Khế Ước Phò Mã

Chương 129



129. Phức tạp

Đào Sách vừa nói xong đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, cuống quít che miệng, qua một hồi lâu mới lẩm bẩm:

"... Không phải là thật chứ?"

"Tạm thời chưa thể xác định. Nhưng thật sự có liên quan." Cố Vân Cảnh biểu lộ rất trầm trọng, cụp mắt nói. "Ta cũng không mong kho ngân mất có liên quan đến mưu phản."

"Đào Sách, ngươi nhanh chóng tiến cung báo cáo lại cho An Vương điện hạ."

Đào Sách gật đầu, chọn ngựa trong Hầu Phủ và vội chạy về hoàng cung.

Đào Sách đi không lâu sau, Đặng Khoan theo Cố Trung tới Hầu Phủ.

"Phò mã triệu ta đến có gì phân phó?" Đặng Khoan hành lễ xong, hỏi.

"Đặng đại nhân, tên ăn mày gây án kia người tra thế nào?" Cố Vân Cảnh ngưng trọng nói.

Đặng Khoan một mặt phiền muộn, lắc đầu nói:

"Tội thần vô năng, đến nay còn không tra ra tung tích."

"Tâm trí tên ăn mày ấy không phải bình thường, chẳng thể trách được ngươi. Nếu hắn trốn, cũng không dễ tìm. Bây giờ ngươi hãy hoãn lại việc này, mà điều tra các cửa hàng điêu khắc ở đô thành và xung quanh đô thành."

Đặng Khoan sững sờ, không biết Phò mã có ý gì, kinh ngạc hỏi: "Việc đó có liên hệ gì ư?"

"Đương nhiên là có." Cố Vân Cảnh đem chi tiết và suy đoán của nàng nói lại cho Đặng Khoan.

"...... Ý Phò mã nói đạo tặc trộm kho ngân dùng để mưu phản?" Đặng Khoan vạn phần rung động, kém chút rớt cằm vì sợ. Hắn tinh tế suy nghĩ lời Cố Vân Cảnh nói mà càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng run.

"Có khả năng." Cố Vân Cảnh dừng một chút, đạo, "Trước mắt là không thể bỏ qua bất kỳ manh mối nào. Chúng ta hãy điều tra thêm các cửa hàng điêu khắc. Với bản in chìa khóa, lão ăn mày nhất định sẽ tìm người khắc ra chìa khoá."

"Phò mã, vạn nhất lão ăn mày cũng là nhà điêu khắc có tay nghề thì làm sao hắn sẽ đi nhờ người khác?" Tiêu Mộ Tuyết nói ra nghi vấn của mình, "Hắn là người có tâm tư thâm trầm, chắc chắn sẽ không tuỳ tiện lưu lại chứng cứ. Dù cho muốn khắc chìa khoá, cũng sẽ không chọn các tiệm trong đô thành hoặc phụ cận. Vậy làm sao tra?"

Công chúa điện hạ nói xác thực có lý, đôi mắt xán lạn như sao trời của Cố Vân Cảnh ảm đạm đi. Nàng nhất thời vội vàng phá án, ngược lại sơ sót những chi tiết này.

"Phò mã, tra hay không tra ạ?" Đặng Khoan nhìn xem Cố Vân Cảnh biểu lộ, hỏi.

Nhà điêu khắc trong hoàng thành ít nhất cũng trên trăm nhà, nếu dò xét từng cái cũng mất không ít sức. Vả lại từ khi An Vương - Tiêu Trạm chấp chính, thi hành không ít chính sách cải cách, trong đó có tài vụ Hộ Bộ cho nên gần đây Hộ Bộ từ trên xuống dưới đều rất bận rộn bởi phải vội vàng chỉnh lý sổ sách. Nếu lúc này lại điều động nhân thủ đi thăm dò thì Hộ Bộ sẽ không thể đúng hạn nộp tiền lên.

"Công chúa điện hạ nói có lý. Trước mắt đừng lãng phí binh lực. Chúng ta tiếp tục phân tích hướng khác đi. Tuyết Nhi có đề nghị gì không?" Cố Vân Cảnh nói.

Mọi người cùng nhặt củi thì ngọn lửa sẽ cao, Cố Vân Cảnh mặc dù thông minh nhưng nếu mọi người cùng nhau đưa ra ý kiến thì sẽ nghĩ ra được nhiều biện pháp tốt hơn. Vả lại Phò mã còn đang đau đầu, không thích hợp phân tích suy luận với cường độ cao. 

"Chúng ta có thể cân nhắc từ hướng chiêu binh mãi mã." Tiêu Mộ Tuyết không nhanh không chậm nói, "Đạo tặc trộm kho ngân, nếu thật muốn làm phản nhất định phải chiêu nạp nhân mã. Vậy chúng sẽ chiêu ai? Mua ngựa thế nào?"

Cố Vân Cảnh nói tiếp, "Mưu phản là việc không thể coi thường, nó là tội liên luỵ cửu tộc, bởi vậy chúng nhất định sẽ tự mình bí mật chọn người. Đã như vậy, chúng có khả năng sẽ chiêu thổ phỉ."

"Tại chợ phiên có không ít thương nhân buôn bán ngựa, nếu có người mua ngựa số lượng lớn, chúng ta hỏi liền biết."

Nghĩ thông suốt điểm ấy, Cố Vân Cảnh dặn dò Đặng Khoan:

"Đặng đại nhân không cần tra nhà điêu khắc nữa, mà hãy cho người đi điều tra các giao dịch liên quan đến ngựa đi."

"Vâng." Đặng Khoan do dự nói, "Phò mã, chỉ riêng nhân thủ Hộ Bộ sợ là không đủ vì cả nước khắp nơi đều là thương nhân buôn ngựa."

"Ngươi chỉ cần phụ trách tra ở khu vực đô thành, còn lại ta sẽ thương lượng với An Vương điện hạ." Cố Vân Cảnh phất tay, "Đi thôi, không nên chậm trễ, phát hiện bất cứ dị thường nào thì báo cáo ngay."

"Vâng, Phò mã." Đặng Khoan nghe xong phân phó vội vàng lui xuống.

.....

Dư Lương từ Vạn Xuân Lâu trên đường trở về trông thấy chân dung lão ăn mày dán đầy đường từ to tới nhỏ thì nghi hoặc. Hắn chen vào trong đám người, khi nhìn thấy nội dung bố cáo lập tức trầm xuống, sắc mặt bỗng trắng bệch.

"Vậy mà đã tra đến hắn?" Dư Lương thầm nói ở trong lòng. Hắn thật khiếp sợ năng lực tra án của quan viên triều đình. Đồng thời cũng rõ ràng cho phận mình nhất định cần phải mau chóng cầm được tiền bạc của Lữ Phủ rồi cao chạy xa bay rời đi nơi này. Với cái tốc độ tra án này, sớm muộn gì sự thật cũng sẽ phơi bày.

Dư Lương rời khỏi từ trong đám người với trái tim lo sợ bất an, lòng như lửa đốt trở lại Lữ Phủ. Xông thẳng vào mật thất, thẩm vấn Lữ Lâm.

"Ba ngày đã qua. Ngươi suy tính thế nào?" Dư Lương lạnh lùng hỏi.

Lữ Lâm bị bịt miệng, không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra thanh âm có vẻ chói tai, mắt thì trừng lớn, tất cả chất chứa bên trong là thống hận.

Dư Lương rất không muốn nghe lại Lữ Lâm mắng hắn nhưng vì gia tài đành phải giở giẻ nhét miệng Lữ Lâm ra.

"Phi!" Lữ Lâm phun lên mặt Dư Lương, "Súc sinh, ngươi sẽ chết không yên!"

Dư Lương lấy tay áo lau mặt, "Ngươi tiết kiệm khí lực mắng chửi đi. Nếu ngươi không phục, ta buộc phải bỏ đói ngươi thôi." Ánh mắt Dư Lương sắc bén, cười lạnh "Nhưng ngươi sẽ không chết được. Trước khi ngươi nguyện ý giao tài sản ra, ta sao có thể để ngươi chết chứ? Ta muốn ngươi sống! Sống không bằng chết!"

Lữ Lâm thở dài nói: "Bệ hạ, là thần vô năng, không thể giết phần tử súc sinh độc hại dã tâm bừng bừng, ngược lại còn bị uy hiếp lợi dụng."

"Ta quên nói cho ngươi một chuyện. Hoàng đế mà ngươi một mực trung tâm bảo vệ hiện tại đã thành người thực vật." Dư Lương nghiêng cười nói, "Uh, ta thấy không bao lâu nữa Hoàng đế cũng sẽ đi đời nhà ma thôi."

"Ngươi nói cái gì?" Lữ Lâm toàn thân chấn động, "Ngươi nói bệ hạ hiện tại là người thực vật?"

"Uh. Ngươi biết vì sao hắn biến thành như thế không?" Dư Lương bật cười rất là kinh khủng, "Do Lữ gia ngươi ban tặng. Tin tức kho ngân bị mất truyền đến tai Hoàng đế, trong cơn tức giận huyết khí dâng lên dẫn đến hôn mê bất tỉnh. Thật buồn cười cho ngươi cho rằng mình trung tâm, kết quả còn không phải ngươi là hung thủ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện