Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 170: Chuyện ngoài ý muốn sau núi!



Edit & Beta: Spum-chan

“Nếu ta không muốn đi thì sao?” Hoàng Đại Tiên hỏi.

“A Hoàng sẽ đi.” Mộ Hàn Dạ rất chắc chắn.

Hoàng Đại Tiên khó hiểu nhìn hắn, “Vì sao?”

“Bởi vì A Hoàng là tiểu yêu tinh khẩu thị tâm phi.” Mộ Hàn Dạ siết chặt tay, “Mỗi lần ngoài miệng nói không muốn, trong lòng lại cực kỳ muốn.”

Hoàng Đại Tiên:……

Mộ Hàn Dạ hoan hoan hỉ hỉ nhỏ giọng nói, “Tối hôm qua là vậy mà.”

Đầu Hoàng Đại Tiên đau đến muốn nứt.

Hai mắt Mộ Hàn Dạ tràn ngập chờ mong.

Hoàng Đại Tiên thầm thở dài, xoay người ra khỏi thôn.

Tâm tình Mộ Hàn Dạ rất tốt, chạy nhanh hai bước nắm tay hắn.

Hai người đi thẳng ra ngoài, trực tiếp gặp phải không ít thôn dân đã làm đồng xong trở về, trông ai cũng đều có chút muốn nói lại thôi. Lúc đến cửa thôn, rốt cuộc người trẻ tuổi lớn gan gọi hai người lại, nói, “Khách quý muốn ra sau núi sao?”

“Đúng vậy.” Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Có chuyện gì?”

“Không ra sau núi được đâu.” Người trẻ tuổi nhanh chóng lắc đầu, “Tộc trưởng không có nói sao? Chỗ đó có quái vật.”

Mộ Hàn Dạ bật cười, “Mục đích chúng ta tới đây không phải vì trừ yêu hàng ma bắt quái vật sao?”

Người trẻ tuổi nghe vậy ngẩn người, nghĩ kĩ lại hình như đúng là vậy, nhưng thấy hai người bọn họ đơn thương thất mã, thân thể Hoàng Đại Tiên lại rất gầy yếu, vẫn không yên lòng nói, “Tốt nhất nên mang thêm mấy người đi, tránh gặp nguy hiểm.”

“Đa tạ, chúng ta tự có chừng mực.” Mộ Hàn Dạ nói, “Tiểu ca không cần lo lắng.”

“Vậy là tốt rồi.” Thấy hai người hình như rất nắm chắc, người trẻ tuổi cũng không nhiều lời nữa, sau khi cáo từ liền gánh thùng nước tiếp tục đi về phía trước, bước chân như như bay.

“Đúng là trông giống hậu nhân Bạch Đế.” Mộ Hàn Dạ cười cười, dẫn Hoàng Đại Tiên ra khỏi thôn.

“Ngươi cũng biết Bạch Đế sao?” Hoàng Đại Tiên có chút bất ngờ, giữa Mạn Bắc và Đông Bắc là sông núi xa xôi, Bạch Đế lại là một truyền thuyết của hơn mấy ngàn năm trước, sao có thể nhìn ra những người này đúng là hậu nhân.

“Lúc trước không biết, nhưng gần đây có xem vài cuốn sách trong Liên Thành Sơn Trang.” Mộ Hàn Dạ nói, “Theo truyền thuyết, lúc Bạch Đế tác chiến, thường xuyên nhảy từ người vật cưỡi lên không trung, hai chân đạp gió vọt vào trận địa của địch. Cho nên đặc thù lớn nhất của bộ tộc Bạch thị chính là đi đường như bay, hai chân cũng to hơn người bình thường một chút.”

Hoàng Đại Tiên gật đầu, “Hiếm thấy ngươi nói chuyện đứng đắn với ta như thế.”

Mộ Hàn Dạ cười cười, “Cho nên ngươi thích hay không thích?”

Hoàng Đại Tiên vốn muốn lắc đầu, lại cảm thấy nếu mình nói không thích, không biết hắn lại giở trò quái đản gì nữa đây. Nhưng nếu nói thích…… tuy hai người thành thân đã lâu, nhưng mình rất ít khi nói ra hai chữ này, lần này bị hắn hỏi đột ngột như thế, thật không biết nên trả lời thế nào.

Mộ Hàn Dạ nhìn hắn không chớp mắt.

Vành tai Hoàng Đại Tiên có hơi đỏ lên, quay đầu nói, “Đến sau núi đi.”

Mộ Hàn Dạ cười lắc đầu, kéo hắn cùng ra sau núi.

Chắc là vì có quái vật, thường ngày cũng không có ai muốn đi ra sau núi, cho nên trên đường mọc rất nhiều cỏ dại, còn có hơi lầy lội, Mộ Hàn Dạ dứt khoát bế Hoàng Đại Tiên lên.

“Này!” Hoàng Đại Tiên hoảng sợ, “Mau thả ta xuống.”

“Không thả.” Mộ Hàn Dạ rất kiên trì, “Cũng đâu phải chưa từng bị ta bế.”

Đúng là có bế rồi, nhưng mấy việc đó toàn làm lúc hai người thân thiết thôi a! Hiện giờ bị hắn bế lên giữa ban ngày như thế, trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên, vì thế giãy dụa muốn đi xuống.

“Trên đất có bùn.” Mộ Hàn Dạ ôm hắn chặt hơn.

Hoàng Đại Tiên bất đắc dĩ nói, “Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ bùn sao?”

“Ừ.” Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Ai bảo A Hoàng là tiểu nhân nhi mảnh mai.”

Hoàng Đại Tiên bị tức đến muốn cười.

Đường càng đi càng gập ghềnh, mặt trời cũng dần lặn xuống núi, sắc trời từ từ tối đen. Mộ Hàn Dạ thả Hoàng Đại Tiên xuống đất, “Xem như cũng có chỗ sạch sẽ.”

“Vách núi sao?” Hoàng Đại Tiên có hơi ngạc nhiên.

“Đến ngã rẽ rồi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Chắc là phải đi đường khác mới ra sau núi được.”

Hoàng Đại Tiên bước tới nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy một đường nhỏ uốn lượn gấp khúc, đang ẩn hiện trong rừng cây sau núi.

Một trận cuồng phong thổi tới, giữa núi truyền đến tiếng ù ù, Hoàng Đại Tiên mặc quần áo mỏng, nhíu mày đánh hắt xì.

Mộ Hàn Dạ cởi ngoại bào xuống, khoác lên người hắn.

“Muốn xuống xem không?” Hoàng Đại Tiên hỏi.

Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Không đi.”

Hoàng Đại Tiên buồn bực, “Vậy sao lại ra sau núi?”

“Ta muốn cùng A Hoàng tránh quấy rầy.” Mộ Hàn Dạ chủ động giải thích.

Hoàng Đại Tiên:……

“Còn tưởng rằng nơi này có cảnh đẹp như tranh.” Mộ Hàn Dạ không vui, “Sớm biết lầy lội thế này đã không đến rồi.”

Hoàng Đại Tiên bóp trán, “Mục đích chúng ta đi chuyến này không phải ngắm cảnh đâu.”

“Nhưng có thể thuận tiện du sơn ngoạn thủy cũng tốt mà.” Trong lòng Mộ Hàn Dạ rất tiếc nuối.

Lại một trận gió núi thổi tới, Hoàng Đại Tiên nhịn không được liền run lên, Mộ Hàn Dạ nhanh chóng ôm hắn vào trong lòng, thâm tình nói, “A Hoàng không phải sợ, chỉ là gió thổi mà thôi.”

Hoàng Đại Tiên nhịn xuống xúc động muốn đá bay hắn, tận lực tâm bình khí hòa nói, “Nếu đã không muốn vào sơn cốc, vậy đi về đi?”

Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Nếu đã đến đây, tất nhiên không thể không làm gì cả.”

Hoàng Đại Tiên gật đầu, “Vậy đi thôi.”

“Đi đâu?” Mộ Hàn Dạ hỏi.

Hoàng Đại Tiên khó hiểu, “Không đi tìm quái vật sao?”

“Tìm quái vật gì chứ.” Mộ Hàn Dạ giải thích, “Ý của ta là không bằng hôn một chút rồi về.”

Hoàng Đại Tiên:……

Đã sớm biết không thể đánh giá cao hắn mà!

Hai tay Mộ Hàn Dạ đặt trên vai hắn, như là đang đánh giá xem nơi nào ngon để hạ miệng.

Hoàng Đại Tiên sợ hãi, luôn cảm thấy người này có vẻ không phải muốn hôn mình, mà như là muốn ăn mình luôn vậy.

“A Hoàng chỗ nào cũng đẹp.” Mộ Hàn Dạ khen ngợi.

“Mau lên!” Hoàng Đại Tiên không thể nhịn được nữa. Nhiệt độ chênh lệch trên núi rất lớn, vốn đã lạnh muốn chết rồi, thật không muốn phải nghe hắn nói bậy nói bạ nữa.

Mộ Hàn Dạ nhanh chóng hôn xuống.

Răng nanh cọ vào môi, Hoàng Đại Tiên đau đến nhíu mày, vì thế giận dữ cắn hắn một cái. Mộ Hàn Dạ ôm xiết eo hắn, không khách khí cắn lại, còn cắn hai cái, hoàn toàn không chịu thiệt.

Hoàng Đại Tiên dở khóc dở cười, tâm nói sao người này có thể vậy chứ.

Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, giữa lúc triền miên, Mộ Hàn Dạ chỉ cảm thấy chỗ nào của hắn cũng ngọt, càng thêm ra sức liếm hôn. Lúc đầu Hoàng Đại Tiên còn có thể miễn cưỡng phối hợp, sau lại bị hắn kéo vào trong ngực hôn tới tấp, chỉ cảm thấy khó thở, đầu óc cũng trống rỗng, ngay cả đứng cũng không vững.

“Tiểu Viễn……” Mộ Hàn Dạ ghé vào tai hắn nói nhỏ.

Thanh âm trầm thấp khàn khàn, hơi thở nóng ẩm truyền vào trong lòng, Hoàng Đại Tiên cắn môi dưới, hai tay vòng qua eo hắn.

“Ở đây không được.” Mộ Hàn Dạ vỗ vỗ trên lưng hắn, “Một là ngươi sẽ lạnh, hai là có người nhìn.”

“Hả?” Hoàng Đại Tiên khó hiểu.

Mộ Hàn Dạ tiếp tục ghé vào tai hắn liếm hôn, “Bên tay trái, trên cây cổ thụ bên vách núi.”

Hoàng Đại Tiên quay đầu, không ngờ lại đối diện với một đôi mắt, như trong dự kiến bị một phen kinh ngạc.

Thấy bị người khác phát hiện, người nọ hú lên quái dị, cầm trong tay một tảng đá ném thẳng lại đây. Sau đó hắn xoay người nắm chặt dây leo, đu đưa vài cái đã nhảy xuống vách núi, biến mất trong khe núi.

Tảng đá kia nện xuống đất, một đám ong độc vo ve bay ra, nhìn kỹ thì đó đúng là tổ ong. Mộ Hàn Dạ ôm lấy Hoàng Đại Tiên, dùng khinh công nhanh chóng theo đường cũ trở về. Bầy ong lại không hề có ý bỏ qua cho hai người, vẫn bám chặt ở phía sau, cả bầy đông nghìn nghịt phải có hơn trăm con. Hoàng Đại Tiên hoảng sợ, chỉ thấy con nhỏ nhất trong bầy ong kia cũng phải lớn bằng quả táo, toàn thân ngăm đen óng ánh, vừa nhìn là biết có chứa kịch độc.

“Đáng chết.” Thấy không cắt đuôi được bầy ong, Mộ Hàn Dạ thấp giọng mắng một tiếng.

“Vào trong nước đi.” Hoàng Đại Tiên nói, “Đừng trở về thôn, nếu không sẽ khiến nhiều người bị thương.”

Mộ Hàn Dạ tức giận nhưng cũng không còn cách nào khác. Lúc ra ngoài không ngờ sẽ xảy ra tình huống này, trên người một không có hỏa chiết hai không có thuốc bột, chỉ đành ôm lấy Hoàng Đại Tiên cùng nhảy vào giữa sông. May là hai người đều biết võ công, phương pháp bế khí cơ bản không phải vấn đề lớn.

Bầy ong vò vẽ bay quanh mặt sông, như là không cam lòng để hai người chạy thoát, có con lớn gan còn lao thẳng xuống, lướt là là trên mặt nước khiến lòng người sợ hãi.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, thấy bầy ong không có ý rời đi, Hoàng Đại Tiên khẽ nhíu mày, cảm giác có hơi khó thở. Mộ Hàn Dạ kề sát vào độ chút khí cho hắn, lại vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn, sau đó cắn răng nhảy bật khỏi nước.

Bầy ong lập tức vo ve bu sát lại, Mộ Hàn Dạ đã sớm nghẹn một bụng lửa giận, lúc trước có Hoàng Đại Tiên trong lòng nên không dám làm bậy, nay chỉ còn một mình tất nhiên không còn gì lo lắng. Một tay hắn vung lên ngoại bào ướt đẫm, lập tức tóm được vô số ong độc, bầy ong vì bị sức ép mà phải tán ra, rồi nháy mắt lại bu vào lần nữa, đánh về phía Mộ Hàn Dạ. Qua hai ba lần như thế, trên mặt nước nhanh chóng phủ đầy xác ong, rốt cuộc bầy ong cũng ý thức được người trước mặt không dễ đối phó, cuối cùng cũng chịu quay đầu rời đi. Mộ Hàn Dạ kéo Hoàng Đại Tiên từ trong nước lên, “Thế nào?”

“Không sao.” Môi Hoàng Đại Tiên có hơi tái nhợt. Từ khi độc của Ô Đầu Thảo bắt đầu ăn mòn tâm mạch, hắn rất ít khi dùng nội lực, bằng không tim sẽ co thắt, lần này đợi ở trong nước lâu như vậy, dĩ nhiên là có chút đầu váng mắt hoa.

Mộ Hàn Dạ bế hắn lên, gần như là bay về thôn.

Sắc trời đã hoàn toán tối đen, trong thôn rất yên ắng, bởi vậy cũng không mấy ai thấy tình trạng chật vật của hai người. Nhóm người Thẩm Thiên Lăng đang ở trong phòng ăn nồi lẩu nóng hôi hổi, đột nhiên lại thấy cửa phòng bị đá văng, Mộ Hàn Dạ ôm Hoàng Đại Tiên xông vào, nhất thời đều có chút kinh ngạc.

“Làm sao vậy?” Mọi người vội vàng đứng lên.

“Không sao.” Hoàng Đại Tiên khoát tay, “Ở trong nước nín thở hơi lâu, tim đập nhanh, nghỉ ngơi một lát sẽ không sao.”

Diệp Cẩn kéo tay hắn qua bắt mạch, sau đó nói, “Không có gì đáng ngại, đi tắm nước ấm trước đi, không thì sẽ cảm lạnh.”

Ảnh vệ xoay người đi nấu nước, Mộ Hàn Dạ mang theo Hoàng Đại Tiên trở về trong phòng, trước tiên lột hết quần áo ướt sũng của hắn ra, lau khô rồi nhét về ổ chăn.

“Đang yên lành, vì sao lại vào trong nước nín thở?” Nhìn thấy Mộ Hàn Dạ ra ngoài, Diệp Cẩn khó hiểu hỏi, những người khác cũng dùng ánh mắt tràn ngập nghi hoặc nhìn hắn.

Mộ Hàn Dạ đành phải chọn trọng điểm kể lại.

“Thực sự có quái vật sao?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

“Không giống là quái vật.” Mộ Hàn Dạ nói, “Tuy toàn thân đều có lông, nhưng vẫn còn nhìn ra hình dáng con người, chân rất lớn, giống như người trong thôn Bạch Đế.”

“Người trong thôn?” Thẩm Thiên Lăng giật mình.

“Chỉ là suy đoán của ta thôi, cụ thể có phải hay không, chỉ sợ phải bắt được mới biết.” Mộ Hàn Dạ nói, “Có vẻ không có nội lực, nhưng lại đi xuống vách núi như giẫm trên đất bằng, chắc là đã sống rất lâu trong sơn cốc.”

“Nếu thật sự là người trong thôn Bạch Đế, tộc trưởng không thể không biết.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nếu là thành trấn lớn thì thôi, nhưng thôn này lại không lớn, dư hay thiếu người sao có thể không phát hiện được?”

“Đã nói trong thôn này có không ít bí mật mà.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ vai hắn, “Nhưng không quan trọng, nếu chúng ta đã đến đây, tất nhiên phải điều tra rõ rồi mới đi.”

“Vương thượng.” Ảnh vệ nâng thùng tắm đi vào, “Đun nước ấm xong rồi.”

“Cái này cho ngươi.” Diệp Cẩn đưa cho Mộ Hàn Dạ một lọ dầu thuốc, “Sau khi ngâm nước nóng xong thì thoa lên trước ngực hắn, sẽ thoải mái một chút, chờ đến sáng mai thì không sao rồi.”

“Cảm ơn.” Mộ Hàn Dạ gật đầu, xoay người trở về phòng ngủ.

Những người khác trở về trung thính, cũng mất khẩu vị ăn cơm. Chỉ có Cục Bông ngồi xổm trên bàn là ngưỡng đầu liều mạng chíp chíp – sao không nấu tiếp chứ, còn chưa ăn no mà.

Chưa ăn no gì đó, thật khiến chim nóng lòng.

Sói tuyết ghé vào trên bàn, ngậm nó vào trong miệng, xoay người đặt nó lên trước miếng thịt bò của mình, dùng răng nanh xé thịt ra rồi đưa cho nó.

Một miếng thịt bò lớn còn chưa nấu chín, không có mùi vị gì hết. Cục Bông còn chưa ăn được hai miếng, mắt đậu đen lập tức tràn ngập đồng tình, xòe cánh vỗ vỗ móng vuốt của nó.

Ngươi toàn ăn mấy cái này sao……

Thật thê thảm.

“Không thì ngày mai ta ra sau núi xem thử?” Thẩm Thiên Phong nói.

“Việc này cũng không cần nóng vội.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu.

“Vì sao?” Thẩm Thiên Phong nhíu mày.

“Tuy hôm nay quái vật kia đã tập kích Mộ huynh, nhưng cũng là vì lãnh địa của mình bị xâm phạm.” Tần Thiếu Vũ nói, “Không tính là đối chọi với chúng ta.”

“Chẳng lẽ cứ mặc kệ vậy sao?” Thẩm Thiên Lăng cũng hỏi.

“Sao có thể, quản vẫn phải quản, nhưng cũng không cần vội.” Tần Thiếu Vũ nói.

Thẩm Thiên Lăng vẫn rất mờ mịt.

Tần Thiếu Vũ cười cười, đưa tay nhéo nhéo mặt y, “Ngươi có muốn làm dã nhân không?”

“Hả?” Thẩm Thiên Lăng hiển nhiên không ngờ hắn sẽ hỏi vấn đề này, “Đương nhiên không muốn.” Đầu ta cũng đâu có bệnh.

“Vậy thì đúng rồi, nếu là có con đường khác để đi, không ai sẽ muốn làm dã nhân.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sở dĩ ở trên núi dãi gió dầm sương, tất nhiên là vì không còn đường để đi.”

“Ngươi nghi ngờ hắn vốn là người trong thôn, nhưng vì hoàn cảnh bắt buộc nào đó mà phải trốn vào núi sao?” Diệp Cẩn hiểu ra.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Chuyện xảy ra trong thôn này, hiển nhiên đều là do ác nhân cố ý gây họa. Bị ác nhân bức đến mức vào núi làm quái vật, tám chín phần sẽ là người tốt, cho nên ta mới nói không cần nóng lòng bắt hắn, để tránh đả thảo kinh xà.”

“Vậy tiếp theo phải làm sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Mấy năm gần đây trong thôn Bạch Đế có rất nhiều chuyện tà môn đều xảy ra xung quanh Tiểu Bình Tử, tất nhiên phải xuống tay từ trên người nó.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đứa nhỏ đáng yêu như vậy, có thể khiến người ghi hận ngay từ lúc sinh ra, vì sao chứ?”

“Ân oán của cha mẹ sao?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nếu không thì, chính là việc Tiểu Bình Tử sinh ra sẽ uy hiếp đến hắn.”

“Không sai.” Tần Thiếu Vũ điểm điểm mũi y, cười nói, “Lăng nhi thật thông minh.”

Thẩm Thiên Lăng:……

Trước mặt nhiều người như vậy.

Thiếu hiệp ngươi thu liễm một chút đi chứ!

“Khụ khụ.” Thẩm Thiên Phong ho khan, hiển nhiên cũng bó tay với đệ phu của mình.

“Cho nên ý ngươi là điều tra từ chỗ cha mẹ Tiểu Bình Tử trước sao?” Diệp Cẩn hỏi.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Độc của bọn họ mấy ngày mới giải được?”

“Năm ngày.” Diệp Cẩn nói.

“Vậy là tốt rồi.” Tần Thiếu Vũ phất tay gọi hai ám vệ tới, “Thay phiên đến giám sát sau núi, đừng quấy rầy đến dã nhân kia, nếu thấy có người muốn làm hại hắn thì bắt mang về đây.”

“Dạ.” Ám vệ lĩnh mệnh rời đi, chỉ trong giây lát đã biến mất trong bóng đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện