Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 185: Đồ đằng màu lam trên đá lớn!



Edit & Beta: Spum-chan

Đợi đến khi Diệp Cẩn và Thẩm Thiên Phong vội vàng chạy qua, chỉ thấy đám người Tần Thiếu Vũ cũng đã đến ngoài doanh trướng, trong doanh trướng có hơi ồn ào, như là có người đang cố nén tiếng gào thét.

“Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thiên Phàm cũng nghe tin chạy đến xem rõ tình hình.

Diệp Cẩn xốc rèm cửa đi vào, chỉ thấy trong đó có hai binh lính giống như bị điên, đang liều mạng giãy dụa la hét, con ngươi cũng biến thành màu đỏ. Những người khác sợ bọn họ chạy ra ngoài sẽ gây náo loạn, đành phải dùng dây thừng trói lại trước, trong doanh trướng đã loạn xà ngầu, hiển nhiên cũng từng trải qua một trận ẩu đả.

“Diệp cốc chủ.” Thấy Diệp Cẩn đến đây, những người trong doanh trướng đồng loạt thở phào một hơi, vội vàng nhườn chỗ để y tiện chuẩn trị.

“Biến thành như vậy từ khi nào?” Diệp Cẩn hỏi.

“Khoảng nửa nén hương trước.” Một người nói, “Mọi người vốn đang nói chuyện phiếm, hai người bọn họ lại đột nhiên trợn to hai mắt, sau đó bắt đầu nổi điên. Ta vốn định ngăn bọn họ lại trước, ai ngờ lại bị đẩy ra, may mà chúng ta có nhiều người, bằng không có thể đã để bọn họ chạy mất rồi.”

“Đúng vậy.” Người khác cũng nói, “Thường ngày công phu của chúng ta cũng ngang tầm nhau, giờ lại không hiểu sao sức lực của bọn họ lại mạnh đến vậy.”

Hai người kia chắc là đã thấm mệt, đang ngồi phịch trên đất thở hồng hộc, màu đỏ trong mắt dần rút đi, biến thành màu vàng xám đục ngầu.

Những binh lính nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng có chút sợ hãi. Không cần nghĩ cũng biết, sở dĩ hai người bọn họ xuất hiện tình trạng này, nhất định là vì hít phải khói mê trong thung lũng. Lúc ấy gió quá lớn, khói mê gần như thổi bay tứ tán, đội tiên phong hơn trăm người, chỉ sợ chẳng mấy ai có thể may mắn không trúng chiêu.

Tiếp đó, doanh trướng bên cạnh quả nhiên cũng có người bắt đầu nổi điên. Lúc này Thẩm Thiên Phong dặn dò một đội thân tín, bao vây chặt chẽ nơi này, lại dựng riêng cho Diệp Cẩn một doanh trướng, tiện cho y chuẩn bệnh.

“Sao rồi?” Thẩm Thiên Phàm ở một bên hỏi.

Diệp Cẩn thu hồi ngân châm, chỉ thấy phần đầu đã biến thành màu lam.

Thẩm Thiên Phàm thấy thế nhíu mày,“Có độc?”

“Ừ.” Diệp Cẩn đặt ngân châm về chỗ cũ, “Nhưng cụ thể là độc gì, ta cần chút thời gian để kiểm tra.”

“Cần khoảng bao lâu?” Thẩm Thiên Phàm hỏi.

Diệp Cẩn lắc đầu, “Không nói chắc được, ít thì một ngày, nhiều thì……”

Thẩm Thiên Phàm còn muốn nói tiếp, ai ngờ bị ca mình trừng một cái, đành phải câm miệng.

“Ta sẽ tận lực.” Diệp Cẩn lấy từ trong ngăn tủ ra một bình thuốc lớn, “Nếu còn ai nổi điên nữa, lấy một viên cho hắn uống vào, có thể khiến hắn tạm thời hôn mê, miễn cho hắn giãy dụa rồi tự làm mình bị thương.”

Thẩm Thiên Phàm gật đầu, nhận lấy đưa cho phó quan.

Thẩm Thiên Phong nói, “Sao ngươi còn ở đây?”

Thẩm Thiên Phàm tức ngực, bởi vì ta là Tướng quân, nơi này là địa bàn của ta!

Thẩm Thiên Phong nói, “Không có việc gì thì ra ngoài đi, nghĩ cách trấn an tướng sĩ một chút.”

Ngươi bảo ta đi là ta phải đi sao? ! Thẩm Thiên Phàm tưởng tượng mình giận dữ lật bàn một phen, sau đó liền ngoan ngoãn xoay người đi ra ngoài.

Thật là yếu thế.

“Từ từ làm.” Sau khi đuổi đệ đệ đi rồi, Thẩm Thiên Phong nắm tay Diệp Cẩn, “Đừng gấp.”

“Ai nói ta gấp.” Diệp Cẩn rút tay về, “Ngươi cũng ra ngoài đi.”

Thẩm Thiên Phong:……

Diệp Cẩn nói, “Ta cần một mình suy nghĩ.”

Thẩm Thiên Phong đành phải gật đầu, xoay người ra ngoài.

Thẩm Thiên Phàm ở ngoài trướng, dùng ánh mắt cực kỳ ngứa đòn nhìn ca mình.

Nếu không phải thấy hắn hiện giờ là người đứng đầu toàn quân, Thẩm Thiên Phong thật sự rất muốn đập cho hắn một trận.

“Đại ca Tam ca.” Thẩm Thiên Lăng chạy tới, “Thế nào rồi?”

Thẩm Thiên Phong cảm thấy đều là đệ đệ, sao tên này thuận mắt hơn nhiều a……

“Tẩu tử còn đang kiểm tra.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Chắc phải cần một thời gian nữa.”

“Ừm.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Vừa rồi ta cùng quân y tính thử, đã có ít nhất mười người bắt đầu độc phát, những người khác ít nhiều gì cũng sẽ bị ảnh hưởng, chỉ sợ phải làm nhanh hơn một chút mới được.”

“Ta đi xem thử.” Thẩm Thiên Phàm xoay người đi đến doanh trướng. Thẩm Thiên Lăng vốn muốn đến xem tiến độ của tẩu tử nhà mình, nhưng thấy ngay cả ca mình cũng bị đuổi ra rồi, tất nhiên sẽ không dám vào gây rối thêm.

“Nếu rãnh rỗi thì thường xuyên đến giúp quan quân y đi.” Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ vai y, “Có ngươi ở đây, có lẽ mọi người sẽ yên tâm hơn một chút.”

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, hơn nữa còn thật lòng cảm ơn mấy câu chuyện xưa dân gian kia.

Được truyền thành bán thần tiên, vào thời khắc mấu chốt vẫn sẽ có chút tác dụng a……

Tuy Thẩm Thiên Phàm đã phái người bao vây doanh trướng có người xảy ra chuyện, nhưng trên đời làm gì có vách tường nào không lọt gió, dần dần, chắc hẳn Sở quân khác cũng sẽ nghe được tiếng gió. Vào đêm, Thẩm Thiên Lăng vừa bất an ăn cơm, vừa hỏi Tần Thiếu Vũ, “Có bị nhiễu loạn quân tâm không?”

“Không đâu.” Tần Thiếu Vũ chọn chút rau xanh cho y ăn, “Ngoan ngoãn ăn cơm đi, đừng lo lắng nữa.”

“Thật sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Chíp.” Cục Bông nghiêm túc gật đầu.

Thẩm Thiên Lăng:……

Những lúc này ngươi không cần nhào vô giúp vui đâu.

Sói tuyết đi đến ngậm nó lên, xoay người chạy ra ngoài.

“Tất nhiên là thật.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chuyện này đúng là rất tà môn, nhưng mấy vạn Sở quân nếu chỉ vì chuyện này mà dao động, thì không khỏi quá yếu ớt rồi.”

“Cũng đúng.” Thẩm Thiên Lăng thở dài, “Cũng không biết chừng nào mới có thuốc giải.”

Thấy y vẫn cứ cầm đũa khuấy khuấy trong bát, Tần Thiếu Vũ lắc đầu, cầm bát lên đút y ăn, “Há miệng.”

Thẩm tiểu thụ:……

“Nhánh quân đội này đều là những người từng cùng Thiên Phàm vào sinh ra tử, có chuyện gì chưa từng thấy qua.” Tần Thiếu Vũ vừa đút y vừa nói, “Chỉ là một luồng khói mê, có thể tạo thành bao nhiêu uy hiếp với mọi người chứ.”

“Tần huynh.” Hai người còn chưa ăn cơm xong, Mộ Hàn Dạ đã vén rèm đi tới.

“Mộ vương.” Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng giật bát lại.

Mộ Hàn Dạ khen ngợi, “Đúng là rất ân ái.”

Mặt Thẩm Thiên Lăng hơi đỏ lên.

Mộ Hàn Dạ nói, “Thẩm công tử cứ yên tâm đi, bổn vương chưa thấy gì cả.”

Thẩm Thiên Lăng:……

Không ai tin đâu biết không.

“Mộ huynh có chuyện gì sao?” Tần Thiếu Vũ đứng lên.

“Tối nay Đao Hồn Kiếm Phách và Liên Thành thiếu chủ muốn đến cửa vào địa cung.” Mộ Hàn Dạ nói, “Thẩm minh chủ vốn cũng định đi cùng, nhưng giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn phải ở lại coi sóc quân doanh và Diệp cốc chủ.”

“Không thì ngươi cũng đi đi?” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy nhìn Tần Thiếu Vũ.

Mộ Hàn Dạ vỗ tay cười nói, “Ta cũng đang có ý này.”

Tần Thiếu Vũ vô cùng bình tĩnh, “Ta cảm thấy võ công của Mộ huynh cũng không tệ.”

“Đâu có đâu có.” Mộ Hàn Dạ nói, “Kém xa Tần huynh mà.”

Thẩm Thiên Lăng:……

Các ngươi còn dối trá hơn được nữa không.

“Huống hồ Thẩm công tử vừa nhìn đã biết là người tri thư đạt lý (hiểu lí lẽ), không giống A Hoàng nhà ta là tiểu yêu tinh quấn người.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nếu đêm nay ta đi, chỉ sợ hắn sẽ khóc suốt một đêm.”

Tần Thiếu Vũ nói, “Lăng nhi –”

“Ngươi đi!” Thẩm tiểu thụ hung hăng cắt ngang, đương nhiên một phần trong đó cũng là vì lo hắn sẽ nói ra mấy lời kinh hãi thế tục gì đó, dù sao nam nhân nhà y cũng không có nhiều thứ gọi là tiết tháo, mà có khi hắn còn chẳng có luôn ấy chứ, thật khiến người lo lắng.

Mộ Hàn Dạ vô cùng hài lòng, “Cứ quyết định vậy đi, cáo từ.”

Đợi hắn đi rồi, Tần Thiếu Vũ mới thở dài, “Sao lại càng ngày càng dữ vậy.”

“Thì sao.” Thẩm Thiên Lăng nhai nhai mấy cái đã nuốt hết chỗ cơm còn lại, “Được rồi, ngươi có thể đi.”

Tần Thiếu Vũ:……

“Tìm được cửa vào địa cung, không chừng có thể sớm giải quyết xong mớ chuyện phiền lòng kia.” Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ vai hắn, nghiêm túc nói, “Ngươi cố gắng đi, tổ chức xem trọng ngươi.”

“Được rồi.” Tần Thiếu Vũ búng búng mũi y, “Ghi sổ mười cái hôn, sao này trả lại cho ta.”

“Ngươi xem chút tiền đồ của ngươi kìa.” Thẩm tiểu thụ hào hùng vạn trượng phất tay, “Hôm nay tâm tình của gia tốt, thưởng ngươi nợ hai mươi cái!”

Tần Thiếu Vũ buồn cười, kéo người vào trong lòng nhéo nhéo.

Nửa đêm, Tần Thiếu Vũ quả nhiên theo đoàn người Đao Hồn Kiếm Phách rồi khỏi quân doanh đi tìm cửa vào Thiên điện của địa cung, ánh trăng rất sáng, cho nên trên đường đi cũng không cần đốt thêm đuốc, lại thêm phản xạ của tuyết đọng, cả câu chữ trên bản đồ cũng có thể thấy rõ.

“Nếu ta tính không sai, hẳn là ở trên ngọn núi này.” Đao Hồn cất bản đồ vào trong ngực, “Phạm vi không quá lơn, nhưng cũng tuyệt đối không nhỏ, chỉ sợ phải tốn sức tìm một hồi.”

“Trừ việc đó ra, còn manh mối nào khác không?” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Chỉ biết là ở trong núi, nhưng nếu dùng cơ quan che giấu, chỉ sợ dù chúng ta có đi ngang qua cũng không phát hiện được.”

“Không có, ta thử dung bát quái (*) kiểm tra thử, không tính ra bất cứ kết quả nào.” Đao Hồn nói, “Chỉ là bộ tộc Bạch thị luôn tôn thờ ánh trăng, cho nên lúc thiết kế cơ quan, phần lớn sẽ có liên quan đến ánh trăng, cho nên đêm nay ta mới tới tìm.”

“Ánh trăng rất sáng, lại là trăng tròn, là thời cơ dễ tìm thấy cửa vào nhất.” Kiếm Phách cũng nói, “Bằng không qua mấy ngày nữa, chỉ sợ khó càng thêm khó.”

“Thì ra là vậy.” Liên Thành Cô Nguyệt sáng tỏ, “Vậy chúng ta chia nhau ra tìm, có thể tiết kiệm thời gian.”

Những người khác cũng không có ý kiến gì, sau khi mọi người phân chia khu vực, liền tự mình đi tìm cửa vào. Tuyết đọng trên núi rất dày, bởi vậy càng thêm khó khăn, may là Tần Thiếu Vũ và Liên Thành Cô Nguyệt đều là những cao thủ hàng đầu, mà Đao Hồn Kiếm Phách thì lại sống quen ở núi tuyết, cho nên cũng không có vấn đề gì lớn.

Ánh trăng trên trời rất sáng, Kiếm Phách theo Đao Hồn trèo lên một chỗ cao, có hơi thở dốc.

“Mệt sao?” Đao Hồn trêu chọc, “Không giống với sức của muội, trước đây còn hăng hái hơn ta mà.”

“Huynh thì biết cái gì.” Kiếm Phách liếc hắn một cái, “Tìm cửa vào đi!”

Đao Hồn nhướn mày, tiếp tục dùng đao đâm vào núi tìm kiếm. Kiếm Phách đi theo sau hắn hai bước, cảm thấy có hơi choáng đầu.

“Làm sao vậy?” Đao Hồn rốt cuộc cũng thấy có gì đó không ổn.

“Không sao.” Kiếm Phách lắc đầu, “Có hơi choáng.”

“Choáng?” Đao Hồn nhíu mày.

Kiếm Phách nói, “Chắc là nhiễm phong hàn.”

Đao Hồn cả kinh hỏi, “Muội mà cũng bị nhiễm phong hàn sao?”

Kiếm Phách hỏi lại, “Sao muội không thể bị nhiễm phong hàn?”

Đao Hồn nghĩ nghĩ, “Lần trước muội nhiễm phong hàn là vào năm ba tuổi.”

Kiếm Phách:……

“Uống mấy ngụm đi.” Đao Hồn đưa cho nàng một túi da, “Rượu mạnh đó, làm ấm thân thể.”

“Không cần.” Kiếm Phách đẩy ra, “Nào có ca ca nào như huynh, khuyên muội muội uống rượu.”

“Cũng đâu phải chưa từng uống, chỗ này cũng không có người ngoài.” Đao Hồn không thèm để ý.

“Muội cũng không muốn.” Kiếm Phách nói, “Về sau muội cũng không uống rượu nữa.”

“Đúng là có người trong lòng rồi.” Đao Hồn chậc chậc, cũng không miễn cưỡng nàng nữa, sau khi buộc túi rượu vào bên hông, lại đưa cho nàng một lọ thuốc, “Cũng là nhiệt tính, ngày hôm qua Diệp cốc chủ vừa phát cho mỗi người một lọ, có thể xua lạnh tránh ẩm, quên đưa muội.”

Kiếm Phách lườm hắn một cái, “Sao huynh mang theo đầy đủ vậy!”

Đao Hồn khó hiểu, “Đầy đủ không tốt sao?”

“……” Kiếm Phách xoay người đi lên núi, “Mau tìm đi, không thì ánh trăng sẽ bị mây che khuất .”

“Đợi đã.” Đao Hồn kéo nàng lại, “Có phải muội có chuyện gạt ta không?”

“Muội thì có chuyện gì gạt huynh chứ?” Kiếm Phách chột dạ.

“Nói!” Giọng của Đao Hồn trở nên nghiêm khắc.

Kiếm Phách đau đầu.

Nhưng hiển nhiên Đao Hồn không định buông tha, hai người giằng co một trận, Kiếm Phách đành phải nói, “Cũng không phải chuyện gì lớn.”

Đao Hồn vỗ vỗ đầu nàng, “Ừ, nói đi.”

Kiếm Phách nhìn hắn một cái, “Huynh nghe rồi không được tức giận.”

Đao Hồn gật đầu, “Được.”

Tim Kiếm Phách đập mạnh một cái, “Muội có thai rồi.”

“Cái gì!” Đao Hồn rống cổ gào lên.

“Huynh nói nhỏ thôi!” Kiếm Phách hoảng hồn, đưa tay che miệng hắn lại, “Nhóm Tần cung chủ còn ở đây đó, nếu bị nghe thấy thì phải làm sao.”

“Sao muội lại –” Tâm tình Đao Hồn phức tạp, sống không bằng chết.

Có rồi? !

Còn chưa gả mà !

“Muội cũng không phải cố ý đâu.” Kiếm Phách mặt đỏ tai hồng.

“Vậy mà muội còn theo ta vào Tuyết Nguyên!” Đao Hồn đè lại tiếng hét.

“Trước đó cũng không biết.” Kiếm Phách dù sao cũng là một cô nương, lỗ tai đã đỏ đến mức sắp chảy máu, “Mãi đến khi đến Tuyết Nguyên hơn một tháng…… mới…… phát hiện……” Giọng nói càng ngày càng nhỏ, đến khúc sau thì đã như muỗi kêu.

Đao Hồn đầu váng mắt hoa.

Kiếm Phách nhỏ giọng nói, “Trước đây muội hay chạy xuống núi, huynh cũng đâu phải không biết.”

Đao Hồn cả giận nói, “Ta tưởng các ngươi đơn thuần là cùng ngồi ngắm trăng!” (Anh nhà quá ngây thơ =v=~)

“Ca.” Kiếm Phách che tai lại, “Đừng nói nữa được không?”

“Uổng cho hắn là tiên sinh dạy học, loại chuyện này mà cũng làm ra được!” Đao Hồn rất muốn đánh một trận ra trò, “Rời khỏi Tuyết Nguyên rồi ông đây lột da hắn!”

“Vậy cũng phải chờ ra khỏi Tuyết Nguyên rồi mới nói.” Kiếm Phách nhắc nhở.

Đao Hồn nghẹn lời.

“Tìm cửa vào nha?” Kiếm Phách dè dặt hỏi.

“Còn tìm cửa vào cái gì!” Đao Hồn thu đao lại, “Đưa muội về nghỉ ngơi trước rồi tự ta đến tìm sau.”

Kiếm Phách:……

“Là con gái mà không biết tự chăm sóc mình!” Đao Hồn lải nha lải nhải, “Ta đi nói một tiếng với nhóm Tần cung chủ, miễn cho họ không thấy chúng ta lại lo lắng.”

Kiếm Phách gật đầu.

Tần Thiếu Vũ và Liên Thành Cô Nguyệt nấp gần đó liếc nhau một cái, lập tức lắc người rời đi.

Nói thẳng ra, bọn họ cũng không có hoài nghi gì với hai huynh muội này, nhưng dù sao cũng liên quan đến an nguy của mấy vạn tướng sĩ, không ai dám sơ suất chút nào, vì thế trên đường đi không khỏi lưu ý nhiều hơn một chút, giờ nghe được cuộc đối thoại của hai người bọn họ, tất nhiên cũng càng thêm yên tâm.

Đao Hồn lấy đạn tín hiệu từ trong ngực ra phóng lên, ở giữa không trung nổ ra tiếng vang rõ rệt. Giây lát sau, quả nhiên chỉ thấy Tần Thiếu Vũ và Liên Thành Cô Nguyệt đồng thời chạy tới.

“Tìm thấy rồi?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi, kỹ năng biểu diễn rất sống động.

Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, tỏ vẻ khen ngợi hắn.

“Không phải.” Đao Hồn nói, “Thân thể xá muội đột nhiên không khỏe, cho nên ta muốn đưa nó về nghỉ ngơi trước.”

“Thì ra là vậy.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Không sao, hai vị cứ tự nhiên.”

Đao Hồn gật đầu, sau khi nói cám ơn xong liền định dẫn Kiếm Phách xuống núi, ai ngờ bị giữ chặt lại.

“Sao vậy?” Đao Hồn khó hiểu.

“Nhìn ánh trăng kìa.” Kiếm Phách chỉ ra đằng trước, trong mắt đầy khiếp sợ.

Mọi người nhìn theo tay nàng, chỉ thấy một luồng ánh trăng vừa lúc xuyên qua khe hở giữa hai khối nham thạch, nhẹ nhàng chiếu lên một tảng đá lớn đen ngòm.

“Có gì đáng ngạc nhiên?” Đao Hồn khó hiểu.

Kiếm Phách giật mình, “Huynh không thấy sao?”

Đao Hồn nhíu mày, “Tất nhiên là thấy, tảng đá lớn vậy mà, ca ca của muội cũng đâu phải bị mù.”

“Chỉ thấy được tảng đá thôi sao?” Kiếm Phách hỏi.

Đao Hồn:……

“Hai vị thì sao?” Kiếm Phách vội vàng hỏi.

Tần Thiếu Vũ cùng Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Tảng đá mà thôi.”

Kiếm Phách không thể tin nổi, lại nhìn về phía tảng đá.

Ánh trăng thanh lãnh phủ kín tảng đá, chiếu đến xung quanh sáng bừng. Mà từng nét khắc màu lam đang giăng bủa khắp nơi, vẽ ra đồ đằng xa xưa, tựa như lời kêu gọi từ trăm ngàn năm trước, khiến người ta kìm lòng không được muốn chạy tới nhìn kĩ.

“Rốt cuộc muội thấy được cái gì ?!” Đao Hồn giữ chặt nàng lại, “Đừng qua đó.”

“Không sao đâu.” Kiếm Phách né hắn, không chớp mắt nhìn chằm chằm đồ đằng kia, “Ta…… muốn qua đó xem thử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện