánh nước phản lại dáng vẻ mỹ lệ.
Quần thần trên đại điện đang dần lui ra ngoài, bốn phía thành cung có thể thấy được rất nhiều thị vệ, còn có mấy thái giám hầu hạ dọc bên ngoài.

Tốc độ các thần tử lui xuống cực nhanh, chỉ chốc lát, hoàng cũng đã lại u tĩnh, trên cái sân trống trải cũng không thấy thị nữ chờ nữa.

Từ vô cùng náo nhiệt chuyển thành cực kỳ tĩnh lặng, chỉ mất một nén hương.
Sau khi đại yến chấm dứt, Thái hậu xoa xoa Thái Dương quay về tẩm cung, Phạm Nhàn bị Hoàng đế Bắc Tề giữ lại chờ trong Hoa Anh Cung.

Trong cung an tĩnh vô cùng, có mùi hương thơm nhàn nhạt dâng lên, Phạm Nhàn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, Bệ hạ Bắc Tề lúc này hẳn nên ở trong cung Thái hậu mà tận hiếu, không biết bảo mình chờ ở đây là sao?
Cung nữ dâng trà và trái cây cho hắn, Phạm Nhàn nhất nhất nhất mỉm cười tạ ơn, nhưng phát hiện những người này đều cực kỳ quyến rũ, nhất là vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ khiến lòng hắn rung động.
Nhưng vừa nghĩ đến vị Hoàng đế trẻ tuổi kia ở trong cung, lai nghĩ vị Hoàng đế ấy có chút vấn đề về phương diện kia, Phạm Nhàn thầm run run.
-Bệ hạ có chuyện muốn nhờ Phạm đại nhân hỗ trợ.
Một vị cô nương mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim ở bên cạnh tựa như đoán được cảm giác của hắn, bình tĩnh lên tiếng.

Người nói tự nhiên là Hải Đường, Phạm Nhàn ở trong cung làm khách, nàng không khỏi ra vẻ chủ nhân một chút.

Cô nương gia lúc này nghĩ đến một màn trên điện, cũng thấy buồn cười.

Vì sao khi ở cùng Phạm Nhàn mình luôn làm những việc không bình thường nhỉ?
Phạm Nhàn mỉm cười, không giải thích gì.
Thái giám bên ngoài hô lên cái gì đó, một loạt tiếng bước chân đi tới Hoa Anh Cung, Phạm Nhàn nghĩ, đã sốt ruột thế sao? Vị Hoàng đế trẻ tuổi này đến tột cùng là muốn mình giúp đỡ cái gì? Đối phương là cửu ngũ chí tôn, ngoại trừ chuyện nhất thống thiên hạ, sợ là không có chuyện gì là không làm được.
Khi trong lòng tràn đầy nghi vẫn, vị Hoàng đế trẻ tuổi đã bước vào Hoa Anh Cung, vung tay lên ngăn ý định thỉnh an trong đầu Phạm Nhàn và Hải Đường.

Tay phải cởi áo khoác ném cho thái giám đi sau,chỉ còn một thân xiêm y màu vàng đơn giản, nhưng lại mười phần hoạt bát.

Ngay sau đó, Hoàng đế ngồi trên ghế mềm, hai chân giơ lên, tự nhiên có thái giám cẩn cẩn thận thận cúi xuống cởi giày hầu, khoe ra đôi chân như bọc bạc.
Hải Đường đã quen nhìn Bệ hạ nên cũng chẳng giật mình, Phạm Nhàn lại giật mình.

Hoàng đế Bắc Tề cư nhiên lại lộ ra một vẻ như thế trước mặt mình.

Hắn cũng không che giấu cái giật mình đó, ánh mắt bắt đầu nhìn lên ghế mềm, lại càng vô ý nhìn lên ngực Hoàng thượng, chân đếm hai, ba.
Không lớn không nhỏ.
Ngực không lớn, chân không nhỏ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện