Khế Ước Phò Mã
Chương 135
135.
Bước chân Trần Hoài Sinh vội vàng, sắc mặt vội vàng, truyền xong khẩu dụ lập tức hồi cung. Cố Vân Cảnh nhìn xem thì biết An Vương điện hạ khẳng định gặp chuyện khó giải quyết. Nàng không do dự, chuẩn bị tiến cung. Nhưng bước chân vừa nhấc lại chậm rãi để xuống. Vừa rồi nàng còn thề với Thượng Quan Lan về sau phải bảo trọng thân thể, mà mới có một chén trà lại phải vào cung... Cái vả mặt này đau a... Cố Vân Cảnh co rúm, xoa bóp mi tâm, thần sắc xấu hổ. Nàng đang suy nghĩ nên dùng từ ngữ thế nào mới thuyết phục được sư phụ không giận dỗi.
Biết trò sao bằng thầy? Cố Vân Cảnh nhất cử nhất động, Thượng Quan Lan còn không rõ ràng? Cho nên sắc mặt của Thượng Quan Lan cũng khá đáng sợ. Tức giận đến độ không thèm nói chuyện.
Cố Vân Cảnh bất đắc dĩ nhìn Thượng Quan Lan, bất đắc dĩ nhìn Tiêu Mộ Tuyết, trong mắt tràn đầy sự xin cứu giúp.... Công chúa dĩ nhiên biết ý Phò mã là để nàng thuyết phục Thượng Quan Lan. Cái người mà có tính trẻ con, bình thường tương đối hài hước, thời điểm tâm tình tốt sẽ cùng mọi người khua môi múa mép, nhưng mà khi giận lên cũng sẽ trở mặt không quen biết. Tiêu Mộ Tuyết cau mày, trái lo phải nghĩ hồi lâu mới tạo ra được một lý do tương đối thích hợp. Nói đúng hơn là Thượng Quan Lan vẫn sẽ giận, chỉ là mức độ có thể được suy giảm. Tiêu Mộ Tuyết uyển chuyển nói:
"Sư phụ, thời cuộc hiện tại gian nan, nội ưu, ngoại hoạn vẫn nhiều mà không ngừng. An Vương ca ca vội vã triệu kiến Phò mã như vậy khẳng định có chuyện rất trọng yếu..."
Thượng Quan Lan khoát tay ngắt lời, "Là chính nàng nguyện ý dâng mệnh cho Hoàng gia các ngươi, ta làm sư phụ nói thêm gì nữa cũng có vẻ là tự mình đa tình. Thôi thôi, tùy các ngươi, ta lười phí tâm!"
Thượng Quan Lan tức run râu, giận dỗi rời đi, mà khi đi tới cửa thì thình lình nói:
"Uống hết chén thuốc trên bàn cho ta ngay lập tức!"
Sau đó lại thở dài:
"Sớm tối hành hạ bản thân, ta không biết lần sau ngươi sẽ thành dạng gì. Sớm biết như thế ta không nên để ngươi rời đi Vong Ưu Cốc, trở lại Hoàng thành, tiến vào vô tận thị phi nơi đây."
Nhìn xem bóng lưng Thượng Quan Lan, trong lòng Cố Vân Cảnh rất áy náy. Tiêu Mộ Tuyết cũng khó chịu. Nếu không phải bởi vì nàng, Cố Vân Cảnh hiện tại đã tiêu diêu tự tại, tội gì mỗi ngày lao lực bôn ba? Tiêu Mộ Tuyết thấp giọng nói:
"Vân Cảnh, thật xin lỗi..."
Còn chưa nói xong, Cố Vân Cảnh đã đưa tay dán lên môi Tiêu Mộ Tuyết, cười lắc đầu:
"Đồ ngốc, chuyện không liên quan tới nàng. Thân là thần, theo lẽ nên phân ưu vì quân thượng, vì giang sơn ổn định, vì phúc cho bá tánh. Ta còn phải đa tạ nàng đã cho ta cơ hội kiến công lập nghiệp nữa mà."
Tiêu Mộ Tuyết cảm động. Bất cứ khi nào, ở đâu, Phò mã đều sẽ vì nàng cân nhắc. Có thể kết bạn với Cố Vân Cảnh là may mắn của nàng ở kiếp này. Có thể gả cho Cố Vân Cảnh là tam sinh hữu hạnh của nàng. Tiêu Mộ Tuyết đi đến bàn, bưng chén thuốc đưa tới bên môi Cố Vân Cảnh, dặn dò:
"Nhanh uống đi."
Chén thuốc đen nhánh. Hơi nóng không ngừng bốc lên. Thỉnh thoảng có hương vị khó ngửi. Cố Vân Cảnh là ấm sắc thuốc từ nhỏ, uống vô số thuốc từ đắng cho đến đắng hơn mãi cũng thành quen. Nàng ngước cổ, tiếp nhận chén từ tay Tiêu Mộ Tuyết và một hơi cạn sạch.
Tiêu Mộ Tuyết lấy khăn tay lau môi Cố Vân Cảnh, nhìn xem đáy chén, nhịn không được hỏi:
"Nhất định rất đắng."
"Không đắng." Cố Vân Cảnh cọ chóp mũi Tiêu Mộ Tuyết, "Có Tuyết Nhi ở bên, nhìn ta uống thuốc, có đắng thế nào ta cũng thấy ngọt."
"Tuyết Nhi, ta tiến cung đây."
"Chờ một chút." Tiêu Mộ Tuyết nhẹ nhàng gọi, "Đêm có gió lạnh." Tiêu Mộ Tuyết để thị nữ cầm áo choàng tới, cẩn thận mặc cho Cố Vân Cảnh, "Đi sớm về sớm."
Có thể đi sớm về sớm đương nhiên là tốt, mà tình hình chỉ sợ đi sớm về muộn đi... Cố Vân Cảnh nghĩ thế, nói:
"Nếu ta không trở về, nàng ngủ trước đi, không cần chờ ta."
Tiêu Mộ Tuyết cũng ừ, nhưng thực tế là chỉ cần Cố Vân Cảnh không về, nàng không an tâm, thử hỏi ngủ làm sao? Nàng hiện tại đã đạt tới khả năng gọi là "Không nhìn thấy Cố Vân Cảnh liền lo lắng đến phát bệnh."
Gió đêm chầm chậm thổi. Xe ngựa tinh xảo từ Hầu Phủ lái ra. Trăng vàng nhàn nhạt chiếu trên mui xe. Đến cửa cung, Cố Vân Cảnh vén rèm xuống xe và bước đi vội vàng.
Tiêu Trạm đã đợi tại Ngự Thư Phòng từ lâu. Hắn chắp tay sau lưng, đi qua đi lại, dáng vẻ tâm sự nặng nề. Ánh đèn lập loè lay động nhấp nháy kéo dài bóng lưng Tiêu Trạm một cách thê lương.
"Điện hạ gặp chuyện gì phiền lòng sao?" Chẳng biết lúc nào, Cố Vân Cảnh đã đi vào Ngự Thư Phòng.
Tiêu Trạm nghe vậy vội xoay người, gặp được Phò mã, trên mặt tuấn lãng cương nghị mừng rỡ, phiền muộn vừa rồi ngưng tụ trên mặt trong nháy mắt tan thành mây khói.
"Phò mã, mau mời ngồi."
Tiêu Trạm để cung nhân dời ghế ra. Để Cố Vân Cảnh ngồi xuống, mới trịnh trọng nói:
"Tư Mã Quần đưa tới mật tín, nói tình trạng Cố nguyên soái rất kém. Vết thương cũ chưa lành lại thêm thương mới. Khí hậu Thạch Môn Quan giá lạnh, Cố nguyên soái thường xuyên tái phát bệnh cũ. Các vết thương giày vò đến tiều tụy, thống khổ không chịu nổi. Vì ổn định quân tâm, Cố nguyên soái không cho quân y triệu quân trị liệu, mà tự mình băng bó chữa thương. Thương thế cứ như thế mà tình huống rất tồi tệ."
Tiêu Trạm bất đắc dĩ thở dài. Hai đầu lông mày không ức chế được sự khâm phục. Cố Uy luôn là đại anh hùng trong lòng hắn.
"Cố nguyên soái bắt Tư Mã Quần giữ bí mật, mà Tư Mã Quần cực kỳ lo lắng cho ông ấy nên bây giờ không nhìn nổi nữa mới truyền mật tín."
Trong lòng Cố Vân Cảnh run lên. Hàn ý, sợ hãi từ đáy lòng trỗi dậy. Cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã địch nhân nàng cũng chưa từng sợ như thế này – khi nghe được tình huống của cha từ Tiêu Trạm.
Thuở nhỏ mất mẹ, cha là thân nhân duy nhất, Cố Vân Cảnh không nghĩ, cũng không dám nghe tin tức gì có liên quan tới sức khỏe của Cố Uy.
Cố Vân Cảnh cuống quít đứng lên, vẻ mặt kinh hoảng, môi phát run, "Điện hạ, tin đâu?"
Tiêu Trạm chậm rãi cầm tin ở trên bàn, chuyển giao cho Cố Vân Cảnh.
Một tờ giấy nhẹ nhàng, gió thổi bay dễ dàng tại trong tay Cố Vân Cảnh như nặng nghìn cân. Nàng mở tin đọc tỉ mỉ.
Mặc dù Tiêu Trạm đã nhắc nhở, nhưng khi thấy được trong thư: Tình huống nguyên soái thân thể không tốt, gần đây bởi vì đau đớn mà trắng đêm khó an... Mắt Cố Vân Cảnh đỏ lên.
Tiêu Trạm nói:
"Cố nguyên soái là xương cánh tay của triều đình, thân thể của ông ấy tuyệt đối không thể xuất hiện bất luận bất trắc nào. Trình độ quân y có hạn, bản vương muốn phái ngự y bí mật ra đó. Phò mã nghĩ như thế nào?"
Cố Vân Cảnh nhắm mắt. Mất một lúc mới mới dần dần khôi phục sắc mặt bình tĩnh. Nàng chăm chú cầm thư, "Trong quân ngoại trừ Cố gia quân, còn có rất nhiều tướng sĩ năm đó Tần Nhiếp lãnh đạo, thậm chí còn có rất nhiều nhãn tuyến bí mật nằm vùng, mật thiết giám thị phụ soái nhất cử nhất động. Nếu ngự y đến, rất có thể sẽ bị bọn họ nhận ra thân phận, vậy chuyện mà phụ soái một mực đau khổ kiên trì, ôm bệnh không nói bị vi phạm."
Tiêu Trạm cũng nôn nóng: "Nhưng nguyên soái phải được trị liệu sớm mới tốt."
"Điện hạ không cần lo lắng, thần tự có an bài." Cố Vân Cảnh nói.
Tiêu Trạm biết Cố Vân Cảnh bản lĩnh - mưu lược vô song, mọi thứ nghĩ đến chu đáo hơn mình. Nếu Phò mã đã kiên trì chủ trương ấy, Tiêu Trạm cũng không nói thêm gì nữa.
Chuyện này xem như được giải quyết. Vậy kế tiếp còn có việc quan trọng hơn. Đó chính là vận chuyển năm mươi vạn gánh lương thảo với tốc độ nhanh nhất đến tiền tuyến như thế nào. Tiêu Trạm nói ra suy nghĩ, sau đó lẳng lặng nghe Cố Vân Cảnh ý kiến.
Bình phục cảm xúc bi thống, Cố Vân Cảnh suy nghĩ chuyện này ở trong lòng. Nàng hỏi:
"Việc này tổng cộng có mấy người phụ trách?"
Tiêu Trạm: "Ba người. Theo thứ tự là Hàn Tuấn, Đào Sách, La Động."
Cố Vân Cảnh phân tích:
"Biên cảnh thiếu lương. Gần đây Thạch Môn Quan lại tuyết lớn đầy trời. Đội ngũ của chúng ta đến Thạch Môn Quan khẳng định bởi tuyết dày mà chậm lại tốc độ, cứ như vậy thời gian đưa lương sẽ bị chậm trễ. Cho nên hiện tại biện pháp tốt nhất là đi đường bộ trước, chờ đến Thạch Môn Quan đổi hướng đi đường thủy."
"Thời tiết này, bề mặt sông sẽ kết băng. Trọng lượng năm vạn đại quân cộng thêm ba mươi vạn gánh lương thảo ta cảm thấy mặt băng sẽ không gánh nổi." Tiêu Trạm nói.
"Nó sẽ sập. Sau đó là nước chảy xiết ở dưới. Thì đúng lúc này là lộ trình xuôi dòng, tốc độ thuyền hành chưa chắc sẽ thua ngựa."
Tiêu Trạm bừng tỉnh đại ngộ: "Lương thảo quá nặng, ngựa nhất định cũng chậm, áp dụng đường thủy là biện pháp tốt nhất. Ý Phò mã là đại quân giẫm trên mặt băng, đợi mặt băng sụp đổ thì mượn lực nước, dùng thuyền kéo chở những lương thảo này đúng không?"
Cố Vân Cảnh suy nghĩ một chút, lại nói:
"Điện hạ, lần này áp tải nhiều lương thảo, ngàn vạn không thể qua loa. Theo như ta được biết, La Động đã từng là chiến tướng đắc lực dưới tay Tần Nhiếp, và bởi vì Tần Nhiếp mới có thể thăng chức được nhanh như vậy."
Trước mặt Tiêu Trạm, Cố Vân Cảnh không e dè nói:
"Tần Nhiếp cùng phụ soái luôn luôn không hợp bởi vì phụ soái đã chiếm chức Nguyên Soái từ hắn, hắn sẽ hận trong lòng. Nhìn từ góc độ của Tần Nhiếp, hắn tuyệt đối sẽ không hi vọng quân triều đình thắng trận. Bởi vì như vậy, danh vọng Cố gia tích lũy sẽ càng cao. Thế lực của ngài càng cứng rắn. Đồng nghĩa với việc Chiêu Vương càng khó lật đổ ngài."
Tiêu Trạm nghe xong kinh hãi nói:
"Bọn họ vì lật đổ ta mà muốn chiến bại, mặc cho Tây Lương giày xéo?"
Cố Vân Cảnh gật đầu: "Tuyệt đối có khả năng đó. Chiêu Vương là hạng người gì, ngài còn không rõ ràng? Vì đoạt được hoàng vị, Chiêu Vương có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào. Đừng nói để triều đình chiến bại, cần chỉ leo lên hoàng vị, dù có cắt đất bồi thường Chiêu Vương cũng nguyện ý!"
Tiêu Trạm: "......"
"Vì vậy, điện hạ, chúng ta không thể không phòng."
Tiêu Trạm nói: "Nếu hai người đó đã có quan hệ không bình thường, vậy bản vương sẽ loại hắn ra khỏi đội ngũ."
"Không, điện hạ. Thả dây dài mới có thể câu cá lớn. Nếu Tần Nhiếp thật có động tác, chúng ta có thể thông qua La Động dẫn dụ ra. Ngài vừa mới cầm quyền, vì đủ loại trở ngại mà không có cơ hội xử lý Chiêu Vương, nếu lần này bọn họ thật sự có dị dạng, vậy chúng ta sẽ có được chứng cứ vô cùng xác thực. Như thế cũng không cần sợ các văn võ đại thần nói điện hạ vì đoạt vị giết huynh."
Cố Vân Cảnh ngôn luận lại để cho Tiêu Trạm cần được khai thông kiến thức. Mặc dù hiểu ý nhưng không nghĩ ra được nên làm như thế nào, chỉ đành phải phải thỉnh giáo.
"Bản vương ngu dốt, không thể làm được, mong Phò mã chỉ rõ."
Cố Vân Cảnh ghé vào bên tai Tiêu Trạm nói. Tiêu Trạm nghe xong, vỗ tay hô to: "Diệu, diệu! Phò mã đúng là kỳ tài!"
Bước chân Trần Hoài Sinh vội vàng, sắc mặt vội vàng, truyền xong khẩu dụ lập tức hồi cung. Cố Vân Cảnh nhìn xem thì biết An Vương điện hạ khẳng định gặp chuyện khó giải quyết. Nàng không do dự, chuẩn bị tiến cung. Nhưng bước chân vừa nhấc lại chậm rãi để xuống. Vừa rồi nàng còn thề với Thượng Quan Lan về sau phải bảo trọng thân thể, mà mới có một chén trà lại phải vào cung... Cái vả mặt này đau a... Cố Vân Cảnh co rúm, xoa bóp mi tâm, thần sắc xấu hổ. Nàng đang suy nghĩ nên dùng từ ngữ thế nào mới thuyết phục được sư phụ không giận dỗi.
Biết trò sao bằng thầy? Cố Vân Cảnh nhất cử nhất động, Thượng Quan Lan còn không rõ ràng? Cho nên sắc mặt của Thượng Quan Lan cũng khá đáng sợ. Tức giận đến độ không thèm nói chuyện.
Cố Vân Cảnh bất đắc dĩ nhìn Thượng Quan Lan, bất đắc dĩ nhìn Tiêu Mộ Tuyết, trong mắt tràn đầy sự xin cứu giúp.... Công chúa dĩ nhiên biết ý Phò mã là để nàng thuyết phục Thượng Quan Lan. Cái người mà có tính trẻ con, bình thường tương đối hài hước, thời điểm tâm tình tốt sẽ cùng mọi người khua môi múa mép, nhưng mà khi giận lên cũng sẽ trở mặt không quen biết. Tiêu Mộ Tuyết cau mày, trái lo phải nghĩ hồi lâu mới tạo ra được một lý do tương đối thích hợp. Nói đúng hơn là Thượng Quan Lan vẫn sẽ giận, chỉ là mức độ có thể được suy giảm. Tiêu Mộ Tuyết uyển chuyển nói:
"Sư phụ, thời cuộc hiện tại gian nan, nội ưu, ngoại hoạn vẫn nhiều mà không ngừng. An Vương ca ca vội vã triệu kiến Phò mã như vậy khẳng định có chuyện rất trọng yếu..."
Thượng Quan Lan khoát tay ngắt lời, "Là chính nàng nguyện ý dâng mệnh cho Hoàng gia các ngươi, ta làm sư phụ nói thêm gì nữa cũng có vẻ là tự mình đa tình. Thôi thôi, tùy các ngươi, ta lười phí tâm!"
Thượng Quan Lan tức run râu, giận dỗi rời đi, mà khi đi tới cửa thì thình lình nói:
"Uống hết chén thuốc trên bàn cho ta ngay lập tức!"
Sau đó lại thở dài:
"Sớm tối hành hạ bản thân, ta không biết lần sau ngươi sẽ thành dạng gì. Sớm biết như thế ta không nên để ngươi rời đi Vong Ưu Cốc, trở lại Hoàng thành, tiến vào vô tận thị phi nơi đây."
Nhìn xem bóng lưng Thượng Quan Lan, trong lòng Cố Vân Cảnh rất áy náy. Tiêu Mộ Tuyết cũng khó chịu. Nếu không phải bởi vì nàng, Cố Vân Cảnh hiện tại đã tiêu diêu tự tại, tội gì mỗi ngày lao lực bôn ba? Tiêu Mộ Tuyết thấp giọng nói:
"Vân Cảnh, thật xin lỗi..."
Còn chưa nói xong, Cố Vân Cảnh đã đưa tay dán lên môi Tiêu Mộ Tuyết, cười lắc đầu:
"Đồ ngốc, chuyện không liên quan tới nàng. Thân là thần, theo lẽ nên phân ưu vì quân thượng, vì giang sơn ổn định, vì phúc cho bá tánh. Ta còn phải đa tạ nàng đã cho ta cơ hội kiến công lập nghiệp nữa mà."
Tiêu Mộ Tuyết cảm động. Bất cứ khi nào, ở đâu, Phò mã đều sẽ vì nàng cân nhắc. Có thể kết bạn với Cố Vân Cảnh là may mắn của nàng ở kiếp này. Có thể gả cho Cố Vân Cảnh là tam sinh hữu hạnh của nàng. Tiêu Mộ Tuyết đi đến bàn, bưng chén thuốc đưa tới bên môi Cố Vân Cảnh, dặn dò:
"Nhanh uống đi."
Chén thuốc đen nhánh. Hơi nóng không ngừng bốc lên. Thỉnh thoảng có hương vị khó ngửi. Cố Vân Cảnh là ấm sắc thuốc từ nhỏ, uống vô số thuốc từ đắng cho đến đắng hơn mãi cũng thành quen. Nàng ngước cổ, tiếp nhận chén từ tay Tiêu Mộ Tuyết và một hơi cạn sạch.
Tiêu Mộ Tuyết lấy khăn tay lau môi Cố Vân Cảnh, nhìn xem đáy chén, nhịn không được hỏi:
"Nhất định rất đắng."
"Không đắng." Cố Vân Cảnh cọ chóp mũi Tiêu Mộ Tuyết, "Có Tuyết Nhi ở bên, nhìn ta uống thuốc, có đắng thế nào ta cũng thấy ngọt."
"Tuyết Nhi, ta tiến cung đây."
"Chờ một chút." Tiêu Mộ Tuyết nhẹ nhàng gọi, "Đêm có gió lạnh." Tiêu Mộ Tuyết để thị nữ cầm áo choàng tới, cẩn thận mặc cho Cố Vân Cảnh, "Đi sớm về sớm."
Có thể đi sớm về sớm đương nhiên là tốt, mà tình hình chỉ sợ đi sớm về muộn đi... Cố Vân Cảnh nghĩ thế, nói:
"Nếu ta không trở về, nàng ngủ trước đi, không cần chờ ta."
Tiêu Mộ Tuyết cũng ừ, nhưng thực tế là chỉ cần Cố Vân Cảnh không về, nàng không an tâm, thử hỏi ngủ làm sao? Nàng hiện tại đã đạt tới khả năng gọi là "Không nhìn thấy Cố Vân Cảnh liền lo lắng đến phát bệnh."
Gió đêm chầm chậm thổi. Xe ngựa tinh xảo từ Hầu Phủ lái ra. Trăng vàng nhàn nhạt chiếu trên mui xe. Đến cửa cung, Cố Vân Cảnh vén rèm xuống xe và bước đi vội vàng.
Tiêu Trạm đã đợi tại Ngự Thư Phòng từ lâu. Hắn chắp tay sau lưng, đi qua đi lại, dáng vẻ tâm sự nặng nề. Ánh đèn lập loè lay động nhấp nháy kéo dài bóng lưng Tiêu Trạm một cách thê lương.
"Điện hạ gặp chuyện gì phiền lòng sao?" Chẳng biết lúc nào, Cố Vân Cảnh đã đi vào Ngự Thư Phòng.
Tiêu Trạm nghe vậy vội xoay người, gặp được Phò mã, trên mặt tuấn lãng cương nghị mừng rỡ, phiền muộn vừa rồi ngưng tụ trên mặt trong nháy mắt tan thành mây khói.
"Phò mã, mau mời ngồi."
Tiêu Trạm để cung nhân dời ghế ra. Để Cố Vân Cảnh ngồi xuống, mới trịnh trọng nói:
"Tư Mã Quần đưa tới mật tín, nói tình trạng Cố nguyên soái rất kém. Vết thương cũ chưa lành lại thêm thương mới. Khí hậu Thạch Môn Quan giá lạnh, Cố nguyên soái thường xuyên tái phát bệnh cũ. Các vết thương giày vò đến tiều tụy, thống khổ không chịu nổi. Vì ổn định quân tâm, Cố nguyên soái không cho quân y triệu quân trị liệu, mà tự mình băng bó chữa thương. Thương thế cứ như thế mà tình huống rất tồi tệ."
Tiêu Trạm bất đắc dĩ thở dài. Hai đầu lông mày không ức chế được sự khâm phục. Cố Uy luôn là đại anh hùng trong lòng hắn.
"Cố nguyên soái bắt Tư Mã Quần giữ bí mật, mà Tư Mã Quần cực kỳ lo lắng cho ông ấy nên bây giờ không nhìn nổi nữa mới truyền mật tín."
Trong lòng Cố Vân Cảnh run lên. Hàn ý, sợ hãi từ đáy lòng trỗi dậy. Cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã địch nhân nàng cũng chưa từng sợ như thế này – khi nghe được tình huống của cha từ Tiêu Trạm.
Thuở nhỏ mất mẹ, cha là thân nhân duy nhất, Cố Vân Cảnh không nghĩ, cũng không dám nghe tin tức gì có liên quan tới sức khỏe của Cố Uy.
Cố Vân Cảnh cuống quít đứng lên, vẻ mặt kinh hoảng, môi phát run, "Điện hạ, tin đâu?"
Tiêu Trạm chậm rãi cầm tin ở trên bàn, chuyển giao cho Cố Vân Cảnh.
Một tờ giấy nhẹ nhàng, gió thổi bay dễ dàng tại trong tay Cố Vân Cảnh như nặng nghìn cân. Nàng mở tin đọc tỉ mỉ.
Mặc dù Tiêu Trạm đã nhắc nhở, nhưng khi thấy được trong thư: Tình huống nguyên soái thân thể không tốt, gần đây bởi vì đau đớn mà trắng đêm khó an... Mắt Cố Vân Cảnh đỏ lên.
Tiêu Trạm nói:
"Cố nguyên soái là xương cánh tay của triều đình, thân thể của ông ấy tuyệt đối không thể xuất hiện bất luận bất trắc nào. Trình độ quân y có hạn, bản vương muốn phái ngự y bí mật ra đó. Phò mã nghĩ như thế nào?"
Cố Vân Cảnh nhắm mắt. Mất một lúc mới mới dần dần khôi phục sắc mặt bình tĩnh. Nàng chăm chú cầm thư, "Trong quân ngoại trừ Cố gia quân, còn có rất nhiều tướng sĩ năm đó Tần Nhiếp lãnh đạo, thậm chí còn có rất nhiều nhãn tuyến bí mật nằm vùng, mật thiết giám thị phụ soái nhất cử nhất động. Nếu ngự y đến, rất có thể sẽ bị bọn họ nhận ra thân phận, vậy chuyện mà phụ soái một mực đau khổ kiên trì, ôm bệnh không nói bị vi phạm."
Tiêu Trạm cũng nôn nóng: "Nhưng nguyên soái phải được trị liệu sớm mới tốt."
"Điện hạ không cần lo lắng, thần tự có an bài." Cố Vân Cảnh nói.
Tiêu Trạm biết Cố Vân Cảnh bản lĩnh - mưu lược vô song, mọi thứ nghĩ đến chu đáo hơn mình. Nếu Phò mã đã kiên trì chủ trương ấy, Tiêu Trạm cũng không nói thêm gì nữa.
Chuyện này xem như được giải quyết. Vậy kế tiếp còn có việc quan trọng hơn. Đó chính là vận chuyển năm mươi vạn gánh lương thảo với tốc độ nhanh nhất đến tiền tuyến như thế nào. Tiêu Trạm nói ra suy nghĩ, sau đó lẳng lặng nghe Cố Vân Cảnh ý kiến.
Bình phục cảm xúc bi thống, Cố Vân Cảnh suy nghĩ chuyện này ở trong lòng. Nàng hỏi:
"Việc này tổng cộng có mấy người phụ trách?"
Tiêu Trạm: "Ba người. Theo thứ tự là Hàn Tuấn, Đào Sách, La Động."
Cố Vân Cảnh phân tích:
"Biên cảnh thiếu lương. Gần đây Thạch Môn Quan lại tuyết lớn đầy trời. Đội ngũ của chúng ta đến Thạch Môn Quan khẳng định bởi tuyết dày mà chậm lại tốc độ, cứ như vậy thời gian đưa lương sẽ bị chậm trễ. Cho nên hiện tại biện pháp tốt nhất là đi đường bộ trước, chờ đến Thạch Môn Quan đổi hướng đi đường thủy."
"Thời tiết này, bề mặt sông sẽ kết băng. Trọng lượng năm vạn đại quân cộng thêm ba mươi vạn gánh lương thảo ta cảm thấy mặt băng sẽ không gánh nổi." Tiêu Trạm nói.
"Nó sẽ sập. Sau đó là nước chảy xiết ở dưới. Thì đúng lúc này là lộ trình xuôi dòng, tốc độ thuyền hành chưa chắc sẽ thua ngựa."
Tiêu Trạm bừng tỉnh đại ngộ: "Lương thảo quá nặng, ngựa nhất định cũng chậm, áp dụng đường thủy là biện pháp tốt nhất. Ý Phò mã là đại quân giẫm trên mặt băng, đợi mặt băng sụp đổ thì mượn lực nước, dùng thuyền kéo chở những lương thảo này đúng không?"
Cố Vân Cảnh suy nghĩ một chút, lại nói:
"Điện hạ, lần này áp tải nhiều lương thảo, ngàn vạn không thể qua loa. Theo như ta được biết, La Động đã từng là chiến tướng đắc lực dưới tay Tần Nhiếp, và bởi vì Tần Nhiếp mới có thể thăng chức được nhanh như vậy."
Trước mặt Tiêu Trạm, Cố Vân Cảnh không e dè nói:
"Tần Nhiếp cùng phụ soái luôn luôn không hợp bởi vì phụ soái đã chiếm chức Nguyên Soái từ hắn, hắn sẽ hận trong lòng. Nhìn từ góc độ của Tần Nhiếp, hắn tuyệt đối sẽ không hi vọng quân triều đình thắng trận. Bởi vì như vậy, danh vọng Cố gia tích lũy sẽ càng cao. Thế lực của ngài càng cứng rắn. Đồng nghĩa với việc Chiêu Vương càng khó lật đổ ngài."
Tiêu Trạm nghe xong kinh hãi nói:
"Bọn họ vì lật đổ ta mà muốn chiến bại, mặc cho Tây Lương giày xéo?"
Cố Vân Cảnh gật đầu: "Tuyệt đối có khả năng đó. Chiêu Vương là hạng người gì, ngài còn không rõ ràng? Vì đoạt được hoàng vị, Chiêu Vương có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào. Đừng nói để triều đình chiến bại, cần chỉ leo lên hoàng vị, dù có cắt đất bồi thường Chiêu Vương cũng nguyện ý!"
Tiêu Trạm: "......"
"Vì vậy, điện hạ, chúng ta không thể không phòng."
Tiêu Trạm nói: "Nếu hai người đó đã có quan hệ không bình thường, vậy bản vương sẽ loại hắn ra khỏi đội ngũ."
"Không, điện hạ. Thả dây dài mới có thể câu cá lớn. Nếu Tần Nhiếp thật có động tác, chúng ta có thể thông qua La Động dẫn dụ ra. Ngài vừa mới cầm quyền, vì đủ loại trở ngại mà không có cơ hội xử lý Chiêu Vương, nếu lần này bọn họ thật sự có dị dạng, vậy chúng ta sẽ có được chứng cứ vô cùng xác thực. Như thế cũng không cần sợ các văn võ đại thần nói điện hạ vì đoạt vị giết huynh."
Cố Vân Cảnh ngôn luận lại để cho Tiêu Trạm cần được khai thông kiến thức. Mặc dù hiểu ý nhưng không nghĩ ra được nên làm như thế nào, chỉ đành phải phải thỉnh giáo.
"Bản vương ngu dốt, không thể làm được, mong Phò mã chỉ rõ."
Cố Vân Cảnh ghé vào bên tai Tiêu Trạm nói. Tiêu Trạm nghe xong, vỗ tay hô to: "Diệu, diệu! Phò mã đúng là kỳ tài!"
Bình luận truyện