Khánh Dư Niên
Quyển 4 - Chương 17: Quyền thần cương cương tương lộ
Không có sĩ tử nào chú ý tới Dương Vạn Lý đang điên cuồng kích động, ngay cả dân trong kinh bên bờ bên kia cũng không có ánh mắt hiếu kỳ. Ở kinh đô, loại tình cảnh này thực sự rất thường thấy, nhất là khi kỳ thi xuân hàng năm yết bảng, xung quanh bức tường đỏ bên khảo viện không hiểu sao lại xuất hiện rất nhiều kẻ điên.
Lúc này bên cầu các tài tử cũng có rất nhiều sắc mặt, có phấn khởi, có hụt hẫng, có người ngửa mặt lên trời thở phào, cũng có người cúi gằm mặt xuống đất, các dáng bộ này thực sự là buồn cười khó tả hết. Có nhiều người thảm thiết gào khóc không ngừng, ôm gốc hòe cạnh bức tường đỏ dúi mặt vào đó mà khóc, mặc kệ bạn bè lôi kéo thế nào cũng không đi, mãi cho đến khi mặt bị dúi bị cọ đến chảy cả máu, nhìn thê thảm vô cùng.
Khánh quốc lấy khoa cử chọn nhân tài, không phải cao tộc đệ tử không được thụ ân khoa, cho nên đối với các học sinh thứ dân mà nói, yết bảng kỳ thi xuân là cách duy nhất bọn họ có thể cải biến mối quan hệ người trong nhà, loại động lực này cũng là áp lực, đủ để biến những thư sinh tao nhã trở thành vô số kẻ điên. Sau khi quỳ xuống dập đầu bái lạy bên hồ, cảm tạ trời đất đã phù hộ cho mình trúng cử, Dương Vạn Lý đứng dậy, chỉ gào một tiếng, thực sự đã khá bình thản.
Đương nhiên, nhóm ba người Hầu Quý Thường lại càng thêm trầm lặng.
Chờ Dương Vạn Lý hồi phục bình tĩnh, cao hứng bừng bừng trở về bên bức tường đỏ, ba người bạn đã cẩn thận đọc hết cả bảng vàng, thực sự ngoài ý muốn là Sử Xiển Lập không thượng bảng, mà người vốn đang thất vọng lại có niềm vui là Thành Giai Lâm lại thình lình xuất hiện ở sau cùng.
Mặt Thành Giai Lâm không giấu được sung sướng, nhưng nhìn Sử Xiển Lập bên cạnh thất vọng cũng không dám biệt hiện quá phần, chỉ an ủi:
-Lần này không trúng, sang năm làm lại.
Đây thực là một câu an ủi rất cũ, nhưng trong hoàn cảnh này thì cũng chỉ có thể nói vậy. Sử Xiển Lập cười khổ một lúc, nhìn những thí sinh thi rớt thất hồn lạc phách bên cạnh, miễn cưỡng cười nói:
-Lần này chúng ta bốn người trúng ba, đã là đại hỉ rồi. Còn hơn kỳ thi xuân năm ngoái, năm nay bảng vàng đã công bằng hợp lý hơn nhiều lắm. Về phần ta, sẽ lại làm lại thật tốt.
Hầu Quý Thường đứng cạnh gật đầu, vỗ nhẹ nhẹ vào vai Sử Xiển Lập, biết hắn khi nói bốn người đã là một người rất thoải mái, nhưng đả kích hôm nay cũng không nhỏ, mở lời mỉm cười:
-Cũng không biết tiểu Phạm đại nhân làm sao có thể làm như vậy, ta xem bảng năm nay so với năm ngoái cực kỳ không giống, thực học nhiều hơn, nhưng ngu dốt vô năng chỉ dựa vào gia thế cũng không ít!
-Xác thực Giám Sát Viện có quan hệ với vụ tra tệ án khoa trường lần này.
Mấy người bọn họ đã đi tới một nơi thanh tĩnh, ngồi xuồng noi chuyện, tiếng nói vẫn bị ép xuống bé nhất có thể, sợ rằng sẽ gây cho môn sư Phạm Nhàn chút phiền phức nào đó.
Hầu Quý Thường lắc đầu:
-Tuy lần này bắt quan viên không ít, nhưng ngoài mấy gã sĩ tử Giang Nam, cũng không có kẻ nào khác bị đưa ra ánh sáng, bởi vậy có thể thấy, trước khi Giám Sát Viện động thủ, thì Phạm Nhàn đại nhân đã thu xếp từ trước.
Hắn lắc đầu cười khổ thở dài, nghĩ thầm vị Phạm đại nhân tuổi còn rất trẻ kia quả có thực lực hùng hậu, có thể động tay với ngay cả quốc chi đại điển như thế. Bất quá xem ra chính mình cũng không nhìn lầm Phạm Nhàn, lần này bảng vàng đã công bằng hợp lý hơn rất nhiều.
Mấy người chuyện phiếm mấy câu về kinh thế cục, hai ngày nay quan viên ngã ngựa không ít, quan trường ai nấy đều cảm thấy bất an, nhưng Phạm Nhàn thì lại có vẻ rất tự tin lợi hại. Lúc này Sử Xiển Lập vốn vẫn im lặng bỗng lên tiếng:
-Ta xem, lần này tệ án bị tra, có lẽ cũng thoát không ra quan hệ với Phạm đại nhân.
Nhìn ba người bạn còn đang kinh hãi, thì thào nói tiếp:
-Nếu thực sự là vậy… Phạm đại nhân so với chúng ta nghĩ còn lợi hại hơn rất nhiều.
Tệ án khoa trường đương nhiên là không quan hệ tới Phạm Nhàn, chỉ là Giám Sát Viện làm việc có chừng mực, tuy Lễ bộ Thượng thư Quách Du Chi ngã, nhưng Đông cung cũng không bị thương tổn quá sâu, nên nhất thời bên phía Thái tử cũng chỉ hoài nghi Phạm Nhàn. Hơn nữa lần này yết bảng cũng có vài người Đông cung, vẫn còn lời chán, còn hơn phía Đại hoàng tử và Xu Mật Viện không có được kết quả gì.
Phạm Nhàn ngồi trong thư phòng, nhìn Vương Khải Niên sao lại bảng vàng, khẽ nhíu mày. Hai ngày nay trong kinh rất không yên, Tổng tài quan Quách Du Chi, một vị tọa sư, một vị chỉ huy điều hành đề đã bị Giám Sát Viện mời đi uống trà, mà mình thân là Cư Trung Lang của kỳ thi xuân, chủ để ý bước then chốt hồ danh nhưng một chút rắc rối cũng không dính, khiến cho thâm tâm hắn cũng thầm suy đoán.
Bất quá hắn cũng khá mừng, xem mấy người học sinh đó, ngoại trử Sử Xiển Lập, đại bộ phận đều thuận lợi tiến bảng, về kết quả thi đình sau này làm sao, thì thực sự phải xem khả năng của mỗi người, hắn vô phương giúp.
Ra khỏi thư phòng, trước mắt thấy một tấm thân áo xanh đi tới, Phạm Nhàn ôi một tiếng, chuẩn bị quay về phòng, trong lòng thầm kêu khổ. Ai mà ngờ hôm nay phụ thân lại tới viện của mình.
Ti Nam bá tước Phạm Kiến hôm nay thực sự đã danh chính ngôn thuận làm Hộ bộ Thượng Thư, nhưng trên khuôn mặt trang nghiêm cũng không có thay đổi gì quá lớn, lạnh lùng đẩy cánh cửa cậu con trai còn chưa kịp đóng, bước vào lớn tiếng quát dẹp đường:
-Ngày hôm qua ngươi đi đâu?
Phạm Nhàn cười khổ rồi, hắn thi lễ:
-Phụ thân, đêm qua kinh đô có hội, con muốn ra ngoài mua sắm.
-Ngươi cho là việc ngươi đến Đồng Phúc khách điếm có thể giấu được mấy người?
Phạm Kiến ngồi xuống. Ở phong bên Lâm Uyển Nhi nghe tiếng chạy tới, vội sai nha hoàn bưng trà mời lão gia. Phạm Kiến dịu dàng nhìn con dâu cười cười, phất tay bảo nàng trở về phòng nghỉ, ánh mắt vừa quay sang Phạm Nhàn trở nên lạnh:
-Những việc liên quan bên trong khoa trường phiền phức ra sao, ngươi tự động làm ra cái chuyện kia cũng được. Ta bắt ngươi ở lại trong phủ là muốn tránh đi một trận mưa gió này, hôm qua ngươi lại trốn đi Đồng Phúc khách điếm tìm mấy người học sinh, hôm nay bảng vàng vừa yết, tất cả mọi người đều thấy rõ, mấy người học sinh đó đều thượng bảng. Điều này sẽ khiến người ta nhìn ngươi thế nào?
Phạm Nhàn cười đáp:
-Hài nhi tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng là thân phận một môn sư, đi xem thí sinh của mình là chuyện bình thường. Còn về chuyện bảng vàng, ai cũng biết chuyện gì đã xảy ra, cần gì quan tâm!
-Thế nhưng gần đây Giám Sát Viện đang tra tệ án, mà nguyên do của chuyện này, là tờ giấy ngươi đưa sang!
Phạm Kiến lạnh lùng.
-An chi, nếu như ngươi thực sự nhất tâm vì nước mà mưu tính, thì không nên lấy tam giáp vào người của minh. Nếu ngươi chỉ là muốn mượn kỳ thi xuân để nuôi dưỡng thế lực thì không nên phản bội ném Quách Du Chi xuống.
Ti Nam bá tước nhìn đứa con trai còn nhỏ tuổi trước mặt, một lúc sau thở dài:
-Bất luận ở đâu cũng có quy củ. Quan trường kinh đô lại càng như thế, quan nhất định có thanh quan tham quan, thần nhất định có trung thần gian thần, đây là hai con đường phân biệt. Nếu ngươi muốn làm trung thần thì sẽ không thể làm gian thần!
Nghe những lời nói của phụ thân, Phạm Nhàn biết ông ta đang tức lắm, nhẹ nhàng đáp:
-Hài nhi không muốn làm trung thần, cũng không muồn làm gian thần. Muốn làm …Quyền thần!
Lời này vừa nói ra trong thư phòng nhất thời chìm trong lạnh buốt như hàn băng ngưng đọng nhiều năm. Một lát sau, Phạm Kiến yếu ớt nói:
-Quyền thần? Làm sao thần tử có thể làm quyền thần?
Ông ta lắc đầu, mặt mang vẻ tươi cười quỷ dị:
-Tể tướng có quyền, vi phụ có quyền, Trần Bình Bình có quyền. Nhưng cái khó nói ngươi cho là thần tử như vậy có thể xưng là quyền thần sao?
Phạm Nhàn bình tĩnh đáp:
-Không thể. Bởi vì đại quyền đều nằm hết trong tay Bệ hạ.
-Vậy ngươi muốn làm một quyền thần như thế nào?
-Trong tay có quyền, vạn sự không lo.
Phạm Nhàn thành khẩn đáp:
-Hài nhi muốn làm một quyền thần mà sinh tử nhà mình không bao giờ bị động tới. Bởi vì ta có thể có nhiều khả năng tự bảo vệ mình, nhưng lại không có khả năng bảo vệ người ngoài, nên hài nhi cần quyền lực.
Phạm Kiến nhìn con trai, ánh mắt lo lắng. Phạm Nhàn bất đắc dĩ cười, sở dĩ hắn phải chọn lựa con đường gian nan trong kỳ thi lần này, tất nhiên vì từ sâu trong nội tâm có mây đen dày đặc.
…
Một lúc lâu sau, ánh mắt Phạm Kiến sáng lạnh:
-Về sau không nên hồ đồ như vậy nữa. Trần Bình Bình chỉ có thể giữ cho ngươi một thời gian, không thể bảo hộ cho ngươi cả đời. Nên ta cảnh cáo ngươi, không được tiếp xúc quá gần với Giám Sát Viện.
Phạm Nhàn cúi đầu thụ giáo:
-Hài nhi biết, nên cần phụ thân đề tỉnh hoàng thượng một chút.
Hắn biết phụ thân từ trước tới nay rất kiêng kị việc mình tiếp nhận Giám Sát Viện, chỉ là Phạm Nhàn cũng không chịu buông tha.
Phạm Kiến chậm rãi lim dim hai mắt:
-Việc lần này ngươi sử lý vô cùng sai. Cho dù Quách Bảo Khôn thượng điện lên tiếng, cho ngươi đoán được Quách gia kỳ thực là người của trưởng công chúa, nhưng ngươi cũng không nên tự mình xuát thủ. Nếu như trước đó ngươi bàn bạc trước, với thực lực của ta và Tể tướng, có thể thiên y vô phùng tra ra khoa trường tệ án, diệt trừ hắn, mà cũng không bị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như lúc này.
Phạm Nhàn biết phụ thân nói đúng, mình đã quá mạo hiểm khi cùng Giám Sát Viện xử lý Quách Thượng thư, chỉ biết tạo ra một sự khó khăn, ai cũng không biết sẽ phát sinh ra cái gì, quyền chủ động trong viện. Hắn suy nghĩ một chút mới nói:
-Thực ra, lúc này hài nhi chỉ là muốn làm việc mình muốn.
Đây chẳng qua chỉ là những người có thể bán rẻ tinh thần trọng nghĩa, nhưng Phạm Nhàn vẫn đang lo, giờ hắn lo không biết Trần Bình Bình đang chuẩn bị ở phía sau nên thu xếp thế nào.
Dường như đoán được hắn đang nghĩ gì, Phạm Kiến mở hai mắt, ánh mắt mang một tia thoải mái, lại có chút ưu sầu:
-Ngươi nên buông tha huyễn tưởng đi thôi. Trần Bình Bình nhất định sẽ làm cho mọi người biết, lần này tra tệ án, là do Phạm gia đại công tử khéo tay làm ra một chuyện thật hay!
Phạm Nhàn cười khổ, biết phụ thân nói đúng, Trần Bình Bình mới là người không sợ cái gì Đông cung Thái tử, thích đùa giỡn tạo danh tiếng, chỉ cần có thể khiến mình có thể gần tới cái khả năng nắm giữ Giám Sát Viện hơn một chút, cái gì hắn cũng dám làm.
Rời thư phòng con trai, Ti Nam Bá tước Phạm Kiến nhàn nhạt nói:
-Về sau làm việc nên cẩn thận một chút. Cái tuyên ngôn muốn làm quyền thần ấu trĩ ấy, khi nào thấy chán thì tốt, không nhất định phải nói với ta.
Lúc này bên cầu các tài tử cũng có rất nhiều sắc mặt, có phấn khởi, có hụt hẫng, có người ngửa mặt lên trời thở phào, cũng có người cúi gằm mặt xuống đất, các dáng bộ này thực sự là buồn cười khó tả hết. Có nhiều người thảm thiết gào khóc không ngừng, ôm gốc hòe cạnh bức tường đỏ dúi mặt vào đó mà khóc, mặc kệ bạn bè lôi kéo thế nào cũng không đi, mãi cho đến khi mặt bị dúi bị cọ đến chảy cả máu, nhìn thê thảm vô cùng.
Khánh quốc lấy khoa cử chọn nhân tài, không phải cao tộc đệ tử không được thụ ân khoa, cho nên đối với các học sinh thứ dân mà nói, yết bảng kỳ thi xuân là cách duy nhất bọn họ có thể cải biến mối quan hệ người trong nhà, loại động lực này cũng là áp lực, đủ để biến những thư sinh tao nhã trở thành vô số kẻ điên. Sau khi quỳ xuống dập đầu bái lạy bên hồ, cảm tạ trời đất đã phù hộ cho mình trúng cử, Dương Vạn Lý đứng dậy, chỉ gào một tiếng, thực sự đã khá bình thản.
Đương nhiên, nhóm ba người Hầu Quý Thường lại càng thêm trầm lặng.
Chờ Dương Vạn Lý hồi phục bình tĩnh, cao hứng bừng bừng trở về bên bức tường đỏ, ba người bạn đã cẩn thận đọc hết cả bảng vàng, thực sự ngoài ý muốn là Sử Xiển Lập không thượng bảng, mà người vốn đang thất vọng lại có niềm vui là Thành Giai Lâm lại thình lình xuất hiện ở sau cùng.
Mặt Thành Giai Lâm không giấu được sung sướng, nhưng nhìn Sử Xiển Lập bên cạnh thất vọng cũng không dám biệt hiện quá phần, chỉ an ủi:
-Lần này không trúng, sang năm làm lại.
Đây thực là một câu an ủi rất cũ, nhưng trong hoàn cảnh này thì cũng chỉ có thể nói vậy. Sử Xiển Lập cười khổ một lúc, nhìn những thí sinh thi rớt thất hồn lạc phách bên cạnh, miễn cưỡng cười nói:
-Lần này chúng ta bốn người trúng ba, đã là đại hỉ rồi. Còn hơn kỳ thi xuân năm ngoái, năm nay bảng vàng đã công bằng hợp lý hơn nhiều lắm. Về phần ta, sẽ lại làm lại thật tốt.
Hầu Quý Thường đứng cạnh gật đầu, vỗ nhẹ nhẹ vào vai Sử Xiển Lập, biết hắn khi nói bốn người đã là một người rất thoải mái, nhưng đả kích hôm nay cũng không nhỏ, mở lời mỉm cười:
-Cũng không biết tiểu Phạm đại nhân làm sao có thể làm như vậy, ta xem bảng năm nay so với năm ngoái cực kỳ không giống, thực học nhiều hơn, nhưng ngu dốt vô năng chỉ dựa vào gia thế cũng không ít!
-Xác thực Giám Sát Viện có quan hệ với vụ tra tệ án khoa trường lần này.
Mấy người bọn họ đã đi tới một nơi thanh tĩnh, ngồi xuồng noi chuyện, tiếng nói vẫn bị ép xuống bé nhất có thể, sợ rằng sẽ gây cho môn sư Phạm Nhàn chút phiền phức nào đó.
Hầu Quý Thường lắc đầu:
-Tuy lần này bắt quan viên không ít, nhưng ngoài mấy gã sĩ tử Giang Nam, cũng không có kẻ nào khác bị đưa ra ánh sáng, bởi vậy có thể thấy, trước khi Giám Sát Viện động thủ, thì Phạm Nhàn đại nhân đã thu xếp từ trước.
Hắn lắc đầu cười khổ thở dài, nghĩ thầm vị Phạm đại nhân tuổi còn rất trẻ kia quả có thực lực hùng hậu, có thể động tay với ngay cả quốc chi đại điển như thế. Bất quá xem ra chính mình cũng không nhìn lầm Phạm Nhàn, lần này bảng vàng đã công bằng hợp lý hơn rất nhiều.
Mấy người chuyện phiếm mấy câu về kinh thế cục, hai ngày nay quan viên ngã ngựa không ít, quan trường ai nấy đều cảm thấy bất an, nhưng Phạm Nhàn thì lại có vẻ rất tự tin lợi hại. Lúc này Sử Xiển Lập vốn vẫn im lặng bỗng lên tiếng:
-Ta xem, lần này tệ án bị tra, có lẽ cũng thoát không ra quan hệ với Phạm đại nhân.
Nhìn ba người bạn còn đang kinh hãi, thì thào nói tiếp:
-Nếu thực sự là vậy… Phạm đại nhân so với chúng ta nghĩ còn lợi hại hơn rất nhiều.
Tệ án khoa trường đương nhiên là không quan hệ tới Phạm Nhàn, chỉ là Giám Sát Viện làm việc có chừng mực, tuy Lễ bộ Thượng thư Quách Du Chi ngã, nhưng Đông cung cũng không bị thương tổn quá sâu, nên nhất thời bên phía Thái tử cũng chỉ hoài nghi Phạm Nhàn. Hơn nữa lần này yết bảng cũng có vài người Đông cung, vẫn còn lời chán, còn hơn phía Đại hoàng tử và Xu Mật Viện không có được kết quả gì.
Phạm Nhàn ngồi trong thư phòng, nhìn Vương Khải Niên sao lại bảng vàng, khẽ nhíu mày. Hai ngày nay trong kinh rất không yên, Tổng tài quan Quách Du Chi, một vị tọa sư, một vị chỉ huy điều hành đề đã bị Giám Sát Viện mời đi uống trà, mà mình thân là Cư Trung Lang của kỳ thi xuân, chủ để ý bước then chốt hồ danh nhưng một chút rắc rối cũng không dính, khiến cho thâm tâm hắn cũng thầm suy đoán.
Bất quá hắn cũng khá mừng, xem mấy người học sinh đó, ngoại trử Sử Xiển Lập, đại bộ phận đều thuận lợi tiến bảng, về kết quả thi đình sau này làm sao, thì thực sự phải xem khả năng của mỗi người, hắn vô phương giúp.
Ra khỏi thư phòng, trước mắt thấy một tấm thân áo xanh đi tới, Phạm Nhàn ôi một tiếng, chuẩn bị quay về phòng, trong lòng thầm kêu khổ. Ai mà ngờ hôm nay phụ thân lại tới viện của mình.
Ti Nam bá tước Phạm Kiến hôm nay thực sự đã danh chính ngôn thuận làm Hộ bộ Thượng Thư, nhưng trên khuôn mặt trang nghiêm cũng không có thay đổi gì quá lớn, lạnh lùng đẩy cánh cửa cậu con trai còn chưa kịp đóng, bước vào lớn tiếng quát dẹp đường:
-Ngày hôm qua ngươi đi đâu?
Phạm Nhàn cười khổ rồi, hắn thi lễ:
-Phụ thân, đêm qua kinh đô có hội, con muốn ra ngoài mua sắm.
-Ngươi cho là việc ngươi đến Đồng Phúc khách điếm có thể giấu được mấy người?
Phạm Kiến ngồi xuống. Ở phong bên Lâm Uyển Nhi nghe tiếng chạy tới, vội sai nha hoàn bưng trà mời lão gia. Phạm Kiến dịu dàng nhìn con dâu cười cười, phất tay bảo nàng trở về phòng nghỉ, ánh mắt vừa quay sang Phạm Nhàn trở nên lạnh:
-Những việc liên quan bên trong khoa trường phiền phức ra sao, ngươi tự động làm ra cái chuyện kia cũng được. Ta bắt ngươi ở lại trong phủ là muốn tránh đi một trận mưa gió này, hôm qua ngươi lại trốn đi Đồng Phúc khách điếm tìm mấy người học sinh, hôm nay bảng vàng vừa yết, tất cả mọi người đều thấy rõ, mấy người học sinh đó đều thượng bảng. Điều này sẽ khiến người ta nhìn ngươi thế nào?
Phạm Nhàn cười đáp:
-Hài nhi tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng là thân phận một môn sư, đi xem thí sinh của mình là chuyện bình thường. Còn về chuyện bảng vàng, ai cũng biết chuyện gì đã xảy ra, cần gì quan tâm!
-Thế nhưng gần đây Giám Sát Viện đang tra tệ án, mà nguyên do của chuyện này, là tờ giấy ngươi đưa sang!
Phạm Kiến lạnh lùng.
-An chi, nếu như ngươi thực sự nhất tâm vì nước mà mưu tính, thì không nên lấy tam giáp vào người của minh. Nếu ngươi chỉ là muốn mượn kỳ thi xuân để nuôi dưỡng thế lực thì không nên phản bội ném Quách Du Chi xuống.
Ti Nam bá tước nhìn đứa con trai còn nhỏ tuổi trước mặt, một lúc sau thở dài:
-Bất luận ở đâu cũng có quy củ. Quan trường kinh đô lại càng như thế, quan nhất định có thanh quan tham quan, thần nhất định có trung thần gian thần, đây là hai con đường phân biệt. Nếu ngươi muốn làm trung thần thì sẽ không thể làm gian thần!
Nghe những lời nói của phụ thân, Phạm Nhàn biết ông ta đang tức lắm, nhẹ nhàng đáp:
-Hài nhi không muốn làm trung thần, cũng không muồn làm gian thần. Muốn làm …Quyền thần!
Lời này vừa nói ra trong thư phòng nhất thời chìm trong lạnh buốt như hàn băng ngưng đọng nhiều năm. Một lát sau, Phạm Kiến yếu ớt nói:
-Quyền thần? Làm sao thần tử có thể làm quyền thần?
Ông ta lắc đầu, mặt mang vẻ tươi cười quỷ dị:
-Tể tướng có quyền, vi phụ có quyền, Trần Bình Bình có quyền. Nhưng cái khó nói ngươi cho là thần tử như vậy có thể xưng là quyền thần sao?
Phạm Nhàn bình tĩnh đáp:
-Không thể. Bởi vì đại quyền đều nằm hết trong tay Bệ hạ.
-Vậy ngươi muốn làm một quyền thần như thế nào?
-Trong tay có quyền, vạn sự không lo.
Phạm Nhàn thành khẩn đáp:
-Hài nhi muốn làm một quyền thần mà sinh tử nhà mình không bao giờ bị động tới. Bởi vì ta có thể có nhiều khả năng tự bảo vệ mình, nhưng lại không có khả năng bảo vệ người ngoài, nên hài nhi cần quyền lực.
Phạm Kiến nhìn con trai, ánh mắt lo lắng. Phạm Nhàn bất đắc dĩ cười, sở dĩ hắn phải chọn lựa con đường gian nan trong kỳ thi lần này, tất nhiên vì từ sâu trong nội tâm có mây đen dày đặc.
…
Một lúc lâu sau, ánh mắt Phạm Kiến sáng lạnh:
-Về sau không nên hồ đồ như vậy nữa. Trần Bình Bình chỉ có thể giữ cho ngươi một thời gian, không thể bảo hộ cho ngươi cả đời. Nên ta cảnh cáo ngươi, không được tiếp xúc quá gần với Giám Sát Viện.
Phạm Nhàn cúi đầu thụ giáo:
-Hài nhi biết, nên cần phụ thân đề tỉnh hoàng thượng một chút.
Hắn biết phụ thân từ trước tới nay rất kiêng kị việc mình tiếp nhận Giám Sát Viện, chỉ là Phạm Nhàn cũng không chịu buông tha.
Phạm Kiến chậm rãi lim dim hai mắt:
-Việc lần này ngươi sử lý vô cùng sai. Cho dù Quách Bảo Khôn thượng điện lên tiếng, cho ngươi đoán được Quách gia kỳ thực là người của trưởng công chúa, nhưng ngươi cũng không nên tự mình xuát thủ. Nếu như trước đó ngươi bàn bạc trước, với thực lực của ta và Tể tướng, có thể thiên y vô phùng tra ra khoa trường tệ án, diệt trừ hắn, mà cũng không bị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như lúc này.
Phạm Nhàn biết phụ thân nói đúng, mình đã quá mạo hiểm khi cùng Giám Sát Viện xử lý Quách Thượng thư, chỉ biết tạo ra một sự khó khăn, ai cũng không biết sẽ phát sinh ra cái gì, quyền chủ động trong viện. Hắn suy nghĩ một chút mới nói:
-Thực ra, lúc này hài nhi chỉ là muốn làm việc mình muốn.
Đây chẳng qua chỉ là những người có thể bán rẻ tinh thần trọng nghĩa, nhưng Phạm Nhàn vẫn đang lo, giờ hắn lo không biết Trần Bình Bình đang chuẩn bị ở phía sau nên thu xếp thế nào.
Dường như đoán được hắn đang nghĩ gì, Phạm Kiến mở hai mắt, ánh mắt mang một tia thoải mái, lại có chút ưu sầu:
-Ngươi nên buông tha huyễn tưởng đi thôi. Trần Bình Bình nhất định sẽ làm cho mọi người biết, lần này tra tệ án, là do Phạm gia đại công tử khéo tay làm ra một chuyện thật hay!
Phạm Nhàn cười khổ, biết phụ thân nói đúng, Trần Bình Bình mới là người không sợ cái gì Đông cung Thái tử, thích đùa giỡn tạo danh tiếng, chỉ cần có thể khiến mình có thể gần tới cái khả năng nắm giữ Giám Sát Viện hơn một chút, cái gì hắn cũng dám làm.
Rời thư phòng con trai, Ti Nam Bá tước Phạm Kiến nhàn nhạt nói:
-Về sau làm việc nên cẩn thận một chút. Cái tuyên ngôn muốn làm quyền thần ấu trĩ ấy, khi nào thấy chán thì tốt, không nhất định phải nói với ta.
Bình luận truyện