Khanh Mỵ Thiên Hạ
Chương 3: Thiên đại hiểu lầm
Bất quá chỉ là mấy chục kỵ binh, nhưng khí thế lại mãnh liệt đến thế,
người đang tới kia thật sự là ai? Vân Hề Hề không kịp suy tư, thì mấy
chục kỵ binh đã đến gần ngay trước mắt.
Tuyết ngừng, ánh nắng xuyên thấu tầng mây, gọi vào nền tuyết trắng xóa, ánh nắng lấp lánh lan tỏa khắp nơi.
Vân Hề Hề nhìn thấy người cầm đầu đó là một nam tử trẻ tuổi, trong phút chốc nàng cảm thấy hai mắt mình có chút đau đớn, không biết bởi vì do tuyết trắng bỗng trong suốt, ánh nắng mặt trời thật chói mắt, hay là do tên nam tử kia thật chói mắt.
Người kia là một nam tử cực kỳ tuấn mỹ, mày kiếm được đẽo gọt gọn gàng trên đôi mắt sâu thẩm, mũi cao thẳng, mi cong, đuôi mắt có vài phần càn rỡ không hề che giấu vẻ ngang ngược, môi mỏng, quanh cơ thể cao lớn của hắn là khí phách bức người khiến người khác hít thở không thông. Cả người hắn mặc áo đen viền chỉ vàng, nhìn qua vô cùng hoa lệ, tôn quý. Trong gió tuyết lạnh lẽo hắn không đội mũ, cứ để mặc mái tóc dài cho gió tung bay, hắn đi đường thế nhưng người lại tuyệt không vương lấy một phiến hoa tuyết.
Trên thân lại khoác thêm áo lông cừu, ở trong tuyết trắng xóa lại càng thêm nổi bật, cực kỳ thu hút ánh nhìn của người khác, tuy nhiên lại khiến họ không dám nhìn gần.
Hắn ghìm dây cương, đôi mắt thăm thúy nhìn về phía Vân Hề Hề dò hỏi, tựa như muốn nhìn thấu người trước mặt, nhìn thấu lòng nàng.
Phía sau hắn là các binh sĩ mặc áo đen, giờ phút này đều giữ im lặng.
Bầu không khí yên lặng khác thường, đây chính xác là dấu hiệu bão táp sắp đến.
Có thể cảm nhận được áp lực của những người đang đứng ở đây, đó là một cảm giác vô cùng khó chịu, người kia lại bỗng nhiên mỉm cười, sự tươi cười đó nhất thời khiến cho đồng tuyết lạnh lẽo mờ mịt giống như được phủ ánh mặt trời ấm áp, sự ấm áp khiến cho tâm người ta trầm ổn, mờ mịt đi, khiến lòng người một phen kinh hãi.
Hai mắt của hắn thật sự là đang mỉm cười dù vẫn chưa nhìn về phía Vân Hề Hề, mà hắn lại nhìn về người đang ngồi trong lòng của nàng, đó chính là Thái Dung công chúa Diệp Từ Dung, phảng phất có vẻ như Vân Hề Hề chưa từng tồn tại. Vân Hề Hề bỗng nhiên tỉnh ngộ, sự ôn nhu của người mặc áo xám cùng sự tươi cười của kẻ này, tất cả đều là do sự có mặt của Diệp Từ Dung.
Vân Hề Hề cúi đầu, Diệp Từ Dung nửa mặt cúi xuống quả thật vô cùng tuyệt sắc, nhìn lại tên kia miệng cười xán lạn. Thầm nghĩ trong lòng, lời bà bà nói quả nhiên rất đúng, nam nhân thật sự đều rất háo sắc, thấy mỹ nhân liền động lòng.
“Các ngươi là ai?” Vân Hề Hề hỏi, xem quần áo tôn quý trên người kẻ kia, liền nghĩ có lẽ là quý tộc của Bắc Thương Quốc.
Vân Hề Hề thanh âm không trong trẻo như Diệp Từ Dung, trong giọng nói của nàng có một tia trầm thấp, có một chút khàn khàn, nhưng là sự trầm thấp khàn khàn vừa phải, mang theo mị lực rất khác.
Người mặc áo đen kia tựa như không đón được Vân Hề Hề lại có thanh âm êm tai như vậy, ánh mắt vô cùng hứng thú đánh giá nàng.
“To gan, đây là Tả Hiền Vương Bắc Thương Quốc! Người là kẻ nào, dám cướp công chúa?” Một hắc y nhân khác dùng tiếng Hán lớn tiếng nói.
Tả Hiền Vương – Hoàn Nhan Liệt Phong!?
Vân Hề Hề biết, người Hồ lấy tả vi tôn, Tả Hiền Vương là người thừa kế của Thiền Vu (tên hiệu của vua Hung Nô), cũng chính là đại hoàng tử, tương đương với hoàng thái tử của Nam Triều. Tả Hiền Vương Hoàn Nhan Liệt Phong ở thảo nguyên uy danh như sấm bên tai, muốn biết không phải điều khó khăn, chính là Vân Hề Hề chưa từng nghĩ tới hắn lại có bộ dạng tuấn duật đến thế.
Tả Hiền Vương Hoàn Nhan Liệt Phong! Diệp Từ Dung hòa thân không phải là để gả cho hắn đấy sao? Xem ra Hoàn Nhan Liệt Phong tới đây là để nghênh đón Diệp Từ Dung, giờ phải làm sao đây. Diệp Từ Dung căn bản là không thể quay về cùng tình lang của nàng, trong lòng Vân Hề Hề đối với Diệp Từ Dung lúc này quả thật là áy náy tận thâm tâm.
Người nọ thấy Vân Hề Hề nghe đại danh của Hoàn Nhan Liệt Phong nhưng tuyệt nhiên không chút phản ứng, có chút tức giận. Mà Hoàn Nhan Liệt Phong lại cười, khoát tay áo.
Trước mắt bỗng nhiên hàn quang chợt lóe, một bóng đen vốn là dây roi bằng vàng cuốn lấy nàng, Vân Hề Hề trong lòng cả kinh, khổ sở ra tay chặn lại, roi kia hư không một chiêu, hướng về lòng ngực nàng chính là Diệp Từ Dung.
Diệp Từ Dung kêu thảm một tiếng, thân hình liền mềm mại bay về phía Hoàn Nhan Liệt Phong, váy đỏ trong gió phấp phới tạo nên một phong cảnh vô cùng xinh đẹp. (người dùng vải, người dùng roi, chị công chúa này được bay 2 lần, tạo nên phong cảnh đẹp 2 lần:’3)
Chỉ trong giây lát, Diệp Từ Dung đã ngồi trong lòng Hoàn Nhan Liệt Phong trên lưng hắc mã, nhìn người đang ngồi trong lòng Hoàn Nhan Liệt Phong, cùng lắm chỉ là một vài công phu như uống một chén trà nhỏ, Nam Triều công chúa thay đổi liên tục được tận ba người ôm ấp.
“Vị công tử này, chi bằng đến vương phủ của bản vương làm khách?” Hoàn Nhan Liệt Phong mỉm cười mời mọc Vân Hề Hề. Nhưng thanh âm lại như gió lạnh ở Tái Bắc, ở giữa cánh đồng bát ngát hết sức thanh liệt lạnh lùng.
Vân Hề Hề thầm kêu không ổn, bỗng nhiên nhớ tới mình đang cải nam trang, mới vừa rồi lại ôm Diệp Từ Dung, Hoàn Nhan Liệt Phong này không phải hiểu lầm rồi đó chứ, hắn sẽ gây bất lợi cho mình chăng, nàng thật cũng không muốn gây chuyện nữa.
Vân Hề Hề ôm quyền nói: “Tại hạ tạ ơn ý tốt của vương gia, nhưng sự thật tại hạ còn có chuyện quan trọng phải làm, thứ lỗi không thể tuân mệnh, xin cáo từ!”
Hoàn Nhan Liệt Phong trong gió nhẹ nhàng ấm áp nói: “Như thế nào, như vậy là đi rồi sao?”
Vân Hề Hề mỉm cười nói: “Thật không hiểu, vương gia là còn có chuyện gì?”
“Ngươi đã đến đây, chẳng lẽ không muốn tham gia hôn lễ của bản vương cùng Thái Dung công chúa sao? Bản vương muốn tiếp đãi ngươi thật chú đáo, không uổng công tình ý của người đã ngàn dặm đuổi theo đến đây, ngươi nói xem ta nói có đúng không?” Hoàn Nhan Liệt Phong vẫn giữ nguyên nụ cười nói, nhưng trong mắt lại toát lên ánh sáng lạnh.
Tham gia hôn lễ, còn ngàn dặm tình ý đuổi theo, Hoàn Nhan Liệt Phong này thật sự đã nghĩ mình là tình lang của Diệp Từ Dung rồi sao?
Trong lòng bỗng nhiên chùng xuống, Hoàn Nhan Liệt Phong không nhìn thấy đội ngũ bắt cóc của kẻ áo xám, cũng không nhìn thấy nàng trượng nghĩa ra tay thế nào, đến đây chỉ nhìn thấy nàng ngồi trên ngựa, ôm Diệp Từ Dung.
Vân Hề Hề không khỏi than nhẹ một tiếng, nhiều một chuyện chi bằng ít đi một chuyện, tuynhiên không có lời lẽ nào đủ chí lý để phản bách lúc này.
Nàng cùng lắm chỉ một lần nhiều chuyện, nhưng lại chọc giận kẻ không nên đụng tới, thành một tội danh lớn thế này?
Cướp công chúa hòa thân, xa hơn nữa là kẻ có ý đồ phá đi hòa bình của hai nước chứ.
Chỉ là muốn cứu công chúa, lại không nghĩ là đắc tội phải hai sát tinh. Một chính là người áo xám, tình lang thật sự của Diệp Từ Dung, một còn lại chính là Hoàn Nhan Liệt Phong. Xem ra, cả hai quả thật đều không tốt lành gì.
Diệp Từ Dung nghe Hoàn Nhan Liệt Phong nhắc tới hôn lễ, nhắc tới ngàn dặm đuổi theo tình ý, nháy mắt hiểu được Hoàn Nhan Liệt Phong đã xem Vân Hề Hề như người trong lòng nàng, sắc mặt lại trắng bệch thêm vài phần.
Quay đầu đối diện với Hoàn Nhan Liệt Phong ánh mắt nàng trong suốt cười, rung rẩy nói: “Diệp Từ Dung đến đây vì vương gia, vốn không biết vì sao vị công tử này tại sao ngàn dặm đuổi theo, vương gia nhất định hiểu lầm rồi!”
Ở đây đồng nội lạnh lẽo, Diệp Từ Dung thanh hình mảnh mai, bị lạnh, môi đỏ có chút trắng bệch.
Hoàn Nhan Liệt Phong cười nói: “Công chúa lo lắng nhiều rồi. Bản vương chẳng qua chỉ mời hắn cùng tham gia hôn lễ của chúng ta thôi.” Hắn tuy là đang cười nói, nhưng Vân Hề Hề lại cảm nhận được hàn ý trong giọng nói của hắn.
Nếu không phải vừa rồi mình ra tay nhiều chuyện, Diệp Từ Dung có lẽ đang sớm cùng tình lang của mình đi mất rồi, thiên địa rộng lớn không sợ họ không tìm được nơi như ý.
Chính mình thật là hảo tâm thành chuyện xấu.
Vân Hề Hề lạnh giọng nói: “Hoan Nhan vương gia, ta nghĩ người đã hiểu lầm, căn bản ta không phải có tình ý gì với công chúa, mới vừa rồi có kẻ muốn bắt cóc nàng, cho nên ta mới ra tay cứu giúp, mà cũng không nói đến hắn nữa, mong rằng ngài đừng hiểu lầm, trách nhầm Thái Dung công chúa!” Đang nói, phía sau bỗng truyền đến tiếng vó ngựa tới tấp, chính là Lý Hạo cùng binh sĩ đã đuổi tới.
Vân Hề Hề trong lòng vui vẻ, chỉ về phía Lý Hạo cùng các binh sĩ nói: “Ngươi nếu không tin, những người này đều có thể làm chứng.”
Lý Hạo giương giọng nói: “Vị huynh đệ này chúng ta thật sự không biết hắn. Mới vừa nãy có một ít người Hồ tập kích chúng ta, cướp mất công chúa chính là nhờ có vị huynh đệ này cứu giúp, mong vương gia chớ hiểu lầm Thái Dung công chúa.”
“Thật vậy không? Người Hồ? Ngươi còn nói là chúng ta bất ngờ tập kích?” Hoàn Nhan Liệt Phong nói, thanh ầm lãnh đạm giống như ngày mồng một ở vùng quê.
Hắn như thế nào mà tin tưởng lời nói của người Nam Triều, huống chi còn nói là bị người Hồ tập kích, hắn lại càng không tin.
“Các ngươi thông đồng tốt lắm, diễn như một màn kịch, bắt cóc Thái Dung công chúa mang đi, còn bị người Hồ tập kích ngay tại trên đất của ta, như vậy thì chúng ta không thể tìm người Nam Triều tính sổ, có phải thế không!” Hoàn Nhan Liệt Phong ánh mắt sắt bén khóa trụ trên người Vân Hề Hề, làm cho Vân Hề Hề không cách nào trốn tránh.
Vân Hề Hề chỉ sợ mình đúng là hết đường chối cãi.
Hiện giờ dựa vào bản thân, bằng công phu của mình, chuồn đi không phải chuyện chơi.
Nàng lại làm thế nào Diệp Từ Dung không thể cùng tình lang của mình bỏ trốn, hiện giờ cũng không cách nào làm Hoàn Nhan Liệt Phong tin tưởng, bỏ trốn thì càng như thừa nhận tội danh. Chính mình chi bằng ở lại, tìm cơ hội giúp Diệp Từ Dung.
Bầu không khí có chút ngưng trệ, Diệp Từ Dung sắc mặt trắng bệch mềm mại hạ xuống, chính xác là đã ngất đi.
Hoàn Nhan Liệt Phong bỗng nhiên quay đầu ngựa, ôm Diệp Từ Dung tuyệt trần mà đi, làn gió lạnh mang theo thanh âm của hắn: “Đem tên tặc tử này về vương phủ.”
Vân Hề Hề lạnh lùng cười, vẫn không phản kháng, bởi nàng chưa từng nghĩ sẽ phản kháng.
Tuyết ngừng, ánh nắng xuyên thấu tầng mây, gọi vào nền tuyết trắng xóa, ánh nắng lấp lánh lan tỏa khắp nơi.
Vân Hề Hề nhìn thấy người cầm đầu đó là một nam tử trẻ tuổi, trong phút chốc nàng cảm thấy hai mắt mình có chút đau đớn, không biết bởi vì do tuyết trắng bỗng trong suốt, ánh nắng mặt trời thật chói mắt, hay là do tên nam tử kia thật chói mắt.
Người kia là một nam tử cực kỳ tuấn mỹ, mày kiếm được đẽo gọt gọn gàng trên đôi mắt sâu thẩm, mũi cao thẳng, mi cong, đuôi mắt có vài phần càn rỡ không hề che giấu vẻ ngang ngược, môi mỏng, quanh cơ thể cao lớn của hắn là khí phách bức người khiến người khác hít thở không thông. Cả người hắn mặc áo đen viền chỉ vàng, nhìn qua vô cùng hoa lệ, tôn quý. Trong gió tuyết lạnh lẽo hắn không đội mũ, cứ để mặc mái tóc dài cho gió tung bay, hắn đi đường thế nhưng người lại tuyệt không vương lấy một phiến hoa tuyết.
Trên thân lại khoác thêm áo lông cừu, ở trong tuyết trắng xóa lại càng thêm nổi bật, cực kỳ thu hút ánh nhìn của người khác, tuy nhiên lại khiến họ không dám nhìn gần.
Hắn ghìm dây cương, đôi mắt thăm thúy nhìn về phía Vân Hề Hề dò hỏi, tựa như muốn nhìn thấu người trước mặt, nhìn thấu lòng nàng.
Phía sau hắn là các binh sĩ mặc áo đen, giờ phút này đều giữ im lặng.
Bầu không khí yên lặng khác thường, đây chính xác là dấu hiệu bão táp sắp đến.
Có thể cảm nhận được áp lực của những người đang đứng ở đây, đó là một cảm giác vô cùng khó chịu, người kia lại bỗng nhiên mỉm cười, sự tươi cười đó nhất thời khiến cho đồng tuyết lạnh lẽo mờ mịt giống như được phủ ánh mặt trời ấm áp, sự ấm áp khiến cho tâm người ta trầm ổn, mờ mịt đi, khiến lòng người một phen kinh hãi.
Hai mắt của hắn thật sự là đang mỉm cười dù vẫn chưa nhìn về phía Vân Hề Hề, mà hắn lại nhìn về người đang ngồi trong lòng của nàng, đó chính là Thái Dung công chúa Diệp Từ Dung, phảng phất có vẻ như Vân Hề Hề chưa từng tồn tại. Vân Hề Hề bỗng nhiên tỉnh ngộ, sự ôn nhu của người mặc áo xám cùng sự tươi cười của kẻ này, tất cả đều là do sự có mặt của Diệp Từ Dung.
Vân Hề Hề cúi đầu, Diệp Từ Dung nửa mặt cúi xuống quả thật vô cùng tuyệt sắc, nhìn lại tên kia miệng cười xán lạn. Thầm nghĩ trong lòng, lời bà bà nói quả nhiên rất đúng, nam nhân thật sự đều rất háo sắc, thấy mỹ nhân liền động lòng.
“Các ngươi là ai?” Vân Hề Hề hỏi, xem quần áo tôn quý trên người kẻ kia, liền nghĩ có lẽ là quý tộc của Bắc Thương Quốc.
Vân Hề Hề thanh âm không trong trẻo như Diệp Từ Dung, trong giọng nói của nàng có một tia trầm thấp, có một chút khàn khàn, nhưng là sự trầm thấp khàn khàn vừa phải, mang theo mị lực rất khác.
Người mặc áo đen kia tựa như không đón được Vân Hề Hề lại có thanh âm êm tai như vậy, ánh mắt vô cùng hứng thú đánh giá nàng.
“To gan, đây là Tả Hiền Vương Bắc Thương Quốc! Người là kẻ nào, dám cướp công chúa?” Một hắc y nhân khác dùng tiếng Hán lớn tiếng nói.
Tả Hiền Vương – Hoàn Nhan Liệt Phong!?
Vân Hề Hề biết, người Hồ lấy tả vi tôn, Tả Hiền Vương là người thừa kế của Thiền Vu (tên hiệu của vua Hung Nô), cũng chính là đại hoàng tử, tương đương với hoàng thái tử của Nam Triều. Tả Hiền Vương Hoàn Nhan Liệt Phong ở thảo nguyên uy danh như sấm bên tai, muốn biết không phải điều khó khăn, chính là Vân Hề Hề chưa từng nghĩ tới hắn lại có bộ dạng tuấn duật đến thế.
Tả Hiền Vương Hoàn Nhan Liệt Phong! Diệp Từ Dung hòa thân không phải là để gả cho hắn đấy sao? Xem ra Hoàn Nhan Liệt Phong tới đây là để nghênh đón Diệp Từ Dung, giờ phải làm sao đây. Diệp Từ Dung căn bản là không thể quay về cùng tình lang của nàng, trong lòng Vân Hề Hề đối với Diệp Từ Dung lúc này quả thật là áy náy tận thâm tâm.
Người nọ thấy Vân Hề Hề nghe đại danh của Hoàn Nhan Liệt Phong nhưng tuyệt nhiên không chút phản ứng, có chút tức giận. Mà Hoàn Nhan Liệt Phong lại cười, khoát tay áo.
Trước mắt bỗng nhiên hàn quang chợt lóe, một bóng đen vốn là dây roi bằng vàng cuốn lấy nàng, Vân Hề Hề trong lòng cả kinh, khổ sở ra tay chặn lại, roi kia hư không một chiêu, hướng về lòng ngực nàng chính là Diệp Từ Dung.
Diệp Từ Dung kêu thảm một tiếng, thân hình liền mềm mại bay về phía Hoàn Nhan Liệt Phong, váy đỏ trong gió phấp phới tạo nên một phong cảnh vô cùng xinh đẹp. (người dùng vải, người dùng roi, chị công chúa này được bay 2 lần, tạo nên phong cảnh đẹp 2 lần:’3)
Chỉ trong giây lát, Diệp Từ Dung đã ngồi trong lòng Hoàn Nhan Liệt Phong trên lưng hắc mã, nhìn người đang ngồi trong lòng Hoàn Nhan Liệt Phong, cùng lắm chỉ là một vài công phu như uống một chén trà nhỏ, Nam Triều công chúa thay đổi liên tục được tận ba người ôm ấp.
“Vị công tử này, chi bằng đến vương phủ của bản vương làm khách?” Hoàn Nhan Liệt Phong mỉm cười mời mọc Vân Hề Hề. Nhưng thanh âm lại như gió lạnh ở Tái Bắc, ở giữa cánh đồng bát ngát hết sức thanh liệt lạnh lùng.
Vân Hề Hề thầm kêu không ổn, bỗng nhiên nhớ tới mình đang cải nam trang, mới vừa rồi lại ôm Diệp Từ Dung, Hoàn Nhan Liệt Phong này không phải hiểu lầm rồi đó chứ, hắn sẽ gây bất lợi cho mình chăng, nàng thật cũng không muốn gây chuyện nữa.
Vân Hề Hề ôm quyền nói: “Tại hạ tạ ơn ý tốt của vương gia, nhưng sự thật tại hạ còn có chuyện quan trọng phải làm, thứ lỗi không thể tuân mệnh, xin cáo từ!”
Hoàn Nhan Liệt Phong trong gió nhẹ nhàng ấm áp nói: “Như thế nào, như vậy là đi rồi sao?”
Vân Hề Hề mỉm cười nói: “Thật không hiểu, vương gia là còn có chuyện gì?”
“Ngươi đã đến đây, chẳng lẽ không muốn tham gia hôn lễ của bản vương cùng Thái Dung công chúa sao? Bản vương muốn tiếp đãi ngươi thật chú đáo, không uổng công tình ý của người đã ngàn dặm đuổi theo đến đây, ngươi nói xem ta nói có đúng không?” Hoàn Nhan Liệt Phong vẫn giữ nguyên nụ cười nói, nhưng trong mắt lại toát lên ánh sáng lạnh.
Tham gia hôn lễ, còn ngàn dặm tình ý đuổi theo, Hoàn Nhan Liệt Phong này thật sự đã nghĩ mình là tình lang của Diệp Từ Dung rồi sao?
Trong lòng bỗng nhiên chùng xuống, Hoàn Nhan Liệt Phong không nhìn thấy đội ngũ bắt cóc của kẻ áo xám, cũng không nhìn thấy nàng trượng nghĩa ra tay thế nào, đến đây chỉ nhìn thấy nàng ngồi trên ngựa, ôm Diệp Từ Dung.
Vân Hề Hề không khỏi than nhẹ một tiếng, nhiều một chuyện chi bằng ít đi một chuyện, tuynhiên không có lời lẽ nào đủ chí lý để phản bách lúc này.
Nàng cùng lắm chỉ một lần nhiều chuyện, nhưng lại chọc giận kẻ không nên đụng tới, thành một tội danh lớn thế này?
Cướp công chúa hòa thân, xa hơn nữa là kẻ có ý đồ phá đi hòa bình của hai nước chứ.
Chỉ là muốn cứu công chúa, lại không nghĩ là đắc tội phải hai sát tinh. Một chính là người áo xám, tình lang thật sự của Diệp Từ Dung, một còn lại chính là Hoàn Nhan Liệt Phong. Xem ra, cả hai quả thật đều không tốt lành gì.
Diệp Từ Dung nghe Hoàn Nhan Liệt Phong nhắc tới hôn lễ, nhắc tới ngàn dặm đuổi theo tình ý, nháy mắt hiểu được Hoàn Nhan Liệt Phong đã xem Vân Hề Hề như người trong lòng nàng, sắc mặt lại trắng bệch thêm vài phần.
Quay đầu đối diện với Hoàn Nhan Liệt Phong ánh mắt nàng trong suốt cười, rung rẩy nói: “Diệp Từ Dung đến đây vì vương gia, vốn không biết vì sao vị công tử này tại sao ngàn dặm đuổi theo, vương gia nhất định hiểu lầm rồi!”
Ở đây đồng nội lạnh lẽo, Diệp Từ Dung thanh hình mảnh mai, bị lạnh, môi đỏ có chút trắng bệch.
Hoàn Nhan Liệt Phong cười nói: “Công chúa lo lắng nhiều rồi. Bản vương chẳng qua chỉ mời hắn cùng tham gia hôn lễ của chúng ta thôi.” Hắn tuy là đang cười nói, nhưng Vân Hề Hề lại cảm nhận được hàn ý trong giọng nói của hắn.
Nếu không phải vừa rồi mình ra tay nhiều chuyện, Diệp Từ Dung có lẽ đang sớm cùng tình lang của mình đi mất rồi, thiên địa rộng lớn không sợ họ không tìm được nơi như ý.
Chính mình thật là hảo tâm thành chuyện xấu.
Vân Hề Hề lạnh giọng nói: “Hoan Nhan vương gia, ta nghĩ người đã hiểu lầm, căn bản ta không phải có tình ý gì với công chúa, mới vừa rồi có kẻ muốn bắt cóc nàng, cho nên ta mới ra tay cứu giúp, mà cũng không nói đến hắn nữa, mong rằng ngài đừng hiểu lầm, trách nhầm Thái Dung công chúa!” Đang nói, phía sau bỗng truyền đến tiếng vó ngựa tới tấp, chính là Lý Hạo cùng binh sĩ đã đuổi tới.
Vân Hề Hề trong lòng vui vẻ, chỉ về phía Lý Hạo cùng các binh sĩ nói: “Ngươi nếu không tin, những người này đều có thể làm chứng.”
Lý Hạo giương giọng nói: “Vị huynh đệ này chúng ta thật sự không biết hắn. Mới vừa nãy có một ít người Hồ tập kích chúng ta, cướp mất công chúa chính là nhờ có vị huynh đệ này cứu giúp, mong vương gia chớ hiểu lầm Thái Dung công chúa.”
“Thật vậy không? Người Hồ? Ngươi còn nói là chúng ta bất ngờ tập kích?” Hoàn Nhan Liệt Phong nói, thanh ầm lãnh đạm giống như ngày mồng một ở vùng quê.
Hắn như thế nào mà tin tưởng lời nói của người Nam Triều, huống chi còn nói là bị người Hồ tập kích, hắn lại càng không tin.
“Các ngươi thông đồng tốt lắm, diễn như một màn kịch, bắt cóc Thái Dung công chúa mang đi, còn bị người Hồ tập kích ngay tại trên đất của ta, như vậy thì chúng ta không thể tìm người Nam Triều tính sổ, có phải thế không!” Hoàn Nhan Liệt Phong ánh mắt sắt bén khóa trụ trên người Vân Hề Hề, làm cho Vân Hề Hề không cách nào trốn tránh.
Vân Hề Hề chỉ sợ mình đúng là hết đường chối cãi.
Hiện giờ dựa vào bản thân, bằng công phu của mình, chuồn đi không phải chuyện chơi.
Nàng lại làm thế nào Diệp Từ Dung không thể cùng tình lang của mình bỏ trốn, hiện giờ cũng không cách nào làm Hoàn Nhan Liệt Phong tin tưởng, bỏ trốn thì càng như thừa nhận tội danh. Chính mình chi bằng ở lại, tìm cơ hội giúp Diệp Từ Dung.
Bầu không khí có chút ngưng trệ, Diệp Từ Dung sắc mặt trắng bệch mềm mại hạ xuống, chính xác là đã ngất đi.
Hoàn Nhan Liệt Phong bỗng nhiên quay đầu ngựa, ôm Diệp Từ Dung tuyệt trần mà đi, làn gió lạnh mang theo thanh âm của hắn: “Đem tên tặc tử này về vương phủ.”
Vân Hề Hề lạnh lùng cười, vẫn không phản kháng, bởi nàng chưa từng nghĩ sẽ phản kháng.
Bình luận truyện