Khế Ước Phò Mã

Chương 35



35. Lưu luyến

Tiêu Mộ Tuyết nhìn Cố Vân Cảnh, chậm rãi rũ mắt, sóng mắt như có tâm sự thoắt hiện. Người từ lâu không bị tình cảm khống chế, nhìn đến vẻ mặt Cố Vân Cảnh phi mi vũ sắc khi nhắc tới tiểu sư muội, trong lòng Tiêu Mộ Tuyết xoẹt qua ưu thương.

Cố Vân Cảnh còn đắm chìm trong tình cảnh chơi đùa với tiểu sư muội, không lưu ý đến Tiêu Mộ Tuyết thần sắc biến hóa, ôn nhu nói:

"Hề Nhược muội muội tâm địa thiện lương, có đôi khi tính tình lại bướng bỉnh, nếu nàng có nơi nào va chạm Công chúa, xin điện hạ hãy thứ lỗi."

Nhìn Cố Vân Cảnh thâm tình bảo hộ sư muội, bi thương trong lòng Tiêu Mộ Tuyết không hiểu gia tăng không ít. Nàng mặt không chút thay đổi nói:

"Phò mã thật trân trọng tiểu sư muội."

"Từ nhỏ đến lớn, nàng là bảo bối của sư phụ sư nương. Bởi vì nàng nhỏ nhất nên các sư huynh sư tỷ đều rất yêu thương nàng. Hề Nhược muội muội và ta thân nhau nhất, ta dĩ nhiên là phải quan tâm trân trọng nàng hơn."

Cố Vân Cảnh giờ phút này trong mâu quang có nhu tình tràn trề lênh láng, Tiêu Mộ Tuyết ở chung với hắn vài ngày nay vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Phò mã thâm tình chân thành như thế. Cố Vân Cảnh đối đãi người khác cũng coi như ôn nhu, nhưng so với Thượng Quan Hề Nhược là có khác biệt. Hắn ôn nhu với người ngoài luôn pha lẫn lễ nghĩa, vô hình làm cho người ta có cảm giác xa cách. Nhưng đối với Thượng Quan Hề Nhược hắn chỉ có đổ vào tràn đầy thâm tình. Tiêu Mộ Tuyết nghĩ Phò mã cũng chỉ có khi nói đến tiểu sư muội mới có bộ dáng này. Nàng không biết nên nói cái gì, chỉ tùy ý trả lời có lệ. Lúc này, trong lòng Công chúa rất phức tạp, không yên. Nàng nhìn xem Cố Vân Cảnh cách mình rất gần mà có cảm giác khó hiểu. Cố Vân Cảnh là thiếu niên trời quang trăng sáng, nội tâm ngay thẳng, rộng rãi vô tư, nhưng Tiêu Mộ Tuyết cảm thấy Phò mã như mây, càng xem càng mông lung mơ hồ. Tiêu Mộ Tuyết bắt đầu sinh ra ý tưởng này là bởi vì thái độ Cố Vân Cảnh dành cho nàng, ngay tại lúc vào cốc, Phò mã gầy yếu liều lĩnh che chở nàng, bảo hộ an toàn của nàng. Vào lúc đó, Tiêu Mộ Tuyết không còn nghi ngờ gì nữa, Cố Vân Cảnh để ý nàng. Nhưng khi nhìn đến Cố Vân Cảnh thâm tình vô hạn đối với Thượng Quan Hề Nhược, Tiêu Mộ Tuyết lại nghi hoặc: Phò mã rõ ràng thích Thượng Quan Hề Nhược, vậy vừa rồi liều lĩnh bảo hộ nàng là vì cái gì?

Kỳ thật, Tiêu Mộ Tuyết hiểu lầm Phò mã. Cố Vân Cảnh cùng Thượng Quan Hề Nhược cảm tình rất tốt, nhưng tuyệt đối không phải là tình yêu. Nàng thuở nhỏ gặp được vợ chồng Thượng Quan Lan cẩn thận chiếu cố, do bị bệnh từ trong bụng mẹ, nếu không phải Thượng Quan Lan cật lực cứu nàng, nàng hẳn là đã chết rồi. Mang theo tâm tình báo ân, nàng rất là yêu thương Thượng Quan Hề Nhược. Lại thêm tiểu sư muội quả thật chọc người niềm vui, còn luôn thích ở chung với nàng, hai người ở Vong Ưu Cốc có thể hình dung như hình với bóng. Bởi vậy Cố Vân Cảnh rất sủng tiểu sư muội. Có lẽ không ai lý giải được loại tình cảm này, nhưng Cố Vân Cảnh biết nó không có quan hệ gì với tình yêu gió trăng. Cố Vân Cảnh cũng không biết tâm tình Tiêu Mộ Tuyết bách chuyển thiên hồi, cho nên cũng không giải thích nhiều.

Nghi hoặc thật nhiều, Tiêu Mộ Tuyết hỏi:

"Phò mã, ta có một chuyện muốn hỏi ngươi?"

"Công chúa điện hạ cứ nói đừng ngại. Vân Cảnh tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn." Cố Vân Cảnh cười.

"Vừa rồi Phò mã xả thân bảo vệ ta, khoảnh khắc ngươi che chở ta, trong lòng ngươi có ý nghĩ gì?"

Khuôn mặt thiếu niên nhu hòa bỗng nhiên dâng lên trấn định, ánh mắt trở nên kiên nghị, mày khẽ dương lên:

"Bất kể như thế nào ta cũng sẽ không để điện hạ chịu một thương tổn, tất hộ công chúa chu toàn."

"Phò mã cùng tiểu sư muội tình đầu ý hợp, nếu ngươi bất hạnh bị thương, nói vậy nàng nhất định sẽ thương tâm muốn chết đi. Phò mã lúc ấy chẳng lẽ không nghĩ tới Hề Nhược muội muội cảm thụ sao?"

Tiêu Mộ Tuyết khó hiểu, ngữ khí cực kỳ uyển chuyển.

Thiếu niên khẽ vuốt lòng bàn tay, ánh mắt kiên định phảng phất như có như không đau thương. Cố Vân Cảnh khổ sở thật. Khoảnh khắc trúc lao ra, nàng căn bản không bận tâm cái gì, trong đầu chỉ nghĩ có Tiêu Mộ Tuyết. Trong lòng chỉ có bạch y. Tiêu Mộ Tuyết hỏi như vậy thể nào không làm Cố Vân Cảnh thương tâm? Phò mã cau mày, sắc mặt biến hóa, cúi đầu ảm đạm nói:

"Nàng có lẽ sẽ khổ sở đi."

Cố Vân Cảnh đặc biệt muốn biết Tiêu Mộ Tuyết cảm thụ, nàng ngẩng đầu hỏi ngược lại:

"Công chúa điện hạ sẽ vì ta mà khổ sở sao?"

"Có lẽ có. Dù sao Phò mã là vì cứu ta." Tiêu Mộ Tuyết nói.

Lục công chúa trả lời hiển nhiên không làm Cố Vân Cảnh vừa lòng. Bởi vì nàng muốn nghe Tiêu Mộ Tuyết sẽ khổ sở vì chính nàng, chớ không phải vì ơn cứu mạng. Cố Vân Cảnh không thể cưỡng cầu Tiêu Mộ Tuyết nói điều làm mình vừa lòng. Phò mã gia cứ như vậy lại rầu rĩ.

Khi Thượng Quan Hề Nhược đi tới, Cố Vân Cảnh vẫn còn đang âm thầm phiền muộn.

"Vân Cảnh... Ca ca." 

Thượng Quan Hề Nhược miễn cưỡng xưng hô. Nàng gọi rất không tự nhiên. Cũng khó trách nàng kêu quen Vân Cảnh tỷ tỷ, đột ngột sửa miệng tóm lại là không thích ứng.

Cố Vân Cảnh vừa nghe đã biết Thượng Quan Lan đã làm công tác tư tưởng. Nhìn đến Thượng Quan Hề Nhược khai tâm quả, tâm tình của nàng chậm rãi trở nên tốt hơn.

"Hề Nhược muội muội, từ biệt hai năm, không ngờ ngươi lớn như vậy. Xem, ngày đó ngươi chỉ cao tới vai ta, hiện tại cao đến tai ta rồi." Cố Vân Cảnh thủ thế so sánh chiều cao.

Theo lẽ thường, Thượng Quan Hề Nhược trước kia nghe nói như thế hẳn là sẽ cười trêu chọc Cố Vân Cảnh, nhưng hôm nay nàng không có làm như bậy mà chỉ là thờ ơ cười đáp. Thượng Quan Lan đã giải thích chuyện của Cố Vân Cảnh cho nàng, nàng sẽ không thể trở về thiên chân vô tà với Cố Vân Cảnh như trước đây khi ở chung được nữa. Thượng Quan Hề Nhược ngàn phán vạn phán cũng không phán tới Cố Vân Cảnh có một thân phận khác - Phò mã Tiêu Quốc. Đứng ở bên cạnh Cố Vân Cảnh là Công chúa Tiêu Quốc, mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, Tiêu Mộ Tuyết thịnh khiết xinh đẹp, nàng ta vừa xuất hiện đã khiến người khác phải ngưỡng mắt nhìn lên. Thượng Quan Hề Nhược tự nhận là rất đẹp, nhưng khi gặp Tiêu Mộ Tuyết, rốt cục hiểu được cảm giác thua chị kém em là cái gì. Cố Vân Cảnh có mỹ nhân làm bạn như thế, Thượng Quan Hề Nhược như thế nào có thể tranh giành lại? Tiểu sư muội tràn đầy tự tin đã lặng yên biến thành bóng cao su nhụt chí.

Cố Vân Cảnh rõ Thượng Quan Hề Nhược nhất cử nhất động như lòng bàn tay, nàng cảm thấy đối phương cười che dấu buồn bực không vui. Cố Vân Cảnh đi đến trước mặt tiểu sư muội, vui vẻ nói:

"Hề Nhược muội muội, có phải ngươi có chuyện gì hay không?"

"Không có việc gì a, chỉ là thấy ngươi trở về, có chút thụ sủng nhược kinh."

"Nha đầu ngốc." Cố Vân Cảnh nhẹ giọng cười.

Thượng Quan Lan thấy mọi người ôn chuyện đủ, nói:

"Mọi người đường xa mà đến, đừng ở ngoài nói chuyện, vào cốc ngồi một đi."

Mọi người lên tiếng trả lời và đi theo Thượng Quan Lan vào Vong Ưu Cốc. Mới đi vài bước đã bị thế ngoại đào nguyên Vong Ưu Cốc hấp dẫn. Càng vào trong là càng rung động bởi cốc nhân hài hòa ngang hàng sống cùng nhau. Vương hầu thế gia hoặc nhiều hoặc ít đều tồn tại tranh đấu lục đục. Trấn Viễn Hầu Phủ cũng không ngoại lệ. Giữa chúng hạ nhân xích mích với nhau tương đối không lớn như các chư hầu thế gia khác, tuy nhiên ít thì có ít nhưng vẫn phải có. Thuộc hạ đi theo Cố Vân Cảnh ở Hầu Phủ quen, tư tưởng cùng tinh thần bị trói buộc bởi tường cao thâm viện, mặc dù Cố Vân Cảnh là một người chủ tốt nhưng cũng không có coi bọn họ là ngang hàng. Bất quá, bọn họ cũng đã chịu tư tưởng chủ tớ đầu độc, trong xương luôn vô hình cảm thấy mình là hạ nhân. Hành trình Vong Ưu Cốc hôm nay đã khiến họ mở rộng nhãn giới. Vong Ưu Cốc từng cái cây ngọn cỏ, hoa vừa hé nụ, dược thảo khắp nơi, lá trúc bay múa, các loại chim bay cá nhảy cùng nhau truy đuổi. Núi xanh xa thẵm, bạch hạc giương cánh. Gió nhẹ thổi tới thổi bay áp lực trong đầu tích góp theo năm tháng không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Sư huynh đệ Vong Ưu Cốc không có phân cao thấp, thân mật khăng khít, vô luận ở chỗ nào nhìn thấy bọn họ, khi nghỉ ngơi đều có thể nhìn thấy các đệ tử đùa giỡn vui vẻ với nhau. Cho dù là nhìn thấy Thượng Quan Lan cùng mọi người đến, các đệ tử hành lễ rồi là tự làm chuyện của mình. Đối với người ở cung đình nhà giàu có, đều thích nghe ngóng mọi thứ về Vong Ưu Cốc. Ngay cả sống an nhàn sung sướng, cao quý Tiêu Mộ Tuyết vào Vong Ưu Cốc cũng không cầm được lòng, tâm sinh cảm thán: thật là một nơi thế ngoại ẩn cư thật tốt.

Cố Vân Cảnh song song mà đi cùng Tiêu Mộ Tuyết, nhìn đối phương say mê, cười hỏi:

"Công chúa điện hạ, nơi này nàng vừa lòng sao?"

Cố Vân Cảnh mang Tiêu Mộ Tuyết tới đây chính là hy vọng nàng cảm thụ được bầu không khí tự do của Vong Ưu Cốc. Tiêu Mộ Tuyết là con vua, ở hoàng cung từ nhỏ, một nơi chỉ có lục đục với nhau, tâm tình trở nên rất áp lực. Vong Ưu Cốc núi xanh nước biếc có thể gột rửa nội tâm Lục công chúa, như vậy Cố Vân Cảnh cảm thấy việc này không tồi.

"Trăng thanh gió mát, nước gần núi xa. Vong Ưu Cốc đúng là niết bàn trong hồng trần." Tiêu Mộ Tuyết nói.

Cố Vân Cảnh nghĩ tình cảnh của mình, nho nhỏ cảm thán:

"Nếu có thể lựa chọn, Vân Cảnh thật hy vọng cả đời ẩn cư ở Vong Ưu Cốc. Không hỏi thế sự, tiêu diêu tự tại."

Trước khi cưới Tiêu Mộ Tuyết, giấc mơ lớn nhất của nàng là như thế. Đương nhiên hiện giờ giấc mơ ấy e là khó thực hiện. Lục công chúa tình cảm thâm hậu cùng Tiêu Trạm, nàng tuyệt đối không muốn nhìn đến huynh trưởng Tiêu Mộ Tuyết yêu mến bị hại. Nếu lựa chọn giúp Tiêu Trạm, có nghĩa là từ nay về sau nàng phải bước trên con đường triều đình tranh đấu, không chỉ có đao quang kiếm ảnh, hô giác tranh minh, càng có vô số âm mưu bẫy rập. Cố Vân Cảnh biết con đường hòa bình an nhàn của mình sau này nhất định hữu duyên vô phận.

Tiêu Mộ Tuyết tuy là nhất giới nữ lưu, mặc kệ kiếp trước hay kiếp này nàng hào hùng không thua gì nam giới. Nàng nghĩ, chậm rãi nói:

"Nơi này mặc dù tốt, nhưng quá mức an nhàn. Nam nhi đại trượng phu vào đời, xuất lực vì xã tắc, mưu lợi vì dân chúng. Phò mã có tài cao, lại là xuất thân từ nhà hầu tước, nếu một mặt ẩn cư ở đây chẳng phải là đại tài tiểu dụng?"

Cố Vân Cảnh động dung, so với Tiêu Mộ Tuyết tình hoài còn nghĩ tới chính mình, nàng lặng yên hổ thẹn, nói:

"Điện hạ nói phải, Vân Cảnh thụ giáo."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện