Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 175: Chân tướng rõ ràng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào ban đêm, Thẩm Thiên Phong liền mang theo ba ám vệ xâm nhập vào trong nhà Bạch Phương. Diệp Cẩn lại là mang theo hai huynh muội Đao Hồn Kiếm Phách, cùng Tần Thiếu Vũ Thẩm Thiên Lăng một đường đến phía sau núi.
Gió trên núi rất lớn, Thẩm Thiên Lăng khuôn mặt lạnh băng, nhăn mũi đánh hắt xì.
“Lạnh sao?” Tần Thiếu Vũ giúp hắn chỉnh lại áo, “Ta cõng ngươi?”
“Không cần.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Cũng không tính rất lạnh.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, lôi kéo tay hắn tiếp tục đi về phía trước.
Đại khái là không khí giữa hai người quá mức ngọt ngào, Kiếm Phách nhịn không được liền nhìn nhiều hai mắt. Đao Hồn thấy thế trêu ghẹo nói, “Hâm mộ sao?”
Kiếm Phách mặt đỏ lên, trừng mắt liếc nhìn Đao Hồn.
“Yên tâm đi.” Đao Hồn vỗ vỗ bả vai của nàng, “Ca ca tất nhiên sẽ để cho ngươi an tâm gả ra ngoài.”
“Đâu chỉ là phải an tâm gả ra ngoài.” Thẩm Thiên Lăng sau khi nghe được bổ sung, “Cũng phải lựa ngày đẹp trời gả ra ngoài !”
Đao Hồn bị chọc cười, “Thẩm Acông tử thật sự là khiến người thích.”
Đó là tất nhiên ! Ám vệ ở trong lòng gật đầu, cho nên mới đáng giá để chúng ta liều chết cũng phải sờ tay nhỏ.
Nhất định thập phần mềm mại.
Sau khi vòng qua vài eo núi, liền đến tòa nhà gỗ lúc trước. Vài ám vệ đang ngồi vây quanh đống lửa, sau khi nhìn thấy mọi người lập tức đứng lên, “Cung chủ.”
“Thế nào rồi?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Vẫn hôn mê, bất quá mạch tượng rất vững vàng.” Ám vệ nói, “Không có chuyện gì.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, mang theo người còn lại cùng nhau vào nhà.
Trong phòng đốt đèn, Đao Hồn sau khi thấy rõ diện mạo người hôn mê, vẻ mặt rõ ràng có chút giật mình.
“Sao có thể lại là hắn.” Kiếm Phách cũng nhíu mày.
“Nhận thức sao?” Diệp Cẩn hỏi.
“Cũng là người trong thôn, bất quá đã mất tích bốn năm, tên là Bạch Dương.” Kiếm Phách nói, “Còn tưởng rằng...... Không nghĩ tới thế nhưng đến nơi này.”
“Lúc trước khi ta hỏi tộc trưởng, hắn vẫn không nói trong thôn có người mất tích.” Tần Thiếu Vũ nói.
“Đại khái là chuyện xấu trong nhà không tiện truyền ra ngoài đi.” Đao Hồn đưa mắt nhìn Bạch Dương, “Lúc trước khi chưa xảy ra chuyện, hắn vẫn phụ trách chọn mua vật phẩm trong Tịch Mai thành, nghe nói thường xuyên qua lại liền thông đồng thượng một quả phụ, vì thế bỏ thê tử đang mang thai, phản bội tộc nhân bỏ trốn. Cũng chính là vì xảy ra loại chuyện này, cho nên tộc trưởng mới hạ lệnh, ở bên trong thành tìm Ngưu lão bản phụ trách mua đồ dùng hằng ngày, chúng ta chỉ cần đi xuống núi lấy, tránh cùng người ngoài tiếp xúc quá nhiều.”
“Bạch Dương mất tích không qua vài ngày, thê tử hắn cũng cùng nhảy xuống vực.” Kiếm Phách thở dài, “Chỉ là đáng thương thai nhi trong bụng, mắt thấy cũng phải đủ tháng .”“Nhảy xuống vực?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.
“Đúng vậy.” Kiếm Phách gật đầu, “Thi thể cũng là qua bảy tám ngày mới tìm được ở trong con sông dưới vách núi, bộ dáng cũng không thể nhìn được.”
“Người trong thôn mắng đã nhiều năm, đều nghĩ hắn vứt bỏ thê tử đi tiêu dao qua ngày.” Đao Hồn lắc đầu, “Không nghĩ tới cư nhiên là kết quả này.”
“Tin tức cùng quả phụ bỏ trốn, là ai truyền ra đầu tiên?” Tần Thiếu Vũ hỏi,
“Bạch Phương.” Đao Hồn nói, “Khi đó tiểu bình tử mới sinh ra, tộc trưởng liền cố ý chấp thuận hắn xuống núi mua chút gì đó cho Hoa Nương ở cử. Ba ngày sau, hắn trở về liền nói bên trong Tịch Mai thành có một quả phụ mất tích, còn có người nhìn thấy nàng là cùng một nam tử dáng người cao ráo rời khỏi thành, nghe miêu tả như là Bạch Dương. Quả phụ kia là mở quán gạo cùng mì trong thành, bình thường cũng thường xuyên tiếp xúc cùng Bạch Dương.”
Thẩm Thiên Lăng đưa mắt nhìn Tần Thiếu Vũ, “Ngươi đoán đúng rồi, thật sự đúng là hắn.”
“Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Đao Hồn cùng Kiếm Phách đều có chút khó hiểu.
“Nếu hài tử Bạch Dương có thể sinh ra được, có phải tháng sinh cùng tiểu bình tử không sai biệt lắm đúng không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Ân.” Kiếm Phách gật đầu, “Người nhà hai bên quan hệ không tệ.”
“Nếu đêm nay Thiên Phong có thể tìm được Bạch A Lục, vậy chuyện trong thôn cũng đều có thể giải quyết dễ dàng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bạch Phương có vấn đề.”
“Hắn sao?” Đao Hồn cùng Kiếm Phách đều có chút giật mình.
“Ta lúc trước cũng không nghĩ tới điểm này, thẳng đến lúc sáng nghe hắn nói chuyện Trương Ngạn Lý.” Tần Thiếu Vũ nói.
“Điểm đáng ngờ ở đâu?” Lúc trước khi đến phía sau núi, hai huynh muội bọn họ cũng đã nghe ám vệ nói chuyện Trương Ngạn Lý, nhưng cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
“Lúc Hoa Nương gặp chuyện không may, ta liền nghĩ ở trong thôn ai sẽ lớn mật như vậy, biết rõ có chúng ta ở trong này, nhưng là vẫn dám nửa đêm đột nhập nhà Bạch Phương hạ độc.” Tần Thiếu Vũ nói, “Mà sau khi Hoa Nương gặp chuyện không may, ta cũng an bài ám vệ ở chung quanh nhà Bạch Phương, chỉ là có một hai góc chết theo dõi không được, nhưng quả quyết không có khả năng để cho một người sống thần không biết quỷ không hay chạy ra ngoài. Cho nên đêm nay Thiên Phong mới có thể mang theo ám vệ tiến đến điều tra. Nếu ta đoán không sai, Bạch A Lục mặc kệ sống chết, hiện tại cũng là còn ở trong nhà.”
“Ý của cung chủ, những chuyện này hết thảy đều là do Bạch Phương làm ?” Đao Hồn hỏi.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Hắn rất chu đáo, mặc kệ là dấu chân trên tường sau viện hay là biểu tình khi kể chuyện xưa, đều cơ hồ tìm không ra được bất kì dấu vết nào. Bất quá hắn lại xem nhẹ một điểm, Trương Ngạn Lý bất quá là giang dương đại đạo bình thường, hoạt động làm thường ngày chính là giết người cướp của, chỉ có vài phần cậy mạnh cùng sợ chết, võ công chỉ có thể xem như bình thường, quả quyết không có khả năng dạy dỗ ra một đồ đệ cao thủ, có thể che dấu ám vệ Truy Ảnh cung không coi vào trong mắt. Bạch Phương kể đoạn cố sự này hẳn cũng là nửa thật nửa giả. Trương Ngạn Lý rớt xuống vách núi là thật, bất quá cùng hắn âm thầm học võ công, không phải bạch A Lục, mà là Bạch Phương. Hơn nữa hôm nay khi ta hỏi, hắn vẫn cường điệu rất xin lỗi thê tử cùng Bạch A Lục, tựa hồ rất coi trọng tình thân, nhưng không nói muốn nhìn nhi tử một chút, cũng khác với tư duy người bình thường. Chỉ có thể nói là diễn trò rất dùng sức, ngược lại có vẻ rất giả.”“Làm hết thảy những chuyện này, mục đích là gì?” Kiếm Phách vẫn là nghĩ không ra.
“Vì tiểu bình tử.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu ta không đoán sai, người nằm ở đây mới là cha tiểu bình tử.”
Phỏng đoán này có chút rung động, Đao Hồn cùng Kiếm Phách liếc nhau, tâm tình cũng có chút phức tạp.
“Bằng không hắn làm gì cần phải truyền ra lời đồn nói Bạch Dương cùng quả phụ bỏ trốn ? Trên đầu Bạch Dương có chỗ hõm, là bị độn khí gây thương tích, tám chín phần cũng là do hắn làm.” Tần Thiếu Vũ nói, “Về phần cụ thể thế nào, liền xem kết quả đêm nay của Thiên Phong .”
“Tần cung chủ !” Khi mọi người đang nói chuyện, một ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang liền giục ngựa chạy đến nhà gỗ, “Tìm được Bạch A Lục, bị trói ở dưới hầm trong nhà, hiện tại người toàn thôn đều bị tộc trưởng đánh thức, đang chờ cung chủ trở về.”
Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, liếc mắt nhìn Thẩm Thiên Lăng.
“Ân.” Thẩm tiểu thụ rất là nhu thuận, “Ngươi lợi hại nhất.”
Tập thể ám vệ nắm chặt tay thành quyền, thật sự là mềm mại a...... Phu nhân quả thực khiến người cầm cự không nổi.
“Đi thôi.” Tần cung chủ rất hài lòng, “Trở về !”
Ám vệ lập tức từ trong ngực lấy ra xúc xắc.
Đao Hồn cùng Kiếm Phách trong mắt tràn ngập nghi hoặc.
“Đừng để ý .” Diệp Cẩn rất lãnh tĩnh, “Bọn họ chỉ là muốn chọn ra một người cõng Bạch Dương mà thôi.” Ngẫm ngẫm lại bổ sung, “Này đó đều là người Truy Ảnh cung.” Cùng Nhật Nguyệt sơn trang hoàn toàn không quan hệ.
Đao Hồn Kiếm Phách bật cười, cùng Tần Thiếu Vũ một đường ra cửa.
Bầu trời rộng lớn, ven đường ánh sáng chiếu rọi khắp nơi.
Trong thôn, lúa phơi trên đồng. Trên trăm thôn dân đã sớm tụ tập cùng một chỗ. Bạch Phương bị hai tráng hán nhìn, sắc mặt có chút trắng bệch.
Bạch A Lục bởi vì thụ kinh hách, lại trúng thuốc mê, nhìn qua có chút hôn mê ba bốn ngày, cho nên ám vệ liền trực tiếp đưa hắn trở về nghỉ ngơi -- Tóm lại ở đây cũng không có tác dụng gì.
“Tần cung chủ bọn họ đến !” Có thôn dân đứng ở chỗ cao nhìn được đầu tiên, mọi người lập tức quay đầu. Sau đó tập thể nhiệt tình phất tay, ngược lại với vẻ lạnh lùng vài ngày trước.
Như vậy mới đúng a...... Ám vệ cảm khái ngàn vạn lần, công tử nhà ta nên nhận được thứ đãi ngộ này, cùng cung chủ không có quá nhiều quan hệ.
“Tần cung chủ.” Tộc trưởng chống quải trượng tự mình nghênh đón, “Lần này thật sự là đa tạ .”
“Khách khí.” Tần Thiếu Vũ khóe miệng cong lên, “Thuận tiện mang về được một người.”
“Ai?” Tộc trưởng trong lòng khó hiểu, lúc trước Thẩm Thiên Phong chỉ nói Tần Thiếu Vũ lúc sau sẽ đến, cũng chưa nói đến tột cùng vì sao.
Ám vệ đem người trên lưng thả ở trên ghế, mọi người hiếu kì bước lên xem, sau đó khiếp sợ nói, “Là Bạch Dương a.”Lại nhìn Bạch Phương, vẻ mặt sớm xám như tro tàn.
“Hắn chính là người bị gọi là quái vật phía sau núi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sau gáy vài năm trước bị người đả thương qua, lại trúng thuốc mê, ước chừng phải hai ba ngày sau mới có thể tỉnh lại.”
“Không phải nói phản bội đến phía Nam sao?” Thôn dân lập tức nói, “Sao lại có thể ở sau núi?”
Tần Thiếu Vũ đưa mắt nhìn Bạch Phương, “Chỉ sợ phải hỏi hắn mới có thể rõ ràng .”
“Bạch Phương !” Tộc trưởng quát lớn, “Đến tột cùng chuyện là thế nào?”
“Ta --”
“Ngươi tốt nhất nói thật.” Diệp Cẩn lạnh lùng cắt ngang hắn, “Bạch Dương trước khi hôn mê, đã nói chút sự tình, cho nên đừng hòng nói xạo.”
Thật không hổ là tẩu tử Thẩm tiểu thụ. Diễn xuất phi thường tốt.
Bạch Phương đầu gối như nhũn ra, ngồi bệt dưới đất. Trong lòng biết đại thế đã mất, cũng không có khả năng tiếp tục gạt được .
Bốn năm trước, thê tử Bạch Phương cùng Bạch Dương đồng thời mang thai. Vốn dĩ người hai nhà đều là hoan hoan hỉ hỉ, ai ngờ Hoa Nương lại ở đêm mưa sinh ra một hài tử dị dạng. Dựa theo suy tính tộc trưởng lúc trước, hài tử này nguyên bản hẳn là tiên đồng chuyển thế. Cho nên người một nhà đều hoảng hốt lo sợ, sợ sẽ bị nói thành quái vật thiêu cháy. Lúc ấy phụ trách đỡ đẻ Hoa Nương là một thím, vì thế liền kêu nàng đừng để lộ này ra ngoài trước, tóm lại cũng không ai biết, tự mình ôm hài tử kia vụng trộm bỏ ở phía sau núi.
Xử lý hài tử thì dễ dàng, nhưng muốn đem chuyện này lừa gạt qua ngày lại khó khăn vô cùng. Người trong thôn vẫn luôn đối tiên đồng cực kỳ coi trọng, cho dù là mang thai cũng muốn tổ chức nghi thức tế trời, vô duyên vô cớ không có tất nhiên không thể nào nói nổi. Vì thế người một nhà liền động tâm tư. Bạch Phương mượn danh nghĩa chính mình không thể rời núi, để Bạch Dương đi mua chút đồ cấp sản phụ hai nhà, lại ở sơn đạo dùng mộc bổng đem hắn đánh choáng, bỏ lại vách núi. Mà bà mụ lại là mượn danh nghĩa điều dưỡng, cho mẫu thân tiểu bình tử uống thuốc trợ sản, khiến nàng ngay trong đêm đó liền sinh hài tử. Sau đó Bạch Phương lại nhân cơ hội đem nàng giết hại bỏ lại vách núi.
Vốn dĩ là muốn chế tạo ra hiện tượng phu thê hai người song song phản bội, lại không dự đoán được thi thể mẫu thân tiểu bình tử thế nhưng lại bị nước cuốn trôi đến chỗ đất bằng. Dưới sự bối rối, Bạch Phương liền hư cấu nói dối ra việc Bạch Dương cùng quả phụ bỏ trốn, đem việc này lừa gạt qua. Mà vì có thể khiến việc này vĩnh viễn biến thành bí mật, phu thê hai người thậm chí mưu đồ bí mật hại chết bà mụ. Vốn tưởng rằng đã vạn sự đại cát, lại không dự đoán được vài năm sau, phía sau núi thế nhưng sẽ xuất hiện ra quái vật.
Ỷ vào chính mình biết chút công phu quyền cước, Bạch Phương từng đến sau núi nhìn qua, cũng xác thực chính mắt thấy được dã nhân. Trong lòng mơ hồ cảm thấy hắn là Bạch Dương năm đó, tất nhiên muốn nhổ cỏ tận gốc, nhưng vài lần cũng không thể như ý nguyện. Đối phương tuy nhìn qua thần trí không rõ ràng tính tình lại nóng nảy, nhưng đi đứng tốc độ như bay, chỉ dựa vào một người thật sự là rất khó đem hắn chế phục. Tộc trưởng cùng Đao Hồn Kiếm Phách lại cũng không có ý định đem chuyện này trừ bỏ triệt để, cho nên Bạch Phương liền âm thầm giở trò quỷ. Đầu tiên là ở trong thôn âm thầm chế tạo ra đủ loại mầm tai vạ, lại cùng Hoa Nương uống chút độc dược, mục đích là muốn tộc trưởng tin tưởng là quái vật phía sau núi đang gây họa, do đó để thôn dân đi bao vây diệt trừ Bạch Dương -- Hiện tại hắn thần trí không rõ ràng, tất nhiên cũng không thể nói ra cái gì. Nếu là đợi đến tương lai ngày nào đó khôi phục, chính mình liền thật sự chỉ có một con đường chết.Ai ngờ bàn tính gõ rất tốt, sự tình phát triển lại có chút ngoài dự đoán của mọi người. Hắn nằm mơ cũng không ngờ đến, tộc trưởng thế nhưng sẽ đem đoàn người Thẩm Thiên Lăng mời lên núi. Hoa Nương tóm lại là phận nữ trong nhà, sau khi nghe nói Thẩm Thiên Lăng là thần tiên, liền cả ngày lo sợ bất an, thậm chí ngủ còn nói mớ, hiển nhiên là rất lo lắng, thậm chí còn nghĩ muốn chủ động đến nhận tội. Việc đã đến nước này, Bạch Phương hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, cũng đem hoa nương diệt khẩu triệt để, lại chế tạo ra chuyện Bạch A Lục mất tích, muốn đem chuyện này đẩy sạch sẽ.
Đáng tiếc, cuối cùng vẫn là không thể như ý nguyện.
Người đang làm trời đang nhìn, nên cũng là trốn không thoát. Tạo ra hậu quả xấu, sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ nhận báo ứng lên trên người mình.
Đợi cho chuyện xử lý xong, sắc trời đã sáng hoàn toàn. Không sai biệt lắm chỉnh chỉnh hai ngày không ngủ. Hiện tại rốt cuộc chân tướng mọi chuyện cũng đã rõ ràng. Thẩm Thiên Lăng chỉ cảm thấy đầu óc đều mờ mịt, liền ở trong dục dũng thiếp đi.
Tần Thiếu Vũ bật cười, dùng thảm lớn đem hắn bọc lại ôm ra ngoài, ánh mắt trước sau như một ôn nhu như nước.
Vài ngày sau, Bạch Dương cuối cùng cũng tỉnh lại. Bởi vì đầu bị thương quá nặng, cho nên cả người đều điên điên khùng khùng. Thôn dân đến nhà thăm hỏi, cũng là thổn thức không thôi, chủ động luân phiên chiếu cố hắn.
Sau khi Bạch A Lục bị Bạch Phương gõ một gậy, ngược lại là thanh tỉnh không ít, thậm chí ngay cả trí nhớ cũng tốt lên một chút, xắn tay áo lên liền muốn đi đánh người. Tất nhiên là bị ám vệ bám trụ.
“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ chờ mong nhìn Hoàng Đại Tiên.
“Chúng ta không thể đem tiểu bình tử đi.” Hoàng Đại Tiên rất là kiên quyết.
Mộ Hàn Dạ:......
“Nghe lời.” Hoàng Đại Tiên vỗ vỗ hắn, “Phụ tử bọn họ đã tách ra bốn năm, chúng ta sao lại có thể đoạt nhi tử nhà người ta?”
“Được rồi.” Mộ Hàn Dạ đem cằm khoát lên vai hắn, “Bất quá không quan trọng, trời đất rộng như vậy, cuối cùng sẽ tìm được hài tử thích hợp.”
Hoàng Đại Tiên gật đầu, nhẹ nhàng sờ sờ mặt hắn.
Mộ Hàn Dạ thẹn thùng nói, “Thật sự không có, cũng chỉ có --”
“Câm miệng !” Hoàng Đại Tiên trừng mắt.
Mộ Hàn Dạ ủy khuất, “A Hoàng thay đổi sắc mặt so với lật sách còn nhanh hơn.” Mới vừa rồi rõ ràng vẫn là ôn nhu.
Hoàng Đại Tiên hoàn toàn mặc kệ hắn, đem tiểu bình tử đặt về trên giường nhỏ.
Mộ Hàn Dạ nhanh chóng nhỏ giọng nói, “Tìm không được ta sinh cho A Hoàng một đứa.” Vẫn là phải nói cho xong mới an tâm a !
Hoàng Đại Tiên đầu đau muốn nứt ra.
“Lần này thật sự là đa tạ chư vị.” Bên trong đại sảnh, tộc trưởng cũng nhìn Tần Thiếu Vũ nói, “Ta sẽ phái người đem bản đồ đưa đến chỗ ở của cung chủ, chỉ là sau khi dùng xong, còn thỉnh mau chóng trả lại mới tốt.”“Ngoại trừ việc đó ra, còn có một chuyện.” Thẩm Thiên Lăng nói.
“Chuyện gì?” Tộc trưởng hỏi.
“Hôm qua Vệ Dương tướng quân phái người truyền đến lời nhắn, nói đã ở dưới chân núi đã sáng lập ra một mảnh ruộng cùng nơi ở.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nếu tộc trưởng nguyện ý, tùy thời đều có thể mang theo thôn dân xuống núi.”
“Đa tạ ý tốt của công tử, chỉ là Bạch Đế thôn có quy củ tổ tiên mình, là sẽ không rời khỏi nơi này.” Tộc trưởng lắc đầu.
“Quy củ tổ tiên đều là người định, vì sao không thể đổi?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nếu không có cái gọi là quy củ tổ tiên, bốn năm trước Bạch Phương cùng Hoa Nương cũng sẽ không bị sợ hãi mà đánh mất mất nhân tính, gây ra nhiều thảm án như vậy. Bạch Đế thôn nếu là tiếp tục phong bế như thế, tiểu hài tử dị dạng chỉ biết càng ngày càng nhiều, tương lai hại vẫn là chính mình.”
Tộc trưởng nghe vậy, ánh mắt rõ ràng biến đổi.
“Nếu ta không đoán sai, mấy năm gần đây trong thôn hẳn là không sinh ra được bao nhiêu tiểu hài tử. Cho dù sinh ra được cũng dễ dàng chết non. Tiểu hài tử dị dạng tất nhiên không chỉ là chuyện bốn năm trước, chẳng qua người nhà không có áp lực chuyện tiên đồng, cho nên vụng trộm ném cũng liền ném.” Diệp Cẩn nói, “Nếu tộc trưởng còn muốn kiên trì quy củ tổ tiên, không cùng người ngoài thông hôn, chỉ trông chờ vào dùng sinh tử cao giúp phụ nhân mang thai, chỉ sợ tương lai Bạch Đế thôn cũng chỉ có một con đường diệt tộc .”
Tộc trưởng sắc mặt trắng bệch, chân như nhũn ra ngồi ở trên ghế.
“Ta là người ngoài, mục đích mượn bản đồ đã đạt được. Theo lý mà nói tương lai Bạch Đế thôn sẽ như thế nào, cùng ta một chút cũng không liên quan.” Diệp Cẩn nói, “Chỉ là nếu thân là đại phu, thật sự không muốn nhìn thấy loại chuyện này phát sinh, còn hi vọng tộc trưởng cân nhắc.”
Tộc trưởng trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc thở dài một tiếng, “Đa tạ cốc chủ, ta sẽ cùng tộc nhân thương nghị một phen.”
Diệp Cẩn gật đầu, cũng vẫn không nói thêm cái gì. Quy củ kiên trì trên trăm năm phải phá vỡ, cũng rất cần giãy dụa một phen.
Lại qua ba ngày, mọi người liền động thân rời khỏi Bạch Đế thôn. Tiểu bình tử bị tộc trưởng ôm, cười tủm tỉm huơ huơ tay nhỏ, đáng yêu đến ghê gớm.
Mộ Hàn Dạ nắm chặt tay thành quyền, “A Hoàng !”
Hoàng Đại Tiên lạnh lùng, “Câm miệng !”
“......”
Quả thật là ngoan độc yêu hậu a.
“Bản đồ lấy được , Đao Hồn cùng Kiếm Phách cũng đồng thời xuống núi, có phải rất nhanh liền có thể đến tuyết nguyên hay không?” Cưỡi ở trên lưng ngựa, Thẩm Thiên Lăng quay đầu nhìn Tần Thiếu Vũ.
“Như thế nào, nghe qua còn có chút sốt ruột.” Tần Thiếu Vũ xoa bóp mũi hắn.
“Một đường đánh toàn tiểu lâu la, rốt cục muốn tổ chức thành đoàn thể xoát boss, đương nhiên sẽ sốt ruột.” Thẩm Thiên Lăng hừ hừ.Tần Thiếu Vũ nhéo mông hắn.
“Uy !” Thẩm tiểu thụ kinh hãi, trước mặt nhiều người như vậy. Vị thiếu hiệp này, ngươi không cần sờ loạn a !
“Không cho nói những chuyện ta nghe không hiểu.” Tần Thiếu Vũ rất là không nói đạo lý. Quả thực chính là tà mị cuồng quyến.
Thẩm tiểu thụ ở trong lòng rầm rì, rõ ràng chính là ngươi không có văn hóa.
Tần Thiếu Vũ lại nhéo một phen.
Thẩm tiểu thụ kháng nghị, “Nghĩ trong lòng cũng không được? !”
Tần Thiếu Vũ nắm cằm hắn, “Ngươi nói thử xem?”
“Thiếu hiệp ta sai rồi.” Thẩm Thiên Lăng biết sai sửa lại cho đúng, vẻ mặt đầy thành khẩn nói, “Ta từ khi sinh ra cho đến bây giờ, còn chưa gặp qua người nào anh tuấn giống như ngươi vậy.”
Diệp Cẩn vừa vặn cưỡi ngựa lướt qua hai người. Nghe vậy sắc mặt có chút phức tạp.
Loại câu này cũng có thể nói ra khỏi miệng được?
“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Phong đuổi theo hắn.
Diệp Cẩn nhìn nhìn Thẩm Thiên Phong, cảm thấy...... Rõ ràng vẫn là người này tương đối anh tuấn một chút a !
“Tiểu Cẩn.” Thẩm Thiên Phong ở trước mặt hắn lắc lắc tay, “Cưỡi ngựa sao cũng có thể ngẩn người.”
“Ngươi quản ta !” Diệp cốc chủ ngạo kiều giận.
Thẩm Thiên Phong tự giác tiếp nửa câu sau, “Ân, ngươi cùng ta lại không quen.” Sau đó bổ sung, “Thế nhưng ta và ngươi rất quen thuộc.”
Diệp Cẩn:......
Thật đúng là có bản lĩnh a.
Thẩm Thiên Phong cười cười vươn tay, “Đến đây cùng nhau chạy một đoạn?”
Cũng không phải rất cần a ! Diệp cốc chủ nhìn trời, ngoan ngoãn bị hắn kéo đến trên lưng ngựa.
Lục Thông Ngọc hí dài một tiếng, dang rộng bốn vó chạy tới phía trước, Đạp Tuyết Bạch tất nhiên cũng theo sát phía sau, Yến Tử Quang bất mãn đưa mắt nhìn xe ngựa, hiển nhiên cũng rất muốn chạy như điên. Nhưng bất đắc dĩ Mộ Hàn Dạ không phối hợp, hoàn toàn không để ý bão mã mình đang ở bên ngoài ai oán, nhìn Hoàng Đại Tiên nói, “Tóm lại cũng không trò chuyện, không bằng cùng nhau chơi trò chơi?”
“Trò gì?” Hoàng Đại Tiên thuận miệng hỏi.
Mộ Hàn Dạ hưng trí bừng bừng nói, “Không thì đến gồng tay, thế nào? Ai thua liền cởi một kiện y phục.”
Hoàng Đại Tiên trừng hắn liếc mắt nhìn, “Thành thật một chút !”
Mộ Hàn Dạ không cam lòng, “Vậy ta chịu thiệt một chút, A Hoàng thua cởi một kiện, ta thua cởi sạch.”
Hoàng Đại Tiên đầu ong ong vang, khom lưng liền bước ra xe ngựa.
“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ nhanh chóng cùng đi ra ngoài.
“Giá !” Hoàng Đại Tiên vung cương ngựa xuống, Yến Tử Quang lập tức như mũi tên nhọn liền vọt ra ngoài, đem Mộ Hàn Dạ quăng lại phía sau.
Ảnh vệ trong mắt tràn ngập đồng tình.
Mộ Hàn Dạ quyết đoán đuổi theo.
Ảnh vệ tâm tình phi thường phức tạp. Loại hình ảnh 'quốc sư cưỡi ngựa chạy ở phía trước, Vương thượng nhanh chân chạy như điên truy ở phía sau' này, quỷ dị a......
Nhất định không thể truyền đến Thất Tuyệt quốc.
Quả thực hù chết người.
Gió nổi lên từng trận, cả tòa núi tràn ngập mùi hoa.
Mùa đông đã triệt để đi xa, ánh mặt trời mùa hè vừa đến.
Một mảnh sinh cơ bừng bừng.
*******
Up trước một chương nha ) Chương này xong xuôi chuyện trên Bạch Đế thôn rồi, chương sau mọi người đi tìm giải dược cho Hoàng Viễn a ~~~~
Vào ban đêm, Thẩm Thiên Phong liền mang theo ba ám vệ xâm nhập vào trong nhà Bạch Phương. Diệp Cẩn lại là mang theo hai huynh muội Đao Hồn Kiếm Phách, cùng Tần Thiếu Vũ Thẩm Thiên Lăng một đường đến phía sau núi.
Gió trên núi rất lớn, Thẩm Thiên Lăng khuôn mặt lạnh băng, nhăn mũi đánh hắt xì.
“Lạnh sao?” Tần Thiếu Vũ giúp hắn chỉnh lại áo, “Ta cõng ngươi?”
“Không cần.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Cũng không tính rất lạnh.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, lôi kéo tay hắn tiếp tục đi về phía trước.
Đại khái là không khí giữa hai người quá mức ngọt ngào, Kiếm Phách nhịn không được liền nhìn nhiều hai mắt. Đao Hồn thấy thế trêu ghẹo nói, “Hâm mộ sao?”
Kiếm Phách mặt đỏ lên, trừng mắt liếc nhìn Đao Hồn.
“Yên tâm đi.” Đao Hồn vỗ vỗ bả vai của nàng, “Ca ca tất nhiên sẽ để cho ngươi an tâm gả ra ngoài.”
“Đâu chỉ là phải an tâm gả ra ngoài.” Thẩm Thiên Lăng sau khi nghe được bổ sung, “Cũng phải lựa ngày đẹp trời gả ra ngoài !”
Đao Hồn bị chọc cười, “Thẩm Acông tử thật sự là khiến người thích.”
Đó là tất nhiên ! Ám vệ ở trong lòng gật đầu, cho nên mới đáng giá để chúng ta liều chết cũng phải sờ tay nhỏ.
Nhất định thập phần mềm mại.
Sau khi vòng qua vài eo núi, liền đến tòa nhà gỗ lúc trước. Vài ám vệ đang ngồi vây quanh đống lửa, sau khi nhìn thấy mọi người lập tức đứng lên, “Cung chủ.”
“Thế nào rồi?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Vẫn hôn mê, bất quá mạch tượng rất vững vàng.” Ám vệ nói, “Không có chuyện gì.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, mang theo người còn lại cùng nhau vào nhà.
Trong phòng đốt đèn, Đao Hồn sau khi thấy rõ diện mạo người hôn mê, vẻ mặt rõ ràng có chút giật mình.
“Sao có thể lại là hắn.” Kiếm Phách cũng nhíu mày.
“Nhận thức sao?” Diệp Cẩn hỏi.
“Cũng là người trong thôn, bất quá đã mất tích bốn năm, tên là Bạch Dương.” Kiếm Phách nói, “Còn tưởng rằng...... Không nghĩ tới thế nhưng đến nơi này.”
“Lúc trước khi ta hỏi tộc trưởng, hắn vẫn không nói trong thôn có người mất tích.” Tần Thiếu Vũ nói.
“Đại khái là chuyện xấu trong nhà không tiện truyền ra ngoài đi.” Đao Hồn đưa mắt nhìn Bạch Dương, “Lúc trước khi chưa xảy ra chuyện, hắn vẫn phụ trách chọn mua vật phẩm trong Tịch Mai thành, nghe nói thường xuyên qua lại liền thông đồng thượng một quả phụ, vì thế bỏ thê tử đang mang thai, phản bội tộc nhân bỏ trốn. Cũng chính là vì xảy ra loại chuyện này, cho nên tộc trưởng mới hạ lệnh, ở bên trong thành tìm Ngưu lão bản phụ trách mua đồ dùng hằng ngày, chúng ta chỉ cần đi xuống núi lấy, tránh cùng người ngoài tiếp xúc quá nhiều.”
“Bạch Dương mất tích không qua vài ngày, thê tử hắn cũng cùng nhảy xuống vực.” Kiếm Phách thở dài, “Chỉ là đáng thương thai nhi trong bụng, mắt thấy cũng phải đủ tháng .”“Nhảy xuống vực?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.
“Đúng vậy.” Kiếm Phách gật đầu, “Thi thể cũng là qua bảy tám ngày mới tìm được ở trong con sông dưới vách núi, bộ dáng cũng không thể nhìn được.”
“Người trong thôn mắng đã nhiều năm, đều nghĩ hắn vứt bỏ thê tử đi tiêu dao qua ngày.” Đao Hồn lắc đầu, “Không nghĩ tới cư nhiên là kết quả này.”
“Tin tức cùng quả phụ bỏ trốn, là ai truyền ra đầu tiên?” Tần Thiếu Vũ hỏi,
“Bạch Phương.” Đao Hồn nói, “Khi đó tiểu bình tử mới sinh ra, tộc trưởng liền cố ý chấp thuận hắn xuống núi mua chút gì đó cho Hoa Nương ở cử. Ba ngày sau, hắn trở về liền nói bên trong Tịch Mai thành có một quả phụ mất tích, còn có người nhìn thấy nàng là cùng một nam tử dáng người cao ráo rời khỏi thành, nghe miêu tả như là Bạch Dương. Quả phụ kia là mở quán gạo cùng mì trong thành, bình thường cũng thường xuyên tiếp xúc cùng Bạch Dương.”
Thẩm Thiên Lăng đưa mắt nhìn Tần Thiếu Vũ, “Ngươi đoán đúng rồi, thật sự đúng là hắn.”
“Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Đao Hồn cùng Kiếm Phách đều có chút khó hiểu.
“Nếu hài tử Bạch Dương có thể sinh ra được, có phải tháng sinh cùng tiểu bình tử không sai biệt lắm đúng không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Ân.” Kiếm Phách gật đầu, “Người nhà hai bên quan hệ không tệ.”
“Nếu đêm nay Thiên Phong có thể tìm được Bạch A Lục, vậy chuyện trong thôn cũng đều có thể giải quyết dễ dàng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bạch Phương có vấn đề.”
“Hắn sao?” Đao Hồn cùng Kiếm Phách đều có chút giật mình.
“Ta lúc trước cũng không nghĩ tới điểm này, thẳng đến lúc sáng nghe hắn nói chuyện Trương Ngạn Lý.” Tần Thiếu Vũ nói.
“Điểm đáng ngờ ở đâu?” Lúc trước khi đến phía sau núi, hai huynh muội bọn họ cũng đã nghe ám vệ nói chuyện Trương Ngạn Lý, nhưng cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
“Lúc Hoa Nương gặp chuyện không may, ta liền nghĩ ở trong thôn ai sẽ lớn mật như vậy, biết rõ có chúng ta ở trong này, nhưng là vẫn dám nửa đêm đột nhập nhà Bạch Phương hạ độc.” Tần Thiếu Vũ nói, “Mà sau khi Hoa Nương gặp chuyện không may, ta cũng an bài ám vệ ở chung quanh nhà Bạch Phương, chỉ là có một hai góc chết theo dõi không được, nhưng quả quyết không có khả năng để cho một người sống thần không biết quỷ không hay chạy ra ngoài. Cho nên đêm nay Thiên Phong mới có thể mang theo ám vệ tiến đến điều tra. Nếu ta đoán không sai, Bạch A Lục mặc kệ sống chết, hiện tại cũng là còn ở trong nhà.”
“Ý của cung chủ, những chuyện này hết thảy đều là do Bạch Phương làm ?” Đao Hồn hỏi.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Hắn rất chu đáo, mặc kệ là dấu chân trên tường sau viện hay là biểu tình khi kể chuyện xưa, đều cơ hồ tìm không ra được bất kì dấu vết nào. Bất quá hắn lại xem nhẹ một điểm, Trương Ngạn Lý bất quá là giang dương đại đạo bình thường, hoạt động làm thường ngày chính là giết người cướp của, chỉ có vài phần cậy mạnh cùng sợ chết, võ công chỉ có thể xem như bình thường, quả quyết không có khả năng dạy dỗ ra một đồ đệ cao thủ, có thể che dấu ám vệ Truy Ảnh cung không coi vào trong mắt. Bạch Phương kể đoạn cố sự này hẳn cũng là nửa thật nửa giả. Trương Ngạn Lý rớt xuống vách núi là thật, bất quá cùng hắn âm thầm học võ công, không phải bạch A Lục, mà là Bạch Phương. Hơn nữa hôm nay khi ta hỏi, hắn vẫn cường điệu rất xin lỗi thê tử cùng Bạch A Lục, tựa hồ rất coi trọng tình thân, nhưng không nói muốn nhìn nhi tử một chút, cũng khác với tư duy người bình thường. Chỉ có thể nói là diễn trò rất dùng sức, ngược lại có vẻ rất giả.”“Làm hết thảy những chuyện này, mục đích là gì?” Kiếm Phách vẫn là nghĩ không ra.
“Vì tiểu bình tử.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu ta không đoán sai, người nằm ở đây mới là cha tiểu bình tử.”
Phỏng đoán này có chút rung động, Đao Hồn cùng Kiếm Phách liếc nhau, tâm tình cũng có chút phức tạp.
“Bằng không hắn làm gì cần phải truyền ra lời đồn nói Bạch Dương cùng quả phụ bỏ trốn ? Trên đầu Bạch Dương có chỗ hõm, là bị độn khí gây thương tích, tám chín phần cũng là do hắn làm.” Tần Thiếu Vũ nói, “Về phần cụ thể thế nào, liền xem kết quả đêm nay của Thiên Phong .”
“Tần cung chủ !” Khi mọi người đang nói chuyện, một ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang liền giục ngựa chạy đến nhà gỗ, “Tìm được Bạch A Lục, bị trói ở dưới hầm trong nhà, hiện tại người toàn thôn đều bị tộc trưởng đánh thức, đang chờ cung chủ trở về.”
Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, liếc mắt nhìn Thẩm Thiên Lăng.
“Ân.” Thẩm tiểu thụ rất là nhu thuận, “Ngươi lợi hại nhất.”
Tập thể ám vệ nắm chặt tay thành quyền, thật sự là mềm mại a...... Phu nhân quả thực khiến người cầm cự không nổi.
“Đi thôi.” Tần cung chủ rất hài lòng, “Trở về !”
Ám vệ lập tức từ trong ngực lấy ra xúc xắc.
Đao Hồn cùng Kiếm Phách trong mắt tràn ngập nghi hoặc.
“Đừng để ý .” Diệp Cẩn rất lãnh tĩnh, “Bọn họ chỉ là muốn chọn ra một người cõng Bạch Dương mà thôi.” Ngẫm ngẫm lại bổ sung, “Này đó đều là người Truy Ảnh cung.” Cùng Nhật Nguyệt sơn trang hoàn toàn không quan hệ.
Đao Hồn Kiếm Phách bật cười, cùng Tần Thiếu Vũ một đường ra cửa.
Bầu trời rộng lớn, ven đường ánh sáng chiếu rọi khắp nơi.
Trong thôn, lúa phơi trên đồng. Trên trăm thôn dân đã sớm tụ tập cùng một chỗ. Bạch Phương bị hai tráng hán nhìn, sắc mặt có chút trắng bệch.
Bạch A Lục bởi vì thụ kinh hách, lại trúng thuốc mê, nhìn qua có chút hôn mê ba bốn ngày, cho nên ám vệ liền trực tiếp đưa hắn trở về nghỉ ngơi -- Tóm lại ở đây cũng không có tác dụng gì.
“Tần cung chủ bọn họ đến !” Có thôn dân đứng ở chỗ cao nhìn được đầu tiên, mọi người lập tức quay đầu. Sau đó tập thể nhiệt tình phất tay, ngược lại với vẻ lạnh lùng vài ngày trước.
Như vậy mới đúng a...... Ám vệ cảm khái ngàn vạn lần, công tử nhà ta nên nhận được thứ đãi ngộ này, cùng cung chủ không có quá nhiều quan hệ.
“Tần cung chủ.” Tộc trưởng chống quải trượng tự mình nghênh đón, “Lần này thật sự là đa tạ .”
“Khách khí.” Tần Thiếu Vũ khóe miệng cong lên, “Thuận tiện mang về được một người.”
“Ai?” Tộc trưởng trong lòng khó hiểu, lúc trước Thẩm Thiên Phong chỉ nói Tần Thiếu Vũ lúc sau sẽ đến, cũng chưa nói đến tột cùng vì sao.
Ám vệ đem người trên lưng thả ở trên ghế, mọi người hiếu kì bước lên xem, sau đó khiếp sợ nói, “Là Bạch Dương a.”Lại nhìn Bạch Phương, vẻ mặt sớm xám như tro tàn.
“Hắn chính là người bị gọi là quái vật phía sau núi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sau gáy vài năm trước bị người đả thương qua, lại trúng thuốc mê, ước chừng phải hai ba ngày sau mới có thể tỉnh lại.”
“Không phải nói phản bội đến phía Nam sao?” Thôn dân lập tức nói, “Sao lại có thể ở sau núi?”
Tần Thiếu Vũ đưa mắt nhìn Bạch Phương, “Chỉ sợ phải hỏi hắn mới có thể rõ ràng .”
“Bạch Phương !” Tộc trưởng quát lớn, “Đến tột cùng chuyện là thế nào?”
“Ta --”
“Ngươi tốt nhất nói thật.” Diệp Cẩn lạnh lùng cắt ngang hắn, “Bạch Dương trước khi hôn mê, đã nói chút sự tình, cho nên đừng hòng nói xạo.”
Thật không hổ là tẩu tử Thẩm tiểu thụ. Diễn xuất phi thường tốt.
Bạch Phương đầu gối như nhũn ra, ngồi bệt dưới đất. Trong lòng biết đại thế đã mất, cũng không có khả năng tiếp tục gạt được .
Bốn năm trước, thê tử Bạch Phương cùng Bạch Dương đồng thời mang thai. Vốn dĩ người hai nhà đều là hoan hoan hỉ hỉ, ai ngờ Hoa Nương lại ở đêm mưa sinh ra một hài tử dị dạng. Dựa theo suy tính tộc trưởng lúc trước, hài tử này nguyên bản hẳn là tiên đồng chuyển thế. Cho nên người một nhà đều hoảng hốt lo sợ, sợ sẽ bị nói thành quái vật thiêu cháy. Lúc ấy phụ trách đỡ đẻ Hoa Nương là một thím, vì thế liền kêu nàng đừng để lộ này ra ngoài trước, tóm lại cũng không ai biết, tự mình ôm hài tử kia vụng trộm bỏ ở phía sau núi.
Xử lý hài tử thì dễ dàng, nhưng muốn đem chuyện này lừa gạt qua ngày lại khó khăn vô cùng. Người trong thôn vẫn luôn đối tiên đồng cực kỳ coi trọng, cho dù là mang thai cũng muốn tổ chức nghi thức tế trời, vô duyên vô cớ không có tất nhiên không thể nào nói nổi. Vì thế người một nhà liền động tâm tư. Bạch Phương mượn danh nghĩa chính mình không thể rời núi, để Bạch Dương đi mua chút đồ cấp sản phụ hai nhà, lại ở sơn đạo dùng mộc bổng đem hắn đánh choáng, bỏ lại vách núi. Mà bà mụ lại là mượn danh nghĩa điều dưỡng, cho mẫu thân tiểu bình tử uống thuốc trợ sản, khiến nàng ngay trong đêm đó liền sinh hài tử. Sau đó Bạch Phương lại nhân cơ hội đem nàng giết hại bỏ lại vách núi.
Vốn dĩ là muốn chế tạo ra hiện tượng phu thê hai người song song phản bội, lại không dự đoán được thi thể mẫu thân tiểu bình tử thế nhưng lại bị nước cuốn trôi đến chỗ đất bằng. Dưới sự bối rối, Bạch Phương liền hư cấu nói dối ra việc Bạch Dương cùng quả phụ bỏ trốn, đem việc này lừa gạt qua. Mà vì có thể khiến việc này vĩnh viễn biến thành bí mật, phu thê hai người thậm chí mưu đồ bí mật hại chết bà mụ. Vốn tưởng rằng đã vạn sự đại cát, lại không dự đoán được vài năm sau, phía sau núi thế nhưng sẽ xuất hiện ra quái vật.
Ỷ vào chính mình biết chút công phu quyền cước, Bạch Phương từng đến sau núi nhìn qua, cũng xác thực chính mắt thấy được dã nhân. Trong lòng mơ hồ cảm thấy hắn là Bạch Dương năm đó, tất nhiên muốn nhổ cỏ tận gốc, nhưng vài lần cũng không thể như ý nguyện. Đối phương tuy nhìn qua thần trí không rõ ràng tính tình lại nóng nảy, nhưng đi đứng tốc độ như bay, chỉ dựa vào một người thật sự là rất khó đem hắn chế phục. Tộc trưởng cùng Đao Hồn Kiếm Phách lại cũng không có ý định đem chuyện này trừ bỏ triệt để, cho nên Bạch Phương liền âm thầm giở trò quỷ. Đầu tiên là ở trong thôn âm thầm chế tạo ra đủ loại mầm tai vạ, lại cùng Hoa Nương uống chút độc dược, mục đích là muốn tộc trưởng tin tưởng là quái vật phía sau núi đang gây họa, do đó để thôn dân đi bao vây diệt trừ Bạch Dương -- Hiện tại hắn thần trí không rõ ràng, tất nhiên cũng không thể nói ra cái gì. Nếu là đợi đến tương lai ngày nào đó khôi phục, chính mình liền thật sự chỉ có một con đường chết.Ai ngờ bàn tính gõ rất tốt, sự tình phát triển lại có chút ngoài dự đoán của mọi người. Hắn nằm mơ cũng không ngờ đến, tộc trưởng thế nhưng sẽ đem đoàn người Thẩm Thiên Lăng mời lên núi. Hoa Nương tóm lại là phận nữ trong nhà, sau khi nghe nói Thẩm Thiên Lăng là thần tiên, liền cả ngày lo sợ bất an, thậm chí ngủ còn nói mớ, hiển nhiên là rất lo lắng, thậm chí còn nghĩ muốn chủ động đến nhận tội. Việc đã đến nước này, Bạch Phương hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, cũng đem hoa nương diệt khẩu triệt để, lại chế tạo ra chuyện Bạch A Lục mất tích, muốn đem chuyện này đẩy sạch sẽ.
Đáng tiếc, cuối cùng vẫn là không thể như ý nguyện.
Người đang làm trời đang nhìn, nên cũng là trốn không thoát. Tạo ra hậu quả xấu, sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ nhận báo ứng lên trên người mình.
Đợi cho chuyện xử lý xong, sắc trời đã sáng hoàn toàn. Không sai biệt lắm chỉnh chỉnh hai ngày không ngủ. Hiện tại rốt cuộc chân tướng mọi chuyện cũng đã rõ ràng. Thẩm Thiên Lăng chỉ cảm thấy đầu óc đều mờ mịt, liền ở trong dục dũng thiếp đi.
Tần Thiếu Vũ bật cười, dùng thảm lớn đem hắn bọc lại ôm ra ngoài, ánh mắt trước sau như một ôn nhu như nước.
Vài ngày sau, Bạch Dương cuối cùng cũng tỉnh lại. Bởi vì đầu bị thương quá nặng, cho nên cả người đều điên điên khùng khùng. Thôn dân đến nhà thăm hỏi, cũng là thổn thức không thôi, chủ động luân phiên chiếu cố hắn.
Sau khi Bạch A Lục bị Bạch Phương gõ một gậy, ngược lại là thanh tỉnh không ít, thậm chí ngay cả trí nhớ cũng tốt lên một chút, xắn tay áo lên liền muốn đi đánh người. Tất nhiên là bị ám vệ bám trụ.
“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ chờ mong nhìn Hoàng Đại Tiên.
“Chúng ta không thể đem tiểu bình tử đi.” Hoàng Đại Tiên rất là kiên quyết.
Mộ Hàn Dạ:......
“Nghe lời.” Hoàng Đại Tiên vỗ vỗ hắn, “Phụ tử bọn họ đã tách ra bốn năm, chúng ta sao lại có thể đoạt nhi tử nhà người ta?”
“Được rồi.” Mộ Hàn Dạ đem cằm khoát lên vai hắn, “Bất quá không quan trọng, trời đất rộng như vậy, cuối cùng sẽ tìm được hài tử thích hợp.”
Hoàng Đại Tiên gật đầu, nhẹ nhàng sờ sờ mặt hắn.
Mộ Hàn Dạ thẹn thùng nói, “Thật sự không có, cũng chỉ có --”
“Câm miệng !” Hoàng Đại Tiên trừng mắt.
Mộ Hàn Dạ ủy khuất, “A Hoàng thay đổi sắc mặt so với lật sách còn nhanh hơn.” Mới vừa rồi rõ ràng vẫn là ôn nhu.
Hoàng Đại Tiên hoàn toàn mặc kệ hắn, đem tiểu bình tử đặt về trên giường nhỏ.
Mộ Hàn Dạ nhanh chóng nhỏ giọng nói, “Tìm không được ta sinh cho A Hoàng một đứa.” Vẫn là phải nói cho xong mới an tâm a !
Hoàng Đại Tiên đầu đau muốn nứt ra.
“Lần này thật sự là đa tạ chư vị.” Bên trong đại sảnh, tộc trưởng cũng nhìn Tần Thiếu Vũ nói, “Ta sẽ phái người đem bản đồ đưa đến chỗ ở của cung chủ, chỉ là sau khi dùng xong, còn thỉnh mau chóng trả lại mới tốt.”“Ngoại trừ việc đó ra, còn có một chuyện.” Thẩm Thiên Lăng nói.
“Chuyện gì?” Tộc trưởng hỏi.
“Hôm qua Vệ Dương tướng quân phái người truyền đến lời nhắn, nói đã ở dưới chân núi đã sáng lập ra một mảnh ruộng cùng nơi ở.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nếu tộc trưởng nguyện ý, tùy thời đều có thể mang theo thôn dân xuống núi.”
“Đa tạ ý tốt của công tử, chỉ là Bạch Đế thôn có quy củ tổ tiên mình, là sẽ không rời khỏi nơi này.” Tộc trưởng lắc đầu.
“Quy củ tổ tiên đều là người định, vì sao không thể đổi?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nếu không có cái gọi là quy củ tổ tiên, bốn năm trước Bạch Phương cùng Hoa Nương cũng sẽ không bị sợ hãi mà đánh mất mất nhân tính, gây ra nhiều thảm án như vậy. Bạch Đế thôn nếu là tiếp tục phong bế như thế, tiểu hài tử dị dạng chỉ biết càng ngày càng nhiều, tương lai hại vẫn là chính mình.”
Tộc trưởng nghe vậy, ánh mắt rõ ràng biến đổi.
“Nếu ta không đoán sai, mấy năm gần đây trong thôn hẳn là không sinh ra được bao nhiêu tiểu hài tử. Cho dù sinh ra được cũng dễ dàng chết non. Tiểu hài tử dị dạng tất nhiên không chỉ là chuyện bốn năm trước, chẳng qua người nhà không có áp lực chuyện tiên đồng, cho nên vụng trộm ném cũng liền ném.” Diệp Cẩn nói, “Nếu tộc trưởng còn muốn kiên trì quy củ tổ tiên, không cùng người ngoài thông hôn, chỉ trông chờ vào dùng sinh tử cao giúp phụ nhân mang thai, chỉ sợ tương lai Bạch Đế thôn cũng chỉ có một con đường diệt tộc .”
Tộc trưởng sắc mặt trắng bệch, chân như nhũn ra ngồi ở trên ghế.
“Ta là người ngoài, mục đích mượn bản đồ đã đạt được. Theo lý mà nói tương lai Bạch Đế thôn sẽ như thế nào, cùng ta một chút cũng không liên quan.” Diệp Cẩn nói, “Chỉ là nếu thân là đại phu, thật sự không muốn nhìn thấy loại chuyện này phát sinh, còn hi vọng tộc trưởng cân nhắc.”
Tộc trưởng trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc thở dài một tiếng, “Đa tạ cốc chủ, ta sẽ cùng tộc nhân thương nghị một phen.”
Diệp Cẩn gật đầu, cũng vẫn không nói thêm cái gì. Quy củ kiên trì trên trăm năm phải phá vỡ, cũng rất cần giãy dụa một phen.
Lại qua ba ngày, mọi người liền động thân rời khỏi Bạch Đế thôn. Tiểu bình tử bị tộc trưởng ôm, cười tủm tỉm huơ huơ tay nhỏ, đáng yêu đến ghê gớm.
Mộ Hàn Dạ nắm chặt tay thành quyền, “A Hoàng !”
Hoàng Đại Tiên lạnh lùng, “Câm miệng !”
“......”
Quả thật là ngoan độc yêu hậu a.
“Bản đồ lấy được , Đao Hồn cùng Kiếm Phách cũng đồng thời xuống núi, có phải rất nhanh liền có thể đến tuyết nguyên hay không?” Cưỡi ở trên lưng ngựa, Thẩm Thiên Lăng quay đầu nhìn Tần Thiếu Vũ.
“Như thế nào, nghe qua còn có chút sốt ruột.” Tần Thiếu Vũ xoa bóp mũi hắn.
“Một đường đánh toàn tiểu lâu la, rốt cục muốn tổ chức thành đoàn thể xoát boss, đương nhiên sẽ sốt ruột.” Thẩm Thiên Lăng hừ hừ.Tần Thiếu Vũ nhéo mông hắn.
“Uy !” Thẩm tiểu thụ kinh hãi, trước mặt nhiều người như vậy. Vị thiếu hiệp này, ngươi không cần sờ loạn a !
“Không cho nói những chuyện ta nghe không hiểu.” Tần Thiếu Vũ rất là không nói đạo lý. Quả thực chính là tà mị cuồng quyến.
Thẩm tiểu thụ ở trong lòng rầm rì, rõ ràng chính là ngươi không có văn hóa.
Tần Thiếu Vũ lại nhéo một phen.
Thẩm tiểu thụ kháng nghị, “Nghĩ trong lòng cũng không được? !”
Tần Thiếu Vũ nắm cằm hắn, “Ngươi nói thử xem?”
“Thiếu hiệp ta sai rồi.” Thẩm Thiên Lăng biết sai sửa lại cho đúng, vẻ mặt đầy thành khẩn nói, “Ta từ khi sinh ra cho đến bây giờ, còn chưa gặp qua người nào anh tuấn giống như ngươi vậy.”
Diệp Cẩn vừa vặn cưỡi ngựa lướt qua hai người. Nghe vậy sắc mặt có chút phức tạp.
Loại câu này cũng có thể nói ra khỏi miệng được?
“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Phong đuổi theo hắn.
Diệp Cẩn nhìn nhìn Thẩm Thiên Phong, cảm thấy...... Rõ ràng vẫn là người này tương đối anh tuấn một chút a !
“Tiểu Cẩn.” Thẩm Thiên Phong ở trước mặt hắn lắc lắc tay, “Cưỡi ngựa sao cũng có thể ngẩn người.”
“Ngươi quản ta !” Diệp cốc chủ ngạo kiều giận.
Thẩm Thiên Phong tự giác tiếp nửa câu sau, “Ân, ngươi cùng ta lại không quen.” Sau đó bổ sung, “Thế nhưng ta và ngươi rất quen thuộc.”
Diệp Cẩn:......
Thật đúng là có bản lĩnh a.
Thẩm Thiên Phong cười cười vươn tay, “Đến đây cùng nhau chạy một đoạn?”
Cũng không phải rất cần a ! Diệp cốc chủ nhìn trời, ngoan ngoãn bị hắn kéo đến trên lưng ngựa.
Lục Thông Ngọc hí dài một tiếng, dang rộng bốn vó chạy tới phía trước, Đạp Tuyết Bạch tất nhiên cũng theo sát phía sau, Yến Tử Quang bất mãn đưa mắt nhìn xe ngựa, hiển nhiên cũng rất muốn chạy như điên. Nhưng bất đắc dĩ Mộ Hàn Dạ không phối hợp, hoàn toàn không để ý bão mã mình đang ở bên ngoài ai oán, nhìn Hoàng Đại Tiên nói, “Tóm lại cũng không trò chuyện, không bằng cùng nhau chơi trò chơi?”
“Trò gì?” Hoàng Đại Tiên thuận miệng hỏi.
Mộ Hàn Dạ hưng trí bừng bừng nói, “Không thì đến gồng tay, thế nào? Ai thua liền cởi một kiện y phục.”
Hoàng Đại Tiên trừng hắn liếc mắt nhìn, “Thành thật một chút !”
Mộ Hàn Dạ không cam lòng, “Vậy ta chịu thiệt một chút, A Hoàng thua cởi một kiện, ta thua cởi sạch.”
Hoàng Đại Tiên đầu ong ong vang, khom lưng liền bước ra xe ngựa.
“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ nhanh chóng cùng đi ra ngoài.
“Giá !” Hoàng Đại Tiên vung cương ngựa xuống, Yến Tử Quang lập tức như mũi tên nhọn liền vọt ra ngoài, đem Mộ Hàn Dạ quăng lại phía sau.
Ảnh vệ trong mắt tràn ngập đồng tình.
Mộ Hàn Dạ quyết đoán đuổi theo.
Ảnh vệ tâm tình phi thường phức tạp. Loại hình ảnh 'quốc sư cưỡi ngựa chạy ở phía trước, Vương thượng nhanh chân chạy như điên truy ở phía sau' này, quỷ dị a......
Nhất định không thể truyền đến Thất Tuyệt quốc.
Quả thực hù chết người.
Gió nổi lên từng trận, cả tòa núi tràn ngập mùi hoa.
Mùa đông đã triệt để đi xa, ánh mặt trời mùa hè vừa đến.
Một mảnh sinh cơ bừng bừng.
*******
Up trước một chương nha ) Chương này xong xuôi chuyện trên Bạch Đế thôn rồi, chương sau mọi người đi tìm giải dược cho Hoàng Viễn a ~~~~
Bình luận truyện