Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 9: Có một lá thư tình!



Edit & Beta: Spum-chan

Hai người đi vào bụi cỏ lao, mới phát hiện con ngựa kia bị cột vào một tảng đá, khó trách nãy giờ nó vẫn bất động.

Tần Thiếu Vũ vung kiếm chém đứt dây thừng, Thẩm Thiên Lăng dùng tay sờ sờ lưng ngựa, “Gầy quá.”

“Hãn huyết bảo mã vốn là như thế.” Tần Thiếu Vũ nói, “Khác với Đạp Tuyết Bạch, nó càng xốc vác thì càng đáng giá.”

Chắc bởi vì đều là tuyệt thế lương câu, nên Hãn huyết bảo mã không có nhiều địch ý với Đạp Tuyết Bạch, thậm chí còn chủ động cọ cọ cổ nó.

“Ai lại để bão mã quý giá ở nơi hoang dã này chứ?” Thẩm Thiên Lăng vuốt lại bờm ngựa cho nó, “Nếu chúng ta không nhìn thấy, chẳng phải nó sẽ chết đói sao.”

“Bốn phía đều là cỏ dại, nguồn nước cũng sung túc, hẳn là không đến mức đói chết.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng có thể xác định vị chủ nhân kia không hề có ý bỏ rơi nó, cho nên chắc là có việc gì đó ngoài ý muốn, nên mới chậm trễ không trở lại.”

“Thật là đẹp quá đi.” Thẩm Thiên Lăng khen ngợi, “Giống như phủ hoàng kim toàn thân vậy.”

“Hãn huyết bảo mã là danh câu nhất nhì thiên hạ, Trung Nguyên rất hiếm thấy, người bình thường có táng gia bại sản cũng mua không nổi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đoán xem là ai nào?”

“Việc này làm sao mà đoán.” Thẩm Thiên Lăng đút Hãn huyết bảo mã ăn kẹo đậu phộng, “Không thì chúng ta mang nó về Truy Ảnh Cung trước đi, sau đó rải tin tức vào thành, đến lúc đó hẳn sẽ có người đến nhận.” Làm vậy cũng tốt hơn là bỏ mặc nó, buổi tối trong bụi cỏ lau vừa ẩm vừa lạnh, nói không chừng còn có thể bị người xấu khiên đi.

Tần Thiếu Vũ cười lắc đầu, “Sợ là chủ tử nó không dám tới.”

“Hả?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Danh câu Tây vực, lại không dám mang vào thành, ta chỉ có thể nghĩ đến một người thôi.” Tần Thiếu Vũ hỏi, “Có đoán được chưa?”

Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Ngươi là nói Hoàng Đại Tiên?”

“Đoán đúng rồi.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Cho nên chúng ta hôn một cái đi, chúc mừng chúng ta tâm linh tương thông.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Nằm mơ.

Tần Thiếu Vũ nâng cằm y lên, không nói gì mà cắn một cái, sau đó mới vừa lòng nói, “Đi, chúng ta về nhà.”

“Ngựa thì sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Mang theo.” Tần Thiếu Vũ nhét cương ngựa của Hãn huyết bảo mã vào tay y, “Đến lúc đó nếu Hoàng Đại Tiên tìm đến, vậy sẽ giảm bớt cho chúng ta một kẻ thích nhiều chuyện; nếu hắn không đến tìm, vậy thì xem như không công mà được một bảo mã, dù sao cũng không thiệt thòi gì.”

“Cũng đúng.” Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm, “Ta hy vọng hắn không đến tìm.”

“Học xấu.” Tần Thiếu Vũ quệt quệt mũi y, “Lúc trước ngươi chưa bao giờ muốn lấy đồ của người khác.”

Thẩm Thiên Lăng lưu loát nói, “Học theo ngươi a, cái này gọi là nồi nào úp vung nấy.”

Vừa nghe đã biết là trời sinh một đôi, rất rất rất xứng đôi.

Thẩm Thiên Lăng thêm một Tần Thiếu Vũ, vốn đã rất đủ để tạo thành hiệu quả oanh động, huống chi lần này còn có thêm một Hãn huyết bảo mã, sau khi dân chúng trong thành nhìn thấy thì ai nấy đều hút khí lạnh, sao lại có loài ngựa có màu vàng kim óng ánh này a, thật là chói mắt.

“Đây là vật cưỡi của Thẩm công tử?” Có người lớn gan hỏi.

“Không phải.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Chúng ta nhặt được ở ngoại thành.”

Dân chúng nghe vậy nhất thời nước mắt lưng tròng, cảm khái Thẩm công tử thật sự là quá khiêm tốn, rõ ràng là do Thượng đế ngự tứ thần mã, lại nói là nhặt được ở ngoại ô, y tưởng rằng mọi người sẽ tin tưởng sao, thật là quá đơn thuần a, đúng là một đóa hoa trắng nhỏ bé trong thâm sơn u cốc.

“Thật là nhặt được mà.” Thẩm Thiên Lăng tiếp tục nói, “Nếu mọi người biết chủ nhân nó là ai, hãy bảo hắn đến Truy Ảnh Cung mà tìm.”

Nói dối xong thì bị chột dạ cho nên lại nhấn mạnh thêm lần nữa, thật là khiến lòng người rung động, vì thế mọi người vừa gật đầu có lệ nói được rồi được rồi, vừa điên cuồng tưởng tượng xem sau khi hai người trở về, Thẩm công tử có thể bởi vì quá căng thẳng, cho nên anh anh anh nhào vào trong lòng Tần cung chủ hay không —— loại hình ảnh này thật là vô cùng xúc động a.

Bị nhiều người vây xem như vậy, Hãn huyết bảo mã thoáng khó chịu, vì thế phát ra tiếng phì phì trong mũi, làm tốt những chuẩn bị cần thiết để xông lên.

Đám người nhất thời soạt một tiếng tán đi bốn phía, mẹ ơi con phải về thay đổi tình tiết. (Rồi, đi viết truyện mới =]]~)

Không biết là Kỳ Lân hay là Hoàng kim mãng ta. (mãng: rắn lớn)

“Không được.” Thẩm Thiên Lăng kéo cương ngựa của nó, “Sẽ đụng vào người khác.”

Hãn huyết bảo mã không kiên nhẫn, vẫy đầu muốn tránh thoát.

Sau đó chỉ thấy Đạp Tuyết Bạch nâng chân lên, đạp một cái lên mông nó.

Thẩm Thiên Lăng: …

Hãn huyết bảo mã: …

Đạp Tuyết Bạch cắn dây cương cúa nó, đi ở phía trước mà kéo nó theo sàn sạt, ngẩng đầu ưỡn ngực, uy phong lẫm lẫm, vô cùng có chức trách.

Thẩm Thiên Lăng vốn còn đang khẩn trương, sợ rằng không biến hai con ngựa có đá nhau hay không, sau lại thấy Hãn huyết bảo mã chỉ lười biếng ngáp một cái, rồi tiếp tục lảo đảo đi ở phía sau, trông rất ngoan ngoãn, vì thế mới nhẹ nhàng thở ra, “Còn tưởng rằng là Thất liệt mã (loại ngựa hung hãn, mạnh mẽ).”

“Vốn là vậy, nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đạp Tuyết Bạch là chủng loại Thượng cổ chiến mã, không chỉ tốc độ như sét đánh sấm chớp, còn hung hãn đến độ cả cọp cũng dám cắn, không mấy kỳ thất mã dám chọc đến nó đâu.”

“Hung hãn vậy sao?” Thẩm Thiên Lăng có hơi giật mình, “Ta thấy nó bình thường luôn rất nghe lời mà.”

“Đối với ngươi, nó tất nhiên sẽ không hung hãn.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Một cái đá cho Hãn huyết bảo mã vừa rồi cũng rất nhẹ nhàng, không phải đá thật đâu, nó tự có chừng mực của mình.”

Quả nhiên đi một hồi, chỉ thấy lâu lâu hai con ngựa lại dựa sát vào nhau mà cọ cổ, rất thân thiết.

Đội quân Truy Ảnh Cung ở tiền tiêu xa xa nhìn thấy hai người đi vào cửa núi, tập thể đều bị kinh ngạc hồi lâu, “Thẩm công tử đang cưỡi thứ gì vậy?”

“Ánh vàng chói lóa, chẳng lẽ là Kỳ Lân?” Trong đó có một người đoán.

“Oa!” Mọi người ai nấy tỏ vẻ cực kỳ hâm mộ, đã nói phu nhân nhà ta không phải người phàm mà, không chỉ có cái đuôi nhỏ tròn tròn đáng yêu, còn có Kỳ Lân làm vật cưỡi! Không biết đợi lát nữa có thể đến gần xem Thần thú này một chút hay không a, thật là vô cùng muốn sờ thử, đương nhiên nếu có thể ôm một cái thì càng tốt, thậm chí còn muốn cưỡi thử một chút, mọi người kích động chà chà tay! Mà chính lúc mọi người đang mồm năm miệng mườinghị luận sôi nổi, người quét rác bên cạnh đột nhiên nói câu kinh thế hãi tục, “Tiếp theo chắc không phải là Thẩm công tử phải trở về Thần giới chứ?”

Giữa trời quang đãng lại như có một đạo sấm sét đánh xuống, lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều rung động!

Rất! Ngược! Biết! Không!

Vì thế đợi Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng nói nói cười cười đến gần, trong Truy Ảnh Cung đã bắt đầu hừng hực khí thế mà đồn thổi, bắt đầu từ loại phiên bản phổ thông là “Thượng đế phái Kỳ Lân hạ phàm, muốn mang Thẩm công tử trở về thần giới”, phát triển thành loại phiên bản quen thuộc là “Kỳ Lân kia tàn nhẫn vô tình a, Cung chủ nhà ta cùng phu nhân tình chắc như vàng, sao ngươi có thể nỡ lòng chia rẽ người hữu tình thế kia”, rồi lại phát triển thành phiên bản huyền huyễn “Cung chủ vì bảo hộ phu nhân không bị Kỳ Lân mang đi, chém giết đến bản thân bị trọng thương, máu tươi đã nhiễm hồng khắp đỉnh núi, như nở thành một đóa Bỉ Ngạn hoa cực lớn”, cùng với loại phiên bản…sơn đại vương háo sắc là “Kỳ Lân tinh muốn cướp phu nhân mang về thành thân”.

“Cung chủ!” Một đám ám vệ hấp tấp lao tới.

“Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thiên Lăng xoay người xuống ngựa.

Ám vệ: …

“Mất hồn rồi sao?” Thẩm Thiên Lăng lắc lắc tay trước mặt bọn họ.

“Hãn huyết bảo mã?” Ám vệ hút khí lạnh.

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng dương dương tự đắc, “Chúng ta nhặt được.”

“Thật sự là Hãn huyết bảo mã đó nha!” Ám vệ cũng cực kỳ vui vẻ, “Trước kia thường xuyên nghe nói nhưng chưa từng nhìn thấy.”

“Mang về chuồng trước đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chăm sóc cho tốt vào, tiện thể xách mấy con cá xuống nhà bếp đi.”

“Vâng!” Ám vệ hưng phấn vui vẻ, nắm hai con ngựa trở về.

“Chờ một chút.” Thẩm Thiên Lăng gọi bọn họ lại, hiếu kỳ nói, “Vừa rồi các ngươi hô to chạy đến, là xảy ra chuyện gì?”

“À, phiên bản thứ tư.” Trong đó một ám vệ lưu loát nói, “Chúng ta nghe nói Thượng đế phái Kỳ Lân xuống định mang phu nhân về Thiên Đình… ưm.” Nói được một nửa đã bị bịt miệng, thật là khó chịu mà, hắn cảm thấy lại bị kỳ thị rồi.

Ám vệ còn lại tập thể nhe răng cười, sau đó ăn ý nâng hắn lên, khiêng chạy về sau núi, tốc độ nhanh đến chóng mặt.

Thẩm Thiên Lăng: …

Đã nói khi chọn thủ hạ đừng chỉ nhìn mặt thôi a.

“Đừng quan tâm bọn họ.” Tần Thiếu Vũ kéo tay y trở về, “Mệt mỏi một ngày rồi, về nghỉ ngơi một chút trước đi, ta nướng cá cho ngươi ăn.”

“Nếu con ngựa kia thật sự là của Hoàng Đại Tiên, ngươi đoán hắn có đến hay không?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Nếu chưa làm chuyện đuối lý gì, thì tám phần là sẽ đến.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng nếu đã làm chuyện đuối lý, thì hắn nhất định sẽ không có can đảm chủ động hiện thân, kỳ thật như vậy cũng tốt, ít nhất cho chúng ta có một cơ hội để nghiệm chứng.”

“Ta cảm thấy bắt đầu từ ngày gặp Thiết Đầu Lão Tam, thì lập tức xuất hiện rất nhiều chuyện.” Thẩm Thiên Lăng thở dài, “Một chút đầu mối cũng không có.”

“Kỳ thật cũng không rối lắm đâu.” Tần Thiếu Vũ nói, “Tổng cộng có hai kiện chuyện, một là Hoàng Đại Tiên trộm quốc bảo của Thất Tuyệt quốc, cho nên Thiết Đầu Lão Tam đến tìm hắn, hơn nữa hình như có người âm thầm cố ý muốn khiến Truy Ảnh Cung phải nhúng tay vào; hai là có người chuẩn bị kế hoạch tỉ mỉ gây ra vụ án thuyền hoa bị nổ, nguyên nhân là muốn làm cho một người nào đó trên thuyền vĩnh viễn phải câm miệng, mà đầu bếp Vương Chùy rất có khả năng là đồng đảng của hắn; hai chuyện này có thể dính líu tới nhau, mà cũng có thể không, nhưng cũng không hẳn là không có đầu mối, một ngày nào đó sẽ tra ra manh mối thôi.”

“Nói cũng đúng.” Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn, “Không chuyện gì có thể giấu diếm mãi mãi, giống như đại ca từng nói vậy, trên đời này nhất định không có đạo lý người tốt uổng mạng, người xấu tiêu dao.”

“Quan phủ tra, ám vệ cũng tra, hẳn là sẽ không lâu lắm.” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mặt y, “Được, bắt đầu từ giờ không nói chuyện công sự, nói chuyện khác.”

“Ví dụ?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần cung chủ nói, “Ví như muốn ăn cá nướng với muối tiêu hay tương cay, ví như chiều nay ai tắm cho con, lại ví như khi chúng ta tề chanh —— “

“Đột nhiên ta có hơi nhức đầu.” Thẩm tiểu thụ nghiêm túc cắt ngang.

“Phải không?” Tần Thiếu Vũ lộ ra biểu tình “Ai nha tiếc quá hà”, “Đêm nay có cá nướng.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Đê tiện.

“Hửm?” Tần Thiếu Vũ nhướn mày nhìn y.

Thẩm Thiên Lăng quyết đoán nói, “Ta ăn xong rồi tiếp tục nhức đầu.” Đúng là không bao giờ chịu thiệt, quả nhiên xuất thân từ Truy Ảnh Cung.

Tần Thiếu Vũ bật cười, cúi đầu hôn y một cái thật mạnh, “Heo con.”

“Cung chủ.” Ám vệ vội vã từ bên kia chạy tới, “Khi các huynh đệ dẫn Hãn huyết bảo mã ra sau núi, vô tình để Thiết Đầu Lão Tam thấy, hắn đầu tiên là rống lên hai tiếng, mọi người không nghe rõ nên cũng không chú ý, ai ngờ sau đó hắn lại hét to rồi nhảy xuống núi, làm mình té đến hôn mê.”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Tìm đại phu chẩn mạch cho hắn đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Tỉnh lại rồi hỏi.”

“Còn có một việc.” Ám vệ dè dặt nói, “Mới vừa rồi, có người dùng phi đao phóng vào trước cửa núi, trên đó có đính một lá thư.”

Tần Thiếu Vũ nhíu mày, “Lại là chiến thư?”

“Không phải.” Ám vệ lắc đầu, “Là một lá thư tình gửi cho Thẩm công tử.”

“A? !” Thẩm Thiên Lăng giống như bị sét đánh trúng.

Cái! Gì! Gọi! Là! Một! Lá! Thư! Tình!

Tần Thiếu Vũ nghiến răng nghiến lợi, “Muốn chết.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Thiếu hiệp ngươi bình tĩnh chút đi, cái vẻ mặt muốn ăn thịt người này là định gây chuyện gì đây.

Ta cũng đâu muốn vô cớ bị chĩa mũi dùi a.

Thật là vô tội quá đi mà.

Hết

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện