Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 152: Trận chiến thoải mái!
Edit & Beta: Spum-chan
Đợi đến khi Sở quân xây doanh dựng trại xong, thì đã là đêm khuya. Tuy Thẩm Thiên Phàm rất muốn trò chuyện với đệ đệ mình nhiều hơn, nhưng thấy hai mắt y đã dính sát vào nhau, nên cũng đành phải thả người về, quay đầu lại hỏi Mộ Hàn Dạ, “Hiện giờ Thất Tuyệt Vương có rãnh không?”
Mộ Hàn Dạ nói, “Giờ là nửa đêm.”
Thẩm Thiên Phàm nói, “Cho nên nhất định không còn chuyện gì quấn thân.”
Mộ Hàn Dạ nói, “Thẩm tướng quân đi đường mệt nhọc, đêm nay nên nghỉ ngơi tốt đi.”
Thẩm Thiên Phàm nói, “Quân vụ quan trọng, không thì chúng ta bàn luận suốt đêm đi?”
Mộ Hàn Dạ nói, “Nhưng A Hoàng mệt rồi.”
Hoàng Đại Tiên: …
Mộ Hàn Dạ tiếp tục nói, “Nếu buổi tối A Hoàng không ngủ được, ban ngày không vui. Nếu A Hoàng không vui, bổn vương sẽ không lòng dạ nào mà chăm lo triều chính.”
Hoàng Đại Tiên rất muốn bịt cái miệng hắn lại.
Thẩm Thiên Phàm đành phải nói, “Sáng mai ta mới đến bái phỏng.”
Mộ Hàn Dạ gật đầu, dẫn Hoàng Đại Tiên về phòng.
Trên đường rất im lặng, còn có những chú đom đóm, bay lượn giữa bầu trời đầy sao. Hoàng Đại Tiên ngạc nhiên, “Ta còn tưởng chỉ Giang Nam mới có.”
“Khí hậu Thất Tuyệt quốc ấm áp, nên cũng có mấy vật nhỏ này.” Mộ Hàn Dạ nói, “Qua ít lâu nữa, sẽ có bươm bướm màu làm, bay lượn trong đêm nhìn rất đẹp.”
“Ừ.” Hoàng Đại Tiên gật đầu, tiếp tục đi về.
Mộ Hàn Dạ ôm hắn từ phía sau, “Có buồn ngủ không?”
Hoàng Đại Tiên bình tĩnh nói, “Có.”
Ánh mắt Mộ Hàn Dạ rất tủi thân, y như con thỏ bị cướp mất củ cải.
Hoàng Đại Tiên: …
Mộ Hàn Dạ cọ cọ hắn.
Hoàng Đại Tiên đành phải nói, “Lại muốn làm cái gì?”
“Cùng đi dạo xung quanh đi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Tầm nhìn ở Thành Lạc Nhất rất thoáng đãng, còn có lầu ngắm cảnh đã xây xong rồi, nhưng chưa đến đó được mấy lần, nhàn rỗi nhiều cũng lãng phí mà.”
“Ngươi cũng biết lãng phí sao.” Hoàng Đại Tiên nghẹn họng nhìn hắn, “Xây dựng rầm rộ như vậy, không sợ triều thần bàn tán sao.”
Mộ Hàn Dạ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Ta muốn làm hôn quân vì A Hoàng.”
Trước mắt Hoàng Đại Tiên tối sầm.
Chí hướng của ngươi thật đặc biệt.
“Làm Hoàng đế cũng chỉ vì hai chuyện.” Mộ Hàn Dạ hôn nhẹ lên tay hắn, “Một là để dân chúng có được cuộc sống giàu có yên ổn, trẻ có người chăm già có chỗ dựa; hai là để mình tự tại, có thể làm càn nhiều hơn. Hiện giờ ta đã làm được chuyện thứ nhất, nếu vì người trong lòng xây một cái lầu cũng không được, thì làm Hoàng đế còn có ý nghĩa gì.”
Hoàng Đại Tiên nghẹn lời, tuy biết hắn có chút già mồm át lẽ phải, nhưng nhất thời cũng không thể phản bác.
“Hửm?” Mộ Hàn Dạ thăm dò nhìn hắn.
Hoàng Đại Tiên thầm thở dài, “Sau này đừng như thế nữa.”
Trong mắt Mộ Hàn Dạ hàm chứa ý cười, ôm hắn thả người nhảy, mũi chân xoát xoát xẹt qua ngọn cây, cuối cùng vững vàng đáp trên một tòa lầu cao.
Một trận gió trực diện thổi tới, Mộ Hàn Dạ cởi áo choàng, bao chặt hắn lại.
Thời tiết rất tốt, cho nên tầm nhìn cũng rất xa. Ánh sao và đom đóm xen lẫn nhau tạo ra vô số quang ảnh, một đường song nhân tạo cong cong uốn quanh hoa viên, ánh trăng chiếu xuống, lấp lánh như muôn ngàn vì sao rơi xuống. Nhìn ra xa thêm chút nữa, là cả tòa thành trì đang ngủ say, đèn đuốc chập chờn, thoáng hiện ra một chút ấm áp.
“Đang nhìn cái gì?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
Hoàng Đại Tiên nói, “Phong cảnh.”
Mộ Hàn Dạ khen ngợi, “A Hoàng nói chuyện thật là tinh tế, quả nhiên không hổ là một quốc gia chi mẫu.”
Hoàng Đại Tiên dở khóc dở cười, quay đầu nhìn hắn, “Hình như Thẩm tướng quân rất sốt ruột.”
Mộ Hàn Dạ bất mãn, “Ánh trăng đẹp như thế, vì sao phải nhắc tới nam nhân khác?”
Hoàng Đại Tiên hỏi, “Vậy ngươi muốn nói cái gì?”
Mộ Hàn Dạ bừng bừng hưng trí, “Hay để ta đọc một đoạn thơ tình cho A Hoàng nghe?”
Hoàng Đại Tiên dứt khoát nói, “Chúng ta vẫn nên nói về Thẩm tướng quân đi.”
Mộ Hàn Dạ tỏ ra vô cùng khổ sở.
Hoàng Đại Tiên rất kiên trì.
Mộ Hàn Dạ không cam lòng, “Vậy A Hoàng phải hôn ta một cái, hôn một cái rồi ta sẽ nói chuyện Thẩm Thiên Phàm với ngươi.”
Hoàng Đại Tiên: …
Mộ Hàn Dạ ra sức chu mỏ.
Hoàng Đại Tiên theo bản năng né ra sau.
Mộ Hàn Dạ đuổi theo nhào tới.
Mắt thấy hắn càng tới càng gần, Hoàng Đại Tiên rất khổ sở, đành phải nghiêng tới đụng nhẹ một cái, giống như gặp quỷ vậy.
Mộ Hàn Dạ tan nát cõi lòng nói, “Sao trông A Hoàng chẳng vui vẻ chút nào vậy chứ.”
Đó hoàn toàn là vì ngươi quá đói khát a! Hoàng Đại Tiên kéo áo choàng, “Nói chính sự.”
“Có cái gì để nói đâu.” Mộ Hàn Dạ quệt quệt mũi hắn, “Thẩm Thiên Phàm tới để chiến tranh, chứ đâu phải đến du sơn ngoạn thủy thăm người thân, tất nhiên hy vọng có thể giải quyết mọi chuyện càng nhanh càng tới. Nếu tiếp tục kéo dài, không biết La Sát quốc còn ra chiêu gì nữa.”
“Theo ý của ngươi, trận chiến này phải đánh bao lâu?” Hoàng Đại Tiên hỏi.
“Không biết chắc được.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nhưng chắc là không lâu lắm đâu, Bì Cổ Tam Thế không cần phải khiến La Sát quốc tiếp tay làm việc xấu, không chừng lúc này hắn đã bắt đầu hối hận vì chấp nhận đề nghị về Diêm La binh của Chu Giác, tự rước cho mình một phiền phức lớn.”
“Nếu ba nước khai chiến, Chu Giác có nhân cơ hội phá rối không?” Hoàng Đại Tiên lo lắng.
