Khế Ước Phò Mã
Chương 79
79. Thọ yến
Vài năm trở lại đây, Tiêu Quốc chiến sự liên miên, quốc lực hao tổn không ít. Tuy vậy, sinh nhật Chiêu vương phi vẫn cực kỳ xa hoa, quy mô có thể so với ngày đại hôn công chúa. Tọa lạc tại khu vực phồn hoa nhất đô thành, trưa nay, trước cửa Chiêu Vương Phủ ngựa xe như nước, người người đông nghịt. Nguyên Thái tử Tiêu Trạm sau khi bị phế, Chiêu vương Tiêu Tông có thể nói là nhân tuyển hàng đầu tại cuộc đua đoạt đích, đại thần trong triều nhao nhao leo cửa Chiêu vương. Lần này thọ yến, cả triều văn võ bá quan đều đến.
Tiêu Tông mặc hoa phục, hớn hở đứng tại cổng nghênh đón khách, vui vẻ nhìn xem tân khách nối liền không dứt. Càng nhiều người chúc thọ, càng nói rõ thế lực của hắn càng lớn. Cho đến khi nhìn thấy phò mã khoan thai mà đến, Tiêu Tông cau mày. Dù sao cũng là ngày vui, có ghét Cố Vân Cảnh thế nào cũng không thể biểu hiện, phải giả bộ hoan nghênh.
"Đã lâu không gặp phò mã. Sao không thấy Tuyết Nhi muội muội vậy nhỉ?" Tiêu Tông cười nói.
Cố Vân Cảnh cười nhạt, "Vâng, đã lâu không gặp. Công chúa điện hạ thương thế chưa khỏi, còn dưỡng thương, không tiện đến chúc mừng."
Sau đó liền truyền đến tiếng cười của Lữ Lâm, Tiêu Tông vội đi nghênh đón, coi Cố Vân Cảnh như không khí, gạt sang một bên.
"Hôm nay thọ thần sinh nhật Chiêu vương phi, lão thần mang theo khuyển tử đến chúc mừng." Lữ Lâm cung kính dâng lên một cái hộp tinh xảo, "Chỉ là một viên dạ minh châu, lễ mọn nho nhỏ, mong Chiêu vương điện hạ chớ chê."
"Lão quốc công khách khí. Lễ vật quý giá như thế, bản vương há ghét bỏ? Quốc công, mau mau mời vào bên trong."
Lữ Lâm là một nhân vật hô mưa gọi gió, nhiều trọng thần nghe hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Tiêu Tông muốn lôi kéo từ lâu, nhưng vị quốc công gia này một mực trung lập, nay có cơ hội, Tiêu Tông tất lôi kéo.
"Ngoại trừ dạ minh châu, khuyển tử cũng có lễ vật. Trọng nhi, còn không mau dâng hạ lễ." Lữ Lâm nói.
"Dạ." Lữ Trọng trình lễ vật lên, cung kính nói: "Thần Lữ Trọng xin được dâng lên dây chuyền phỉ thúy trân châu."
"Có lòng, hai vị mời vào trong."
Cha con Lữ gia tặng lễ có giá trị, Tiêu Tông cười hài lòng:
Lữ Trọng nham hiểm liếc phò mã đứng ở một bên, "Hm? Không phải phò mã đây ư? Làm sao đứng một mình vậy?"
Hắn híp mắt nhìn lễ vậy trong tay Cố Vân Cảnh, giễu cợt nói:
"Hôm nay Chiêu vương phi thọ yến, không biết phò mã chuẩn bị cái gì. Chúng ta làm thần tử, phò mã là hoàng thân quốc thích cao quý, chắc hẳn lễ vật nhất định rất long trọng đi?"
"Lữ thiếu gia không khỏi quá để mắt ta rồi. Lễ vật của ta bình thường thôi. Trấn Viễn Hầu Phủ xưa nay nghèo khó, luận tài lực làm sao dám vượt qua Quốc Công Phủ chứ?" Cố Vân Cảnh nói.
Hai bên đối chọi, Tiêu Tông lười nhác ra hoà giải - hắn vốn không ưa Cố Vân Cảnh, giờ có người bắt chẹt phò mã, coi như cũng giúp hắn hả giận rồi. Về phần Lữ Lâm, con trai nhà mình vì không cưới được công chúa điện hạ canh cánh trong lòng, kìm nén đã lâu, nếu cạnh khóe Cố Vân Cảnh có thể khiến Lữ Trọng thoải mái, Lữ Lâm dĩ nhiên cũng không quản.
"Bệ hạ giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm! Quý phi nương nương giá lâm!"
Đám người quỳ xuống hành lễ.
Tiêu Quan tâm trạng tốt, cho đám người miễn lễ xong, kéo Lệ quý phi bước nhanh vào Vương Phủ. Hoàng hậu thì chậm rãi đi theo sau lưng bọn họ.
Hoàng đế đến rồi, Lữ Lâm liếc Lữ Trọng. Lữ Trọng không cạnh khóe Cố Vân Cảnh nữa, phất áo và đi theo Lữ Lâm.
Tiêu Quan ngồi bên trên, văn võ bá quan ngồi bên dưới, quân thần nói cười vui vẻ. Cố Vân Cảnh chọn chỗ ngồi khuất, bất động thanh sắc vuốt ngón tay, chờ mong một cuộc trình diễn ngoạn mục.
Thải Nguyệt luôn luôn quan sát bên ngoài khách sạn, ngay khi Lữ Trọng rời đi đã đánh lạc hướng người Lữ gia và cứu Tố Thu, vì vậy Cố Vân Cảnh đã biết Lữ Trọng trúng xuân tâm động, nàng đang chờ đợi phần biểu diễn đó!
Rượu ấm tỏa hương bốn phía... Chiêu vương phi đội trâm cài, mặc váy đỏ dài, tươi cười xuất hiện ở trước mặt mọi người. Dung mạo Vương phi không tính là khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng không tầm thường, lại thêm cách ăn mặc hôm nay khiến nàng xinh đẹp hơn. Ngàn vạn ánh mắt tụ tập vào nàng, hôm nay có thể nói nàng là danh tiếng vô lượng. Theo phong tục, tiệc sinh nhật hôm nay Vương phi sẽ mời rượu các đại thần. Vì thế Vương phi đi ở trước, sau có mấy nha hoàn bưng rượu ấm đi theo.
"Nhi thần kính phụ hoàng, mẫu phi."
Chiêu vương phi khom người, mời rượu Tiêu Quan và Lệ quý phi. Sau mới tượng trưng mời Hoàng hậu - tôn nghiêm Hoàng hậu bị Lệ quý phi đè bẹp rồi.
"Quốc công gia, mời."
"Tưởng đại nhân, mời."
"Lý đại nhân, mời."
......
Tiêu Trạm và Cố Vân Cảnh, một là Quận vương, một là Phò mã tuy đều không vào được vào mắt người ta nhưng tốt xấu cũng là hoàng thân quốc thích, thân phận địa vị đều cao hơn những đại thần kia - dựa theo trình tự kính rượu cho Hoàng đế và Hoàng hậu, Quý phi xong, tiếp xuống sẽ là Phò mã và An vương - thế mà người ta ngược lại khéo léo vòng qua hai người.
Cố Vân Cảnh nghiêng người, ý vị thâm trường cười với Tiêu Trạm. Tiêu Trạm đương nhiên hiểu vì sao phò mã cười. Rồi Tiêu Trạm nhún vai, bưng chén rượu cạn với Cố Vân Cảnh.
Cố Vân Cảnh nhấp môi, buông chén xuống, chậm rãi vuố.t ve bàn tay. Nàng đếm ở trong lòng: Một, hai, ba... Chín, mười... Mười là Chiêu vương phi vừa vặn mời tới Lữ Trọng. Cố Vân Cảnh càng cười lạnh.
Vương phi tự mình đến mời rượu, Lữ Trọng tự nhiên mừng rỡ vô cùng. Hắn đứng dậy hành lễ, nói lời chúc và một hơi cạn sạch. Chiêu vương phi hài lòng cười, chuẩn bị mời người kế tiếp thì ngay khoảnh khắc này ma trảo Lữ Trọng duỗi tới... Nàng không phòng bị, vừa lúc ma trảo rơi vào hai đồi núi...
"A! Ngươi!"
Chiêu vương phi hết hồn, trân trân nhìn Lữ Trọng, cả người như bị sét đánh đứng im. Thời khắc này, ngoại trừ kinh hãi nàng hoàn toàn không còn tư duy được nữa. Mà không chỉ Vương phi kinh hãi, đầy người ở đây đều xôn xao nhao nhao không thể tưởng tượng được hành vi của Lữ Trọng... Một người xuất thân danh môn, tuấn tú lịch sự, tuy có chút ngạo khí nhưng ai ngờ đường đường Quốc công công tử lại bỉ ổi đến không thể hình dung như vậy?
"Tiểu mỹ nhân, ta đến rồi!"
Lữ Trọng dâ.m đãng nhìn Vương phi, hạ bộ đẩy đưa cọ sát nàng, miệng thi thoảng còn có nước bọt nhỏ xuống... Hình ảnh ghê tởm này thật khiến người ta nhìn muốn ói!
Người bình thường ăn xuân tâm động sẽ xuất hiện ảo giác, tìn.h dục đại phát, nhưng không đến mức giống Lữ Trọng biểu hiện mất dạy như vậy.... Có thể thấy Lữ Trọng bình thường vô sỉ hạ lưu cỡ nào.
Lữ Trọng xuất hiện ảo giác đem Vương phi trước mắt trở thành Tố Thu, hận không thể lập tức nhào vào Vương phi tận tình phát tiết.
Cố Vân Cảnh nhíu mày, gộp hai tay trong tay áo, ý cười liên tục và phấn khởi quan sát, thỉnh thoảng còn gật đầu. Lữ Trọng biểu hiện còn đặc sắc hơn nàng tưởng tượng nữa!
"Súc sinh! Bản vương không tha cho ngươi!"
Chiêu vương Tiêu Tông từ trên ghế nhảy ra, đạp vào háng Lữ Trọng - Lữ Lâm muốn ngăn cản nhưng không kịp. Chiêu vương từ nhỏ đi theo Tần Nhiếp học võ, có võ công tốt nhất tại chư hoàng tử, trong khi Lữ Trọng chỉ là một thiếu gia ăn chơi trác táng nào chịu được một cước hết sức bình sinh như thế? Nhất là vị trí chết người kia?
Lữ Trọng che lấy hạ thân, kêu rê.n thảm thiết - âm thanh này tuyệt đối không thua gì tiếng heo bị chọc tiết - đau đớn lăn lộn trên đất, mồ hôi hột cuồn cuộn tuôn, sắc mặt trắng xanh luân phiên thay đổi.
Tiêu Tông còn chưa giải hận, chuẩn bị đá thêm thì Lữ Lâm bay ra che chắn trước mặt Lữ Trọng. Hắn quỳ dập đầu nói:
"Chiêu vương điện hạ bớt giận a, con ta thế nào không hiểu chuyện cũng sẽ không trước mặt mọi người mạo phạm Chiêu vương phi. Cầu điện hạ khai ân, việc này nhất định có kỳ quặc, đợi lão thần tra được ngọn nguồn, Lữ Trọng sẽ mặc cho điện hạ xử trí, lão thần không chút nào oán giận."
Tiêu Tông bất vi sở động, Lữ Lâm hướng Tiêu Quan dập đầu, than khóc:
"Xin bệ hạ khai ân, lão thần xin bệ hạ, xin bệ hạ..."
Tiêu Quan nhíu mày, mặt nghiêm trọng đến đáng sợ. Lữ Lâm là thầy của hắn, ân cần dạy bảo hắn mấy chục năm, trước kia hắn có thể lên ngôi đều nhờ vào Lữ Lâm mưu kế, bây giờ nhìn xem ân sư quỳ rạp xuống đất, tâm tình Tiêu Quan rất phức tạp. Hắn đỡ trán, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh năm xưa Lữ Lâm dạy bảo mình. Trầm tư một hồi, Tiêu Quan trầm giọng nói:
"Tông Nhi, con trước đừng nóng nảy, trẫm cũng cảm thấy Lữ Trọng không phải vô sỉ như vậy, việc này quả thật có kỳ quặc."
Cố Vân Cảnh lắc đầu. Như vậy còn dung thứ được? Xem ra hoàng đế thiên vị đến không có biên giới rồi.
"Phụ hoàng..." Tiêu Tông không phục, "Lữ Trọng ngay trước công chúng, ngay trước văn võ bá quan khinh... nhờn Vương phi, ngài cứ như vậy buông tha hắn nhi thần còn mặt mũi nào đây? Hoàng gia còn mặt mũi nào đây?"
"Phụ hoàng, nhi thần thỉnh chỉ, mời phụ hoàng ban Lữ Trọng cái chết!"
Tiêu Tông quỳ xuống khẩn cầu.
Nói đến mặt mũi Hoàng gia, Tiêu Quan lẫn cha con Lữ Lâm đều lay động. Tiêu Quan nhìn xem nước mắt đầy mặt - Lữ Lâm, lại nhìn xem căm giận bất bình - Chiêu vương, nhất thời khó lựa chọn. Lúc này, Võ An Hầu Đào Shen đứng dậy.
"Bệ hạ, Lữ Trọng công nhiên mạo phạm Chiêu vương phi, đem mặt mũi Hoàng gia giẫm tại dưới chân, nếu còn có thể tha thứ vậy sau này chỉ sợ mặt mũi Hoàng gia mặc người dày xéo."
Tiêu Quan thịnh nộ vỗ bàn, kéo theo các chén rượu tự đổ xuống đất.
"Lớn mật, Hoàng gia uy nghiêm không thể xâm phạm, trẫm muốn nhìn xem ai có gan xem thường uy ngi Thiên gia!?"
Vài năm trở lại đây, Tiêu Quốc chiến sự liên miên, quốc lực hao tổn không ít. Tuy vậy, sinh nhật Chiêu vương phi vẫn cực kỳ xa hoa, quy mô có thể so với ngày đại hôn công chúa. Tọa lạc tại khu vực phồn hoa nhất đô thành, trưa nay, trước cửa Chiêu Vương Phủ ngựa xe như nước, người người đông nghịt. Nguyên Thái tử Tiêu Trạm sau khi bị phế, Chiêu vương Tiêu Tông có thể nói là nhân tuyển hàng đầu tại cuộc đua đoạt đích, đại thần trong triều nhao nhao leo cửa Chiêu vương. Lần này thọ yến, cả triều văn võ bá quan đều đến.
Tiêu Tông mặc hoa phục, hớn hở đứng tại cổng nghênh đón khách, vui vẻ nhìn xem tân khách nối liền không dứt. Càng nhiều người chúc thọ, càng nói rõ thế lực của hắn càng lớn. Cho đến khi nhìn thấy phò mã khoan thai mà đến, Tiêu Tông cau mày. Dù sao cũng là ngày vui, có ghét Cố Vân Cảnh thế nào cũng không thể biểu hiện, phải giả bộ hoan nghênh.
"Đã lâu không gặp phò mã. Sao không thấy Tuyết Nhi muội muội vậy nhỉ?" Tiêu Tông cười nói.
Cố Vân Cảnh cười nhạt, "Vâng, đã lâu không gặp. Công chúa điện hạ thương thế chưa khỏi, còn dưỡng thương, không tiện đến chúc mừng."
Sau đó liền truyền đến tiếng cười của Lữ Lâm, Tiêu Tông vội đi nghênh đón, coi Cố Vân Cảnh như không khí, gạt sang một bên.
"Hôm nay thọ thần sinh nhật Chiêu vương phi, lão thần mang theo khuyển tử đến chúc mừng." Lữ Lâm cung kính dâng lên một cái hộp tinh xảo, "Chỉ là một viên dạ minh châu, lễ mọn nho nhỏ, mong Chiêu vương điện hạ chớ chê."
"Lão quốc công khách khí. Lễ vật quý giá như thế, bản vương há ghét bỏ? Quốc công, mau mau mời vào bên trong."
Lữ Lâm là một nhân vật hô mưa gọi gió, nhiều trọng thần nghe hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Tiêu Tông muốn lôi kéo từ lâu, nhưng vị quốc công gia này một mực trung lập, nay có cơ hội, Tiêu Tông tất lôi kéo.
"Ngoại trừ dạ minh châu, khuyển tử cũng có lễ vật. Trọng nhi, còn không mau dâng hạ lễ." Lữ Lâm nói.
"Dạ." Lữ Trọng trình lễ vật lên, cung kính nói: "Thần Lữ Trọng xin được dâng lên dây chuyền phỉ thúy trân châu."
"Có lòng, hai vị mời vào trong."
Cha con Lữ gia tặng lễ có giá trị, Tiêu Tông cười hài lòng:
Lữ Trọng nham hiểm liếc phò mã đứng ở một bên, "Hm? Không phải phò mã đây ư? Làm sao đứng một mình vậy?"
Hắn híp mắt nhìn lễ vậy trong tay Cố Vân Cảnh, giễu cợt nói:
"Hôm nay Chiêu vương phi thọ yến, không biết phò mã chuẩn bị cái gì. Chúng ta làm thần tử, phò mã là hoàng thân quốc thích cao quý, chắc hẳn lễ vật nhất định rất long trọng đi?"
"Lữ thiếu gia không khỏi quá để mắt ta rồi. Lễ vật của ta bình thường thôi. Trấn Viễn Hầu Phủ xưa nay nghèo khó, luận tài lực làm sao dám vượt qua Quốc Công Phủ chứ?" Cố Vân Cảnh nói.
Hai bên đối chọi, Tiêu Tông lười nhác ra hoà giải - hắn vốn không ưa Cố Vân Cảnh, giờ có người bắt chẹt phò mã, coi như cũng giúp hắn hả giận rồi. Về phần Lữ Lâm, con trai nhà mình vì không cưới được công chúa điện hạ canh cánh trong lòng, kìm nén đã lâu, nếu cạnh khóe Cố Vân Cảnh có thể khiến Lữ Trọng thoải mái, Lữ Lâm dĩ nhiên cũng không quản.
"Bệ hạ giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm! Quý phi nương nương giá lâm!"
Đám người quỳ xuống hành lễ.
Tiêu Quan tâm trạng tốt, cho đám người miễn lễ xong, kéo Lệ quý phi bước nhanh vào Vương Phủ. Hoàng hậu thì chậm rãi đi theo sau lưng bọn họ.
Hoàng đế đến rồi, Lữ Lâm liếc Lữ Trọng. Lữ Trọng không cạnh khóe Cố Vân Cảnh nữa, phất áo và đi theo Lữ Lâm.
Tiêu Quan ngồi bên trên, văn võ bá quan ngồi bên dưới, quân thần nói cười vui vẻ. Cố Vân Cảnh chọn chỗ ngồi khuất, bất động thanh sắc vuốt ngón tay, chờ mong một cuộc trình diễn ngoạn mục.
Thải Nguyệt luôn luôn quan sát bên ngoài khách sạn, ngay khi Lữ Trọng rời đi đã đánh lạc hướng người Lữ gia và cứu Tố Thu, vì vậy Cố Vân Cảnh đã biết Lữ Trọng trúng xuân tâm động, nàng đang chờ đợi phần biểu diễn đó!
Rượu ấm tỏa hương bốn phía... Chiêu vương phi đội trâm cài, mặc váy đỏ dài, tươi cười xuất hiện ở trước mặt mọi người. Dung mạo Vương phi không tính là khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng không tầm thường, lại thêm cách ăn mặc hôm nay khiến nàng xinh đẹp hơn. Ngàn vạn ánh mắt tụ tập vào nàng, hôm nay có thể nói nàng là danh tiếng vô lượng. Theo phong tục, tiệc sinh nhật hôm nay Vương phi sẽ mời rượu các đại thần. Vì thế Vương phi đi ở trước, sau có mấy nha hoàn bưng rượu ấm đi theo.
"Nhi thần kính phụ hoàng, mẫu phi."
Chiêu vương phi khom người, mời rượu Tiêu Quan và Lệ quý phi. Sau mới tượng trưng mời Hoàng hậu - tôn nghiêm Hoàng hậu bị Lệ quý phi đè bẹp rồi.
"Quốc công gia, mời."
"Tưởng đại nhân, mời."
"Lý đại nhân, mời."
......
Tiêu Trạm và Cố Vân Cảnh, một là Quận vương, một là Phò mã tuy đều không vào được vào mắt người ta nhưng tốt xấu cũng là hoàng thân quốc thích, thân phận địa vị đều cao hơn những đại thần kia - dựa theo trình tự kính rượu cho Hoàng đế và Hoàng hậu, Quý phi xong, tiếp xuống sẽ là Phò mã và An vương - thế mà người ta ngược lại khéo léo vòng qua hai người.
Cố Vân Cảnh nghiêng người, ý vị thâm trường cười với Tiêu Trạm. Tiêu Trạm đương nhiên hiểu vì sao phò mã cười. Rồi Tiêu Trạm nhún vai, bưng chén rượu cạn với Cố Vân Cảnh.
Cố Vân Cảnh nhấp môi, buông chén xuống, chậm rãi vuố.t ve bàn tay. Nàng đếm ở trong lòng: Một, hai, ba... Chín, mười... Mười là Chiêu vương phi vừa vặn mời tới Lữ Trọng. Cố Vân Cảnh càng cười lạnh.
Vương phi tự mình đến mời rượu, Lữ Trọng tự nhiên mừng rỡ vô cùng. Hắn đứng dậy hành lễ, nói lời chúc và một hơi cạn sạch. Chiêu vương phi hài lòng cười, chuẩn bị mời người kế tiếp thì ngay khoảnh khắc này ma trảo Lữ Trọng duỗi tới... Nàng không phòng bị, vừa lúc ma trảo rơi vào hai đồi núi...
"A! Ngươi!"
Chiêu vương phi hết hồn, trân trân nhìn Lữ Trọng, cả người như bị sét đánh đứng im. Thời khắc này, ngoại trừ kinh hãi nàng hoàn toàn không còn tư duy được nữa. Mà không chỉ Vương phi kinh hãi, đầy người ở đây đều xôn xao nhao nhao không thể tưởng tượng được hành vi của Lữ Trọng... Một người xuất thân danh môn, tuấn tú lịch sự, tuy có chút ngạo khí nhưng ai ngờ đường đường Quốc công công tử lại bỉ ổi đến không thể hình dung như vậy?
"Tiểu mỹ nhân, ta đến rồi!"
Lữ Trọng dâ.m đãng nhìn Vương phi, hạ bộ đẩy đưa cọ sát nàng, miệng thi thoảng còn có nước bọt nhỏ xuống... Hình ảnh ghê tởm này thật khiến người ta nhìn muốn ói!
Người bình thường ăn xuân tâm động sẽ xuất hiện ảo giác, tìn.h dục đại phát, nhưng không đến mức giống Lữ Trọng biểu hiện mất dạy như vậy.... Có thể thấy Lữ Trọng bình thường vô sỉ hạ lưu cỡ nào.
Lữ Trọng xuất hiện ảo giác đem Vương phi trước mắt trở thành Tố Thu, hận không thể lập tức nhào vào Vương phi tận tình phát tiết.
Cố Vân Cảnh nhíu mày, gộp hai tay trong tay áo, ý cười liên tục và phấn khởi quan sát, thỉnh thoảng còn gật đầu. Lữ Trọng biểu hiện còn đặc sắc hơn nàng tưởng tượng nữa!
"Súc sinh! Bản vương không tha cho ngươi!"
Chiêu vương Tiêu Tông từ trên ghế nhảy ra, đạp vào háng Lữ Trọng - Lữ Lâm muốn ngăn cản nhưng không kịp. Chiêu vương từ nhỏ đi theo Tần Nhiếp học võ, có võ công tốt nhất tại chư hoàng tử, trong khi Lữ Trọng chỉ là một thiếu gia ăn chơi trác táng nào chịu được một cước hết sức bình sinh như thế? Nhất là vị trí chết người kia?
Lữ Trọng che lấy hạ thân, kêu rê.n thảm thiết - âm thanh này tuyệt đối không thua gì tiếng heo bị chọc tiết - đau đớn lăn lộn trên đất, mồ hôi hột cuồn cuộn tuôn, sắc mặt trắng xanh luân phiên thay đổi.
Tiêu Tông còn chưa giải hận, chuẩn bị đá thêm thì Lữ Lâm bay ra che chắn trước mặt Lữ Trọng. Hắn quỳ dập đầu nói:
"Chiêu vương điện hạ bớt giận a, con ta thế nào không hiểu chuyện cũng sẽ không trước mặt mọi người mạo phạm Chiêu vương phi. Cầu điện hạ khai ân, việc này nhất định có kỳ quặc, đợi lão thần tra được ngọn nguồn, Lữ Trọng sẽ mặc cho điện hạ xử trí, lão thần không chút nào oán giận."
Tiêu Tông bất vi sở động, Lữ Lâm hướng Tiêu Quan dập đầu, than khóc:
"Xin bệ hạ khai ân, lão thần xin bệ hạ, xin bệ hạ..."
Tiêu Quan nhíu mày, mặt nghiêm trọng đến đáng sợ. Lữ Lâm là thầy của hắn, ân cần dạy bảo hắn mấy chục năm, trước kia hắn có thể lên ngôi đều nhờ vào Lữ Lâm mưu kế, bây giờ nhìn xem ân sư quỳ rạp xuống đất, tâm tình Tiêu Quan rất phức tạp. Hắn đỡ trán, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh năm xưa Lữ Lâm dạy bảo mình. Trầm tư một hồi, Tiêu Quan trầm giọng nói:
"Tông Nhi, con trước đừng nóng nảy, trẫm cũng cảm thấy Lữ Trọng không phải vô sỉ như vậy, việc này quả thật có kỳ quặc."
Cố Vân Cảnh lắc đầu. Như vậy còn dung thứ được? Xem ra hoàng đế thiên vị đến không có biên giới rồi.
"Phụ hoàng..." Tiêu Tông không phục, "Lữ Trọng ngay trước công chúng, ngay trước văn võ bá quan khinh... nhờn Vương phi, ngài cứ như vậy buông tha hắn nhi thần còn mặt mũi nào đây? Hoàng gia còn mặt mũi nào đây?"
"Phụ hoàng, nhi thần thỉnh chỉ, mời phụ hoàng ban Lữ Trọng cái chết!"
Tiêu Tông quỳ xuống khẩn cầu.
Nói đến mặt mũi Hoàng gia, Tiêu Quan lẫn cha con Lữ Lâm đều lay động. Tiêu Quan nhìn xem nước mắt đầy mặt - Lữ Lâm, lại nhìn xem căm giận bất bình - Chiêu vương, nhất thời khó lựa chọn. Lúc này, Võ An Hầu Đào Shen đứng dậy.
"Bệ hạ, Lữ Trọng công nhiên mạo phạm Chiêu vương phi, đem mặt mũi Hoàng gia giẫm tại dưới chân, nếu còn có thể tha thứ vậy sau này chỉ sợ mặt mũi Hoàng gia mặc người dày xéo."
Tiêu Quan thịnh nộ vỗ bàn, kéo theo các chén rượu tự đổ xuống đất.
"Lớn mật, Hoàng gia uy nghiêm không thể xâm phạm, trẫm muốn nhìn xem ai có gan xem thường uy ngi Thiên gia!?"
Bình luận truyện