Khế Ước Phò Mã

Chương 127



127. Công khai

Cố Uy giật góc áo, cắn môi, cột vết thương. Vừa mới thắt vào là máu đen ứa ra. Trán Cố Uy bốc mồ hôi lạnh. Môi trắng bệch. Tuy nhiên, lúc nghe được tiếng bước chân không ngừng đến gần, Cố Uy cấp tốc quấn vải, lau mồ hôi, mặc giáp và nghiêm chỉnh ngồi.

Bên ngoài doanh trướng vang lên âm thanh hùng hậu của một tướng lãnh

"Mạt tướng Cao Siêu, có việc khởi bẩm đại soái!"

"Vào đi!"

"Đại soái, hôm nay quân doanh lại chết rét hơn mười binh sĩ... Khi nãy tuân theo đại soái mệnh lệnh, giết hơn hai trăm chiến mã, mạt tướng cho người phân phối xuống cho binh sĩ tàn tật. Không ngờ rất nhiều binh sĩ thấy thế, cùng nhau lên đoạt thịt với các binh sĩ tàn tật."

Cao Siêu trầm giọng nói: "Nhóm người gây chuyện đông đảo, mạt tướng chỉ bắt vài người cầm đầu, đang giữ ở ngoài trại, mặc đại soái phân phó!"

Đoạn, Cao Siêu lại nói: "Đại soái, có Tần Hoành."

Cố Uy nện một quyền lên bàn làm chén trà run lắc. Bởi vì vận động mạnh mà cảm giác đau đớn như bị xé thịt ở giữa ngực lại truyền tới. Cố Uy cau mày nói:

"Lý nào lại như vậy! Không biết kỷ luật là gì ư? Giải bọn họ lên đây, bản soái nhất định nghiêm trị không tha!"

Rất nhanh, sáu người gây chuyện bị mang lên, không tình nguyện quỳ xuống, bị Cao Siêu đá mà phải khuỵa gối quỳ xuống trước mặt Cố Uy.

Cố Uy quát lạnh: "Các ngươi tụ tập cướp thịt như vậy, ý muốn thế nào? Dựa theo quân kỷ, nên chém đầu thị chúng!"

Một người trẻ tuổi, cười lạnh nói: "Đại soái, chúng ta cũng là người, dựa vào cái gì chỉ cấp thịt cho người tàn tật? Luận xuất lực, chúng ta tứ chi kiện toàn là ra nhiều nhất."

"Hỗn trướng, không có quân kỷ, còn dám cưỡng từ đoạt lý tại trước mặt bản soái? Những nhân sĩ tàn tật ấy vốn cũng kiện toàn, bởi vì chiến tranh mới đã mất đi kiện toàn thân thể, tại nơi khắc nghiệt này kéo dài hơi tàn mà sống chẳng lẽ không được thương cảm?"

Cao Siêu mắng: "Tần Hoành, không được vô lễ trước mặt nguyên soái!"

Tần Hoành ngạo khí cùng hung ác, không hề bị Cố Uy chấn nhiếp. Hắn âm dương quái khí nói:

"Cố Nguyên Soái quả nhiên uy phong. Nhưng mà sao, thịt ta cũng cướp rồi, ăn cũng ăn rồi! Đại soái bắt ta làm thế nào?"

Cố Uy chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi đến trước mặt Tần hoành, ở trên cao nhìn xuống: "Ngươi không sợ là vì có Tần Nhiếp làm chỗ dựa đúng không?"

Tần Hoành cười, liếm môi, "Cố Nguyên Soái nói đúng. Ta dựa vào chú của ta, còn có anh họ Chiêu Vương."

"Bây giờ tại quân doanh này là Cố Uy ta định đoạt, không phải Tần Nhiếp làm chủ!" Cố Uy cương trực công chính nói, "Vương tử phạm pháp cùng tội với thứ dân, ngươi còn không phải là hoàng tử mà chỉ là dựa chút hơi hoàng thân quốc thích, vậy mà còn phách lối, không coi ai ra gì như thế!"

Cố Uy chỉ vào Tần Hoành, tức giận nói: "Ngươi cho rằng bản soái không dám trị tội ngươi? Mười phần sai. Hôm nay dù là có bệ hạ ở đây, bản soái vẫn trị tội được ngươi! Cao tướng quân, giải sáu người này ra ngoài xử quyết ngay tại chỗ!"

Cao Siêu biết tính tình Cố Uy, khẳng định sẽ trị tội đám người Tần hoành, nhưng hắn cũng không ngờ Cố Uy thẳng tay như vậy. Tần Hoành dù sao cũng là cháu Tần Nhiếp – con trai Tần Nhiếp chết yểu, bởi vậy hắn khá là sủng đứa cháu này. Nếu Tần Hoành chết, Tần Nhiếp và Chiêu Vương khẳng định kiếm chuyện. Tần Nhiếp quyền thế ngập trời, mặc dù không còn là Nguyên Soái nhưng lực ảnh hưởng trong quân vẫn có. Mà Chiêu Vương - Tiêu Tông là hoàng tử thụ sủng, mẹ đẻ lại là Lệ quý phi độc sủng lục cung. Giết Tần Hoành thì có thể, nhưng quan hệ sau lưng hắn không thể không kiêng kị.

Cao Siêu bám vào bên tai Tần Nhiếp, thấp giọng nói: "Đại soái, Tần Hoành mà chết, Tần Nhiếp nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ..."

Không chờ Cao Siêu nói xong, Cố Uy khoát tay ngắt lời: "Cao tướng quân không cần nhiều lời, bản soái tự có định đoạt! Nếu Tần Nhiếp truy cứu, cứ việc tính với bản soái."

Cố Uy vốn chỉ muốn xử quyết Tần Hoành vì tội cướp thịt. Ngoài ra còn có rất nhiều nhân tố bên trong để ra được quyết định này. Tần Hoành không phải phạm sai lần một lần hai mà là đã nhiều lần phạm quân kỷ. Đầu tiên là lợi dụng chức vị Trung Lang Tướng tự giam giữ quân lương. Sau khi phát hiện, Cố Uy tức giận cách chức Tần Hoành. Mà cá nhân Tần Hoành cũng là ác liệt, hắn không những không biết hối cải, ngược lại âm thầm cổ động đám thủ hạ không ngừng sinh sự, từ đánh nhau ẩu đả cho đến say rượu sinh sự, nhìn mãi mà quen. Trước đây không lâu còn bị đánh một trăm quân côn. Mông còn chưa lành lại đi cướp thịt. Đám người có quan hệ với Tần gia một lần lại một lần khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Cố Uy. Thời tiết khắc nghiệt, không thực thi được kế hoạch, tâm tình vốn kém, Tần Hoành lại phạm quân kỷ, không thể nghi ngờ là chạm vào vết thương.

Quen hoành tử đệ,. Đầy trời tuyết lớn dẫn đến kế hoạch bị gác lại, Cố Nguyên soái tâm tình vốn là chênh lệch, hiện tại, mình hướng trên vết thương đụng, muốn chết.

Tần Hoành chậm rãi đứng thẳng, phủi bụi trên đầu gối, tay áo, cười nói:

"Ngươi muốn giết ta? Ngươi biết hậu quả chứ? Chú của ta sẽ để Cố gia các ngươi chôn cùng."

Cố Uy quét chân đá Tần Hoành một cước, làm kẻ ngang ngược này không thể không tiếp tục quỳ với cơn đau. 

Tần Hoành cắn răng, quát: "Ngươi chờ đó cho ta, ngươi không chết thì ta vong! Ông đây dù có làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi! Vương bát đản!"

Cố Uy: "Kéo xuống, chém!"

Năm người còn lại hoàn toàn mất hồn mất phách, vạn vạn không ngờ Cố Uy lần này quyết tuyệt như vậy, một mực dập đầu cầu xin, khóc sướt mướt, "Đại soái tha mạng, là Tần công tử sai chúng ta. Đại soái tha mạng..." Mà có la rách họng cũng không làm nên chuyện gì.

Một lát sau, mấy người lính tới áp giải nhóm người đó đi ra ngoài, vung đao, sáu cái đầu rơi xuống đất.

...

Cố Vân Cảnh cũng không biết chuyện đó, càng thêm không biết khốn cảnh trong quân còn bết bát, không xong hơn so với nàng tưởng tượng rất nhiều. 

Nàng đang uống thuốc, Đào Sách đến thăm.

"Ngươi thật yếu ớt, đến bây giờ còn chưa khỏi." Đào Sách ôm một lồng chim đến, bên trong lồng là một con vẹt lộng lẫy. Đào Sách không ngừng huýt sáo đùa vẹt vui vẻ.

"Ngươi nghĩ thế nào mà đi nuôi vẹt? Không phải sắp xuất chinh sao?" Cố Vân Cảnh kinh ngạc nói.

"Không phải ta nuôi, mà là ta mua cho ngươi." Đào Sách nhướn mày kiêu ngạo, "Có dịp đi chợ, ta nhanh chóng chọn lấy con vẹt nhu thuận đáng yêu thông minh này. Vì khi ngươi điều dưỡng nhất định rất phiền muộn, nên ta tặng chim cho ngươi làm bạn."

Đào Sách vừa đùa vẹt, vừa cầm một pho tượng cẩn thận quan sát, tán thán:

"Tay nghề của nghệ nhân bây giờ càng ngày càng tốt, điêu khắc giống thật như đúc, ngay cả lớn nhỏ cũng không khác mấy."

Cố Vân Cảnh ngưng mắt nói: "Ngươi cầm cái gì vậy?"

"Tượng khắc con vẹt. Chỉ cần ngươi mua vẹt, người bán sẽ cho ngươi một pho tượng. Cũng không tồi, giống khuôn mẫu lắm."

Trong đầu Cố Vân Cảnh đột nhiên lóe lên, nàng lớn tiếng nói: "Ta hiểu ra rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện