Khánh Dư Niên
Quyển 2 - Chương 20: Huynh muội nhàn tự
- Bản kế hoạch là cái gì?
Phạm Tư Triệt ánh mắt cầu cứu nhìn tỷ tỷ.
Phạm Nhược Nhược trừng mắt nhìn, giải thích nói:
- Là đệ định chuẩn bị làm thế nào, chuyện rất đơn giản mà.
Phạm Tư Triệt gật đầu, từ khi còn nhỏ trong lòng hắn đã tạo cho mình một mục tiêu to lớn, cho nên mới có thể không hoàn toàn chăm chú làm một vị công tử ăn chơi đàng đúm mà nỗ lực làm việc này.
Lý tưởng từ nhỏ của Phạm Tư Triệt là: trở thành một Diệp gia thứ hai phú địch thiên hạ!---- Chỉ là lúc đó hắn cũng không biết, vị huynh trưởng cổ vũ cho mình, lại có quan hệ với Diệp gia.
…
Có nhũ mẫu mang Phạm Tư Triệt đi rửa mặt, trong phòng khách lúc này chỉ còn hai huynh muội. Phạm Nhàn trầm mặc đi ra ngoài, Nhược Nhược yên tĩnh đi theo sau. Huynh muội hai người đi dọc theo hành lang gấp khúc rất ăn ý với nhau, vừa tới khuê phòng của Nhược Nhược thì hai người dừng chân ở bên cạnh cái áo nhỏ.
Nhược Nhược mở miệng trước tiên:
- Muội không hẳn là có phân giai tầng gì cả, chỉ là nếu như Triệt đệ muốn đi theo con đường kia, chỉ sợ sẽ phi thường trắc trở.
Phạm Nhàn mỉm cười lắc đầu:
- Xã hội có người thì có giai tầng, cái này trước đây ta đã nói với muội rồi mà, không cần phải cố gắng cải biến cái gì cả. Nhưng vấn đề ở chỗ, chúng ta có thể thừa nhận tồn tại này hay không thôi. Nhưng không cần phải bởi vì sự tồn tại của nó mà cải biến bản tâm của chính chúng ta.
Phạm Nhược Nhược mở to mắt hiếu kỳ nhìn ca ca nói:
- Bản tâm là cái gì?
- Bản tâm không phải những gì mà thần tiên nói gì đó.
Phạm Nhàn vỗ vỗ vào ngực mình nói:
- Nó chỉ là ý tứ chữ nghĩa rất đơn giản, bản tâm là … những suy nghĩ mong muốn của muội.
Hắn nói tiếp:
- Sinh mệnh của mỗi con người chỉ có một lần, vậy chúng ra phải trải qua một lần sinh mệnh ấy như thế nào đây? Khi chúng ta quay đầu nhìn lại những chuyện cũ, không ai muốn hối hận về những thời gian đã sống uổng phí, cũng không cảm thấy hổ thẹn vì những việc làm tầm thường vô vị của mình. Lúc ta sắp chết là lúc ta có thể kiêu ngạo mà nói rằng: ta đã làm được mọi việc mình muốn làm, cho dù nó có thể không thành công, nhưng dù sao ta cũng đã rất nỗ lực rồi.
Phạm Nhược Nhược sóng mắt lưu chuyển, nhìn chằm chằm vào mặt Phạm Nhàn, trong mắt toát ra vẻ ngưỡng mộ.
- Những lời này không phải là lời ta nói đâu.
Phạm Nhàn xấu hổ giải thích nói:
- Là của một người trên là Ostrovsky (1) nói.
- Cái tên này thật cổ quái…hình như là tên của người bên kia biển thì phải.
- Không sai, chỉ là đoạn phía sau ta có sửa lại một chút, dù sao ta cũng không phải là một người cao thượng gì cả, ánh mắt chỉ tập trung tới ba năm sau, trước mắt ba dặm mà thôi.
- Cho nên nói… Triệt đệ nếu thích, vậy để cho đệ ấy nỗ lực mà làm đi, như vậy tương lai mới không hối hận, như vậy mới theo bản tâm mà làm.
Phạm Nhược Nhược có chút suy nghĩ, hình như có chút ngộ ra.
Phạm Nhàn tiếp tục nói rằng:
- Người muốn sinh tồn, cần tìm được biện pháp nuôi sống chính bản thân mình, mà lại cảm thấy hứng thú với phương pháp này, đây là một loại trạng thái sinh tồn theo lý tưởng sống.
- Hiểu rồi!~ Phạm Nhược Nhược nét mặt tươi cười như hoa nở rộ.
Phạm Nhàn cười cười:
- Muội có thể không chú ý tới vẻ mặt lúc Tư Triệt đang tính toán, cái loại vẻ mặt này làm ta nhớ tới một câu nói: Người ta đẹp nhất là lúc tập trung.
Phạm Nhược Nhược cười vèo một cái, nghĩ thầm khuôn mặt béo ú của đệ đệ cũng có thể gọi là đẹp được sao?
Phạm Nhàn chỉnh sắc giáo huấn nói:
- Không nên cười, ở phương diện này muội không bằng đệ ấy đâu. Chí ít đệ ấy chính xác biết được mình muốn cái gì, còn muội thì sao? Tuy rằng ở kinh đô mọi người đều gọi muội là nữ nhân tài ba, nhưng cuối cùng là muội muốn là cái gì đây? Đạo văn chương chỉ là một đạo nhỏ, nếu như muốn gửi gắm tình cảm hơn thế nữa vào đó, muội cần phải chăm chú nỗ lực nhiều hơn, không nên chỉ coi đó như là một trò tiêu khiển.
Phạm Nhược Nhược cúi đầu nghe giáo huấn, ở sâu trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, nghĩ thầm loại vấn đáp như thầy với trò qua thư từ bao nhiêu năm rồi, nay cuối cùng đã thành sự thực, đây là chuyện hạnh phúc nhất đối với nàng. Ánh trăng đã lên tới đỉnh đầu, chiếu rọi qua hồ nhỏ, tạo nên ánh sáng bạc nhàn nhạt nơi góc tường. Khuôn mặt Phạm Nhàn vừa mới lướt qua ánh sáng bạc nhàn nhạt đó, khuôn mặt vốn thanh đẹp tuyệt trần, lại phát ra vẻ nhỏ bé trong sáng dị thường.
- Ca ca thực sự là rất đẹp trai.
Phạm Nhược Nhược nhìn hắn, nhỏ giọng nói.
Phạm Nhàn không nghe thấy những lời này, nghĩ tới một màn bài bạc ở trong phòng khách, có chút xuất thần lẩm bẩm:
- Ta mong gia đình này có thể yên tĩnh được một thời gian, hi vọng Liễu thị đủ thông minh, đừng làm cho ta thất vọng.
…
Lúc hai người đang muốn rời đi, Phạm Nhàn bỗng nhiên nhớ tới nữ nhân áo trắng vô tình gặp được ở Khánh miếu, hình dung lại khuôn mặt cùng trang phục của đối phương một chút, nghĩ thầm vị cô nương đó là con gái gia đình phú quý ở kinh đô, mà muội muội nhà mình thường xuyên gặp gỡ con cháu vương công quý tộc ở kinh đô, hẳn là có thể biết thì sao.
Thế nhưng Phạm Nhược Nhược nghe miêu tả của ca ca xong, cũng không gật đầu một cái nào, cười hì hì hỏi:
- Ca ca thấy tiên nữ ở nơi nào thế? Ngay cả hồn phách cũng bị câu đi mất rồi.
Trong lòng của nàng, huynh trưởng vĩnh viễn là sư trưởng thành thục hơn nhiều nhiều so với tuổi của mình, cho nên nhìn thấy vẻ mặt có chút buồn bã vô cớ của hắn, không khỏi có chút hiếu kỳ với nữ nhân mặc áo trắng kia. Phạm Nhàn cười khổ nói:
- Ngay cả muội cũng không nhận ra, xem như là không tìm được rồi.
Lời tuy là như vậy, nhưng trong lòng hắn vô cùng kiên định, biết sẽ có một người, sẽ có lần thứ hai gặp mặt đùi gà cô nương kia.
Bỗng nhiên hắn nhớ tới một việc, trong lòng run lên.
Một chuỗi mứt quả đưa hắn tới Khánh miếu, sau đó nhìn thấy cô nương này… những chuyện tấu xảo như vậy, không phải hắn không tin vào hai chữ ‘duyên phận’, trong lòng tự nhiên cảm thấy mong đợi lớn lao, hưng phấn nói rằng:
- Muội nói…có khả năng là…nàng… vị tiểu thư của Lâm gia đó hay không.
Phạm Nhược Nhược nhíu mày nói:
- Lâm gia tiểu thư, muội cũng chưa từng gặp mặt. Dù sao thân thể của nàng ấy có chút, có chút…
Nàng liếc mắt nhìn ca ca, cười nói:
- …Có chút không tiện đi lại, cho nên cực kỳ ít người biết diện mạo nàng ấy thế nào, chỉ là thỉnh thoảng có tin tức từ Diệp gia tiểu thư truyền tới, nghe nói hai người là thân giao, quan hệ cực kì thân mật.
- Diệp gia tiểu thư?
Phạm Nhàn hiện giờ nghe thấy từ Diệp trong lòng đều có chút khẩn trương.
- Nữ nhi của kinh đô thủ bị Diệp Trọng, Diệp Linh Nhi.
Phạm Nhược Nhược hiếu kỳ hỏi:
- Làm sao vậy?
Phạm Nhàn cười cười, nhớ tới ngày đầu tiên vào kinh đô đã thấy vị thiếu nữ kia rồi, nghĩ thầm nếu có thể tìm được người, sẽ không sợ mất đầu mối. Nhưng Phạm Nhược Nhược trầm ngâm nói một câu cuối rằng:
- Bất quá phỏng chừng nữ nhân mà ca ca gặp được ngày hôm nay, khẳng định không phải là Lâm gia tiểu thư, cho nên muội nghĩ có đi hỏi Diệp Linh Nhi cũng không có tác dụng gì đâu.
- Vì sao lại xác định như vậy?
Phạm Nhàn trong lòng vẫn mong chờ những tình tiết như trong tiểu thuyết trở thành hiện thực, lúc này vừa nghe thấy thế không khỏi có chút kinh ngạc.
----------oOo----------
======
Chú thích:
(1) Nikolai Alexeevich Ostrovsky (tiếng Nga: Николай Алексеевич Островский; 29 tháng 9 năm 1904 – 22 tháng 12 năm 1936) là một nhà văn xã hội chủ nghĩa, người đã cho xuất bản phần lớn tác phẩm của mình trong thời kỳ Stalin. Ông đã được trao tặng Huân chương Lênin vào năm 1935. Cuốn tiểu thuyết Thép đã tôi thế đấy được biết đến và có ảnh hưởng rộng khắp thế giới các nước theo chủ nghĩa cộng sản. Ông đã từng tham gia nội chiến và bị thương nhiều lần, chịu đau đớn từ bệnh tật, bị khiếm thị, bị liệt...phải qua nhiều cuộc phẫu thuật và điều trị. Nhưng ông không hề nản lòng và luôn phấn đấu vượt qua những sợ hãi của bản thân. Ông đã từng viết rằng "Suốt ba năm nay tôi luôn đấu tranh giành giật lấy sự sống, mỗi lần bị quật ngã tôi lại cảm thấy nản chí. Nếu trong con người tôi chưa hình thành một quy tắc bất di bất dịch là phải đấu tranh đến hơi thở cuối cùng thì có lẽ tôi đã cho mình một viên đạn từ lâu"". Trong hai năm cuối cùng 1935–1936 Ostrovsky đã bị tê liệt hoàn toàn, hai mắt bị mù nhưng sức làm việc vẫn không thua kém nhà văn khỏe mạnh nào. Ông mất vào cuối năm 1936, khi mới 32 tuổi đời. Bản thảo Ra đời trong bão táp đã hoàn thành trước khi ông mất 1 tuần.
Ông được xem là biểu tượng sống của niềm tin và nghị lực vươn lên trong cuộc sống của nhiều thế hệ thanh niên trên thế giới và trong đó có cả thanh niên Việt Nam thập niên 1960, 1970 và 1980.
Phạm Tư Triệt ánh mắt cầu cứu nhìn tỷ tỷ.
Phạm Nhược Nhược trừng mắt nhìn, giải thích nói:
- Là đệ định chuẩn bị làm thế nào, chuyện rất đơn giản mà.
Phạm Tư Triệt gật đầu, từ khi còn nhỏ trong lòng hắn đã tạo cho mình một mục tiêu to lớn, cho nên mới có thể không hoàn toàn chăm chú làm một vị công tử ăn chơi đàng đúm mà nỗ lực làm việc này.
Lý tưởng từ nhỏ của Phạm Tư Triệt là: trở thành một Diệp gia thứ hai phú địch thiên hạ!---- Chỉ là lúc đó hắn cũng không biết, vị huynh trưởng cổ vũ cho mình, lại có quan hệ với Diệp gia.
…
Có nhũ mẫu mang Phạm Tư Triệt đi rửa mặt, trong phòng khách lúc này chỉ còn hai huynh muội. Phạm Nhàn trầm mặc đi ra ngoài, Nhược Nhược yên tĩnh đi theo sau. Huynh muội hai người đi dọc theo hành lang gấp khúc rất ăn ý với nhau, vừa tới khuê phòng của Nhược Nhược thì hai người dừng chân ở bên cạnh cái áo nhỏ.
Nhược Nhược mở miệng trước tiên:
- Muội không hẳn là có phân giai tầng gì cả, chỉ là nếu như Triệt đệ muốn đi theo con đường kia, chỉ sợ sẽ phi thường trắc trở.
Phạm Nhàn mỉm cười lắc đầu:
- Xã hội có người thì có giai tầng, cái này trước đây ta đã nói với muội rồi mà, không cần phải cố gắng cải biến cái gì cả. Nhưng vấn đề ở chỗ, chúng ta có thể thừa nhận tồn tại này hay không thôi. Nhưng không cần phải bởi vì sự tồn tại của nó mà cải biến bản tâm của chính chúng ta.
Phạm Nhược Nhược mở to mắt hiếu kỳ nhìn ca ca nói:
- Bản tâm là cái gì?
- Bản tâm không phải những gì mà thần tiên nói gì đó.
Phạm Nhàn vỗ vỗ vào ngực mình nói:
- Nó chỉ là ý tứ chữ nghĩa rất đơn giản, bản tâm là … những suy nghĩ mong muốn của muội.
Hắn nói tiếp:
- Sinh mệnh của mỗi con người chỉ có một lần, vậy chúng ra phải trải qua một lần sinh mệnh ấy như thế nào đây? Khi chúng ta quay đầu nhìn lại những chuyện cũ, không ai muốn hối hận về những thời gian đã sống uổng phí, cũng không cảm thấy hổ thẹn vì những việc làm tầm thường vô vị của mình. Lúc ta sắp chết là lúc ta có thể kiêu ngạo mà nói rằng: ta đã làm được mọi việc mình muốn làm, cho dù nó có thể không thành công, nhưng dù sao ta cũng đã rất nỗ lực rồi.
Phạm Nhược Nhược sóng mắt lưu chuyển, nhìn chằm chằm vào mặt Phạm Nhàn, trong mắt toát ra vẻ ngưỡng mộ.
- Những lời này không phải là lời ta nói đâu.
Phạm Nhàn xấu hổ giải thích nói:
- Là của một người trên là Ostrovsky (1) nói.
- Cái tên này thật cổ quái…hình như là tên của người bên kia biển thì phải.
- Không sai, chỉ là đoạn phía sau ta có sửa lại một chút, dù sao ta cũng không phải là một người cao thượng gì cả, ánh mắt chỉ tập trung tới ba năm sau, trước mắt ba dặm mà thôi.
- Cho nên nói… Triệt đệ nếu thích, vậy để cho đệ ấy nỗ lực mà làm đi, như vậy tương lai mới không hối hận, như vậy mới theo bản tâm mà làm.
Phạm Nhược Nhược có chút suy nghĩ, hình như có chút ngộ ra.
Phạm Nhàn tiếp tục nói rằng:
- Người muốn sinh tồn, cần tìm được biện pháp nuôi sống chính bản thân mình, mà lại cảm thấy hứng thú với phương pháp này, đây là một loại trạng thái sinh tồn theo lý tưởng sống.
- Hiểu rồi!~ Phạm Nhược Nhược nét mặt tươi cười như hoa nở rộ.
Phạm Nhàn cười cười:
- Muội có thể không chú ý tới vẻ mặt lúc Tư Triệt đang tính toán, cái loại vẻ mặt này làm ta nhớ tới một câu nói: Người ta đẹp nhất là lúc tập trung.
Phạm Nhược Nhược cười vèo một cái, nghĩ thầm khuôn mặt béo ú của đệ đệ cũng có thể gọi là đẹp được sao?
Phạm Nhàn chỉnh sắc giáo huấn nói:
- Không nên cười, ở phương diện này muội không bằng đệ ấy đâu. Chí ít đệ ấy chính xác biết được mình muốn cái gì, còn muội thì sao? Tuy rằng ở kinh đô mọi người đều gọi muội là nữ nhân tài ba, nhưng cuối cùng là muội muốn là cái gì đây? Đạo văn chương chỉ là một đạo nhỏ, nếu như muốn gửi gắm tình cảm hơn thế nữa vào đó, muội cần phải chăm chú nỗ lực nhiều hơn, không nên chỉ coi đó như là một trò tiêu khiển.
Phạm Nhược Nhược cúi đầu nghe giáo huấn, ở sâu trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, nghĩ thầm loại vấn đáp như thầy với trò qua thư từ bao nhiêu năm rồi, nay cuối cùng đã thành sự thực, đây là chuyện hạnh phúc nhất đối với nàng. Ánh trăng đã lên tới đỉnh đầu, chiếu rọi qua hồ nhỏ, tạo nên ánh sáng bạc nhàn nhạt nơi góc tường. Khuôn mặt Phạm Nhàn vừa mới lướt qua ánh sáng bạc nhàn nhạt đó, khuôn mặt vốn thanh đẹp tuyệt trần, lại phát ra vẻ nhỏ bé trong sáng dị thường.
- Ca ca thực sự là rất đẹp trai.
Phạm Nhược Nhược nhìn hắn, nhỏ giọng nói.
Phạm Nhàn không nghe thấy những lời này, nghĩ tới một màn bài bạc ở trong phòng khách, có chút xuất thần lẩm bẩm:
- Ta mong gia đình này có thể yên tĩnh được một thời gian, hi vọng Liễu thị đủ thông minh, đừng làm cho ta thất vọng.
…
Lúc hai người đang muốn rời đi, Phạm Nhàn bỗng nhiên nhớ tới nữ nhân áo trắng vô tình gặp được ở Khánh miếu, hình dung lại khuôn mặt cùng trang phục của đối phương một chút, nghĩ thầm vị cô nương đó là con gái gia đình phú quý ở kinh đô, mà muội muội nhà mình thường xuyên gặp gỡ con cháu vương công quý tộc ở kinh đô, hẳn là có thể biết thì sao.
Thế nhưng Phạm Nhược Nhược nghe miêu tả của ca ca xong, cũng không gật đầu một cái nào, cười hì hì hỏi:
- Ca ca thấy tiên nữ ở nơi nào thế? Ngay cả hồn phách cũng bị câu đi mất rồi.
Trong lòng của nàng, huynh trưởng vĩnh viễn là sư trưởng thành thục hơn nhiều nhiều so với tuổi của mình, cho nên nhìn thấy vẻ mặt có chút buồn bã vô cớ của hắn, không khỏi có chút hiếu kỳ với nữ nhân mặc áo trắng kia. Phạm Nhàn cười khổ nói:
- Ngay cả muội cũng không nhận ra, xem như là không tìm được rồi.
Lời tuy là như vậy, nhưng trong lòng hắn vô cùng kiên định, biết sẽ có một người, sẽ có lần thứ hai gặp mặt đùi gà cô nương kia.
Bỗng nhiên hắn nhớ tới một việc, trong lòng run lên.
Một chuỗi mứt quả đưa hắn tới Khánh miếu, sau đó nhìn thấy cô nương này… những chuyện tấu xảo như vậy, không phải hắn không tin vào hai chữ ‘duyên phận’, trong lòng tự nhiên cảm thấy mong đợi lớn lao, hưng phấn nói rằng:
- Muội nói…có khả năng là…nàng… vị tiểu thư của Lâm gia đó hay không.
Phạm Nhược Nhược nhíu mày nói:
- Lâm gia tiểu thư, muội cũng chưa từng gặp mặt. Dù sao thân thể của nàng ấy có chút, có chút…
Nàng liếc mắt nhìn ca ca, cười nói:
- …Có chút không tiện đi lại, cho nên cực kỳ ít người biết diện mạo nàng ấy thế nào, chỉ là thỉnh thoảng có tin tức từ Diệp gia tiểu thư truyền tới, nghe nói hai người là thân giao, quan hệ cực kì thân mật.
- Diệp gia tiểu thư?
Phạm Nhàn hiện giờ nghe thấy từ Diệp trong lòng đều có chút khẩn trương.
- Nữ nhi của kinh đô thủ bị Diệp Trọng, Diệp Linh Nhi.
Phạm Nhược Nhược hiếu kỳ hỏi:
- Làm sao vậy?
Phạm Nhàn cười cười, nhớ tới ngày đầu tiên vào kinh đô đã thấy vị thiếu nữ kia rồi, nghĩ thầm nếu có thể tìm được người, sẽ không sợ mất đầu mối. Nhưng Phạm Nhược Nhược trầm ngâm nói một câu cuối rằng:
- Bất quá phỏng chừng nữ nhân mà ca ca gặp được ngày hôm nay, khẳng định không phải là Lâm gia tiểu thư, cho nên muội nghĩ có đi hỏi Diệp Linh Nhi cũng không có tác dụng gì đâu.
- Vì sao lại xác định như vậy?
Phạm Nhàn trong lòng vẫn mong chờ những tình tiết như trong tiểu thuyết trở thành hiện thực, lúc này vừa nghe thấy thế không khỏi có chút kinh ngạc.
----------oOo----------
======
Chú thích:
(1) Nikolai Alexeevich Ostrovsky (tiếng Nga: Николай Алексеевич Островский; 29 tháng 9 năm 1904 – 22 tháng 12 năm 1936) là một nhà văn xã hội chủ nghĩa, người đã cho xuất bản phần lớn tác phẩm của mình trong thời kỳ Stalin. Ông đã được trao tặng Huân chương Lênin vào năm 1935. Cuốn tiểu thuyết Thép đã tôi thế đấy được biết đến và có ảnh hưởng rộng khắp thế giới các nước theo chủ nghĩa cộng sản. Ông đã từng tham gia nội chiến và bị thương nhiều lần, chịu đau đớn từ bệnh tật, bị khiếm thị, bị liệt...phải qua nhiều cuộc phẫu thuật và điều trị. Nhưng ông không hề nản lòng và luôn phấn đấu vượt qua những sợ hãi của bản thân. Ông đã từng viết rằng "Suốt ba năm nay tôi luôn đấu tranh giành giật lấy sự sống, mỗi lần bị quật ngã tôi lại cảm thấy nản chí. Nếu trong con người tôi chưa hình thành một quy tắc bất di bất dịch là phải đấu tranh đến hơi thở cuối cùng thì có lẽ tôi đã cho mình một viên đạn từ lâu"". Trong hai năm cuối cùng 1935–1936 Ostrovsky đã bị tê liệt hoàn toàn, hai mắt bị mù nhưng sức làm việc vẫn không thua kém nhà văn khỏe mạnh nào. Ông mất vào cuối năm 1936, khi mới 32 tuổi đời. Bản thảo Ra đời trong bão táp đã hoàn thành trước khi ông mất 1 tuần.
Ông được xem là biểu tượng sống của niềm tin và nghị lực vươn lên trong cuộc sống của nhiều thế hệ thanh niên trên thế giới và trong đó có cả thanh niên Việt Nam thập niên 1960, 1970 và 1980.
Bình luận truyện