Khế Ước Phò Mã
Chương 42
42. Trở về
Ở trên xe mấy ngày, tình cảm hai bên tựa hồ hòa hợp không ít. Mấy ngày sau, các nàng rốt cục đến Tiêu Đô. Hôm nay Tiêu Đô náo nhiệt hơn bình thường, ngoài cửa thành binh lính chỉnh tề sắp hàng, trông có vẻ như đang giữ gìn trật tự. Người dẫn đầu binh lính là Điện tiền nhất phẩm thị vệ Tương Sĩ Đường. Ở bên cạnh Tương Sĩ Đường có một thanh niên vênh váo tự đắc đang đứng. Không cần tiếp xúc, nhìn qua đã có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo ương ngạnh của thanh niên. Và thanh niên này là Chiêu Vương Tiêu Tông. Hắn đứng ở cửa thành để làm gì nhỉ? Thì ra, hôm nay là ngày Quốc quân Nam Sở - Vũ Văn Ngạn đến thăm Tiêu Quốc. Dựa theo lễ chế, Tiêu Quốc là thượng bang, Tiêu Hoàng tới đón Vũ Văn Ngạn thì là mất mặt mũi thượng bang Hoàng Đế, cho nên phải là Thái Tử nghênh đón hạ bang quân chủ, mà Thái Tử đã bị phế trong khi Chiêu Vương đang được thánh sủng, bởi vậy nhiệm vụ nghênh đón quốc quân Hoàng Đế giao cho Tiêu Tông. Tiêu Tông sau khi nhận được ý chỉ, nội tâm đắc ý dạt dào nghĩ, rõ là Tiêu Quan là có ý lập hắn làm Thái Tử đây, và thế là Chiêu Vương đứng ở cửa thành, mặt hung ác nham hiểm không dấu được hớn hở. Vũ Văn Ngạn là quốc quân, ngàn dặm xa xôi vào Tiêu Quốc tiến cống, Hoàng Đế dù có ghét hắn như thế nào cũng phải để thần tử nghênh đón hắn, miễn cho thiên hạ dị nghị. Hội trường hôm nay rất nhộn nhịp, mà càng là nhộn nhịp càng thường tồn tại tai hoạ ngầm, cho nên binh lính cửa thành sẽ nghiêm túc điều xe ra vào thành. Tiêu Tông dẫn đầu quan viên, ngoại trừ võ tướng còn có văn thần, ví dụ như Trữ Quốc Công Phủ thiếu gia Lữ Trọng nằm ở đội ngũ văn thần.
Xe ngựa Cố Vân Cảnh chậm rãi đứng ở cửa thành, Tương Sĩ Đường dẫn binh lính theo quy củ lên kiểm tra.
"Người ở trên xuống xe, tự giác đến kiểm tra." Một giọng nói hùng hậu vang lên.
Cố Trung khiển ngựa, không có ý xuống. Hắn từ từ nói:
"Trên xe là Phò mã và Công chúa, quan gia muốn bọn họ xuống để kiểm tra?"
"Bệ hạ có lệnh, bất luận kẻ nào vào thành đều phải kiểm tra! Cho dù là Phò mã hay Công chúa cũng phải vâng theo ý chỉ." Tương Sĩ Đường nói.
Tương Sĩ Đường là võ tướng, âm thanh cực to và vang nên dễ dàng rơi vào tai hai người Cố Vân Cảnh. Tiêu Mộ Tuyết vén mành, nhìn Tương Sĩ Đường nghiêm trang, nói:
"Thì ra là Tương đại nhân, thật không may, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng."
"Thần bái kiến Công chúa điện hạ." Tương Sĩ Đường thấy Tiêu Mộ Tuyết, hành lễ nói.
Ngày ấy ở Ngự Thư Phòng, Tương Sĩ Đường đã được chứng kiến Lục công chúa cường thế nên bây giờ âm thanh to tát của hắn bỗng giảm xuống vài decibel.
"Bệ hạ có chỉ, bất kì xe nào vào thành cũng cần kiểm tra, xin Công chúa điện hạ phối hợp ạ."
"Nếu là phụ hoàng ý chỉ, bổn cung tự nhiên vâng theo." Tiêu Mộ Tuyết trầm giọng nói.
Tiêu Mộ Tuyết trở lại xe nói với Cố Vân Cảnh. Một lát sau, hai người xuống xe. Tiêu Mộ Tuyết xuống trước. Cố Vân Cảnh theo sát sau đó.
Lữ Trọng mắt sắc, đã xa nhìn thấy áo trắng phiêu phiêu Tiêu Mộ Tuyết, hắn hưng phấn đi tới, từ phía sau chuẩn bị tới gần, không ngờ chưa kịp lên tiếng đã nhìn thấy Cố Vân Cảnh từ mã xa đi xuống. Vẻ hưng phấn biến thành âm trầm. Tốc độ trở mặt như lật sách. Tuy không ưa Cố Vân Cảnh, nhưng lễ nghi không thể thoát, hắn không tình nguyện thi lễ:
"Tham kiến Phò mã." Rồi âm dương quái khí hỏi, "Phò mã đi xa sao?"
Cố Vân Cảnh cười. Mặt thì hiền nhưng ngữ khí không yếu thế:
"Như thế nào, ngay cả việc tư của bản phò mã Lữ đại nhân cũng muốn hỏi? Dường như không có quy định nào nói tôi nhất định phải báo cáo hành tung cho ngươi đi."
Nghe vậy, sắc mặt Lữ Trọng như gan heo nhưng lại nghĩ không ra lời phản bác, lạnh lùng nói:
"Phò mã quá lời rồi, Lữ Trọng chỉ là quan tâm tán gẫu mà thôi."
"Bản phò mã vừa rồi cũng nói giỡn với Lữ đại nhân mà thôi. Tôi biết ngươi luôn quan tâm chiếu cố đến tôi mà." Cố Vân Cảnh nhìn Lữ Trọng, vô tình nói, "Yến hội lần trước, đa tạ Lữ đại nhân dâng rượu ngon. Không thể không nói, thật sự là hảo tửu, hương vị đó khiến ký ức tôi đến nay hãy còn mới mẻ."
Lữ Trọng thể nào không nghe ra Cố Vân Cảnh châm chọc? Hắn kiềm chế tức giận, cố gắng trấn định nói:
"Phò mã khách khí."
Cố Vân Cảnh không để ý Lữ Trọng, chậm rãi đi đến bên cạnh Tiêu Mộ Tuyết. Tiêu Tông đứng ở xa xa nhìn thấy hai người cũng từ từ đi tới. Tiêu Tông hỏi:
"Ồ, đây không phải là Tuyết Nhi muội muội sao? Ngươi ra thành về rồi đó à?"
Tiêu Mộ Tuyết cũng không nhìn tới Tiêu Tông, có lệ nói:
"Trong phủ rất buồn, xuất môn giải sầu."
Tiêu Tông cười, bất quá cười xã giao.
"Theo bổn vương biết, ai hay quản những chuyện khó lòng, tự nhiên sẽ cảm thấy khó lòng. Nếu muốn tự tại khoái hoạt thì hãy bớt lo chuyện người, không thì sau này phiền muộn nhiều lắm."
Tiêu Tông ngấm ngầm hại người, tự nhiên ám chỉ chuyện Tiêu Mộ Tuyết trợ giúp Tiêu Trạm.
"Đa tạ Đại hoàng huynh nhắc nhở, Mộ Tuyết cũng nhắc nhở hoàng huynh một câu. Quản chuyện khó lòng không đáng sợ, đáng sợ là làm chuyện khó lòng. Mới quản chuyện khó lòng thôi đã khó sống, vậy làm ra nó còn có thể ngủ an giấc sao?" Tiêu Mộ Tuyết cười, lạnh lùng nói.
"Đừng bởi vì thành công làm một hai chuyện mà đắc ý. Cứ đi mãi bờ sông, sao có thể không trợt chân đâu?" Tiêu Mộ Tuyết nhìn Tiêu Tông, thâm ý nói: "Đại hoàng huynh, ngươi nói đúng không?"
Thực nhìn không ra nha đầu này, còn nhỏ mà miệng mồm quá. Tiêu Tông cảm thấy nói chuyện cùng Tiêu Mộ Tuyết sẽ bị tức nổ phổi. Hắn phất áo, mặt không chút thay đổi nói:
"Ta còn có chuyện quan trọng, không hàn huyên nữa."
Xe ngựa thông qua kiểm tra, Công chúa Phò mã lại lần nữa lên xe.
Cố Vân Cảnh trầm tư nói:
"Hiện giờ thật đúng là thời buổi rối loạn. Đào Sách còn chưa xong, Vũ Văn Ngạn lại xuất hiện." Biết tâm tư Vũ Văn Ngạn dành cho Tiêu Mộ Tuyết, nàng chậm rãi nói: "Vũ Văn Ngạn không phải người lương thiện, hắn đến Tiêu Quốc danh nghĩa là tiến cống, nhưng chúng ta đều rõ ràng hắn đến Tiêu Quốc là vì Công chúa điện hạ."
"Nếu Vũ Văn Ngạn biết Công chúa điện hạ đã gả cho ta, hẳn là nóng nảy lắm."
Tiêu Mộ Tuyết tuy không có nhiều tiếp xúc với Vũ Văn Ngạn, nhưng ít nhiều cũng nghe được hành vi của người này từ Tiêu Quan. Bạo ngược thành tánh, hung ác gian trá là Tiêu Quan đánh giá Vũ Văn Ngạn. Cái đánh giá có thật hay không Tiêu Mộ Tuyết không biết, nhưng chỉ bằng vào điểm Vũ Văn Ngạn bức bách nàng gả đến Nam Sở, Tiêu Mộ Tuyết căm hận người này cực điểm.
"Chỉ sợ sau khi không vui là làm khó Phò mã ngươi." Tiêu Mộ Tuyết lo lắng nói.
"Không sao. Ta sẽ cho hắn biết Phò mã của Công chúa điện hạ không phải dễ chọc." Cố Vân Cảnh cười.
Nghe Cố Vân Cảnh nói, tâm tình Tiêu Mộ Tuyết tốt hơn:
"Tin tưởng Phò mã có thể khiến Vũ Văn Ngạn mặt xám mày tro, cụp đuôi mà về."
"Là như thế. Dù thế nào ta cũng phải giữ thể diện cho Công chúa điện hạ."
Ở trên xe mấy ngày, tình cảm hai bên tựa hồ hòa hợp không ít. Mấy ngày sau, các nàng rốt cục đến Tiêu Đô. Hôm nay Tiêu Đô náo nhiệt hơn bình thường, ngoài cửa thành binh lính chỉnh tề sắp hàng, trông có vẻ như đang giữ gìn trật tự. Người dẫn đầu binh lính là Điện tiền nhất phẩm thị vệ Tương Sĩ Đường. Ở bên cạnh Tương Sĩ Đường có một thanh niên vênh váo tự đắc đang đứng. Không cần tiếp xúc, nhìn qua đã có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo ương ngạnh của thanh niên. Và thanh niên này là Chiêu Vương Tiêu Tông. Hắn đứng ở cửa thành để làm gì nhỉ? Thì ra, hôm nay là ngày Quốc quân Nam Sở - Vũ Văn Ngạn đến thăm Tiêu Quốc. Dựa theo lễ chế, Tiêu Quốc là thượng bang, Tiêu Hoàng tới đón Vũ Văn Ngạn thì là mất mặt mũi thượng bang Hoàng Đế, cho nên phải là Thái Tử nghênh đón hạ bang quân chủ, mà Thái Tử đã bị phế trong khi Chiêu Vương đang được thánh sủng, bởi vậy nhiệm vụ nghênh đón quốc quân Hoàng Đế giao cho Tiêu Tông. Tiêu Tông sau khi nhận được ý chỉ, nội tâm đắc ý dạt dào nghĩ, rõ là Tiêu Quan là có ý lập hắn làm Thái Tử đây, và thế là Chiêu Vương đứng ở cửa thành, mặt hung ác nham hiểm không dấu được hớn hở. Vũ Văn Ngạn là quốc quân, ngàn dặm xa xôi vào Tiêu Quốc tiến cống, Hoàng Đế dù có ghét hắn như thế nào cũng phải để thần tử nghênh đón hắn, miễn cho thiên hạ dị nghị. Hội trường hôm nay rất nhộn nhịp, mà càng là nhộn nhịp càng thường tồn tại tai hoạ ngầm, cho nên binh lính cửa thành sẽ nghiêm túc điều xe ra vào thành. Tiêu Tông dẫn đầu quan viên, ngoại trừ võ tướng còn có văn thần, ví dụ như Trữ Quốc Công Phủ thiếu gia Lữ Trọng nằm ở đội ngũ văn thần.
Xe ngựa Cố Vân Cảnh chậm rãi đứng ở cửa thành, Tương Sĩ Đường dẫn binh lính theo quy củ lên kiểm tra.
"Người ở trên xuống xe, tự giác đến kiểm tra." Một giọng nói hùng hậu vang lên.
Cố Trung khiển ngựa, không có ý xuống. Hắn từ từ nói:
"Trên xe là Phò mã và Công chúa, quan gia muốn bọn họ xuống để kiểm tra?"
"Bệ hạ có lệnh, bất luận kẻ nào vào thành đều phải kiểm tra! Cho dù là Phò mã hay Công chúa cũng phải vâng theo ý chỉ." Tương Sĩ Đường nói.
Tương Sĩ Đường là võ tướng, âm thanh cực to và vang nên dễ dàng rơi vào tai hai người Cố Vân Cảnh. Tiêu Mộ Tuyết vén mành, nhìn Tương Sĩ Đường nghiêm trang, nói:
"Thì ra là Tương đại nhân, thật không may, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng."
"Thần bái kiến Công chúa điện hạ." Tương Sĩ Đường thấy Tiêu Mộ Tuyết, hành lễ nói.
Ngày ấy ở Ngự Thư Phòng, Tương Sĩ Đường đã được chứng kiến Lục công chúa cường thế nên bây giờ âm thanh to tát của hắn bỗng giảm xuống vài decibel.
"Bệ hạ có chỉ, bất kì xe nào vào thành cũng cần kiểm tra, xin Công chúa điện hạ phối hợp ạ."
"Nếu là phụ hoàng ý chỉ, bổn cung tự nhiên vâng theo." Tiêu Mộ Tuyết trầm giọng nói.
Tiêu Mộ Tuyết trở lại xe nói với Cố Vân Cảnh. Một lát sau, hai người xuống xe. Tiêu Mộ Tuyết xuống trước. Cố Vân Cảnh theo sát sau đó.
Lữ Trọng mắt sắc, đã xa nhìn thấy áo trắng phiêu phiêu Tiêu Mộ Tuyết, hắn hưng phấn đi tới, từ phía sau chuẩn bị tới gần, không ngờ chưa kịp lên tiếng đã nhìn thấy Cố Vân Cảnh từ mã xa đi xuống. Vẻ hưng phấn biến thành âm trầm. Tốc độ trở mặt như lật sách. Tuy không ưa Cố Vân Cảnh, nhưng lễ nghi không thể thoát, hắn không tình nguyện thi lễ:
"Tham kiến Phò mã." Rồi âm dương quái khí hỏi, "Phò mã đi xa sao?"
Cố Vân Cảnh cười. Mặt thì hiền nhưng ngữ khí không yếu thế:
"Như thế nào, ngay cả việc tư của bản phò mã Lữ đại nhân cũng muốn hỏi? Dường như không có quy định nào nói tôi nhất định phải báo cáo hành tung cho ngươi đi."
Nghe vậy, sắc mặt Lữ Trọng như gan heo nhưng lại nghĩ không ra lời phản bác, lạnh lùng nói:
"Phò mã quá lời rồi, Lữ Trọng chỉ là quan tâm tán gẫu mà thôi."
"Bản phò mã vừa rồi cũng nói giỡn với Lữ đại nhân mà thôi. Tôi biết ngươi luôn quan tâm chiếu cố đến tôi mà." Cố Vân Cảnh nhìn Lữ Trọng, vô tình nói, "Yến hội lần trước, đa tạ Lữ đại nhân dâng rượu ngon. Không thể không nói, thật sự là hảo tửu, hương vị đó khiến ký ức tôi đến nay hãy còn mới mẻ."
Lữ Trọng thể nào không nghe ra Cố Vân Cảnh châm chọc? Hắn kiềm chế tức giận, cố gắng trấn định nói:
"Phò mã khách khí."
Cố Vân Cảnh không để ý Lữ Trọng, chậm rãi đi đến bên cạnh Tiêu Mộ Tuyết. Tiêu Tông đứng ở xa xa nhìn thấy hai người cũng từ từ đi tới. Tiêu Tông hỏi:
"Ồ, đây không phải là Tuyết Nhi muội muội sao? Ngươi ra thành về rồi đó à?"
Tiêu Mộ Tuyết cũng không nhìn tới Tiêu Tông, có lệ nói:
"Trong phủ rất buồn, xuất môn giải sầu."
Tiêu Tông cười, bất quá cười xã giao.
"Theo bổn vương biết, ai hay quản những chuyện khó lòng, tự nhiên sẽ cảm thấy khó lòng. Nếu muốn tự tại khoái hoạt thì hãy bớt lo chuyện người, không thì sau này phiền muộn nhiều lắm."
Tiêu Tông ngấm ngầm hại người, tự nhiên ám chỉ chuyện Tiêu Mộ Tuyết trợ giúp Tiêu Trạm.
"Đa tạ Đại hoàng huynh nhắc nhở, Mộ Tuyết cũng nhắc nhở hoàng huynh một câu. Quản chuyện khó lòng không đáng sợ, đáng sợ là làm chuyện khó lòng. Mới quản chuyện khó lòng thôi đã khó sống, vậy làm ra nó còn có thể ngủ an giấc sao?" Tiêu Mộ Tuyết cười, lạnh lùng nói.
"Đừng bởi vì thành công làm một hai chuyện mà đắc ý. Cứ đi mãi bờ sông, sao có thể không trợt chân đâu?" Tiêu Mộ Tuyết nhìn Tiêu Tông, thâm ý nói: "Đại hoàng huynh, ngươi nói đúng không?"
Thực nhìn không ra nha đầu này, còn nhỏ mà miệng mồm quá. Tiêu Tông cảm thấy nói chuyện cùng Tiêu Mộ Tuyết sẽ bị tức nổ phổi. Hắn phất áo, mặt không chút thay đổi nói:
"Ta còn có chuyện quan trọng, không hàn huyên nữa."
Xe ngựa thông qua kiểm tra, Công chúa Phò mã lại lần nữa lên xe.
Cố Vân Cảnh trầm tư nói:
"Hiện giờ thật đúng là thời buổi rối loạn. Đào Sách còn chưa xong, Vũ Văn Ngạn lại xuất hiện." Biết tâm tư Vũ Văn Ngạn dành cho Tiêu Mộ Tuyết, nàng chậm rãi nói: "Vũ Văn Ngạn không phải người lương thiện, hắn đến Tiêu Quốc danh nghĩa là tiến cống, nhưng chúng ta đều rõ ràng hắn đến Tiêu Quốc là vì Công chúa điện hạ."
"Nếu Vũ Văn Ngạn biết Công chúa điện hạ đã gả cho ta, hẳn là nóng nảy lắm."
Tiêu Mộ Tuyết tuy không có nhiều tiếp xúc với Vũ Văn Ngạn, nhưng ít nhiều cũng nghe được hành vi của người này từ Tiêu Quan. Bạo ngược thành tánh, hung ác gian trá là Tiêu Quan đánh giá Vũ Văn Ngạn. Cái đánh giá có thật hay không Tiêu Mộ Tuyết không biết, nhưng chỉ bằng vào điểm Vũ Văn Ngạn bức bách nàng gả đến Nam Sở, Tiêu Mộ Tuyết căm hận người này cực điểm.
"Chỉ sợ sau khi không vui là làm khó Phò mã ngươi." Tiêu Mộ Tuyết lo lắng nói.
"Không sao. Ta sẽ cho hắn biết Phò mã của Công chúa điện hạ không phải dễ chọc." Cố Vân Cảnh cười.
Nghe Cố Vân Cảnh nói, tâm tình Tiêu Mộ Tuyết tốt hơn:
"Tin tưởng Phò mã có thể khiến Vũ Văn Ngạn mặt xám mày tro, cụp đuôi mà về."
"Là như thế. Dù thế nào ta cũng phải giữ thể diện cho Công chúa điện hạ."
Bình luận truyện