Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 63: Trên núi thành bắc lại xuất hiện một thiêu thân mới!



Tuy nói đáp ứng giúp đỡ, nhưng rõ ràng Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng cũng chưa chú ý nhiều tới việc này, dù sao quan hệ giữa Truy Ảnh Cung và triều đình rất vi diệu, làm quá nhiều ngược lại càng dễ mất lòng.

Trong tự toàn là đồ ăn chay, Thẩm Thiên Lăng ăn hai bữa liền bắt đầu ghét mấy món thanh đạm. May là trong Tử Nhai Thành có rất nhiều tửu lâu, lại là nơi giao thông trọng yếu, sơn hào hải vị luân phiên thay đổi, có thể nói là mỗi ngày ăn mỗi thứ khác nhau.

“Giữa trưa ăn cái gì nha?” Thẩm Thiên Lăng hỏi Tần Thiếu Vũ.

“Xem biểu hiện của ngươi.” Tần Thiếu Vũ không chút để ý mà lật sách.

Thẩm Thiên Lăng giận, “Cái này còn phải xem biểu hiện của ta?”

“Tất nhiên.” Tần Thiếu Vũ buông sách, “Nếu ngươi có biểu hiện tốt, chúng ta liền đi ăn trái cây, thịt nướng và rượu Dương Mai.”

“Biểu hiện không tốt thì sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần Thiếu Vũ nói, “Bánh bao nhân củ cải và dưa muối.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Ngươi ngược đãi ta.

Tần Thiếu Vũ hướng y ngoắc ngoắc ngón tay.

Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn bĩu môi nghiêng qua, nghĩ nghĩ lại nghiêm túc nói, “Hôn xong thì có thịt nướng ăn, đúng không?”

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, kéo vào y trong lòng hung hăng hôn một cái, rồi mang y ra khỏi tự —— về phần tiểu Mao Cầu, từ sớm đã bị ám vệ mang đến hậu sơn cùng nhau nướng thịt bò, cuộc sống quả thực thoải mái a.

Trong thành vẫn có rất nhiều người, ven đường không ngừng có quầy bán hàng rong nhiệt tình đưa các loại điểm tâm, không khí vui vẻ thuận hòa, vô luận là đốn củi hay là bán hoa, nhìn qua đều rất giàu có an ổn, tiếng đọc sách vang lãng lãng trong học đường, tiếng hét to không ngừng vang trong trà lâu, Thẩm Thiên Lăng cầm tay Tần Thiếu Vũ, nhỏ giọng nói, “Ta cảm thấy Chu Giác nhất định sẽ không thành công.”

“Đó là tất nhiên.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Có chúng ta ở đây mà.”

“Lúc trước ta cũng hiểu là vì có chúng ta ở đây.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Hiện tại lại cảm thấy cho dù không có chúng ta, Hoàng Thượng cũng không hẳn không thể giải quyết. Hắn có thể sẽ chịu thiệt, có thể sẽ bị thương, nhưng đến cuối cùng, thiên hạ này chung quy vẫn là của hắn .”

“Nga?” Tần Thiếu Vũ nhướn mày, “Vì sao?”

“Bởi vì hắn có lòng dân.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Vân Lam Thành có ngươi cùng Ôn đại nhân, giàu có an ổn cũng là lẽ thường. Nhưng thiên hạ này lớn tới cỡ nào, khi chúng ta khởi hành, ven đường đi ngang qua vô số thôn xóm thành trấn lớn nhỏ, dân chúng mỗi một nơi mặc kệ giàu nghèo, ít nhất đều có được an ổn thật sự. Không cần lo lắng sẽ có chiến loạn, thậm chí còn không phải lo lắng sẽ có thiên tai, bởi vì mọi người biết Sở Uyên là Hoàng đế tốt, nếu có chuyện lớn xảy ra, tất sẽ có triều đình ra mặt giúp đỡ, mỗi ngày cũng không đến mức sống không nổi.”

“Đoạn thời gian trước chúng ta vừa giải quyết xong Tiền Mãn Mãn đó.” Tần Thiếu Vũ nói, “Trước khi chúng ta tới Lưu Sa Thành, dân chúng nơi đó cũng không phải ngày ngày đều được an ổn.”

“Không giống như vậy.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Tham quan ô lại là vấn đề mà từng triều đại đều sẽ có. Dân chúng của Lưu Sa Thành cũng tự mình nói, ngày ngày ngóng trông triều đình có thể phái một vị quan phụ mẫu khác đến. Điều này nói rõ rằng bọn họ chỉ là khó chịu với Tiền Mãn Mãn, còn đối với Sở Uyên thì không có bất kỳ câu oán hận nào.”

“Được rồi.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa chóp mũi hắn, rồi nói, “Một khi đã như vậy, chúng ta đây cũng không cần phải giúp Sở Uyên nữa, không thì đi du sơn ngoạn thủy đi? Cũng vui vẻ đến thanh nhàn tự tại a.”

“Không được.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Chuyện đáp ứng rồi thì phải làm.”

“Phải không?” Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm.

“Đáp ứng vào loại thời điểm này thì không tính!” Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng chọc thủng âm mưu của hắn, “Bởi vì ta bị choáng.” Thật là thập phần cơ trí.

Nếu không phải vì đang ở trên đường cái, Tần Thiếu Vũ cơ hồ muốn đem y ôm vào trong lòng hung hăng hôn một cái —— biểu tình này thật là khiến người thương a.

Nhìn hai người ở trên đường thân mật thì thầm, dân chúng đều cảm thấy bản thân đã chiếm được tiện nghi! Sau khi đi chợ xong trở về kể lại cho mấy người trong thôn, nhất định sẽ được hâm mộ điên cuồng. Quả thực nghĩ một chút thôi cũng nhịn không được muốn run rẩy rồi.

Vốn dĩ không khí đang hài hòa đến không thể hài hòa hơn, đầu đường lại đột nhiên truyền đến một tiếng gào. Thẩm Thiên Lăng sửng sốt một chút, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ chẳng lẽ là đang đi trên đường lại gặp phải fan cuồng —— phải biết loại chuyện này trước đây không phải chưa từng phát sinh a, đang êm đẹp đi trên đường, bỗng có một người đột nhiên lao đến liều mạng muốn sở tay mình, cho dù bị ám vệ đập vẫn cố chấp như trước, thậm chí còn có thể dùng đến loại từ ngữ cấp cao như “Chết không luyến tiếc” này, khiến người ta thập phần không biết trong đầu hắn rốt cục đang nghĩ cái gì.

Lần này ám vệ không đi theo, nếu đổi thành nam nhân của y ra tay thì tay kia không khỏi có chút thảm thiết, vì thế khi Thẩm tiểu thụ đang suy xét xem có cần rời đi trước hay không, thì những người đó lại đột nhiên gân cổ rống, “Chết người a!”

Lời vừa nói ra, tất cả dân chúng đều kinh ngạc một hồi, thậm chí ngay cả Thẩm Thiên Lăng cũng không có ai vây xem, chỉ đồng loạt quay đầu nhìn về phía nhóm người kia.

“Trên núi Thành Bắc, có người chết a.” Cầm đầu là một người trẻ tuổi đang thở hồng hộc, xem cách ăn mặc hình như là thư sinh.

“Vương đại phu, ngươi chậm một chút.” Lão bản trong quán trà bên cạnh giúp hắn thuận khí, “Ai chết?”

“Trên núi.” Người trẻ tuổi run cầm cập uống hai chén nước, cũng rốt cục nói ra được một câu, “Có hai thi thể không đầu a!”

Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, cùng Tần Thiếu Vũ liếc nhìn nhau một cái.

Dân chúng cũng bị dọa không nhẹ, nhanh chóng báo cho bộ khoái tuần tra gần đó, mọi người cùng đến huyện nha.

Tần Thiếu Vũ kéo Thẩm Thiên Lăng, cũng đi theo đến. Huyện lệnh nơi này tuy nói học thức so ra kém Ôn Liễu Niên, nhưng cũng tóm lại cũng là xuất thân từ nơi giàu có đông đúc, thấy qua không ít chuyện đời, phá không ít án kiện, nên không tính là quan hồ đồ. Lần này vừa thấy hai người bọn họ cũng theo tới, tất nhiên càng không dám qua loa, đem án kiện tỉ mỉ hỏi rõ ràng.

Người trẻ tuổi nọ họ Vương, là con của lão bản y quán trong thành, sáng sớm hôm nay mang theo người làm lên núi hái thuốc, bởi vì tuổi còn nhỏ nơi thích chơi đùa, nghịch ngợm leo lên cây muốn lấy tổ chim, ai biết lại thấy được hai cổ thi thể cách đó không làm, làm hắn sợ tới mực nhất thời té xuống. Mấy người làm lớn tuổi hơn một chút vốn dĩ không tin tà ma, muốn đi đến gần xem xét, lại không ngờ hai cổ thi thể kai ngay cả đầu cũng không có, vì thế cũng sợ tới mức tè ra quần, rồi mới chạy về báo quan.

“Xác không đầu?” Huyện lệnh nghe xong nhíu mày, “Gần đây trong thành hình như không có người mất tích.”

“Đại nhân định xử lí như thế nào?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Ta lập tức dẫn người mang thi thể về.” Huyện lệnh nói, “Sau đó phái ra một nhóm người đến từng nhà hỏi, xem nhà ai có người mất tích.”

Tần Thiếu Vũ nói, “Không biết tại hạ có thể đi cùng đại nhân không?”

“Tất nhiên.” Huyện lệnh nhanh chóng gật đầu, “Ta đây đi chuẩn bị, có Tần cung chủ ra tay tương trợ, là phúc khí kiếp trước của dân chúng bản thành.”

Tần Thiếu Vũ cười cười, mang theo Thẩm Thiên Lăng ra ngoại viện trước

“Đi đến đâu cũng gặp chuyện không may.” Thẩm Thiên Lăng thở dài.

“Trên đời này vốn dĩ mỗi ngày đều có vô số chuyện phiền lòng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ngươi tâm địa thiện lương, đi đến đâu cũng muốn quản, tất nhiên sẽ cảm thấy có nhiều chuyện. Nhưng đổi lại có vài người, chỉ cần không liên lụy tới mình, thì sẽ xem như không có chuyện gì, tự nhiên sẽ không ngại phiền.”

“Thấy rồi cũng không thể giả thành không thấy.” Thẩm Thiên Lăng nhìn vào trong huyện nha, “Ngươi cảm giác nhân cách của Huyện lệnh này như thế nào? Ta cảm giác cách nói chuyện và làm việc của hắn có chút giống Ôn đại nhân.”

“Lúc nghe được ta đồng ý giúp đỡ, biểu tình cao hứng phấn chấn kia xác thực giống như đúc với Ôn Liễu Niên.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bất quá Ôn Liễu Niên tất nhiên sẽ không giống như hắn, nói mấy câu nịnh hót linh tinh như ‘Là phúc khí dân chúng đã tu luyện được từ kiếp trước’.”

“Ân.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Cho nên ngươi mới nguyện ý làm bằng hữu với Ôn đại nhân, mà hắn ngay cả họ gì cũng lười hỏi.”

Tần Thiếu Vũ bật cười, “Cho nên mới nói vẫn là phu nhân hiểu ta.”

“Đó là tất nhiên.” Thẩm tiểu thụ cực kỳ không khiêm tốn, “Trên đời này không có ai hiểu ngươi hơn ta.”

Tần Thiếu Vũ nghiêm túc gật đầu, “Đều đã cởi sạch nhìn hết rồi, tất nhiên phải hiểu rõ hơn so với người khác chứ.”

Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, nhấc chân đá đá hắn.

Chẳng lẽ không thể có thời điểm đứng đắn một chút sao.

Nha dịch rất nhanh đã kiểm kê hoàn tất, đoàn người ra khỏi Tử Nhai Thành, mang theo Vương đại phu, cùng đi về phía ngọn núi ở Thành Bắc.

“Tuy nói so ra kém với Ôn Liễu Niên, bất quá cũng coi như là một quan tốt.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhìn ưt thế cưỡi ngựa thì biết không phải lần đầu tiên, ánh mắt của dân chúng ven đường cũng không có kinh ngạc, hiển nhiên là vì hắn thường xuyên tự mình tra án, mà không giống với vài tên quan hồ đồ nào đó, trực tiếp giao cho nha dịch cùng người khám nghiệm tử thi.”

“Ân.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Bất quá nghe nói nơi này đã ba bốn năm không xảy ra án mạng, lần này Hoàng Thượng vừa đến thì đã nhảy ra xác không đầu, hẳn cũng sẽ khiến hắn đau đầu một trận.”

“Đại nhân, tới rồi.” Thư sinh kia được nha dịch kéo xuống từ trên ngựa, “Là ở phía trước.”

Huyện lệnh xoay người xuống ngựa, mang theo nha dịch đi vào cánh rừng.

“Chúng ta đi không?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Nghĩ đến một chuyện.” Tần Thiếu Vũ mặt khổ qua.

“Chuyện gì?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Vốn là mang ngươi ra ngoài ăn cơm, kết quả vừa ra cửa đã gặp chuyện.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa mặt y, “Đói bụng không?”

“Cũng đã đến đây rồi, chẳng lẽ còn muốn mang ta đi ăn cơm.” Thẩm Thiên Lăng vỗ ngực hắn, “Nhìn hiện trường trước rồi nói.”

“Ngươi cũng muốn nhìn?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

“Ta không nhìn thi thể.” Thẩm Thiên Lăng cầm tay hắn, “Ta biết ngươi không muốn để ta thấy mấy thứ kia, nhưng hiện trường phát hiện vụ án nhất định sẽ để lại không ít dấu vết, ngươi đi có lẽ sẽ có phát hiện mới.”

“Nói hay lắm, không cho nhìn.” Tần Thiếu Vũ cùng y tay trong tay đi vào trong, lại nhìn thấy nha dịch vẻ mặt mờ mịt đang nhìn xung quanh.

“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Hồi Thẩm công tử, không thấy thi thể.” Huyện lệnh nhíu mày, Vương đại phu ở bên kia cũng rất buồn bực, “Thiên chân vạn xác, chúng ta thật sự là phát hiện ở nơi này.”

“Xác thực hẳn là ở đây.” Thẩm Thiên Lăng chỉ chỉ bụi cỏ, “Dấu vết còn ở đó.”

“Từ nơi này đến Tử Nhai Thành, đi đường ước chừng một canh giờ, tuy nói cưỡi ngựa tốc độ sẽ nhanh hơn, nhưng không thể đi đường nhỏ, cũng phải tiêu tốn hơn nửa canh giờ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Từ khi phát hiện thi thể rồi trở về huyện nha phá án, đến khi chúng ta đuổi tới nơi này, nhiều nhất cũng không đến ba canh giờ, ở gần đây có người giữ núi không?”

“Có có, nhưng là lão nhân gia sáu bảy mươi tuổi, hằng năm đều ở sau núi, rất ít khi tới nơi này.” Huyện lệnh nói, “Trên núi này cũng không thứ gì tốt để trộm, không cần phải an bài quá nhiều người.”

“Kỳ thật ở đây cũng không có dược liệu gì.” Đại khái là vì chung quanh có nhiều người, còn có Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng ở đây, Vương đại phu ở một bên cũng không sợ hãi như lúc trước nữa, “Cũng chỉ một ít dược vật tầm thường thôi, hơn nữa bởi vì ngày thường có người đến người đi, nên đã bị giẫm nát không ít.”

“Nếu đã cái gì cũng không có, vì sao lại có người đến người đi?” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy khó hiểu.

“Nơi này là đường tắt để ra khỏi thành.” Tần Thiếu Vũ nói, “So với đi quan đạo thì nhanh hơn, vì vậy chung ta đều đi từ đây vào Tử Nhai Thành.”

“Chẳng lẽ là có ai ra đó khỏi thành, thuận tiện mang thi thể đi?” Thẩm Thiên Lăng đoán.

“Cũng có khả năng, bất quá không thể nói chính xác.” Tần Thiếu Vũ nói, “Tốt nhất là nên tiếp tục tìm kiếm.”

“Bản quan cũng nghĩ như vậy .” Huyện lệnh gật đầu, phân phó nha dịch tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm.

“Nơi này mỗi ngày hẳn là có rất nhiều người đi qua.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Trên mặt đường không hề thiếu dấu ấn của bánh xe, vó ngựa.”

“Ân.” Tần Thiếu Vũ gật gật đầu, tiếp tục tinh tế xem xét chung quanh.

Thẩm Thiên Lăng đi theo bên người hắn, bụng vang lên một chuỗi rột rột rột.

Tần Thiếu Vũ: …

Thẩm Thiên Lăng: …

“Đi thôi.” Tần Thiếu Vũ buồn cười, “Phỏng chừng phải tốn sức ở đây một trận, trước mang tiểu trư nhà ta đi ăn cơm.”

“Không cần.” Thẩm Thiên Lăng có chút 囧, “Một bữa không ăn tất nhiên sẽ đói, không tính là chuyện lớn gì.”

“Sao có thể khiến tức phụ đói bụng.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Nghe lời.”

“Thật sự không sao mà.” Thẩm Thiên Lăng xoay người muốn đi vào sâu trong rừng, lòng bàn chân lại trượt một cái, nếu không phải Tần Thiếu Vũ tay mắt lanh lẹ ôm chặt lấy, y suýt nữa đã ngã đến miệng cắn đầy bùn.

“Tay chân vụng về.” Tần Thiếu Vũ đỡ y đứng thẳng, “Có bị trật chân không?”

“Rõ ràng là bởi vì lá khô quá trơn.” Thẩm Thiên Lăng lắc lắc chân, “Không sao cả.”

Tần Thiếu Vũ đột nhiên kéo y vào trong lòng.

“Uy uy.” Thẩm Thiên Lăng kháng nghị, “Không cần ở nơi này động tay động chân a.”

“Có vài thứ vẫn không nên xem thì tốt hơn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bằng không buổi tối lại phải chui vào trong lòng ta.”

Thẩm Thiên Lăng lạnh run một trận, “Ngươi thấy được thi thể ?”

Tần Thiếu Vũ “Ân” một tiếng, nhìn hai cái xác không đầu bị treo cách đó không xa —— gió thổi dưới, hai cổ thi thể lúc ẩn lúc hiện, để xương cốt người ta có chút phát lạnh. (Ta lạnh a @@~~~)

“Rất đáng sợ?” Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn chôn mặt trong lòng hắn.

“Không đến nỗi, bất quá vẫn không muốn để ngươi nhìn.” Tần Thiếu Vũ xoay người y qua, “Ngoan, không cho quay đầu.”

“Ta không quay đầu lại.” Thẩm Thiên Lăng ra nghe lời, “Đi tìm nha dịch đến đây.”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, mang theo y ra khỏi rừng rậm.

Sau khi nha dịch nghe được tin tức liền vội vàng chạy qua, một lát sau liền truyền đến tiếng kêu sợ hãi, hiển nhiên cũng bị dọa không nhẹ.

“Lại gạt ta.” Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ, “Còn nói không đáng sợ.”

“Bị người treo ở trên cây.” Tần Thiếu Vũ nói.

“A?” Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Ai lại làm loại chuyện này.”

“Chắc là kẻ điên.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nơi nơi trong Tử Nhai Thành đều là Ngự Lâm quân, chỉ sợ ngày mai việc này sẽ truyền đến tai Sở Uyên.”

“Lần này đi thắp hương lại không cầu được an ổn.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Hoàng đế cũng không dễ làm.”

“Đi về trước đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ngày mai ta lại phái ám vệ đến đây xem xét xung quanh, nói không chừng sẽ có phát hiện mới.”

Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, cùng hắn một đường xuống núi. Huyện lệnh phái người nâng xuống hai cổ thi thể không đầu kia, cũng một đường trở về huyện nha. Tin tức phát hiện thi thể trên núi ở Thành Bắc đã sớm lan truyền trong thành, tất cả dân chúng đều tụ tập ở trên đường suy đoán nguyên do. Lại nhìn thấy Huyện lệnh đại nhân vẻ mặt nghiêm túc trở về thành, nha dịch ai nấy cũng đen mặt, trong lòng tự nhiên càng thêm không yên, hai mặt nhìn nhau, ngay cả nói cũng không dám lớn tiếng.

Xảy ra chuyện này, Thẩm Thiên Lăng cũng không có quá nhiều tâm tình đi ăn thịt nướng, vì thế Tần Thiếu Vũ mua vài cái bánh bao chay ở bên đường, lại mua chút đậu hủ chiên làm điểm tâm, mang về Độ Kiếp tự.

“Các ngươi cuối cùng cũng trở lại.” Diệp Cẩn đang chờ trong viện, “Bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Trên núi hoang vu lại đột nhiên xuất hiện hai cổ thi thể không đầu, ta và Lăng nhi đúng lúc gặp được người báo án, liền cùng quan phủ đi một chuyến lên núi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hiện tại không có đầu mối gì, thi thể còn đang ở huyện nha.”

“Hoàng Thượng biết chuyện này sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Tất nhiên.” Diệp Cẩn gật đầu, “Ngự Lâm quân mỗi ngày đều ở trong thành tuần tra, bất cứ một chút gió thổi cỏ lay nào cũng sẽ trở về bẩm báo. Bất quá Sở Uyên còn chưa nhúng tay vào việc này, chỉ nói để quan phủ điều tra trước.”

“Có chút kỳ quái, hung thủ có tám chín phần không phải dân chúng bình thường.” Tần Thiếu Vũ nói, “Thủ pháp hung tàn, hơn nữa trong khoảng thời gian người phát hiện thi thể trở về thành báo quan, không biết là ai cư nhiên đem thi thể treo lên trên cây.”

Diệp Cẩn giật mình, “Còn có loại chuyện này?”

“Nếu ngươi muốn biết, có thể tự mình đến huyện nha xem thử, thi thể đã chuyển trở về.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta còn có việc, đến trù phòng trước.”

“Ngươi đến trù phòng làm cái gì?” Diệp Cẩn khó hiểu.

“Lăng nhi chưa ăn cơm.” Tần Thiếu Vũ mang theo Thẩm Thiên Lăng ra ngoài, “Ta nướng cho y vài cái bánh bao.”

“Tùy tiện ăn một chút là được.” Thẩm Thiên Lăng thành thành thật thật nói, “Ta cũng không còn khẩu vị.”

“Nguội hết rồi.” Tần Thiếu Vũ rất kiên trì. Trong tự gần đây đang ức khổ trai giới, chỉ ăn hai bữa sáng chiều. Buổi tối trừ bỏ bữa ăn của Sở Uyên, tất cả trù phòng đều không được nhóm lửa, cho nên cũng rất vắng vẻ. Tùy tiện tìm một cái bếp lò đốt lửa, Tần Thiếu Vũ đem bánh bao đặt trên vỉ nướng, rồi thả đậu hủ chiên vào trong nồi cách thủy hâm nóng.

Thẩm Thiên Lăng ngồi ở bên cạnh, còn đang suy nghĩ đến hai cỗ thi thể đột nhiên xuất hiện trên núi kia.

Tần Thiếu Vũ gõ đầu y, “Ta mấy khi nấu cơm, ngươi cư nhiên không nhìn?”

“Cái gì a.” Thẩm Thiên Lăng hoàn hồn, có chút dở khóc dở cười.

“Đã nói không cho ngươi nghĩ tới chuyện này rồi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Loại chuyện này mỗi ngày đều sẽ phát sinh, không đáng khổ sở.”

“Ta không phải khổ sở, người tự có số, chỉ hy vọng kiếp sau bọn họ sẽ đầu thai tốt.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ta chỉ đang nghĩ tới nguyên nhân mà thôi.”

“Cũng không phải bộ khoái.” Tần Thiếu Vũ đem thổi nguội bánh bao, “Được rồi, từ giờ trở đi chỉ có thể nghĩ tới ta.”

“Ngươi có cái gì đáng nghĩ chứ, hoàn toàn không có ưu điểm.” Thẩm Thiên Lăng phi thường không cho Tần thiếu hiệp mặt mũi, cầm bánh bao cắn một ngụm. Lớp da sau khi được nướng qua, có hương khí xốp giòn đặc thù, hơn nữa có cải trắng đậu hủ làm thành nhân, tuy rằng không có một chút thịt băm, nhưng lại ăn ra được hương vị rau dưa thuần túy.

“Ta biết nướng bánh bao.” Tần Thiếu Vũ cường điệu.

Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, “Được rồi, đây xem như ưu điểm.”

“Ta còn biết hâm nóng đậu hủ chiên.” Tần Thiếu Vũ đem cái đĩa đưa cho hắn.

Thẩm Thiên Lăng rất sảng khoái, “Đây xem như ưu điểm thứ hai.”

“Ta còn có võ công.” Tần Thiếu Vũ không ngừng cố gắng.

Thẩm Thiên Lăng nói, “Ân, cái thứ ba.”

“Ta còn biết ân ân ngươi.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa khuôn mặt y.

Thẩm tiểu thụ nghiêm túc nói, “Đây xem như khuyết điểm, vừa vặn triệt tiêu ba cái ưu điểm phía trước.”

Tần Thiếu Vũ bật cười, đứng dậy muốn làm cho y món canh rau.

Thẩm Thiên Lăng bưng bánh bao đứng ở bên người hắn, vừa tự mình ăn vừa đút cho hắn, hơn nữa cường liệt yêu cầu, “Ngươi đem mấy cái nhân rau cải này ăn hết đi, mau một chút.”

Tần Thiếu Vũ thực nghe lời, sau khi a ô một ngụm nuốt hết liền oán giận, “Cứng quá.”

“Cứng mới cho ngươi ăn.” Thẩm Thiên Lăng thực trắng trợn, tự mình ăn mấy cái có nhân đậu hủ còn lại.

“Tiểu trư.” Tần Thiếu Vũ bật cười, “Ngoan, qua bên kia lấy giúp ta chút muối, hũ này hết rồi.”

“Ân.” Thẩm Thiên Lăng buông bát, chạy đi lấy lọ muối, khi trở về lại vô tình nhìn thấy đống rơm rạ có chút bất thường, dùng chân đá đá, cư nhiên đá ra một đống xương gà, vì thế kinh ngạc một hồi, nói với Tần Thiếu Vũ , “Không phải là người của chúng ta không coi Phật tổ vào đâu mà sát sinh đó chứ?”

Tần Thiếu Vũ đi đến nhìn thoáng qua, nói, “Vừa rồi ở đây như thế nào?”

“Rơm rạ che ở phía trên.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Bất quá có một đầu nhỏ màu trắng loáng thoáng lộ ra, ta mới nhìn thấy.”

“Để trở về như nguyên dạng đi.” Tần Thiếu Vũ lấy lọ muối từ trong tay y, “Không phải người của chúng ta.”

“Vậy là người trong tự?” Sau khi Thẩm Thiên Lăng giấu kĩ xương gà, giật mình nhỏ giọng nói, “Hòa thượng ăn thịt?”

“Đã sớm nói ngôi miếu tự này không phải nơi thanh tĩnh mà, ăn thịt cũng không tính là đáng ngạc nhiên.” Tần Thiếu Vũ bưng canh rau ra, “Người tu hành vốn nên kham khổ, nhưng người trong tự này một người so với một người càng tai to mặt lớn hơn, nào có nửa phần bộ dáng cao tăng đắc đạo.”

“Cũng không sợ Phật tổ giáng tội.” Thẩm Thiên Lăng chậc chậc.

“Người một khi dính phải chữ ‘tham’, cái gì cũng sẽ làm.” Tần Thiếu Vũ bưng canh rau, để Thẩm Thiên Lăng cầm bánh bao, hai người cùng nhau đi trở về, “Không cần phải xen vào, lần này cho dù Phật tổ không giáng tội, Sở Uyên hẳn cũng sẽ không bỏ qua.”

Vừa dứt lời, ám vệ liền vội vàng chạy đến từ phía trước, “Cung chủ, Hoàng Thượng mời ngươi cùng công tử đến nghị sự.”

“Còn có ai?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Diệp cốc chủ và Thẩm minh chủ, Thất Tuyệt vương cũng mang theo Hoàng Đại Tiên đến đây.” Ám vệ nói, “Đều đang ở thư phòng.”

“Đi nói cho Sở Uyên, Lăng nhi thân thể không thoải mái.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chúng ta trễ một chút mới đến.”

Ám vệ lĩnh mệnh rời đi, Thẩm Thiên Lăng nói, “Không đi xem?”

“Muốn đi, bất quá phải ăn cơm trước.” Tần Thiếu Vũ mang y trở về phòng, “Buổi sáng ăn một chén cháo, nửa cái bánh bơ, mấy đũa rau xanh, giữa trưa cái gì cũng chưa ăn, giờ đã là buổi tối, đói nữa hôn mê thì biết làm sao.”

Thẩm Thiên Lăng chấn kinh, “Buổi sáng ta ăn cái gì, sao ngươi lại nhớ rõ ràng như vậy.”

“Đây tính là cái gì, ta còn nhớ rõ ba ngày trước ngươi đã ăn mì thịt bò, còn bỏ thêm bốn muỗng ớt cay.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Tất cả chuyện của ngươi ta đều biết rõ.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Loại tình thoại bình thường này thật khiến người ta khó chịu nổi.

“Khi vừa tới Truy Ảnh Cung, ăn thịt xào ớt xanh còn sợ cay.” Tần Thiếu Vũ giúp y múc canh, “Hiện tại thì tốt rồi, ba ngày không được ăn cay lại quấy nhiễu ta.”

“Ân.” Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm, “Cái này gọi là nồi nào úp vung nấy.”

Tần Thiếu Vũ bật cười, “Ngươi thật biết ẩn dụ.”

(Cái chỗ ẩn dụ thật ra là打比方 – đả bỉ phương, cũng là một loại biện pháp nghệ thuật giống như ẩn dụ, chỉ khác cách gọi thôi, nên ta để theo bên nước mình cho nó dễ hiểu ^^~)

“Ăn nhanh đi.” Thẩm Thiên Lăng đưa bánh bao cho hắn, “Sau đó chúng ta đến thư phòng xem thử, Sở Uyên rốt cuộc muốn làm cái gì!”

“Sau khi chuyện lần này kết thúc, chúng ta nhất định phải đến Hoàng cung tìm vài món bảo bối.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bằng không sẽ lỗ vốn.”

“Không sai.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Còn phải chọn thứ đặc biệt quý hiếm!” Thật không hổ là xuất thân từ Truy Ảnh Cung, phi thường hiểu được cái gì mới là tinh túy trong việc chiếm tiện nghi —— đó chính là không cầu lớn nhất, nhưng cầu quý nhất.

Quả thực không thể có mục tiêu hơn được nữa.

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện