Khanh Vốn Giai Nhân
Chương 44
Edit: salemsmall
Đột nhiên ngón giữa cảm thấy tê dại đến tận xương, nàng quay đầu lại, thấy Mộ Dung Nham đang một tay đỡ nàng trên người mình, tay kia cầm lấy bàn tay nàng, đưa từng ngón tay vào miệng, lần lượt mút. Nàng trừng hắn, chỉ thấy hai gò má hắn ửng hồng, đôi mắt hoa đào lóe lên những tia sáng vô cùng động lòng người đang nhìn nàng chăm chú, như muốn câu hồn người khác...
_____________
Nhị hoàng tử điện hạ và Quốc sư đại nhân đều say bí tỉ, đợi đến ngày hôm sau, khi hai người tỉnh lại thì đã quá trưa.
Mộ Dung Nham đưa tay vỗ vỗ cái đầu đau đớn sau khi bị say rượu của chính mình, vừa ngáp vừa nhìn dáng vẻ hốt hoảng khi rửa mặt của quốc sư đại nhân.
Ha ha! Cái tên giống núi băng vạn năm này, mà cũng có lúc hoảng hốt. Mộ Dung Nham thoải mái uống một hớp trà rồi cười tủm tỉm.
"Ngươi thì biết cái gì?" Quốc sư đại nhân đang mặc lại y phục, khinh bỉ liếc nhìn người đang hả hê nằm trên giường.
Tuy rằng kể từ khi cha sinh mẹ đẻ cho đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn bị đánh, vừa đau vừa mất mặt, nhưng sau khi đánh xong, người nhà họ Kỷ sẽ công nhận hắn là tiểu tế. Hôm nay hắn đang lo lắng về chuyện nhạc phụ đại nhân sẽ tiếp đón mình và phu nhân về lại mặt. Loại tâm tình vừa căng thẳng vừa vinh hạnh này, kẻ danh bất chính ngôn bất thuận nào đó, chỉ có thể canh ba nửa đêm nhảy cửa sổ đi vào, thì sao có thể hiểu được.
Ý tứ này của hắn hiện lên quá rõ ràng trong ánh mắt, là một người thông minh, nên dĩ nhiên Mộ Dung Nham cũng hiểu.
Lúc này, vẻ mặt xanh tím của quốc sư đại nhân cũng không còn là cảnh đẹp ý vui nữa rồi. Mộ Dung Nham nhìn ra ngoài trời sáng choang, ai oán nhắm nghiền hai mắt lại, mệt mỏi ngã xuống giường.
Quốc sư cúi xuống liếc nhìn hắn, tâm trạng vô cùng tốt xoay người vui vẻ bước đi.
***
Buổi tối, kẻ danh bất chính, ngôn bất thuận này lại buồn bực nhảy từ cửa sổ mà vào, tóm lấy Kỷ Nam đang nhàn nhã đọc Trúc Chi từ bên cửa sổ, sau đó hắn giống như quỷ háo sắc vừa hôn vừa xoa, ngay cả giường cũng không lên, đã vội vàng mà thô lỗ ấn nàng lên bức tường bên cạnh tấm bình phong.
Đáng thương cho Kỷ Nam, một khắc trước còn đang đọc "vật đính ước" vừa hàm súc vừa nhã nhặn, một khắc sau đã bị chủ nhân của nó thô bạo túm lấy.
"Chàng chết đi..." Nàng nỗ lực bám lấy hắn, khuôn mặt đỏ ửng, thở hổn hển vửa đấm hắn vừa nhỏ giọng mắng chửi.
"Ta chết thì Tiểu Tứ có vì ta mà thủ tiết hay không?" Hắn dán chặt vào nàng, hơi thở nóng bỏng gấp gáp, hỏi.
Kỷ Nam lầm bầm "Có" một tiếng, nói: "Đó là điều đương nhiên... Dù sao thì ta cũng không gả được cho người khác!"
Nàng ra vẻ được sủng mà kiêu, lại còn đưa tay ra ôm lấy hắn, vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn tựa đầu vào bờ vai hắn.
Mộ Dung Nham vừa tức vừa hận vừa yêu, lúc này cũng không nhớ đến phải thương xót nàng nữa.
Hôm nay hắn bị phong thái "con rể chính quy" của quốc sư đại nhân đả kích thực không nhẹ. Nhìn lại thì, hắn đến tận canh ba mỗi đêm mới dám đến, chưa đến canh năm đã lại phải đi, chưa bao giờ được đàng hoàng ôm nàng ngủ cho tới hửng sáng. Tốt xấu gì thì hắn cũng đường đường là một hoàng tử điện hạ, nhưng ngay cả trong mộng cũng phải để ý đến canh giờ để rời giường. Thỉnh thoảng nhảy qua cửa sổ còn bị rách cả y phục, vận khí không tốt thì lại còn bị Đại tướng quân mặt hằm hằm chặn ở đầu tường. Ngẫm lại, hắn cảm thấy thật bực bội trong lòng.
Hắn cố ý động càng lúc càng mạnh, khiến nàng bị lắc lư từ trên xuống dưới, lưng bị cọ sát vào vách tường, đỏ ửng một mảng lớn. Nàng bị đau co rúm người lại về phía hắn, ngược lại càng tiện nghi cho hắn, chẳng những vừa đâm mạnh và sâu hơn, mà còn nói những lời khiêu khích càn rỡ hơn. Kỷ Nam thở gấp nói không nên lời, thân thể cũng mềm nhũn, những chiêu thức lợi hại đều không dùng được, đành phải mặc hắn vê tròn bóp nghiến, bắt nạt trút giận.
Có lẽ là do động tĩnh quá lớn, nên bên ngoài phòng ngủ của Tứ thiếu gia vốn dĩ xưa nay không cho phép có người lại gần bỗng vang lên giọng nói rụt rè e lệ của tỳ nữ hầu đêm: "Tứ thiếu gia... Có gì sai bảo ạ?"
Lúc này, đèn dầu trong phòng vẫn chưa tắt, nên nếu không lên tiếng trả lời thì không ổn. Kỷ Nam níu lấy lỗ tai hắn, cố gắng dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn ngừng lại, nhưng hắn như thể bị ma làm, không thèm quan tâm đến; mà ngược lại còn càng ra sức ức hiếp nàng, khiến nàng không thể thốt lên một tiếng.
Ở bên ngoài, tỳ nữ lại hỏi lại một lần, có vẻ như muốn đẩy cửa tiến vào.
Kỷ Nam nhanh chóng co rút, trong mắt nhuộm một tầng sương mỏng. Trên gương mặt mỹ lệ trắng nõn lộ ra vẻ thẹn thùng khiến Mộ Dung Nham bị mê hoặc như muốn bay mất ba hồn bảy vía, sống lưng tê dại. Sau vài cú thúc nặng nề, hắn nằm trên người nàng thở gấp.
Kỷ Nam cố nén cảm giác hoa mắt chóng mặt, vươn tay che miệng hắn, gắng gượng cất giọng đáp: "Không có... gì!"
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng còn cảm thấy hoảng sợ hơn... Giọng nói ban nãy của nàng vừa nghẹn ngào lại vừa có cảm giác quyến rũ đặc biệt, khiến chính nàng nghe xong cũng cảm thấy người mình nóng lên.
Tỳ nữ ở bên ngoài nghe vậy thì không dám vào nữa, nhưng vẫn lo lắng không lập tức rời đi ngay mà chần chừ đứng ở đó. Kỷ Nam đang muốn lên tiếng đuổi nàng ta đi xa một chút, đột nhiên ngón giữa cảm thấy tê dại đến tận xương. Nàng quay đầu lại, thấy Mộ Dung Nham đang một tay đỡ nàng trên người mình, tay kia cầm lấy bàn tay nàng, đưa từng ngón tay vào miệng, lần lượt mút. Nàng trừng hắn, chỉ thấy hai gò má hắn ửng hồng, đôi mắt hoa đào lóe lên những tia sáng vô cùng động lòng người đang nhìn nàng chăm chú, như muốn câu hồn người khác...
***
Nửa đêm, không trăng không sao.
Kỷ Nam ghé vào lồng ngực ướt dính mồ hôi của hắn, lắng nghe giọng nói trầm ấm của hắn đang thuật lại những chuyện của mấy ngày qua. Nghe hắn nói đã mấy ngày không ngủ không nghỉ chạy đi chạy lại giữa Ám Dạ cốc và Thượng Kinh để thiên tân vạn khổ lấy được lệnh bài Ly Vẫn, nàng im lặng một lúc mới nói: "Lẽ ra ta phải đi mới đúng, chàng từ Tây Lý trở về đây còn chưa được nghỉ ngơi thật tốt. Những vết thương kia còn chưa lành hẳn... Thân thể vẫn quan trọng hơn."
Thực ra, vì nàng mà Mộ Dung Nham không chỉ mất đi giang sơn, mà ngay cả công lực của bản thân, cũng bởi vì bị thương tổn triền miên nên đã mất đi ba bốn phần rồi. Diêu Viễn nói, hắn đã bị thương lại càng thêm thương, tim phổi đều bị tổn thương, cả đời này, muốn luyện võ đạt tới đỉnh cao là vô vọng rồi.
Mặc dù Kỷ Nam không hiểu cặn kẽ về y thuật, nhưng nàng xuất thân là Tướng quân thế gia, lại là một cao thủ luyện võ, cho nên làm sao có thể không biết về thương thế của hắn được chứ? Chỉ là, nàng có lỗi với Mộ Dung Nham không chỉ riêng chuyện này, cho nên vò đã mẻ thì lại sứt, nàng chưa từng có ý nói gì đó, chỉ yên lặng ở bên chăm sóc hắn, cũng muốn hắn sẽ vì nàng mà bảo vệ cho chính mình.
Dù sao cả đời này, ngoại trừ Đại Dạ, thì còn lại toàn bộ đều dành cho hắn.
Một câu cuối của nàng tiết lộ sự áy này. Mộ Dung Nham vừa nghe liền hiểu suy nghĩ trong nội tâm nàng. Trong bóng tối, hắn khẽ nhướng mày rồi nở một nụ cười, nhưng cũng không khuyên giải mà cúi đầu dán sát vào tai nàng, khẽ nỉ non: "Nếu nàng không mê người như vậy... Thì ta đã có thể tĩnh dưỡng thật tốt rồi."
Kỷ Nam nghe lời này xong thì lúng túng, nâng người lên vung một quyền đến khuôn mặt tuấn tú của hắn. Nhưng cho dù Mộ Dung Nham có mất đi ba bốn phần nội lực, võ công quyền cước hay là nàng đang ở phía trên, cho dù đây chỉ là thú vui chốn khuê phòng nên hắn không đánh trả, nhưng ngay cả một cọng lông mi của hắn, nàng cũng không chạm tới được.
Qua một lúc, Kỷ Nam mệt mỏi thở phì phò, hắn lại vẫn hứng thú dạt dào, ung dung ngắm nhìn nàng.
"Chàng!" Kỷ Nam nổi giận, thu tay lại, ngồi trên người hắn, chu mỏ trừng mắt nhìn.
Bộ dạng thanh tú động lòng người này quả thực khiến Mộ Dung Nham yêu chết đi được, mặt mày hớn hở tự nguyện dâng tay lên cho nàng, "Được rồi, được rồi... Nếu Thần Võ đại tướng quân muốn phạt tại hạ, ừm, xin cứ tự nhiên..."
Lời còn chưa dứt, Kỷ Nam đã cúi đầu cắn mạnh một cái lên cánh tay hắn.
"Ai..." Mộ Dung Nham làm bộ hít sâu vào một hơi, nhìn dấu răng nhỏ xinh, nhẹ giọng thở dài: "Người người đều nói Thần Võ đại tướng quân là anh húng cái thế, nhưng mà họ không biết rằng, kỳ thật đại tướng quân của chúng ta tinh thông nhất không phải là võ thuật... Mà là... Cắn người."
Hắn nói hai chữ cuối cùng hết sức mập mờ, chọc cho Kỷ Nam đỏ mặt, giương nanh múa vuốt nhào tới, lại bị hắn dùng một tay bắt được, dễ dàng đè xuống dưới thân.
"Tiểu Tứ, hai ngày nữa theo ta vào cung một chuyến nhé..." Hắn áp sát nàng, vừa chậm rãi cử động, vừa cắn vành tai nàng, khẽ thổi khí trêu chọc.
Kỷ Nam đang đắm chìm trong mê ly, toàn thân như bị điện giật, nhỏ giọng thở gấp, mơ mơ hồ hồ hỏi hắn: "Đi gặp ai?"
"Gặp phụ hoàng ta... Đi cùng ta được không?" Dần dần, hắn không khống chế được sức lực, chốc lát lại đâm mạnh hơn. Kỷ Nam không kìm chế được mà run rẩy, từ từ nhắm hai mắt lại, cắn môi khẽ ngâm nga; mặt mày nàng hồng hào mềm mại. Hắn dùng động tác nặng nề ép nàng tỉnh táo lại. Nàng lặng lẽ mở mắt, mê mê mang mang nhìn hắn.
"Được... Ta nguyện cùng chàng đi bất cứ đâu." Nàng vui vẻ cười rộ lên.
***
Trời còn chưa sáng, hắn vừa định đi theo thói quen thì Kỷ Nam lặng lẽ tỉnh lại.
Nàng cuộn mình trong chăn nhìn động tác ưu nhã của hắn khi mặc y phục, không nói một lời mà yên lặng nở nụ cười. Đợi hắn mặc xong, đang định nhẹ nhàng xuống giường thì nàng đột nhiên vươn tay ôm lấy eo hắn.
"Khụ..." Mộ Dung Nham bỗng nhiên sững người lại, hạ giọng nói xuống cực thấp, "Xem ra, đêm qua ta vẫn còn quá thương tình nàng rồi..."
Kỷ Nam ló đầu ra từ bên hông hắn, tóc mai tán loạn nhưng trông lại vô cùng đáng yêu: "Ta chính là Thần Võ đại tướng quân vừa hành quân gấp ba ngày ba đêm mà đã có thể lập tức ra trận giết giặc đó nha!"
Mộ Dung Nham chậm rãi quay đầu, trong đôi mắt tràn đầy sự vui vẻ, "Vậy, Thần Võ đại tướng quân, có gì chỉ bảo ạ?"
"Ở lại ngủ cùng ta một lát nhé!" Trông nàng vẫn còn buồn ngủ, đưa tay lắc lắc hắn, khẩn cầu nói.
Cả trái tim Mộ Dung Nham như muốn mềm ra, ngón tay hắn vuốt ve mái tóc đen dày rối bù của nàng, giọng nói càng thêm ôn nhu: "Tiểu Tứ, nàng không cần phải cố tình làm như vậy với ta, mặc dù ta rất thích nàng như thế này... Ta biết rõ trong lòng nàng cảm thấy áy náy với ta, muốn ta vui vẻ bằng bất cứ giá nào. Nhưng ta đã hứa sẽ cho nàng cả đời như nguyện, sao có thể đành lòng nhìn nàng cẩn trọng dè dặt như vậy với ta được chứ?"
"Ta không có mà..."
"Thật không có ư? Thật sự không cố ép mình phải đối xử tốt với ta sao?"
"Ta không có!" Nàng cãi lại, tức giận liếc hắn một cái, cánh tay đang ôm eo hắn lại ôm chặt hơn chút nữa, "Ta không cố tình... Ta chỉ là muốn làm như vậy với chàng, chàng không muốn sao?"
Nàng ra vẻ hung dữ trợn mắt lên. Mộ Dung Nham nhìn nàng hồi lâu, mới kéo nàng từ trong chăn ra ôm vào trong lòng, vỗ về dỗ dành nàng như một đứa bé, "Sao có thể... Không muốn chứ!"
Nàng muốn phóng thích sự áy náy trong lòng như vậy, thì cứ tùy nàng đi - Mộ Dung Nham thầm nghĩ, có cái gì quan trọng hơn nữa đâu, chỉ cần nàng thích là tốt rồi.
Nghĩ đến đây, hắn cười, hỏi: "Nhưng mà lát nữa hạ nhân nhà nàng sẽ thức dậy, ban ngày ban mặt, hành động có nhiều chỗ bất tiện..."
"Vậy chàng cứ ở chỗ này cả ngày đi! Buổi sáng ta có chút việc, nhưng buổi chiều ta lại rảnh rỗi. Giữa trưa chúng ta sẽ sai người dọn cơm ở trong phòng. Bình thường, lúc ta nghỉ ở nhà cũng đều như vậy." Nàng đưa tay nhéo gò má hắn, cười giảo hoạt, "Hôm qua Trần Ngộ Bạch không thể đón được Tiểu Ly, nên hôm nay sẽ còn tới nữa... Hôm qua cha ta đã nói: Có lẽ vết thương trên người hắn đã đỡ hơn nhiều rồi... Cho nên hôm nay, ba người Kỷ Tây, Kỷ Bắc và ta sẽ giống như hôm qua, không cần tới quân doanh..."
Mộ Dung Nham sững sờ, ngay sau đó thiếu chút nữa thì phá lên cười.
***
Ngày hôm ấy, Mộ Dung Nham núp trong một góc khuất nơi Kỷ gia thường luyện binh, nhìn màn biểu diễn trăm năm khó gặp, lại quấn quýt với Kỷ Nam suốt cả ngày, thời thời khắc khắc không chia lìa, quả thực đã bù đắp được đầy đủ nỗi thương tâm mà quốc sư đã gây ra cho hắn trước đó.
Mấy ngày sau, là ngày tiến cung mà hắn đã từng nói.
Trên xe ngựa, Kỷ Nam nhìn chằm chằm không chớp mắt vào người đối diện. Mộ Dung Nham bị nàng nhìn có chút không được tự nhiên, buông cuốn sách trong tay xuống, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên: "Có chuyện gì nàng cứ nói đi."
"Tại sao ta lại phải đi cùng?" Nàng chớp chớp mắt, "Khắp thiên hạ ai cũng biết Hoàng đế Dạ quốc vô cùng tán thưởng Nhị hoàng tử của ông. Đánh cờ, thưởng hoa, làm thơ, cưỡi ngựa bắn cung, phụ tử quân thần hai người không có gì không thảo luận được. Xưa nay, số lần mà chàng gặp Hoàng thượng hẳn là còn nhiều hơn của các Hoàng tử khác cộng lại đi?"
Mộ Dung Nham dường như đang nghĩ ngợi gì đó, thật lâu sau mới khẽ gật đầu, nở nụ cười khổ: "Nhưng những lần đó, người mà ta gặp chỉ là Hoàng đế, hoặc là phụ thân... Còn lần này, người mà ta gặp là phụ hoàng."
Kỷ Nam thực sự không hiểu, nhưng thái độ của hắn lúc này không giống với lúc trước. Mà sự khác biệt ấy, hắn lại muốn cùng nàng trải qua, nên trong thâm tâm nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Nàng kéo tay hắn, lắc nhẹ, dịu dàng nói: "Đừng sợ."
Mộ Dung Nham bật cười, vốn muốn trêu ghẹo nàng hai câu, lại phát hiện cổ họng mình như nghẹn lại. Những lời nói đùa thoải mái trước kia một câu cũng không nói nên lời. Lúc này hắn mới ngoan ngoãn chấp nhận hai chữ kia của nàng.
***
Dường như Mộ Dung Thiên hạ đã sớm biết bọn họ sẽ tới, nên dọc đường, hai người họ báo tin rất thuận lợi. Không bao lâu sau đã đứng trước mặt hoàng đế.
Mộ Dung Nham quỳ xuống hành lễ. Kỷ Nam cũng vậy, nhưng khi nàng dập đầu theo hắn, nàng rõ ràng cảm nhận được, cái lễ ngày hôm nay của hắn không hề giống với ngày thường... Thiếu đi phần cung kính mà hắn đã từng cố ý thể hiện, nhiều hơn một chút chân thành điềm đạm mà nàng vẫn quen thuộc.
"Đứng lên đi hai vị môn chủ." Hoàng đế vẫn thoải mái trêu trọc hai thần tử đắc lực của hắn như thường, "Có thượng sách gì muốn hiến cho trẫm sao?"
Mộ Dung Nham không đứng dậy, chỉ ngẩng đầu nói: "Không ạ, phụ hoàng, là việc riêng của hài nhi."
Mộ Dung Thiên Hạ nhíu mày, nhìn về phía nhi tử mà ông tâm đắc nhất, "Việc riêng của Nham Nhi? Vậy sao còn đưa Thần Võ đại tướng quân theo."
Mộ Dung Nham không nói, chỉ yên lặng nhìn ông.
Kỳ thật, có lẽ chính Mộ Dung Nham cũng không biết, đôi mắt này của hắn giống đôi mắt của mẫu phi biết bao.
Nữ nhân xinh đẹp ấy đã từng là một đóa hoa đào nở rộ trong sinh mệnh của Mộ Dung Thiên hạ. Trước kia, ông từng yêu nhất đôi mắt xinh đẹp ấy của bà... Sáng ngời, dịu dàng, thiện lương, bình thản.
Quan trọng nhất là: Nữ tử Đại Dạ không có ánh mắt triền miên như thế.
Mà nhi tử độc nhất của hai người, được thừa hưởng ánh mắt triền miên ấy, bởi vậy Mộ Dung Thiên Hạ biết rõ, đứa nhỏ này đa tình trượng nghĩa, không thể làm quân vương. Nhưng ông vẫn nguyện ý dùng an nguy của giang sơn này, để dốc sức xoa dịu nỗi đau của hắn.
"Được rồi, con nói đi." Ông cũng không kiên trì nữa, dịu giọng nói với Mộ Dung Nham.
Mộ Dung Nham vái một cái thật sâu, vẫn cúi mặt nguyên tại chỗ, nhưng giọng nói cất lên lại vô cùng rõ ràng và kiên định: "Hài nhi bất hiếu, lần này tới là cầu xin phụ hoàng ban cho đất phong... Hài nhi nguyện cả đời này sẽ xa rời Thượng Kinh, hổ thẹn sống qua ngày đoạn tháng ở đất phong, ngày đêm cầu phúc cho phụ hoàng thân thể an khang, huynh đệ hòa thuận đồng lòng, quốc vận Đại Dạ luôn hưng thịnh."
Lời vừa nói ra, mặc dù Kỷ Nam không đến mức chấn động nhưng cũng ngẩn người tại chỗ.
Những lời này, rõ ràng là đang tự cầu xin được đi lưu vong, chẳng khác nào tự thừa nhận với Hoàng đế rằng hắn từng có mưu đồ tạo phản!
Đột nhiên ngón giữa cảm thấy tê dại đến tận xương, nàng quay đầu lại, thấy Mộ Dung Nham đang một tay đỡ nàng trên người mình, tay kia cầm lấy bàn tay nàng, đưa từng ngón tay vào miệng, lần lượt mút. Nàng trừng hắn, chỉ thấy hai gò má hắn ửng hồng, đôi mắt hoa đào lóe lên những tia sáng vô cùng động lòng người đang nhìn nàng chăm chú, như muốn câu hồn người khác...
_____________
Nhị hoàng tử điện hạ và Quốc sư đại nhân đều say bí tỉ, đợi đến ngày hôm sau, khi hai người tỉnh lại thì đã quá trưa.
Mộ Dung Nham đưa tay vỗ vỗ cái đầu đau đớn sau khi bị say rượu của chính mình, vừa ngáp vừa nhìn dáng vẻ hốt hoảng khi rửa mặt của quốc sư đại nhân.
Ha ha! Cái tên giống núi băng vạn năm này, mà cũng có lúc hoảng hốt. Mộ Dung Nham thoải mái uống một hớp trà rồi cười tủm tỉm.
"Ngươi thì biết cái gì?" Quốc sư đại nhân đang mặc lại y phục, khinh bỉ liếc nhìn người đang hả hê nằm trên giường.
Tuy rằng kể từ khi cha sinh mẹ đẻ cho đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn bị đánh, vừa đau vừa mất mặt, nhưng sau khi đánh xong, người nhà họ Kỷ sẽ công nhận hắn là tiểu tế. Hôm nay hắn đang lo lắng về chuyện nhạc phụ đại nhân sẽ tiếp đón mình và phu nhân về lại mặt. Loại tâm tình vừa căng thẳng vừa vinh hạnh này, kẻ danh bất chính ngôn bất thuận nào đó, chỉ có thể canh ba nửa đêm nhảy cửa sổ đi vào, thì sao có thể hiểu được.
Ý tứ này của hắn hiện lên quá rõ ràng trong ánh mắt, là một người thông minh, nên dĩ nhiên Mộ Dung Nham cũng hiểu.
Lúc này, vẻ mặt xanh tím của quốc sư đại nhân cũng không còn là cảnh đẹp ý vui nữa rồi. Mộ Dung Nham nhìn ra ngoài trời sáng choang, ai oán nhắm nghiền hai mắt lại, mệt mỏi ngã xuống giường.
Quốc sư cúi xuống liếc nhìn hắn, tâm trạng vô cùng tốt xoay người vui vẻ bước đi.
***
Buổi tối, kẻ danh bất chính, ngôn bất thuận này lại buồn bực nhảy từ cửa sổ mà vào, tóm lấy Kỷ Nam đang nhàn nhã đọc Trúc Chi từ bên cửa sổ, sau đó hắn giống như quỷ háo sắc vừa hôn vừa xoa, ngay cả giường cũng không lên, đã vội vàng mà thô lỗ ấn nàng lên bức tường bên cạnh tấm bình phong.
Đáng thương cho Kỷ Nam, một khắc trước còn đang đọc "vật đính ước" vừa hàm súc vừa nhã nhặn, một khắc sau đã bị chủ nhân của nó thô bạo túm lấy.
"Chàng chết đi..." Nàng nỗ lực bám lấy hắn, khuôn mặt đỏ ửng, thở hổn hển vửa đấm hắn vừa nhỏ giọng mắng chửi.
"Ta chết thì Tiểu Tứ có vì ta mà thủ tiết hay không?" Hắn dán chặt vào nàng, hơi thở nóng bỏng gấp gáp, hỏi.
Kỷ Nam lầm bầm "Có" một tiếng, nói: "Đó là điều đương nhiên... Dù sao thì ta cũng không gả được cho người khác!"
Nàng ra vẻ được sủng mà kiêu, lại còn đưa tay ra ôm lấy hắn, vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn tựa đầu vào bờ vai hắn.
Mộ Dung Nham vừa tức vừa hận vừa yêu, lúc này cũng không nhớ đến phải thương xót nàng nữa.
Hôm nay hắn bị phong thái "con rể chính quy" của quốc sư đại nhân đả kích thực không nhẹ. Nhìn lại thì, hắn đến tận canh ba mỗi đêm mới dám đến, chưa đến canh năm đã lại phải đi, chưa bao giờ được đàng hoàng ôm nàng ngủ cho tới hửng sáng. Tốt xấu gì thì hắn cũng đường đường là một hoàng tử điện hạ, nhưng ngay cả trong mộng cũng phải để ý đến canh giờ để rời giường. Thỉnh thoảng nhảy qua cửa sổ còn bị rách cả y phục, vận khí không tốt thì lại còn bị Đại tướng quân mặt hằm hằm chặn ở đầu tường. Ngẫm lại, hắn cảm thấy thật bực bội trong lòng.
Hắn cố ý động càng lúc càng mạnh, khiến nàng bị lắc lư từ trên xuống dưới, lưng bị cọ sát vào vách tường, đỏ ửng một mảng lớn. Nàng bị đau co rúm người lại về phía hắn, ngược lại càng tiện nghi cho hắn, chẳng những vừa đâm mạnh và sâu hơn, mà còn nói những lời khiêu khích càn rỡ hơn. Kỷ Nam thở gấp nói không nên lời, thân thể cũng mềm nhũn, những chiêu thức lợi hại đều không dùng được, đành phải mặc hắn vê tròn bóp nghiến, bắt nạt trút giận.
Có lẽ là do động tĩnh quá lớn, nên bên ngoài phòng ngủ của Tứ thiếu gia vốn dĩ xưa nay không cho phép có người lại gần bỗng vang lên giọng nói rụt rè e lệ của tỳ nữ hầu đêm: "Tứ thiếu gia... Có gì sai bảo ạ?"
Lúc này, đèn dầu trong phòng vẫn chưa tắt, nên nếu không lên tiếng trả lời thì không ổn. Kỷ Nam níu lấy lỗ tai hắn, cố gắng dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn ngừng lại, nhưng hắn như thể bị ma làm, không thèm quan tâm đến; mà ngược lại còn càng ra sức ức hiếp nàng, khiến nàng không thể thốt lên một tiếng.
Ở bên ngoài, tỳ nữ lại hỏi lại một lần, có vẻ như muốn đẩy cửa tiến vào.
Kỷ Nam nhanh chóng co rút, trong mắt nhuộm một tầng sương mỏng. Trên gương mặt mỹ lệ trắng nõn lộ ra vẻ thẹn thùng khiến Mộ Dung Nham bị mê hoặc như muốn bay mất ba hồn bảy vía, sống lưng tê dại. Sau vài cú thúc nặng nề, hắn nằm trên người nàng thở gấp.
Kỷ Nam cố nén cảm giác hoa mắt chóng mặt, vươn tay che miệng hắn, gắng gượng cất giọng đáp: "Không có... gì!"
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng còn cảm thấy hoảng sợ hơn... Giọng nói ban nãy của nàng vừa nghẹn ngào lại vừa có cảm giác quyến rũ đặc biệt, khiến chính nàng nghe xong cũng cảm thấy người mình nóng lên.
Tỳ nữ ở bên ngoài nghe vậy thì không dám vào nữa, nhưng vẫn lo lắng không lập tức rời đi ngay mà chần chừ đứng ở đó. Kỷ Nam đang muốn lên tiếng đuổi nàng ta đi xa một chút, đột nhiên ngón giữa cảm thấy tê dại đến tận xương. Nàng quay đầu lại, thấy Mộ Dung Nham đang một tay đỡ nàng trên người mình, tay kia cầm lấy bàn tay nàng, đưa từng ngón tay vào miệng, lần lượt mút. Nàng trừng hắn, chỉ thấy hai gò má hắn ửng hồng, đôi mắt hoa đào lóe lên những tia sáng vô cùng động lòng người đang nhìn nàng chăm chú, như muốn câu hồn người khác...
***
Nửa đêm, không trăng không sao.
Kỷ Nam ghé vào lồng ngực ướt dính mồ hôi của hắn, lắng nghe giọng nói trầm ấm của hắn đang thuật lại những chuyện của mấy ngày qua. Nghe hắn nói đã mấy ngày không ngủ không nghỉ chạy đi chạy lại giữa Ám Dạ cốc và Thượng Kinh để thiên tân vạn khổ lấy được lệnh bài Ly Vẫn, nàng im lặng một lúc mới nói: "Lẽ ra ta phải đi mới đúng, chàng từ Tây Lý trở về đây còn chưa được nghỉ ngơi thật tốt. Những vết thương kia còn chưa lành hẳn... Thân thể vẫn quan trọng hơn."
Thực ra, vì nàng mà Mộ Dung Nham không chỉ mất đi giang sơn, mà ngay cả công lực của bản thân, cũng bởi vì bị thương tổn triền miên nên đã mất đi ba bốn phần rồi. Diêu Viễn nói, hắn đã bị thương lại càng thêm thương, tim phổi đều bị tổn thương, cả đời này, muốn luyện võ đạt tới đỉnh cao là vô vọng rồi.
Mặc dù Kỷ Nam không hiểu cặn kẽ về y thuật, nhưng nàng xuất thân là Tướng quân thế gia, lại là một cao thủ luyện võ, cho nên làm sao có thể không biết về thương thế của hắn được chứ? Chỉ là, nàng có lỗi với Mộ Dung Nham không chỉ riêng chuyện này, cho nên vò đã mẻ thì lại sứt, nàng chưa từng có ý nói gì đó, chỉ yên lặng ở bên chăm sóc hắn, cũng muốn hắn sẽ vì nàng mà bảo vệ cho chính mình.
Dù sao cả đời này, ngoại trừ Đại Dạ, thì còn lại toàn bộ đều dành cho hắn.
Một câu cuối của nàng tiết lộ sự áy này. Mộ Dung Nham vừa nghe liền hiểu suy nghĩ trong nội tâm nàng. Trong bóng tối, hắn khẽ nhướng mày rồi nở một nụ cười, nhưng cũng không khuyên giải mà cúi đầu dán sát vào tai nàng, khẽ nỉ non: "Nếu nàng không mê người như vậy... Thì ta đã có thể tĩnh dưỡng thật tốt rồi."
Kỷ Nam nghe lời này xong thì lúng túng, nâng người lên vung một quyền đến khuôn mặt tuấn tú của hắn. Nhưng cho dù Mộ Dung Nham có mất đi ba bốn phần nội lực, võ công quyền cước hay là nàng đang ở phía trên, cho dù đây chỉ là thú vui chốn khuê phòng nên hắn không đánh trả, nhưng ngay cả một cọng lông mi của hắn, nàng cũng không chạm tới được.
Qua một lúc, Kỷ Nam mệt mỏi thở phì phò, hắn lại vẫn hứng thú dạt dào, ung dung ngắm nhìn nàng.
"Chàng!" Kỷ Nam nổi giận, thu tay lại, ngồi trên người hắn, chu mỏ trừng mắt nhìn.
Bộ dạng thanh tú động lòng người này quả thực khiến Mộ Dung Nham yêu chết đi được, mặt mày hớn hở tự nguyện dâng tay lên cho nàng, "Được rồi, được rồi... Nếu Thần Võ đại tướng quân muốn phạt tại hạ, ừm, xin cứ tự nhiên..."
Lời còn chưa dứt, Kỷ Nam đã cúi đầu cắn mạnh một cái lên cánh tay hắn.
"Ai..." Mộ Dung Nham làm bộ hít sâu vào một hơi, nhìn dấu răng nhỏ xinh, nhẹ giọng thở dài: "Người người đều nói Thần Võ đại tướng quân là anh húng cái thế, nhưng mà họ không biết rằng, kỳ thật đại tướng quân của chúng ta tinh thông nhất không phải là võ thuật... Mà là... Cắn người."
Hắn nói hai chữ cuối cùng hết sức mập mờ, chọc cho Kỷ Nam đỏ mặt, giương nanh múa vuốt nhào tới, lại bị hắn dùng một tay bắt được, dễ dàng đè xuống dưới thân.
"Tiểu Tứ, hai ngày nữa theo ta vào cung một chuyến nhé..." Hắn áp sát nàng, vừa chậm rãi cử động, vừa cắn vành tai nàng, khẽ thổi khí trêu chọc.
Kỷ Nam đang đắm chìm trong mê ly, toàn thân như bị điện giật, nhỏ giọng thở gấp, mơ mơ hồ hồ hỏi hắn: "Đi gặp ai?"
"Gặp phụ hoàng ta... Đi cùng ta được không?" Dần dần, hắn không khống chế được sức lực, chốc lát lại đâm mạnh hơn. Kỷ Nam không kìm chế được mà run rẩy, từ từ nhắm hai mắt lại, cắn môi khẽ ngâm nga; mặt mày nàng hồng hào mềm mại. Hắn dùng động tác nặng nề ép nàng tỉnh táo lại. Nàng lặng lẽ mở mắt, mê mê mang mang nhìn hắn.
"Được... Ta nguyện cùng chàng đi bất cứ đâu." Nàng vui vẻ cười rộ lên.
***
Trời còn chưa sáng, hắn vừa định đi theo thói quen thì Kỷ Nam lặng lẽ tỉnh lại.
Nàng cuộn mình trong chăn nhìn động tác ưu nhã của hắn khi mặc y phục, không nói một lời mà yên lặng nở nụ cười. Đợi hắn mặc xong, đang định nhẹ nhàng xuống giường thì nàng đột nhiên vươn tay ôm lấy eo hắn.
"Khụ..." Mộ Dung Nham bỗng nhiên sững người lại, hạ giọng nói xuống cực thấp, "Xem ra, đêm qua ta vẫn còn quá thương tình nàng rồi..."
Kỷ Nam ló đầu ra từ bên hông hắn, tóc mai tán loạn nhưng trông lại vô cùng đáng yêu: "Ta chính là Thần Võ đại tướng quân vừa hành quân gấp ba ngày ba đêm mà đã có thể lập tức ra trận giết giặc đó nha!"
Mộ Dung Nham chậm rãi quay đầu, trong đôi mắt tràn đầy sự vui vẻ, "Vậy, Thần Võ đại tướng quân, có gì chỉ bảo ạ?"
"Ở lại ngủ cùng ta một lát nhé!" Trông nàng vẫn còn buồn ngủ, đưa tay lắc lắc hắn, khẩn cầu nói.
Cả trái tim Mộ Dung Nham như muốn mềm ra, ngón tay hắn vuốt ve mái tóc đen dày rối bù của nàng, giọng nói càng thêm ôn nhu: "Tiểu Tứ, nàng không cần phải cố tình làm như vậy với ta, mặc dù ta rất thích nàng như thế này... Ta biết rõ trong lòng nàng cảm thấy áy náy với ta, muốn ta vui vẻ bằng bất cứ giá nào. Nhưng ta đã hứa sẽ cho nàng cả đời như nguyện, sao có thể đành lòng nhìn nàng cẩn trọng dè dặt như vậy với ta được chứ?"
"Ta không có mà..."
"Thật không có ư? Thật sự không cố ép mình phải đối xử tốt với ta sao?"
"Ta không có!" Nàng cãi lại, tức giận liếc hắn một cái, cánh tay đang ôm eo hắn lại ôm chặt hơn chút nữa, "Ta không cố tình... Ta chỉ là muốn làm như vậy với chàng, chàng không muốn sao?"
Nàng ra vẻ hung dữ trợn mắt lên. Mộ Dung Nham nhìn nàng hồi lâu, mới kéo nàng từ trong chăn ra ôm vào trong lòng, vỗ về dỗ dành nàng như một đứa bé, "Sao có thể... Không muốn chứ!"
Nàng muốn phóng thích sự áy náy trong lòng như vậy, thì cứ tùy nàng đi - Mộ Dung Nham thầm nghĩ, có cái gì quan trọng hơn nữa đâu, chỉ cần nàng thích là tốt rồi.
Nghĩ đến đây, hắn cười, hỏi: "Nhưng mà lát nữa hạ nhân nhà nàng sẽ thức dậy, ban ngày ban mặt, hành động có nhiều chỗ bất tiện..."
"Vậy chàng cứ ở chỗ này cả ngày đi! Buổi sáng ta có chút việc, nhưng buổi chiều ta lại rảnh rỗi. Giữa trưa chúng ta sẽ sai người dọn cơm ở trong phòng. Bình thường, lúc ta nghỉ ở nhà cũng đều như vậy." Nàng đưa tay nhéo gò má hắn, cười giảo hoạt, "Hôm qua Trần Ngộ Bạch không thể đón được Tiểu Ly, nên hôm nay sẽ còn tới nữa... Hôm qua cha ta đã nói: Có lẽ vết thương trên người hắn đã đỡ hơn nhiều rồi... Cho nên hôm nay, ba người Kỷ Tây, Kỷ Bắc và ta sẽ giống như hôm qua, không cần tới quân doanh..."
Mộ Dung Nham sững sờ, ngay sau đó thiếu chút nữa thì phá lên cười.
***
Ngày hôm ấy, Mộ Dung Nham núp trong một góc khuất nơi Kỷ gia thường luyện binh, nhìn màn biểu diễn trăm năm khó gặp, lại quấn quýt với Kỷ Nam suốt cả ngày, thời thời khắc khắc không chia lìa, quả thực đã bù đắp được đầy đủ nỗi thương tâm mà quốc sư đã gây ra cho hắn trước đó.
Mấy ngày sau, là ngày tiến cung mà hắn đã từng nói.
Trên xe ngựa, Kỷ Nam nhìn chằm chằm không chớp mắt vào người đối diện. Mộ Dung Nham bị nàng nhìn có chút không được tự nhiên, buông cuốn sách trong tay xuống, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên: "Có chuyện gì nàng cứ nói đi."
"Tại sao ta lại phải đi cùng?" Nàng chớp chớp mắt, "Khắp thiên hạ ai cũng biết Hoàng đế Dạ quốc vô cùng tán thưởng Nhị hoàng tử của ông. Đánh cờ, thưởng hoa, làm thơ, cưỡi ngựa bắn cung, phụ tử quân thần hai người không có gì không thảo luận được. Xưa nay, số lần mà chàng gặp Hoàng thượng hẳn là còn nhiều hơn của các Hoàng tử khác cộng lại đi?"
Mộ Dung Nham dường như đang nghĩ ngợi gì đó, thật lâu sau mới khẽ gật đầu, nở nụ cười khổ: "Nhưng những lần đó, người mà ta gặp chỉ là Hoàng đế, hoặc là phụ thân... Còn lần này, người mà ta gặp là phụ hoàng."
Kỷ Nam thực sự không hiểu, nhưng thái độ của hắn lúc này không giống với lúc trước. Mà sự khác biệt ấy, hắn lại muốn cùng nàng trải qua, nên trong thâm tâm nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Nàng kéo tay hắn, lắc nhẹ, dịu dàng nói: "Đừng sợ."
Mộ Dung Nham bật cười, vốn muốn trêu ghẹo nàng hai câu, lại phát hiện cổ họng mình như nghẹn lại. Những lời nói đùa thoải mái trước kia một câu cũng không nói nên lời. Lúc này hắn mới ngoan ngoãn chấp nhận hai chữ kia của nàng.
***
Dường như Mộ Dung Thiên hạ đã sớm biết bọn họ sẽ tới, nên dọc đường, hai người họ báo tin rất thuận lợi. Không bao lâu sau đã đứng trước mặt hoàng đế.
Mộ Dung Nham quỳ xuống hành lễ. Kỷ Nam cũng vậy, nhưng khi nàng dập đầu theo hắn, nàng rõ ràng cảm nhận được, cái lễ ngày hôm nay của hắn không hề giống với ngày thường... Thiếu đi phần cung kính mà hắn đã từng cố ý thể hiện, nhiều hơn một chút chân thành điềm đạm mà nàng vẫn quen thuộc.
"Đứng lên đi hai vị môn chủ." Hoàng đế vẫn thoải mái trêu trọc hai thần tử đắc lực của hắn như thường, "Có thượng sách gì muốn hiến cho trẫm sao?"
Mộ Dung Nham không đứng dậy, chỉ ngẩng đầu nói: "Không ạ, phụ hoàng, là việc riêng của hài nhi."
Mộ Dung Thiên Hạ nhíu mày, nhìn về phía nhi tử mà ông tâm đắc nhất, "Việc riêng của Nham Nhi? Vậy sao còn đưa Thần Võ đại tướng quân theo."
Mộ Dung Nham không nói, chỉ yên lặng nhìn ông.
Kỳ thật, có lẽ chính Mộ Dung Nham cũng không biết, đôi mắt này của hắn giống đôi mắt của mẫu phi biết bao.
Nữ nhân xinh đẹp ấy đã từng là một đóa hoa đào nở rộ trong sinh mệnh của Mộ Dung Thiên hạ. Trước kia, ông từng yêu nhất đôi mắt xinh đẹp ấy của bà... Sáng ngời, dịu dàng, thiện lương, bình thản.
Quan trọng nhất là: Nữ tử Đại Dạ không có ánh mắt triền miên như thế.
Mà nhi tử độc nhất của hai người, được thừa hưởng ánh mắt triền miên ấy, bởi vậy Mộ Dung Thiên Hạ biết rõ, đứa nhỏ này đa tình trượng nghĩa, không thể làm quân vương. Nhưng ông vẫn nguyện ý dùng an nguy của giang sơn này, để dốc sức xoa dịu nỗi đau của hắn.
"Được rồi, con nói đi." Ông cũng không kiên trì nữa, dịu giọng nói với Mộ Dung Nham.
Mộ Dung Nham vái một cái thật sâu, vẫn cúi mặt nguyên tại chỗ, nhưng giọng nói cất lên lại vô cùng rõ ràng và kiên định: "Hài nhi bất hiếu, lần này tới là cầu xin phụ hoàng ban cho đất phong... Hài nhi nguyện cả đời này sẽ xa rời Thượng Kinh, hổ thẹn sống qua ngày đoạn tháng ở đất phong, ngày đêm cầu phúc cho phụ hoàng thân thể an khang, huynh đệ hòa thuận đồng lòng, quốc vận Đại Dạ luôn hưng thịnh."
Lời vừa nói ra, mặc dù Kỷ Nam không đến mức chấn động nhưng cũng ngẩn người tại chỗ.
Những lời này, rõ ràng là đang tự cầu xin được đi lưu vong, chẳng khác nào tự thừa nhận với Hoàng đế rằng hắn từng có mưu đồ tạo phản!
Bình luận truyện