Khanh Vốn Giai Nhân
Chương 25-2
Mộ Dung Nham hôn mê suốt hai ngày ba đêm nên không biết, trên dưới toàn quân thậm chí là người dân ở mãi Thượng Kinh đều bàn tán xôn xao rằng hắn dũng mãnh phi thường như thế nào, cùng Kỷ Nam song kiếm hợp bích, đồng tâm hợp lực ra sao, sự kiện đoạt lại Hành Châu thành đã trở thành câu chuyện huyền thoại.
Kỷ Nam thì được hình dung như một thanh kiếm bạc sắc bén, đi đến đâu càn quét đến đó, khiến giặc Tây Lý trời sinh tính tình hung ác tàn bạo chỉ vừa mới nghe thấy đã sợ mất mật. Về sau, khi mọi người nhắc tới nàng, rất ít khi dùng những tên gọi như "Đích tử của Trấn Nam vương" hoặc là "Nhi tử của Kỷ đại tướng quân", nàng bây giờ là Kỷ Nam - tướng quân của Đại Dạ.
Mà hắn, Nhị hoàng tử điềm đạm tôn quý của Đại Dạ, bị tán dương thành một vị anh hùng hữu dũng hữu mưu như hổ, chỉ dẫn dắt có năm ngàn binh sĩ Đại Dạ đã kháng trụ được chín vạn viện binh Tây Lý, vì thắng lợi cuối cùng của Hành Châu thành mà tranh thủ từng giờ từng khắc quý giá. Đây chính là lần đầu tiên Nhị hoàng tử Điện hạ xuất chinh đó nha!
Nhưng đáng tiếc, bởi vì nhiều năm sau đã xảy ra một vài biến cố, cho nên khi sử sách ghi lại trận chiến Hành Châu thành, đều xóa đi bóng dáng của Mộ Dung Nham, toàn bộ công lao đã được chuyển dời sang cho Kỷ Nam, để nàng được đời sau ca tụng là Tướng quân vương.
Đời sau, mọi người đều cảm thấy hứng thú với đoạn lịch sử này, nhưng mà trong "Đại Dạ dật sự" lại chỉ viết không rõ ràng như sau: Khi đó, Tướng quân vương bộc lộ tài năng anh dũng vô song, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nhưng trong trận chiến Hành Châu, Tướng quân vương công kích đã lâu mà không thành công, về sau may mắn được Diêu cung công tử đi theo tương trợ, cùng nhau đánh bại hai mươi vạn quân Tây Lý, nên đã được ghi tạc vào sử sách.
***
Người mà sau này được "Ghi tạc vào sử sách" kia, kỳ thật lúc này cũng không được ổn cho lắm.
Chẳng hề có được sự hăng hái dũng mãnh mà người đời sau tôn thờ. Vết thương trên lưng Kỷ Nam bởi vì vừa rồi hoạt động mạnh nên đã vỡ tung ra. Nội thương cũng bởi vì nhiều ngày bị ngừng thuốc nên đã tái phát. Nàng bám lấy cửa lều, ho khan không ngừng, cuối cùng trong cổ họng bỗng nhiên cảm thấy có vị ngòn ngọt, hóa ra nàng bị thổ huyết.
Kỷ Nam nhíu mày lấy ống tay áo định lau đi, bỗng nhiên trước mặt có một chiếc khăn lụa sạch sẽ trắng phau duỗi tới, nàng ngẩng đầu nhìn, là Lý Hà Việt.
Mới mấy ngày không gặp, mà hắn đã gầy sụp đi rất nhiều, vốn dĩ là một thanh niên hoạt bát tráng kiện, hiện giờ trên trán lại có thêm vẻ ưu sầu.
Thấy Kỷ Nam không nhận lấy, ánh mắt hắn trở nên buồn bã, yên lặng thu tay, xiết chặt lấy tấm khăn kia trong lòng bàn tay.
"Dung Nham... Nhị hoàng tử Điện Hạ... tình trạng vết thương đã khá hơn chút nào chưa?" Hắn nhìn chằm chằm vào vạt áo của Kỷ Nam, thấp giọng hỏi.
Kỷ Nam kể lại chuyện Mộ Dung Nham đã tỉnh lại cho hắn, rồi thân thiết hỏi: "Hà Việt, có phải huynh bị thương hay không? Sao sắc mặt lại xấu thế kia?"
Lý Hà Việt lắc đầu cười khổ, nói: "So với Điện hạ, thương tổn của ta thật sự chưa là gì."
"Cái này đâu có giống..." Mặc dù Kỷ Nam vô cùng mệt mỏi, nhưng chỉ cần nghĩ tới người kia, vẫn không nhịn được cúi đầu cong cong khóe môi.
Lý Hà Việt thu lại toàn bộ biểu cảm nho nhỏ kia của nàng vào trong đáy mắt, sắc mặt nhất thời càng thêm tiều tụy khó coi. Hắn cười một cách cứng ngắc, ảm đạm nói: "Ta quả thực thua kém hắn."
Hắn nói xong lại dặn dò nàng dưỡng thương cẩn thận, rồi mới xoay người rời đi. Lúc này, Kỷ Nam đã rơi vào tình trạng kiệt sức, cũng không để tâm tới vẻ mặt và giọng nói có phần mất mát của hắn.
***
Đêm hôm đó, bởi vì rốt cuộc Mộ Dung Nham cũng đã bình an tỉnh lại, cho nên Ngô Kiền cao hứng làm một bữa tiệc ăn mừng ngay trong doanh trại, rồi mời hơn mười vị tướng lãnh đã lập công lớn lần này tới dự.
Ngoài ra, hắn ta còn lần đầu tiên sảng khoái lấy heo, trâu, dê vốn dĩ vẫn giữ lại làm thức ăn cho quân đội của hắn ta, thưởng cho toàn bộ các tướng sĩ trong quân.
Tiệc ăn mừng được bố trí ngay giữa doanh trại, chủ soái chủ trì , Ngô Kiền tự mình xắn tay áo ra trận, vui tươi hớn hở chẳng khác nào một đầu bếp, hào hứng múa cây chổi quét, quét đều tất cả các loại hương liệu nổi danh nhất Hạ Thành lên mình con dê rồi nướng khiến hương thơm tỏa ra bốn phía.
Thủy Khấu Khấu vốn dĩ rất hứng thú với việc này, cho nên lúc này đây, nàng đã không để ý tới mấy hôm trước vẫn còn vì Mộ Dung Nham và Kỷ Nam mà mắng Ngô Kiền té tát, cứ vây quanh hắn ta học hỏi kinh nghiệm, liên tục gọi "Ngô tướng quân" vô cùng thân thiết.
Những cuộc vui như thế này đương nhiên là không thể thiếu được Mộ Dung Tống, hắn xé một cái đùi dê còn chưa chín hẳn, rồi lại bị nóng đến mức cứ ném qua hết tay trái lại sang tay phải, nhưng vẫn tranh thủ thỉnh thoảng cắn được một miếng.
Trong miệng bị miếng thịt dê nóng kia làm bỏng, hắn lệ nóng doanh tròng kêu to: "Ăn ngon! Ăn ngon thật! Ăn ngon muốn chết!"
Kỷ Nam cũng đang ở đây. Buổi chiều nàng uống thuốc xong rồi đi nằm một lát, nên đã khôi phục rất nhiều, lúc này nàng đang ngồi ở vị trí chủ tướng, cùng mọi người nâng cốc nói lời chúc mừng.
Trong quân đều là những hán tử thô kệch, uống rượu cũng không dùng chén mà dùng hẳn vò, ngay cả Thủy Khấu Khấu cũng như vậy. Kỷ Nam vốn dĩ có tửu lượng kém, huống chi nàng lại đang có thương tích nên không thể uống thả cửa được. Thấy mọi người dần dần đều đã ngà ngà say, nàng lặng lẽ thối lui ra ngoài.
Nàng đang định đi lên đỉnh núi Tinh Nhai, nhưng vừa mới ra khỏi doanh trại đã lập tức dừng lại, nghiêng đầu nói hờ hững: "Diêu thái y đồng ý cho huynh xuống giường rồi sao?"
Phía sau quân trướng vang lên một tiếng cười khẽ, bóng dáng màu xanh nhạt kia lại một lần nữa đạp lên ánh trăng bước tới.
Bởi vì đang bị thương nên bước đi của hắn có vẻ chậm chạp hơn so với bình thường, nhưng nhu tình trong mắt kia lại tràn đầy.
"Không cho, " Mộ Dung Nham thấp giọng cười cười, "Nhưng sao có thể không đến được chứ?"
Hắn đến gần, Kỷ Nam giả bộ không để ý tới, nhưng vẻ mặt lại dịu dàng giống như những thiếu nữ thùy mị khác. Hắn cười, vươn tay ôm hai má nàng, "Tiểu Tứ của chúng ta, qua hôm nay đã trở thành đại cô nương rồi!"
Phong tục của người dân Đại Dạ khá cởi mở, những thiếu nữ bình thường đều được nuôi dưỡng giống như những nam tử. Nhưng đến khi đến mười sáu tuổi trưởng thành, thì phải thu liễm lại để chờ gả. Cho nên vào ngày này, những gia đình bình thường đều tặng cho các cô nương một thứ đồ trang sức, với hàm ý rằng từ nay về sau nàng ấy đã trở thành một đại cô nương rồi.
Hôm nay là ngày mười lăm tháng Chạp, vào ngày này của mười sáu năm trước, Kỷ Nam cất tiếng khóc chào đời, rồi được phó thác cho thân phận "Đích tử" của Trấn Nam vương, bắt đầu một cuộc sống vô cùng gian khổ.
Từ trước tới nay, nàng chưa từng nghĩ rằng, mình cũng sẽ có một ngày được đón tuổi mười sáu.
"Cái này cho nàng, hãy nhận lấy đi." Trên ngón tay thon dài của Mộ Dung Nham có treo một miếng ngọc bội, bên dưới là những sợi tơ hồng được buộc thành tua rua, Kỷ Nam chưa từng được nhìn thấy chất ngọc nào sáng bóng ôn hòa như vậy. Bên lưng có hỏa quang, nàng lại nhìn mặt trên của ngọc có khắc hai chữ "Trường Khanh", đây chính là thể chữ cổ uốn lượn tung bay mà người Nam quốc hay dùng.
"Trường, Khanh." Nàng đọc từng chữ một, rồi hỏi: "Ai là Trường Khanh?"
Mộ Dung Nham nở nụ cười, nụ cười kia bởi vì được gương mặt trắng bệch và ánh mắt sáng rực của hắn làm tôn lên, nên có vẻ đặc biệt động lòng người.
"Là ta, " Hắn nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn miếng ngọc bội kia cũng vô cùng nhu hòa, "Mộ Dung Nham, tự Trường Khanh."
Người Dạ quốc không có tên tự hay tên hiệu, những thứ tình trường triền miên như vậy, chỉ có ngời Nam quốc mới ưa thích. Cho nên hắn rất ít khi nhắc tới với người ngoài.
"Nhà mẹ đẻ Mẫu phi ta sở hữu gần như toàn bộ mỏ quặng ngọc. Đây là khối ngọc trăm năm khó gặp, được nhiều thế hệ của Diêu gia truyền lại, cũng là của hồi môn duy nhất của Mẫu phi ta. Lúc ta sinh ra, Mẫu phi đã lặng lẽ đặt tên tự cho ta, sau đó phụ hoàng lại tự tay khắc lên miếng ngọc, ý muốn bảo hộ cho ta được một đời bình an như ý." Mộ Dung Nham kéo tay nàng, trao cho nàng miếng ngọc, rồi khép lại, tay hắn bao trọn bên ngoài tay nàng, "Bây giờ ta tặng nó cho nàng, chỉ mong Tiểu Tứ nàng về sau được bình an, như ý."
Lòng bàn tay của Kỷ Nam bỗng nhiên nóng lên, khối ngọc kia giống như một đốm lửa, đang len lỏi vào huyết mạch của nàng. Nàng cúi đầu nhìn ngón tay trắng nõn như ngọc của hắn, không nói nên lời.
"Cất kỹ." Hắn thu tay, xoa xoa đầu nàng, ôn nhu nói.
Kỷ Nam thì được hình dung như một thanh kiếm bạc sắc bén, đi đến đâu càn quét đến đó, khiến giặc Tây Lý trời sinh tính tình hung ác tàn bạo chỉ vừa mới nghe thấy đã sợ mất mật. Về sau, khi mọi người nhắc tới nàng, rất ít khi dùng những tên gọi như "Đích tử của Trấn Nam vương" hoặc là "Nhi tử của Kỷ đại tướng quân", nàng bây giờ là Kỷ Nam - tướng quân của Đại Dạ.
Mà hắn, Nhị hoàng tử điềm đạm tôn quý của Đại Dạ, bị tán dương thành một vị anh hùng hữu dũng hữu mưu như hổ, chỉ dẫn dắt có năm ngàn binh sĩ Đại Dạ đã kháng trụ được chín vạn viện binh Tây Lý, vì thắng lợi cuối cùng của Hành Châu thành mà tranh thủ từng giờ từng khắc quý giá. Đây chính là lần đầu tiên Nhị hoàng tử Điện hạ xuất chinh đó nha!
Nhưng đáng tiếc, bởi vì nhiều năm sau đã xảy ra một vài biến cố, cho nên khi sử sách ghi lại trận chiến Hành Châu thành, đều xóa đi bóng dáng của Mộ Dung Nham, toàn bộ công lao đã được chuyển dời sang cho Kỷ Nam, để nàng được đời sau ca tụng là Tướng quân vương.
Đời sau, mọi người đều cảm thấy hứng thú với đoạn lịch sử này, nhưng mà trong "Đại Dạ dật sự" lại chỉ viết không rõ ràng như sau: Khi đó, Tướng quân vương bộc lộ tài năng anh dũng vô song, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nhưng trong trận chiến Hành Châu, Tướng quân vương công kích đã lâu mà không thành công, về sau may mắn được Diêu cung công tử đi theo tương trợ, cùng nhau đánh bại hai mươi vạn quân Tây Lý, nên đã được ghi tạc vào sử sách.
***
Người mà sau này được "Ghi tạc vào sử sách" kia, kỳ thật lúc này cũng không được ổn cho lắm.
Chẳng hề có được sự hăng hái dũng mãnh mà người đời sau tôn thờ. Vết thương trên lưng Kỷ Nam bởi vì vừa rồi hoạt động mạnh nên đã vỡ tung ra. Nội thương cũng bởi vì nhiều ngày bị ngừng thuốc nên đã tái phát. Nàng bám lấy cửa lều, ho khan không ngừng, cuối cùng trong cổ họng bỗng nhiên cảm thấy có vị ngòn ngọt, hóa ra nàng bị thổ huyết.
Kỷ Nam nhíu mày lấy ống tay áo định lau đi, bỗng nhiên trước mặt có một chiếc khăn lụa sạch sẽ trắng phau duỗi tới, nàng ngẩng đầu nhìn, là Lý Hà Việt.
Mới mấy ngày không gặp, mà hắn đã gầy sụp đi rất nhiều, vốn dĩ là một thanh niên hoạt bát tráng kiện, hiện giờ trên trán lại có thêm vẻ ưu sầu.
Thấy Kỷ Nam không nhận lấy, ánh mắt hắn trở nên buồn bã, yên lặng thu tay, xiết chặt lấy tấm khăn kia trong lòng bàn tay.
"Dung Nham... Nhị hoàng tử Điện Hạ... tình trạng vết thương đã khá hơn chút nào chưa?" Hắn nhìn chằm chằm vào vạt áo của Kỷ Nam, thấp giọng hỏi.
Kỷ Nam kể lại chuyện Mộ Dung Nham đã tỉnh lại cho hắn, rồi thân thiết hỏi: "Hà Việt, có phải huynh bị thương hay không? Sao sắc mặt lại xấu thế kia?"
Lý Hà Việt lắc đầu cười khổ, nói: "So với Điện hạ, thương tổn của ta thật sự chưa là gì."
"Cái này đâu có giống..." Mặc dù Kỷ Nam vô cùng mệt mỏi, nhưng chỉ cần nghĩ tới người kia, vẫn không nhịn được cúi đầu cong cong khóe môi.
Lý Hà Việt thu lại toàn bộ biểu cảm nho nhỏ kia của nàng vào trong đáy mắt, sắc mặt nhất thời càng thêm tiều tụy khó coi. Hắn cười một cách cứng ngắc, ảm đạm nói: "Ta quả thực thua kém hắn."
Hắn nói xong lại dặn dò nàng dưỡng thương cẩn thận, rồi mới xoay người rời đi. Lúc này, Kỷ Nam đã rơi vào tình trạng kiệt sức, cũng không để tâm tới vẻ mặt và giọng nói có phần mất mát của hắn.
***
Đêm hôm đó, bởi vì rốt cuộc Mộ Dung Nham cũng đã bình an tỉnh lại, cho nên Ngô Kiền cao hứng làm một bữa tiệc ăn mừng ngay trong doanh trại, rồi mời hơn mười vị tướng lãnh đã lập công lớn lần này tới dự.
Ngoài ra, hắn ta còn lần đầu tiên sảng khoái lấy heo, trâu, dê vốn dĩ vẫn giữ lại làm thức ăn cho quân đội của hắn ta, thưởng cho toàn bộ các tướng sĩ trong quân.
Tiệc ăn mừng được bố trí ngay giữa doanh trại, chủ soái chủ trì , Ngô Kiền tự mình xắn tay áo ra trận, vui tươi hớn hở chẳng khác nào một đầu bếp, hào hứng múa cây chổi quét, quét đều tất cả các loại hương liệu nổi danh nhất Hạ Thành lên mình con dê rồi nướng khiến hương thơm tỏa ra bốn phía.
Thủy Khấu Khấu vốn dĩ rất hứng thú với việc này, cho nên lúc này đây, nàng đã không để ý tới mấy hôm trước vẫn còn vì Mộ Dung Nham và Kỷ Nam mà mắng Ngô Kiền té tát, cứ vây quanh hắn ta học hỏi kinh nghiệm, liên tục gọi "Ngô tướng quân" vô cùng thân thiết.
Những cuộc vui như thế này đương nhiên là không thể thiếu được Mộ Dung Tống, hắn xé một cái đùi dê còn chưa chín hẳn, rồi lại bị nóng đến mức cứ ném qua hết tay trái lại sang tay phải, nhưng vẫn tranh thủ thỉnh thoảng cắn được một miếng.
Trong miệng bị miếng thịt dê nóng kia làm bỏng, hắn lệ nóng doanh tròng kêu to: "Ăn ngon! Ăn ngon thật! Ăn ngon muốn chết!"
Kỷ Nam cũng đang ở đây. Buổi chiều nàng uống thuốc xong rồi đi nằm một lát, nên đã khôi phục rất nhiều, lúc này nàng đang ngồi ở vị trí chủ tướng, cùng mọi người nâng cốc nói lời chúc mừng.
Trong quân đều là những hán tử thô kệch, uống rượu cũng không dùng chén mà dùng hẳn vò, ngay cả Thủy Khấu Khấu cũng như vậy. Kỷ Nam vốn dĩ có tửu lượng kém, huống chi nàng lại đang có thương tích nên không thể uống thả cửa được. Thấy mọi người dần dần đều đã ngà ngà say, nàng lặng lẽ thối lui ra ngoài.
Nàng đang định đi lên đỉnh núi Tinh Nhai, nhưng vừa mới ra khỏi doanh trại đã lập tức dừng lại, nghiêng đầu nói hờ hững: "Diêu thái y đồng ý cho huynh xuống giường rồi sao?"
Phía sau quân trướng vang lên một tiếng cười khẽ, bóng dáng màu xanh nhạt kia lại một lần nữa đạp lên ánh trăng bước tới.
Bởi vì đang bị thương nên bước đi của hắn có vẻ chậm chạp hơn so với bình thường, nhưng nhu tình trong mắt kia lại tràn đầy.
"Không cho, " Mộ Dung Nham thấp giọng cười cười, "Nhưng sao có thể không đến được chứ?"
Hắn đến gần, Kỷ Nam giả bộ không để ý tới, nhưng vẻ mặt lại dịu dàng giống như những thiếu nữ thùy mị khác. Hắn cười, vươn tay ôm hai má nàng, "Tiểu Tứ của chúng ta, qua hôm nay đã trở thành đại cô nương rồi!"
Phong tục của người dân Đại Dạ khá cởi mở, những thiếu nữ bình thường đều được nuôi dưỡng giống như những nam tử. Nhưng đến khi đến mười sáu tuổi trưởng thành, thì phải thu liễm lại để chờ gả. Cho nên vào ngày này, những gia đình bình thường đều tặng cho các cô nương một thứ đồ trang sức, với hàm ý rằng từ nay về sau nàng ấy đã trở thành một đại cô nương rồi.
Hôm nay là ngày mười lăm tháng Chạp, vào ngày này của mười sáu năm trước, Kỷ Nam cất tiếng khóc chào đời, rồi được phó thác cho thân phận "Đích tử" của Trấn Nam vương, bắt đầu một cuộc sống vô cùng gian khổ.
Từ trước tới nay, nàng chưa từng nghĩ rằng, mình cũng sẽ có một ngày được đón tuổi mười sáu.
"Cái này cho nàng, hãy nhận lấy đi." Trên ngón tay thon dài của Mộ Dung Nham có treo một miếng ngọc bội, bên dưới là những sợi tơ hồng được buộc thành tua rua, Kỷ Nam chưa từng được nhìn thấy chất ngọc nào sáng bóng ôn hòa như vậy. Bên lưng có hỏa quang, nàng lại nhìn mặt trên của ngọc có khắc hai chữ "Trường Khanh", đây chính là thể chữ cổ uốn lượn tung bay mà người Nam quốc hay dùng.
"Trường, Khanh." Nàng đọc từng chữ một, rồi hỏi: "Ai là Trường Khanh?"
Mộ Dung Nham nở nụ cười, nụ cười kia bởi vì được gương mặt trắng bệch và ánh mắt sáng rực của hắn làm tôn lên, nên có vẻ đặc biệt động lòng người.
"Là ta, " Hắn nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn miếng ngọc bội kia cũng vô cùng nhu hòa, "Mộ Dung Nham, tự Trường Khanh."
Người Dạ quốc không có tên tự hay tên hiệu, những thứ tình trường triền miên như vậy, chỉ có ngời Nam quốc mới ưa thích. Cho nên hắn rất ít khi nhắc tới với người ngoài.
"Nhà mẹ đẻ Mẫu phi ta sở hữu gần như toàn bộ mỏ quặng ngọc. Đây là khối ngọc trăm năm khó gặp, được nhiều thế hệ của Diêu gia truyền lại, cũng là của hồi môn duy nhất của Mẫu phi ta. Lúc ta sinh ra, Mẫu phi đã lặng lẽ đặt tên tự cho ta, sau đó phụ hoàng lại tự tay khắc lên miếng ngọc, ý muốn bảo hộ cho ta được một đời bình an như ý." Mộ Dung Nham kéo tay nàng, trao cho nàng miếng ngọc, rồi khép lại, tay hắn bao trọn bên ngoài tay nàng, "Bây giờ ta tặng nó cho nàng, chỉ mong Tiểu Tứ nàng về sau được bình an, như ý."
Lòng bàn tay của Kỷ Nam bỗng nhiên nóng lên, khối ngọc kia giống như một đốm lửa, đang len lỏi vào huyết mạch của nàng. Nàng cúi đầu nhìn ngón tay trắng nõn như ngọc của hắn, không nói nên lời.
"Cất kỹ." Hắn thu tay, xoa xoa đầu nàng, ôn nhu nói.
Bình luận truyện