Khế Ước Hào Môn

Chương 84: Bắt nạn tôi rất vui sao



“Thượng Quan Hạo, anh...” Nàng muốn nói lại thôi.

Người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị đem xe dừng lại, lại cầm nàng kéo ra, hướng phía toà nhà đi đến.

Toà nhà này, hơn một tháng trước vẫn còn thuộc về Tần thị, nhân viên bên trong ngoại trừ hội đồng quản trị có thay đổi ra thì cái khác cũng không có xoá bỏ. Nhìn nơi này hoàn toàn mới tinh, trong lòng Tần Mộc Ngữ chua xót khổ sở, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt, nơi này vốn thuộc về ba, thế nhưng trong nháy mắt đã đổi chủ, nàng hiểu được mình căn bản là không nên tới nơi này!

Văn phòng nhân sự ở ngay trước mắt.

“Thượng Quan Hạo, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?” Tần Mộc Ngữ có dự cảm không tốt, run giọng nói.

Sắc mặt người đàn ông rắn rỏi ảm đạm, một tay lấy nàng kéo qua chế ngự trong lòng, mang vào phòng nhân sự.

“Tổng, tổng giám đốc...” Quản lí nhân sự đang gọi điện thoại, thấy Thượng Quan Hạo đi vào một hồi khẩn trương, cuống quít cầm điện thoại buông xuống, đứng dậy nhường chỗ ngồi “Ngài làm sao hôm nay có thời gian đến nơi này? Mời ngồi mời ngồi...”

“Anh không cần vội vàng.” Thượng Quan Hạo lạnh lùng nói, tự ý đem cô gái trong ngực đẩy lên trước bàn làm việc “Cho anh nửa giờ, sắp xếp cho cô ấy một công việc, sáng chín giờ làm chiều năm giờ nghỉ, tiền lương trả theo nhân viên bình thường, làm liền đi.”

Quản lí nhân sự tay run lên, bưng tách trà suýt nữa đánh vỡ trên mặt đất!

Hắn trừng to mắt, không thể tin được tình hình thực tế trước mắt, cô gái nhỏ này rõ ràng chính là con gái chủ tịch tiền nhậm Tần Chiêu Vân, đã từng tiếp nhận người kế vị công ty Tần thị mà hiện tại Thượng Quan Hạo vậy mà nói cấp cho nàng một công việc?!

Tần Mộc Ngữ tay chống đỡ mặt bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần biến đổi, giống như trúng phải một đòn nghiêm trọng.

Một nỗi nhục nhã mạnh mẽ dâng lên, nàng quay đầu, mắt ngấn lệ run giọng nói: “Thượng Quan Hạo, vì sao anh lại làm thế này? Công việc của tôi liên quan gì đến anh? Anh dựa vào cái gì thay tôi quyết định?”

Thượng Quan Hạo nhìn vào mặt nàng, cười nhạt, cao quý ưu nhã mà tới gần, lạnh lùng nói: “Cho cô ở chỗ này làm việc, dưới mí mắt tôi mà làm, chung quy dễ chịu hơn là để cô ra ngoài làm những việc không đứng đắn! Tần Mộc Ngữ, nếu như cô vẫn còn biết tốt xấu sẽ không muốn theo tôi ương ngạnh!... Hoặc là, cô cảm thấy không có thể diện làm việc tại Tín Viễn? Từ địa vị quyền chủ tịch thành một nhân viên thấp bé, chịu không nổi có đúng hay không?”

“Anh...” Trong lòng sóng to gió lớn dâng lên, Tần Mộc Ngữ tức giận đến sắc mặt đỏ lên, nước mắt chua xót chứa đầy hốc mắt “Thượng Quan Hạo anh vả vào mồm để sạch sẽ một chút, cái gì gọi là không đứng đắn? Anh là nghe được hay là thấy được! Tôi không phải không có khả năng làm việc, tôi cũng không việc gì chịu không nổi, nhưng mà anh đừng đem sự tình nghĩ đến xấu xa như vậy, tôi chịu không nổi!”

“Như thế rất tốt!” Thượng Quan Hạo nghiến răng nói ra, trong con mắt một tia phẫn nộ, một tay lấy nàng kéo trở lại, rút ra một phần khảo sát viên chức nhân sự đến trên bàn “Nhanh điền vào cho tôi, nhớ kỹ, đây là tôi bố thí cho cô!” Nhìn trên khuôn mặt nàng thống khổ, Thượng Quan Hạo cười lạnh một tiếng: “Cô không nên hận chị cô, không nên nói cô ấy mặc kệ cô, chí ít nói cô sống không nổi, cô ấy vẫn còn sẽ xin tôi cho cô làm chút chuyện, cô còn bất mãn cái gì?”

Bút máy bên cạnh, ngón tay Tần Mộc Ngữ nhỏ yếu trắng ngần chống đỡ bên cạnh bàn, không ngừng được mà run rẩy.

Nàng ngấm ngầm chịu đựng khuất nhục, nở nụ cười cay đắng không gì sánh được.

“Không cần... Thượng Quan Hạo, thật là cảm tạ ý tốt của các người... Nhưng mà tôi không cần! Tôi xin lỗi không tiếp chuyện được.” Bóng dáng nàng mảnh khảnh gắng sức đứng lên, muốn vòng qua hắn đi ra ngoài.

Vẻ mặt Thượng Quan Hạo lạnh lùng, cánh tay rắn chắc ngăn cản nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, không cho nàng đi ra ngoài.

“Cô lại muốn đi đâu?” Hắn lạnh giọng hỏi.

Tần Mộc Ngữ giãy dụa, đôi mắt trong suốt đầy oán hận nhìn về phía hắn: “Tôi đi chỗ nào cũng tốt, đi chỗ nào làm việc so với chỗ này còn thoải mái dễ chịu hơn, anh thả tôi ra!”

Trong đôi mắt của Thượng Quan Hạo là bão táp cuồn cuộn, trầm thấp nói: “Tần Mộc Ngữ, cô hết lần này tới lần khác không biết tốt xấu có phải không?”

Mắt thấy chiến tranh sắp bùng nổ, quản lí nhân sự sợ đến sắc mặt trắng bệch, tới giảng hoà: “Tổng, tổng giám đốc... Ngài không nên tức giận, nghìn vạn lần đừng tức giận, Tần tiểu thư, tôi cũng biết tình hình thực tế hiện tại Tần chủ tịch, nếu như cô có thể ở Tín Viễn làm việc, tôi cam đoan cô ở chỗ này sẽ nhận được hậu đãi tốit nhất, thực sự, tổng giám đốc cũng là vì nghĩ cho cô...”

“Câm miệng cho tôi.” Thượng Quan Hạo lạnh lùng cắt ngang, cười lạnh nhìn Tần Mộc Ngữ “Không cần đối xử đặc biệt, tôi muốn nhìn xem Tần gia tiểu thư có bao nhiêu quý giá, cho dù gia cảnh sa sút cũng có người yêu thương có đúng không? Sắp xếp cô ấy làm việc ở vị trí thấp nhất, để cô nếm thử xem nó có tư vị gì!”

Sỉ nhục vô cùng đã gần đem thân thể nhỏ bé nàng đánh gục, nước mắt rơi xuống, kịch liệt vùng vẫy đẩy trong ngực hắn: “Tôi không... Tôi không cần sự bố thí này của anh, anh buông tôi ra! Tôi không muốn thấy mặt của anh, các người làm cho tôi buồn nôn!”

Thượng Quan Hạo chế ngự nàng, lực đạo hung ác tàn nhẫn làm cho nàng đau đến than nhẹ. Hắn âm trầm, cuối cùng vì nước mắt trong suốt nóng hổi dần dần dịu đi.

“Cô hiểu rõ cho tôi, Tần Mộc Ngữ, nếu như là tôi muốn cô tới nơi này thì sẽ có một vạn loại cách thức bức cô tới! Cô có thể tìm bên ngoài thử xem, xem tôi có thể hay không cho cô cơ hội này! Cô không tin thế lực của tôi có đúng không? Vậy tới nơi này thật tốt mà tiếp thu một chút, tôi sẽ cho cô biết, Tín Viễn muốn áp đặt người nào, có công ty nào có dũng khí tranh đoạt!” Hắn bên tai nàng gầm nhẹ nói.

Ngắn ngủi nói mấy câu, lại lần nữa đem nàng bức đến đường cùng.

Quản lí phòng nhân sự ở bên cạnh thở mạnh cũng không dám, sắc mặt hơi tái nhợt, chỉ là nhìn bọn họ dây dưa thì phát hiện không thích hợp, tổng giám đốc của bọn họ cường thế ai cũng lĩnh giáo qua, cô gái nhỏ này đây căn bản đấu không lại hắn. “Thượng Quan Hạo... Anh đúng là có bệnh.” Tần Mộc Ngữ hàm chứa nước mắt, cực độ nghẹn ngào mở miệng “Khi dễ tôi vui lắm sao? Sẽ làm anh có thoải mái sao? Cho nên anh cứ một lần lại một lần như thế bức tôi!”

Trong đôi mắt Thượng Quan Hạo sâu xa có một tia khát vọng hiện lên, cúi đầu nhẹ nhàng để ở cái trán của nàng, nói giọng khàn khàn: “Phương diện nào đó, đích xác quả thực có... Ngoan ngoãn ký đi, ngày mai đi làm đúng giờ, nếu như tôi không nhìn thấy cô thì cô nhất định phải chết!”

Phần đầu một câu nói kia, làm cho Tần Mộc Ngữ trong nháy mắt mặt đỏ lên, suýt nữa giữa xấu hổ và giận dữ bùng lên, nói xong một câu sau đó, Thượng Quan Hạo đã lạnh lùng buông nàng ra, nhìn nàng toàn thân nhu nhược đau buồn thê thảm trong lòng lại có một tia không đành lòng cùng thương yêu.

“Thượng Quan Hạo, ngày mai tôi sẽ không tới, tôi muốn xem anh đến tột cùng có thể đem tôi làm gì!” Nàng giống như một con mèo hoang nóng nảy, cả người bị mưa to dội vào, cắn môi hét lên.

Thượng Quan Hạo cười nhạt, tao nhã mà thô bạo đi qua mở cửa phòng nhân sự, lãnh đạm nói: “Cũng tốt, nếu như cô không muốn mạng của ba cô... Thì cứ việc chống lại tôi.”

Nói xong, cánh cửa đã “Phanh!” Một tiếng lạnh lùng đóng lại.

Tần Mộc Ngữ mở to hai mắt nhìn, nhìn cửa, hơi thở bắt đầu bất ổn.

Quản lí phòng nhân sự xấu hổ mà dựa vào ghế, mở miệng nói: “Tần tiểu thư....”

Một chút đau nhức cùng tuyệt vọng kéo tới, Tần Mộc Ngữ nhớ tới ba còn đang trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, nước mắt lại lần nữa tuôn ra, nàng ngồi xuống, tay không xen vào giữa sợi tóc mềm mại, toàn thân run rẩy dâng lên.

************************************

Sáng sớm, tiếng giày cao gót của Tần Cẩn Lan vang lên tại tầng cao nhất.

“Hạo!” Nàng đẩy cánh cửa ra, cau mày, không để ý hắn đang làm việc đã đi vào “Là anh để Tiểu Ngữ làm việc tại công ty? Làm sao có thể sắp xếp như vậy?”

Ngón tay gõ trên bàn phím thong thả dừng lại, gõ ký hiệu cuối cùng, thân thể Thượng Quan Hạo kiêu ngạo dựa vào giữa ghế xoay, trong đôi mắt đè nén xuống lạnh nhạt, nhu hòa dịu dàng nhìn phía nàng: “Không đi chuẩn bị hôn lễ, tới nơi này làm cái gì?”

Tần Cẩn Lan mi nhíu lại, trực tiếp đi đến ngồi ở trên đùi hắn, hai tay vòng trên cổ hắn: “Hạo, hôm qua em cũng nghe người ta nói, anh thực sự để Tiểu Ngữ vào Tín Viễn làm việc? Là chính nó nói không cần chúng ta giúp đỡ, anh để nó vào làm gì? Em không thích anh cùng nó xuất hiện cùng lúc nhiều lắm, thực sự không thích!”

Trên người nàng bay tới mùi nước hoa, rất quen thuộc, rồi lại rất xa lạ.

Thượng Quan Hạo đánh mắt sang, nhìn khuôn mặt mỹ lệ, thản nhiên nói: “Dù sao cũng là em gái cùng cha khác mẹ của em, nếu như sau khi kết hôn thực sự không quan tâm họ, mặc cho họ tự sinh tự diệt, truyền thông cùng mọi người sẽ thấy thế nào?”

Tần Cẩn Lan bĩu môi, không nói được một lời.

Thượng Quan Hạo nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cô ta: “Chỉ là nhân viên nhỏ, không có đối xử đặc biệt gì, em cứ nghĩ là Tín Viễn nuôi dưỡng một người công nhân mà thôi, không có gì ghê gớm. Hơn nữa cũng sẽ không cùng anh xuất hiện một lúc, em rất không vui sao?”

“Em thực sự không thích!” Tần Cẩn Lan nói thẳng, mắt nhìn hắn, quyết định đem lời nén nhịn nói ra “Hạo, em biết chúng ta cùng một chỗ đã thật lâu, anh là thực sự yêu em nên mới quyết định kết hôn với em, thế nhưng em đã từng chứng kiến cảnh Tiểu Ngữ với anh ở cùng một chỗ, hai người...”

Nói tới chuyện đó, mặt nàng đỏ lên, áp lực kích động nói ra: “Hai người làm việc rất thân mật, điều này làm cho em rất khó chịu, nhưng mà thời ̣gian kia anh dù sao cũng là vệ sĩ của nó, em không có quyền nói cái gì, nhưng hiện tại thì ngược lại, anh là chồng của em, em không muốn để bất luận người đàn bà nào đến gần anh, cho dù là em gái em cũng đều không được!”

Mí mắt Thượng Quan Hạo khe khẽ nhảy lên, ánh mắt cuối cùng chậm rãi rơi vào nàng.

“Em thấy được? Lúc nào?” Giọng nói hắn lãnh đạm, ánh mắt sâu xa sắc bén như kiếm.

Tần Cẩn Lan cười nhạt, nhưng như trước vô cùng thân thiết mà quấn quanh cái cổ hắn, trong con mắt một tia đau khổ: “Mới đây thôi, anh dám nói anh không có ôm qua nó hôn qua nó? Em biết nó tuổi còn nhỏ lại xinh đẹp, mặc dù dè dặt thanh thuần, thế nhưng vẫn rất hấp dẫn người khác, hai người chắc chắn có làm chuyện mờ ám, em biết cho tới bây giờ cũng không phải tại anh, bởi vì em gái em, nó thích anh lâu rồi.”

Tần Mộc Ngữ thích Thượng Quan Hạo, điểm này, Tần Cẩn Lan cô sớm cũng đã nhìn ra.

Thượng Quan Hạo trầm mặc không lên tiếng, đôi mắt sâu sắc lưu chuyển, cũng không phủ nhận cũng không thừa nhận.

“Hạo, anh chưa bao giờ biết chính mình có bao nhiêu hấp dẫn, cho nên con bé đó thích anh cũng dễ hiểu.” Tần Cẩn Lan ôm chặt hắn, ánh mắt quyến rũ, lại điềm đạm đáng yêu “Anh đáp ứng em, sau hôn lễ, chúng ta sống chung với nhau, em mặc kệ anh trước đây phong lưu, nhưng em muốn anh cam đoan tiếp tục yêu em, biết không? Bởi vì em yêu anh, yêu rất sâu đậm, chưa từng thay đổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện