Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 158: SAI SÓT NGẪU NHIÊN & THU HOẠCH BẤT NGỜ!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & Beta: Spum-chan
“Có thể biến thành bảo thạch thật sao?” Tần Thiếu Vũ hiếm khi bị con mình làm kinh ngạc.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Thẩm Thiên Lăng kề sát vào nhìn nhìn, “Chỉ là một viên huyết châu thôi, không biết sao lại đông lại nhỉ.”
Cho dù Diệp Cẩn là thần y, trong nhất thời cũng không rõ nguyên do.
“Chíp!” Cục Bông lấy từ trong ổ ra một mảnh vải, sau đó ngưỡng đầu kêu Diệp Cẩn.
Thẩm Thiên Phong hỏi, “Có ý gì?”
Diệp Cẩn mở mảnh vải ra, bỏ viên máu Phượng Hoàng đã đông cứng lại vào, sau đó bọc lại thật kín.
“Chíp chíp.” Cục Bông lại dùng móng vuốt bên trái đá đá ổ nhỏ.
Diệp Cẩn bỏ bọc vải vào.
Cục Bông hiển nhiên rất vừa lòng, nhanh chóng nhét huyết châu của mình xuống chỗ sâu nhất trong ổ, mình thì thoải mái nằm úp phía trên.
Giấu đồ gì đó, thật là có cảm giác an toàn.
Bốn người trong phòng lâm vào trầm mặc, bởi vì mọi người đều rất mờ mịt.
“Máu Phượng Hoàng có ích lợi gì?” Sau một lúc lâu, Thẩm Thiên Phong hỏi Diệp Cẩn.
“Hỏi ta làm gì, sao ta biết được?” Diệp Cẩn buồn bực nhìn hắn.
Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ đều có chút không biết nói gì, trong phòng này chỉ có một mình ngươi là đại phu, không hỏi ngươi thì hỏi ai.
“Từ xưa đến nay, không phải ai cũng có thể nhìn thấy Phượng Hoàng, huống chi là lấy máu làm thuốc.” Diệp Cẩn nói, “Trong sách thuốc chính quy chưa từng xuất hiện, nhưng mấy cách chữa trị dân gian thì thường xuyên có, nhẹ từ đau đầu phát sốt, đau bụng, cho tới nặng là thất khiếu đổ máu, nghe nói còn có thể trị được chuyện phụ nhân sinh non và nam tử bất lực.”
Thẩm Thiên Phong: …
“Chíp.” Cục Bông vạn năng nằm trong ổ, yếu đuối tỏ vẻ mình rất cần bò khô.
“Mà thôi, giờ cũng không phải lúc nghĩ mấy thứ này.” Thẩm Thiên Phong nói, “Phải giải quyết chuyện của Thái Đao Môn trước đã, còn về chuyện máu Phượng Hoàng, đợi sau này có cơ hội gặp Tinh Đấu chân nhân rồi hỏi cũng không muộn.” Dù sao cũng là bán tiên thể, lại là chủ nhân Phượng Hoàng, chắc là có thể biết được vài thứ.
“Nhưng ta muốn biết liền.” Làm một đại phu chuyên nghiệp, Diệp Cẩn rất đau lòng nhức óc.
“Tiếc là lần trước khi Quỷ Thủ tiền bối đến, chúng ta không hỏi rõ ràng.” Thẩm Thiên Phong nói, “Lúc trước Tinh Đấu tiền bối cũng chỉ nói muốn đến Bồng Lai tiên sơn ở Nam Hải, vị trí cụ thể thì không rõ, muốn tìm cũng tìm không thấy.”
“Lúc sư phụ đến, Lăng nhi từng hiếu kỳ hỏi một câu là ông mượn Phượng Hoàng ở đâu, còn hỏi sao Tinh Đấu tiền bối không cùng đến.” Tần Thiếu Vũ nói.
“Sau đó thì sao?” Diệp Cẩn hỏi.
Thẩm tiểu thụ ai oán nói, “Sau đó sư phụ liền hung hăng bảo ta câm miệng, còn cốc đầu của ta.” Đúng là hung tàn.
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Sao nhiều năm vậy rồi mà hai vị tiền bối vẫn cứ thủy hỏa bất dung như thế.”
“Máu Phượng Hoàng a.” Diệp Cẩn còn đang gãi cằm.
“Đừng nghĩ nữa.” Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ y, “Ta thử phái người đến Phượng Hoàng Sơn tìm xem, xem Tinh Đấu chân nhân có trở về hay không, lúc đó hỏi thì biết thôi. Giờ ngươi ở đây sốt ruột cũng vô dụng.”
“Ừ.” Diệp Cẩn trả lời có lệ, sau đó tiếp tục cho trí tưởng tượng bay xa.
Thẩm Thiên Lăng đồng tình nhìn ca y ——có vẻ tẩu tử lại mất hồn thêm mấy ngày nữa rồi đây.
“Chíp…” Cục Bông suy yếu giơ móng lên.
Sao cả nửa ngày rồi mà vẫn không ai để ý mình hết vậy, đói bụng rồi.
Sốt ruột quá đi.
Mà làm fans não tàn tiêu chuẩn, sau khi biết chuyện móng vuốt của thiếu cung chủ bị thương, vật biểu tượng giang hồ lập tức tan nát cõi, ai nấy vây quanh bàn tỏ vẻ mình hộ chủ bất lực, chúng ta đều rất muốn quỳ xuống.
Ngay sau đó, Tần Thiếu Vũ lập tức ném bọn họ ra ngoài.
Rất là lãnh khốc.
Sao cung chủ có thể như vậy chứ! Ám vệ nước mắt rưng rưng, khóc lóc chạy đi tìm tiểu đồng bọn để được an ủi.
Tại loại thời khắc bi thảm này, thật may vì chúng ta còn có bằng hữu tốt bầu bạn.
Sau khi ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang nghe tin liền hoả tốc muốn khóa cửa, ai ngờ không may chậm hơn một bước, cho nên đành phải mặc cho đối phương oanh oanh liệt liệt vọt vào phòng, nắm chặt tay mình bắt đầu khóc lóc kể lể.
Mặt không hề biến sắc.
Sống không bằng chết.
Sáng ngày hôm sau, ám vệ được phái đi thăm dò tin tức đã trở về khách sạn, nói đại nương giúp Lý Y Thủy kia là một người chạy nạn tới Thành Tam Thủy, đã ở trong Thái Đao Môn nhiều năm, bình thường cứ ru rú trong nhà, nói cũng ít, cho nên dân chúng trong thành đều không biết gì về bà.
“Chạy nạn?” Tần Thiếu Vũ hỏi, “Từ đâu tới đây?”
“Nghe nói là từ phía Nam, nơi cụ thể thì không biết.” Ám vệ nói, “Thuộc hạ đã âm thầm quan sát bà ta vài ngày, mỗi ngày ngoại trừ việc đúng giờ đến tú lâu thu dọn quét tước ra thì không có hành động gì kỳ lạ.”
Thẩm Thiên Lăng thở dài, “Nghe qua hình như cũng không tra được gì mấy.”
“Cung chủ.” Khi mọi người nói chuyện, lại có ám vệ ở ngoài cửa báo, “Lý chưởng môn đến đây.”
Diệp Cẩn nghe vậy sửng sốt, “Lão tới làm cái gì?”
“Chắc mười mươi là không phải chuyện gì tốt lành.” Tần Thiếu Vũ đi ra ngoài, “Ta đi xem thử.”
“Ta cũng đi.” Thẩm tiểu thụ nhanh chóng đuổi theo.
“Chíp!” Cục Bông chờ mong vươn móng vuốt.
“Không cho ngươi đi.” Diệp Cẩn đè nó về ổ.
Ánh mắt của Cục Bông tràn đầy tiếc nuối.
“Tần cung chủ.” Lý Thái Thái đang chờ ở đại sảnh, sau khi nhìn thấy hai người xuống lầu vội vàng chào đón, hiển nhiên là có việc gấp.
“Lý chưởng môn tìm ta có việc?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Thật không dám giấu diếm, đúng là có một việc phải làm phiền đến Tần cung chủ.” Lý Thái Thái cũng rất trắng trợn.
“Hửm?” Tần Thiếu Vũ nhướn mày, “Chuyện gì?”
Lý Thái Thái hạ giọng nói, “Người tư thông với A Thủy, ta đã tra ra là ai rồi.”
Trong lòng Thẩm Thiên Lăng thầm 囧, loại chuyện này có gì tốt mà cố ý đem ra nói hả, còn dùng cái giọng điệu cùng một phe này nữa chứ.
“Lý tiểu thư nói sao?” Tần Thiếu Vũ nói.
Lý Thái Thái gật đầu, nói, “Không biết cung chủ có biết Nhị đương gia của Huyết Kiếm Môn, Hiên Viên Tông Tài?”
“Phốc.” Thẩm Thiên Lăng nhịn không được bật cười, vậy mà có người tên là Hiên Viên tổng tài kìa, nhất định là từ trong truyện “Tổng tài phúc hắc nhất” xuyên tới đây.
(Tông Tài 宗才 – zōngcái đọc gần giống với Tổng tài 总裁 – zǒngcái)
Lý Thái Thái tỏ vẻ nghi hoặc, “Không biết vì sao Thẩm công tử lại cười?”
“Không có gì.” Thẩm Thiên Lăng đưa ánh mắt vô tội nhìn nam nhân mình —— mau cứu giúp đi!
“Chưởng môn chớ trách.” Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói, “Vừa rồi ta có kể chuyện cười cho Lăng nhi nghe, lúc đầu thì hắn nghe không hiểu, nhưng chắc giờ đã hiểu ra rồi.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Sao nghe như ta phản xạ còn chậm hơn khủng long vậy.
“Thì ra là thế.” Lý Thái Thái bừng tỉnh đại ngộ, khen ngợi, “Thẩm công tử thật sự là thiên tư thông minh.”
Thẩm Thiên Lăng tức ngực, ngươi nói câu này không phải là đang châm chọc ta sao?
“Thì ra là Nhị đương gia của Huyết Kiếm Môn à.” Tần Thiếu Vũ như có điều suy nghĩ mà sờ sờ cằm.
“Tần cung chủ biết sao?” Lý Thái Thái vội vàng hỏi.
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Không biết.”
Vẻ mặt của Lý Thái Thái cứng đờ.
“Là một môn phái ở Đông Bắc.” Ám vệ ở bên nhỏ giọng nhắc nhở, “Trước Võ lâm đại hội mấy ngày, còn từng chen chân vào trò chuyện với cung chủ mấy câu, nói là muốn tặng cho Thẩm công tử món gạo đặc sản ở Đông Bắc.”
Tần Thiếu Vũ: …
Đó là ai vậy.
“Khụ khụ.” Lý Thái Thái hoà giải, “Tiểu nhân vật mà thôi, Tần cung chủ không cần để trong lòng.”
“Vị Hiên Viên Tông Tài này chính là người trong lòng của Lý tiểu thư?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Đúng vậy.” Lý Thái Thái gật đầu, “Hỏi thật lâu, rốt cuộc A Thủy cũng chịu mở miệng. Nói là mấy ngày trước khi đi thắp hương đúng lúc gặp được nhau, thường xuyên qua lại nên nảy sinh tình cảm, vậy nên mới gây ra loại chuyện hồ đồ này.”
“Nhị đương gia của Huyết Kiếm Môn, nghe qua cũng không tệ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lý chưởng môn cũng đừng quá phiền lòng, nghĩ theo chiều hướng khác, nói không chừng đây là một chuyện tốt.”
“Tần cung chủ đừng giễu cợt ta chứ, chuyện kéo tới bây giờ, chỉ đành phải cố gắng sắp xếp cửa hôn nhân này cho đâu ra đó, xong thì ta cũng an tâm.” Lý Thái Thái nói, “Lần này ta mặt dày tới đây, là vì muốn nhờ cung chủ giúp ta một việc.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Xin Lý chưởng môn cứ nói.”
“Tin tức luận võ kén rễ đã được truyền đi, nếu bỗng nhiên không làm nữa, tuyệt đối không tránh khỏi một trần phiền toái lớn.” Lý Thái Thái nói, “Nhưng nếu làm thật, dựa theo căn cơ võ học của Hiên Viên Tông Tài, chỉ sợ khó có thể chịu đựng đến phút cuối. Cho nên tại hạ muốn mời Tần cung chủ ra mặt, giúp đỡ cho hắn.”
“Lý chưởng môn nói đùa.” Tần Thiếu Vũ bỗng bật cười, “Lúc luận võ kén rễ, sẽ có vô số người đứng dưới đài quan sát, sao ta có thể giúp hắn được đây?”
“Ta đã nghĩ ra cách rồi.” Lý Thái Thái nói, “Võ công của khuyển tử Lý Anh tuy không có tiếng tăm gì, nhưng cũng không phải kém. Đến lúc đó chỉ cần để nó lấy danh bảo hộ muội muội, đánh bại tất cả những người lên đài trước, cuối cùng mới thua bởi Hiên Viên Tông Tài là được.”
“Cũng là cách hay.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng có liên quan gì tới ta?”
“Võ công của Hiên Viên Tông Tài tới đâu người trong giang hồ đều biết rất rõ. Nếu nói hắn trong một đêm nội lực gia tăng nhất định sẽ không có ai tin.” Lý Thái Thái nói, “Nhưng nếu vào ngày luận võ kén rể, Tần cung chủ có thể vỗ vỗ vai hắn trước mặt mọi người, rồi nói thêm mấy câu khen ngợi linh tinh, khiến người hiểu lầm hắn và cung chủ có chút giao tình, như vậy thì mức độ tin tưởng sẽ cao hơn rất nhiều.”
Thẩm tiểu thụ có chút muốn cười.
Vậy cũng được sao.
Tần Thiếu Vũ nhướn mày, “Lý chưởng môn đúng là người khôn khéo.”
Lý Thái Thái thở dài, “Ta đây cũng hết cách rồi. Nếu không để tin này truyền ra, cái mặt già này của ta biết để đi đâu đây, còn mong Tần cung chủ đồng ý giúp đỡ.”
“Lăng nhi thấy thế nào?” Tần Thiếu Vũ nhìn Thẩm Thiên Lăng.
“Lý chưởng môn đã nói đến vậy, có thể giúp thì cứ giúp đi.” Thẩm Thiên Lăng rất phối hợp với nam nhân của y, “Chỉ cần nói hai câu, nhưng lại có thể tác thành một đôi tình nhân, cũng xem như là một chuyện công đức.”
“Thật sự rất cảm ơn Thẩm công tử.” Tần Thiếu Vũ còn chưa mở miệng, Lý Thái Thái vội vàng lên tiếng trước.
“Được rồi.” Tần Thiếu Vũ cũng không cự tuyệt nữa, “Ta nghe theo Lăng nhi, khi nào luận võ kén rể bắt đầu?”
“Là ba ngày sau.” Lý Thái Thái quả thật là vui sướng đến tận chân mày, “Vậy đợi đến ngày luận võ kén rể, ta lại đích thân tới đón Tần cung chủ và Thẩm công tử.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, nhìn lão rời khỏi khách sạn.
“Không biết trong đầu lại bày mưu tính kế gì đây.” Thẩm Thiên Phong vẫn luôn âm thầm theo dõi, “Nếu vị tiểu thư Lý gia kia không có thai, vì sao lại kéo thêm một nam nhân ra?”
“Huyết Kiếm Môn Hiên Viên Tông Tài, ngươi có ấn tượng gì với người này không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Hiên Viên Tông Tài thì ta chưa từng tiếp xúc trực tiếp, nhưng Huyết Kiếm Môn thì có biết.” Thẩm Thiên Phong nói, “Vốn chỉ là một môn phái nhỏ ở địa phương, nhưng vẫn rất tự cao tự đại. Lúc thành lập giáo phái không chỉ vắt hết óc nghĩ ra một cái tên thật khí phách, hơn nữa từ chưởng môn đến đệ tử còn đổi hết thành họ kép, Đại đương gia tên là Mộ Dung Trảm Thiên.”
Thẩm Thiên Lăng rất muốn học tẩu tử của mình mà ha ha ha ha ha ha.
Như vậy cũng được sao, đúng là bị lậm tiểu thuyết ngôn tình quá rồi.
Họ kép gì đó, đúng là quá ngang ngược.
“Không đoán nổi rốt cuộc Lý Thái Thái đang nghĩ cái gì.” Thẩm Thiên Phong lắc đầu.
“Ít nhất lại đưa đến nhiều manh mối.” Tần Thiếu Vũ nhướn mày.
Thẩm Thiên Phong nói, “Ngươi nói Hiên Viên Tông Tài sao?”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Thái Đao Môn ở Đông Bắc cũng coi như có chút tiếng tăm, Lý Thái Thái chấp nhận gả con gái mình cho tiểu nhân vật thế này, nhất định là có lý do.”
“Người của Huyết Kiếm Môn cũng ở gần đây.” Mấy ngày nay ám vệ đã kiểm kê hết tất cả những môn phái trong thành, vì thế nói, “Quẹo qua hai con phố là tới, khách sạn Phú Mãn.”
“Muốn đi xem không?” Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng.
Thẩm tiểu thụ vui sướng, “Ta cũng có thể đi sao?” Tất nhiên muốn rồi.
“Dĩ nhiên.” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mặt y, “Dẫn ngươi đi xem náo nhiệt!”
“Ừ!” Thẩm Thiên Lăng ra sức gật đầu.
Thẩm Thiên Phong bóp trán.
Sao lần nào cũng trông không đáng tin vậy chứ.
Đến chạng vạng, ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang từ Thái Đao Môn trở về, nói đã điều tra rõ, người thêm lá Hồng Hồ vào thuốc của Lý Y Thủy không phải ai khác, chính là Lý Anh.
“Xem đi, mấy năm trước ngươi nên trực tiếp đánh chết hắn.” Diệp Cẩn nghe vậy liền nói, “Làm ra loại chuyện mất hết nhân tính này, chết mười mấy lần cũng không đủ.” Nếu Lý Y Thủy có thai thật lại uống thuốc, thì nhất định sẽ sinh ra một hài nhi không khỏe mạnh. Miệng đời rất đáng sợ, nếu chuyện này xảy ra ở các thôn xóm hẻo lánh, chỉ sợ người phụ nữ mang thai đó sẽ bị xem là quái vật mà thiêu cháy. Mặc dù đây là Thành Tam Thủy, nhưng chắc cũng không tránh khỏi kết cục bi thảm cả đời.
Tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng cũng đã sống cùng nhau hơn mười mấy năm, vì sao lại nhẫn tâm đến thế.
“Còn có một việc, mấy đạo sĩ kia có quan hệ rất tốt với Lý Anh.” Ám vệ nói, “Gần như ngày nào cũng gặp mặt. Chỉ tiếc khoảng cách quá xa, thuộc hạ không nghe được bọn họ nói gì.”
“Trong tú lâu thì sao?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Tú lâu là do Truy Ảnh Cung giám thị.” Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang nói, “Lúc thuộc hạ trở về, bọn họ còn chưa rút lui.” Trong lòng vô cùng khinh bỉ, nhìn chằm chằm vào chỗ ở của cô nương nhà người ta lâu như vậy, đúng là quá vô lại.
Vật biểu tượng ngồi xổm trên cây, rất muốn hắt xì.
Vì thế vô vàn cảm khái.
Nhất định là tiểu đồng bọn đang nhớ nhung chúng ta đây mà.
Loại tình cảm này thật khiến người ta cảm động!
Bóng đêm sâu dần, Thành Tam Thủy cũng dần trở nên tĩnh lặng. Mà trong một gian khách phòng của khách sạn Phú Mãn, vẫn cứ đèn đuốc sáng trưng.
“Uống đi!” Một nam tử xấu xí giơ bát rượu, “Hôm nay tâm tình tốt a!”
“Ha ha ha ha ha!” Một tên mập mạp đen như gò đất cũng tục tằng cười to, y như đang đếm tiền.
“Đa tạ Đại ca Tam đệ.” Người còn lại thì bị chốc đầu (*), đeo xích bạc, trên lưng xăm hình một con mãnh hổ xuống núi xiêu xiêu vẹo vẹo. Nhìn kỹ thì hình như chân trước bị xăm sai, vì thế cứ tô lung tung lên thành một cục đen thùi, đúng là người thấy rơi lệ.
(*) Chốc đầu là bệnh nhiễm khuẩn ngoài da do liên cầu khuẩn gây nên, hay gặp ở mùa hè và được biểu hiện bằng những mụn nước trên đầu, nước ban đầu trong, sau có thể có mủ. Mụn nước vỡ thì để lộ lớp da tổn thương chợt đỏ ở phía dưới. Dịch chảy ra sẽ dính tóc thành mảng bết lại.
Các nốt tổn thương đóng vảy và tạo thành vảy chốc. Chốc đầu không gây nguy hiểm vì chỉ gây tổn thương ở bề mặt. Nhưng khi bị nặng thì nguy cơ bội nhiễm rất cao. Vi khuẩn có thể xâm nhập vào máu và gây biến chứng ở nhiều cơ quan khác như tim, thận, khớp…
Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm trên xà nhà, cảm thấy có chút chấn kinh, cho dù bộ dáng không anh tuấn, nhưng ít nhất cũng không nên đáng khinh đến vậy chứ, giống y như đám trộm thức ăn.
Không thấy đang làm mất mặt bốn chữ “người trong giang hồ” sao.
“Cái tên xấu xí kia, hẳn chính là Đại đương gia Huyết Kiếm Môn – Mộ Dung Trảm Thiên.” Tần Thiếu Vũ thấp giọng nói.
Thẩm Thiên Lăng ngẩn người, sợ bị người phía dưới phát hiện, ngay cả thở mình cũng phải thở nhẹ đi, sao hắn lại có thể nói năng bình thường vậy chứ.
“Đừng lo.” Tần Thiếu Vũ nhéo mặt y, “Nội lực của mấy người này không cao, chỉ cần ngươi không ca hát, bọn họ tuyệt đối sẽ không phát hiện.”
Võ công tệ đến vậy? Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.
“Còn cái tên mập mập kia là Tam đương gia của Huyết Kiếm Môn, tên là Nam Cung Hổ Khiếu.” Tần Thiếu Vũ tiếp tục nói, “Còn về tên chốc đầu, tất nhiên chính là con rể do Lý Thái Thái âm thầm chọn ra, Hiên Viên Tông Tài.”
Thẩm Thiên Lăng thật lòng nói, “Nếu tiểu thư Lý gia thật sự coi trọng hắn, có mà gặp quỷ.” Thẩm mỹ kì lạ biết bao nhiêu.
Tần Thiếu Vũ nói, “Cửa hôn nhân thế này mà cũng đồng ý, xem ra Lý Thái Thái rất nóng lòng muốn gả nữ nhi ra ngoài.”
“Tiểu tử ngươi quá may mắn.” Mộ Dung Trảm Thiên vỗ vỗ bả vai Nhị đệ mình, “Tiếc là ca ca ta thành thân quá sớm, ngươi thử nói coi, Lý chưởng môn sao lại coi trọng ngươi chứ? Còn tự mình tới cửa tìm ta cầu hôn, chậc chậc.”
“Lời này của Đại ca sai rồi.” Nam Cung Hổ Khiếu bất mãn nói, “Nhị ca khí chất đường đường, phong lưu phóng khoáng, quả thực là trời sinh một đôi với thiên kim của Thái Đao Môn, Huyết Kiếm Môn chúng ta lại có nhà lớn nghiệp lớn, nếu Lý chưởng môn không vừa mắt, vậy mới kỳ quái đó.”
Thẩm Thiên Lăng ở phía trên nghe mà nhe răng, mấy lời như ban ngày gặp ma này cũng nói ra được sao, vậy mới thấy mình tốt đẹp biết bao nhiêu.
“Ha ha ha ha ha đa tạ hai vị huynh đệ, đợi sau khi ta thành thân, nhất định sẽ tìm cho tam đệ một cô vợ tốt.” Hiên Viên Tông Tài lại rốt đầy ba bát rượu, “Đến đến đến, uống!”
“Vậy quá tốt rồi!” Nam Cung Hổ Khiếu nghe vậy vô cùng vui sướng, vỗ mạnh xuống đùi một cái, “Cái này gọi là dập đầu kết thành nghĩa huynh đệ, cùng nhau thành thân cùng nhau ngủ, vợ cũng phải cùng nhau cưới, tháng ngày như vậy mới thú vị!”
Hiên Viên Tông Tài hào sảng cười to, “Văn chương của Tam đệ thật là tốt, nếu tham gia khoa cử, đậu Trạng Nguyên cũng không phải không thể, thậm chí còn có thể cưới được công chúa đó.”
Vì thế ba người lại tiếp tục uống rượu, trong lúc đó không tránh khỏi luôn thổi phồng lẫn nhau, Tần Thiếu Vũ lắc đầu, mang theo Thẩm Thiên Lăng rời khỏi khách sạn.
“Vậy mà muốn thi Trạng Nguyên sao, nếu Hoàng Thượng biết, không chừng sẽ tức chết đó.” Thẩm Thiên Lăng nói.
“Chọn ba tên bao cỏ như thế, Lý Thái Thái một là bị mù hai là đầu óc có vấn đề.” Tần Thiếu Vũ nói, “Còn không thì chính là trong lòng có quỷ, có ý đồ khác.”
“Hắn rốt cuộc có ý đồ gì chứ.” Thẩm tiểu thụ rất khó hiểu.
“Chỉ sợ phải đến luận võ kén rể ba ngày sau thì mới biết được.” Tần Thiếu Vũ dẫn y về khách sạn. Ám vệ phụ trách canh giữ nói cho hai người biết Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn vừa mới ra ngoài không lâu, nói là đi giải sầu.
“Đại ca và Diệp đại ca không thể công khai hành tung, sao còn chạy khắp nơi như vậy.” Thẩm Thiên Lăng bất đắc dĩ, “Bị người khác phát hiện thì phải làm sao đây.”
“Trong tay rõ ràng có loại dược liệu vô cùng quý hiếm, nhưng lại không biết dùng để làm gì. Dựa theo tính tình của Diệp Cẩn, ít nhất là thức trắng hai đêm.” Tần Thiếu Vũ nói, “Để hắn ở lại khách điếm lộn xộn, còn không bằng đi ra ngoài hóng gió.
Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, đại ca của y quả thật rất đáng thương.
Cục Bông nằm trong ổ nhỏ, đã ngủ khò khò. Băng vải trên móng vuốt bị đá rơi xuống, vết sưng đã nhỏ đi không ít.
Trong một ngõ nhỏ, Diệp Cẩn vừa đi vừa ngẩn người.
“Phải leo tường thôi.” Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ giữ chặt y.
“Máu Phượng Hoàng a…” Diệp Cẩn chớp chớp mắt nhìn hắn.
“Cái gì mà máu Phượng Hoàng.” Thẩm Thiên Phong bị y làm tức đến muốn cười, nhẫn nại nói, “Ta đã phái người đến Phượng Hoàng Sơn hỏi thăm cho ngươi rồi, đường xá xa xôi đi về ít nhất cũng phải hai tháng, chẳng lẽ trong thời gian đó ngươi cứ thất hồn lạc phách thế này sao?”
“Ngươi không hiểu đâu.” Diệp Cẩn rầu rĩ ngồi trên bậc thang của một nhà dân.
“Ta không hiểu về dược liệu, nhưng lại hiểu ngươi.” Thẩm Thiên Phong ngồi bên cạnh y, “Sao không thấy ngươi thất hồn lạc phách vì ta chứ.”
“Ai nha.” Diệp Cẩn giật mình nhìn hắn, “Ngươi còn ghen với dược liệu nữa à?”
“Vì sao không thể?” Thẩm Thiên Phong giật nhẹ tóc y, “Ngươi cứ thường xuyên nhốt mình trong dược lư hết cả đêm, khiến đôi khi ta thà rằng mình biến thành một cây thảo dược.”
Diệp Cẩn chăm chú nhìn hắn nửa ngày, sau đó ngạo kiều bĩu môi, “Không có tiền đồ.”
“Không cho nghĩ đến máu Phượng Hoàng nữa.” Thẩm Thiên Phong tiện tay lấy hai cọng dưa muối trong cái khay bên cạnh, đưa cho y một cọng, “Ăn không?”
Diệp Cẩn ghét bỏ nói, “Đường đường là Võ Lâm Minh chủ, lại đi trộm dưa muối ăn.”
“Chắc là phơi nắng xong quên lấy vào.” Thẩm Thiên Phong cười cười, kéo y đứng lên, “Cũng đi dạo xong rồi, về khách sạn chứ?”
“Không thì đến Thái Đao Môn xem thử đi, đi cũng đi rồi, còn chưa buồn ngủ.” Diệp Cẩn nói, “Có về cũng không ngủ được.”
“Cũng tốt.” Thẩm Thiên Phong luôn nghe lời y, cả hai người đi về phía Bắc.
Tất nhiên, lúc này cả hai người đều không nghĩ đến, một quyết định tùy ý như thế, lại trời xui đất khiến phá vỡ được một bí mật lớn.
Chắc là vì sắp làm hỉ sự, cho nên dù đêm đã khuya, nhưng trong Thái Đao Môn vẫn có không ít người đang bận rộn, chỉ có khu vực gần tú lâu là tương đối im lặng.
“Xem ra Lý chưởng môn đã quyết tâm phải gả nữ nhi đi rồi.” Diệp Cẩn nói, “Đến tối mà cũng không yên tĩnh.”
“Nói nhỏ thôi, có người đến đây.” Thẩm Thiên Phong thấp giọng nói.
“Ai vậy?” Diệp Cẩn nhìn theo tầm mắt hắn, chỉ thấy một phụ nhân trung niên ôm chăn mền, đang đi về phía này.
“Dừng lại dừng lại.” Thủ vệ ngăn bà lại, sau khi thấy rõ thì thầm oán, “Ta nói này Trương thẩm, hơn nửa đêm rồi, sao bà còn chạy tới tú lâu làm gì.”
“Lớn tuổi rồi, trí nhớ không tốt lắm.” Phụ nhân trung niên nói, “Ban ngày tiểu thư có nói, muốn dùng đệm chăn đã được phơi nắng. Đến bây giờ ta mới nhớ ra, thấy trong tú lâu đèn đuốc còn sáng, cho nên liền tới đây xem nàng còn cần hay không.”
“Trương thẩm sao?” Tiểu nha đầu nghe được động tĩnh, từ trên cầu thang đi xuống, “Tiểu thư còn thức đó, nghe thấy dưới này ồn ào nên bảo ta xuống xem thử.”
“Ngươi xem cái trí nhớ tệ hại của ta này.” Phụ nhân trung niên nói, “Tới giờ mới nhớ ra còn có việc ở tú lâu.”
“Đem lên đây đi, hôm nay tiểu thư bất cẩn làm đổ chén trà, chăn cũ đã đem đi giặt rồi.” Tiểu nha đầu nói, “Còn có gối đầu và đệm nữa, cũng phải thay cái mới, đều dính mùi thuốc hết cả.”
“Được được được, đợi lát nữa ta mang đệm gối phơi xong tới.” Phụ nhân trung niên vừa gật đầu, vừa cùng tiểu nha đầu lên lầu. Diệp Cẩn vẫy tay, âm thầm gọi ám vệ vẫn luôn giám sát nơi này đến.
“Diệp cốc chủ có chuyện gì sao?” Ám vệ hỏi.
“Phụ nhân trung niên này, chính là đại nương dọn phòng âm thầm giúp đỡ Lý Y Thủy mà ngươi đã nói đó sao?” Diệp Cẩn hỏi.
Ám vệ gật đầu, “Tòa tú lâu này được canh giữ cực kỳ nghiêm mật, ngoại trừ bà ta, người bên ngoài không ai vào được.”
“Vậy sao.” Diệp Cẩn gật đầu. Sau một lát, chỉ thấy phụ nhân trung niên kia từ trên lầu đi xuống, phía sau có một tiểu nha đầu, trong tay hai người đều ôm chăn gối.
Thủ vệ chỉ nhìn lướt qua, cũng không có nghi ngờ gì. Hai người càng đi càng xa, khóe miệng Diệp Cẩn thoáng nhếch lên, “Có trò hay xem rồi.”
“Ngươi cũng nhận ra sao?” Thẩm Thiên Phong cười nhìn y.
“Đi thôi.” Diệp Cẩn nói, “Nhìn xem bọn họ muốn đi đâu.”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, dặn dò ám vệ, “Để một người ở lại đây canh giữ là được, những người khác đi theo ta, chỉ sợ tòa nhà này sắp xảy ra chuyện rồi.”
Ám vệ lĩnh mệnh rời đi. Thẩm Thiên Phong mang theo Diệp Cẩn, âm thầm đuổi theo phụ nhân trung niên và tiểu nha đầu kia, hoặc nên nói là tiểu nha đầu bị đánh tráo.
“Thẩm thẩm.” Đến chỗ không người, nha đầu kia mới vội vàng hỏi, “Chúng ta có thể ra ngoài sao?”
“Tiểu thư đừng sợ, ta đã chuẩn bị xong hết rồi.” Phụ nhân trung niên an ủi, “Nhất định có thể đưa tiểu thư bình an rời khỏi đây.”
“Ừm.” Lý Y Thủy gật đầu, sắc mặt nàng dưới ánh trăng có hơi tái nhợt. Đánh ngất tiểu nha đầu Lý Anh sắp xếp bên người, mình thì cải trang chạy trốn khỏi nhà. Đây chắc chắn là chuyện trái lẽ phải nhất nàng từng làm.
Bên tú lâu vẫn im lặng như trước, hiển nhiên chưa có ai nhận ra tiểu thư đã bị đánh tráo. Phụ nhân trung niên quả nhiên đã chuẩn bị tốt hết thảy, chuyên dẫn Lý Y Thủy chọn nơi không có người mà đi, không bao lâu đã đến được bên tường vây.
“Cao đến vậy sao?” Lý Y Thủy sốt ruột nhìn phụ nhân trung niên, “Phải qua thế nào?”
Phụ nhân trung niên thảy hành lí qua, mình thì bế nàng lên, ngưng thần tĩnh khí âm thầm dùng lực, rồi thả người nhảy qua tường vây.
Diệp Cẩn nhướn mày, “Chơi vui nha, còn biết võ công kìa.”
Thẩm Thiên Phong cười cười, mang y đuổi theo.
Ngoài tường vây, một chiếc xe ngựa đang chờ. Phụ nhân trung niên vừa đưa Lý Y Thủy lên xe ngựa ngồi, trong Thái Đao Môn đã truyền đến tiếng ồn ào hỗn loạn, trong đêm đen càng nghe rõ ràng hơn.
“Làm sao đây.” Lý Y Thủy hoảng hốt, “Nhất định là bọn họ đã phát hiện.”
Phụ nhân trung niên vừa để nàng ngồi vững, vừa cầm lấy roi ngựa định rời khỏi đây, bên tai bỗng truyền đến cười khẽ, “Dựa vào con ngựa này, chỉ sợ hai vị trốn không thoát.”
Sắc mặt Lý Y Thủy trắng bệch, ở trong xe ngựa nhắm chặt mắt lại. Phụ nhân trung niên rút ra một thanh chủy thủ, vẻ mặt vốn đầy đề phòng, sau khi nhìn thấy dung mạo người tới bỗng nhiên sửng sốt, “Thẩm thiếu gia?”
Ba chữ này vừa ra, Thẩm Thiên Phong cũng có chút bất ngờ, “Ngươi biết ta sao.”
“Thẩm thiếu gia xin hãy cứu chúng ta.” Phụ nhân trung niên vứt chủy thủ định quỳ xuống, Thẩm Thiên Phong lập tức đỡ bà dậy. Mắt thấy ánh đuốc trong Thái Đao Môn đã dấy sáng nửa bầu trời, cũng không kịp hỏi nhiều nữa, phất tay gọi ám vệ tới, nhanh chóng mang theo hai chủ tớ này rời đi theo ngõ nhỏ, trở về khách sạn.
Thẩm tiểu thụ mới ngủ được một chốc, đã bị tiếng ồn ào tàn nhẫn vô tình đánh thức.
“Làm sao vậy, mới mơ được có một nửa.” Thẩm Thiên Lăng còn chưa tỉnh ngủ trông rất ngốc nghếch, mơ mơ màng màng dụi mắt.
“Thiên Phong bắt Lý Y Thủy về đây.” Tần Thiếu Vũ rất nghiêm túc.
“A?” Thẩm Thiên Lăng bị dọa cho tỉnh ngủ.
“Muốn đi xem không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
Tất nhiên phải xem, Thẩm Thiên Lăng vội vàng mặc quần áo, theo Tần Thiếu Vũ đi đến phòng bên.
Lý Y Thủy ăn không ít sợ hãi, Diệp Cẩn cố ý đưa thuốc an thần cho nàng.
“Vị đại thẩm này, sao ngươi lại biết ta vậy?” Thẩm Thiên Phong thật sự không nhớ được mình đã gặp bà ta ở đâu.
Phụ nhân trung niên cười khổ, “Ta không chỉ biết Thẩm thiếu gia, còn biết Tần cung chủ.”
“A?” Thẩm Thiên Lăng vừa mới vào cửa đã nghe được một câu như thế.
“Biết ta?” Tần Thiếu Vũ đánh giá phụ nhân trung niên kia một lượt, hiển nhiên cũng không nhớ là ai.
“Nhận không ra cũng bình thường thôi, nếu nhận ra mới là kỳ quái.” Phụ nhân trung niên nói, “Hai vị có nhớ sáu năm trước, từng cứu một ca cơ trên sông Tần Hoài không?”
“Uyển Thái Thái?” Thẩm Thiên Phong nhíu mày, “Ngươi biết nàng?”
“Không phải ta biết nàng.” Phụ nhân trung niên nói, “Ta chính là nàng.”
Lời vừa nói ra, người trong phòng đều kinh ngạc một phen. Lúc đó chỉ là cô nương mười sáu mười bảy tuổi, đến nay nhiều lắm cũng chỉ hai mươi hai mốt, vì sao lại già nua đến vậy?
“Sao ngươi lại xuất hiện ở đây, lại vì sao…” Thẩm Thiên Phong có hơi chần chờ.
“Vì sao giống lão thái bà đúng không?” Uyển Thái Thái tự giễu, “Thẩm đại thiếu gia không cần kiêng kị, nhiều năm như vậy, ta đã sớm quen rồi.”
“Thẩm thẩm.” Lý Y Thủy cũng có chút mơ hồ, “Ngươi…”
“Tiểu thư chớ sợ, chuyện này không liên quan đến ngươi.” Uyển Thái Thái vỗ vỗ tay nàng, “Gặp được Thẩm công tử và Tần cung chủ, ác tặc kia sẽ không thể khi dễ ngươi nữa đâu.”
Hai mắt Lý Y Thủy đỏ hồng, nhẹ nhàng gật đầu.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thiên Lăng rót cho nàng ly trà.
(Trước kia chưa biết phụ nhân trung niên là Uyển Thái Thái nên ta dùng nhân xưng là “bà” cho hợp nội dung, giờ biết rồi thì dùng “nàng” nha, vì người ta cũng là cô nương mới 20, 21 thôi ~)
“Chuyện có hơi dài, ta chỉ nói trọng điểm thôi.” Uyển Thái Thái nói, “Năm đó tuy được Thẩm thiếu gia và Tần cung chủ trượng nghĩa cứu giúp, nhưng ác tặc Lý Anh kia lại rất ác độc, sau khi hai vị rời khỏi Hoài Châu không được mấy ngày, hắn liền phái người đốt thuyền hoa, cữu cữu của ta và thuyền công vô tội chết thảm, chỉ có ta may mắn sống sót.”
Thẩm Thiên Phong thở dài, “Ta cũng không ngờ hắn lại táng tận thiên lương đến thế.”
“Ngày đó ta chính mắt thấy thảm án phát sinh, cho nên đã thề phải báo thù cho cữu cữu.” Uyển Thái Thái nói, “Nghe nói đất Nam Man có không ít thuật vu cổ hại người, nên ta muốn đến đó học để đối phó ác tặc. Trong lòng vốn cũng không có hi vọng gì, nhưng sau này không ngờ lại thật sự tìm được một sư phụ, dạy ta một ít công phu quyền cước, còn dạy ta cách lấy máu nuôi cổ, dùng để nguyền rủa giết người.”
Diệp Cẩn thầm lắc đầu, cổ độc Nam Man phần lớn là sẽ phản phệ hại chủ, Uyển Thái Thái lại chẳng có chút căn cơ võ học nào, khó trách cô nương mới hơn hai mươi tuổi lại biến thành dung mạo như thế.
“Mặt bị hủy cũng tốt, bằng không làm sao ta có thể trà trộn vào Thái Đao Môn?” Uyển Thái Thái nói, “Đáng tiếc ác tặc Lý Anh kia có tính cảnh giác quá cao, nhiều năm như vậy, ngay cả một cơ hội đến gần hắn ta cũng không có.”
Lý Y Thủy mở to hai mắt, có hơi giật mình nhìn nàng, hiển nhiên cũng là lần đầu tiên nghe nói.
“Ta vẫn luôn muốn báo thù, có một lần chắc là biểu hiện ý đồ quá rõ, cho nên bị Lý Anh cảm giác được, hạ lệnh bắt ta lại.” Uyển Thái Thái nói, “Lúc ấy là tiểu thư đã cứu ta, còn để ta phụ trách chuyện dọn dẹp trong tú lâu, nhờ vậy mới có thể qua cửa, lừa gạt ác tặc kia.”
“Khó trách.” Diệp Cẩn nói, “Ngươi thà rằng uổng phí nhiều năm tâm huyết, không báo thù cũng phải cứu nàng khỏi biển lửa.”
“Lý gia đã bẩn thành ma quật, tiểu thư lại rất trong sạch.” Uyển Thái Thái nói, “Nàng không nên bị liên lụy.”
“Luận võ kén rể là thế nào?” Thẩm Thiên Phong lại hỏi.
Uyển Thái Thái nhìn Lý Y Thủy, thấy nàng không lên tiếng ngăn cản, mới nói tiếp, “Chưởng môn vẫn luôn muốn gả tiểu thư cho ác tặc kia, ta cũng không biết rõ nguyên nhân vì sao lại đột nhiên có luận võ kén rể nữa.”
“Thật vậy sao?” Những người khác nghe vậy bất ngờ.
“… Ừ.” Lý Y Thủy gật đầu.
Nửa ngày rồi mới dám lên tiếng sao. Thẩm Thiên Lăng ngồi bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói, “Ngươi còn biết những gì?”
Lý Y Thủy nhìn y một hồi, có hơi không dám mở miệng. Dù sao nàng cũng là một tiểu thư chưa từng thấy qua việc đời, chuyện đêm nay đã đủ kinh thế hãi tục, nàng thật sự cần thời gian để thích ứng.
“Ngươi phải nói thì chúng ta mới biết giúp thế nào.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Không chừng Lý chưởng môn cũng bị Lý Anh lừa gạt, chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn ác nhân đắc ý sao?”
Lý Y Thủy vội vàng lắc đầu.
“Vậy là được rồi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Cho nên biết những gì, ngươi đều phải nói ra mới đúng.”
“Đúng vậy.” Uyển Thái Thái cũng ở bên khuyên nhủ, “Thẩm thiếu gia và Tần cung chủ đều là người tốt, tiểu thư không cần lo lắng.”
“Từ nhỏ đến lớn, phụ thân vẫn luôn muốn gả ta cho Lý Anh.” Sau một lúc lâu, rốt cuộc Lý Y Thủy cũng lấy được dũng khí, “Luận võ kén rể lần này vốn định để cho Lý Anh là người thắng cuối cùng, cho nên danh sách môn phái được đều phải sàn lọc qua mấy lượt, rồi mới định ra.”
“Ngươi không muốn gả?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Tất nhiên không muốn.” Lý Y Thủy lắc đầu, “Lý Anh tàn bạo háo sắc, ta chết cũng không gả.”
Thẩm Thiên Lăng thầm khen, loại người như Lý Thái Thái mà có thể nuôi ra khuê nữ tốt như vậy cũng thật không dễ dàng.”
“Vốn tiểu thư muốn tìm đến cái chết, nhưng may là ta khuyên được.” Uyển Thái Thái nói, “Sau này ta liền hạ quyết tâm phải cứu nàng khỏi bể khổ. Nhưng luận võ kén rể đã là lửa sém lông mày, dưới tình thế cấp bách đành phải để tiểu thư uống thuốc giả có thai, mong kéo dài thêm mấy ngày, rồi mới tìm cơ hội chạy trốn. Ta vốn định tìm một nơi yên tĩnh trên núi để ẩn thân, chỉ là vạn vạn không ngờ lại nhờ phúc trời ban gặp được Thẩm thiếu gia.”
“Vậy chuyện Mộ Dung Tông Tài của Huyết Kiếm Môn, hai vị biết không?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Cũng là hôm trước mới biết thôi.” Lý Y Thủy nói, “Phụ thân đột nhiên đến tú lâu, nói tìm được người không ghét bỏ chuyện ta có thai, đồng ý cưới ta qua cửa, bảo ta chuẩn bị cho tốt, ba ngày sau lập tức thành thân.”
Thẩm Thiên Lăng thầm chậc chậc, loại phụ thân gì đây.
“Còn biết những gì?” Thẩm Thiên Phong hỏi nàng.
Lý Y Thủy lắc đầu, “Hết rồi, Đào Hồng là tai mắt Lý Anh sắp xếp bên người ta, gần như một tấc cũng không rời. Chỉ cần ta có một chút động tĩnh, là sẽ bị nàng báo cho Lý Anh. Bình thường lúc ta cùng với thẩm… Uyển cô nương trò chuyện, đều phải lén truyền thư.”
“Tiểu thư đừng bận tâm, cứ gọi ta là thẩm thẩm đi.” Uyển Thái Thái cười cười, “Ngươi gọi quen rồi, ta cũng nghe quen rồi. Tóm lại đã là một gương mặt già nua, sao có thể gọi là cô nương nữa chứ.”
“Vậy thì cũng chưa chắc.” Diệp Cẩn kề sát vào nhìn nhìn, “Nếu sao này ngươi không chạm vào cổ trùng nữa, không chừng ta có thể trị hết cho ngươi.”
“Thật sao?” Uyển Thái Thái còn chưa nói gì, Lý Y Thủy đã vui vẻ trước.
“Tất nhiên.” Diệp Cẩn ngạo kiều nói, “Ông đây là thần y.”
Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn tẩu tử mình.
Bạn tốt của phụ nữ.
“Thời gian cũng không còn sớm, hai vị cô nương nghỉ ngơi trước đi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Cứ việc yên tâm, không ai dám xông vào đây đâu.”
“Đa tạ Thẩm thiếu gia.” Uyển Thái Thái đỡ Lý Y Thủy đứng lên, Diệp Cẩn tự mình dẫn hai người đến phòng trống bên cạnh, sắp xếp chỗ ở cho họ.
“Nếu đã quyết định phải gả nữ nhi cho Lý Anh, thì sao còn phải làm chuyện thừa như luận võ kén rể chứ?” Thẩm Thiên Phong hơi nhíu mày.
“Tất nhiên là có mục đích.” Thẩm Thiên Lăng rất là có kinh nghiệm.
Diệp Cẩn nhéo nhéo mặt y, “Nói như chưa nói.”
“A nha.” Mặt Thẩm tiểu thụ bị nhéo đến biến dạng.
Đã nói tẩu tử rất tâm ngoan thủ lạt mà.
Tần Thiếu Vũ mở ra danh sách môn phái tham gia luận võ kén rể trên bàn, mọi người đều xem thật kỹ.
“Có phát hiện gì không?” Thẩm Thiên Phong hỏi, “Nếu đã được sàng lọc kỹ lưỡng, thì chắc sẽ có manh mối.”
Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói, “Nhìn không ra gì hết, mười môn phái có hết năm cái không biết, còn ba cái kia không quen lắm.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Vậy vừa rồi ngươi nhìn nghiêm túc vậy làm gì, ta còn tưởng ngươi phát hiện được bí mật gì lớn lắm chứ.
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, nhận lấy danh sách từ tay hắn nhìn lại lần nữa.
Tần Thiếu Vũ hỏi, “Ngươi biết hết sao?”
Thẩm Thiên Phong gật đầu.
“Vậy cũng là đương nhiên.” Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói, “Võ Lâm Minh chủ là ngươi đâu phải ta.”
Diệp Cẩn sắc bén nói, “Nói thì dễ nghe lắm, cũng không giấu nổi sự thật là ngươi chơi bời lêu lổng.”
“Vì sao ta không thể chơi bời lêu lổng?” Tần Thiếu Vũ nhướn mày, “Mỹ nhân trong ngực rượu ngon nơi tay, thì ta cứ thích mỗi ngày say mê ôn nhu hương đó, không phục cứ việc đến đánh ta.”
Thẩm Thiên Lăng yên lặng nhườn chỗ cho hai người, lúc đánh nhau đừng liên lụy tới ta, ta là vô tội.
“Đừng lộn xộn.” Thẩm Thiên Phong quơ quơ danh sách trong tay, “Có phát hiện.”
“Cái gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Tất cả môn phái trong này, khái quát thì có hai đặc điểm.” Thẩm Thiên Phong nói, “Một là có tiền, hai là có nhược điểm lớn.”
“Hay thật đó, vậy mà nhìn một cái đã có thể nhận ra.” Thẩm Thiên Lăng khen ngợi.
Tần Thiếu Vũ rất không thoải mái, trừng phạt mà nhéo mông y một cái.
Thẩm tiểu thụ 囧囧, trốn ra sau lưng tẩu tử mình.
“Cái gì gọi là có nhược điểm lớn?” Diệp Cẩn khó hiểu.
“Hoặc là cả đám đều là bao cỏ (chỉ người nhát gan, vô dụng), giống như Huyết Kiếm Môn. Hoặc là luôn câu tâm đấu giác, sư huynh đệ vì tranh đoạt địa vị mà sứt đầu mẻ trán.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nói cách khác, chính là nếu lúc này có người muốn gây chuyện, thì chỉ cần tốn chút sức là có thể dẹp yên.”
“Cũng khó cho Lý Thái Thái, có thể thu thập được một đám ô hợp như vậy.” Tần Thiếu Vũ ghét bỏ.
“Tìm một đám môn phái có tiền, tất nhiên là muốn lấy tiền… Người hiện tại thiếu tiền nhưng lại cần dùng tiền, Chu Giác sao?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Bảo tàng bị Hoàng Thượng lấy đi, viện trợ từ La Sát quốc cũng bị cắt, Chu Giác miệng ăn núi lở lâu như vậy, có nhiều của cải đến đâu chắc cũng dùng hết rồi.”
Diệp Cẩn gật đầu, “Có chút đạo lý, bằng không thời gian trước, Lý Thái Thái cũng sẽ không vô lý xuất hiện ở Tuyết Nguyên phương Bắc.”
“Nếu thật sự là vậy, chuyện này đã có thể hiểu được.” Tần Thiếu Vũ nói, “Tuy còn không biết phụ tử Lý gia định dùng loại thủ đoạn gì để vơ vét của cải, nhưng sau khi trải qua trận luận võ kén rể này, chỉ sợ thực lực của các môn phái sẽ bị suy yếu. Mục đích của Chu Giác lần này ngoại trừ đòi tiền, chắc là còn muốn mượn thêm sức một vài người.” Dù sao so sánh giữa bao cỏ và người khôn khéo, hiển nhiên vẫn là kẻ trước dễ bị mê hoặc hơn. Lúc trước còn đang khó hiểu chỉ bằng thứ võ công mèo ba chân của Mộ Dung Tông Tài, phải làm sao để khuất phục quần hùng mà lại không bị hoài nghi, hiện tại xem ra, tất cả người đến đây đều là vì buôn bán, mà tướng quân trên ải đã sớm được chọn ra.
“Đám đạo sĩ kia chắc cũng là quân cờ.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nhưng hiện tại hẳn đã khiến Lý Thái Thái đau đầu rồi, xem phải giải thích với người giang hồ về chuyện nữ nhi mất tích ra sao.”
“Thẩm đại thiếu gia, cung chủ.” Ám vệ phụ trách quan sát tú lâu vừa trở về.
“Tình hình thế nào?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Lý Anh thả một mồi lửa ở tú lâu.” Ám vệ hồi báo, “Chắc sáng ngày mai tin tức sẽ truyền ra, nói là tú lâu cháy, Lý tiểu thư bất hạnh bỏ mình.”
Edit & Beta: Spum-chan
“Có thể biến thành bảo thạch thật sao?” Tần Thiếu Vũ hiếm khi bị con mình làm kinh ngạc.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Thẩm Thiên Lăng kề sát vào nhìn nhìn, “Chỉ là một viên huyết châu thôi, không biết sao lại đông lại nhỉ.”
Cho dù Diệp Cẩn là thần y, trong nhất thời cũng không rõ nguyên do.
“Chíp!” Cục Bông lấy từ trong ổ ra một mảnh vải, sau đó ngưỡng đầu kêu Diệp Cẩn.
Thẩm Thiên Phong hỏi, “Có ý gì?”
Diệp Cẩn mở mảnh vải ra, bỏ viên máu Phượng Hoàng đã đông cứng lại vào, sau đó bọc lại thật kín.
“Chíp chíp.” Cục Bông lại dùng móng vuốt bên trái đá đá ổ nhỏ.
Diệp Cẩn bỏ bọc vải vào.
Cục Bông hiển nhiên rất vừa lòng, nhanh chóng nhét huyết châu của mình xuống chỗ sâu nhất trong ổ, mình thì thoải mái nằm úp phía trên.
Giấu đồ gì đó, thật là có cảm giác an toàn.
Bốn người trong phòng lâm vào trầm mặc, bởi vì mọi người đều rất mờ mịt.
“Máu Phượng Hoàng có ích lợi gì?” Sau một lúc lâu, Thẩm Thiên Phong hỏi Diệp Cẩn.
“Hỏi ta làm gì, sao ta biết được?” Diệp Cẩn buồn bực nhìn hắn.
Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ đều có chút không biết nói gì, trong phòng này chỉ có một mình ngươi là đại phu, không hỏi ngươi thì hỏi ai.
“Từ xưa đến nay, không phải ai cũng có thể nhìn thấy Phượng Hoàng, huống chi là lấy máu làm thuốc.” Diệp Cẩn nói, “Trong sách thuốc chính quy chưa từng xuất hiện, nhưng mấy cách chữa trị dân gian thì thường xuyên có, nhẹ từ đau đầu phát sốt, đau bụng, cho tới nặng là thất khiếu đổ máu, nghe nói còn có thể trị được chuyện phụ nhân sinh non và nam tử bất lực.”
Thẩm Thiên Phong: …
“Chíp.” Cục Bông vạn năng nằm trong ổ, yếu đuối tỏ vẻ mình rất cần bò khô.
“Mà thôi, giờ cũng không phải lúc nghĩ mấy thứ này.” Thẩm Thiên Phong nói, “Phải giải quyết chuyện của Thái Đao Môn trước đã, còn về chuyện máu Phượng Hoàng, đợi sau này có cơ hội gặp Tinh Đấu chân nhân rồi hỏi cũng không muộn.” Dù sao cũng là bán tiên thể, lại là chủ nhân Phượng Hoàng, chắc là có thể biết được vài thứ.
“Nhưng ta muốn biết liền.” Làm một đại phu chuyên nghiệp, Diệp Cẩn rất đau lòng nhức óc.
“Tiếc là lần trước khi Quỷ Thủ tiền bối đến, chúng ta không hỏi rõ ràng.” Thẩm Thiên Phong nói, “Lúc trước Tinh Đấu tiền bối cũng chỉ nói muốn đến Bồng Lai tiên sơn ở Nam Hải, vị trí cụ thể thì không rõ, muốn tìm cũng tìm không thấy.”
“Lúc sư phụ đến, Lăng nhi từng hiếu kỳ hỏi một câu là ông mượn Phượng Hoàng ở đâu, còn hỏi sao Tinh Đấu tiền bối không cùng đến.” Tần Thiếu Vũ nói.
“Sau đó thì sao?” Diệp Cẩn hỏi.
Thẩm tiểu thụ ai oán nói, “Sau đó sư phụ liền hung hăng bảo ta câm miệng, còn cốc đầu của ta.” Đúng là hung tàn.
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Sao nhiều năm vậy rồi mà hai vị tiền bối vẫn cứ thủy hỏa bất dung như thế.”
“Máu Phượng Hoàng a.” Diệp Cẩn còn đang gãi cằm.
“Đừng nghĩ nữa.” Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ y, “Ta thử phái người đến Phượng Hoàng Sơn tìm xem, xem Tinh Đấu chân nhân có trở về hay không, lúc đó hỏi thì biết thôi. Giờ ngươi ở đây sốt ruột cũng vô dụng.”
“Ừ.” Diệp Cẩn trả lời có lệ, sau đó tiếp tục cho trí tưởng tượng bay xa.
Thẩm Thiên Lăng đồng tình nhìn ca y ——có vẻ tẩu tử lại mất hồn thêm mấy ngày nữa rồi đây.
“Chíp…” Cục Bông suy yếu giơ móng lên.
Sao cả nửa ngày rồi mà vẫn không ai để ý mình hết vậy, đói bụng rồi.
Sốt ruột quá đi.
Mà làm fans não tàn tiêu chuẩn, sau khi biết chuyện móng vuốt của thiếu cung chủ bị thương, vật biểu tượng giang hồ lập tức tan nát cõi, ai nấy vây quanh bàn tỏ vẻ mình hộ chủ bất lực, chúng ta đều rất muốn quỳ xuống.
Ngay sau đó, Tần Thiếu Vũ lập tức ném bọn họ ra ngoài.
Rất là lãnh khốc.
Sao cung chủ có thể như vậy chứ! Ám vệ nước mắt rưng rưng, khóc lóc chạy đi tìm tiểu đồng bọn để được an ủi.
Tại loại thời khắc bi thảm này, thật may vì chúng ta còn có bằng hữu tốt bầu bạn.
Sau khi ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang nghe tin liền hoả tốc muốn khóa cửa, ai ngờ không may chậm hơn một bước, cho nên đành phải mặc cho đối phương oanh oanh liệt liệt vọt vào phòng, nắm chặt tay mình bắt đầu khóc lóc kể lể.
Mặt không hề biến sắc.
Sống không bằng chết.
Sáng ngày hôm sau, ám vệ được phái đi thăm dò tin tức đã trở về khách sạn, nói đại nương giúp Lý Y Thủy kia là một người chạy nạn tới Thành Tam Thủy, đã ở trong Thái Đao Môn nhiều năm, bình thường cứ ru rú trong nhà, nói cũng ít, cho nên dân chúng trong thành đều không biết gì về bà.
“Chạy nạn?” Tần Thiếu Vũ hỏi, “Từ đâu tới đây?”
“Nghe nói là từ phía Nam, nơi cụ thể thì không biết.” Ám vệ nói, “Thuộc hạ đã âm thầm quan sát bà ta vài ngày, mỗi ngày ngoại trừ việc đúng giờ đến tú lâu thu dọn quét tước ra thì không có hành động gì kỳ lạ.”
Thẩm Thiên Lăng thở dài, “Nghe qua hình như cũng không tra được gì mấy.”
“Cung chủ.” Khi mọi người nói chuyện, lại có ám vệ ở ngoài cửa báo, “Lý chưởng môn đến đây.”
Diệp Cẩn nghe vậy sửng sốt, “Lão tới làm cái gì?”
“Chắc mười mươi là không phải chuyện gì tốt lành.” Tần Thiếu Vũ đi ra ngoài, “Ta đi xem thử.”
“Ta cũng đi.” Thẩm tiểu thụ nhanh chóng đuổi theo.
“Chíp!” Cục Bông chờ mong vươn móng vuốt.
“Không cho ngươi đi.” Diệp Cẩn đè nó về ổ.
Ánh mắt của Cục Bông tràn đầy tiếc nuối.
“Tần cung chủ.” Lý Thái Thái đang chờ ở đại sảnh, sau khi nhìn thấy hai người xuống lầu vội vàng chào đón, hiển nhiên là có việc gấp.
“Lý chưởng môn tìm ta có việc?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Thật không dám giấu diếm, đúng là có một việc phải làm phiền đến Tần cung chủ.” Lý Thái Thái cũng rất trắng trợn.
“Hửm?” Tần Thiếu Vũ nhướn mày, “Chuyện gì?”
Lý Thái Thái hạ giọng nói, “Người tư thông với A Thủy, ta đã tra ra là ai rồi.”
Trong lòng Thẩm Thiên Lăng thầm 囧, loại chuyện này có gì tốt mà cố ý đem ra nói hả, còn dùng cái giọng điệu cùng một phe này nữa chứ.
“Lý tiểu thư nói sao?” Tần Thiếu Vũ nói.
Lý Thái Thái gật đầu, nói, “Không biết cung chủ có biết Nhị đương gia của Huyết Kiếm Môn, Hiên Viên Tông Tài?”
“Phốc.” Thẩm Thiên Lăng nhịn không được bật cười, vậy mà có người tên là Hiên Viên tổng tài kìa, nhất định là từ trong truyện “Tổng tài phúc hắc nhất” xuyên tới đây.
(Tông Tài 宗才 – zōngcái đọc gần giống với Tổng tài 总裁 – zǒngcái)
Lý Thái Thái tỏ vẻ nghi hoặc, “Không biết vì sao Thẩm công tử lại cười?”
“Không có gì.” Thẩm Thiên Lăng đưa ánh mắt vô tội nhìn nam nhân mình —— mau cứu giúp đi!
“Chưởng môn chớ trách.” Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói, “Vừa rồi ta có kể chuyện cười cho Lăng nhi nghe, lúc đầu thì hắn nghe không hiểu, nhưng chắc giờ đã hiểu ra rồi.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Sao nghe như ta phản xạ còn chậm hơn khủng long vậy.
“Thì ra là thế.” Lý Thái Thái bừng tỉnh đại ngộ, khen ngợi, “Thẩm công tử thật sự là thiên tư thông minh.”
Thẩm Thiên Lăng tức ngực, ngươi nói câu này không phải là đang châm chọc ta sao?
“Thì ra là Nhị đương gia của Huyết Kiếm Môn à.” Tần Thiếu Vũ như có điều suy nghĩ mà sờ sờ cằm.
“Tần cung chủ biết sao?” Lý Thái Thái vội vàng hỏi.
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Không biết.”
Vẻ mặt của Lý Thái Thái cứng đờ.
“Là một môn phái ở Đông Bắc.” Ám vệ ở bên nhỏ giọng nhắc nhở, “Trước Võ lâm đại hội mấy ngày, còn từng chen chân vào trò chuyện với cung chủ mấy câu, nói là muốn tặng cho Thẩm công tử món gạo đặc sản ở Đông Bắc.”
Tần Thiếu Vũ: …
Đó là ai vậy.
“Khụ khụ.” Lý Thái Thái hoà giải, “Tiểu nhân vật mà thôi, Tần cung chủ không cần để trong lòng.”
“Vị Hiên Viên Tông Tài này chính là người trong lòng của Lý tiểu thư?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Đúng vậy.” Lý Thái Thái gật đầu, “Hỏi thật lâu, rốt cuộc A Thủy cũng chịu mở miệng. Nói là mấy ngày trước khi đi thắp hương đúng lúc gặp được nhau, thường xuyên qua lại nên nảy sinh tình cảm, vậy nên mới gây ra loại chuyện hồ đồ này.”
“Nhị đương gia của Huyết Kiếm Môn, nghe qua cũng không tệ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lý chưởng môn cũng đừng quá phiền lòng, nghĩ theo chiều hướng khác, nói không chừng đây là một chuyện tốt.”
“Tần cung chủ đừng giễu cợt ta chứ, chuyện kéo tới bây giờ, chỉ đành phải cố gắng sắp xếp cửa hôn nhân này cho đâu ra đó, xong thì ta cũng an tâm.” Lý Thái Thái nói, “Lần này ta mặt dày tới đây, là vì muốn nhờ cung chủ giúp ta một việc.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Xin Lý chưởng môn cứ nói.”
“Tin tức luận võ kén rễ đã được truyền đi, nếu bỗng nhiên không làm nữa, tuyệt đối không tránh khỏi một trần phiền toái lớn.” Lý Thái Thái nói, “Nhưng nếu làm thật, dựa theo căn cơ võ học của Hiên Viên Tông Tài, chỉ sợ khó có thể chịu đựng đến phút cuối. Cho nên tại hạ muốn mời Tần cung chủ ra mặt, giúp đỡ cho hắn.”
“Lý chưởng môn nói đùa.” Tần Thiếu Vũ bỗng bật cười, “Lúc luận võ kén rễ, sẽ có vô số người đứng dưới đài quan sát, sao ta có thể giúp hắn được đây?”
“Ta đã nghĩ ra cách rồi.” Lý Thái Thái nói, “Võ công của khuyển tử Lý Anh tuy không có tiếng tăm gì, nhưng cũng không phải kém. Đến lúc đó chỉ cần để nó lấy danh bảo hộ muội muội, đánh bại tất cả những người lên đài trước, cuối cùng mới thua bởi Hiên Viên Tông Tài là được.”
“Cũng là cách hay.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng có liên quan gì tới ta?”
“Võ công của Hiên Viên Tông Tài tới đâu người trong giang hồ đều biết rất rõ. Nếu nói hắn trong một đêm nội lực gia tăng nhất định sẽ không có ai tin.” Lý Thái Thái nói, “Nhưng nếu vào ngày luận võ kén rể, Tần cung chủ có thể vỗ vỗ vai hắn trước mặt mọi người, rồi nói thêm mấy câu khen ngợi linh tinh, khiến người hiểu lầm hắn và cung chủ có chút giao tình, như vậy thì mức độ tin tưởng sẽ cao hơn rất nhiều.”
Thẩm tiểu thụ có chút muốn cười.
Vậy cũng được sao.
Tần Thiếu Vũ nhướn mày, “Lý chưởng môn đúng là người khôn khéo.”
Lý Thái Thái thở dài, “Ta đây cũng hết cách rồi. Nếu không để tin này truyền ra, cái mặt già này của ta biết để đi đâu đây, còn mong Tần cung chủ đồng ý giúp đỡ.”
“Lăng nhi thấy thế nào?” Tần Thiếu Vũ nhìn Thẩm Thiên Lăng.
“Lý chưởng môn đã nói đến vậy, có thể giúp thì cứ giúp đi.” Thẩm Thiên Lăng rất phối hợp với nam nhân của y, “Chỉ cần nói hai câu, nhưng lại có thể tác thành một đôi tình nhân, cũng xem như là một chuyện công đức.”
“Thật sự rất cảm ơn Thẩm công tử.” Tần Thiếu Vũ còn chưa mở miệng, Lý Thái Thái vội vàng lên tiếng trước.
“Được rồi.” Tần Thiếu Vũ cũng không cự tuyệt nữa, “Ta nghe theo Lăng nhi, khi nào luận võ kén rể bắt đầu?”
“Là ba ngày sau.” Lý Thái Thái quả thật là vui sướng đến tận chân mày, “Vậy đợi đến ngày luận võ kén rể, ta lại đích thân tới đón Tần cung chủ và Thẩm công tử.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, nhìn lão rời khỏi khách sạn.
“Không biết trong đầu lại bày mưu tính kế gì đây.” Thẩm Thiên Phong vẫn luôn âm thầm theo dõi, “Nếu vị tiểu thư Lý gia kia không có thai, vì sao lại kéo thêm một nam nhân ra?”
“Huyết Kiếm Môn Hiên Viên Tông Tài, ngươi có ấn tượng gì với người này không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Hiên Viên Tông Tài thì ta chưa từng tiếp xúc trực tiếp, nhưng Huyết Kiếm Môn thì có biết.” Thẩm Thiên Phong nói, “Vốn chỉ là một môn phái nhỏ ở địa phương, nhưng vẫn rất tự cao tự đại. Lúc thành lập giáo phái không chỉ vắt hết óc nghĩ ra một cái tên thật khí phách, hơn nữa từ chưởng môn đến đệ tử còn đổi hết thành họ kép, Đại đương gia tên là Mộ Dung Trảm Thiên.”
Thẩm Thiên Lăng rất muốn học tẩu tử của mình mà ha ha ha ha ha ha.
Như vậy cũng được sao, đúng là bị lậm tiểu thuyết ngôn tình quá rồi.
Họ kép gì đó, đúng là quá ngang ngược.
“Không đoán nổi rốt cuộc Lý Thái Thái đang nghĩ cái gì.” Thẩm Thiên Phong lắc đầu.
“Ít nhất lại đưa đến nhiều manh mối.” Tần Thiếu Vũ nhướn mày.
Thẩm Thiên Phong nói, “Ngươi nói Hiên Viên Tông Tài sao?”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Thái Đao Môn ở Đông Bắc cũng coi như có chút tiếng tăm, Lý Thái Thái chấp nhận gả con gái mình cho tiểu nhân vật thế này, nhất định là có lý do.”
“Người của Huyết Kiếm Môn cũng ở gần đây.” Mấy ngày nay ám vệ đã kiểm kê hết tất cả những môn phái trong thành, vì thế nói, “Quẹo qua hai con phố là tới, khách sạn Phú Mãn.”
“Muốn đi xem không?” Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng.
Thẩm tiểu thụ vui sướng, “Ta cũng có thể đi sao?” Tất nhiên muốn rồi.
“Dĩ nhiên.” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mặt y, “Dẫn ngươi đi xem náo nhiệt!”
“Ừ!” Thẩm Thiên Lăng ra sức gật đầu.
Thẩm Thiên Phong bóp trán.
Sao lần nào cũng trông không đáng tin vậy chứ.
Đến chạng vạng, ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang từ Thái Đao Môn trở về, nói đã điều tra rõ, người thêm lá Hồng Hồ vào thuốc của Lý Y Thủy không phải ai khác, chính là Lý Anh.
“Xem đi, mấy năm trước ngươi nên trực tiếp đánh chết hắn.” Diệp Cẩn nghe vậy liền nói, “Làm ra loại chuyện mất hết nhân tính này, chết mười mấy lần cũng không đủ.” Nếu Lý Y Thủy có thai thật lại uống thuốc, thì nhất định sẽ sinh ra một hài nhi không khỏe mạnh. Miệng đời rất đáng sợ, nếu chuyện này xảy ra ở các thôn xóm hẻo lánh, chỉ sợ người phụ nữ mang thai đó sẽ bị xem là quái vật mà thiêu cháy. Mặc dù đây là Thành Tam Thủy, nhưng chắc cũng không tránh khỏi kết cục bi thảm cả đời.
Tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng cũng đã sống cùng nhau hơn mười mấy năm, vì sao lại nhẫn tâm đến thế.
“Còn có một việc, mấy đạo sĩ kia có quan hệ rất tốt với Lý Anh.” Ám vệ nói, “Gần như ngày nào cũng gặp mặt. Chỉ tiếc khoảng cách quá xa, thuộc hạ không nghe được bọn họ nói gì.”
“Trong tú lâu thì sao?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Tú lâu là do Truy Ảnh Cung giám thị.” Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang nói, “Lúc thuộc hạ trở về, bọn họ còn chưa rút lui.” Trong lòng vô cùng khinh bỉ, nhìn chằm chằm vào chỗ ở của cô nương nhà người ta lâu như vậy, đúng là quá vô lại.
Vật biểu tượng ngồi xổm trên cây, rất muốn hắt xì.
Vì thế vô vàn cảm khái.
Nhất định là tiểu đồng bọn đang nhớ nhung chúng ta đây mà.
Loại tình cảm này thật khiến người ta cảm động!
Bóng đêm sâu dần, Thành Tam Thủy cũng dần trở nên tĩnh lặng. Mà trong một gian khách phòng của khách sạn Phú Mãn, vẫn cứ đèn đuốc sáng trưng.
“Uống đi!” Một nam tử xấu xí giơ bát rượu, “Hôm nay tâm tình tốt a!”
“Ha ha ha ha ha!” Một tên mập mạp đen như gò đất cũng tục tằng cười to, y như đang đếm tiền.
“Đa tạ Đại ca Tam đệ.” Người còn lại thì bị chốc đầu (*), đeo xích bạc, trên lưng xăm hình một con mãnh hổ xuống núi xiêu xiêu vẹo vẹo. Nhìn kỹ thì hình như chân trước bị xăm sai, vì thế cứ tô lung tung lên thành một cục đen thùi, đúng là người thấy rơi lệ.
(*) Chốc đầu là bệnh nhiễm khuẩn ngoài da do liên cầu khuẩn gây nên, hay gặp ở mùa hè và được biểu hiện bằng những mụn nước trên đầu, nước ban đầu trong, sau có thể có mủ. Mụn nước vỡ thì để lộ lớp da tổn thương chợt đỏ ở phía dưới. Dịch chảy ra sẽ dính tóc thành mảng bết lại.
Các nốt tổn thương đóng vảy và tạo thành vảy chốc. Chốc đầu không gây nguy hiểm vì chỉ gây tổn thương ở bề mặt. Nhưng khi bị nặng thì nguy cơ bội nhiễm rất cao. Vi khuẩn có thể xâm nhập vào máu và gây biến chứng ở nhiều cơ quan khác như tim, thận, khớp…
Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm trên xà nhà, cảm thấy có chút chấn kinh, cho dù bộ dáng không anh tuấn, nhưng ít nhất cũng không nên đáng khinh đến vậy chứ, giống y như đám trộm thức ăn.
Không thấy đang làm mất mặt bốn chữ “người trong giang hồ” sao.
“Cái tên xấu xí kia, hẳn chính là Đại đương gia Huyết Kiếm Môn – Mộ Dung Trảm Thiên.” Tần Thiếu Vũ thấp giọng nói.
Thẩm Thiên Lăng ngẩn người, sợ bị người phía dưới phát hiện, ngay cả thở mình cũng phải thở nhẹ đi, sao hắn lại có thể nói năng bình thường vậy chứ.
“Đừng lo.” Tần Thiếu Vũ nhéo mặt y, “Nội lực của mấy người này không cao, chỉ cần ngươi không ca hát, bọn họ tuyệt đối sẽ không phát hiện.”
Võ công tệ đến vậy? Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.
“Còn cái tên mập mập kia là Tam đương gia của Huyết Kiếm Môn, tên là Nam Cung Hổ Khiếu.” Tần Thiếu Vũ tiếp tục nói, “Còn về tên chốc đầu, tất nhiên chính là con rể do Lý Thái Thái âm thầm chọn ra, Hiên Viên Tông Tài.”
Thẩm Thiên Lăng thật lòng nói, “Nếu tiểu thư Lý gia thật sự coi trọng hắn, có mà gặp quỷ.” Thẩm mỹ kì lạ biết bao nhiêu.
Tần Thiếu Vũ nói, “Cửa hôn nhân thế này mà cũng đồng ý, xem ra Lý Thái Thái rất nóng lòng muốn gả nữ nhi ra ngoài.”
“Tiểu tử ngươi quá may mắn.” Mộ Dung Trảm Thiên vỗ vỗ bả vai Nhị đệ mình, “Tiếc là ca ca ta thành thân quá sớm, ngươi thử nói coi, Lý chưởng môn sao lại coi trọng ngươi chứ? Còn tự mình tới cửa tìm ta cầu hôn, chậc chậc.”
“Lời này của Đại ca sai rồi.” Nam Cung Hổ Khiếu bất mãn nói, “Nhị ca khí chất đường đường, phong lưu phóng khoáng, quả thực là trời sinh một đôi với thiên kim của Thái Đao Môn, Huyết Kiếm Môn chúng ta lại có nhà lớn nghiệp lớn, nếu Lý chưởng môn không vừa mắt, vậy mới kỳ quái đó.”
Thẩm Thiên Lăng ở phía trên nghe mà nhe răng, mấy lời như ban ngày gặp ma này cũng nói ra được sao, vậy mới thấy mình tốt đẹp biết bao nhiêu.
“Ha ha ha ha ha đa tạ hai vị huynh đệ, đợi sau khi ta thành thân, nhất định sẽ tìm cho tam đệ một cô vợ tốt.” Hiên Viên Tông Tài lại rốt đầy ba bát rượu, “Đến đến đến, uống!”
“Vậy quá tốt rồi!” Nam Cung Hổ Khiếu nghe vậy vô cùng vui sướng, vỗ mạnh xuống đùi một cái, “Cái này gọi là dập đầu kết thành nghĩa huynh đệ, cùng nhau thành thân cùng nhau ngủ, vợ cũng phải cùng nhau cưới, tháng ngày như vậy mới thú vị!”
Hiên Viên Tông Tài hào sảng cười to, “Văn chương của Tam đệ thật là tốt, nếu tham gia khoa cử, đậu Trạng Nguyên cũng không phải không thể, thậm chí còn có thể cưới được công chúa đó.”
Vì thế ba người lại tiếp tục uống rượu, trong lúc đó không tránh khỏi luôn thổi phồng lẫn nhau, Tần Thiếu Vũ lắc đầu, mang theo Thẩm Thiên Lăng rời khỏi khách sạn.
“Vậy mà muốn thi Trạng Nguyên sao, nếu Hoàng Thượng biết, không chừng sẽ tức chết đó.” Thẩm Thiên Lăng nói.
“Chọn ba tên bao cỏ như thế, Lý Thái Thái một là bị mù hai là đầu óc có vấn đề.” Tần Thiếu Vũ nói, “Còn không thì chính là trong lòng có quỷ, có ý đồ khác.”
“Hắn rốt cuộc có ý đồ gì chứ.” Thẩm tiểu thụ rất khó hiểu.
“Chỉ sợ phải đến luận võ kén rể ba ngày sau thì mới biết được.” Tần Thiếu Vũ dẫn y về khách sạn. Ám vệ phụ trách canh giữ nói cho hai người biết Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn vừa mới ra ngoài không lâu, nói là đi giải sầu.
“Đại ca và Diệp đại ca không thể công khai hành tung, sao còn chạy khắp nơi như vậy.” Thẩm Thiên Lăng bất đắc dĩ, “Bị người khác phát hiện thì phải làm sao đây.”
“Trong tay rõ ràng có loại dược liệu vô cùng quý hiếm, nhưng lại không biết dùng để làm gì. Dựa theo tính tình của Diệp Cẩn, ít nhất là thức trắng hai đêm.” Tần Thiếu Vũ nói, “Để hắn ở lại khách điếm lộn xộn, còn không bằng đi ra ngoài hóng gió.
Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, đại ca của y quả thật rất đáng thương.
Cục Bông nằm trong ổ nhỏ, đã ngủ khò khò. Băng vải trên móng vuốt bị đá rơi xuống, vết sưng đã nhỏ đi không ít.
Trong một ngõ nhỏ, Diệp Cẩn vừa đi vừa ngẩn người.
“Phải leo tường thôi.” Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ giữ chặt y.
“Máu Phượng Hoàng a…” Diệp Cẩn chớp chớp mắt nhìn hắn.
“Cái gì mà máu Phượng Hoàng.” Thẩm Thiên Phong bị y làm tức đến muốn cười, nhẫn nại nói, “Ta đã phái người đến Phượng Hoàng Sơn hỏi thăm cho ngươi rồi, đường xá xa xôi đi về ít nhất cũng phải hai tháng, chẳng lẽ trong thời gian đó ngươi cứ thất hồn lạc phách thế này sao?”
“Ngươi không hiểu đâu.” Diệp Cẩn rầu rĩ ngồi trên bậc thang của một nhà dân.
“Ta không hiểu về dược liệu, nhưng lại hiểu ngươi.” Thẩm Thiên Phong ngồi bên cạnh y, “Sao không thấy ngươi thất hồn lạc phách vì ta chứ.”
“Ai nha.” Diệp Cẩn giật mình nhìn hắn, “Ngươi còn ghen với dược liệu nữa à?”
“Vì sao không thể?” Thẩm Thiên Phong giật nhẹ tóc y, “Ngươi cứ thường xuyên nhốt mình trong dược lư hết cả đêm, khiến đôi khi ta thà rằng mình biến thành một cây thảo dược.”
Diệp Cẩn chăm chú nhìn hắn nửa ngày, sau đó ngạo kiều bĩu môi, “Không có tiền đồ.”
“Không cho nghĩ đến máu Phượng Hoàng nữa.” Thẩm Thiên Phong tiện tay lấy hai cọng dưa muối trong cái khay bên cạnh, đưa cho y một cọng, “Ăn không?”
Diệp Cẩn ghét bỏ nói, “Đường đường là Võ Lâm Minh chủ, lại đi trộm dưa muối ăn.”
“Chắc là phơi nắng xong quên lấy vào.” Thẩm Thiên Phong cười cười, kéo y đứng lên, “Cũng đi dạo xong rồi, về khách sạn chứ?”
“Không thì đến Thái Đao Môn xem thử đi, đi cũng đi rồi, còn chưa buồn ngủ.” Diệp Cẩn nói, “Có về cũng không ngủ được.”
“Cũng tốt.” Thẩm Thiên Phong luôn nghe lời y, cả hai người đi về phía Bắc.
Tất nhiên, lúc này cả hai người đều không nghĩ đến, một quyết định tùy ý như thế, lại trời xui đất khiến phá vỡ được một bí mật lớn.
Chắc là vì sắp làm hỉ sự, cho nên dù đêm đã khuya, nhưng trong Thái Đao Môn vẫn có không ít người đang bận rộn, chỉ có khu vực gần tú lâu là tương đối im lặng.
“Xem ra Lý chưởng môn đã quyết tâm phải gả nữ nhi đi rồi.” Diệp Cẩn nói, “Đến tối mà cũng không yên tĩnh.”
“Nói nhỏ thôi, có người đến đây.” Thẩm Thiên Phong thấp giọng nói.
“Ai vậy?” Diệp Cẩn nhìn theo tầm mắt hắn, chỉ thấy một phụ nhân trung niên ôm chăn mền, đang đi về phía này.
“Dừng lại dừng lại.” Thủ vệ ngăn bà lại, sau khi thấy rõ thì thầm oán, “Ta nói này Trương thẩm, hơn nửa đêm rồi, sao bà còn chạy tới tú lâu làm gì.”
“Lớn tuổi rồi, trí nhớ không tốt lắm.” Phụ nhân trung niên nói, “Ban ngày tiểu thư có nói, muốn dùng đệm chăn đã được phơi nắng. Đến bây giờ ta mới nhớ ra, thấy trong tú lâu đèn đuốc còn sáng, cho nên liền tới đây xem nàng còn cần hay không.”
“Trương thẩm sao?” Tiểu nha đầu nghe được động tĩnh, từ trên cầu thang đi xuống, “Tiểu thư còn thức đó, nghe thấy dưới này ồn ào nên bảo ta xuống xem thử.”
“Ngươi xem cái trí nhớ tệ hại của ta này.” Phụ nhân trung niên nói, “Tới giờ mới nhớ ra còn có việc ở tú lâu.”
“Đem lên đây đi, hôm nay tiểu thư bất cẩn làm đổ chén trà, chăn cũ đã đem đi giặt rồi.” Tiểu nha đầu nói, “Còn có gối đầu và đệm nữa, cũng phải thay cái mới, đều dính mùi thuốc hết cả.”
“Được được được, đợi lát nữa ta mang đệm gối phơi xong tới.” Phụ nhân trung niên vừa gật đầu, vừa cùng tiểu nha đầu lên lầu. Diệp Cẩn vẫy tay, âm thầm gọi ám vệ vẫn luôn giám sát nơi này đến.
“Diệp cốc chủ có chuyện gì sao?” Ám vệ hỏi.
“Phụ nhân trung niên này, chính là đại nương dọn phòng âm thầm giúp đỡ Lý Y Thủy mà ngươi đã nói đó sao?” Diệp Cẩn hỏi.
Ám vệ gật đầu, “Tòa tú lâu này được canh giữ cực kỳ nghiêm mật, ngoại trừ bà ta, người bên ngoài không ai vào được.”
“Vậy sao.” Diệp Cẩn gật đầu. Sau một lát, chỉ thấy phụ nhân trung niên kia từ trên lầu đi xuống, phía sau có một tiểu nha đầu, trong tay hai người đều ôm chăn gối.
Thủ vệ chỉ nhìn lướt qua, cũng không có nghi ngờ gì. Hai người càng đi càng xa, khóe miệng Diệp Cẩn thoáng nhếch lên, “Có trò hay xem rồi.”
“Ngươi cũng nhận ra sao?” Thẩm Thiên Phong cười nhìn y.
“Đi thôi.” Diệp Cẩn nói, “Nhìn xem bọn họ muốn đi đâu.”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, dặn dò ám vệ, “Để một người ở lại đây canh giữ là được, những người khác đi theo ta, chỉ sợ tòa nhà này sắp xảy ra chuyện rồi.”
Ám vệ lĩnh mệnh rời đi. Thẩm Thiên Phong mang theo Diệp Cẩn, âm thầm đuổi theo phụ nhân trung niên và tiểu nha đầu kia, hoặc nên nói là tiểu nha đầu bị đánh tráo.
“Thẩm thẩm.” Đến chỗ không người, nha đầu kia mới vội vàng hỏi, “Chúng ta có thể ra ngoài sao?”
“Tiểu thư đừng sợ, ta đã chuẩn bị xong hết rồi.” Phụ nhân trung niên an ủi, “Nhất định có thể đưa tiểu thư bình an rời khỏi đây.”
“Ừm.” Lý Y Thủy gật đầu, sắc mặt nàng dưới ánh trăng có hơi tái nhợt. Đánh ngất tiểu nha đầu Lý Anh sắp xếp bên người, mình thì cải trang chạy trốn khỏi nhà. Đây chắc chắn là chuyện trái lẽ phải nhất nàng từng làm.
Bên tú lâu vẫn im lặng như trước, hiển nhiên chưa có ai nhận ra tiểu thư đã bị đánh tráo. Phụ nhân trung niên quả nhiên đã chuẩn bị tốt hết thảy, chuyên dẫn Lý Y Thủy chọn nơi không có người mà đi, không bao lâu đã đến được bên tường vây.
“Cao đến vậy sao?” Lý Y Thủy sốt ruột nhìn phụ nhân trung niên, “Phải qua thế nào?”
Phụ nhân trung niên thảy hành lí qua, mình thì bế nàng lên, ngưng thần tĩnh khí âm thầm dùng lực, rồi thả người nhảy qua tường vây.
Diệp Cẩn nhướn mày, “Chơi vui nha, còn biết võ công kìa.”
Thẩm Thiên Phong cười cười, mang y đuổi theo.
Ngoài tường vây, một chiếc xe ngựa đang chờ. Phụ nhân trung niên vừa đưa Lý Y Thủy lên xe ngựa ngồi, trong Thái Đao Môn đã truyền đến tiếng ồn ào hỗn loạn, trong đêm đen càng nghe rõ ràng hơn.
“Làm sao đây.” Lý Y Thủy hoảng hốt, “Nhất định là bọn họ đã phát hiện.”
Phụ nhân trung niên vừa để nàng ngồi vững, vừa cầm lấy roi ngựa định rời khỏi đây, bên tai bỗng truyền đến cười khẽ, “Dựa vào con ngựa này, chỉ sợ hai vị trốn không thoát.”
Sắc mặt Lý Y Thủy trắng bệch, ở trong xe ngựa nhắm chặt mắt lại. Phụ nhân trung niên rút ra một thanh chủy thủ, vẻ mặt vốn đầy đề phòng, sau khi nhìn thấy dung mạo người tới bỗng nhiên sửng sốt, “Thẩm thiếu gia?”
Ba chữ này vừa ra, Thẩm Thiên Phong cũng có chút bất ngờ, “Ngươi biết ta sao.”
“Thẩm thiếu gia xin hãy cứu chúng ta.” Phụ nhân trung niên vứt chủy thủ định quỳ xuống, Thẩm Thiên Phong lập tức đỡ bà dậy. Mắt thấy ánh đuốc trong Thái Đao Môn đã dấy sáng nửa bầu trời, cũng không kịp hỏi nhiều nữa, phất tay gọi ám vệ tới, nhanh chóng mang theo hai chủ tớ này rời đi theo ngõ nhỏ, trở về khách sạn.
Thẩm tiểu thụ mới ngủ được một chốc, đã bị tiếng ồn ào tàn nhẫn vô tình đánh thức.
“Làm sao vậy, mới mơ được có một nửa.” Thẩm Thiên Lăng còn chưa tỉnh ngủ trông rất ngốc nghếch, mơ mơ màng màng dụi mắt.
“Thiên Phong bắt Lý Y Thủy về đây.” Tần Thiếu Vũ rất nghiêm túc.
“A?” Thẩm Thiên Lăng bị dọa cho tỉnh ngủ.
“Muốn đi xem không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
Tất nhiên phải xem, Thẩm Thiên Lăng vội vàng mặc quần áo, theo Tần Thiếu Vũ đi đến phòng bên.
Lý Y Thủy ăn không ít sợ hãi, Diệp Cẩn cố ý đưa thuốc an thần cho nàng.
“Vị đại thẩm này, sao ngươi lại biết ta vậy?” Thẩm Thiên Phong thật sự không nhớ được mình đã gặp bà ta ở đâu.
Phụ nhân trung niên cười khổ, “Ta không chỉ biết Thẩm thiếu gia, còn biết Tần cung chủ.”
“A?” Thẩm Thiên Lăng vừa mới vào cửa đã nghe được một câu như thế.
“Biết ta?” Tần Thiếu Vũ đánh giá phụ nhân trung niên kia một lượt, hiển nhiên cũng không nhớ là ai.
“Nhận không ra cũng bình thường thôi, nếu nhận ra mới là kỳ quái.” Phụ nhân trung niên nói, “Hai vị có nhớ sáu năm trước, từng cứu một ca cơ trên sông Tần Hoài không?”
“Uyển Thái Thái?” Thẩm Thiên Phong nhíu mày, “Ngươi biết nàng?”
“Không phải ta biết nàng.” Phụ nhân trung niên nói, “Ta chính là nàng.”
Lời vừa nói ra, người trong phòng đều kinh ngạc một phen. Lúc đó chỉ là cô nương mười sáu mười bảy tuổi, đến nay nhiều lắm cũng chỉ hai mươi hai mốt, vì sao lại già nua đến vậy?
“Sao ngươi lại xuất hiện ở đây, lại vì sao…” Thẩm Thiên Phong có hơi chần chờ.
“Vì sao giống lão thái bà đúng không?” Uyển Thái Thái tự giễu, “Thẩm đại thiếu gia không cần kiêng kị, nhiều năm như vậy, ta đã sớm quen rồi.”
“Thẩm thẩm.” Lý Y Thủy cũng có chút mơ hồ, “Ngươi…”
“Tiểu thư chớ sợ, chuyện này không liên quan đến ngươi.” Uyển Thái Thái vỗ vỗ tay nàng, “Gặp được Thẩm công tử và Tần cung chủ, ác tặc kia sẽ không thể khi dễ ngươi nữa đâu.”
Hai mắt Lý Y Thủy đỏ hồng, nhẹ nhàng gật đầu.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thiên Lăng rót cho nàng ly trà.
(Trước kia chưa biết phụ nhân trung niên là Uyển Thái Thái nên ta dùng nhân xưng là “bà” cho hợp nội dung, giờ biết rồi thì dùng “nàng” nha, vì người ta cũng là cô nương mới 20, 21 thôi ~)
“Chuyện có hơi dài, ta chỉ nói trọng điểm thôi.” Uyển Thái Thái nói, “Năm đó tuy được Thẩm thiếu gia và Tần cung chủ trượng nghĩa cứu giúp, nhưng ác tặc Lý Anh kia lại rất ác độc, sau khi hai vị rời khỏi Hoài Châu không được mấy ngày, hắn liền phái người đốt thuyền hoa, cữu cữu của ta và thuyền công vô tội chết thảm, chỉ có ta may mắn sống sót.”
Thẩm Thiên Phong thở dài, “Ta cũng không ngờ hắn lại táng tận thiên lương đến thế.”
“Ngày đó ta chính mắt thấy thảm án phát sinh, cho nên đã thề phải báo thù cho cữu cữu.” Uyển Thái Thái nói, “Nghe nói đất Nam Man có không ít thuật vu cổ hại người, nên ta muốn đến đó học để đối phó ác tặc. Trong lòng vốn cũng không có hi vọng gì, nhưng sau này không ngờ lại thật sự tìm được một sư phụ, dạy ta một ít công phu quyền cước, còn dạy ta cách lấy máu nuôi cổ, dùng để nguyền rủa giết người.”
Diệp Cẩn thầm lắc đầu, cổ độc Nam Man phần lớn là sẽ phản phệ hại chủ, Uyển Thái Thái lại chẳng có chút căn cơ võ học nào, khó trách cô nương mới hơn hai mươi tuổi lại biến thành dung mạo như thế.
“Mặt bị hủy cũng tốt, bằng không làm sao ta có thể trà trộn vào Thái Đao Môn?” Uyển Thái Thái nói, “Đáng tiếc ác tặc Lý Anh kia có tính cảnh giác quá cao, nhiều năm như vậy, ngay cả một cơ hội đến gần hắn ta cũng không có.”
Lý Y Thủy mở to hai mắt, có hơi giật mình nhìn nàng, hiển nhiên cũng là lần đầu tiên nghe nói.
“Ta vẫn luôn muốn báo thù, có một lần chắc là biểu hiện ý đồ quá rõ, cho nên bị Lý Anh cảm giác được, hạ lệnh bắt ta lại.” Uyển Thái Thái nói, “Lúc ấy là tiểu thư đã cứu ta, còn để ta phụ trách chuyện dọn dẹp trong tú lâu, nhờ vậy mới có thể qua cửa, lừa gạt ác tặc kia.”
“Khó trách.” Diệp Cẩn nói, “Ngươi thà rằng uổng phí nhiều năm tâm huyết, không báo thù cũng phải cứu nàng khỏi biển lửa.”
“Lý gia đã bẩn thành ma quật, tiểu thư lại rất trong sạch.” Uyển Thái Thái nói, “Nàng không nên bị liên lụy.”
“Luận võ kén rể là thế nào?” Thẩm Thiên Phong lại hỏi.
Uyển Thái Thái nhìn Lý Y Thủy, thấy nàng không lên tiếng ngăn cản, mới nói tiếp, “Chưởng môn vẫn luôn muốn gả tiểu thư cho ác tặc kia, ta cũng không biết rõ nguyên nhân vì sao lại đột nhiên có luận võ kén rể nữa.”
“Thật vậy sao?” Những người khác nghe vậy bất ngờ.
“… Ừ.” Lý Y Thủy gật đầu.
Nửa ngày rồi mới dám lên tiếng sao. Thẩm Thiên Lăng ngồi bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói, “Ngươi còn biết những gì?”
Lý Y Thủy nhìn y một hồi, có hơi không dám mở miệng. Dù sao nàng cũng là một tiểu thư chưa từng thấy qua việc đời, chuyện đêm nay đã đủ kinh thế hãi tục, nàng thật sự cần thời gian để thích ứng.
“Ngươi phải nói thì chúng ta mới biết giúp thế nào.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Không chừng Lý chưởng môn cũng bị Lý Anh lừa gạt, chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn ác nhân đắc ý sao?”
Lý Y Thủy vội vàng lắc đầu.
“Vậy là được rồi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Cho nên biết những gì, ngươi đều phải nói ra mới đúng.”
“Đúng vậy.” Uyển Thái Thái cũng ở bên khuyên nhủ, “Thẩm thiếu gia và Tần cung chủ đều là người tốt, tiểu thư không cần lo lắng.”
“Từ nhỏ đến lớn, phụ thân vẫn luôn muốn gả ta cho Lý Anh.” Sau một lúc lâu, rốt cuộc Lý Y Thủy cũng lấy được dũng khí, “Luận võ kén rể lần này vốn định để cho Lý Anh là người thắng cuối cùng, cho nên danh sách môn phái được đều phải sàn lọc qua mấy lượt, rồi mới định ra.”
“Ngươi không muốn gả?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Tất nhiên không muốn.” Lý Y Thủy lắc đầu, “Lý Anh tàn bạo háo sắc, ta chết cũng không gả.”
Thẩm Thiên Lăng thầm khen, loại người như Lý Thái Thái mà có thể nuôi ra khuê nữ tốt như vậy cũng thật không dễ dàng.”
“Vốn tiểu thư muốn tìm đến cái chết, nhưng may là ta khuyên được.” Uyển Thái Thái nói, “Sau này ta liền hạ quyết tâm phải cứu nàng khỏi bể khổ. Nhưng luận võ kén rể đã là lửa sém lông mày, dưới tình thế cấp bách đành phải để tiểu thư uống thuốc giả có thai, mong kéo dài thêm mấy ngày, rồi mới tìm cơ hội chạy trốn. Ta vốn định tìm một nơi yên tĩnh trên núi để ẩn thân, chỉ là vạn vạn không ngờ lại nhờ phúc trời ban gặp được Thẩm thiếu gia.”
“Vậy chuyện Mộ Dung Tông Tài của Huyết Kiếm Môn, hai vị biết không?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Cũng là hôm trước mới biết thôi.” Lý Y Thủy nói, “Phụ thân đột nhiên đến tú lâu, nói tìm được người không ghét bỏ chuyện ta có thai, đồng ý cưới ta qua cửa, bảo ta chuẩn bị cho tốt, ba ngày sau lập tức thành thân.”
Thẩm Thiên Lăng thầm chậc chậc, loại phụ thân gì đây.
“Còn biết những gì?” Thẩm Thiên Phong hỏi nàng.
Lý Y Thủy lắc đầu, “Hết rồi, Đào Hồng là tai mắt Lý Anh sắp xếp bên người ta, gần như một tấc cũng không rời. Chỉ cần ta có một chút động tĩnh, là sẽ bị nàng báo cho Lý Anh. Bình thường lúc ta cùng với thẩm… Uyển cô nương trò chuyện, đều phải lén truyền thư.”
“Tiểu thư đừng bận tâm, cứ gọi ta là thẩm thẩm đi.” Uyển Thái Thái cười cười, “Ngươi gọi quen rồi, ta cũng nghe quen rồi. Tóm lại đã là một gương mặt già nua, sao có thể gọi là cô nương nữa chứ.”
“Vậy thì cũng chưa chắc.” Diệp Cẩn kề sát vào nhìn nhìn, “Nếu sao này ngươi không chạm vào cổ trùng nữa, không chừng ta có thể trị hết cho ngươi.”
“Thật sao?” Uyển Thái Thái còn chưa nói gì, Lý Y Thủy đã vui vẻ trước.
“Tất nhiên.” Diệp Cẩn ngạo kiều nói, “Ông đây là thần y.”
Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn tẩu tử mình.
Bạn tốt của phụ nữ.
“Thời gian cũng không còn sớm, hai vị cô nương nghỉ ngơi trước đi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Cứ việc yên tâm, không ai dám xông vào đây đâu.”
“Đa tạ Thẩm thiếu gia.” Uyển Thái Thái đỡ Lý Y Thủy đứng lên, Diệp Cẩn tự mình dẫn hai người đến phòng trống bên cạnh, sắp xếp chỗ ở cho họ.
“Nếu đã quyết định phải gả nữ nhi cho Lý Anh, thì sao còn phải làm chuyện thừa như luận võ kén rể chứ?” Thẩm Thiên Phong hơi nhíu mày.
“Tất nhiên là có mục đích.” Thẩm Thiên Lăng rất là có kinh nghiệm.
Diệp Cẩn nhéo nhéo mặt y, “Nói như chưa nói.”
“A nha.” Mặt Thẩm tiểu thụ bị nhéo đến biến dạng.
Đã nói tẩu tử rất tâm ngoan thủ lạt mà.
Tần Thiếu Vũ mở ra danh sách môn phái tham gia luận võ kén rể trên bàn, mọi người đều xem thật kỹ.
“Có phát hiện gì không?” Thẩm Thiên Phong hỏi, “Nếu đã được sàng lọc kỹ lưỡng, thì chắc sẽ có manh mối.”
Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói, “Nhìn không ra gì hết, mười môn phái có hết năm cái không biết, còn ba cái kia không quen lắm.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Vậy vừa rồi ngươi nhìn nghiêm túc vậy làm gì, ta còn tưởng ngươi phát hiện được bí mật gì lớn lắm chứ.
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, nhận lấy danh sách từ tay hắn nhìn lại lần nữa.
Tần Thiếu Vũ hỏi, “Ngươi biết hết sao?”
Thẩm Thiên Phong gật đầu.
“Vậy cũng là đương nhiên.” Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói, “Võ Lâm Minh chủ là ngươi đâu phải ta.”
Diệp Cẩn sắc bén nói, “Nói thì dễ nghe lắm, cũng không giấu nổi sự thật là ngươi chơi bời lêu lổng.”
“Vì sao ta không thể chơi bời lêu lổng?” Tần Thiếu Vũ nhướn mày, “Mỹ nhân trong ngực rượu ngon nơi tay, thì ta cứ thích mỗi ngày say mê ôn nhu hương đó, không phục cứ việc đến đánh ta.”
Thẩm Thiên Lăng yên lặng nhườn chỗ cho hai người, lúc đánh nhau đừng liên lụy tới ta, ta là vô tội.
“Đừng lộn xộn.” Thẩm Thiên Phong quơ quơ danh sách trong tay, “Có phát hiện.”
“Cái gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Tất cả môn phái trong này, khái quát thì có hai đặc điểm.” Thẩm Thiên Phong nói, “Một là có tiền, hai là có nhược điểm lớn.”
“Hay thật đó, vậy mà nhìn một cái đã có thể nhận ra.” Thẩm Thiên Lăng khen ngợi.
Tần Thiếu Vũ rất không thoải mái, trừng phạt mà nhéo mông y một cái.
Thẩm tiểu thụ 囧囧, trốn ra sau lưng tẩu tử mình.
“Cái gì gọi là có nhược điểm lớn?” Diệp Cẩn khó hiểu.
“Hoặc là cả đám đều là bao cỏ (chỉ người nhát gan, vô dụng), giống như Huyết Kiếm Môn. Hoặc là luôn câu tâm đấu giác, sư huynh đệ vì tranh đoạt địa vị mà sứt đầu mẻ trán.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nói cách khác, chính là nếu lúc này có người muốn gây chuyện, thì chỉ cần tốn chút sức là có thể dẹp yên.”
“Cũng khó cho Lý Thái Thái, có thể thu thập được một đám ô hợp như vậy.” Tần Thiếu Vũ ghét bỏ.
“Tìm một đám môn phái có tiền, tất nhiên là muốn lấy tiền… Người hiện tại thiếu tiền nhưng lại cần dùng tiền, Chu Giác sao?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Bảo tàng bị Hoàng Thượng lấy đi, viện trợ từ La Sát quốc cũng bị cắt, Chu Giác miệng ăn núi lở lâu như vậy, có nhiều của cải đến đâu chắc cũng dùng hết rồi.”
Diệp Cẩn gật đầu, “Có chút đạo lý, bằng không thời gian trước, Lý Thái Thái cũng sẽ không vô lý xuất hiện ở Tuyết Nguyên phương Bắc.”
“Nếu thật sự là vậy, chuyện này đã có thể hiểu được.” Tần Thiếu Vũ nói, “Tuy còn không biết phụ tử Lý gia định dùng loại thủ đoạn gì để vơ vét của cải, nhưng sau khi trải qua trận luận võ kén rể này, chỉ sợ thực lực của các môn phái sẽ bị suy yếu. Mục đích của Chu Giác lần này ngoại trừ đòi tiền, chắc là còn muốn mượn thêm sức một vài người.” Dù sao so sánh giữa bao cỏ và người khôn khéo, hiển nhiên vẫn là kẻ trước dễ bị mê hoặc hơn. Lúc trước còn đang khó hiểu chỉ bằng thứ võ công mèo ba chân của Mộ Dung Tông Tài, phải làm sao để khuất phục quần hùng mà lại không bị hoài nghi, hiện tại xem ra, tất cả người đến đây đều là vì buôn bán, mà tướng quân trên ải đã sớm được chọn ra.
“Đám đạo sĩ kia chắc cũng là quân cờ.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nhưng hiện tại hẳn đã khiến Lý Thái Thái đau đầu rồi, xem phải giải thích với người giang hồ về chuyện nữ nhi mất tích ra sao.”
“Thẩm đại thiếu gia, cung chủ.” Ám vệ phụ trách quan sát tú lâu vừa trở về.
“Tình hình thế nào?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Lý Anh thả một mồi lửa ở tú lâu.” Ám vệ hồi báo, “Chắc sáng ngày mai tin tức sẽ truyền ra, nói là tú lâu cháy, Lý tiểu thư bất hạnh bỏ mình.”
Bình luận truyện