Khế Tử
Quyển 2 - Chương 94: Đống thệ*
*Đống: Rét, lạnh; Thệ: Trôi qua (chỉ dòng nước hay thời gian), hay còn có nghĩa là chết, từ trần, Đống thệ có thể hiểu là Cái chết lạnh lẽo
Thái Ân run rẩy nhặt lên chủy thủ của Thương Dương từ trên mặt đất, gần như cầm không được.
Chuôi dao này là chủy thủ giáo chủ đưa cho Thương Dương dùng để phòng thân, có ai ngờ được cuối cùng sẽ trở thành công cụ để cậu chấm dứt sinh mệnh.
Bộ đội tinh nhuệ nhất trong quân đội đem Thái Ân tầng tầng vây quanh, ông ta một mình một người đứng trong vòng vây, giống như hiện trạng cô độc của ông ta.
Ông ta đã không còn là nhà khoa học thiên tài được người sùng kính, cũng không phải tội phạm truy nã cấp một khiến quân đội thúc thủ vô sách, ông ta chỉ là một kẻ thất bại vĩnh viễn mất đi người yêu.
Lăng Tiêu không có phần ký ức ông ta nhằm vào mình, cậu chỉ cảm thấy giờ khắc này người lạ đó nhìn qua có chút đáng thương.
Phục Nghiêu thong thả giơ tay lên, "Kích sát.”
Khi mệnh lệnh của hắn ban ra, trận hình lập tức biến đổi, người động tác nhanh đã xông lên trước, dưới thế vây công này, Thái Ân tuyệt không có khả năng còn sống.
Một chiếc phi hành khí từ trên trời giáng xuống, phụt ra dòng khí thật lớn, cản trở người đang công kích đến.
Cửa khoang văng ra, một người trông như thiếu niên nhưng lại có màu mắt đen xuất hiện phía sau Thái Ân, trong tiếng động cơ nổ vang vươn tay về phía ông ta.
“Chạy a!”
Phục Nghiêu sau khi nhìn rõ mặt người này thì cả kinh, mắt thấy nhân viên của mình đã xem người tới thành mục tiêu tập trung hỏa lực, vội hạ lệnh:
"Dừng tay!"
Nhóm quân nhân nhận được mệnh lệnh, mặc dù không rõ ý tứ của Phục Nghiêu, nhưng đều đình chỉ nổ súng.
Phi Cảnh?! Phục Nghiêu giật mình, người đã mất tích hơn một trăm năm vì sao lại đột nhiên xuất hiện tại nơi này?
Lăng Tiêu bị người từ một bên đẩy ra, hiệu trưởng vọt ra trước đoàn người, không chớp mắt một cái nhìn chằm chằm người tới.
Phi Cảnh như có tương thông cũng đã nhận ra, nhìn sang hướng này, hai người bốn mắt nhìn nhau, thời gian ngưng đọng.
Thiên quân vạn mã đều thành bối cảnh, mỗi người ngũ quan đều hư hóa thành một màn sương, chỉ có gương mặt của đối phương là rõ ràng.
Cuộc tương phùng sau trăm năm, họ vẫn mang dáng vẻ ngày xưa, chỉ riêng màu sắc đồng tử là minh chứng đã từng tương ngộ.
Kim đồng hồ trong chờ đợi dằng dặc rốt cục nhảy lên, thế giới tĩnh lặng lại khôi phục vận hành, Phi Cảnh mạnh mẽ dời mắt khỏi Đạp Vân, lớn tiếng thúc giục Thái Ân vẫn không nhúc nhích thêm một lần:
"Chạy nhanh lên a!"
Thái Ân đứng tại chỗ không nhúc nhích, để ngoài tai lời của Phi Cảnh, trong số người ở đây chỉ có Phục Nghiêu chú ý tới tay ông ra.
Cảm giác điềm chẳng lành giống như lần trước hiện lên trong đầu hắn, khi Thái Ân ra tay, chưa bao giờ cần động tác gì.
"Cẩn thận!"
Một trận nổ thật lớn lấy Thái Ân làm tâm sinh ra, quân nhân xông lên trước nhất vì Phục Nghiêu nhắc nhở nhanh chóng lui về phía sau, nhưng Phi Cảnh gần Thái Ân nhất đã không còn đường chạy. Trước mắt Lăng Tiêu nhoáng lên một cái, hiệu trưởng biến mất không thấy bóng dáng, ngay trung tâm vụ nổ một bóng lưng quen thuộc chợt lóe qua.
"Thầy hiệu trưởng!"
Lăng Tiêu muốn xông lên trước, nhưng lại bị hai quân nhân cùng đi theo gắt gao ấn xuống dưới thân, lại một làn sóng bạo tạc thật lớn nữa, cậu không thể không ngoảnh đầu đi tránh né dư âm. Tiếng nổ một hồi tiếp một hồi, sóng nhiệt từng đợt đánh úp lại, hiện trường đã thành một biển lửa, quân nhân bảo hộ dân chúng, bộ đội tinh anh do Phục Nghiêu dẫn đầu, dùng hồn tinh dựng lên lồng phòng hộ thật lớn tại hiện trường, ngăn cách lực trùng kích sinh ra do vụ nổ bên trong.
Ngay trước lúc vụ nổ xảy ra, trước mắt Phi Cảnh cũng vụt chớp lên, người đã thật lâu không thấy thuấn di đến trước mặt hắn, hắn bị nặng nề đẩy nhào ra đất, ngay sau đó là nổ, sóng nhiệt, ánh lửa, bên trong phi hành khí bị nung thành nóng bỏng.
Cảm nhận được người trên thân không nhúc nhích, Phi Cảnh mang nhãn thần chấn kinh đứng dậy đem Đạp Vân đã bảo vệ mình lật qua, trong tiếng nổ liên tục không ngừng, người đó chậm rãi mở mắt.
“Anh rốt cục đã trở lại, đợi lâu như vậy, chính là vì muốn chính miệng nói với anh một câu..."
Bàn tay Phi Cảnh đang nắm chặt cánh tay đối phương dần dần siết chặt, người trong lòng hơi thở mong manh, nhưng ba chữ ấy vẫn rõ ràng truyền vào tai hắn.
"Thực xin lỗi."
Khúc mắc trong lòng Đạp Vân đã giải, như trút được gánh nặng nhắm lại hai mắt, linh hồn một lần nữa trở lại bên người khế chủ, từ sâu trong tâm tràn ra bình thản trước nay chưa từng có.
Thân thể càng ngày càng nhẹ, mệt mỏi nồng đậm ập đến, đã bao lâu không được hưởng thụ giấc ngủ không có tác dụng của thuốc rồi.
Ông có thể cảm thấy cánh tay Phi Cảnh nhốt chặt mình đang siết chặt, có thể có một cái ôm ấp như vậy, không uổng ông trăm năm chờ đợi.
"Rốt cục có thể hảo hảo mà ngủ một giấc..."
Phi Cảnh ôm thật chặt người trong lòng không biết phải làm sao, bên ngoài khoang thuyền hiện lên một đạo bạch quang cuối cùng, lực bạo phá cường đại rốt cục hoàn toàn thôn tính nơi đây, Thái Ân lấy phương thức bi tráng như vậy kết thúc cuộc đời mình, đáng tiếc có người đã không còn có kiếp sau để có thể làm bạn ở bên cạnh ông.
"Thầy hiệu trưởng!"
"Đạp Vân!"
Hai tiếng hô trăm miệng một lời đến từ Lăng Tiêu cùng Phục Nghiêu, sau khi tiếng nổ rốt cục đình chỉ, hai người đều không hẹn mà cùng lao tới, thế lửa chặn đường đi của bọn họ, Phục Nghiêu không nghĩ ngợi gì hai tay nắm chặt, lòng bàn tay tản mát ra hàn khí. Đây là hồn tinh hệ nguyên tố đẳng cấp cao nhất mà người hệ thể thuật như hắn có thể kích hoạt, ngoại trừ lượng tinh thần lực tiêu hao lớn, còn có thể tạo thành thương tổn cho thân thể.
Lăng Tiêu giật mình nhìn tường lửa trước mắt bị ngưng kết thành băng, ngọn lửa còn duy trì bộ dạng thiêu đốt cuối cùng của chúng, sau khi Phục Nghiêu thu tay lại, biển lửa ở hiện trường đã biến thành một mảnh núi băng.
Lăng Tiêu mạo hiểm giá lạnh đi theo phía sau Phục Nghiêu, chiếc phi hành khí tới cứu Thái Ân cũng bị băng tuyết đông cứng, băng lăng dài ngắn không đồng nhất dãy dãy xếp ngoài khoang thuyền, Phục Nghiêu càng không ngừng sử dụng thuấn di đột tiến, rất nhanh bỏ Lăng Tiêu lại thật xa.
"Đạp Vân! Phi Cảnh!" Hắn dùng lực đánh nát tầng băng đông cứng cửa khoang, bước một bước dài nhảy vào bên trong khoang thuyền, sau đó động tác liền đình trệ.
Lăng Tiêu sau đó không lâu cũng tiến vào theo, nhưng cũng rất nhanh yên lặng, thiết bị bên trong phi hành khí hư hại nghiêm trọng, phóng mắt nhìn hết cái xác rỗng, làm sao còn có lấy nửa thân ảnh.
Cậu cảm thấy cả người vô lực, từ trạm y tế tỉnh lại, được báo trí nhớ của mình bị tẩy đi, người quen một người lại tiếp một người biến mất khỏi sinh mệnh cậu, hiện tại ngay cả thầy hiệu trưởng cuối cùng cũng ly khai.
Phục Nghiêu xoay người, chứng kiến Lăng Tiêu biểu tình mờ mịt, mình trong mắt cậu ấy giống như không tồn tại.
Hắn ấn tay lên bả vai của đối phương, thấy cậu ấy vẫn mờ mịt như cũ chuyển sang nhìn mình, mới nhớ tới ở trong ký ức của cậu ấy, mình cũng không tồn tại.
"Không có di vật, không thấy linh hồn, có lẽ bọn họ chính là rời đi.”
Phục Nghiêu thấp giọng nói, vì an ủi Lăng Tiêu, cũng là vì an ủi mình.
Lăng Tiêu hạ mắt, trong bảng tin cũng là dùng tám chữ này miêu tả Doanh Phong, lại có ai cho rằng anh ấy chỉ là rời đi mà thôi?
Hai quân nhân phụ trách trông giữ Lăng Tiêu vẫn đang tận chức tận trách canh giữ ở bên ngoài khoang thuyền, Phục Nghiêu nhận ra bọn họ là người của Long Dần.
Khi đi ngang họ, Phục Nghiêu nhẹ giọng mở miệng, "Đưa cậu ấy về đi, cậu ấy không thích hợp ở lại chỗ này."
Quân nhân hướng hắn kính lễ, đưa Lăng Tiêu ở trạng thái hóa đá dẫn theo ra ngoài, Lăng Tiêu tùy ý an bài, người khác muốn cậu đi đâu làm gì, cậu không có bất kỳ dị nghị nào.
Niếp Vân đi về phía Phục Nghiêu, "Phần Ảnh đã chuẩn bị xong, chờ sau khi chỉnh đốn chỗ này rồi mới đi hay sao?”
Phục Nghiêu lắc đầu, sẽ có người tiếp nhận công tác khắc phục hậu quả, chờ hắn là sứ mệnh trọng yếu hơn.
"Xuất phát."
***
Lăng Tiêu được người đưa đi, nhưng không mang về trạm y tế, không biết làm sao Long Dần bỗng thay đổi cách nghĩ, cậu được mang về ký túc xá Ngự Thiên của mình.
Cửa là do người hộ tống cậu mở ra giùm, Lăng Tiêu nhìn thẻ từ của mình quẹt mở một cánh cửa chưa bao giờ thấy, một không gian hoàn toàn xa lạ xuất hiện trước mắt, chuyện cho tới bây giờ cậu vẫn không muốn tin tưởng, cậu đã ở nơi này cùng Doang Phong sinh sống qua bao nhiêu tháng dài rồi.
Bước vào cửa phòng ký túc xá, Lăng Tiêu nghi hoặc đánh giá nơi này, trong phòng khách tùy ý có thể thấy cổng trò chơi mà mình yêu thích và mô hình tinh hạm, trong một góc sáng sủa còn có một cái ổ chó được bố trí tỉ mỉ.
Người ở trạm y tế cũng đến, trong tay mang theo một cái lồng sắt, Lăng Tiêu mở lồng đón Tiểu Hôi ra, lại nhìn ổ chó trong góc, càng ngày càng nhiều manh mối kết thành lưới, mỗi một điểm đều là quá khứ của cậu, chân thật đến mức không cho phép kẻ nào nghi ngờ.
Tóc đỏ cùng Vũ Tập bọn họ nhận được tin tức, đều chạy tới, thật cẩn thận vây quanh Lăng Tiêu.
“Cậu là sinh viên Ngự Thiên năm nhất hệ liên hợp tác chiến, đây đều là bạn học của cậu, cậu và tớ là bạn vô cùng, vô cùng thân nhau, dù cậu quên tên của tớ rồi cũng không sao, bởi vì lúc trước cậu cũng chả bao giờ nhớ được, cho tới bây giờ đều chỉ gọi tớ Tóc đỏ."
"Tóc đỏ?" Lăng Tiêu nhìn nhìn tóc của cậu ấy, nếu một lần nữa nhận thức, cậu phỏng chừng vẫn sẽ gọi cậu ấy như vậy, nghe qua thực sự không giống như đang gạt người.
"Được rồi, đây là khế chủ của tớ Băng Xán, bên kia là Vũ Tập cùng Sương Phong, chúng ta đều là bạn tốt."
Lăng Tiêu giữa lúc cho là mình đã cô độc đột nhiên thu hoạch nhiều ‘bạn tốt’ như vậy, trong nhất thời có chút tiếp nhận không nổi.
Cậu dùng hành động đánh giá ký túc xá tránh đi tầm mắt của bọn họ, ôm Tiểu Hôi từ phòng khách đi vào phòng ngủ, chiếc giường đôi khiến cậu nhớ đến trải nghiệm bản thân cuộn mình trong góc trắng đêm khó ngủ, đối với cậu mà nói, cuộc phóng túng do chính mình chủ động khơi mào còn dừng lại ở ngày hôm qua.
Lăng Tiêu đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đem Tiểu Hôi nhét vào lòng người bên cạnh, lo lắng tìm kiếm trong phòng, đám người Tóc đỏ nhìn mà phát ngốc, “Cậu đang tìm gì thế? Có cần chúng tớ giúp không?”
Lăng Tiêu bỏ ngoài tai câu hỏi của cậu ấy, sau khi hoàn toàn lật tung cả phòng, cậu rốt cục tìm ra một cái hộp màu đen ở dưới giường, mở ra, đồ vật bên trong còn nguyên chưa động.
“Là cái gì thế?” Tóc đỏ tò mò muốn qua nhìn, lại bị Lăng Tiêu lập tức xoay qua chỗ khác khẩn trương che lại.
Tóc đỏ lúc này mới ý thức được mình hình như xâm phạm tới lĩnh vực tư nhân của Lăng Tiêu, xấu hổ cười cười, "Thực xin lỗi."
Vũ Tập ôm Tiểu Hôi, vì bản thân trường kỳ ở chung với các loại động vật mà sản sinh lực tương tác, Tiểu Hôi cũng không bài xích ngực anh.
Ngay từ đầu anh đã một mực nghiên cứu tiểu động vật đột nhiên chui ra này đến tột cùng thuộc loài nào, đang kiểm tra thì ngoài ý muốn phát hiện trong đám lông của nó một dị vật.
Anh dùng hai ngón tay bóp chặt thứ thoạt nhìn như con bọ đó, giơ nó lên dưới ánh đèn.
"Đây là cái gì?"
***
Doanh Phong khi trận nổ đột kích theo bản năng đem người bảo vệ trong lòng, gắt gao không buông, cho đến khi tiếng nổ bên tai chấm dứt, anh mới nhìn rõ gương mặt người trong ngực.
"Chúc mừng cậu đã đưa ra lựa chọn."
Anh quay đầu, thấy Lăng Tinh cách đó không xa đang mỉm cười nhìn mình, tay trái của mình trống rỗng, tay phải còn nắm chặt Lăng Tiêu không buông.
“Người mà vào thời điểm nguy hiểm, dẫu phải chịu đựng đau đớn cũng không nguyện buông tay, không phải là người cậu lựa chọn đời này sao? Nhìn đi, đưa ra lựa chọn này cũng không khó, không phải sao?"
Lăng Tinh giơ tay lên, có một người khác đón lấy tay anh, Doanh Phong nhìn qua bên cạnh, người xuất hiện bên cạnh anh ấy là Kinh Vũ.
“Tôi tự nhiên có người bồi tiếp bên cạnh, cậu không cần lo lắng cho tôi. Nhưng mà có người đang lo lắng cho cậu, cậu cũng mau tỉnh lại đi.”
Anh nói xong câu đó, liền cùng Kinh Vũ nắm tay nhau rời đi, Doanh Phong đưa mắt nhìn bóng lưng của họ, cho đến khi họ tiêu thất trong điểm sáng. Điểm sáng trắng ấy dần mở rộng, chiếm lĩnh tầm nhìn của anh, một thanh âm quen thuộc càng không ngừng gọi to tên anh bên tai, Doanh Phong chậm rãi mở hai mắt ra.
Người đầu tiên anh nhìn thấy là Lăng Tiêu, trên hai tay Lăng Tiêu lơ lửng luồng ánh sáng trắng, hiển nhiên là đang dùng Trì dũ hồn tinh trị liệu cho anh.
Thần trí Doanh Phong chưa hoàn toàn rõ ràng, tầm mắt anh từ quần áo chưa bao giờ thấy qua trên người đối phương dời đến tay cậu, sau một lúc lâu mới chậm chạp ý thức được, hồn tinh có thể sinh ra vầng sáng lớn như vậy, ít nhất cũng cấp bảy, đây đã là đẳng cấp cao nhất mà Lăng Tiêu vốn không có sở trường hệ tinh thần có thể kích hoạt.
Nhưng vấn đề là, Lăng Tiêu từ lúc nào có được tinh thần lực cường đại như vậy?
Thân thể Doanh Phong nhanh chóng khôi phục, rất nhanh anh đã có đủ khí lực một lần nữa ngồi dậy, nhưng Lăng Tiêu đối diện hiển nhiên bởi vì tinh thần lực hao hết mà có vẻ có chút mỏi mệt.
Mặc dù như thế, sau khi thấy Doanh Phong không còn đáng ngại, cậu vẫn cao hứng toét miệng cười, giang hai tay cho Doanh Phong một cái ôm thật to.
Doanh Phong bị cậu ôm vào lòng, loại cảm giác cửu biệt trùng phùng này là sao?
Lăng Tiêu cuối cùng cũng ôm xong, ngồi trở về, Doanh Phong lúc này mới lưu ý đến hai mắt cậu cười đến cong thành vầng trăng khuyết.
Anh chấn kinh, “Mắt của em…”
Chính là anh vừa mới hỏi xong bốn chữ này, lại phát hiện ra chuyện càng làm người ta giật mình hơn.
"Thân thể của em?”
Lăng Tiêu bởi vì lời anh cũng đã phát hiện biến hóa trên thân thể mình, cậu kinh ngạc nhìn hai tay mình, nơi đó đang dần dần trở nên trong suốt, Doanh Phong đã có thể xuyên qua cậu, nhìn thấy xác phi thuyền phía sau cùng với thi thể nhân vật bất minh.
Nếu không phải vì xung quanh không có đốm sáng xuất hiện, Doanh Phong cơ hồ nghĩ đây là tín hiệu tử vong.
Tầm mắt Lăng Tiêu một lần nữa trở lại trên người anh, lúc này mới như đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng mở miệng:
"Doanh Phong, hạt đào là.."
Thanh âm líu lo ngưng hẳn, trước mắt Doanh Phong đã không còn một bóng người, hết thảy vừa mới phát sinh, đều giống như ảo giác đơn phương tình nguyện của anh, không có bất cứ chứng cớ gì chứng minh Lăng Tiêu đã tới.
Mộng cảnh khi mình hôn mê đã không còn quá rõ nét nữa, tựa hồ có người nào đó nhất định muốn anh phải lựa chọn, bất quá đến tột cùng là lựa chọn cái gì, và bản thân rốt cục lựa chọn thế nào, đều vĩnh viễn dừng nghỉ trong cơn mộng đó.
Sự xuất hiện trong một thoáng ấy của Lăng Tiêu lại rõ ràng vô cùng, bao gồm cả câu nói mà cậu lưu lại.
—— Cái gì là hạt đào? Hạt đào là cái gì?
Thái Ân run rẩy nhặt lên chủy thủ của Thương Dương từ trên mặt đất, gần như cầm không được.
Chuôi dao này là chủy thủ giáo chủ đưa cho Thương Dương dùng để phòng thân, có ai ngờ được cuối cùng sẽ trở thành công cụ để cậu chấm dứt sinh mệnh.
Bộ đội tinh nhuệ nhất trong quân đội đem Thái Ân tầng tầng vây quanh, ông ta một mình một người đứng trong vòng vây, giống như hiện trạng cô độc của ông ta.
Ông ta đã không còn là nhà khoa học thiên tài được người sùng kính, cũng không phải tội phạm truy nã cấp một khiến quân đội thúc thủ vô sách, ông ta chỉ là một kẻ thất bại vĩnh viễn mất đi người yêu.
Lăng Tiêu không có phần ký ức ông ta nhằm vào mình, cậu chỉ cảm thấy giờ khắc này người lạ đó nhìn qua có chút đáng thương.
Phục Nghiêu thong thả giơ tay lên, "Kích sát.”
Khi mệnh lệnh của hắn ban ra, trận hình lập tức biến đổi, người động tác nhanh đã xông lên trước, dưới thế vây công này, Thái Ân tuyệt không có khả năng còn sống.
Một chiếc phi hành khí từ trên trời giáng xuống, phụt ra dòng khí thật lớn, cản trở người đang công kích đến.
Cửa khoang văng ra, một người trông như thiếu niên nhưng lại có màu mắt đen xuất hiện phía sau Thái Ân, trong tiếng động cơ nổ vang vươn tay về phía ông ta.
“Chạy a!”
Phục Nghiêu sau khi nhìn rõ mặt người này thì cả kinh, mắt thấy nhân viên của mình đã xem người tới thành mục tiêu tập trung hỏa lực, vội hạ lệnh:
"Dừng tay!"
Nhóm quân nhân nhận được mệnh lệnh, mặc dù không rõ ý tứ của Phục Nghiêu, nhưng đều đình chỉ nổ súng.
Phi Cảnh?! Phục Nghiêu giật mình, người đã mất tích hơn một trăm năm vì sao lại đột nhiên xuất hiện tại nơi này?
Lăng Tiêu bị người từ một bên đẩy ra, hiệu trưởng vọt ra trước đoàn người, không chớp mắt một cái nhìn chằm chằm người tới.
Phi Cảnh như có tương thông cũng đã nhận ra, nhìn sang hướng này, hai người bốn mắt nhìn nhau, thời gian ngưng đọng.
Thiên quân vạn mã đều thành bối cảnh, mỗi người ngũ quan đều hư hóa thành một màn sương, chỉ có gương mặt của đối phương là rõ ràng.
Cuộc tương phùng sau trăm năm, họ vẫn mang dáng vẻ ngày xưa, chỉ riêng màu sắc đồng tử là minh chứng đã từng tương ngộ.
Kim đồng hồ trong chờ đợi dằng dặc rốt cục nhảy lên, thế giới tĩnh lặng lại khôi phục vận hành, Phi Cảnh mạnh mẽ dời mắt khỏi Đạp Vân, lớn tiếng thúc giục Thái Ân vẫn không nhúc nhích thêm một lần:
"Chạy nhanh lên a!"
Thái Ân đứng tại chỗ không nhúc nhích, để ngoài tai lời của Phi Cảnh, trong số người ở đây chỉ có Phục Nghiêu chú ý tới tay ông ra.
Cảm giác điềm chẳng lành giống như lần trước hiện lên trong đầu hắn, khi Thái Ân ra tay, chưa bao giờ cần động tác gì.
"Cẩn thận!"
Một trận nổ thật lớn lấy Thái Ân làm tâm sinh ra, quân nhân xông lên trước nhất vì Phục Nghiêu nhắc nhở nhanh chóng lui về phía sau, nhưng Phi Cảnh gần Thái Ân nhất đã không còn đường chạy. Trước mắt Lăng Tiêu nhoáng lên một cái, hiệu trưởng biến mất không thấy bóng dáng, ngay trung tâm vụ nổ một bóng lưng quen thuộc chợt lóe qua.
"Thầy hiệu trưởng!"
Lăng Tiêu muốn xông lên trước, nhưng lại bị hai quân nhân cùng đi theo gắt gao ấn xuống dưới thân, lại một làn sóng bạo tạc thật lớn nữa, cậu không thể không ngoảnh đầu đi tránh né dư âm. Tiếng nổ một hồi tiếp một hồi, sóng nhiệt từng đợt đánh úp lại, hiện trường đã thành một biển lửa, quân nhân bảo hộ dân chúng, bộ đội tinh anh do Phục Nghiêu dẫn đầu, dùng hồn tinh dựng lên lồng phòng hộ thật lớn tại hiện trường, ngăn cách lực trùng kích sinh ra do vụ nổ bên trong.
Ngay trước lúc vụ nổ xảy ra, trước mắt Phi Cảnh cũng vụt chớp lên, người đã thật lâu không thấy thuấn di đến trước mặt hắn, hắn bị nặng nề đẩy nhào ra đất, ngay sau đó là nổ, sóng nhiệt, ánh lửa, bên trong phi hành khí bị nung thành nóng bỏng.
Cảm nhận được người trên thân không nhúc nhích, Phi Cảnh mang nhãn thần chấn kinh đứng dậy đem Đạp Vân đã bảo vệ mình lật qua, trong tiếng nổ liên tục không ngừng, người đó chậm rãi mở mắt.
“Anh rốt cục đã trở lại, đợi lâu như vậy, chính là vì muốn chính miệng nói với anh một câu..."
Bàn tay Phi Cảnh đang nắm chặt cánh tay đối phương dần dần siết chặt, người trong lòng hơi thở mong manh, nhưng ba chữ ấy vẫn rõ ràng truyền vào tai hắn.
"Thực xin lỗi."
Khúc mắc trong lòng Đạp Vân đã giải, như trút được gánh nặng nhắm lại hai mắt, linh hồn một lần nữa trở lại bên người khế chủ, từ sâu trong tâm tràn ra bình thản trước nay chưa từng có.
Thân thể càng ngày càng nhẹ, mệt mỏi nồng đậm ập đến, đã bao lâu không được hưởng thụ giấc ngủ không có tác dụng của thuốc rồi.
Ông có thể cảm thấy cánh tay Phi Cảnh nhốt chặt mình đang siết chặt, có thể có một cái ôm ấp như vậy, không uổng ông trăm năm chờ đợi.
"Rốt cục có thể hảo hảo mà ngủ một giấc..."
Phi Cảnh ôm thật chặt người trong lòng không biết phải làm sao, bên ngoài khoang thuyền hiện lên một đạo bạch quang cuối cùng, lực bạo phá cường đại rốt cục hoàn toàn thôn tính nơi đây, Thái Ân lấy phương thức bi tráng như vậy kết thúc cuộc đời mình, đáng tiếc có người đã không còn có kiếp sau để có thể làm bạn ở bên cạnh ông.
"Thầy hiệu trưởng!"
"Đạp Vân!"
Hai tiếng hô trăm miệng một lời đến từ Lăng Tiêu cùng Phục Nghiêu, sau khi tiếng nổ rốt cục đình chỉ, hai người đều không hẹn mà cùng lao tới, thế lửa chặn đường đi của bọn họ, Phục Nghiêu không nghĩ ngợi gì hai tay nắm chặt, lòng bàn tay tản mát ra hàn khí. Đây là hồn tinh hệ nguyên tố đẳng cấp cao nhất mà người hệ thể thuật như hắn có thể kích hoạt, ngoại trừ lượng tinh thần lực tiêu hao lớn, còn có thể tạo thành thương tổn cho thân thể.
Lăng Tiêu giật mình nhìn tường lửa trước mắt bị ngưng kết thành băng, ngọn lửa còn duy trì bộ dạng thiêu đốt cuối cùng của chúng, sau khi Phục Nghiêu thu tay lại, biển lửa ở hiện trường đã biến thành một mảnh núi băng.
Lăng Tiêu mạo hiểm giá lạnh đi theo phía sau Phục Nghiêu, chiếc phi hành khí tới cứu Thái Ân cũng bị băng tuyết đông cứng, băng lăng dài ngắn không đồng nhất dãy dãy xếp ngoài khoang thuyền, Phục Nghiêu càng không ngừng sử dụng thuấn di đột tiến, rất nhanh bỏ Lăng Tiêu lại thật xa.
"Đạp Vân! Phi Cảnh!" Hắn dùng lực đánh nát tầng băng đông cứng cửa khoang, bước một bước dài nhảy vào bên trong khoang thuyền, sau đó động tác liền đình trệ.
Lăng Tiêu sau đó không lâu cũng tiến vào theo, nhưng cũng rất nhanh yên lặng, thiết bị bên trong phi hành khí hư hại nghiêm trọng, phóng mắt nhìn hết cái xác rỗng, làm sao còn có lấy nửa thân ảnh.
Cậu cảm thấy cả người vô lực, từ trạm y tế tỉnh lại, được báo trí nhớ của mình bị tẩy đi, người quen một người lại tiếp một người biến mất khỏi sinh mệnh cậu, hiện tại ngay cả thầy hiệu trưởng cuối cùng cũng ly khai.
Phục Nghiêu xoay người, chứng kiến Lăng Tiêu biểu tình mờ mịt, mình trong mắt cậu ấy giống như không tồn tại.
Hắn ấn tay lên bả vai của đối phương, thấy cậu ấy vẫn mờ mịt như cũ chuyển sang nhìn mình, mới nhớ tới ở trong ký ức của cậu ấy, mình cũng không tồn tại.
"Không có di vật, không thấy linh hồn, có lẽ bọn họ chính là rời đi.”
Phục Nghiêu thấp giọng nói, vì an ủi Lăng Tiêu, cũng là vì an ủi mình.
Lăng Tiêu hạ mắt, trong bảng tin cũng là dùng tám chữ này miêu tả Doanh Phong, lại có ai cho rằng anh ấy chỉ là rời đi mà thôi?
Hai quân nhân phụ trách trông giữ Lăng Tiêu vẫn đang tận chức tận trách canh giữ ở bên ngoài khoang thuyền, Phục Nghiêu nhận ra bọn họ là người của Long Dần.
Khi đi ngang họ, Phục Nghiêu nhẹ giọng mở miệng, "Đưa cậu ấy về đi, cậu ấy không thích hợp ở lại chỗ này."
Quân nhân hướng hắn kính lễ, đưa Lăng Tiêu ở trạng thái hóa đá dẫn theo ra ngoài, Lăng Tiêu tùy ý an bài, người khác muốn cậu đi đâu làm gì, cậu không có bất kỳ dị nghị nào.
Niếp Vân đi về phía Phục Nghiêu, "Phần Ảnh đã chuẩn bị xong, chờ sau khi chỉnh đốn chỗ này rồi mới đi hay sao?”
Phục Nghiêu lắc đầu, sẽ có người tiếp nhận công tác khắc phục hậu quả, chờ hắn là sứ mệnh trọng yếu hơn.
"Xuất phát."
***
Lăng Tiêu được người đưa đi, nhưng không mang về trạm y tế, không biết làm sao Long Dần bỗng thay đổi cách nghĩ, cậu được mang về ký túc xá Ngự Thiên của mình.
Cửa là do người hộ tống cậu mở ra giùm, Lăng Tiêu nhìn thẻ từ của mình quẹt mở một cánh cửa chưa bao giờ thấy, một không gian hoàn toàn xa lạ xuất hiện trước mắt, chuyện cho tới bây giờ cậu vẫn không muốn tin tưởng, cậu đã ở nơi này cùng Doang Phong sinh sống qua bao nhiêu tháng dài rồi.
Bước vào cửa phòng ký túc xá, Lăng Tiêu nghi hoặc đánh giá nơi này, trong phòng khách tùy ý có thể thấy cổng trò chơi mà mình yêu thích và mô hình tinh hạm, trong một góc sáng sủa còn có một cái ổ chó được bố trí tỉ mỉ.
Người ở trạm y tế cũng đến, trong tay mang theo một cái lồng sắt, Lăng Tiêu mở lồng đón Tiểu Hôi ra, lại nhìn ổ chó trong góc, càng ngày càng nhiều manh mối kết thành lưới, mỗi một điểm đều là quá khứ của cậu, chân thật đến mức không cho phép kẻ nào nghi ngờ.
Tóc đỏ cùng Vũ Tập bọn họ nhận được tin tức, đều chạy tới, thật cẩn thận vây quanh Lăng Tiêu.
“Cậu là sinh viên Ngự Thiên năm nhất hệ liên hợp tác chiến, đây đều là bạn học của cậu, cậu và tớ là bạn vô cùng, vô cùng thân nhau, dù cậu quên tên của tớ rồi cũng không sao, bởi vì lúc trước cậu cũng chả bao giờ nhớ được, cho tới bây giờ đều chỉ gọi tớ Tóc đỏ."
"Tóc đỏ?" Lăng Tiêu nhìn nhìn tóc của cậu ấy, nếu một lần nữa nhận thức, cậu phỏng chừng vẫn sẽ gọi cậu ấy như vậy, nghe qua thực sự không giống như đang gạt người.
"Được rồi, đây là khế chủ của tớ Băng Xán, bên kia là Vũ Tập cùng Sương Phong, chúng ta đều là bạn tốt."
Lăng Tiêu giữa lúc cho là mình đã cô độc đột nhiên thu hoạch nhiều ‘bạn tốt’ như vậy, trong nhất thời có chút tiếp nhận không nổi.
Cậu dùng hành động đánh giá ký túc xá tránh đi tầm mắt của bọn họ, ôm Tiểu Hôi từ phòng khách đi vào phòng ngủ, chiếc giường đôi khiến cậu nhớ đến trải nghiệm bản thân cuộn mình trong góc trắng đêm khó ngủ, đối với cậu mà nói, cuộc phóng túng do chính mình chủ động khơi mào còn dừng lại ở ngày hôm qua.
Lăng Tiêu đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đem Tiểu Hôi nhét vào lòng người bên cạnh, lo lắng tìm kiếm trong phòng, đám người Tóc đỏ nhìn mà phát ngốc, “Cậu đang tìm gì thế? Có cần chúng tớ giúp không?”
Lăng Tiêu bỏ ngoài tai câu hỏi của cậu ấy, sau khi hoàn toàn lật tung cả phòng, cậu rốt cục tìm ra một cái hộp màu đen ở dưới giường, mở ra, đồ vật bên trong còn nguyên chưa động.
“Là cái gì thế?” Tóc đỏ tò mò muốn qua nhìn, lại bị Lăng Tiêu lập tức xoay qua chỗ khác khẩn trương che lại.
Tóc đỏ lúc này mới ý thức được mình hình như xâm phạm tới lĩnh vực tư nhân của Lăng Tiêu, xấu hổ cười cười, "Thực xin lỗi."
Vũ Tập ôm Tiểu Hôi, vì bản thân trường kỳ ở chung với các loại động vật mà sản sinh lực tương tác, Tiểu Hôi cũng không bài xích ngực anh.
Ngay từ đầu anh đã một mực nghiên cứu tiểu động vật đột nhiên chui ra này đến tột cùng thuộc loài nào, đang kiểm tra thì ngoài ý muốn phát hiện trong đám lông của nó một dị vật.
Anh dùng hai ngón tay bóp chặt thứ thoạt nhìn như con bọ đó, giơ nó lên dưới ánh đèn.
"Đây là cái gì?"
***
Doanh Phong khi trận nổ đột kích theo bản năng đem người bảo vệ trong lòng, gắt gao không buông, cho đến khi tiếng nổ bên tai chấm dứt, anh mới nhìn rõ gương mặt người trong ngực.
"Chúc mừng cậu đã đưa ra lựa chọn."
Anh quay đầu, thấy Lăng Tinh cách đó không xa đang mỉm cười nhìn mình, tay trái của mình trống rỗng, tay phải còn nắm chặt Lăng Tiêu không buông.
“Người mà vào thời điểm nguy hiểm, dẫu phải chịu đựng đau đớn cũng không nguyện buông tay, không phải là người cậu lựa chọn đời này sao? Nhìn đi, đưa ra lựa chọn này cũng không khó, không phải sao?"
Lăng Tinh giơ tay lên, có một người khác đón lấy tay anh, Doanh Phong nhìn qua bên cạnh, người xuất hiện bên cạnh anh ấy là Kinh Vũ.
“Tôi tự nhiên có người bồi tiếp bên cạnh, cậu không cần lo lắng cho tôi. Nhưng mà có người đang lo lắng cho cậu, cậu cũng mau tỉnh lại đi.”
Anh nói xong câu đó, liền cùng Kinh Vũ nắm tay nhau rời đi, Doanh Phong đưa mắt nhìn bóng lưng của họ, cho đến khi họ tiêu thất trong điểm sáng. Điểm sáng trắng ấy dần mở rộng, chiếm lĩnh tầm nhìn của anh, một thanh âm quen thuộc càng không ngừng gọi to tên anh bên tai, Doanh Phong chậm rãi mở hai mắt ra.
Người đầu tiên anh nhìn thấy là Lăng Tiêu, trên hai tay Lăng Tiêu lơ lửng luồng ánh sáng trắng, hiển nhiên là đang dùng Trì dũ hồn tinh trị liệu cho anh.
Thần trí Doanh Phong chưa hoàn toàn rõ ràng, tầm mắt anh từ quần áo chưa bao giờ thấy qua trên người đối phương dời đến tay cậu, sau một lúc lâu mới chậm chạp ý thức được, hồn tinh có thể sinh ra vầng sáng lớn như vậy, ít nhất cũng cấp bảy, đây đã là đẳng cấp cao nhất mà Lăng Tiêu vốn không có sở trường hệ tinh thần có thể kích hoạt.
Nhưng vấn đề là, Lăng Tiêu từ lúc nào có được tinh thần lực cường đại như vậy?
Thân thể Doanh Phong nhanh chóng khôi phục, rất nhanh anh đã có đủ khí lực một lần nữa ngồi dậy, nhưng Lăng Tiêu đối diện hiển nhiên bởi vì tinh thần lực hao hết mà có vẻ có chút mỏi mệt.
Mặc dù như thế, sau khi thấy Doanh Phong không còn đáng ngại, cậu vẫn cao hứng toét miệng cười, giang hai tay cho Doanh Phong một cái ôm thật to.
Doanh Phong bị cậu ôm vào lòng, loại cảm giác cửu biệt trùng phùng này là sao?
Lăng Tiêu cuối cùng cũng ôm xong, ngồi trở về, Doanh Phong lúc này mới lưu ý đến hai mắt cậu cười đến cong thành vầng trăng khuyết.
Anh chấn kinh, “Mắt của em…”
Chính là anh vừa mới hỏi xong bốn chữ này, lại phát hiện ra chuyện càng làm người ta giật mình hơn.
"Thân thể của em?”
Lăng Tiêu bởi vì lời anh cũng đã phát hiện biến hóa trên thân thể mình, cậu kinh ngạc nhìn hai tay mình, nơi đó đang dần dần trở nên trong suốt, Doanh Phong đã có thể xuyên qua cậu, nhìn thấy xác phi thuyền phía sau cùng với thi thể nhân vật bất minh.
Nếu không phải vì xung quanh không có đốm sáng xuất hiện, Doanh Phong cơ hồ nghĩ đây là tín hiệu tử vong.
Tầm mắt Lăng Tiêu một lần nữa trở lại trên người anh, lúc này mới như đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng mở miệng:
"Doanh Phong, hạt đào là.."
Thanh âm líu lo ngưng hẳn, trước mắt Doanh Phong đã không còn một bóng người, hết thảy vừa mới phát sinh, đều giống như ảo giác đơn phương tình nguyện của anh, không có bất cứ chứng cớ gì chứng minh Lăng Tiêu đã tới.
Mộng cảnh khi mình hôn mê đã không còn quá rõ nét nữa, tựa hồ có người nào đó nhất định muốn anh phải lựa chọn, bất quá đến tột cùng là lựa chọn cái gì, và bản thân rốt cục lựa chọn thế nào, đều vĩnh viễn dừng nghỉ trong cơn mộng đó.
Sự xuất hiện trong một thoáng ấy của Lăng Tiêu lại rõ ràng vô cùng, bao gồm cả câu nói mà cậu lưu lại.
—— Cái gì là hạt đào? Hạt đào là cái gì?
Bình luận truyện