Khế Tử
Quyển 2 - Chương 69: Sương hàng*
*Nghĩa là Tiết sương giáng, là một trong 24 tiết khí của của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 23 hay 24 tháng 10 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 210°. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Sương mù xuất hiện.
Lăng Tiêu nghe đến đó biểu tình cũng nghiêm túc hẳn, “Đặc huấn gì?”
Phục Nghiêu lấy ra một mảnh hồn tinh ném cho Doanh Phong, "Đây là cấp ba, thử xem."
Doanh Phong đem tinh thần lực rót vào, nhưng hồn tinh không có nửa điểm phản ứng.
“Có giới hạn giá trị tình cảm?” Đây là điều Doanh Phong có thể nghĩ đến.
"Không, là độ tin cậy.”
“Cùng giá trị tình cảm có gì khác nhau?"
“Giá trị tình cảm chỉ giới hạn giữa khế chủ và khế tử, còn độ tin cậy có thể dùng với luận kẻ nào, chỉ cần có người độ tin cậy với cậu đạt trăm phần trăm, thì cậu có thể dùng Ngũ cảm cộng hưởng hồn tinh với người đó.”
“Ngũ cảm cộng hưởng?”
“Cậu có thể nhìn thấy những gì người đó thấy, nghe những gì người đó nghe, cảm nhận được cái người đó cảm nhận, cũng có thể đem tất cả giác quan cậu tiếp nhận truyền ngược lại cho người kia, ở trên chiến trường, đây là một loại thủ đoạn khai thông tin tức phi thường tiện lợi, nhất là dưới tình huống đối phương không thể mô tả hết.”
“Em cũng có thể dùng chứ?” Lăng Tiêu hỏi.
"Thật đáng tiếc, hồn tinh này là khế chủ độc quyền, sau này cậu cũng sẽ gặp hồn tinh chỉ có khế tử mới có thể sử dụng.”
“Vậy độ tin cậy phải làm sao mới có thể đạt tới trăm phần trăm?" Doanh Phong lại hỏi.
"Rất đơn giản, chỉ cần đối phương nguyện lấy sinh mệnh giao phó cho cậu."
Doanh Phong nhíu mày, "Vậy mà là đơn giản?”
"Đối với một số người thì rất khó, nhưng đối với một tướng lĩnh ưu tú, mị lực nhân cách đôi khi thậm chí phải vượt trội hơn năng lực cá nhân. Thuộc hạ của tôi đối với tôi đều là trăm phần trăm tin cậy, nếu cậu cũng muốn làm được như tôi,” hắn chuyển hướng Lăng Tiêu, "Liền bắt đầu từ người thân mật nhất bên cạnh cậu.”
Niếp Vân lúc này mới hiểu được dụng ý của Phục Nghiêu, anh ấy không phải lấy mục tiêu của một sinh viên bình thường mà yêu cầu Doanh Phong, anh ấy ngay từ đầu đã bồi dưỡng cậu ấy theo tiêu chuẩn tướng lĩnh.
Doanh Phong thẳng người, “Làm như thế nào?"
***
Trước mặt Lăng Tiêu bọn họ chính là một không gian trống rỗng, nhưng Lăng Tiêu nhận ra nơi này cấu tạo giống với trường thi hôm họ thi tuyển sinh vòng đầu, nói cách khác bên trong có thể mô phỏng theo các loại địa mạo.
Phục Nghiêu ném cho hai người bọn họ mỗi người một bộ tai nghe, đối Lăng Tiêu nói, "Cậu chỉ cần nhớ kỹ một điểm, vô luận tình huống gì, phải vô điều kiện tin tưởng người chỉ huy của cậu, dù mệnh lệnh của hắn sẽ làm cậu lâm vào nguy hiểm. Phải dùng sinh mệnh mà tín nhiệm hắn, hiểu không?"
“Rõ, trưởng quan!"
Phục Nghiêu trên bảng thao tác gọi ra địa hình huấn luyện, "Vào đi."
Lăng Tiêu đi vào bên trong, Doanh Phong thì lưu lại bên ngoài.
"Không có gì để nói, cậu cứ chỉ huy cậu ấy đi tới là được."
Doanh Phong đưa mắt nhìn, Lăng Tiêu đang đứng ở lối vào, trước mặt cậu, là một con đường thẳng.
"Đi tới."
Lăng Tiêu theo con đường dưới chân tiến thẳng về trước, mãi đến khi Doanh Phong ra chỉ thị thứ hai.
"Rẽ trái."
Cậu dừng lại, ở trước mặt cậu là đường cụt rồi, có một lối rẽ phải, bên trái là hư không.
“Anh xác định là trái?”
“Phải.”
“Anh chắc không phải đứng đối diện tôi, sau đó đem phải nói thành trái đi?”
“Anh nói là bên trái của em.”
Lăng Tiêu cau mày nhìn nhìn bên trái, " Bên trái của tôi không có đường."
“Bên phải của em trống không, nếu em rẽ phải, liền ngã xuống."
Lăng Tiêu nghĩ trước nghĩ sau, thật cẩn thận thử một bước về bên trái, cư nhiên thật sự giẫm lên được.
Thì ra tình huống thực tế không giống cậu nhìn thấy, Doanh Phong nhìn mới là chân thật.
Nhưng nói là nói vậy, dù ai đi trên con đường mình hoàn toàn nhìn không tới, đều cũng cảm thấy nỗi sợ hãi vô danh.
"Tiếp tục rẽ phải."
Lăng Tiêu cước bộ đình trệ, lại giống vừa rồi chậm rãi thử qua, xác nhận bên phải có đường, mới một chân bước vào trong không khí.
Phục Nghiêu lắc đầu, "Quá chậm, nếu có địch nhân đang truy kích cậu, cậu đã sớm không biết chết bao nhiêu lần rồi.”
Lăng Tiêu mơ hồ nghe được trong tai nghe truyền đến thanh âm của Phục Nghiêu, lại nghe không rõ ràng, "Trưởng quan nói cái gì?"
"Nói em đi quá chậm, tăng tốc.”
Lăng Tiêu hạ quyết tâm, nếu Phục Nghiêu cũng nói phải tin tưởng Doanh Phong, thì dù thế nào cũng nên tin tưởng một hồi, với lại trong sân huấn luyện mô phỏng có ngã cũng không chết được.
Cậu tiến bước nhanh hơn, thanh âm Doanh Phong thỉnh thoảng từ trong tai nghe truyền đến.
"Trước hướng qua trái sau đó lại hướng qua phải.”
“Tiến ba bước rồi nhảy.”
“Hướng mười giờ có chướng ngại, ước chừng cao một thước xa hai thước, nhảy qua.”
Lăng Tiêu càng chạy càng cật lực, rất nhiều cự ly chỉ là suy đoán, vô luận nhảy xa quá hay gần quá đều té, cơ hồ chính là kẻ mù đi đánh bạc.
“Giờ nhảy lên, phía trên em có một bức tường, bay qua nó.”
Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn, tường thì có tường, nhưng là một tường lửa.
“Anh xác định tường này có thể bay qua?”
“Anh xác định."
“Nếu tôi không nhảy mà cứ đi thẳng thì sao?”
"Trước mặt em là một tường lửa.”
Lăng Tiêu:...
Cậu thôi miên chính mình, đây là một bức tường đá là một bức tường đá, nhảy lên bám vào khe, cảm giác đau đớn nóng rát lập tức từ lòng bàn tay truyền đến.
Phục Nghiêu mở miệng giải thích, "Người chỉ cần thấy lửa, dù có biết rõ là giả, tiềm thức vẫn sẽ mang đến cảm nhận đau đớn, trong hoàn cảnh khác cũng như thế. Phải tin tưởng cảm thụ chủ quan của mình, là một cá thể nằm bên ngoài bản thân, đây là một lựa chọn vô cùng khó khăn."
Lăng Tiêu cắn chặt răng chống đỡ, càng không ngừng tự nói với mình đây chỉ là ảo giác, nhảy hai ba cái mà qua, khi rơi xuống đất cảm giác tay mình đã bị đốt trụi, mũi cậu thậm chí có thể ngửi được mùi khét.
Đương nhiên, này vẫn chưa xong.
"Gục xuống, nằm rạp trườn tới.”
Trên khoảnh đất trước mặt Lăng Tiêu phủ kín đao nhọn, nằm rạp trườn qua tuyệt đối sẽ thủng bụng đứt ruột, nhưng cậu biết nếu không nghe theo, đỉnh đầu chờ đợi cậu nhất định là mũi nhọn vô hình, huấn luyện hỏng bét như thế, vì cái gì lão ta muốn cậu phải chấp hành.
Lăng Tiêu bất chấp khó khăn bò qua đoạn đường đầy lưỡi dao sắc bén, lúc này cậu thẳng thắn không thèm mở mắt, cũng giống như lần khiêu chiến nội quy trường học đó, vô luận Doanh Phong nói cái gì, đều nhắm mắt lại chấp hành, tốc độ so với lúc trước đề cao hơn nhiều, Phục Nghiêu ở bên ngoài vừa lòng gật gật đầu.
"Chạy mau!" Doanh Phong đột nhiên tăng lớn âm lượng, Lăng Tiêu giật mình, theo phản xạ liền mở mắt.
"Chạy!"
Lăng Tiêu nhanh chân bỏ chạy, dù có thấy cũng không rảnh mà thí nghiệm tính chân thực của mệnh lệnh, Doanh Phong muốn cậu rẽ liền rẽ, muốn cậu nhảy liền nhảy, cứ như vậy cũng không quay đầu lại chạy miết, cho đến khi chạy tới bên vách núi.
"Nhảy xuống!" Mệnh lệnh của Doanh Phong quyết đoán truyền đến.
Lăng Tiêu vừa cúi đầu nhìn liền muốn hôn mê, lại là nham thạch nóng chảy chết tiệt! Lần trước ở tiệm trò chơi tránh được một kiếp, hôm nay lại muốn cậu chủ động nhảy xuống, xem ra cậu nhất định rất có duyên với nham thạch nóng chảy.
Lăng Tiêu quay đầu lại, phía sau không có cái gì, nhưng giọng điệu Doanh Phong có vẻ cấp bách, "Nhanh lên!"
—— Vô luận tình huống gì, phải vô điều kiện tin tưởng hắn.
Mệnh lệnh Phục Nghiêu hiện ra trong đầu, Lăng Tiêu nghĩ thầm thôi được, bỏng chết thì bỏng chết, mắt cậu khẽ nhắm, thả người nhảy vào nham thạch nóng chảy cuồn cuộn.
Rào ——
Thanh âm bọt nước bị bắn văng khắp nơi, Lăng Tiêu thật cẩn thận mở mắt, phát hiện mình đã rời khỏi cái chỗ như địa ngục kia, chung quanh là nước hồ mát rượi, nơi đây non xanh nước biếc rất tú lệ.
Cậu ngẩng đầu, bên vách núi cao cao, một con mãnh thú Hoàng kim sư (sư tử vàng) cấp song S đang nôn nóng quanh quẩn tại chỗ, vì con mồi thiếu chút nữa tới tay bỗng đào thoát cảm thấy buồn bực.
“Cậu biểu hiện rất không tồi, nhưng chỉ dùng được khi không phải qua ải,” cảnh đẹp chung quanh tiêu thất, Lăng Tiêu hoàn hảo không tổn hao gì đứng tại chỗ, ngay cả quần áo đều không dính nửa giọt nước.
“Trong lòng cậu, vẫn còn do dự, trăm phần trăm tin cậy, là không có nửa điểm do dự chấp hành mệnh lệnh đối phương. Đương nhiên, đây cũng không phải là một sớm một chiều có thể đạt tới, tôi và quân nhân của tôi đều phải qua chiến đấu vào sinh ra tử mới làm được điều này, cũng may các cậu vẫn còn thời gian.”
Lúc này Sương Phong từ phòng huấn luyện kế bên đã ra, cố gắng lưu lại ấn tượng tốt nhất cho thần tượng của mình, ghi chép của cậu so với Lăng Tiêu còn nhanh hơn một chút.
“Các cậu về sau có thể tự do sử dụng hai gian phòng huấn luyện này, tranh thủ sớm đạt tới tiêu chuẩn tôi yêu cầu.”
“Vâng, trưởng quan!"
“Hôm nay cứ thế đã, các cậu có thể tự do luyện tập."
Phục Nghiêu đi rồi, Lăng Tiêu chủ động hướng vào trong, “Lần nữa.”
"Chờ một chút, " Doanh Phong giữ lại vai cậu.
"Làm sao vậy?"
"Tới phiên anh."
Lăng Tiêu khó hiểu, "Không phải chỉ cần huấn luyện độ tin cậy của tôi đối với anh sao? Cái hồn tinh đó tôi lại không thể dùng."
"Bởi vì điều kiện tiên quyết để em trăm phần trăm tin cậy anh, là anh cũng phải đối với em tin cậy trăm phần trăm. Chỉ khi anh nguyện lấy sinh mệnh tín nhiệm em, em mới có thể đem tính mạng phó thác cho anh, anh tin tưởng Phục Nghiêu thiếu tướng cũng làm như vậy."
Phục Nghiêu giả vờ rời khỏi nhưng thực tế còn ở lại phụ cận nghe đến đó nhịn không được mặt lộ mỉm cười, hắn không cố ý giấu diếm phương pháp huấn luyện chân chính, là muốn họ sau khi trắc trở tự mình tìm ra đáp án, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị phát hiện, không hổ là người mà hắn lựa chọn.
“Cậu ấy nói rất có đạo lý, " Vũ Tập sau khi nghe nói với khế tử mình, “Độ tin cậy là đơn phương, nhưng tin cậy thì phải tương hỗ, chúng ta cũng đổi chỗ đi.”
Lăng Tiêu nghe được lời Doanh Phong, một dòng nước dũng động trong nội tâm, giờ phút này trọng trọng gật đầu, “Ừm!”
Hai người giao hoán vị trí, Doanh Phong thân ở trong bóng tối, mà Lăng Tiêu có thể thấy rõ hết thảy.
“Anh đã chuẩn bị xong.”
"Đi tới!"
***
Bốn người kết thúc huấn luyện buổi sáng, mỗi người thành tích đều tiến bộ một khoảng lớn so với ban đầu, Sương Phong tuy lúc nào cũng mang bộ dạng chưa tỉnh ngủ, nhưng khi nghiêm túc, thực lực cũng không cho phép ai khinh thường.
Nhưng Vũ Tập tuy không yếu, nhưng so với Doanh Phong vẫn còn thua kém, vì thế Lăng Tiêu càng thêm tò mò, lúc trước anh ta làm cách nào đả bại Sương Phong, trở thành khế chủ.
Lăng Tiêu là một người không thể để việc gì trong lòng, cậu rốt cuộc tìm một cơ hội, thừa dịp hai người bọn họ đứng một mình với nhau, đem nghi hoặc trước nay hỏi ra miệng.
"Này a, " Vũ Tập cúi đầu suy nghĩ chốc lát, "Đây là bởi vì..."
Anh ta đột nhiên đối Lăng Tiêu xuất thủ, Lăng Tiêu không hề phòng bị, bị anh ta đánh lén thành công, thân thể một trận run lên, ước chừng có hai giây không thể động đậy.
"Vừa rồi tôi chỉ sử dụng hai thành khí lực với cậu, nếu tôi dùng toàn lực, hẳn là có thể khiến cậu bị định thân mười giây."
Lăng Tiêu hoảng sợ, hai người trong lúc giao thủ, định thân mười giây đủ để quyết định thắng bại, nếu người trước mặt này là địch nhân của cậu, trong khoảng thời gian này đủ cho cậu chết vô số lần. Cậu lúc này mới nhớ tới, vòng thi thứ ba, Vũ Tập chính là dùng một chiêu này xông ải.
“Mỗi sinh vật đều có điểm mạch (tương tự như huyệt đạo) của mình, điểm này không phải cố định, mà là theo khí huyết lưu thông trong cơ thể sinh vật mà thời khắc đổi vị trí. Bởi vì có hứng thú với sinh vật, tôi bỏ ra rất nhiều tinh lực quan sát và nghiên cứu chúng, dần dà đối vị trí điểm mạch cũng rất mẫn cảm. Con người cũng là một loại sinh vật, tôi đem phương thức định thân sinh vật áp dụng lên thân người, phát hiện đồng dạng hiệu quả."
“Tôi hiểu rồi, anh chính là dùng loại phương pháp này ở nghi thức trưởng thành thắng Sương Phong."
“Ừ,” Vũ Tập rũ mắt, “Kỳ thật đối với cậu ấy rất không công bình, bởi vì luận tuyệt đối thực lực, tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của cậu ấy, có loại tình nghi bàng môn tả đạo.”
“Sao lại thế chứ, đây cũng là kết quả mà anh cố gắng đạt được, cậu ấy không nên vì vậy trách móc anh, mà không quan tâm tình cảm trước đó.”
Vũ Tập mất một lúc không nói gì, thật lâu sau, mới nói, "Kỳ thật, chúng tôi trước kia cũng không có cảm tình."
"Gì?"
“Luôn giấu diếm không nói, là bởi vì cảm thấy thực mất mặt, nghi thức trưởng thành của chúng tôi, từ đầu tới đuôi đều là một hồi ô long* rất lớn."
*Ô long: Chuyện rủi ro hoặc lỗi lầm không ngờ đến.
Lăng Tiêu cảm thấy nghi thức trưởng thành của mình đã là một hồi ô long lớn nhất rồi, căn bản không tin tưởng còn có người có thể không hay ho hơn cả họ.
“Tôi cùng Sương Phong trước kia không phải tình lữ."
“Ề?”
"Chúng tôi là tình địch."
Lăng Tiêu: = 口 =
"Thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ là chúng tôi đúng lúc đều thích cùng một người, đáng tiếc người đó không thích chúng tôi."
Rốt cuộc là vạn nhân mê đến thế nào a!
“Trong ngày cô ấy cùng người khác cử hành nghi thức trưởng thành, tôi và Sương Phong bởi vì tâm tình đều thực tồi tệ, liền làm một chuyện rất ngu, hai người trốn trong ký túc xá uống rượu."
Lăng Tiêu sửng sốt, "Các anh vẫn là thiếu niên, lấy rượu ở đâu ra?”
"Nói cho cậu biết cũng không sao, trên phố mua sắm cho thiếu niên, có một cửa tiệm cái gì cũng bán, chúng tôi là mua ở đó.”
Lăng Tiêu:... Tên khốn này.
"Nhân viên cửa hàng nói loại rượu này sau khi uống hết có thể khiến người ta quên ưu sầu, thậm chí mộng đẹp trở thành sự thật, chúng tôi ngốc ngốc đi tin. Sau đó mới biết, nó chính là làm người ta sinh ra ảo giác, vì thế đêm hôm đó chúng tôi đều thấy được người mình thích."
"... Nhưng kỳ thật là đối phương đúng không?”*
*Ý nói đều nhìn nhầm đối phương thành cô gái kia nên mới động thủ giành lấy, dẫn đến xúc phát nghi thức trưởng thành.
“Phải, nghi thức trưởng thành của chúng tôi chính là một hồi ô long từ đầu tới đuôi như thế đó, cho đến tận khi đã xác định quan hệ mấy ngày tôi cũng không nguyện ý thừa nhận.”
Lăng Tiêu rốt cục tin tưởng trên thế giới còn có kẻ so với bọn họ thảm hại hơn, khó trách sao cảm tình còn thấp hơn họ.
"Sương Phong cũng là bởi vì như vậy mới bị tổn thương tinh thần bậc trung sao?”
“Ừ, cậu ấy vừa tỉnh dậy liền mất tích, những người khác tìm không thấy cậu ấy, tôi thì không muốn tìm. Cứ thế mất một tuần, bác sĩ học đường lẫn thầy cô đều sắp đem tôi giết chết, tôi lại chết sống nhất định không nghe khuyên."
"Một tuần!"
Vũ Tập đột nhiên hỏi cậu, “Kỳ rối loạn khế chủ không ở cạnh, khế tử thật sự rất khó mà chịu được sao?”
Lăng Tiêu chỉ cần vừa nghĩ tới loại cảm giác này, liền sắc mặt trắng bệch, căn bản không cần nhiều lời giải thích Vũ Tập liền minh bạch.
Anh thở dài, "Đáng tiếc lúc trước tôi nghe không lọt lời của bất luận kẻ nào, đến cuối cùng vẫn là chính mình chịu không nổi cái loại cảm giác linh hồn khuyết thiếu đó, mới bằng lòng thỏa hiệp. Lúc ấy rất nhiều người đều cho rằng cậu ấy đã chết, mà khi tôi tìm được cậu ấy, cậu ấy cũng quả thật cận kề ranh giới chuyển kiếp.”
Lăng Tiêu nhịn nửa ngày, "Tuy tôi nói như vầy không thích hợp, nhưng anh thật sự rất quá đáng.”
“Cậu nói vậy tôi ngược lại thấy thoải mái một chút, lúc ấy tôi chỉ cảm thấy thống khổ của mình là thiên đại thống khổ, căn bản không thể tưởng được khế tử phải thừa nhận gấp mấy lần mình. Nhất là dưới tình huống bản thân Sương Phong thực lực cao hơn tôi, lại bị cưỡng ép trở thành khế tử của tôi, thế mà tôi lại đối với cậu ấy như vậy."
“Tôi bây giờ cũng phi thường hối hận, tổn thương tinh thần và chứng thèm ngủ của Sương Phong đều là chung thân (trọn đời), kỳ thật quá khứ của cậu ấy cũng như cậu, cũng là một người rất có sức sống, đều là tôi hại cậu ấy biến thành như vậy."
"Không phải anh, là Chẩm Hạc, anh ta phải chịu tuyệt đại bộ phận trách nhiệm!" Lăng Tiêu lòng đầy căm phẫn nói.
Vũ Tập khó hiểu, "Chẩm Hạc? Đó là ai?"
"Chính là cái người bán rượu cho các anh, tôi trước kia cho là anh ta bán tin tình báo cùng đĩa phim linh tinh, không thể tưởng được ngay cả thứ nguy hiểm như vậy mà anh ta cũng bán cho thiếu niên, đúng là đồ hám lợi!"
"Có lẽ hắn cũng có một phần trách nhiệm, nhưng chúng tôi biết sai còn cố phạm cũng là sự thật không cần bàn cãi, chuyện sau đó càng chẳng thể trách người khác. Tôi cũng đã toàn lực bù lại sai lầm của mình, ngay từ đầu Sương Phong căn bản là không chịu tha thứ tôi."
"Vậy cậu ấy sau đó sao lại chịu về với anh?”
"... Chúng tôi đạt tới một hiệp nghị."
"Hiệp nghị gì cơ?" Lăng Tiêu truy vấn.
Mặt Vũ Tập không hiểu sao đỏ lên, "Ai nha, chúng ta nhanh về đi, lát nữa Sương Phong ngủ trưa dậy tìm không thấy tôi, cậu ấy lại náo loạn."
"Đừng, anh chờ một chút! Rốt cuộc là hiệp nghị gì a? Nói chuyện đừng chỉ nói một nửa a, này..."
Lăng Tiêu nghe đến đó biểu tình cũng nghiêm túc hẳn, “Đặc huấn gì?”
Phục Nghiêu lấy ra một mảnh hồn tinh ném cho Doanh Phong, "Đây là cấp ba, thử xem."
Doanh Phong đem tinh thần lực rót vào, nhưng hồn tinh không có nửa điểm phản ứng.
“Có giới hạn giá trị tình cảm?” Đây là điều Doanh Phong có thể nghĩ đến.
"Không, là độ tin cậy.”
“Cùng giá trị tình cảm có gì khác nhau?"
“Giá trị tình cảm chỉ giới hạn giữa khế chủ và khế tử, còn độ tin cậy có thể dùng với luận kẻ nào, chỉ cần có người độ tin cậy với cậu đạt trăm phần trăm, thì cậu có thể dùng Ngũ cảm cộng hưởng hồn tinh với người đó.”
“Ngũ cảm cộng hưởng?”
“Cậu có thể nhìn thấy những gì người đó thấy, nghe những gì người đó nghe, cảm nhận được cái người đó cảm nhận, cũng có thể đem tất cả giác quan cậu tiếp nhận truyền ngược lại cho người kia, ở trên chiến trường, đây là một loại thủ đoạn khai thông tin tức phi thường tiện lợi, nhất là dưới tình huống đối phương không thể mô tả hết.”
“Em cũng có thể dùng chứ?” Lăng Tiêu hỏi.
"Thật đáng tiếc, hồn tinh này là khế chủ độc quyền, sau này cậu cũng sẽ gặp hồn tinh chỉ có khế tử mới có thể sử dụng.”
“Vậy độ tin cậy phải làm sao mới có thể đạt tới trăm phần trăm?" Doanh Phong lại hỏi.
"Rất đơn giản, chỉ cần đối phương nguyện lấy sinh mệnh giao phó cho cậu."
Doanh Phong nhíu mày, "Vậy mà là đơn giản?”
"Đối với một số người thì rất khó, nhưng đối với một tướng lĩnh ưu tú, mị lực nhân cách đôi khi thậm chí phải vượt trội hơn năng lực cá nhân. Thuộc hạ của tôi đối với tôi đều là trăm phần trăm tin cậy, nếu cậu cũng muốn làm được như tôi,” hắn chuyển hướng Lăng Tiêu, "Liền bắt đầu từ người thân mật nhất bên cạnh cậu.”
Niếp Vân lúc này mới hiểu được dụng ý của Phục Nghiêu, anh ấy không phải lấy mục tiêu của một sinh viên bình thường mà yêu cầu Doanh Phong, anh ấy ngay từ đầu đã bồi dưỡng cậu ấy theo tiêu chuẩn tướng lĩnh.
Doanh Phong thẳng người, “Làm như thế nào?"
***
Trước mặt Lăng Tiêu bọn họ chính là một không gian trống rỗng, nhưng Lăng Tiêu nhận ra nơi này cấu tạo giống với trường thi hôm họ thi tuyển sinh vòng đầu, nói cách khác bên trong có thể mô phỏng theo các loại địa mạo.
Phục Nghiêu ném cho hai người bọn họ mỗi người một bộ tai nghe, đối Lăng Tiêu nói, "Cậu chỉ cần nhớ kỹ một điểm, vô luận tình huống gì, phải vô điều kiện tin tưởng người chỉ huy của cậu, dù mệnh lệnh của hắn sẽ làm cậu lâm vào nguy hiểm. Phải dùng sinh mệnh mà tín nhiệm hắn, hiểu không?"
“Rõ, trưởng quan!"
Phục Nghiêu trên bảng thao tác gọi ra địa hình huấn luyện, "Vào đi."
Lăng Tiêu đi vào bên trong, Doanh Phong thì lưu lại bên ngoài.
"Không có gì để nói, cậu cứ chỉ huy cậu ấy đi tới là được."
Doanh Phong đưa mắt nhìn, Lăng Tiêu đang đứng ở lối vào, trước mặt cậu, là một con đường thẳng.
"Đi tới."
Lăng Tiêu theo con đường dưới chân tiến thẳng về trước, mãi đến khi Doanh Phong ra chỉ thị thứ hai.
"Rẽ trái."
Cậu dừng lại, ở trước mặt cậu là đường cụt rồi, có một lối rẽ phải, bên trái là hư không.
“Anh xác định là trái?”
“Phải.”
“Anh chắc không phải đứng đối diện tôi, sau đó đem phải nói thành trái đi?”
“Anh nói là bên trái của em.”
Lăng Tiêu cau mày nhìn nhìn bên trái, " Bên trái của tôi không có đường."
“Bên phải của em trống không, nếu em rẽ phải, liền ngã xuống."
Lăng Tiêu nghĩ trước nghĩ sau, thật cẩn thận thử một bước về bên trái, cư nhiên thật sự giẫm lên được.
Thì ra tình huống thực tế không giống cậu nhìn thấy, Doanh Phong nhìn mới là chân thật.
Nhưng nói là nói vậy, dù ai đi trên con đường mình hoàn toàn nhìn không tới, đều cũng cảm thấy nỗi sợ hãi vô danh.
"Tiếp tục rẽ phải."
Lăng Tiêu cước bộ đình trệ, lại giống vừa rồi chậm rãi thử qua, xác nhận bên phải có đường, mới một chân bước vào trong không khí.
Phục Nghiêu lắc đầu, "Quá chậm, nếu có địch nhân đang truy kích cậu, cậu đã sớm không biết chết bao nhiêu lần rồi.”
Lăng Tiêu mơ hồ nghe được trong tai nghe truyền đến thanh âm của Phục Nghiêu, lại nghe không rõ ràng, "Trưởng quan nói cái gì?"
"Nói em đi quá chậm, tăng tốc.”
Lăng Tiêu hạ quyết tâm, nếu Phục Nghiêu cũng nói phải tin tưởng Doanh Phong, thì dù thế nào cũng nên tin tưởng một hồi, với lại trong sân huấn luyện mô phỏng có ngã cũng không chết được.
Cậu tiến bước nhanh hơn, thanh âm Doanh Phong thỉnh thoảng từ trong tai nghe truyền đến.
"Trước hướng qua trái sau đó lại hướng qua phải.”
“Tiến ba bước rồi nhảy.”
“Hướng mười giờ có chướng ngại, ước chừng cao một thước xa hai thước, nhảy qua.”
Lăng Tiêu càng chạy càng cật lực, rất nhiều cự ly chỉ là suy đoán, vô luận nhảy xa quá hay gần quá đều té, cơ hồ chính là kẻ mù đi đánh bạc.
“Giờ nhảy lên, phía trên em có một bức tường, bay qua nó.”
Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn, tường thì có tường, nhưng là một tường lửa.
“Anh xác định tường này có thể bay qua?”
“Anh xác định."
“Nếu tôi không nhảy mà cứ đi thẳng thì sao?”
"Trước mặt em là một tường lửa.”
Lăng Tiêu:...
Cậu thôi miên chính mình, đây là một bức tường đá là một bức tường đá, nhảy lên bám vào khe, cảm giác đau đớn nóng rát lập tức từ lòng bàn tay truyền đến.
Phục Nghiêu mở miệng giải thích, "Người chỉ cần thấy lửa, dù có biết rõ là giả, tiềm thức vẫn sẽ mang đến cảm nhận đau đớn, trong hoàn cảnh khác cũng như thế. Phải tin tưởng cảm thụ chủ quan của mình, là một cá thể nằm bên ngoài bản thân, đây là một lựa chọn vô cùng khó khăn."
Lăng Tiêu cắn chặt răng chống đỡ, càng không ngừng tự nói với mình đây chỉ là ảo giác, nhảy hai ba cái mà qua, khi rơi xuống đất cảm giác tay mình đã bị đốt trụi, mũi cậu thậm chí có thể ngửi được mùi khét.
Đương nhiên, này vẫn chưa xong.
"Gục xuống, nằm rạp trườn tới.”
Trên khoảnh đất trước mặt Lăng Tiêu phủ kín đao nhọn, nằm rạp trườn qua tuyệt đối sẽ thủng bụng đứt ruột, nhưng cậu biết nếu không nghe theo, đỉnh đầu chờ đợi cậu nhất định là mũi nhọn vô hình, huấn luyện hỏng bét như thế, vì cái gì lão ta muốn cậu phải chấp hành.
Lăng Tiêu bất chấp khó khăn bò qua đoạn đường đầy lưỡi dao sắc bén, lúc này cậu thẳng thắn không thèm mở mắt, cũng giống như lần khiêu chiến nội quy trường học đó, vô luận Doanh Phong nói cái gì, đều nhắm mắt lại chấp hành, tốc độ so với lúc trước đề cao hơn nhiều, Phục Nghiêu ở bên ngoài vừa lòng gật gật đầu.
"Chạy mau!" Doanh Phong đột nhiên tăng lớn âm lượng, Lăng Tiêu giật mình, theo phản xạ liền mở mắt.
"Chạy!"
Lăng Tiêu nhanh chân bỏ chạy, dù có thấy cũng không rảnh mà thí nghiệm tính chân thực của mệnh lệnh, Doanh Phong muốn cậu rẽ liền rẽ, muốn cậu nhảy liền nhảy, cứ như vậy cũng không quay đầu lại chạy miết, cho đến khi chạy tới bên vách núi.
"Nhảy xuống!" Mệnh lệnh của Doanh Phong quyết đoán truyền đến.
Lăng Tiêu vừa cúi đầu nhìn liền muốn hôn mê, lại là nham thạch nóng chảy chết tiệt! Lần trước ở tiệm trò chơi tránh được một kiếp, hôm nay lại muốn cậu chủ động nhảy xuống, xem ra cậu nhất định rất có duyên với nham thạch nóng chảy.
Lăng Tiêu quay đầu lại, phía sau không có cái gì, nhưng giọng điệu Doanh Phong có vẻ cấp bách, "Nhanh lên!"
—— Vô luận tình huống gì, phải vô điều kiện tin tưởng hắn.
Mệnh lệnh Phục Nghiêu hiện ra trong đầu, Lăng Tiêu nghĩ thầm thôi được, bỏng chết thì bỏng chết, mắt cậu khẽ nhắm, thả người nhảy vào nham thạch nóng chảy cuồn cuộn.
Rào ——
Thanh âm bọt nước bị bắn văng khắp nơi, Lăng Tiêu thật cẩn thận mở mắt, phát hiện mình đã rời khỏi cái chỗ như địa ngục kia, chung quanh là nước hồ mát rượi, nơi đây non xanh nước biếc rất tú lệ.
Cậu ngẩng đầu, bên vách núi cao cao, một con mãnh thú Hoàng kim sư (sư tử vàng) cấp song S đang nôn nóng quanh quẩn tại chỗ, vì con mồi thiếu chút nữa tới tay bỗng đào thoát cảm thấy buồn bực.
“Cậu biểu hiện rất không tồi, nhưng chỉ dùng được khi không phải qua ải,” cảnh đẹp chung quanh tiêu thất, Lăng Tiêu hoàn hảo không tổn hao gì đứng tại chỗ, ngay cả quần áo đều không dính nửa giọt nước.
“Trong lòng cậu, vẫn còn do dự, trăm phần trăm tin cậy, là không có nửa điểm do dự chấp hành mệnh lệnh đối phương. Đương nhiên, đây cũng không phải là một sớm một chiều có thể đạt tới, tôi và quân nhân của tôi đều phải qua chiến đấu vào sinh ra tử mới làm được điều này, cũng may các cậu vẫn còn thời gian.”
Lúc này Sương Phong từ phòng huấn luyện kế bên đã ra, cố gắng lưu lại ấn tượng tốt nhất cho thần tượng của mình, ghi chép của cậu so với Lăng Tiêu còn nhanh hơn một chút.
“Các cậu về sau có thể tự do sử dụng hai gian phòng huấn luyện này, tranh thủ sớm đạt tới tiêu chuẩn tôi yêu cầu.”
“Vâng, trưởng quan!"
“Hôm nay cứ thế đã, các cậu có thể tự do luyện tập."
Phục Nghiêu đi rồi, Lăng Tiêu chủ động hướng vào trong, “Lần nữa.”
"Chờ một chút, " Doanh Phong giữ lại vai cậu.
"Làm sao vậy?"
"Tới phiên anh."
Lăng Tiêu khó hiểu, "Không phải chỉ cần huấn luyện độ tin cậy của tôi đối với anh sao? Cái hồn tinh đó tôi lại không thể dùng."
"Bởi vì điều kiện tiên quyết để em trăm phần trăm tin cậy anh, là anh cũng phải đối với em tin cậy trăm phần trăm. Chỉ khi anh nguyện lấy sinh mệnh tín nhiệm em, em mới có thể đem tính mạng phó thác cho anh, anh tin tưởng Phục Nghiêu thiếu tướng cũng làm như vậy."
Phục Nghiêu giả vờ rời khỏi nhưng thực tế còn ở lại phụ cận nghe đến đó nhịn không được mặt lộ mỉm cười, hắn không cố ý giấu diếm phương pháp huấn luyện chân chính, là muốn họ sau khi trắc trở tự mình tìm ra đáp án, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị phát hiện, không hổ là người mà hắn lựa chọn.
“Cậu ấy nói rất có đạo lý, " Vũ Tập sau khi nghe nói với khế tử mình, “Độ tin cậy là đơn phương, nhưng tin cậy thì phải tương hỗ, chúng ta cũng đổi chỗ đi.”
Lăng Tiêu nghe được lời Doanh Phong, một dòng nước dũng động trong nội tâm, giờ phút này trọng trọng gật đầu, “Ừm!”
Hai người giao hoán vị trí, Doanh Phong thân ở trong bóng tối, mà Lăng Tiêu có thể thấy rõ hết thảy.
“Anh đã chuẩn bị xong.”
"Đi tới!"
***
Bốn người kết thúc huấn luyện buổi sáng, mỗi người thành tích đều tiến bộ một khoảng lớn so với ban đầu, Sương Phong tuy lúc nào cũng mang bộ dạng chưa tỉnh ngủ, nhưng khi nghiêm túc, thực lực cũng không cho phép ai khinh thường.
Nhưng Vũ Tập tuy không yếu, nhưng so với Doanh Phong vẫn còn thua kém, vì thế Lăng Tiêu càng thêm tò mò, lúc trước anh ta làm cách nào đả bại Sương Phong, trở thành khế chủ.
Lăng Tiêu là một người không thể để việc gì trong lòng, cậu rốt cuộc tìm một cơ hội, thừa dịp hai người bọn họ đứng một mình với nhau, đem nghi hoặc trước nay hỏi ra miệng.
"Này a, " Vũ Tập cúi đầu suy nghĩ chốc lát, "Đây là bởi vì..."
Anh ta đột nhiên đối Lăng Tiêu xuất thủ, Lăng Tiêu không hề phòng bị, bị anh ta đánh lén thành công, thân thể một trận run lên, ước chừng có hai giây không thể động đậy.
"Vừa rồi tôi chỉ sử dụng hai thành khí lực với cậu, nếu tôi dùng toàn lực, hẳn là có thể khiến cậu bị định thân mười giây."
Lăng Tiêu hoảng sợ, hai người trong lúc giao thủ, định thân mười giây đủ để quyết định thắng bại, nếu người trước mặt này là địch nhân của cậu, trong khoảng thời gian này đủ cho cậu chết vô số lần. Cậu lúc này mới nhớ tới, vòng thi thứ ba, Vũ Tập chính là dùng một chiêu này xông ải.
“Mỗi sinh vật đều có điểm mạch (tương tự như huyệt đạo) của mình, điểm này không phải cố định, mà là theo khí huyết lưu thông trong cơ thể sinh vật mà thời khắc đổi vị trí. Bởi vì có hứng thú với sinh vật, tôi bỏ ra rất nhiều tinh lực quan sát và nghiên cứu chúng, dần dà đối vị trí điểm mạch cũng rất mẫn cảm. Con người cũng là một loại sinh vật, tôi đem phương thức định thân sinh vật áp dụng lên thân người, phát hiện đồng dạng hiệu quả."
“Tôi hiểu rồi, anh chính là dùng loại phương pháp này ở nghi thức trưởng thành thắng Sương Phong."
“Ừ,” Vũ Tập rũ mắt, “Kỳ thật đối với cậu ấy rất không công bình, bởi vì luận tuyệt đối thực lực, tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của cậu ấy, có loại tình nghi bàng môn tả đạo.”
“Sao lại thế chứ, đây cũng là kết quả mà anh cố gắng đạt được, cậu ấy không nên vì vậy trách móc anh, mà không quan tâm tình cảm trước đó.”
Vũ Tập mất một lúc không nói gì, thật lâu sau, mới nói, "Kỳ thật, chúng tôi trước kia cũng không có cảm tình."
"Gì?"
“Luôn giấu diếm không nói, là bởi vì cảm thấy thực mất mặt, nghi thức trưởng thành của chúng tôi, từ đầu tới đuôi đều là một hồi ô long* rất lớn."
*Ô long: Chuyện rủi ro hoặc lỗi lầm không ngờ đến.
Lăng Tiêu cảm thấy nghi thức trưởng thành của mình đã là một hồi ô long lớn nhất rồi, căn bản không tin tưởng còn có người có thể không hay ho hơn cả họ.
“Tôi cùng Sương Phong trước kia không phải tình lữ."
“Ề?”
"Chúng tôi là tình địch."
Lăng Tiêu: = 口 =
"Thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ là chúng tôi đúng lúc đều thích cùng một người, đáng tiếc người đó không thích chúng tôi."
Rốt cuộc là vạn nhân mê đến thế nào a!
“Trong ngày cô ấy cùng người khác cử hành nghi thức trưởng thành, tôi và Sương Phong bởi vì tâm tình đều thực tồi tệ, liền làm một chuyện rất ngu, hai người trốn trong ký túc xá uống rượu."
Lăng Tiêu sửng sốt, "Các anh vẫn là thiếu niên, lấy rượu ở đâu ra?”
"Nói cho cậu biết cũng không sao, trên phố mua sắm cho thiếu niên, có một cửa tiệm cái gì cũng bán, chúng tôi là mua ở đó.”
Lăng Tiêu:... Tên khốn này.
"Nhân viên cửa hàng nói loại rượu này sau khi uống hết có thể khiến người ta quên ưu sầu, thậm chí mộng đẹp trở thành sự thật, chúng tôi ngốc ngốc đi tin. Sau đó mới biết, nó chính là làm người ta sinh ra ảo giác, vì thế đêm hôm đó chúng tôi đều thấy được người mình thích."
"... Nhưng kỳ thật là đối phương đúng không?”*
*Ý nói đều nhìn nhầm đối phương thành cô gái kia nên mới động thủ giành lấy, dẫn đến xúc phát nghi thức trưởng thành.
“Phải, nghi thức trưởng thành của chúng tôi chính là một hồi ô long từ đầu tới đuôi như thế đó, cho đến tận khi đã xác định quan hệ mấy ngày tôi cũng không nguyện ý thừa nhận.”
Lăng Tiêu rốt cục tin tưởng trên thế giới còn có kẻ so với bọn họ thảm hại hơn, khó trách sao cảm tình còn thấp hơn họ.
"Sương Phong cũng là bởi vì như vậy mới bị tổn thương tinh thần bậc trung sao?”
“Ừ, cậu ấy vừa tỉnh dậy liền mất tích, những người khác tìm không thấy cậu ấy, tôi thì không muốn tìm. Cứ thế mất một tuần, bác sĩ học đường lẫn thầy cô đều sắp đem tôi giết chết, tôi lại chết sống nhất định không nghe khuyên."
"Một tuần!"
Vũ Tập đột nhiên hỏi cậu, “Kỳ rối loạn khế chủ không ở cạnh, khế tử thật sự rất khó mà chịu được sao?”
Lăng Tiêu chỉ cần vừa nghĩ tới loại cảm giác này, liền sắc mặt trắng bệch, căn bản không cần nhiều lời giải thích Vũ Tập liền minh bạch.
Anh thở dài, "Đáng tiếc lúc trước tôi nghe không lọt lời của bất luận kẻ nào, đến cuối cùng vẫn là chính mình chịu không nổi cái loại cảm giác linh hồn khuyết thiếu đó, mới bằng lòng thỏa hiệp. Lúc ấy rất nhiều người đều cho rằng cậu ấy đã chết, mà khi tôi tìm được cậu ấy, cậu ấy cũng quả thật cận kề ranh giới chuyển kiếp.”
Lăng Tiêu nhịn nửa ngày, "Tuy tôi nói như vầy không thích hợp, nhưng anh thật sự rất quá đáng.”
“Cậu nói vậy tôi ngược lại thấy thoải mái một chút, lúc ấy tôi chỉ cảm thấy thống khổ của mình là thiên đại thống khổ, căn bản không thể tưởng được khế tử phải thừa nhận gấp mấy lần mình. Nhất là dưới tình huống bản thân Sương Phong thực lực cao hơn tôi, lại bị cưỡng ép trở thành khế tử của tôi, thế mà tôi lại đối với cậu ấy như vậy."
“Tôi bây giờ cũng phi thường hối hận, tổn thương tinh thần và chứng thèm ngủ của Sương Phong đều là chung thân (trọn đời), kỳ thật quá khứ của cậu ấy cũng như cậu, cũng là một người rất có sức sống, đều là tôi hại cậu ấy biến thành như vậy."
"Không phải anh, là Chẩm Hạc, anh ta phải chịu tuyệt đại bộ phận trách nhiệm!" Lăng Tiêu lòng đầy căm phẫn nói.
Vũ Tập khó hiểu, "Chẩm Hạc? Đó là ai?"
"Chính là cái người bán rượu cho các anh, tôi trước kia cho là anh ta bán tin tình báo cùng đĩa phim linh tinh, không thể tưởng được ngay cả thứ nguy hiểm như vậy mà anh ta cũng bán cho thiếu niên, đúng là đồ hám lợi!"
"Có lẽ hắn cũng có một phần trách nhiệm, nhưng chúng tôi biết sai còn cố phạm cũng là sự thật không cần bàn cãi, chuyện sau đó càng chẳng thể trách người khác. Tôi cũng đã toàn lực bù lại sai lầm của mình, ngay từ đầu Sương Phong căn bản là không chịu tha thứ tôi."
"Vậy cậu ấy sau đó sao lại chịu về với anh?”
"... Chúng tôi đạt tới một hiệp nghị."
"Hiệp nghị gì cơ?" Lăng Tiêu truy vấn.
Mặt Vũ Tập không hiểu sao đỏ lên, "Ai nha, chúng ta nhanh về đi, lát nữa Sương Phong ngủ trưa dậy tìm không thấy tôi, cậu ấy lại náo loạn."
"Đừng, anh chờ một chút! Rốt cuộc là hiệp nghị gì a? Nói chuyện đừng chỉ nói một nửa a, này..."
Bình luận truyện