Khế Ước Hào Môn
Chương 69: Càng muốn như thế với cô (18+)
“Buông ra... Anh buông tôi ra!!” Tần Mộc Ngữ hoàn toàn bị khiếp sợ, nước mắt cuộn trào mãnh liệt, khu vực mẫn cảm mềm mỏng nhất bị xâm phạm, toàn thân nàng như sụp đổ, liều mạng đẩy người đàn ông có thân hình cường tráng.
Đôi mắt của Thượng Quan Hạo trở nên hỗn tạp, ma xui quỷ khiến thế nào mà lửa giận kì lạ bị dập tắt.
“Đừng nhúc nhích! Bằng không tôi thực sự mạnh tay hung bạo với cô đấy!!” Hắn đè ép cơ thể yếu ớt của nàng, gầm nhẹ uy hiếp.
Tần Mộc Ngữ bị hắn gào lên dọa dẫm, cũng không dám khẽ động đậy, chỉ kịch liệt thở gấp, nước mắt làm nhòe mất tầm nhìn của nàng.
“Không ngờ cô thực sự còn trong trắng...” Thượng Quan Hạo khàn giọng nói, con mắt thâm thúy nồng đặc dục vọng, nhưng không quên nhục nhã nàng “Đây là lần thứ mấy chỉnh sửa lại? Lại có thể thực sự làm được giống như vậy...”
Hắn nhịn không được, ngón tay bắt đầu từ từ di chuyển, rời khỏi một chút lại đưa sâu vào bên trong.
Tần Mộc Ngữ nhạy cảm phát hiện động tác của hắn, nước mắt tuôn ra càng nhiều, tay níu chặt cổ áo gắng sức đẩy: “Đồ khốn nạn... Buông ra!! Đừng... Anh đừng tùy tiện như vậy, cút ngay!”
Thượng Quan Hạo cúi đầu thở dốc, cảm thụ được sự siết chặt cùng sự mềm mại non nớt, đi vào càng thêm sâu, rồi quan sát phản ứng của nàng.
“Dám đối với người khác như vậy, sao không có can đảm tự mình thừa nhận?” Hắn cúi gần chóp mũi của nàng lạnh lùng nói “Tôi chẳng qua là cho vào một ngón tay thôi, cần gì phải ra vẻ nhục nhã như muốn cắn lưỡi tự vẫn như thế chứ...”
Tần Mộc Ngữ bị hắn vạch trần. Xương cốt bị dồn ép đến mức muốn vỡ vụn, tay nắm chặt cánh tay hắn, ngón tay hắn vào thật sâu bên trong, lắc đầu khóc: “Đừng... Anh đừng làm như thế khiến tôi chết cũng cảm thấy khó khăn! Thượng Quan Hạo, anh buông ra!”
Nàng gào thét, đau đớn cùng phản kháng đã trở nên mơ hồ, nhưng vẫn còn đang cầu xin!
“Đối với cô vẫn là chưa đủ...” Thượng Quan Hạo khàn tiếng nói, đè ép cơ thể nàng, cúi đầu hôn vào má nàng, cái cổ trắng như tuyết, cùng bả vai, tập trung tinh thần và thể lực vào ngón tay, đâm sâu vào bên trong, rồi lại ma sát rút ra, động tác càng lúc càng nhanh.
Chính hắn cũng không rõ, rốt cục là đang chừng trị nàng, hay là khiến nàng nhục nhã xấu hổ!
“Ư...” Nàng than nhẹ một tiếng, nước mắt đầm đìa cảm giác được nỗi nhục nhã cực điểm.
Một trận chua xót cay đắng tuôn ra, đôi mắt trong veo giương lên, không để ý cả người đang trần truồng mà la lên: “Thượng Quan Hạo! Tôi cảnh cáo anh không được đụng vào tôi! Anh có thể đánh tôi chửi tôi, nhưng đừng làm cái phương thức độc ác này mà đối chọi với tôi! Anh buông ra!”
Nàng đang sợ, nỗi sợ hãi này tràn ngập khắp cơ thể mà run rẩy.
Thượng Quan Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cười khẩy, đột ngột hôn lấy nàng, hôn một cách thô bạo, trong tiếng hơi thở rối loạn là thanh âm khàn khàn: “Cô không chịu được kiểu này sao? Tốt lắm... Tôi càng muốn như thế với cô!”
Nói xong, hắn đem toàn bộ tiếng kêu thảm thiết của nàng nuốt vào trong bụng, tại nơi ẩm ướt nhạy cảm của nàng mà tùy tiện hung bạo.
Nàng khó chịu thét lên, nước mắt nóng hổi từ khóe mắt chảy xuống.
Giống như dã thú cắn xé một hồi, hắn cường thế, nàng quật cường, cuối cùng cả hai bên đều bị thiệt hại. Hắn lạnh khốc vô tình mà trừng trị nàng, còn không cảm giác được nàng muốn nhận tội, chỉ có máu tanh ở ngón tay thứ hai.
Một hồi lăn qua lăn lại mồ hôi nhễ nhại, cuối cùng hắn nhận thấy cơ thể nàng đã không chịu được nữa, đưa nàng lên đến đỉnh điểm.
Ngón tay rút ra, lạnh lùng chạm lên khuôn mặt nàng, Thượng Quan Hạo cười lạnh “Thấy sao? Có nhận thấy được bản thân cô có bao nhiêu phóng đãng chưa? Tần Mộc Ngữ, cô đúng là phóng đãng trời sinh!”
Tần Mộc Ngữ từ lâu những giọt nước mắt đã bao quanh, toàn thân trống rỗng, khuôn mặt lệch sang một bên, nói giọng khàn khàn: “Buông ra...”
Lần đầu tiên bị một thằng đàn ông đối xử tàn sát bừa bãi như vậy, cả người nàng như muốn tách rời, tay chân run rẩy, thầm nghĩ muốn trốn đi, tự chôn mình đi! Tự đi tìm đến cái chết!!
“Nhớ cho kỹ, đừng làm tôi tức giận, bằng không tiếp theo, nghênh đón cô không chỉ là như thế này đâu!” Thượng Quan Hạo lạnh lùng nói bên tai nàng “Mặc quần áo của cô vào, rồi cút đi!”
Đôi mắt của Thượng Quan Hạo trở nên hỗn tạp, ma xui quỷ khiến thế nào mà lửa giận kì lạ bị dập tắt.
“Đừng nhúc nhích! Bằng không tôi thực sự mạnh tay hung bạo với cô đấy!!” Hắn đè ép cơ thể yếu ớt của nàng, gầm nhẹ uy hiếp.
Tần Mộc Ngữ bị hắn gào lên dọa dẫm, cũng không dám khẽ động đậy, chỉ kịch liệt thở gấp, nước mắt làm nhòe mất tầm nhìn của nàng.
“Không ngờ cô thực sự còn trong trắng...” Thượng Quan Hạo khàn giọng nói, con mắt thâm thúy nồng đặc dục vọng, nhưng không quên nhục nhã nàng “Đây là lần thứ mấy chỉnh sửa lại? Lại có thể thực sự làm được giống như vậy...”
Hắn nhịn không được, ngón tay bắt đầu từ từ di chuyển, rời khỏi một chút lại đưa sâu vào bên trong.
Tần Mộc Ngữ nhạy cảm phát hiện động tác của hắn, nước mắt tuôn ra càng nhiều, tay níu chặt cổ áo gắng sức đẩy: “Đồ khốn nạn... Buông ra!! Đừng... Anh đừng tùy tiện như vậy, cút ngay!”
Thượng Quan Hạo cúi đầu thở dốc, cảm thụ được sự siết chặt cùng sự mềm mại non nớt, đi vào càng thêm sâu, rồi quan sát phản ứng của nàng.
“Dám đối với người khác như vậy, sao không có can đảm tự mình thừa nhận?” Hắn cúi gần chóp mũi của nàng lạnh lùng nói “Tôi chẳng qua là cho vào một ngón tay thôi, cần gì phải ra vẻ nhục nhã như muốn cắn lưỡi tự vẫn như thế chứ...”
Tần Mộc Ngữ bị hắn vạch trần. Xương cốt bị dồn ép đến mức muốn vỡ vụn, tay nắm chặt cánh tay hắn, ngón tay hắn vào thật sâu bên trong, lắc đầu khóc: “Đừng... Anh đừng làm như thế khiến tôi chết cũng cảm thấy khó khăn! Thượng Quan Hạo, anh buông ra!”
Nàng gào thét, đau đớn cùng phản kháng đã trở nên mơ hồ, nhưng vẫn còn đang cầu xin!
“Đối với cô vẫn là chưa đủ...” Thượng Quan Hạo khàn tiếng nói, đè ép cơ thể nàng, cúi đầu hôn vào má nàng, cái cổ trắng như tuyết, cùng bả vai, tập trung tinh thần và thể lực vào ngón tay, đâm sâu vào bên trong, rồi lại ma sát rút ra, động tác càng lúc càng nhanh.
Chính hắn cũng không rõ, rốt cục là đang chừng trị nàng, hay là khiến nàng nhục nhã xấu hổ!
“Ư...” Nàng than nhẹ một tiếng, nước mắt đầm đìa cảm giác được nỗi nhục nhã cực điểm.
Một trận chua xót cay đắng tuôn ra, đôi mắt trong veo giương lên, không để ý cả người đang trần truồng mà la lên: “Thượng Quan Hạo! Tôi cảnh cáo anh không được đụng vào tôi! Anh có thể đánh tôi chửi tôi, nhưng đừng làm cái phương thức độc ác này mà đối chọi với tôi! Anh buông ra!”
Nàng đang sợ, nỗi sợ hãi này tràn ngập khắp cơ thể mà run rẩy.
Thượng Quan Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cười khẩy, đột ngột hôn lấy nàng, hôn một cách thô bạo, trong tiếng hơi thở rối loạn là thanh âm khàn khàn: “Cô không chịu được kiểu này sao? Tốt lắm... Tôi càng muốn như thế với cô!”
Nói xong, hắn đem toàn bộ tiếng kêu thảm thiết của nàng nuốt vào trong bụng, tại nơi ẩm ướt nhạy cảm của nàng mà tùy tiện hung bạo.
Nàng khó chịu thét lên, nước mắt nóng hổi từ khóe mắt chảy xuống.
Giống như dã thú cắn xé một hồi, hắn cường thế, nàng quật cường, cuối cùng cả hai bên đều bị thiệt hại. Hắn lạnh khốc vô tình mà trừng trị nàng, còn không cảm giác được nàng muốn nhận tội, chỉ có máu tanh ở ngón tay thứ hai.
Một hồi lăn qua lăn lại mồ hôi nhễ nhại, cuối cùng hắn nhận thấy cơ thể nàng đã không chịu được nữa, đưa nàng lên đến đỉnh điểm.
Ngón tay rút ra, lạnh lùng chạm lên khuôn mặt nàng, Thượng Quan Hạo cười lạnh “Thấy sao? Có nhận thấy được bản thân cô có bao nhiêu phóng đãng chưa? Tần Mộc Ngữ, cô đúng là phóng đãng trời sinh!”
Tần Mộc Ngữ từ lâu những giọt nước mắt đã bao quanh, toàn thân trống rỗng, khuôn mặt lệch sang một bên, nói giọng khàn khàn: “Buông ra...”
Lần đầu tiên bị một thằng đàn ông đối xử tàn sát bừa bãi như vậy, cả người nàng như muốn tách rời, tay chân run rẩy, thầm nghĩ muốn trốn đi, tự chôn mình đi! Tự đi tìm đến cái chết!!
“Nhớ cho kỹ, đừng làm tôi tức giận, bằng không tiếp theo, nghênh đón cô không chỉ là như thế này đâu!” Thượng Quan Hạo lạnh lùng nói bên tai nàng “Mặc quần áo của cô vào, rồi cút đi!”
Bình luận truyện