Mộ Hàn Dạ bật cười, “Không nói đến chỉ có một phần nhỏ quân đội Sở quốc đến đây, cứ xem như toàn bộ đều tới, thì khi đó La Sát quốc chỉ còn nước chờ chết ở chiến trường Tây Bắc. Không có người ỡ bên ngoài giúp sức, chỉ dựa vào một con châu chấu nhỏ như Chu Giác, có khả năng gây ra sóng gió gì ở Đông Bắc chứ.”
“Cũng đúng.” Hoàng Đại Tiên như có chút suy nghĩ.
“Huống hồ ta còn ước gì hắn mau xuất hiện đây.” Mộ Hàn Dạ nói, “Dựa tình hình hiện tại, chỉ cần hắn ló đầu ra, thì chỉ có một con đường chết.”
“Theo như ngươi nói, vậy chắc là hắn sẽ không xuất hiện rồi.” Hoàng Đại Tiên ngồi trên ghế, “Ta hiểu tính hắn lắm, rất sợ chết.”
“Yên tâm đi, cho dù hắn không lộ diện, thì sau khi chiến tranh Tây Bắc kết thúc, ta cũng sẽ bắt được hắn.” Mộ Hàn Dạ nắm tay hắn, “Chuyện đã hứa với ngươi, ta nhất định sẽ làm được.”
Môi Hoàng Đại Tiên mấp máy, còn chưa kịp nói chuyện, đã bị hôn lên.
“Không ai có thể cướp ngươi khỏi người ta.” Sau cái hôn nhẹ dịu dàng, Mộ Hàn Dạ nhìn thẳng vào hắn, “Kẻ từng làm hại ngươi, ta nhất định sẽ đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần.”
Hoàng Đại Tiên tránh khỏi tầm mắt hắn.
Mộ Hàn Dạ ôm người vào lòng, “Trước khi ngủ, ta đều bỏ thêm an thần hương vào lư hương.”
Hoàng Đại Tiên hơi nhíu mày.
“Sau đó mời Quỷ Thủ tiền bối đến chữa trị cho ngươi.” Giọng Mộ Hàn Dạ rất nhỏ.
Hoàng Đại Tiên thầm thở dài. Trước đây hắn vẫn luôn né tránh Quỷ Thủ thần y, chính là vì biết Ô Đầu Thảo kia không có thuốc nào trị được. Mình có xem thêm một đại phu thì cũng không sao cả, chỉ là thật sự không đành lòng khiến hắn thất vọng hết lần này đến lần khác, cho nên mới cố ý né tránh không đề cập tới. Nếu ngày tháng còn lại đã không nhiều, vậy thật sự không cần tự tìm thêm phiền muộn.
Chỉ là lại xem nhẹ một chuyện, mình có thể buông tay, nhưng Mộ Hàn Dạ lại nhất quyết không bỏ cuộc.
Hoàng Đại Tiên hỏi, “Kết quả thế nào?”
Mộ Hàn Dạ nói, “Tiền bối nói có thể cứu ngươi.”
“Lại nói bậy.” Hoàng Đại Tiên ngẩng đầu nhìn hắn, “Nếu thật sự có thuốc giải, chỉ sợ ngươi đã đánh thức ta dậy ngay rồi, cần chi chờ tới lúc này.”
“Là thật.” Mộ Hàn Dạ nói, “Thuốc giải không dễ tìm, nhưng ta nhất định sẽ tìm ra.”
Hoàng Đại Tiên gật đầu, cũng không muốn tranh luận nhiều về chuyện này.
“A Hoàng nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.” Biểu tình Mộ Hàn Dạ rất chân thành.
Hoàng Đại Tiên còn chưa kịp cảm động, đã nghe hắn bỏ thêm một câu, “Hai trăm tuổi cũng được.”
Hoàng Đại Tiên: …
“Trường sinh bất lão thì càng tốt.” Trí tưởng tượng của Mộ Hàn Dạ bay xa, “Ba trăm tuổi còn có thể làm chuyện đó trong đại mạc mà.”
Hoàng Đại Tiên dứt khoát xoay người đi xuống lầu.
“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ đi sau hắn gọi theo, “Không thì chúng ta thử một lần trước đi? Miễn cho đến lúc ba trăm tuổi, già hồ đồ rồi lạc đường trong đại mạc.”
Hoàng Đại Tiên bắt đầu bịt lỗ tai chạy xuống lầu.
Mộ Hàn Dạ nói, “A Hoàng cẩn thận đừng té đó.”
Vừa dứt lời, một chân Hoàng Đại Tiên đã đạp vào khoảng không, còn chưa tới kịp dùng khinh công xoay người, thì đã bị Mộ Hàn Dạ phi thân ôm vào trong ngực.
Hoàng Đại Tiên nói, “Cảm ơn.”
Mộ Hàn Dạ nói, “Đại mạc.”
Hoàng Đại Tiên trở mặt tát hắn.
Mộ Hàn Dạ cảm thấy may mắn, “May là bên cạnh không chén trà.” Bằng không chỉ sợ ngày mai lại phải đội mũ đến quân doanh.
Hoàng Đại Tiên bị hắn tra tấn đến hết cách, bước chân phù phiếm quay trở về.
Ngoại trừ đại mạc thì vẫn là đại mạc, đúng là hết cứu rồi.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thiên Lăng còn đang ngủ trên giường, chợt nghe ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cãi vả.
“Chíp!” Cục Bông bị đánh thức trước, mơ mơ màng màng từ trong lòng nương nó chui ra, đẩy cửa sổ chui ra ngoài.
“Bên ngoài làm sao vậy?” Thẩm Thiên Lăng dụi dụi mắt ngồi dậy.
“Hồi công tử, là cung chủ và Thất Tuyệt Vương đang luận võ.” Ám vệ ngồi trên nóc nhà nhìn ra xa xa, “Còn có Thẩm tam thiếu gia.”
“Luận võ?” Thẩm Thiên Lăng lập tức tỉnh táo, “Hắn xuất quan rồi?”
“Đúng vậy.” Ám vệ nói, “Vốn là đến tối mới ra, nhưng chắc là vì cung chủ có tư chất hơn người, nên được ra sớm.” Thật không muốn chấp nhận chút nào, kỳ thật chúng ta muốn có một cung chủ khắc hoa cà rốt hơn, võ công quá tốt không tiện để thiếu cung chủ soán vị, chúng ta thậm chí còn soạn ra một bản kế hoạch “Nhật báo giang hồ” mới tinh, nội dung chính mỗi ngày là “Phu nhân hôm nay đẹp lắm” và “Phu nhân hôm nay cũng rất đẹp”, vừa nghe là biết phong phú rực rỡ thế nào rồi, rất đáng mua về nhà khảm vàng cất giữ đó.
Tương lai ngợp trong vàng son, nghĩ thôi đã có chút kích động rồi.
Nhưng Thẩm tiểu thụ hiển nhiên sẽ không biết đến kế hoạch vĩ đại này, sau khi vội vã rửa mặt xong, liền ôm con chạy ra bên ngoài. Trên đài luyện võ, có ba người đang giao đấu, đánh đến khó phân thắng bại. Quỷ Thủ thần y đứng bên cạnh, đang vui vẻ uống trà. Hoàng Đại Tiên thì có chút lo lắng, cứ nhíu mày nhìn ra giữa sân. Chu Sa chỉ đến xem náo nhiệt, chỉ thiếu nước lấy hạt dưa đến cắn.
“Chíp!” Cục Bông vui sướng xòe cánh ra.
Chu Sa giang tay đón nó.
Cục Bông sung sướng cọ cọ, mắt đậu đen thật đáng yêu.
Mềm quá a.
Chu Sa càng cười vui vẻ, ngón tay xoa xoa cái đầu nhỏ.
“Đừng tới gần.” Quỷ Thủ thần y ra hiệu Thẩm Thiên Lăng đứng bên cạnh đừng, “Coi chừng bị thương.”
“Đã đánh bao lâu rồi?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Quỷ Thủ thần y nghĩ nghĩ, nói, “Hơn một canh giờ.”
“Lâu như vậy?” Thẩm Thiên Lăng giật mình.
“Lúc mới bắt đầu thì có Thất Tuyệt Vương và Thiếu Vũ, sau thì có thêm Thiên Phàm.” Quỷ Thủ thần y nói, “Mấy năm không gặp, công lực của hắn cũng tăng lên rồi.”
Thẩm Thiên Lăng nhìn nửa ngày, sau đó cả giận nói, “Hai đánh một?” Dựa vào cái gì chứ, nam nhân của ta vừa bị thương mới lành đó, còn vô cớ bị nhốt thêm mười ngày. Nếu đánh đến hắn có vấn đề thì ta sẽ tính sổ với các ngươi!
Thật là hung dữ.
Quỷ Thủ thần y cười to, “Ngươi còn sợ có người đả thương hắn sao.”
“Vì sao không thể.” Thẩm Thiên Lăng nhỏ giọng than thở.
“Võ công của Thiếu Vũ, đã là xưa đâu bằng nay.” Quỷ Thủ nói, “Ngươi nhìn kỹ là có thể nhận ra.”
Sư phụ ngươi hơi coi trọng ta rồi đó, dù có nhìn kỹ tới đâu thì ta cũng không nhận ra đâu. Thẩm Thiên Lăng âm thầm phản bác, không biết gì hết, thật bị đả kích quá đi.
Thấy Thẩm Thiên Lăng đến đây, Tần Thiếu Vũ tất nhiên cũng không ham chiến, lắc mình nhảy khỏi vòng chiến, phất tay tra Xích Ảnh vào vỏ, đi nhanh đến dùng một tay ôm người vào lòng.
Mộ Hàn Dạ học theo, cũng ôm Hoàng Đại Tiên vào lòng.
Thẩm Thiên Phàm đành phải quan sát bảo kiếm của mình.
“Phốc.” Chu Sa bị chọc cười.
Thẩm Thiên Phàm: …
Không như vậy thì có thể thế nào hả?
“Sao không tìm ta.” Thẩm Thiên Lăng lau mồ hôi cho hắn.
“Tất nhiên.” Mộ Hàn Dạ ở một bên châm ngòi thổi gió, “Chuyện đầu tiên sau khi xuất quan, dĩ nhiên là xông vào tẩm cung bổn vương.”
Hoàng Đại Tiên: …
Tần Thiếu Vũ liếc hắn một cái, “Nếu Mộ huynh không thích, sau này mỗi sáng ta đều tới tìm ngươi.”
Mộ Hàn Dạ nghe vậy lập tức làm mặt khổ qua, “Chỉ lừa ngươi một lần thôi mà, không đến mức vậy chứ.”
Tần Thiếu Vũ nói, “Đến chứ.”
Mộ Hàn Dạ: …
Ảnh vệ Thất Tuyệt mặt than nhìn Vương Thượng nhà mình.
Giờ ngươi biết người xuất thân từ Truy Ảnh Cung đáng ghét bao nhiêu rồi chứ.
“Tam ca, ngươi chảy máu kìa.” Thẩm Thiên Lăng nhanh mắt.
“Hả?” Thẩm Thiên Phàm cũng không cảm thấy, nhờ hắn nhắc mới nhận ra trên cánh tay trái của mình có một vết thương nhỏ, vì thế khoát tay nói, “Không đáng ngại, băng bó là được rồi.”
Thẩm Thiên Lăng thầm oán nam nhân mình, “Sao ngươi thật sự đả thương tam ca chứ.”
Tần Thiếu Vũ nói, “Ta với Mộ huynh đang so chiêu, hắn bỗng dưng không nói tiếng nào nhào tới, làm sao ta kịp nhận ra đó là ai chứ.” Chỉ theo bản năng cản lại thôi.
Thẩm Thiên Phàm cứng cổ nói, “Ta có ý đánh lén đó.” Ngẫm nghĩ lại bổ sung, “Ai bảo ngươi nuôi Lăng nhi gầy.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Đừng luôn nhắc tới mấy từ về thể trọng mẫn cảm này chứ!
Đúng là bia đỡ đạn.
“Ngươi lại —— “
“Không thì chúng ta đi ăn điểm tâm đi?” Mắt thấy một màn cãi nhau đậm tính trẻ con sắp kéo màn, Thẩm Thiên Lăng nhiệt tình lảng sang chuyện khác.
“Chíp!” Cục Bông cũng tỏ vẻ tán đồng.
Vợ con là lớn nhất, Tần cung chủ đành phải câm miệng.
Chu Sa bật cười, đè cổ Tiểu Phượng Hoàng —— thật đúng là Thượng Cổ linh thú.
Tuy cảnh tượng người một nhà vui vẻ hòa thận ăn điểm tâm rất ấm áp, nhưng dù sao vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm, cho nên trong thời gian tiếp theo trong ngày, tất cả mọi người đều tụ tập trong Ngự Thư Phòng, cùng nhau bàn về chiến sự sắp tới.
Nói là bàn bạc, kỳ thật tất cả đều tiến hành theo kế hoạch lúc trước, hơn nữa là càng nhanh càng tốt. Dù sao một nhánh Sở quân khổng lồ như thế đang trùng trùng điệp điệp tới đây, La Sát vương dù có ngu ngốc tới đâu cũng không thể không biết. Tác chiến thì cần phải đánh bất ngờ, nếu mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, thì thật sự không cần phải chừa cho đối phương thời gian chuẩn bị. Vì thế ba ngày sau, kỵ binh Thất Tuyệt cộng thêm đông đảo Sở quân, dưới sự chỉ huy của Mộ Hàn Dạ và Thẩm Thiên Phàm, chính thức rời khỏi Thành Lạc Nhật, xuyên thẳng qua đại mạc mờ mịt, xuất phát tới La Sát quốc.
Quỷ Thủ thì một mình vòng về Nam Hải, lúc gần có gửi một lá thư cho Liên Thành Cô Nguyệt, chỉ nói nếu cần, có thể tùy thời mang người trong lòng đến Nhiễm Sương đảo.
Hai Phượng Hoàng kim sắc vỗ cánh bao cao, nhanh chóng biến mất phía chân trời. Thẩm Thiên Lăng có chút không nỡ, Cục Bông ngồi xổm trong lòng nương nó, mắt đậu đen sáng rực rỡ.
Ca ca gì đó, rốt cục cũng đi rồi a.
Thật khiến người ta thấp tha thấp thỏm.
Mà giống như suy đoán của mọi người, trong vương cung ở La Sát quốc, Bì Cổ Tam Thế đang cực kì giận dữ.
“Bệ hạ.” Một người mặc cẩm bào nói, “Thật sự không tìm thấy Chu Giác, chắc là đã trốn xuống địa cung rồi, nhất thời chúng ta cũng không thể bắt được hắn.”
“Đồ vô liêm sỉ!” Bì Cổ Tam Thế hung hăng siết chặt lá thư trong tay, “Lúc trước vì sao phải đồng ý hợp tác với hắn chứ, vì sao?”
Những hầu tước phía dưới trầm mặc không lên tiếng, tâm nói nếu không phải ngươi đồng ý trước, chúng ta cũng không có cái quyền này đâu.
“Giờ rước lấy một phiền toái lớn như thế, muốn ta phải làm sao đây?” Bì Cổ Tam Thế nóng nảy, “Một Mộ Hàn Dạ cũng đã quá đủ, giờ thì tốt rồi, còn thêm Sở quốc nữa!”
“Không thì, chúng ta viết một lá thư cho Sở Vương và Thất Tuyệt Vương?” Có người đề nghị, “Cứ nói chuyện này không liên quan đến La Sát quốc, mà là Chu Giác âm thầm giở trò quỷ.”
“Viết thư, viết thư có ích sao?” Bì Cổ Tam Thế rít gào, “Lúc này khắp nơi đều đồn đãi, nói ta vì hãm hại Thất Tuyệt quốc, không màng đến sống chết của người trong đại mạc mà luyện chế Diêm La binh, thậm chí chuyện anh túc cũng lộ ra ngoài, dân chúng đã sớm oán than dậy đất, ta viết một lá thư có thể giải quyết cái gì?”
Mọi người bên dưới lại trầm mặc lần nữa, trên thực tế bọn họ cũng không thể không trầm mặc. Bì Cổ Tam Thế quen thói kiêu ngạo ương ngạnh, lúc này phản bác hắn, chỉ có một còn đường chết.
Bì Cổ Tam Thế ngồi trên ghế, thở dốc từng hơi.
Một bá tước lén vò nát lá thư trong tay, nhét vào túi vải —— hắn vốn định nói cho Bì Cổ Tam Thế biết, lúc này đã có người tại âm thầm phá hư ruộng hoa anh túc. Nhưng ngẫm lại thì vẫn thôi đi, bằng không chẳng khác nào tự mình đánh mình.
“Người tới!” Sau một lúc lâu, Bì Cổ Tam Thế bỗng nhiên đứng lên.
“Bệ hạ!” Thân vệ quân nối đuôi nhau vào.
“Truyền lệnh của bổn vương, toàn bộ quân đội chờ xuất phát!” Bì Cổ Tam Thế rít gào.
Chúng thần chấn kinh, nháo nhào nói, “Bệ hạ muốn nghênh chiến?”
“Không thì sao? Đầu hàng?” Bì Cổ Tam Thế hỏi lại.
Cũng không đến mức phải đầu hàng, nhưng cũng có thể thử viết phong thư giảm bớt mâu thuẫn mà. Chúng thần âm thầm thở dài liên tục. Hai nước kia rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, dưới tình huống này tùy tiện nghênh chiến, chỉ sợ không có trái ngọt mà ăn.
Nhưng có một việc tất cả mọi người không đoán được, chính là cho dù Bì Cổ Tam Thế có viết huyết thư nhận sai, thì trận chiến này cũng không thể tránh khỏi. Trên thực tế, trong những lời đồn lưu truyền khắp phố, có đến tám chín phần là do Mộ Hàn Dạ thả ra. Đã không vừa mắt Bì Cổ Tam Thế từ lâu, lần này vất vả lắm mới có cớ để dùng, tất nhiên không thể dễ dàng buông tay.
Vì thế Bì Cổ Tam Thế chỉ có thể mỗi ngày nhận chiến báo mới, hôm nay đại quân đến sa mạc A Tháp Na, ngày mai đại quân lướt qua Nguyệt Quang tuyền, ngày mốt đại quân xuyên qua Phù Sa hải… Một tháng sau, lại một phong thư được vội vàng đưa đến hoàng cung, quân đợi Sở quốc và Thất Tuyệt quốc đã đến biên cảnh La Sát, hơn nữa còn chiếm được thành A Ba Tạp.
“Cái gì?” Bì Cổ Tam Thế gần như hộc máu, “Rõ ràng hôm qua bọn họ mới đến hồ Nhĩ Tuyền!” Sao chỉ trong một ngày mà đã nuốt trọn một tòa thành rồi?
“Nghe nói có một người áo đen, võ công vô cùng lợi hại.” Hạ nhân nói, “Bá tước đại nhân còn đang diễn thuyết trên tường thành, hắn đã như hắc ưng lao lên trên đó, đánh ngất đại nhân bắt đi mất.”
Trước mắt Bì Cổ Tam Thế tối đen, choáng váng một hồi.
“Bệ hạ.” Người bên cạnh vội vàng đỡ hắn.
“Điều phối quân đội tinh nhuệ nhất, châm ngòi hỏa thương (súng) đại pháo nhanh!” Bì Cổ Tam Thế rít gào, “Đuổi chúng đi cho ta!”
Dù hy vọng rất tốt, nhưng hiển nhiên không có khả năng thực hiện. Sao khi chiếm được A Ba Tạp, Mộ Hàn Dạ lưu lại một nhánh quân đội nhỏ duy trì trật tự, rồi lại đi cùng Thẩm Thiên Phàm, dẫn quân tiến sát vào Vương Thành.
Kỳ thật dựa theo thực lực vốn có của La Sát quốc, hẳn không thể liên tiếp bại lui như thế, dù sao uy lực của súng và hỏa pháo cũng không thể khinh thường. Nhưng không may là lần có có Mộ Hàn Dạ và Tần Thiếu Vũ hợp tác, nên suốt đường đi đều dùng đến ám chiêu. Không phải kho hỏa dược bị nổ, thì chính là súng bị vô nước, càng kỳ quái hơn là trong một đợt chiến dịch, khi hai quân vừa mới khai pháo, thì không biết từ đâu chui ra mọt bầy ong mật, lao đến chích người đến rợp trời phủ đất… Nhưng lại chỉ chích quân đội La Sát quốc thôi, không thèm nhìn đến Sở quân và Thất Tuyệt quân lấy một cái, cuối cùng khi bắt tù binh về, mặt ai nấy cũng sưng như đầu heo.
“Cảm ơn cô nương.” Mộ Hàn Dạ cười nhìn Chu Sa.
“Khách khí.” Chu Sa cười cười, “Trùng hợp gần đây có bầy ong, không nên bỏ phí, phối thêm chút thuốc tăng tinh lực thôi mà.”
Thẩm Thiên Phàm cũng bừng bừng hưng trí chạy tới, “Có còn không vậy? Cho ta một chút đi, lần chiến tranh sau tiếp tục dùng.”
Chu Sa lắc đầu, “Bầy ong độc này rất hiếm thấy, không tìm thấy bầy ong, có thuốc cũng vô dụng.”
Thẩm Thiên Phàm tiếc nuối thở dài.
Vật biểu tượng giang hồ ở bên ngoài vô cùng cảm khái, xem ra trình độ lưu manh giữa Thẩm tam thiếu gia và thiếu cung chủ, vậy mà lại cách nhau rất gần!
Tỷ tỷ ngực lớn gì đó, thật là liếc một cái thôi còn chưa dám nữa là.
Chiến sự tiếp tục diễn ra rầm rộ, mà tình hình chiến đấu tiếp theo, đối với La Sát Vương mà nói cũng chỉ có càng lúc càng đau đầu. Sống yên ổn nhiều năm nên khi bị Chu Giác kích động đã khiến hắn dấy lên dã tâm bừng bừng, nhưng lại không để hắn có đủ năng lực để vực dậy dã tâm này. Lúc đại quân hai nước đánh vào sát Vương Thành, Bì Cổ Tam Thế đành phải tự mình viết phong thư, muốn nói chuyện với Mộ Hàn Dạ và Thẩm Thiên Phàm.
Mộ Hàn Dạ cười lạnh một tiếng, trước mặt tín sứ (người đưa thư), ném lá thư kia vào lư hương.
“Muốn nói chuyện cũng có thể, bảo bệ hạ ngươi tự mình đến đây.”
Mặt tín sứ xám xịt rời đi. Hoàng Đại Tiên lo lắng nói, “Có chọc giận Bì Cổ Tam Thế không?”
Mộ Hàn Dạ bật cười, “Một đường này, từ đầu tới đuôi chúng ta vẫn đang chọc giận hắn.”
“Không phải ngươi thật sự muốn đánh sạch La Sát quốc đó chứ?” Hoàng Đại Tiên nhíu mày.
“Ngươi muốn sao?” Mộ Hàn Dạ đưa ôm hắn vào lòng, “Nếu ngươi muốn, ta sẽ tặng cho ngươi.”
Hoàng Đại Tiên dứt khoác lắc đầu.
Mộ Hàn Dạ cười cười, “Trùng hợp vậy, ta cũng không muốn.”
“Thật sự không có dã tâm?” Hoàng Đại Tiên vỗ vỗ ngực hắn.
“Đánh trận này, kỳ thật chỉ là vì dạy dỗ cho Bì Cổ Tam Thế biết điều chút thôi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Để hắn không dám mưu tính bày trò nữa.”
“Hắc thủy anh?” Hoàng Đại Tiên hỏi.
“Không chỉ có Hắc thủy anh.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nếu đã có dã tâm, tất nhiên còn có chuẩn bị khác, chúng ta khó lòng phòng bị, chỉ có thể diệt tận gốc trước.”
“Nhưng đã đánh tới cửa nhà người ta rồi.” Hoàng Đại Tiên nói.
“Cũng không cần đánh tới cửa nhà.” Mộ Hàn Dạ xoa xoa mặt hắn, “Làm Hoàng đế mệt chết đi được, quản lí một quốc gia lớn như vậy thì càng mệt hơn, đến khi nào làm sao ta có thể cùng A Hoàng triền miên hàng đêm?”
“Ngươi lo lắng về Sở Vương sao?” Hoàng Đại Tiên hỏi.
Mộ Hàn Dạ lắc đầu thở dài, “Càng ngày càng thông minh, sau này làm sao lừa được đây…”
Đợi đến khi Sở quân xây doanh dựng trại xong, thì đã là đêm khuya. Tuy Thẩm Thiên Phàm rất muốn trò chuyện với đệ đệ mình nhiều hơn, nhưng thấy hai mắt y đã dính sát vào nhau, nên cũng đành phải thả người về, quay đầu lại hỏi Mộ Hàn Dạ, “Hiện giờ Thất Tuyệt Vương có rãnh không?”
Mộ Hàn Dạ nói, “Giờ là nửa đêm.”
Thẩm Thiên Phàm nói, “Cho nên nhất định không còn chuyện gì quấn thân.”
Mộ Hàn Dạ nói, “Thẩm tướng quân đi đường mệt nhọc, đêm nay nên nghỉ ngơi tốt đi.”
Thẩm Thiên Phàm nói, “Quân vụ quan trọng, không thì chúng ta bàn luận suốt đêm đi?”
Mộ Hàn Dạ nói, “Nhưng A Hoàng mệt rồi.”
Hoàng Đại Tiên: …
Mộ Hàn Dạ tiếp tục nói, “Nếu buổi tối A Hoàng không ngủ được, ban ngày không vui. Nếu A Hoàng không vui, bổn vương sẽ không lòng dạ nào mà chăm lo triều chính.”
Hoàng Đại Tiên rất muốn bịt cái miệng hắn lại.
Thẩm Thiên Phàm đành phải nói, “Sáng mai ta mới đến bái phỏng.”
Mộ Hàn Dạ gật đầu, dẫn Hoàng Đại Tiên về phòng.
Trên đường rất im lặng, còn có những chú đom đóm, bay lượn giữa bầu trời đầy sao. Hoàng Đại Tiên ngạc nhiên, “Ta còn tưởng chỉ Giang Nam mới có.”
“Khí hậu Thất Tuyệt quốc ấm áp, nên cũng có mấy vật nhỏ này.” Mộ Hàn Dạ nói, “Qua ít lâu nữa, sẽ có bươm bướm màu làm, bay lượn trong đêm nhìn rất đẹp.”
“Ừ.” Hoàng Đại Tiên gật đầu, tiếp tục đi về.
Mộ Hàn Dạ ôm hắn từ phía sau, “Có buồn ngủ không?”
Hoàng Đại Tiên bình tĩnh nói, “Có.”
Ánh mắt Mộ Hàn Dạ rất tủi thân, y như con thỏ bị cướp mất củ cải.
Hoàng Đại Tiên: …
Mộ Hàn Dạ cọ cọ hắn.
Hoàng Đại Tiên đành phải nói, “Lại muốn làm cái gì?”
“Cùng đi dạo xung quanh đi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Tầm nhìn ở Thành Lạc Nhất rất thoáng đãng, còn có lầu ngắm cảnh đã xây xong rồi, nhưng chưa đến đó được mấy lần, nhàn rỗi nhiều cũng lãng phí mà.”
“Ngươi cũng biết lãng phí sao.” Hoàng Đại Tiên nghẹn họng nhìn hắn, “Xây dựng rầm rộ như vậy, không sợ triều thần bàn tán sao.”
Mộ Hàn Dạ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Ta muốn làm hôn quân vì A Hoàng.”
Trước mắt Hoàng Đại Tiên tối sầm.
Chí hướng của ngươi thật đặc biệt.
“Làm Hoàng đế cũng chỉ vì hai chuyện.” Mộ Hàn Dạ hôn nhẹ lên tay hắn, “Một là để dân chúng có được cuộc sống giàu có yên ổn, trẻ có người chăm già có chỗ dựa; hai là để mình tự tại, có thể làm càn nhiều hơn. Hiện giờ ta đã làm được chuyện thứ nhất, nếu vì người trong lòng xây một cái lầu cũng không được, thì làm Hoàng đế còn có ý nghĩa gì.”
Hoàng Đại Tiên nghẹn lời, tuy biết hắn có chút già mồm át lẽ phải, nhưng nhất thời cũng không thể phản bác.
“Hửm?” Mộ Hàn Dạ thăm dò nhìn hắn.
Hoàng Đại Tiên thầm thở dài, “Sau này đừng như thế nữa.”
Trong mắt Mộ Hàn Dạ hàm chứa ý cười, ôm hắn thả người nhảy, mũi chân xoát xoát xẹt qua ngọn cây, cuối cùng vững vàng đáp trên một tòa lầu cao.
Một trận gió trực diện thổi tới, Mộ Hàn Dạ cởi áo choàng, bao chặt hắn lại.
Thời tiết rất tốt, cho nên tầm nhìn cũng rất xa. Ánh sao và đom đóm xen lẫn nhau tạo ra vô số quang ảnh, một đường song nhân tạo cong cong uốn quanh hoa viên, ánh trăng chiếu xuống, lấp lánh như muôn ngàn vì sao rơi xuống. Nhìn ra xa thêm chút nữa, là cả tòa thành trì đang ngủ say, đèn đuốc chập chờn, thoáng hiện ra một chút ấm áp.
“Đang nhìn cái gì?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
Hoàng Đại Tiên nói, “Phong cảnh.”
Mộ Hàn Dạ khen ngợi, “A Hoàng nói chuyện thật là tinh tế, quả nhiên không hổ là một quốc gia chi mẫu.”
Hoàng Đại Tiên dở khóc dở cười, quay đầu nhìn hắn, “Hình như Thẩm tướng quân rất sốt ruột.”
Mộ Hàn Dạ bất mãn, “Ánh trăng đẹp như thế, vì sao phải nhắc tới nam nhân khác?”
Hoàng Đại Tiên hỏi, “Vậy ngươi muốn nói cái gì?”
Mộ Hàn Dạ bừng bừng hưng trí, “Hay để ta đọc một đoạn thơ tình cho A Hoàng nghe?”
Hoàng Đại Tiên dứt khoát nói, “Chúng ta vẫn nên nói về Thẩm tướng quân đi.”
Mộ Hàn Dạ tỏ ra vô cùng khổ sở.
Hoàng Đại Tiên rất kiên trì.
Mộ Hàn Dạ không cam lòng, “Vậy A Hoàng phải hôn ta một cái, hôn một cái rồi ta sẽ nói chuyện Thẩm Thiên Phàm với ngươi.”
Hoàng Đại Tiên: …
Mộ Hàn Dạ ra sức chu mỏ.
Hoàng Đại Tiên theo bản năng né ra sau.
Mộ Hàn Dạ đuổi theo nhào tới.
Mắt thấy hắn càng tới càng gần, Hoàng Đại Tiên rất khổ sở, đành phải nghiêng tới đụng nhẹ một cái, giống như gặp quỷ vậy.
Mộ Hàn Dạ tan nát cõi lòng nói, “Sao trông A Hoàng chẳng vui vẻ chút nào vậy chứ.”
Đó hoàn toàn là vì ngươi quá đói khát a! Hoàng Đại Tiên kéo áo choàng, “Nói chính sự.”
“Có cái gì để nói đâu.” Mộ Hàn Dạ quệt quệt mũi hắn, “Thẩm Thiên Phàm tới để chiến tranh, chứ đâu phải đến du sơn ngoạn thủy thăm người thân, tất nhiên hy vọng có thể giải quyết mọi chuyện càng nhanh càng tới. Nếu tiếp tục kéo dài, không biết La Sát quốc còn ra chiêu gì nữa.”
“Theo ý của ngươi, trận chiến này phải đánh bao lâu?” Hoàng Đại Tiên hỏi.
“Không biết chắc được.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nhưng chắc là không lâu lắm đâu, Bì Cổ Tam Thế không cần phải khiến La Sát quốc tiếp tay làm việc xấu, không chừng lúc này hắn đã bắt đầu hối hận vì chấp nhận đề nghị về Diêm La binh của Chu Giác, tự rước cho mình một phiền phức lớn.”
“Nếu ba nước khai chiến, Chu Giác có nhân cơ hội phá rối không?” Hoàng Đại Tiên lo lắng.
Mộ Hàn Dạ bật cười, “Không nói đến chỉ có một phần nhỏ quân đội Sở quốc đến đây, cứ xem như toàn bộ đều tới, thì khi đó La Sát quốc chỉ còn nước chờ chết ở chiến trường Tây Bắc. Không có người ỡ bên ngoài giúp sức, chỉ dựa vào một con châu chấu nhỏ như Chu Giác, có khả năng gây ra sóng gió gì ở Đông Bắc chứ.”
“Cũng đúng.” Hoàng Đại Tiên như có chút suy nghĩ.
“Huống hồ ta còn ước gì hắn mau xuất hiện đây.” Mộ Hàn Dạ nói, “Dựa tình hình hiện tại, chỉ cần hắn ló đầu ra, thì chỉ có một con đường chết.”
“Theo như ngươi nói, vậy chắc là hắn sẽ không xuất hiện rồi.” Hoàng Đại Tiên ngồi trên ghế, “Ta hiểu tính hắn lắm, rất sợ chết.”
“Yên tâm đi, cho dù hắn không lộ diện, thì sau khi chiến tranh Tây Bắc kết thúc, ta cũng sẽ bắt được hắn.” Mộ Hàn Dạ nắm tay hắn, “Chuyện đã hứa với ngươi, ta nhất định sẽ làm được.”
Môi Hoàng Đại Tiên mấp máy, còn chưa kịp nói chuyện, đã bị hôn lên.
“Không ai có thể cướp ngươi khỏi người ta.” Sau cái hôn nhẹ dịu dàng, Mộ Hàn Dạ nhìn thẳng vào hắn, “Kẻ từng làm hại ngươi, ta nhất định sẽ đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần.”
Hoàng Đại Tiên tránh khỏi tầm mắt hắn.
Mộ Hàn Dạ ôm người vào lòng, “Trước khi ngủ, ta đều bỏ thêm an thần hương vào lư hương.”
Hoàng Đại Tiên hơi nhíu mày.
“Sau đó mời Quỷ Thủ tiền bối đến chữa trị cho ngươi.” Giọng Mộ Hàn Dạ rất nhỏ.
Hoàng Đại Tiên thầm thở dài. Trước đây hắn vẫn luôn né tránh Quỷ Thủ thần y, chính là vì biết Ô Đầu Thảo kia không có thuốc nào trị được. Mình có xem thêm một đại phu thì cũng không sao cả, chỉ là thật sự không đành lòng khiến hắn thất vọng hết lần này đến lần khác, cho nên mới cố ý né tránh không đề cập tới. Nếu ngày tháng còn lại đã không nhiều, vậy thật sự không cần tự tìm thêm phiền muộn.
Chỉ là lại xem nhẹ một chuyện, mình có thể buông tay, nhưng Mộ Hàn Dạ lại nhất quyết không bỏ cuộc.
Hoàng Đại Tiên hỏi, “Kết quả thế nào?”
Mộ Hàn Dạ nói, “Tiền bối nói có thể cứu ngươi.”
“Lại nói bậy.” Hoàng Đại Tiên ngẩng đầu nhìn hắn, “Nếu thật sự có thuốc giải, chỉ sợ ngươi đã đánh thức ta dậy ngay rồi, cần chi chờ tới lúc này.”
“Là thật.” Mộ Hàn Dạ nói, “Thuốc giải không dễ tìm, nhưng ta nhất định sẽ tìm ra.”
Hoàng Đại Tiên gật đầu, cũng không muốn tranh luận nhiều về chuyện này.
“A Hoàng nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.” Biểu tình Mộ Hàn Dạ rất chân thành.
Hoàng Đại Tiên còn chưa kịp cảm động, đã nghe hắn bỏ thêm một câu, “Hai trăm tuổi cũng được.”
Hoàng Đại Tiên: …
“Trường sinh bất lão thì càng tốt.” Trí tưởng tượng của Mộ Hàn Dạ bay xa, “Ba trăm tuổi còn có thể làm chuyện đó trong đại mạc mà.”
Hoàng Đại Tiên dứt khoát xoay người đi xuống lầu.
“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ đi sau hắn gọi theo, “Không thì chúng ta thử một lần trước đi? Miễn cho đến lúc ba trăm tuổi, già hồ đồ rồi lạc đường trong đại mạc.”
Hoàng Đại Tiên bắt đầu bịt lỗ tai chạy xuống lầu.
Mộ Hàn Dạ nói, “A Hoàng cẩn thận đừng té đó.”
Vừa dứt lời, một chân Hoàng Đại Tiên đã đạp vào khoảng không, còn chưa tới kịp dùng khinh công xoay người, thì đã bị Mộ Hàn Dạ phi thân ôm vào trong ngực.
Hoàng Đại Tiên nói, “Cảm ơn.”
Mộ Hàn Dạ nói, “Đại mạc.”
Hoàng Đại Tiên trở mặt tát hắn.
Mộ Hàn Dạ cảm thấy may mắn, “May là bên cạnh không chén trà.” Bằng không chỉ sợ ngày mai lại phải đội mũ đến quân doanh.
Hoàng Đại Tiên bị hắn tra tấn đến hết cách, bước chân phù phiếm quay trở về.
Ngoại trừ đại mạc thì vẫn là đại mạc, đúng là hết cứu rồi.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thiên Lăng còn đang ngủ trên giường, chợt nghe ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cãi vả.
“Chíp!” Cục Bông bị đánh thức trước, mơ mơ màng màng từ trong lòng nương nó chui ra, đẩy cửa sổ chui ra ngoài.
“Bên ngoài làm sao vậy?” Thẩm Thiên Lăng dụi dụi mắt ngồi dậy.
“Hồi công tử, là cung chủ và Thất Tuyệt Vương đang luận võ.” Ám vệ ngồi trên nóc nhà nhìn ra xa xa, “Còn có Thẩm tam thiếu gia.”
“Luận võ?” Thẩm Thiên Lăng lập tức tỉnh táo, “Hắn xuất quan rồi?”
“Đúng vậy.” Ám vệ nói, “Vốn là đến tối mới ra, nhưng chắc là vì cung chủ có tư chất hơn người, nên được ra sớm.” Thật không muốn chấp nhận chút nào, kỳ thật chúng ta muốn có một cung chủ khắc hoa cà rốt hơn, võ công quá tốt không tiện để thiếu cung chủ soán vị, chúng ta thậm chí còn soạn ra một bản kế hoạch “Nhật báo giang hồ” mới tinh, nội dung chính mỗi ngày là “Phu nhân hôm nay đẹp lắm” và “Phu nhân hôm nay cũng rất đẹp”, vừa nghe là biết phong phú rực rỡ thế nào rồi, rất đáng mua về nhà khảm vàng cất giữ đó.
Tương lai ngợp trong vàng son, nghĩ thôi đã có chút kích động rồi.
Nhưng Thẩm tiểu thụ hiển nhiên sẽ không biết đến kế hoạch vĩ đại này, sau khi vội vã rửa mặt xong, liền ôm con chạy ra bên ngoài. Trên đài luyện võ, có ba người đang giao đấu, đánh đến khó phân thắng bại. Quỷ Thủ thần y đứng bên cạnh, đang vui vẻ uống trà. Hoàng Đại Tiên thì có chút lo lắng, cứ nhíu mày nhìn ra giữa sân. Chu Sa chỉ đến xem náo nhiệt, chỉ thiếu nước lấy hạt dưa đến cắn.
“Chíp!” Cục Bông vui sướng xòe cánh ra.
Chu Sa giang tay đón nó.
Cục Bông sung sướng cọ cọ, mắt đậu đen thật đáng yêu.
Mềm quá a.
Chu Sa càng cười vui vẻ, ngón tay xoa xoa cái đầu nhỏ.
“Đừng tới gần.” Quỷ Thủ thần y ra hiệu Thẩm Thiên Lăng đứng bên cạnh đừng, “Coi chừng bị thương.”
“Đã đánh bao lâu rồi?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Quỷ Thủ thần y nghĩ nghĩ, nói, “Hơn một canh giờ.”
“Lâu như vậy?” Thẩm Thiên Lăng giật mình.
“Lúc mới bắt đầu thì có Thất Tuyệt Vương và Thiếu Vũ, sau thì có thêm Thiên Phàm.” Quỷ Thủ thần y nói, “Mấy năm không gặp, công lực của hắn cũng tăng lên rồi.”
Thẩm Thiên Lăng nhìn nửa ngày, sau đó cả giận nói, “Hai đánh một?” Dựa vào cái gì chứ, nam nhân của ta vừa bị thương mới lành đó, còn vô cớ bị nhốt thêm mười ngày. Nếu đánh đến hắn có vấn đề thì ta sẽ tính sổ với các ngươi!
Thật là hung dữ.
Quỷ Thủ thần y cười to, “Ngươi còn sợ có người đả thương hắn sao.”
“Vì sao không thể.” Thẩm Thiên Lăng nhỏ giọng than thở.
“Võ công của Thiếu Vũ, đã là xưa đâu bằng nay.” Quỷ Thủ nói, “Ngươi nhìn kỹ là có thể nhận ra.”
Sư phụ ngươi hơi coi trọng ta rồi đó, dù có nhìn kỹ tới đâu thì ta cũng không nhận ra đâu. Thẩm Thiên Lăng âm thầm phản bác, không biết gì hết, thật bị đả kích quá đi.
Thấy Thẩm Thiên Lăng đến đây, Tần Thiếu Vũ tất nhiên cũng không ham chiến, lắc mình nhảy khỏi vòng chiến, phất tay tra Xích Ảnh vào vỏ, đi nhanh đến dùng một tay ôm người vào lòng.
Mộ Hàn Dạ học theo, cũng ôm Hoàng Đại Tiên vào lòng.
Thẩm Thiên Phàm đành phải quan sát bảo kiếm của mình.
“Phốc.” Chu Sa bị chọc cười.
Thẩm Thiên Phàm: …
Không như vậy thì có thể thế nào hả?
“Sao không tìm ta.” Thẩm Thiên Lăng lau mồ hôi cho hắn.
“Tất nhiên.” Mộ Hàn Dạ ở một bên châm ngòi thổi gió, “Chuyện đầu tiên sau khi xuất quan, dĩ nhiên là xông vào tẩm cung bổn vương.”
Hoàng Đại Tiên: …
Tần Thiếu Vũ liếc hắn một cái, “Nếu Mộ huynh không thích, sau này mỗi sáng ta đều tới tìm ngươi.”
Mộ Hàn Dạ nghe vậy lập tức làm mặt khổ qua, “Chỉ lừa ngươi một lần thôi mà, không đến mức vậy chứ.”
Tần Thiếu Vũ nói, “Đến chứ.”
Mộ Hàn Dạ: …
Ảnh vệ Thất Tuyệt mặt than nhìn Vương Thượng nhà mình.
Giờ ngươi biết người xuất thân từ Truy Ảnh Cung đáng ghét bao nhiêu rồi chứ.
“Tam ca, ngươi chảy máu kìa.” Thẩm Thiên Lăng nhanh mắt.
“Hả?” Thẩm Thiên Phàm cũng không cảm thấy, nhờ hắn nhắc mới nhận ra trên cánh tay trái của mình có một vết thương nhỏ, vì thế khoát tay nói, “Không đáng ngại, băng bó là được rồi.”
Thẩm Thiên Lăng thầm oán nam nhân mình, “Sao ngươi thật sự đả thương tam ca chứ.”
Tần Thiếu Vũ nói, “Ta với Mộ huynh đang so chiêu, hắn bỗng dưng không nói tiếng nào nhào tới, làm sao ta kịp nhận ra đó là ai chứ.” Chỉ theo bản năng cản lại thôi.
Thẩm Thiên Phàm cứng cổ nói, “Ta có ý đánh lén đó.” Ngẫm nghĩ lại bổ sung, “Ai bảo ngươi nuôi Lăng nhi gầy.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Đừng luôn nhắc tới mấy từ về thể trọng mẫn cảm này chứ!
Đúng là bia đỡ đạn.
“Ngươi lại —— “
“Không thì chúng ta đi ăn điểm tâm đi?” Mắt thấy một màn cãi nhau đậm tính trẻ con sắp kéo màn, Thẩm Thiên Lăng nhiệt tình lảng sang chuyện khác.
“Chíp!” Cục Bông cũng tỏ vẻ tán đồng.
Vợ con là lớn nhất, Tần cung chủ đành phải câm miệng.
Chu Sa bật cười, đè cổ Tiểu Phượng Hoàng —— thật đúng là Thượng Cổ linh thú.
Tuy cảnh tượng người một nhà vui vẻ hòa thận ăn điểm tâm rất ấm áp, nhưng dù sao vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm, cho nên trong thời gian tiếp theo trong ngày, tất cả mọi người đều tụ tập trong Ngự Thư Phòng, cùng nhau bàn về chiến sự sắp tới.
Nói là bàn bạc, kỳ thật tất cả đều tiến hành theo kế hoạch lúc trước, hơn nữa là càng nhanh càng tốt. Dù sao một nhánh Sở quân khổng lồ như thế đang trùng trùng điệp điệp tới đây, La Sát vương dù có ngu ngốc tới đâu cũng không thể không biết. Tác chiến thì cần phải đánh bất ngờ, nếu mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, thì thật sự không cần phải chừa cho đối phương thời gian chuẩn bị. Vì thế ba ngày sau, kỵ binh Thất Tuyệt cộng thêm đông đảo Sở quân, dưới sự chỉ huy của Mộ Hàn Dạ và Thẩm Thiên Phàm, chính thức rời khỏi Thành Lạc Nhật, xuyên thẳng qua đại mạc mờ mịt, xuất phát tới La Sát quốc.
Quỷ Thủ thì một mình vòng về Nam Hải, lúc gần có gửi một lá thư cho Liên Thành Cô Nguyệt, chỉ nói nếu cần, có thể tùy thời mang người trong lòng đến Nhiễm Sương đảo.
Hai Phượng Hoàng kim sắc vỗ cánh bao cao, nhanh chóng biến mất phía chân trời. Thẩm Thiên Lăng có chút không nỡ, Cục Bông ngồi xổm trong lòng nương nó, mắt đậu đen sáng rực rỡ.
Ca ca gì đó, rốt cục cũng đi rồi a.
Thật khiến người ta thấp tha thấp thỏm.
Mà giống như suy đoán của mọi người, trong vương cung ở La Sát quốc, Bì Cổ Tam Thế đang cực kì giận dữ.
“Bệ hạ.” Một người mặc cẩm bào nói, “Thật sự không tìm thấy Chu Giác, chắc là đã trốn xuống địa cung rồi, nhất thời chúng ta cũng không thể bắt được hắn.”
“Đồ vô liêm sỉ!” Bì Cổ Tam Thế hung hăng siết chặt lá thư trong tay, “Lúc trước vì sao phải đồng ý hợp tác với hắn chứ, vì sao?”
Những hầu tước phía dưới trầm mặc không lên tiếng, tâm nói nếu không phải ngươi đồng ý trước, chúng ta cũng không có cái quyền này đâu.
“Giờ rước lấy một phiền toái lớn như thế, muốn ta phải làm sao đây?” Bì Cổ Tam Thế nóng nảy, “Một Mộ Hàn Dạ cũng đã quá đủ, giờ thì tốt rồi, còn thêm Sở quốc nữa!”
“Không thì, chúng ta viết một lá thư cho Sở Vương và Thất Tuyệt Vương?” Có người đề nghị, “Cứ nói chuyện này không liên quan đến La Sát quốc, mà là Chu Giác âm thầm giở trò quỷ.”
“Viết thư, viết thư có ích sao?” Bì Cổ Tam Thế rít gào, “Lúc này khắp nơi đều đồn đãi, nói ta vì hãm hại Thất Tuyệt quốc, không màng đến sống chết của người trong đại mạc mà luyện chế Diêm La binh, thậm chí chuyện anh túc cũng lộ ra ngoài, dân chúng đã sớm oán than dậy đất, ta viết một lá thư có thể giải quyết cái gì?”
Mọi người bên dưới lại trầm mặc lần nữa, trên thực tế bọn họ cũng không thể không trầm mặc. Bì Cổ Tam Thế quen thói kiêu ngạo ương ngạnh, lúc này phản bác hắn, chỉ có một còn đường chết.
Bì Cổ Tam Thế ngồi trên ghế, thở dốc từng hơi.
Một bá tước lén vò nát lá thư trong tay, nhét vào túi vải —— hắn vốn định nói cho Bì Cổ Tam Thế biết, lúc này đã có người tại âm thầm phá hư ruộng hoa anh túc. Nhưng ngẫm lại thì vẫn thôi đi, bằng không chẳng khác nào tự mình đánh mình.
“Người tới!” Sau một lúc lâu, Bì Cổ Tam Thế bỗng nhiên đứng lên.
“Bệ hạ!” Thân vệ quân nối đuôi nhau vào.
“Truyền lệnh của bổn vương, toàn bộ quân đội chờ xuất phát!” Bì Cổ Tam Thế rít gào.
Chúng thần chấn kinh, nháo nhào nói, “Bệ hạ muốn nghênh chiến?”
“Không thì sao? Đầu hàng?” Bì Cổ Tam Thế hỏi lại.
Cũng không đến mức phải đầu hàng, nhưng cũng có thể thử viết phong thư giảm bớt mâu thuẫn mà. Chúng thần âm thầm thở dài liên tục. Hai nước kia rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, dưới tình huống này tùy tiện nghênh chiến, chỉ sợ không có trái ngọt mà ăn.
Nhưng có một việc tất cả mọi người không đoán được, chính là cho dù Bì Cổ Tam Thế có viết huyết thư nhận sai, thì trận chiến này cũng không thể tránh khỏi. Trên thực tế, trong những lời đồn lưu truyền khắp phố, có đến tám chín phần là do Mộ Hàn Dạ thả ra. Đã không vừa mắt Bì Cổ Tam Thế từ lâu, lần này vất vả lắm mới có cớ để dùng, tất nhiên không thể dễ dàng buông tay.
Vì thế Bì Cổ Tam Thế chỉ có thể mỗi ngày nhận chiến báo mới, hôm nay đại quân đến sa mạc A Tháp Na, ngày mai đại quân lướt qua Nguyệt Quang tuyền, ngày mốt đại quân xuyên qua Phù Sa hải… Một tháng sau, lại một phong thư được vội vàng đưa đến hoàng cung, quân đợi Sở quốc và Thất Tuyệt quốc đã đến biên cảnh La Sát, hơn nữa còn chiếm được thành A Ba Tạp.
“Cái gì?” Bì Cổ Tam Thế gần như hộc máu, “Rõ ràng hôm qua bọn họ mới đến hồ Nhĩ Tuyền!” Sao chỉ trong một ngày mà đã nuốt trọn một tòa thành rồi?
“Nghe nói có một người áo đen, võ công vô cùng lợi hại.” Hạ nhân nói, “Bá tước đại nhân còn đang diễn thuyết trên tường thành, hắn đã như hắc ưng lao lên trên đó, đánh ngất đại nhân bắt đi mất.”
Trước mắt Bì Cổ Tam Thế tối đen, choáng váng một hồi.
“Bệ hạ.” Người bên cạnh vội vàng đỡ hắn.
“Điều phối quân đội tinh nhuệ nhất, châm ngòi hỏa thương (súng) đại pháo nhanh!” Bì Cổ Tam Thế rít gào, “Đuổi chúng đi cho ta!”
Dù hy vọng rất tốt, nhưng hiển nhiên không có khả năng thực hiện. Sao khi chiếm được A Ba Tạp, Mộ Hàn Dạ lưu lại một nhánh quân đội nhỏ duy trì trật tự, rồi lại đi cùng Thẩm Thiên Phàm, dẫn quân tiến sát vào Vương Thành.
Kỳ thật dựa theo thực lực vốn có của La Sát quốc, hẳn không thể liên tiếp bại lui như thế, dù sao uy lực của súng và hỏa pháo cũng không thể khinh thường. Nhưng không may là lần có có Mộ Hàn Dạ và Tần Thiếu Vũ hợp tác, nên suốt đường đi đều dùng đến ám chiêu. Không phải kho hỏa dược bị nổ, thì chính là súng bị vô nước, càng kỳ quái hơn là trong một đợt chiến dịch, khi hai quân vừa mới khai pháo, thì không biết từ đâu chui ra mọt bầy ong mật, lao đến chích người đến rợp trời phủ đất… Nhưng lại chỉ chích quân đội La Sát quốc thôi, không thèm nhìn đến Sở quân và Thất Tuyệt quân lấy một cái, cuối cùng khi bắt tù binh về, mặt ai nấy cũng sưng như đầu heo.
“Cảm ơn cô nương.” Mộ Hàn Dạ cười nhìn Chu Sa.
“Khách khí.” Chu Sa cười cười, “Trùng hợp gần đây có bầy ong, không nên bỏ phí, phối thêm chút thuốc tăng tinh lực thôi mà.”
Thẩm Thiên Phàm cũng bừng bừng hưng trí chạy tới, “Có còn không vậy? Cho ta một chút đi, lần chiến tranh sau tiếp tục dùng.”
Chu Sa lắc đầu, “Bầy ong độc này rất hiếm thấy, không tìm thấy bầy ong, có thuốc cũng vô dụng.”
Thẩm Thiên Phàm tiếc nuối thở dài.
Vật biểu tượng giang hồ ở bên ngoài vô cùng cảm khái, xem ra trình độ lưu manh giữa Thẩm tam thiếu gia và thiếu cung chủ, vậy mà lại cách nhau rất gần!
Tỷ tỷ ngực lớn gì đó, thật là liếc một cái thôi còn chưa dám nữa là.
Chiến sự tiếp tục diễn ra rầm rộ, mà tình hình chiến đấu tiếp theo, đối với La Sát Vương mà nói cũng chỉ có càng lúc càng đau đầu. Sống yên ổn nhiều năm nên khi bị Chu Giác kích động đã khiến hắn dấy lên dã tâm bừng bừng, nhưng lại không để hắn có đủ năng lực để vực dậy dã tâm này. Lúc đại quân hai nước đánh vào sát Vương Thành, Bì Cổ Tam Thế đành phải tự mình viết phong thư, muốn nói chuyện với Mộ Hàn Dạ và Thẩm Thiên Phàm.
Mộ Hàn Dạ cười lạnh một tiếng, trước mặt tín sứ (người đưa thư), ném lá thư kia vào lư hương.
“Muốn nói chuyện cũng có thể, bảo bệ hạ ngươi tự mình đến đây.”
Mặt tín sứ xám xịt rời đi. Hoàng Đại Tiên lo lắng nói, “Có chọc giận Bì Cổ Tam Thế không?”
Mộ Hàn Dạ bật cười, “Một đường này, từ đầu tới đuôi chúng ta vẫn đang chọc giận hắn.”
“Không phải ngươi thật sự muốn đánh sạch La Sát quốc đó chứ?” Hoàng Đại Tiên nhíu mày.
“Ngươi muốn sao?” Mộ Hàn Dạ đưa ôm hắn vào lòng, “Nếu ngươi muốn, ta sẽ tặng cho ngươi.”
Hoàng Đại Tiên dứt khoác lắc đầu.
Mộ Hàn Dạ cười cười, “Trùng hợp vậy, ta cũng không muốn.”
“Thật sự không có dã tâm?” Hoàng Đại Tiên vỗ vỗ ngực hắn.
“Đánh trận này, kỳ thật chỉ là vì dạy dỗ cho Bì Cổ Tam Thế biết điều chút thôi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Để hắn không dám mưu tính bày trò nữa.”
“Hắc thủy anh?” Hoàng Đại Tiên hỏi.
“Không chỉ có Hắc thủy anh.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nếu đã có dã tâm, tất nhiên còn có chuẩn bị khác, chúng ta khó lòng phòng bị, chỉ có thể diệt tận gốc trước.”
“Nhưng đã đánh tới cửa nhà người ta rồi.” Hoàng Đại Tiên nói.
“Cũng không cần đánh tới cửa nhà.” Mộ Hàn Dạ xoa xoa mặt hắn, “Làm Hoàng đế mệt chết đi được, quản lí một quốc gia lớn như vậy thì càng mệt hơn, đến khi nào làm sao ta có thể cùng A Hoàng triền miên hàng đêm?”
“Ngươi lo lắng về Sở Vương sao?” Hoàng Đại Tiên hỏi.
Mộ Hàn Dạ lắc đầu thở dài, “Càng ngày càng thông minh, sau này làm sao lừa được đây…”
Bình luận truyện