Khánh Dư Niên
Quyển 4 - Chương 83: Củi ướt cùng hắc quyền
Mũi kiếm hung hăng đâm thẳng vào vai trái của Tiếu Ân, trong sát na lập tức rút ra, chỉ thấy một tia máu diễm lệ không bút nào tả xiết bay lên trời. Tiếu Ân khom người, dường như máu trong cơ thể so với thanh niên này nhiều hơn một chút.
Một thanh âm muộn hưởng vang lên, Hà đại nhân vung kiếm ngang ngực, phiêu nhiên lướt qua.
Tiếu Ân ngồi trên mặt đất, cánh tay phải khô gầy cầm một cành cây khá dày. Lúc trước khi Hà đạo nhân vừa đâm kiếm vào, không biết lão nhân này dùng thủ pháp gì, đúng là buông tha không phòng vệ vai trái của mình, mà xoay người một góc, cầm cành cây trong tay hung hăng chém trúng xương ống chân của Hà đạo nhân.
Cành cây trong tay hắn bị vỡ thành vài mảnh nhỏ, cọc cạch không đều nhau, có thể nhìn thấy được lực lượng của một côn này tới thế nào.
Hà đạo nhân chỉ cảm thấy chân trái vô cùng đau nhức, sắc mặt vốn trắng bệnh, lúc này càng trắng như tuyết. Tay phải hắn vẫn ổn định cầm chuôi kiếm, nhưng chân trái trúng một côn lúc này đã run lên khó đứng nổi.
Hắn vốn tưởng rằng bằng thực lực siêu cường cửu phẩm của mình, muốn giết chết một người già cả, khốn đốn này, là một chuyện cực kỳ nhẹ nhàng. Tuy rằng biết đối phương là Tiếu Ân, chính là Tiếu Ân năm đó vô cùng kinh khủng, chính bởi vậy vẫn chuẩn bị hết sức nguyên vẹn. Nhưng thật không ngờ được, vẫn bị lão nhân này xuất thủ không thể hiểu được, quỷ dị khó lường!
…
Tiếu Ân ho khái hai tiếng nói rằng:
-Cái chân ta bị tiểu tử họ Phạm cắt đứt, cho nên trước hết ta đánh cái chân của ngươi một chút, cho dù là đánh không đứt…
Nói còn chưa xong, Hà đạo nhân đã huy kiếm xông lên, kiếm thế như du long, vây khốn bốn phía chung quanh Tiếu Ân đang ngồi trên đất. Lúc này hắn đã không còn ý nghĩ khinh địch nữa rồi, đối mặt với một vị cao thủ tâm tính ngang ngửa cấp tông sư, vẫn phải cẩn thận ứng phó.
Kiếm thuật của Hà đạo nhân không giống với kiếm thuật thông thường, có thể nói là được thừa hưởng từ người Hồ ở sơn bắc. Thế kiếm mãnh liệt như du long, nhưng ở giữa còn có một chút thế ngẫu hứng. Nhưng thật ra cũng có chút tương tự với ý tự nhiên của Khổ Hà, có người nói, hắn đã từng học hỏi Khổ Hà, được lợi ích không nhỏ.
Mà Tiếu Ân lúc này trong tay chỉ có một cây gậy gỗ, hành động bất tiện, chỉ ngồi một chỗ.
Cho dù là như vậy, cành cây trên tay Tiếu Ân vẫn như độc xà phun lưỡi độc vậy, bao vây chung quanh thân thể, thỉnh thoảng còn đâm ra vài kích, phong mang quỷ dị vô cùng. Làm cho Hà đạo nhân chỉ có thể tránh lui, thế nhưng Hà đạo nhân vận chân khí lên, kiếm quang quanh thân, trong không trung bắt đầu phát ra những tiếng vang ong ong, cành cây trong tay Tiếu Ân rốt cuộc cũng không thể chịu nổi.
Xuy xuy hơn mười kiếm qua đi, kiếm cùng cành cây chạm vào nhau. Cành cây trên tay Tiếu Ân lập tức biến thành những mảnh gỗ vụn bay tứ lung tung trên trời.
Tiếu Ân đưa tay lấy cành cây bên cạnh, huy xuống đâm thẳng tới bên trái, phá vỡ một kiếm truy hồn của Hà đạo nhân.
Hắn mang một bó củi từ trong núi tới đây, nhưng lại dùng hết luôn trong một ngày.
…
Không biết qua bao lâu, nhiệt độ trên sơn đạo cũng dần dần nóng lên, mặt trời ác độc tỏa ra quang mang chói mặt. Tấm áo đơn trên người Tiếu Ân đã hòa lẫn cùng mồ hôi thành một chỗ, máu từ trong người chảy ra thấm đẫm quần áo, mấy vết thương trên bụng càng sâu hơn, thậm chí còn thấy rõ máu thịt nơi kiếm quang quét qua. Nhưng là lúc này lão nhân cũng không còn nhiều máu, cho nên miệng những vết thương này có chút trắng bệch.
Chung quanh hắn rậm rạp ruồi nhặng, những con côn trùng không biết sống chết này ngửi thấy mùi máu mà tới. Cũng chỉ tới trong nửa khắc lại bị cuốn vào trong kiếm khí mà hóa thành những mảnh nhỏ.
Phía trước Tiếu Ân khoảng năm bước chân, Hà đạo nhân cầm kiếm mà đứng, khuôn mặt tái nhợt hiện lên một vết máu bầm, tay phải nắm chuôi kiếm cũng có một chút run rẩy. Hôm nay hắn cũng không khá giả chút nào, bộ quần áo màu đen trên người hắn cũng sớm bị cành cây trên tay Tiếu Ân đánh cho rách loạn ra, trên người nhiều miệng vết thương, càng kinh khủng hơn là trên miệng những vết thương này còn có vài cành cây nhỏ mọc ra.
-Ra đi, tiểu tử họ Phạm không tới đâu.
Hà đạo nhân nuốt ngụm nước bọt, thật không ngờ lão nhân này lại có ý trí cầu sinh mãnh liệt tới như vậy. Thế nhưng nhìn Tiếu Ân sắp mất mạng tới nơi mà người Nam Tề trong dự liệu cũng không có xuất thủ, hắn rốt cuộc không chịu nổi mà phải gọi đồng bạn của mình.
Mí mắt uể oải vô lực của Tiếu Ân hơi xốc lên một chút, nhìn thoáng qua người vẫn ẩn nấp ở bên cạnh kia nói rằng:
-Khổ Hà lại gọi những vãn bối này tới, có chút không nể mặt lão phu rồi.
Người nọ trầm mặc tới gần, hai tay cầm một thanh loan đao, nét mặt có những vết rạch do vật nhọn đâm vào rất kinh khủng, nhìn qua rất giống những vết thương trên người Hà đạo nhân.
Hắn trầm mặc thi lễ với Tiếu Ân rồi nói rằng:
-Hải Đường sư muội một đường hộ tống Tiếu tiên sinh quay về kinh, bởi vì có nghiêm lệnh của bệ hạ, cho nên không thể động thủ, hôm nay tiên sinh vượt ngục, vãn bối bất đắc dĩ phải xuất thủ, mong tiên sinh thứ lỗi.
Tiếu Ân cười lạnh nói:
-Đồ tử đồ tôn của Khổ Hà, quả nhiên học được bộ dạng hù người của hắn. Biểu hiện ra bên ngoài đại nhân đại nghĩa nhưng bên trong lại là đại gian đại ác, chỉ là kiếm một cái cớ giết ta, hà tất phải nói nhiều lời vớ vẩn như vậy?
Người này là thủ đồ của Khổ Hà, là võ đạo lão sư Lang Đào của hoàng đế. Hắn thấy lời nói bất thiện của Tiếu Ân với gia sư, không tiện nhiều lời, hai cổ tay vung lên, hai thanh loan đao trong tay hóa thành hai luồng quang mang màu đen, hướng tới đầu Tiếu Ân phủ tới!
Tiếu Ân chợt quát lớn một tiếng!
Nội lực thuần khiết tích lũy hơn năm mươi năm rốt cuộc bạo phát, chỉ thấy song chưởng hắn đẩy ra, không có khả năng đánh vào trong đao phong của Lang Đào. Chưởng phong sắc bén, nếu để cho song chưởng của hắn đánh vào, chỉ sợ cổ tay Lang Đào sẽ vỡ nát.
Lang Đào trầm mặc, cổ tay vừa chuyển, hai thanh loan đao sắc bén cổ quái thu trở về an toàn, sống đao đập lên mu bàn tay của Tiếu Ân.
Xuy Xuy hai tiếng đồng thời vang lên, mu bàn tay của Tiếu Ân bị hai thanh loan đao gõ lên tạo thành một tầng huyết nhục, nhưng đồng thời song chưởng của Tiếu Ân cũng đánh vào.
Lang Đào vào lúc này, vẻ mặt vẫn không chút thay đổi, buông nhẹ chuôi đao, song chưởng đẩy ngang qua. Một tiếng động nhỏ vang lên, một đôi bàn tay có niên kỷ kém chừng một giáp hung hăng chạm vào nhau, không chút hoa mỹ, chỉ đơn thuần so đấu thực lực.
Lang Đào thân là thủ đồ Khổ Hà, tinh thần cùng khí thế đang thời gian đỉnh phong, mà Tiếu Ân bị tù nhiều năm, chịu đủ mọi khổ sở của thế gian, từ lâu đã không còn cái dũng của năm nào, so sánh, cuối cùng Lang Đào vẫn thắng.
Một tiếng nổ vang lên, chưởng của Lang Đào đẩy lùi Tiếu Ân, cổ tay run lên, đao mang lại thịnh, bổ về hai vai của Tiếu Ân. Nguyên có một sợi dây thừng nhỏ buộc hai thanh loan đao với cổ tay của hắn.
…
Hai ánh đao hướng tới Tiếu Ân, ánh mặt trời cao cao tại thượng bên trên, có vẻ kinh khủng không gì sánh được.
Ai ngờ chẳng hiểu Tiếu Ân lấy lực lượng ở đâu ra, trong chớp mắt, ngón tay giữa hướng lên trên, chỉ thẳng vào cổ tay vô lự của Lang Đào.
Liền lúc này, vô số kình phong vang lên, một bóng ảnh màu tro từ trong bãi cỏ phóng lên nhưng phi long, trực tiếp hướng tới song phương đang giao chiến.
Hà đạo nhân vẫn cầm kiếm đứng, chờ thời khắc này, chờ giờ khắc Phạm Nhàn ra tay.
Hắn cầm kiếm bằng hai tay, tích tụ một kiếm kinh thiên, dựng thẳng lên chém xuống, không hề có động tác dư thừa mà chém xuống!
Tê tê tiếng vang, không khí bị một kiếm chém ra làm hai, nhanh chóng đánh tới bóng người kia.
Thế nhưng Hà đạo nhân không biết người mình chém là một trong những người có thân pháp lợi hại nhất. Chỉ thấy thân ảnh kia trong không trung hơi lệch một chút, dưới tình huống không hề mượn lực, cái bóng ảnh nhoáng lên, đã tránh qua một bên!
Vẫn là câu kia, không phải Ngũ Trúc, Phạm Nhàn không dễ bị đánh.
Một kiếm chém khoảng không, Hà đạo nhân trong lòng phiền muộn, mà vô số thanh âm xé gió cũng đi tới trước mặt hắn. Hắn mạnh mẽ thu kiếm lại, hoành phách tam kiếm, làm đại bộ phận ám khí rơi xuống, chờ khi ám khí rơi xuống mặt đất mới phát hiện ra đó chỉ là một chút đá vụn.
Hắn mạnh mẽ thu kiếm quay về, huyết mạch đại chấn, không khỏi một ngụm máu chạy tới cổ họng. Hắn lại cố gắng nuốt xuống, thân hình trì trệ một chút, ba đạo hắc mang lại hăng hái bắn xuống đỉnh đầu hắn!
Lúc này khoảng cách của hai người quá gần, Hà đạo nhân cổ tay vừa lộn, mũi kiếm cực kỳ tinh chuẩn điểm trúng ba mũi hắc mang, chỉ là một kiếm cuối cùng lực không hề nhỏ, chân khí ngừng lại, lực của nỏ tiễn bắn lên, phương hướng cũng không có nhiều biến hóa lắm, tà tà sượt qua bắp đùi hắn tiến vào trong bãi cỏ.
Nguy hiểm thật! Hà đạo nhân thế mới biết thì ra Phạm Nhàn khó đối phó như vậy, vẻ mặt hắn khiếp sợ quay đầu lại nhìn.
Phạm Nhàn trên không trung mạnh mẽ nghịch chuyển thân mình, tránh khỏi thế kiếm đã tích súc từ lâu của Hà đạo nhân, cũng phải trả giá cực lớn. Kinh mạch của hắn rộng lớn hơn nhiều người tu luyện võ đạo khác nhiều lắm, nhưng vẫn như cũ không khỏi máu huyết chảy ngược, chân khí giống như bị xé rách vậy, muốn xông ra khỏi kinh mạch của hắn tới nơi.
Hắn không có tôn nghiêm của võ giả, người còn đang ở trên không trung đã lao tới song đao của vị cao thủ kia, một ngụm máu phun tới, nhìn chật vật vô cùng, nhưng trong thời gian ngắn đã khơi thông kinh mạch.
Lúc này, song đao kinh khủng của Lang Đào đã chém thật sâu vào hai vai của Tiếu Ân.
Phạm Nhàn hú lên quái dị, người đang giữa không trung, từ phía sau rút ra nửa đoạn trường đao, hướng tới cái ót của Lang Đào chém tới.
Lang Đào dường như có mắt sau lưng vậy, hô bá một tiếng rút đao quay về, mũi nhọn loan đao vừa vặn chạm vào chuôi đao của Phạm Nhàn, đúng là một vị trí yếu nhất của thân đao đối phương.
Đương một tiếng, nửa đoạn trường đao còn lại trong tay Phạm Nhàn, thế nhưng thân đao vẫn còn bổ xuống phía dưới, leng keng leng keng, đánh bay toàn bộ mũi nhọn của loan đao trong tay Lang Đào.
Trong nháy mắt, Phạm Nhàn ra đao, vận khí, ra quyền. Hắc quyền mà hắn am hiểu nhất, hóa thành hai đạo du long đánh về phía huyệt thái dương của Lang Đào, căn bản không thèm để ý tới mũi nhọn của loan đao đối phương đang đâm tới tiểu phúc mình. Hắn biết, chống lại cao thủ cấp này, hạ thủ phải ngoan, phải chuẩn, không để cho mình có đường lui, cũng không cho đối phương có đường lui.
Lang Đào bỗng nhiên quay đầu lại, trong con ngươi hàn quang chợt lóe, song chưởng vung lên, che tới song quyền của Phạm Nhàn. Kình khí giao nhau, cuối cùng vô danh chân khí bá đạo cùng với thiên nhất chân khí của Khổ Hà lúc này đã chính diện giao phong với nhau.
Một thanh âm muộn hưởng vang lên, Hà đại nhân vung kiếm ngang ngực, phiêu nhiên lướt qua.
Tiếu Ân ngồi trên mặt đất, cánh tay phải khô gầy cầm một cành cây khá dày. Lúc trước khi Hà đạo nhân vừa đâm kiếm vào, không biết lão nhân này dùng thủ pháp gì, đúng là buông tha không phòng vệ vai trái của mình, mà xoay người một góc, cầm cành cây trong tay hung hăng chém trúng xương ống chân của Hà đạo nhân.
Cành cây trong tay hắn bị vỡ thành vài mảnh nhỏ, cọc cạch không đều nhau, có thể nhìn thấy được lực lượng của một côn này tới thế nào.
Hà đạo nhân chỉ cảm thấy chân trái vô cùng đau nhức, sắc mặt vốn trắng bệnh, lúc này càng trắng như tuyết. Tay phải hắn vẫn ổn định cầm chuôi kiếm, nhưng chân trái trúng một côn lúc này đã run lên khó đứng nổi.
Hắn vốn tưởng rằng bằng thực lực siêu cường cửu phẩm của mình, muốn giết chết một người già cả, khốn đốn này, là một chuyện cực kỳ nhẹ nhàng. Tuy rằng biết đối phương là Tiếu Ân, chính là Tiếu Ân năm đó vô cùng kinh khủng, chính bởi vậy vẫn chuẩn bị hết sức nguyên vẹn. Nhưng thật không ngờ được, vẫn bị lão nhân này xuất thủ không thể hiểu được, quỷ dị khó lường!
…
Tiếu Ân ho khái hai tiếng nói rằng:
-Cái chân ta bị tiểu tử họ Phạm cắt đứt, cho nên trước hết ta đánh cái chân của ngươi một chút, cho dù là đánh không đứt…
Nói còn chưa xong, Hà đạo nhân đã huy kiếm xông lên, kiếm thế như du long, vây khốn bốn phía chung quanh Tiếu Ân đang ngồi trên đất. Lúc này hắn đã không còn ý nghĩ khinh địch nữa rồi, đối mặt với một vị cao thủ tâm tính ngang ngửa cấp tông sư, vẫn phải cẩn thận ứng phó.
Kiếm thuật của Hà đạo nhân không giống với kiếm thuật thông thường, có thể nói là được thừa hưởng từ người Hồ ở sơn bắc. Thế kiếm mãnh liệt như du long, nhưng ở giữa còn có một chút thế ngẫu hứng. Nhưng thật ra cũng có chút tương tự với ý tự nhiên của Khổ Hà, có người nói, hắn đã từng học hỏi Khổ Hà, được lợi ích không nhỏ.
Mà Tiếu Ân lúc này trong tay chỉ có một cây gậy gỗ, hành động bất tiện, chỉ ngồi một chỗ.
Cho dù là như vậy, cành cây trên tay Tiếu Ân vẫn như độc xà phun lưỡi độc vậy, bao vây chung quanh thân thể, thỉnh thoảng còn đâm ra vài kích, phong mang quỷ dị vô cùng. Làm cho Hà đạo nhân chỉ có thể tránh lui, thế nhưng Hà đạo nhân vận chân khí lên, kiếm quang quanh thân, trong không trung bắt đầu phát ra những tiếng vang ong ong, cành cây trong tay Tiếu Ân rốt cuộc cũng không thể chịu nổi.
Xuy xuy hơn mười kiếm qua đi, kiếm cùng cành cây chạm vào nhau. Cành cây trên tay Tiếu Ân lập tức biến thành những mảnh gỗ vụn bay tứ lung tung trên trời.
Tiếu Ân đưa tay lấy cành cây bên cạnh, huy xuống đâm thẳng tới bên trái, phá vỡ một kiếm truy hồn của Hà đạo nhân.
Hắn mang một bó củi từ trong núi tới đây, nhưng lại dùng hết luôn trong một ngày.
…
Không biết qua bao lâu, nhiệt độ trên sơn đạo cũng dần dần nóng lên, mặt trời ác độc tỏa ra quang mang chói mặt. Tấm áo đơn trên người Tiếu Ân đã hòa lẫn cùng mồ hôi thành một chỗ, máu từ trong người chảy ra thấm đẫm quần áo, mấy vết thương trên bụng càng sâu hơn, thậm chí còn thấy rõ máu thịt nơi kiếm quang quét qua. Nhưng là lúc này lão nhân cũng không còn nhiều máu, cho nên miệng những vết thương này có chút trắng bệch.
Chung quanh hắn rậm rạp ruồi nhặng, những con côn trùng không biết sống chết này ngửi thấy mùi máu mà tới. Cũng chỉ tới trong nửa khắc lại bị cuốn vào trong kiếm khí mà hóa thành những mảnh nhỏ.
Phía trước Tiếu Ân khoảng năm bước chân, Hà đạo nhân cầm kiếm mà đứng, khuôn mặt tái nhợt hiện lên một vết máu bầm, tay phải nắm chuôi kiếm cũng có một chút run rẩy. Hôm nay hắn cũng không khá giả chút nào, bộ quần áo màu đen trên người hắn cũng sớm bị cành cây trên tay Tiếu Ân đánh cho rách loạn ra, trên người nhiều miệng vết thương, càng kinh khủng hơn là trên miệng những vết thương này còn có vài cành cây nhỏ mọc ra.
-Ra đi, tiểu tử họ Phạm không tới đâu.
Hà đạo nhân nuốt ngụm nước bọt, thật không ngờ lão nhân này lại có ý trí cầu sinh mãnh liệt tới như vậy. Thế nhưng nhìn Tiếu Ân sắp mất mạng tới nơi mà người Nam Tề trong dự liệu cũng không có xuất thủ, hắn rốt cuộc không chịu nổi mà phải gọi đồng bạn của mình.
Mí mắt uể oải vô lực của Tiếu Ân hơi xốc lên một chút, nhìn thoáng qua người vẫn ẩn nấp ở bên cạnh kia nói rằng:
-Khổ Hà lại gọi những vãn bối này tới, có chút không nể mặt lão phu rồi.
Người nọ trầm mặc tới gần, hai tay cầm một thanh loan đao, nét mặt có những vết rạch do vật nhọn đâm vào rất kinh khủng, nhìn qua rất giống những vết thương trên người Hà đạo nhân.
Hắn trầm mặc thi lễ với Tiếu Ân rồi nói rằng:
-Hải Đường sư muội một đường hộ tống Tiếu tiên sinh quay về kinh, bởi vì có nghiêm lệnh của bệ hạ, cho nên không thể động thủ, hôm nay tiên sinh vượt ngục, vãn bối bất đắc dĩ phải xuất thủ, mong tiên sinh thứ lỗi.
Tiếu Ân cười lạnh nói:
-Đồ tử đồ tôn của Khổ Hà, quả nhiên học được bộ dạng hù người của hắn. Biểu hiện ra bên ngoài đại nhân đại nghĩa nhưng bên trong lại là đại gian đại ác, chỉ là kiếm một cái cớ giết ta, hà tất phải nói nhiều lời vớ vẩn như vậy?
Người này là thủ đồ của Khổ Hà, là võ đạo lão sư Lang Đào của hoàng đế. Hắn thấy lời nói bất thiện của Tiếu Ân với gia sư, không tiện nhiều lời, hai cổ tay vung lên, hai thanh loan đao trong tay hóa thành hai luồng quang mang màu đen, hướng tới đầu Tiếu Ân phủ tới!
Tiếu Ân chợt quát lớn một tiếng!
Nội lực thuần khiết tích lũy hơn năm mươi năm rốt cuộc bạo phát, chỉ thấy song chưởng hắn đẩy ra, không có khả năng đánh vào trong đao phong của Lang Đào. Chưởng phong sắc bén, nếu để cho song chưởng của hắn đánh vào, chỉ sợ cổ tay Lang Đào sẽ vỡ nát.
Lang Đào trầm mặc, cổ tay vừa chuyển, hai thanh loan đao sắc bén cổ quái thu trở về an toàn, sống đao đập lên mu bàn tay của Tiếu Ân.
Xuy Xuy hai tiếng đồng thời vang lên, mu bàn tay của Tiếu Ân bị hai thanh loan đao gõ lên tạo thành một tầng huyết nhục, nhưng đồng thời song chưởng của Tiếu Ân cũng đánh vào.
Lang Đào vào lúc này, vẻ mặt vẫn không chút thay đổi, buông nhẹ chuôi đao, song chưởng đẩy ngang qua. Một tiếng động nhỏ vang lên, một đôi bàn tay có niên kỷ kém chừng một giáp hung hăng chạm vào nhau, không chút hoa mỹ, chỉ đơn thuần so đấu thực lực.
Lang Đào thân là thủ đồ Khổ Hà, tinh thần cùng khí thế đang thời gian đỉnh phong, mà Tiếu Ân bị tù nhiều năm, chịu đủ mọi khổ sở của thế gian, từ lâu đã không còn cái dũng của năm nào, so sánh, cuối cùng Lang Đào vẫn thắng.
Một tiếng nổ vang lên, chưởng của Lang Đào đẩy lùi Tiếu Ân, cổ tay run lên, đao mang lại thịnh, bổ về hai vai của Tiếu Ân. Nguyên có một sợi dây thừng nhỏ buộc hai thanh loan đao với cổ tay của hắn.
…
Hai ánh đao hướng tới Tiếu Ân, ánh mặt trời cao cao tại thượng bên trên, có vẻ kinh khủng không gì sánh được.
Ai ngờ chẳng hiểu Tiếu Ân lấy lực lượng ở đâu ra, trong chớp mắt, ngón tay giữa hướng lên trên, chỉ thẳng vào cổ tay vô lự của Lang Đào.
Liền lúc này, vô số kình phong vang lên, một bóng ảnh màu tro từ trong bãi cỏ phóng lên nhưng phi long, trực tiếp hướng tới song phương đang giao chiến.
Hà đạo nhân vẫn cầm kiếm đứng, chờ thời khắc này, chờ giờ khắc Phạm Nhàn ra tay.
Hắn cầm kiếm bằng hai tay, tích tụ một kiếm kinh thiên, dựng thẳng lên chém xuống, không hề có động tác dư thừa mà chém xuống!
Tê tê tiếng vang, không khí bị một kiếm chém ra làm hai, nhanh chóng đánh tới bóng người kia.
Thế nhưng Hà đạo nhân không biết người mình chém là một trong những người có thân pháp lợi hại nhất. Chỉ thấy thân ảnh kia trong không trung hơi lệch một chút, dưới tình huống không hề mượn lực, cái bóng ảnh nhoáng lên, đã tránh qua một bên!
Vẫn là câu kia, không phải Ngũ Trúc, Phạm Nhàn không dễ bị đánh.
Một kiếm chém khoảng không, Hà đạo nhân trong lòng phiền muộn, mà vô số thanh âm xé gió cũng đi tới trước mặt hắn. Hắn mạnh mẽ thu kiếm lại, hoành phách tam kiếm, làm đại bộ phận ám khí rơi xuống, chờ khi ám khí rơi xuống mặt đất mới phát hiện ra đó chỉ là một chút đá vụn.
Hắn mạnh mẽ thu kiếm quay về, huyết mạch đại chấn, không khỏi một ngụm máu chạy tới cổ họng. Hắn lại cố gắng nuốt xuống, thân hình trì trệ một chút, ba đạo hắc mang lại hăng hái bắn xuống đỉnh đầu hắn!
Lúc này khoảng cách của hai người quá gần, Hà đạo nhân cổ tay vừa lộn, mũi kiếm cực kỳ tinh chuẩn điểm trúng ba mũi hắc mang, chỉ là một kiếm cuối cùng lực không hề nhỏ, chân khí ngừng lại, lực của nỏ tiễn bắn lên, phương hướng cũng không có nhiều biến hóa lắm, tà tà sượt qua bắp đùi hắn tiến vào trong bãi cỏ.
Nguy hiểm thật! Hà đạo nhân thế mới biết thì ra Phạm Nhàn khó đối phó như vậy, vẻ mặt hắn khiếp sợ quay đầu lại nhìn.
Phạm Nhàn trên không trung mạnh mẽ nghịch chuyển thân mình, tránh khỏi thế kiếm đã tích súc từ lâu của Hà đạo nhân, cũng phải trả giá cực lớn. Kinh mạch của hắn rộng lớn hơn nhiều người tu luyện võ đạo khác nhiều lắm, nhưng vẫn như cũ không khỏi máu huyết chảy ngược, chân khí giống như bị xé rách vậy, muốn xông ra khỏi kinh mạch của hắn tới nơi.
Hắn không có tôn nghiêm của võ giả, người còn đang ở trên không trung đã lao tới song đao của vị cao thủ kia, một ngụm máu phun tới, nhìn chật vật vô cùng, nhưng trong thời gian ngắn đã khơi thông kinh mạch.
Lúc này, song đao kinh khủng của Lang Đào đã chém thật sâu vào hai vai của Tiếu Ân.
Phạm Nhàn hú lên quái dị, người đang giữa không trung, từ phía sau rút ra nửa đoạn trường đao, hướng tới cái ót của Lang Đào chém tới.
Lang Đào dường như có mắt sau lưng vậy, hô bá một tiếng rút đao quay về, mũi nhọn loan đao vừa vặn chạm vào chuôi đao của Phạm Nhàn, đúng là một vị trí yếu nhất của thân đao đối phương.
Đương một tiếng, nửa đoạn trường đao còn lại trong tay Phạm Nhàn, thế nhưng thân đao vẫn còn bổ xuống phía dưới, leng keng leng keng, đánh bay toàn bộ mũi nhọn của loan đao trong tay Lang Đào.
Trong nháy mắt, Phạm Nhàn ra đao, vận khí, ra quyền. Hắc quyền mà hắn am hiểu nhất, hóa thành hai đạo du long đánh về phía huyệt thái dương của Lang Đào, căn bản không thèm để ý tới mũi nhọn của loan đao đối phương đang đâm tới tiểu phúc mình. Hắn biết, chống lại cao thủ cấp này, hạ thủ phải ngoan, phải chuẩn, không để cho mình có đường lui, cũng không cho đối phương có đường lui.
Lang Đào bỗng nhiên quay đầu lại, trong con ngươi hàn quang chợt lóe, song chưởng vung lên, che tới song quyền của Phạm Nhàn. Kình khí giao nhau, cuối cùng vô danh chân khí bá đạo cùng với thiên nhất chân khí của Khổ Hà lúc này đã chính diện giao phong với nhau.
Bình luận truyện