Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 54: Nguy cơ Trấn Hồn tháp



Hơn nữa, thiếu nữ trước mặt còn cực kỳ quyến rũ xinh đẹp, khiến người đố kỵ.

Khuôn mặt Âm Si vốn rất khủng bố lập tức trở nên càng thêm vặn vẹo. Gần như trong nháy mắt, cơn thịnh nộ bùng cháy trên khắp cơ thể nàng ta.

"Ngươi...... Tìm chết!"

Bên trong ống tay áo trống rỗng đột nhiên có thứ gì đó nhấp nháy, sau đó mấy bóng dáng thon dài xuất hiện từ trong không khí, trực tiếp xuyên qua ống tay áo, bắt đầu phát triển một cách điên cuồng.

Khanh Vũ nghẹn thở, nhìn kỹ. Một nửa thân thể nữ nhân đều bị vô số cổ trùng có hình dạng khác biệt, vô cùng dữ tợn quấn quanh, giống như một con quái vật bị cổ trùng ký sinh trên đó.

Thị lực của nàng cực cao, thậm chí còn có thể nhìn thấy có rất nhiều huyết trùng cực kỳ nhỏ đang chui tới chui lui trong thân thể nàng ta, và máu chảy ra sớm đã biến thành màu tím đen nồng đậm.

Để tiếp tục sống sót, Âm Si đã giao dịch tà ác với cổ trùng, cống hiến linh hồn của mình cho cổ trùng.

Ngoại trừ ý thức vẫn là của mình, tất cả những thứ khác đều không còn thuộc về nàng ta.

Chỉ vì báo thù.

"Thân thể này...... Thật là tuyệt vời!" Âm Si tham lam đánh giá thân hình non mịn của thiếu nữ trẻ tuổi, đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm cánh môi "Chỉ cần cắn nuốt ngươi...... Ta có thể sống lại một lần nữa, khặc khặc khặc...... Thân thể này cũng sẽ thuộc về ta."

Bốn phía Trấn Hồn Tháp đều được thiết hạ kết giới cường đại, nếu như phát hiện có kẻ xâm lấn ác ý, nó sẽ lập tức khởi động, bao vây kẻ xâm lấn ở bên trong, phát động công kích, cho đến khi giết chết kẻ xâm lấn.

Khanh Vũ hơi nheo mắt phượng, một khi đánh nhau chắc chắn sẽ kích hoạt kết giới, tâm tư của nữ nhân này...... dù không giết được nàng cũng muốn đồng quy vu tận hay sao?

"Chủ nhân, đừng lo lắng, có ta." Một giọng nói vang lên, thiếu niên tóc vàng đột nhiên xuất hiện, đứng ở bên cạnh thiếu nữ.

"Chôn Chôn, sao ngươi lại ra ngoài?" Khanh Vũ nhíu mày, có chút không vui trách mắng.

Thiếu niên nghịch ngợm chớp chớp mắt, "Không liên quan tới chủ nhân, người này dù sao cũng là người sắp chết, sẽ không có người nào biết."

Giọng điệu kia trước sau vẫn kiêu ngạo cuồng vọng như thế.

Đột nhiên có một thiếu niên tóc vàng nhảy ra, khiến cho Âm Si sửng sốt một chút, sau đó vô cùng khiếp sợ, "Ngươi...... không phải nhân loại? Ngươi là thứ gì?!"

Trên người thiếu niên này rõ ràng không có hơi thở nhân loại, chẳng lẽ là một linh thú hóa hình?

Phải biết rằng, một linh thú có thể hóa hình cần phải đạt tới cấp 15, trong khi linh thú tối cao ở đại lục cấp thấp chỉ đạt tới cấp 10.

Làm sao thiếu nữ này lại có được duyên kỳ ngộ tốt như vậy? Không ngờ có được một linh thú nghịch thiên như vậy cúi đầu xưng thần với nàng? Phải biết rằng linh thú cấp 5 đã bắt đầu có linh trí, trời sinh cao ngạo nên chúng căn bản sẽ không nhận một nhân loại làm chủ nhân.

Nhưng cho dù Âm Si vắt nát hết óc, căn bản vẫn không thể tưởng tượng được, thiếu niên này không phải là linh thú, mà là một khí linh cường đại.

Ánh mắt nàng ta tràn ngập tham lam, không kiêng nể gì cứ như thế đánh giá ở trên người thiếu niên, có thể nói đã hoàn toàn chọc giận Táng Mai.

Đánh giá vô lễ như vậy, quả thực là vũ nhục Thần Khí hoang cổ là hắn.

"Nữ nhân ghê tởm." Thiếu niên kinh kiệt nói giọng không chút nào che dấu, "Không ngờ dám mạo phạm ta, ngươi không cần để lại mắt nữa!"

Nói xong, không chờ Âm Si kịp có phản ứng, hai mắt vốn nhô ra khỏi hốc mắt trực tiếp bị xé toạc ra, lăn xuống mặt đất nhanh như tia chớp, thậm chí trước khi tiếng kêu thảm thiết của nàng ta phát ra, mắt đã không còn nữa.

"A a a a a...... mắt ta! Mắt ta! Đáng chết! Các ngươi đều đáng chết!!"

Nữ nhân mất đôi mắt hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng, vô số cổ trùng quấn quanh trên người cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch, du tẩu khắp nơi, thậm chí có con thoát ra khỏi thân thể, lao về phía Khanh Vũ.

"Chôn Chôn, ngươi thật sự đã quá xúc động, đào mắt người ta ra làm gì?" Khanh Vũ vừa tránh né những con cổ trùng đó, vừa mở miệng nói.

Thiếu niên cũng không ngoại lệ bị tập kích, nhưng hắn không phải là người có máu thịt, căn bản không sợ. Chẳng qua hắn có chút tinh nghịch bắt chước Khanh Vũ, cùng nhau điên cuồng tránh né.

"Ai khiến nàng ta xấu như vậy còn dám nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ của ta như thế, còn dám hỏi ta là thứ gì? Nàng mới là thứ gì, thứ xấu xí!" Thiếu niên trả lời vô cùng ngạo kiều.

Khanh Vũ nghe thấy nguyên nhân như vậy cũng hết chỗ nói. Nàng chớp mắt một cái, chẳng lẽ đây chính là "chủ nhân có dạng thế nào thì sẽ có dạng khí linh như thế" ở trong truyền thuyết hay sao?

Ngay cả lời nói phát ra từ miệng cũng giống nhau như vậy.

"Nhưng hiện tại ngươi đã chọc giận nàng, sức chiến đấu rõ ràng tăng lên vài lần. Ngươi đang muốn hại chết chủ nhân của ngươi." Khanh Vũ bắn mấy cây ngân châm trong khi nói chuyện, chuẩn xác đâm vào sọ não của những con cổ trùng, trong nháy mắt mấy con cổ trùng tương đối dày khỏe bất chợt mềm nhũn rũ xuống.

Thiếu niên bên kia nhìn thấy chiêu thức ấy của nàng, mặc dù đang bận rộn nhưng vẫn ung dung trừng lớn mắt khích lệ nói, "Chủ nhân, châm pháp của ngươi đã tiến bộ hơn nhiều, chính xác hơn trước kia một chút!"

Khanh Vũ, "......"

Tiểu tử này, hiện tại là thời điểm thổi phồng nàng sao?

Hắn không nhìn xem tình cảnh lúc này là gì, còn rảnh để nói chuyện đó, tính tình tùy tiện quả nhiên không hề thay đổi chút nào.

Âm Si lúc này không có mắt, công kích một cách ngớ ngẩn, nhưng rất nhanh, Khanh Vũ phát hiện ra có điều không thích hợp. Lúc nàng vừa mới tới đây, rõ ràng là có hai người một nam một nữ, nhưng hiện tại, chỉ có một người, nếu vậy...... một nam nhân khác, lúc này đang ở đâu?

Không đợi nàng suy nghĩ sâu hơn, trước mặt đã bay tới mấy con sâu mỏng thon dài như rắn, muốn chui thẳng về giữa hai hàng lông mày của nàng.

Khanh Vũ tất nhiên sẽ không để cho chúng thực hiện được, ngón tay mảnh khảnh vươn tới, đầu ngón tay bất chợt lại kẹp theo mấy cây ngân châm. Khi những con cổ trùng tới gần người nàng hơn, chúng giống như sinh ra trí tuệ, đột nhiên phân tán, tiến về những bộ vị khác nhau trên thân thể nàng, mở miệng dữ tợn ra, phát tán một mùi vị ghê tởm.

"Chủ nhân cẩn thận sau lưng!" Cách đó không xa, thiếu niên tóc vàng đang dây dưa với Âm Si đột nhiên nhìn thấy gì đó, nôn nóng hét lên.

Thiếu nữ kia bị cổ trùng vây quanh, không biết sau lưng từ khi nào bỗng nhiên xuất hiện một dáng người cao lớn màu đen, toàn thân đều bị bọc bên trong áo choàng, chiếc cằm trắng bệch bị ánh trăng phản chiếu phá lệ thấm người, môi khẽ nhếch lên, những chiếc răng nanh dài mang theo ý vị hưng phấn.

Thân thể hắn ta trong nháy mắt đột nhiên trở nên trong suốt, giống như đã hóa thành linh hồn, muốn tiến vào cơ thể thiếu nữ tươi sống kia.

"Đáng chết, cút ngay cho ta ——"

Hốc mắt của thiếu niên tóc vàng như muốn nứt ra, trực tiếp dùng một quyền đánh bay nữ nhân với khuôn mặt khả ố ra xa mấy mét. Hắn giận dữ gầm lên, vang vọng toàn bộ Trấn Hồn Tháp.

Dưới bầu trời đêm, nam nhân với dáng người mảnh khảnh cao lớn, đứng cách Trấn Hồn Tháp khoảng vài trăm bước chân đột nhiên cứng đờ.

.......Dịch: Emily Ton.....

Bên kia, trong đại điện hoàng cung.

Mười vòng tỷ thí giống như đã bị cái gì thúc đẩy, sắp sửa nhanh chóng kết thúc.

Cuối cùng chỉ còn lại mấy người ưu tú thắng cuộc.

Mặc dù thực lực của Hiên Viên Triệt không tệ, nhưng cuối cùng phải đối mặt với Mộ Thiên Thương có được nguyên tố thuộc tính cao nhất, hắn vẫn thất bại, chú định lần này vô duyên với vị trí Thánh tử.

Mộ Thiên Thương không hổ là đại sát khí thứ hai sau Thương Hải Vương, thực lực khủng bố kinh người, gần như không có người nào địch nổi.

Và thánh nữ Yến Ngưng Lạc, lần này vẫn là một vị nữ tử mạnh nhất.

Thánh tử lần này được xác định là Thất hoàng tử Võ Thương quốc, Mộ Thiên Thương.

Mặc dù Thanh Lan Đế tiếc nuối, nhưng không làm gì được với kết quả đó. Khi ông đang chuẩn bị nói lời khách sáo gì đó, đột nhiên vang lên một tiếng "ầm ầm" rất lớn. Mặt đất trong đại điện rung chuyển. Có rất nhiều người không hề phòng bị, cứ như thế chật vật ngã xuống mặt đất.

"Chuyện gì vậy? Có chuyện gì đang xảy ra??"

"Đây là địa chấn hay sao? Không ngờ rung chuyển mạnh như thế!"

Yến Túc đột nhiên đứng lên từ chỗ ngồi, trên mặt chấn động, cảm giác này ông quá hiểu biết, "Bệ hạ, đây hình như là động tĩnh phía trên Trấn Hồn Tháp truyền ra, có lẽ có kẻ xâm lấn đã tác động tới cơ quan châm pháp!"

"Cái gì?" Sắc mặt Thanh Lan Đế biến đổi, "Ai dám gây sự trong ngày hôm nay? Trấn Hồn Tháp thờ phụng linh hồn liệt tổ liệt tông của Hiên Viên tộc. Ngoại trừ ngày tế trời đất, ngay cả trẫm cũng không thể tự tiện ra vào. Tuyệt đối không thể tha thứ cho người này!"

"Bệ hạ bớt giận, hay là hãy đi nhìn xem tình hình như thế nào rồi lại nói tiếp. Có thể đó chỉ là chuyện xảy ra ngoài ý muốn thì sao?" Lục hoàng tử Võ Thương quốc Mộ Thiên Trần mở miệng nói.

"Lục hoàng tử có điều không biết, Trấn Hồn Tháp là cấm địa, ngoại trừ trong ngày Bách Thánh Tiết chúng ta có thể vào đó một lần, những thời điểm khác đều không thể vào được. Chỉ cần có người vào đó, Trấn Hồn Tháp sẽ lập tức phong tỏa, chờ đến Bách Thánh Tiết tiếp theo mới có thể mở ra." Thanh Lan Đế cau mày, bộ dáng lo lắng sốt ruột, "Nếu như linh hồn tổ tiên bên trong bị quấy nhiễu, chỉ sợ sẽ mang đến tai họa cho Thanh Lan Quốc."

"Nghiêm trọng như thế? Vậy không bằng ta vào trong đó nhìn xem một cái." Một giọng nam từ tính dễ nghe mang theo ý cười rành mạch vang lên, "Ta không phải là người Thanh Lan Quốc, vậy vào trong đó sẽ không sao!"

Mọi người nhìn về phía giọng nói phát ra, đúng là nam tử tuấn mỹ áo trắng trên ghế giám khảo, con ngươi quyến rũ hơi nhướn, phong tình vạn chủng.

Thanh Lan Đế sửng sốt một chút, nhưng không trách cứ hắn, "Các hạ là thiếu chủ Tiêu Dao Cốc? Trấn Hồn Tháp có kết giới, các hạ không thể vào được......"

"Kết giới ư? Không ngại, mở ra là được. Ta mở không được, chẳng phải còn có Thiên Thương hay sao, các ngươi chưa tin vào thực lực của thánh tử hay sao?" Bách Lý Cơ Nhiên nói nửa đùa nửa thật.

Mọi người gật đầu phối hợp.

"Bệ hạ, sự tình khẩn cấp, không thể quan tâm tới lời răn dạy tổ tông, vẫn nên đi xem đã xảy ra chuyện gì thì hơn." Yến Túc cũng giúp đỡ khuyên nhủ.

Thấy thế, Thanh Lan Đế đành phải đồng ý.

"Ồ...... Kỳ lạ, Thương Hải Vương đã biến mất từ khi nào vậy......" Bách Lý Cơ Nhiên sâu kín mở miệng hỏi.

Mọi người lúc này mới phát hiện ra, vị trí bên kia thuộc về Thương Hải Vương của Lâm Uyên Quốc trống trơn, nhưng không có bất cứ người nào phát hiện. Nguyệt Tâm Nhan ngồi gần hắn nhất cũng kinh ngạc trừng lớn mắt, "Kỳ lạ, Dạ Ly ca ca đi đâu? Không ngờ ta cũng không phát hiện ra hắn đã đi ra ngoài??"

Mọi người nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra. Tất nhiên bọn họ không biết, nếu không phải âm thanh lớn vừa mới vang lên đó, đã giúp bọn họ bừng tỉnh từ trong trận pháp ảo cảnh. Nếu lâu hơn nửa canh giờ nữa, bọn họ rốt cuộc sẽ không ra được.

.........

"Ha ha ha, tiểu tử, chủ nhân của ngươi chú định hôm nay sẽ chết ở trong tay ta! Không bằng ngươi đi theo ta!"

Âm Si bị đánh xa mấy thước, thân thể sớm đã thành người không ra người quỷ không ra quỷ giống như con rối. Nghe thấy tiếng gầm phẫn nộ của thiếu niên kia, mặc dù không nhìn thấy gì, nàng ta cũng biết, thiếu nữ kia đang bị con rối của mình ăn mòn.

Trạng thái lúc này của Khanh Vũ thật sự không tốt lắm. Không ngờ con rối nam đó đã tìm được một chỗ trống, hơn một nửa linh hồn của hắn đã thấm vào thân thể của nàng.

Cảnh tượng lúc này cực kỳ quỷ dị. Cặp mắt quyến rũ động lòng người của thiếu nữ, trong nháy mắt dại ra một chút. Cả người nàng cứng đờ dừng lại tại chỗ, bốn phía không biết từ khi nào hấp dẫn tới rất nhiều cổ trùng, bắt đầu lan tràn về phương hướng của nàng một cách dày đặc, dường như muốn cắn nuốt nàng.

~~~Hết chương 54~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện