Khanh Vốn Phong Lưu
Chương 127: Giả vờ
Trong phòng ngủ.
Lúc này, Phùng Uyển đang trong trạng thái bị “bệnh”, nhưng nàng thấy thời gian cấp bách, không muốn lãng phí giây phút nào nên cứ giả bệnh như vậy, kéo rèm xuống, sau đó lật xem sổ sách hành quân của Vệ Tử Dương. Tất nhiên hiện tại nàng làm công đoạn tỉ mỉ, gần như phải soát lại và kiểm tra rõ ràng chi tiết sổ sách, việc đặt một quyển sách lụa mỏng trong chăn cũng không vướng víu gì.
Nhưng dù bận rộn, nàng vẫn nghe được tiếng kêu thấp thoáng truyền từ ngoài vào. Tuy nhiên phủ tướng quân được bảo vệ nghiêm ngặt, dù Đại công chúa và người của ả mang tư tưởng gây chuyện nhưng nhìn thấy đao thương sáng bóng kia thì sao dám cố xông vào. Cứ ầm ĩ như vậy hơn nửa ngày, âm thanh bên ngoài cũng dần dần biến mất.
Phùng Uyển không ngẩng đầu, vừa phê duyệt vừa hạ giọng hỏi: “Đi xem xem, họ về chưa?”
Không thấy tiếng tì nữ nhưng thay vào đó là một giọng nói khàn lạnh lùng và cũng có vẻ bực mình cất lên, “Có gì hay mà xem?”
Là giọng của Vệ Tử Dương!
Phùng Uyển giật nảy mình, nàng sững sờ vén rèm lên, nhìn thiếu niên ngồi ngay ngắn trước cửa sổ trong phòng đang tập trung dùng đao nhỏ khắc thẻ tre. Giờ phút này, trên chiếc bàn nhỏ trước mặt chàng đã có một đống thẻ. Phùng Uyển ngơ ngác nhìn chàng, không thể tin được sau khi mình tới phủ tướng quân đã lơ là đến mức này: Chàng tới lâu vậy rồi mà mình vẫn không phát hiện ra, cũng không thể lấy cớ do bận quá.
Ngây người một lúc lâu, nàng ngơ ngác hỏi: “Chàng đến lúc nào vậy?”
Vệ Tử Dương cũng không ngẩng đầu lên, mím môi trả lời: “Đến từ lâu rồi.”
“À.”
Phùng Uyển vừa cúp mắt rồi lại ngẩng đầu hỏi: “Giờ chàng không bận sao?”
“Bận.” Giọng Vệ Tử Dương chắc như đinh đóng cột, chàng vẫn không ngẩng đầu mà khắc thẻ tre.
Phùng Uyển đợi một lúc lâu cũng không thấy chàng nói tiếp, lúc này mới nhận ra chàng nói xong rồi.
Sau phút ngẩn ngơ, nàng lúng ta lúng túng nói: “Thật ra chàng không cần phải ở cùng thiếp.”
Chàng thiếu niên bực mình nhíu mày, nói: “Nói ít thôi! Làm việc của mình đi!”
“Vâng.” Phùng Uyển rụt đầu lại, nghe lời thả rèm xuống.
Vừa hạ xuống, nàng lại vén lên lần nữa, nhìn chàng thiếu niên ngoài nắng thì thấy trên gương mặt như bạch ngọc đã có quầng thâm dưới mắt, nàng hỏi khẽ: “Nếu mệt thì sao không nghỉ ngơi mấy canh giờ?”
Cuối cùng Vệ Tử Dương cũng dừng tay, ngẩng đầu lên. Chàng liếc nhìn nàng, kinh ngạc hỏi: “Giờ nàng đã đồng ý cho ta lên sập của nàng rồi sao?”
Hả?
Dù thế nào Phùng Uyển cũng không thể ngờ chàng có thể liên tưởng như vậy, khuôn mặt nàng chợt đỏ ửng, người cũng thấy nghèn nghẹn.
Vệ Tử Dương thấy vẻ mặt ấy của nàng thì liếc nàng một cái rồi cúi đầu tiếp tục khắc, theo từng mảnh trúc rơi xuống, giọng nói lạnh lùng của chàng truyền đến, “Nếu không muốn thì ngậm chặt miệng nàng lại!”
Lần này, Phùng Uyển cuối cùng cũng ngoan ngoãn hạ rèm xuống, lui vào trong.
Đúng lúc này, giọng nói có phần uất ức và nóng nảy của Vệ Tử Dương vang lên: “Lòng dạ của nữ nhân xấu xí này đúng là sâu, luôn kiếm chuyện trước, sau lại ra vẻ sợ hãi rụt rè khiến người khác bực mình! Mấy đêm nay ta đều đến gặp nàng nhưng lại thấy nàng ngủ say, chỉ hận không thể dựng nàng tỉnh dậy đến sáng. Nghĩ đi nghĩ lại, dù sao ta cũng sắp phải xuất chinh rồi nên tạm tha cho nàng. Hừ, nữ nhân xấu xí này phải nhớ rõ, chờ ta trở về, ta muốn nghe chính miệng nàng nói ra yêu cầu!”
Yêu cầu?
Đang yên đang lành nói yêu cầu gì?
Phùng Uyển thật không hiểu, nhưng lúc mơ hồ, nàng không rõ tại sao mặt lại đỏ đến tận tai, tim cũng đập loạn thình thịch. Trong phòng thỉnh thoảng vang tiếng tiếng mũi đao xoèn xoẹt lướt trên tấm trúc, âm thanh giòn giã nhịp nhàng này khiến Phùng Uyển không biết làm gì để bình tĩnh lại.
Nàng từ từ để thẻ tre xuống, nhắm mắt lại hưởng thụ sự yên lặng này.
Chẳng mấy chốc một ngày đã trôi qua. Trong một ngày này, Vệ Tử Dương đi ra ngoài một lát, vừa chập tối đã quay về. Ăn bữa tối trong phòng nàng xong, chàng xem tình hình quân sự dưới ánh nến.
Thấy đã đêm mà chàng còn không về, trái tim Phùng Uyển như thắt lại. Nhưng nàng không ngờ đến giờ Tý một khắc, Vệ Tử Dương sai người hầu mang bê một bọc thẻ tre, thong dong rời khỏi phòng nàng.
Nháy mắt đã qua ngày thứ hai.
Xế chiều, giọng the thé của thái giám truyền đến: “Bệ hạ nghe nói Phùng thị có bệnh trong người, đặc biệt cử Hồ thái y đến chẩn trị cho Phùng thị, còn không nhanh tiếp chỉ?”
Đúng là đến rất nhanh.
Bên ngoài người hầu lúng túng đáp lời, trái lại Phùng Uyển lấy một chiếc gương đồng trong chăn ra, vội vàng bôi một lớp phấn màu xanh dưới mắt, ấn đường, khóe miệng, sau đó lại bôi lớp phấn trắng lên mặt, lấy thêm hai quả trứng gà nóng hầm hập kẹp ở dưới hai nách.
Nói đến trứng gà thì trên sập của nàng có không ít. Từ sáng sớm vẫn luôn duy trì nhiệt độ vừa nóng vừa lạnh này.
Lại giấu đồ vào trong chăn, nàng gượng người ngồi dậy, giọng nói yếu mà mệt mỏi khẽ vang lên, “Tạ ơn long ân của bệ hạ. Làm phiền Hồ thái y rồi.”
Dứt lời, nàng lại vật lộn một hồi.
Thấy nàng gượng người dậy lúc lâu cũng không ra ngoài, thái giám kia nhìn sang Hồ thái y. Hồ thái y lập tức khom người vào phòng, miệng nói: “Để lão phu khám cho phu nhân.” Hồ thái y vừa ngồi xuống đã nhìn về phía Phùng Uyển qua tấm mành hé mở.
Nhưng ánh sáng trong phòng đã hơi tối, Phùng Uyển lại quay lưng về phía ánh sáng, hắn nhìn qua chỉ thấy làn da Phùng Uyển tái nhợt. Mơ hồ nhìn lại, làn da còn trắng xanh.
Hồ thái y dời mắt, đặt ngón tay lên mạch Phùng Uyển. Vừa đặt xuống, chân mày Hồ thái y đã nhíu lại.
Hắn đưa tay đổi sang mạch cổ tay còn lại của Phùng Uyển, một hồi lâu sau mới chậm rãi bỏ ra.
Thấy hắn đứng lên, Phùng Uyển yếu ớt không có sức hỏi: “Thái y, không biết bệnh của thiếp thân thế nào?” Vừa nói tới đây, nàng làm như không thở nổi, vươn tay che ngực thở dồn dập.
Hồ thái y lắc đầu, nhíu mày thở dài nói: “Bệnh này của phu nhân, lão phu cũng không biết làm sao… Nhìn sắc mặt phu nhân, xanh lại trắng, dễ thấy là triệu chứng của việc hoảng sợ. Đáng lẽ mạch của chứng hoảng sợ phải là yếu mà nhanh, nhưng tình trạng mạch của phu nhân mạnh mà rời rạc, cũng không yếu như triệu chứng đã nói…”
Hắn nói tới đây thì dừng nhưng không ngừng lắc đầu.
Tất nhiên Phùng Uyển nghe rõ, ý của Hồ thái y là mạch của nàng không hợp với sắc mặt, trong ngoài bất nhất, thật giống triệu chứng suy nhược.
Bên này Hồ thái y còn đang lắc đầu không ngừng, bên kia truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Chỉ chốc lát, Vệ Tử Dương thân còn mặc khôi giáp, kiếm trong tay vẫn nhỏ máu xuất hiện trước cửa phòng. Sắc mặt của chàng không tốt cho lắm, hiển nhiên đã nghe được lời Hồ thái y mới nói.
Không ngờ Vệ Tử Dương sẽ xuất hiện, Hồ thái y vốn giật mình, đến khi đảo mắt thấy trường kiếm trong tay chàng đang nhỏ máu thì sắc mặt tái nhợt.
Hắn vội vã thi lễ, nói: “Thưa tướng quân, hạ quan cáo lui.” Vừa nói, hắn vừa cúi đầu, bước chân loạng choạng đi qua Vệ Tử Dương.
Sau khi ra khỏi cửa phòng, Hồ thái y lặng lẽ lau mồ hôi, bảo với thái giám đã nghe rõ ràng những lời hắn vừa nói: “Đi, đi thôi.”
Thái giám kia thấy dáng vẻ này của Vệ Tử Dương cũng chột dạ, lập tức đáp: “Được, được, đi.”
Hai người lên xe ngựa, chẳng mấy chốc đã chạy nhanh ra khỏi cửa viện.
Họ vừa đi thì Vệ Tử Dương bước đến bên giường. Máu trên mũi kiếm theo bước chàng nhỏ thành một đường. Trong chớp mắt chàng đứng trước giường, vươn tay vén rèm, chàng nhíu mày hỏi khẽ: “Xảy ra chuyện gì?”
Phùng Uyển ngẩng đầu nhìn chàng. Dường như nàng còn chưa chú ý đến thanh kiếm nhỏ máu trong tay Vệ Tử Dương, càng không sợ tới mức mặt trắng như tờ giấy giống đám tỳ nữ bên cạnh.
Rũ mắt xuống, nàng tự lấy trứng gà nóng kẹp nách ra, lại dùng khăn tay lau phấn trên mặt, khẽ giải thích: “Trong kinh điển của Nho gia có nói về y thuật. Thuở nhỏ thiếp thích đọc sách, đối với mạch tượng y lý cũng học được đôi điều.”
Lời nàng nói là thật. Thực ra, trong lịch sử Trung Quốc có rất nhiều danh y thần y đều không phải xuất phát từ văn nhân. Nếu không cũng không có thuyết “Không làm lương tướng thì làm lương y”.
Phải nói, văn hóa Trung Nguyên, đối với những người tinh thông kiệt tác kinh điển có thể làm chơi ăn thật học được chút y thuật. Có rất nhiều kiệt tác kinh điển, bản thân nó đã chứa đựng y đạo cơ bản.
Vệ Tử Dương nhíu mày hỏi: “Nàng nói nàng giả bệnh lừa lão thái y đó sao?”
Phùng Uyển gật đầu, mím môi cười nói: “Vâng.”
Vệ Tử Dương gật đầu, cầm kiếm xoay người rời đi.
Thấy chàng không nói đến việc ngủ nghỉ đã rời khỏi phòng, Phùng Uyển khẽ gọi: “Tướng quân?”
Trả lời nàng là âm thanh càng lúc càng xa, “Ta bề bộn nhiều việc, một mình nàng phải cẩn thận. Cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được rời khỏi phủ.”
Biết chàng không nghe được nữa, Phùng Uyển vẫn cúi đầu vâng một tiếng. Nàng cúp mắt, lẩm bẩm nói: “Cảm ơn.”
Sau khi Hồ thái y đi chưa đến một canh giờ, bên ngoài phủ tướng quân đã truyền đến tiếng ầm ĩ.
Chỉ chốc lát, một tỳ nữ vội vã đi tới, nàng ta thi lễ với Phùng Uyển trong màn, nói: “Bẩm phu nhân, Đại công chúa và quan nhân Triệu gia biết phu nhân bệnh nặng nên tới đây cầu kiến.”
Dừng một lát, tỳ nữ nói: “Họ nói phụng chỉ bệ hạ!”
Thật không?
Phùng Uyển lên tiếng, nói nhẹ: “Đỡ ta.”
“Dạ.”
Hai tỳ nữ tiến lên, một trái một phải đỡ Phùng Uyển dậy.
Từ sau khi Phùng Uyển bắt đầu giả bệnh vào hôm qua, toàn bộ tỳ nữ được ở lại phòng nàng là do tự Vệ Tử Dương điều đến. Theo như lời chàng nói họ là người có thể tin tưởng hoàn toàn.
Sau khi xuống sập, hai tỳ khoác thêm áo lông cáo dày cộm cho Phùng Uyển, mà Phùng Uyển sau khi hóa trang cho khuôn mặt mình một lần nữa thì cúi đầu, từ từ đi về phía bên đại sảnh.
Đại sảnh hơi đông người, đám tỳ nữ đã chuyển sập ở cuối đại sảnh. Phùng Uyển lên sập, nói khẽ: “Đi mời Đại công chúa và Triệu đại quan nhân. Nói là thể trạng của ta yếu không chịu được gió rét, chỉ có thể gặp quý nhân trong này.”
“Dạ.”
Chúng tỳ nữ lĩnh mệnh đi ra.
Chỉ chốc lát, tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Tiếng bước chân còn chưa tới gần, tiếng the thé của Đại công chúa đã đập vào tai Phùng Uyển, “Bệnh nặng? Nói ra ai tin? Hai ngày trước còn khỏe mạnh chạy khắp nơi, còn nói bậy nói bạ trong hoàng cung, vậy mà lát sau đã bảo bệnh nặng rồi sao?”
Nói tới đây, Đại công chúa cười thé nói: “Nhưng bản công chúa cũng rất mong tiện phụ này bị bệnh nặng thật, thấy chưa, ai chọc vào bản công chúa thì ông trời cũng muốn bắt ả.” Nói đến đây, ả cất tiếng cười to.
Trong tiếng cười này một trận gió lạnh thổi đến vù vù, là đám người Đại công chúa và Triệu Tuấn đẩy cửa, cất bước đi vào. Họ cùng thấy Phùng Uyển ngồi ở trong góc tối.
Bấy giờ, Phùng Uyển quay lưng về phía ánh sáng, dù là thế họ vẫn nhìn thấy chiếc áo lông cáo dày cộm phủ trên người nàng và khuôn mặt trắng bệch.
Lúc này dù là Triệu Tuấn hay Đại công chúa đều sững sờ.
Lúc này, Phùng Uyển đang trong trạng thái bị “bệnh”, nhưng nàng thấy thời gian cấp bách, không muốn lãng phí giây phút nào nên cứ giả bệnh như vậy, kéo rèm xuống, sau đó lật xem sổ sách hành quân của Vệ Tử Dương. Tất nhiên hiện tại nàng làm công đoạn tỉ mỉ, gần như phải soát lại và kiểm tra rõ ràng chi tiết sổ sách, việc đặt một quyển sách lụa mỏng trong chăn cũng không vướng víu gì.
Nhưng dù bận rộn, nàng vẫn nghe được tiếng kêu thấp thoáng truyền từ ngoài vào. Tuy nhiên phủ tướng quân được bảo vệ nghiêm ngặt, dù Đại công chúa và người của ả mang tư tưởng gây chuyện nhưng nhìn thấy đao thương sáng bóng kia thì sao dám cố xông vào. Cứ ầm ĩ như vậy hơn nửa ngày, âm thanh bên ngoài cũng dần dần biến mất.
Phùng Uyển không ngẩng đầu, vừa phê duyệt vừa hạ giọng hỏi: “Đi xem xem, họ về chưa?”
Không thấy tiếng tì nữ nhưng thay vào đó là một giọng nói khàn lạnh lùng và cũng có vẻ bực mình cất lên, “Có gì hay mà xem?”
Là giọng của Vệ Tử Dương!
Phùng Uyển giật nảy mình, nàng sững sờ vén rèm lên, nhìn thiếu niên ngồi ngay ngắn trước cửa sổ trong phòng đang tập trung dùng đao nhỏ khắc thẻ tre. Giờ phút này, trên chiếc bàn nhỏ trước mặt chàng đã có một đống thẻ. Phùng Uyển ngơ ngác nhìn chàng, không thể tin được sau khi mình tới phủ tướng quân đã lơ là đến mức này: Chàng tới lâu vậy rồi mà mình vẫn không phát hiện ra, cũng không thể lấy cớ do bận quá.
Ngây người một lúc lâu, nàng ngơ ngác hỏi: “Chàng đến lúc nào vậy?”
Vệ Tử Dương cũng không ngẩng đầu lên, mím môi trả lời: “Đến từ lâu rồi.”
“À.”
Phùng Uyển vừa cúp mắt rồi lại ngẩng đầu hỏi: “Giờ chàng không bận sao?”
“Bận.” Giọng Vệ Tử Dương chắc như đinh đóng cột, chàng vẫn không ngẩng đầu mà khắc thẻ tre.
Phùng Uyển đợi một lúc lâu cũng không thấy chàng nói tiếp, lúc này mới nhận ra chàng nói xong rồi.
Sau phút ngẩn ngơ, nàng lúng ta lúng túng nói: “Thật ra chàng không cần phải ở cùng thiếp.”
Chàng thiếu niên bực mình nhíu mày, nói: “Nói ít thôi! Làm việc của mình đi!”
“Vâng.” Phùng Uyển rụt đầu lại, nghe lời thả rèm xuống.
Vừa hạ xuống, nàng lại vén lên lần nữa, nhìn chàng thiếu niên ngoài nắng thì thấy trên gương mặt như bạch ngọc đã có quầng thâm dưới mắt, nàng hỏi khẽ: “Nếu mệt thì sao không nghỉ ngơi mấy canh giờ?”
Cuối cùng Vệ Tử Dương cũng dừng tay, ngẩng đầu lên. Chàng liếc nhìn nàng, kinh ngạc hỏi: “Giờ nàng đã đồng ý cho ta lên sập của nàng rồi sao?”
Hả?
Dù thế nào Phùng Uyển cũng không thể ngờ chàng có thể liên tưởng như vậy, khuôn mặt nàng chợt đỏ ửng, người cũng thấy nghèn nghẹn.
Vệ Tử Dương thấy vẻ mặt ấy của nàng thì liếc nàng một cái rồi cúi đầu tiếp tục khắc, theo từng mảnh trúc rơi xuống, giọng nói lạnh lùng của chàng truyền đến, “Nếu không muốn thì ngậm chặt miệng nàng lại!”
Lần này, Phùng Uyển cuối cùng cũng ngoan ngoãn hạ rèm xuống, lui vào trong.
Đúng lúc này, giọng nói có phần uất ức và nóng nảy của Vệ Tử Dương vang lên: “Lòng dạ của nữ nhân xấu xí này đúng là sâu, luôn kiếm chuyện trước, sau lại ra vẻ sợ hãi rụt rè khiến người khác bực mình! Mấy đêm nay ta đều đến gặp nàng nhưng lại thấy nàng ngủ say, chỉ hận không thể dựng nàng tỉnh dậy đến sáng. Nghĩ đi nghĩ lại, dù sao ta cũng sắp phải xuất chinh rồi nên tạm tha cho nàng. Hừ, nữ nhân xấu xí này phải nhớ rõ, chờ ta trở về, ta muốn nghe chính miệng nàng nói ra yêu cầu!”
Yêu cầu?
Đang yên đang lành nói yêu cầu gì?
Phùng Uyển thật không hiểu, nhưng lúc mơ hồ, nàng không rõ tại sao mặt lại đỏ đến tận tai, tim cũng đập loạn thình thịch. Trong phòng thỉnh thoảng vang tiếng tiếng mũi đao xoèn xoẹt lướt trên tấm trúc, âm thanh giòn giã nhịp nhàng này khiến Phùng Uyển không biết làm gì để bình tĩnh lại.
Nàng từ từ để thẻ tre xuống, nhắm mắt lại hưởng thụ sự yên lặng này.
Chẳng mấy chốc một ngày đã trôi qua. Trong một ngày này, Vệ Tử Dương đi ra ngoài một lát, vừa chập tối đã quay về. Ăn bữa tối trong phòng nàng xong, chàng xem tình hình quân sự dưới ánh nến.
Thấy đã đêm mà chàng còn không về, trái tim Phùng Uyển như thắt lại. Nhưng nàng không ngờ đến giờ Tý một khắc, Vệ Tử Dương sai người hầu mang bê một bọc thẻ tre, thong dong rời khỏi phòng nàng.
Nháy mắt đã qua ngày thứ hai.
Xế chiều, giọng the thé của thái giám truyền đến: “Bệ hạ nghe nói Phùng thị có bệnh trong người, đặc biệt cử Hồ thái y đến chẩn trị cho Phùng thị, còn không nhanh tiếp chỉ?”
Đúng là đến rất nhanh.
Bên ngoài người hầu lúng túng đáp lời, trái lại Phùng Uyển lấy một chiếc gương đồng trong chăn ra, vội vàng bôi một lớp phấn màu xanh dưới mắt, ấn đường, khóe miệng, sau đó lại bôi lớp phấn trắng lên mặt, lấy thêm hai quả trứng gà nóng hầm hập kẹp ở dưới hai nách.
Nói đến trứng gà thì trên sập của nàng có không ít. Từ sáng sớm vẫn luôn duy trì nhiệt độ vừa nóng vừa lạnh này.
Lại giấu đồ vào trong chăn, nàng gượng người ngồi dậy, giọng nói yếu mà mệt mỏi khẽ vang lên, “Tạ ơn long ân của bệ hạ. Làm phiền Hồ thái y rồi.”
Dứt lời, nàng lại vật lộn một hồi.
Thấy nàng gượng người dậy lúc lâu cũng không ra ngoài, thái giám kia nhìn sang Hồ thái y. Hồ thái y lập tức khom người vào phòng, miệng nói: “Để lão phu khám cho phu nhân.” Hồ thái y vừa ngồi xuống đã nhìn về phía Phùng Uyển qua tấm mành hé mở.
Nhưng ánh sáng trong phòng đã hơi tối, Phùng Uyển lại quay lưng về phía ánh sáng, hắn nhìn qua chỉ thấy làn da Phùng Uyển tái nhợt. Mơ hồ nhìn lại, làn da còn trắng xanh.
Hồ thái y dời mắt, đặt ngón tay lên mạch Phùng Uyển. Vừa đặt xuống, chân mày Hồ thái y đã nhíu lại.
Hắn đưa tay đổi sang mạch cổ tay còn lại của Phùng Uyển, một hồi lâu sau mới chậm rãi bỏ ra.
Thấy hắn đứng lên, Phùng Uyển yếu ớt không có sức hỏi: “Thái y, không biết bệnh của thiếp thân thế nào?” Vừa nói tới đây, nàng làm như không thở nổi, vươn tay che ngực thở dồn dập.
Hồ thái y lắc đầu, nhíu mày thở dài nói: “Bệnh này của phu nhân, lão phu cũng không biết làm sao… Nhìn sắc mặt phu nhân, xanh lại trắng, dễ thấy là triệu chứng của việc hoảng sợ. Đáng lẽ mạch của chứng hoảng sợ phải là yếu mà nhanh, nhưng tình trạng mạch của phu nhân mạnh mà rời rạc, cũng không yếu như triệu chứng đã nói…”
Hắn nói tới đây thì dừng nhưng không ngừng lắc đầu.
Tất nhiên Phùng Uyển nghe rõ, ý của Hồ thái y là mạch của nàng không hợp với sắc mặt, trong ngoài bất nhất, thật giống triệu chứng suy nhược.
Bên này Hồ thái y còn đang lắc đầu không ngừng, bên kia truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Chỉ chốc lát, Vệ Tử Dương thân còn mặc khôi giáp, kiếm trong tay vẫn nhỏ máu xuất hiện trước cửa phòng. Sắc mặt của chàng không tốt cho lắm, hiển nhiên đã nghe được lời Hồ thái y mới nói.
Không ngờ Vệ Tử Dương sẽ xuất hiện, Hồ thái y vốn giật mình, đến khi đảo mắt thấy trường kiếm trong tay chàng đang nhỏ máu thì sắc mặt tái nhợt.
Hắn vội vã thi lễ, nói: “Thưa tướng quân, hạ quan cáo lui.” Vừa nói, hắn vừa cúi đầu, bước chân loạng choạng đi qua Vệ Tử Dương.
Sau khi ra khỏi cửa phòng, Hồ thái y lặng lẽ lau mồ hôi, bảo với thái giám đã nghe rõ ràng những lời hắn vừa nói: “Đi, đi thôi.”
Thái giám kia thấy dáng vẻ này của Vệ Tử Dương cũng chột dạ, lập tức đáp: “Được, được, đi.”
Hai người lên xe ngựa, chẳng mấy chốc đã chạy nhanh ra khỏi cửa viện.
Họ vừa đi thì Vệ Tử Dương bước đến bên giường. Máu trên mũi kiếm theo bước chàng nhỏ thành một đường. Trong chớp mắt chàng đứng trước giường, vươn tay vén rèm, chàng nhíu mày hỏi khẽ: “Xảy ra chuyện gì?”
Phùng Uyển ngẩng đầu nhìn chàng. Dường như nàng còn chưa chú ý đến thanh kiếm nhỏ máu trong tay Vệ Tử Dương, càng không sợ tới mức mặt trắng như tờ giấy giống đám tỳ nữ bên cạnh.
Rũ mắt xuống, nàng tự lấy trứng gà nóng kẹp nách ra, lại dùng khăn tay lau phấn trên mặt, khẽ giải thích: “Trong kinh điển của Nho gia có nói về y thuật. Thuở nhỏ thiếp thích đọc sách, đối với mạch tượng y lý cũng học được đôi điều.”
Lời nàng nói là thật. Thực ra, trong lịch sử Trung Quốc có rất nhiều danh y thần y đều không phải xuất phát từ văn nhân. Nếu không cũng không có thuyết “Không làm lương tướng thì làm lương y”.
Phải nói, văn hóa Trung Nguyên, đối với những người tinh thông kiệt tác kinh điển có thể làm chơi ăn thật học được chút y thuật. Có rất nhiều kiệt tác kinh điển, bản thân nó đã chứa đựng y đạo cơ bản.
Vệ Tử Dương nhíu mày hỏi: “Nàng nói nàng giả bệnh lừa lão thái y đó sao?”
Phùng Uyển gật đầu, mím môi cười nói: “Vâng.”
Vệ Tử Dương gật đầu, cầm kiếm xoay người rời đi.
Thấy chàng không nói đến việc ngủ nghỉ đã rời khỏi phòng, Phùng Uyển khẽ gọi: “Tướng quân?”
Trả lời nàng là âm thanh càng lúc càng xa, “Ta bề bộn nhiều việc, một mình nàng phải cẩn thận. Cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được rời khỏi phủ.”
Biết chàng không nghe được nữa, Phùng Uyển vẫn cúi đầu vâng một tiếng. Nàng cúp mắt, lẩm bẩm nói: “Cảm ơn.”
Sau khi Hồ thái y đi chưa đến một canh giờ, bên ngoài phủ tướng quân đã truyền đến tiếng ầm ĩ.
Chỉ chốc lát, một tỳ nữ vội vã đi tới, nàng ta thi lễ với Phùng Uyển trong màn, nói: “Bẩm phu nhân, Đại công chúa và quan nhân Triệu gia biết phu nhân bệnh nặng nên tới đây cầu kiến.”
Dừng một lát, tỳ nữ nói: “Họ nói phụng chỉ bệ hạ!”
Thật không?
Phùng Uyển lên tiếng, nói nhẹ: “Đỡ ta.”
“Dạ.”
Hai tỳ nữ tiến lên, một trái một phải đỡ Phùng Uyển dậy.
Từ sau khi Phùng Uyển bắt đầu giả bệnh vào hôm qua, toàn bộ tỳ nữ được ở lại phòng nàng là do tự Vệ Tử Dương điều đến. Theo như lời chàng nói họ là người có thể tin tưởng hoàn toàn.
Sau khi xuống sập, hai tỳ khoác thêm áo lông cáo dày cộm cho Phùng Uyển, mà Phùng Uyển sau khi hóa trang cho khuôn mặt mình một lần nữa thì cúi đầu, từ từ đi về phía bên đại sảnh.
Đại sảnh hơi đông người, đám tỳ nữ đã chuyển sập ở cuối đại sảnh. Phùng Uyển lên sập, nói khẽ: “Đi mời Đại công chúa và Triệu đại quan nhân. Nói là thể trạng của ta yếu không chịu được gió rét, chỉ có thể gặp quý nhân trong này.”
“Dạ.”
Chúng tỳ nữ lĩnh mệnh đi ra.
Chỉ chốc lát, tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Tiếng bước chân còn chưa tới gần, tiếng the thé của Đại công chúa đã đập vào tai Phùng Uyển, “Bệnh nặng? Nói ra ai tin? Hai ngày trước còn khỏe mạnh chạy khắp nơi, còn nói bậy nói bạ trong hoàng cung, vậy mà lát sau đã bảo bệnh nặng rồi sao?”
Nói tới đây, Đại công chúa cười thé nói: “Nhưng bản công chúa cũng rất mong tiện phụ này bị bệnh nặng thật, thấy chưa, ai chọc vào bản công chúa thì ông trời cũng muốn bắt ả.” Nói đến đây, ả cất tiếng cười to.
Trong tiếng cười này một trận gió lạnh thổi đến vù vù, là đám người Đại công chúa và Triệu Tuấn đẩy cửa, cất bước đi vào. Họ cùng thấy Phùng Uyển ngồi ở trong góc tối.
Bấy giờ, Phùng Uyển quay lưng về phía ánh sáng, dù là thế họ vẫn nhìn thấy chiếc áo lông cáo dày cộm phủ trên người nàng và khuôn mặt trắng bệch.
Lúc này dù là Triệu Tuấn hay Đại công chúa đều sững sờ.
Bình luận truyện