Khẩu Thị Tâm Phi

Chương 9: C9: Chương 9



Lăng Phi ngẩn ngơ, đầu tiên là một trận kinh ngạc, sau đó khóe môi gợi nhẹ kéo lên, kìm lòng không được mà thấp cười ra tiếng.

Ai nha, tiểu xà trước mặt này đều đã trăm ngàn niên niên kỉ kỉ, sao lại đáng yêu thế này?

Hại gã trong lòng ngứa ngáy lợi hại, chỉ là suy nghĩ một chút liền cảm giác yêu mến (moe), không thể không lấy tay che mặt, không cẩn thận liên thanh hô to thì toi luôn. Lúc này nếu quá mức xúc động, chỉ sợ sẽ dọa người trong lòng chạy mất.

Thấy thế, Luyện Thiên Sương sắc mặt nhất thời trở nên càng thêm khó coi, hung tợn hỏi: "Thế nào? Ngươi không muốn?"

"Đương nhiên không phải, ta làm sao dám cùng Luyện đại thiếu gia đối nghịch?" Dừng một chút, thanh âm ẩn hàm sau miệng, như có như không than nhẹ, "Ta đúng là cầu còn không được mà."

Luyện Thiên Sương tự nhiên không nghe thấy, lạnh lùng hứ vài tiếng, đi nhanh về phía trước.

Lăng Phi mâu trung liền nổi lên nồng đậm tiếu ý, cúi đầu hướng Lăng tiểu quai làm cái mặt quỷ, lẩm bẩm: "May mắn, còn không có ngốc đến bất trị."

Vừa nói, một bên vội vàng đuổi theo cước bộ Luyện Thiên Sương.

Chưa hết một ngày tới rồi thành Tô Châu.

Luyện Thiên Sương một lòng muốn làm cho Lăng Phi đổi lại tướng mạo, cho nên cũng liền quên mất bắt hắn mặc nữ trang, hai người ôm tiểu oa nhi đi trên đường, quả nhiên hấp dẫn đến không ít ánh mắt. Hơn nữa Luyện Thiên Sương dung nhan xuất chúng, đi đến đâu đều có tầm mắt đi theo hắn, làm hắn trừng mắt dựng thẳng, đáy mắt lộ ra sát ý lạnh thấu xương.

Lăng Phi rất sợ hắn rút kiếm chém người, chỉ có thể cố gắng ở bên cạnh cười làm lành, một người phải dỗ một lớn một nhỏ hai cái phiền toái, thật sự thật sự vất vả.

Cố tình Lăng tiểu quai lại cắn cắn ngón tay "nha nha" mà cười, vô tâm vô phế(không tim, không phổi) tới cực điểm.

Thật vất vả tìm được một cái khách đ.iếm, Lăng Phi vội vàng lôi kéo Luyện Thiên Sương đi vào trọ, chuẩn bị hảo hết thảy, sau càng là như thế này như thế nọ lải nhải không ngừng.

"Lên lầu rẽ trái chính là phòng, ngươi không có việc gì đừng đi ra ngoài loạn dạo."

"Hảo hảo chăm sóc tiểu quai, ngàn vạn lần đừng lấy kiếm chém nó."


"Còn có, nếu đói bụng liền......"

"Ồn muốn chết, ngươi là làm lão mụ tử (mẹ già) sao?" Luyện Thiên Sương không kiên nhẫn trừng mắt nhìn, nhấc chân liền đá, "Còn không mau đi đổi túi da khác mau."

"Vâng, đại thiếu gia."

"Nhớ rõ, nhất định phải......"

"Càng xấu càng tốt?" Lăng Phi cười nói ra mấy lời này, mặt mày vui vẻ, đem Lăng tiểu quai nhét vào trong ngực Luyện Thiên Sương, "Ta nhất định làm theo."

Luyện Thiên Sương thấy hắn miệng cười xán lạn, trong lòng bỗng dưng rung động cả lên, bất giác nhíu nhíu chân mày, mắng một tiếng "Mạc danh kỳ diệu(kì lạ)", ôm Lăng tiểu quai lên lầu.

Đáng tiếc một đường chạy trốn trối chết này, Lăng tiểu quai thủy chung không cùng Luyện Thiên Sương thân cận, lúc này vừa đến trong lòng hắn, vẻ tươi cười liền lập tức suy sụp, cái miệng nhỏ nhắn mếu mếu, vừa khóc liền vang rung trời.

Luyện Thiên Sương thật sự phiền lòng, hổn hển vọt vào khách phòng, hoàn toàn không để ý tới lời Lăng Phi phân phó, trực tiếp đem Lăng tiểu quai ném lên giường, rút kiếm quát: "Câm miệng!"

Hắn trừng trừng hai mắt, bao nhiêu người sợ tới mức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Hắn huy kiếm vung tay lên, bao nhiêu yêu quái chạy trối chết.

Nhưng tiểu oa nhi còn quấn tã này cũng làm như không thấy, chỉ lo hết sức chuyên chú mà oe oe khóc lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trướng lên đỏ bừng, nước mắt nước mũi dính thành một đống, càng nhìn càng đáng thương.

Xì, rốt cuộc có cái gì mà khóc?

Luyện Thiên Sương tới tới lui lui đi lại trong phòng, căn bản không dám tiến lên đụng chạm cái thứ tròn tròn mềm mại kia, đành phải làm một cái bộ dáng uy hiếp.

"Tiểu quỷ thối, ngươi nếu lại khóc tiếp nữa, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình(không niệm tình mà hành động)!"

"Ô oe --"


"Ê, tin hay không ta thật sự rút kiếm chém ngươi?"

"Oe oe --"

"Thật sự thật sự không khách khí !"

"Ô ô --"

"Đáng giận......"

Giằng co một trận, Luyện Thiên Sương rốt cục thua vì tiếng khóc lớn đinh tai nhức óc kia, tùy tay ném thanh kiếm, thản nhiên hào quang trên người nổi lên, trong nháy mắt huyễn hóa ra thân rắn thật lớn.

Nguyên hình của hắn thật sự rất đáng sợ, hai tròng mắt đỏ như lửa đỏ, đuôi rắn thật dài lượn lượn vòng, hé miệng như bồn máu lớn, răng nọc lại nhỏ lại nhọn, bộ dáng thập phần làm cho người ta sợ hãi.

Lăng tiểu quai đang khóc chỉ nhìn liếc mắt một cái, liền lập tức im re.

He he, lần này biết sợ rồi sao?
1

Luyện Thiên Sương đắc ý dào dạt lắc lắc cái đuôi, tính toán hù dọa hù dọa tiểu oa nhi tiếp, nào biết đuôi rắn mới vừa quấn lấy thắt lưng nó, tiểu gia hỏa kia liền vỗ tay nở nụ cười, miệng "A a" gọi bậy, biểu tình đúng là vô cùng hưng phấn.

Í? Có lầm không?

Luyện Thiên Sương không tin tà tà mở lớn miệng, làm bộ muốn cắn, nhưng Lăng tiểu quai không những không sợ, ngược lại vươn tay với lấy lưỡi xà đang xì xì.

Muốn chết à!


Luyện Thiên Sương phát sợ không nhẹ, vội không ngừng lắc đầu, đuôi rắn thật mạnh vung lên.

Lăng tiểu quai liền bị cuốn lên cao cao, lại bay nhanh mà té xuống tiếp nữa, toàn bộ quá trình vừa mạo hiểm vừa k.ích thích, nó mừng rỡ mặt mày hớn hở, đã sớm quên khóc.

...... Thì ra còn có thể dỗ đứa nhỏ như vậy.

Luyện Thiên Sương bừng tỉnh đại ngộ, tuy rằng buồn bực Lăng tiểu quai tuyệt nhiên không sợ hãi, nhưng cười so với khóc vẫn tốt hơn, ít nhất cái lỗ tai không cần phải chịu tra tấn nữa. Vì thế hắn thực sự bồi đứa nhỏ vui đùa hẳn lên, thân rắn thật dài ở trong phòng nhiễu lai nhiễu khứ(vòng qua lượn lại), kéo Lăng tiểu quai chạy xung quanh.

"Nha nha ~"

"Xì xì."

Một người một xà rốt cục chung sống hoà bình.

Cho nên lúc Lăng Phi đẩy cửa vào, liền thấy một cảnh tượng quỷ dị như thế này -- trong phòng cái bàn thất đảo bát nghiêng, rõ ràng lưu lại dấu vết vật lớn nghiền qua, Luyện Thiên Sương chán đến chết tựa bên giường, thân trên đã khôi phục hình người, hạ thân đuôi rắn đang chặt chẽ quấn lấy Lăng tiểu quai, lấy cái đuôi tiêm nhi(nhỏ gầy) chơi đùa với nó.

Lăng Phi nhìn thấy thú vị, đơn giản ở cạnh cửa đứng nghiêm, cười dài xem náo nhiệt, đồng thời dài giọng gọi: "Luyện tiểu xà --"

"Đã trở lại?" Luyện Thiên Sương giương mắt đảo qua, nhìn Lăng Phi quả nhiên đổi qua một cái gương mặt, tướng mạo rất bình thường, áo dài trên người cũng không chói mắt, tươi cười tao nhã, thấy thế nào đều là cái tên thư sinh tay trói gà không chặt. Tuy rằng không tính là xấu, nhưng thật sự bình thường đến cực điểm, ném vào trong một đám người tuyệt đối không tìm được.

"Thế nào?" Lăng Phi xoay xoay vài vòng tại chỗ, cố ý khoe khoang một trận, cười hỏi, "Cái này vừa lòng chứ?"

Luyện Thiên Sương hứ hứ hai tiếng, đem hắn từ đầu đến chân đánh giá một lần, xác định dung mạo này sẽ không bị trêu hoa ghẹo nguyệt, mới miễn cưỡng đáp: "Coi như thuận mắt."
1

Lăng Phi khẽ cười, bước đi đến bên giường ngồi xuống, hỏi: "Tiểu quai không có hồ nháo (quấy khóc) đi?"

"Đương nhiên." Luyện Thiên Sương nâng nâng cằm, ngạo nghễ nói, "Nó dám không nghe lời ta?"

Vừa mới nói xong, Lăng tiểu quai đã xoay tròn chuyển động con ngươi, ôm cái đuôi Luyện Thiên Sương, há mồm cắn.

"Xú tiểu quỷ, ngươi dám?" Luyện Thiên Sương sắc mặt đại biến, vội vàng đưa tay đoạt lại cái đuôi, nào biết Lăng tiểu quai ngoạm cái khoảng không, nhưng lại thuận thế cắn ngón tay hắn, nhếch môi hắc hắc cười không ngừng, ánh mắt đen bóng chớp chớp, thập phần chọc người yêu mến.

Xúc cảm ấm áp theo đầu ngón tay truyền đến.


Luyện Thiên Sương trong lòng vừa động, đầy ngập lửa giận nhất thời tiêu tán vô tung, trừng mắt nhìn Lăng tiểu quai một lát sau, kinh ngạc nói: "Nó cười với ta."
1

"Đúng nha, chỉ cần ngươi thiệt tình đối đãi tốt với nó, nó tự nhiên cũng sẽ thích ngươi." Lăng Phi vừa nói, một bên nâng ngón tay chọt hai má tiểu oa nhi.

Luyện Thiên Sương nhất thời có chút mờ mịt, thật cẩn thận đem Lăng tiểu quai ôm vào trong lòng, học bộ dáng Lăng Phi đùa hắn.

Kia hai má trắng nõn mềm mềm, xúc cảm vô cùng tốt.

Lăng tiểu quai tiếp tục cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ, càng nhìn càng đáng yêu.

Luyện Thiên Sương không khỏi cười rộ lên theo, trong lòng ấm áp dạt dào, một trận lại một trận gợn sóng. Sau đó liền phát giác trên ngực cũng ấm dạt dào, thấm ướt một mảnh.
8

Bên cạnh Lăng Phi hít một hơi, hỏi: "Ngươi có ngửi thấy mùi gì đó không?"

Luyện Thiên Sương tươi cười cứng ngắc ở trên mặt, cúi đầu nhìn nhìn chính mình xiêm y bị làm ướt, nghiến răng nghiến lợi: "Ta muốn giết tiểu quỷ này!"

"Ách, không xong, ta quên nhắc nhở ngươi đổi tã cho nó......"

"Loạt xoẹt." Tiếng rút kiếm.

"Luyện tiểu xà, ngươi bình tĩnh một chút!"

"Leng keng." Tiếng huy kiếm.

"Luyện thiếu gia, ngàn vạn lần đừng chém!"

"Rầm!" Chém tới thứ nào đó.
1

"Luyện đại hiệp, ngươi chém sai chỗ, đó là cánh tay của ta......"
2



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện