Khế Ước Phò Mã
Chương 91
91.
Bầu không khí vui sướng vẫn không thay đổi, không vì công chúa phò mã Khúc Phi Khanh Tâm sự riêng mà phá hư. Chiếc váy đỏ dài đung đưa, cùng với dáng người lồi lõm chậm rãi di động, xa xa nhìn Khúc Phi Khanh như con rắn xinh đẹp - càng diễm lệ, độc tố càng độc.
Khúc Phi Khanh bước lên bậc thang, khi chuyển qua khúc quanh nàng có chút dừng lại, nhìn thoáng qua hai người Tiêu Mộ Tuyết, bên môi gợi cảm lặng lẽ nở nụ cười lạnh lùng.
Tiêu Mộ Tuyết lại chào hỏi cô gái ban đầu nói chuyện với họ:
"Không phải cô nói bình thường cuối tháng mới thấy bà chủ sao? Sao hôm nay nàng đã đến rồi?"
"Ta cũng không biết." Cô gái lắc đầu, "Kỳ thật cũng không có quy định cụ thể. Vạn Xuân Lâu là sản nghiệp của nàng, nàng muốn đến lúc nào cũng được mà."
Tiêu Mộ Tuyết như có điều suy nghĩ, "Cũng đúng."
Cố Vân Cảnh vuốt ve ngón tay, não nhanh chóng phân tích... Nàng khẽ đá chân Tiêu Mộ Tuyết, Tiêu Mộ Tuyết hiểu ý, hạ giọng hỏi cô gái:
"Cô nương, ta muốn hỏi một việc riêng, không biết có tiện không?"
"Đương nhiên có thể." Cô gái vui sướng đồng ý. Người đẹp hỏi mình đương nhiên hỏi gì đáp nấy.
"Thân thể ta không được tốt, không tiện ân ái..."
Tiêu Mộ Tuyết thẹn thùng, vẻ khó nói. Nếu không phải vì điều tra, nàng sẽ không hỏi những thứ này.
Cố Vân Cảnh lén nhìn công chúa, miệng méo cười. Để công chúa điện hạ cao quý thanh lãnh hỏi những chuyện này thật sự là làm khó nàng. Tiêu Mộ Tuyết nghe tiếng cười, khẽ trừng mắt nhìn phò mã. Chờ Cố Vân Cảnh ngưng cười, Tiêu Mộ Tuyết mới tiếp tục:
"Mỹ cảnh trước mắt, ta cũng không đành lòng cô phụ... Cô có biết, loại thuốc nào có thể trợ hứng không?"
Công tử phong thái tuyệt luân vậy mà có bệnh khó nói, thật sự là đáng tiếc... Cô gái thổn thức, đồng tình nhìn thiếu niên.
"Công tử nên đi tiệm thuốc hỏi mới đúng."
"Vạn Xuân Lâu không có thuốc trợ hứng ư?" Tiêu Mộ Tuyết nói, " thường là những nơi này đều sẽ cung cấp mà."
"Công tử có điều không biết rồi. Nếu là trước kia thì có rất nhiều nơi cung cấp. Nói là trợ hứng, kỳ thật cũng có tệ nạn. Nhiều khách lạm dụng, phấn khích đến khí huyết lộn ngược, chết thẳng cẳng không ít."
"Gia quyến của họ ầm ĩ vì chuyện này không ít, và đều nhất trí cho rằng thanh lâu sai, đi báo quan, dẫn đến rất nhiều nơi đóng cửa."
Nhưng hiện tại ngành này rất phồn vinh, không có vẻ gì là lụn bại? Tiêu Mộ Tuyết nói:
"Nhưng dường như thanh lâu vẫn làm ăn rất tốt. Không sợ chuyện tương tự phát sinh sao?"
"Thanh lâu đóng rất nhiều thuế cho quan phủ. Nếu đóng cửa, quan phủ sẽ tổn thất thảm trọng. Bởi vậy không lâu sau đó có lệnh mở lại. Chỉ là có thêm quy định không cho thanh lâu cung cấp thuốc nữa. Nếu bị phát hiện, nghiêm trị không tha."
Cố Vân Cảnh từng nghe Đào Sách nói, một phần ba thuế thu được có từ thanh lâu, khó trách toàn quốc gia đều lười biếng mất tinh thần.
Tiêu Mộ Tuyết: "Trước kia là bao lâu?"
"Hẳn là bốn năm năm trước."
"Vạn Xuân Lâu bắt đầu kinh doanh lúc nào?"
"Ba năm trước."
Tiêu Mộ Tuyết chớp mắt: "Nói cách khác, Vạn Xuân Lâu cũng không cung cấp xuân dược."
"Đúng vậy." Biểu lộ cô gái rất thành khẩn, không giống nói dối.
Cố Vân Cảnh nghe xong hai người đối thoại lâm vào trầm tư. Vạn Xuân Lâu không cung cấp, vậy Lữ Trọng như thế nào dính líu đến Khúc Phi Khanh? Chẳng lẽ không quan hệ? Cũng không đúng, cha con hắn biểu lộ rõ ràng là có quan hệ với Vạn Xuân Lâu... Chuyện thật sự càng ngày càng khó bề phân biệt.
Đến đây, Tiêu Mộ Tuyết đã biết cô gái không rõ về xuân tâm động, không cần thiết hỏi nữa.
"Đa tạ, cô nương có thể làm việc của mình." Tiêu Mộ Tuyết nói.
"Vâng." Cô gái chán nản đáp. Không thể làm bạn với tuyệt sắc công tử thật sự là điều tiếc nuối và thương tâm.
Tiêu Mộ Tuyết phất tay, hạ lệnh đuổi khách. Cô gái mới không tình nguyện rời đi.
Hôm nay mặc dù không hỏi ra tin tức muốn tìm nhưng xét tổng thể vẫn là có thu hoạch. Hai người đều không thích nơi này, muốn đứng lên hồi phủ. Ai ngờ vừa đứng lên, Liễu Tình đi tới nói:
"Hai vị công tử chậm đã, bà chủ chúng ta hứng thú với hai vị, muốn tâm tình cùng hai người. Nàng đã ở nhã gian trên lầu chuẩn bị tốt rượu ngon chờ hai vị."
"Bà chủ không khỏi quá nhiệt tình đi." Tiêu Mộ Tuyết không có ý muốn dự tiệc.
"Đa... đa tạ... Bà chủ, chúng ta... Chúng ta... tới." Cố Vân Cảnh thì lại ấp a ấp úng nói.
Cố Vân Cảnh đã nói vậy, Tiêu Mộ Tuyết nói:
"Cô dẫn đường đi."
Rồi hai người đi theo Liễu Tình, tới nhã gian - màn che chậm rãi kéo ra, Khúc Phi Khanh yêu diễm tuyệt mỹ xuất hiện ở trước mắt.
Nhã gian rất có phong cách, nội thiết có mấy bình phong, hoặc vẽ sơn thủy, hoặc hùng hồn thi từ; huân hương thấm lòng người truyền đến khiến tâm tình người nghe thoải mái; ngoài ra còn có hiệu quả cách âm, bên trong hoàn toàn yên tĩnh, so với bên ngoài ồn ào quả thực một trời một vực.
Hai người bước vào đều ngạc nhiên. Thật sự không ngờ nơi này còn có thể thiết trí tao nhã như vậy.
Khúc Phi Khanh có lẽ hiểu tâm tư hai người, cười nói:
"Nơi này như thế nào? Hai vị công tử có hài lòng không?"
Tiêu Mộ Tuyết: "Rất mới mẻ, độc đáo."
"Hai vị hài lòng là được." Khúc Phi Khanh nói, " hai vị ngồi đi, rượu đã chuẩn bị tốt. Tình Nhi, em đi xuống trước đi."
Liễu Tình đi rồi, Khúc Phi Khanh rót rượu, động tác gọn gàng mà không mất ưu nhã, cho hai người.
"Hai vị công tử, mời."
Người xưa có câu: vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Khúc Phi Khanh là người không đơn giản, quen biết chưa được nửa nén hương đã nhiệt tình như vậy làm Tiêu Mộ Tuyết e ngại. Giao du với những người như thế này yêu cầu hết sức cẩn thận, bởi vì ngươi lúc nào cũng có thể biến thành vật lót đường cho họ.
Tiêu Mộ Tuyết không uống rượu, nàng nhìn Khúc Phi Khanh, hỏi:
"Ta thực sự không rõ, vì sao bà chủ lại ân cần với hai ta như vậy?"
Khúc Phi Khanh đặt chén rượu xuống, cười khúc khích:
"Công tử quả nhiên dễ quên. Ngài đã quên chúng ta là bạn sao? Mới trước đó nửa nén hương kết giao a."
Tiêu Mộ Tuyết, Cố Vân Cảnh đều biết đây chẳng phải ý đồ của Khúc Phi Khanh.
"Hai vị công tử không uống rượu, là sợ Phi Khanh động tay sao? Các vị yên tâm, rượu không có vấn đề." Khúc Phi Khanh uống cạn hai chén của hai người.
"Không phải." Tiêu Mộ Tuyết nói, " vừa rồi uống quá nhiều, dạ dày không chịu nổi mà thôi, mong bà chủ đừng hiểu lầm."
"Thì ra là thế. Nếu công tử không nói rõ, ta đích xác hiểu lầm. Bất quá nói rõ là tốt rồi."
Lúc này Khúc Phi Khanh mới vào đề.
"Hai vị là lần đầu tiên đến Vạn Xuân Lâu?"
"Đúng vậy."
"Hai vị đúng là khiến ta cảm thấy rất hiếu kì." Khúc Phi Khanh hăng hái nhìn xem hai người, nhẹ nhàng chuyển động ngón tay, cuối cùng chỉ vào Tiêu Mộ Tuyết, "Nhất là ngài, Bạch công tử."
"Có gì hiếu kì?"
"Có hai điểm. Thứ nhất, một người phong thái trác tuyệt, mê đảo chúng sinh, bên cạnh lại đi theo một xấu xí, thậm chí là khó coi."
"Thứ hai, Vạn Xuân Lâu là thanh lâu nổi danh nhất, người tới nơi này bình thường đều chủ yếu là tầm hoan, bởi vậy ánh mắt của họ hoặc nhiều hoặc ít có d/ục vọng...."
"Từ khi vào cửa ta đã chú ý tới ngài. Vì ngài không hề có vẻ say mê gì cả, đã vậy thi thoảng còn cau mày, dáng vẻ rất ghét nơi đây. Đã như vậy, hai người đến đây tuyệt đối không phải là vì tiêu khiển đơn thuần."
Ý là nói hai người đến vì mục đích khác. Khúc Phi Khanh tuy nói tránh đi nhưng Tiêu Mộ Tuyết hiểu, nói:
"Bà chủ quả nhiên lợi hại, ánh mắt rất độc đáo."
"Chút bản lãnh này còn không có thì làm sao kinh doanh Vạn Xuân Lâu thuận buồm xuôi gió? Vậy, hai vị có thể nói mục đích đến đây đi."
Tiêu Mộ Tuyết trầm ngâm một lát:
"Bà chủ nói quá lời, ta không phải là ghét Vạn Xuân Lâu, mà là vì bản thân có chỗ khó nói mà thấy không thoải mái."
Khúc Phi Khanh lợi hại như vậy nhất định sẽ tìm cô gái vừa rồi đến hỏi thăm.
"Ồ? Công tử có gì khó nói?"
Tiêu Mộ Tuyết ngập ngừng:
"Không lên."
"Công tử đùa ư? Ngài đã không tiện vậy vì sao còn tới Vạn Xuân Lâu?"
"Thực không dám giấu giếm. Ta vì nghe một người bạn nói có một cách. Hắn bảo là hãy đi đến thanh lâu, nơi mỹ sắc đẹp, có lẽ may mắn k.ch thích được sinh lý, nói không chừng hết bệnh. Cũng do hắn có một người bạn lúc trước dùng cách này."
"Vì khỏi bệnh, ta chọn tin tưởng hắn, cho nên hôm nay mới đến nơi mỹ nữ tụ tập Vạn Xuân Lâu. Nhà ta là thư hương thế gia, thâm thụ truyền thống văn hóa dòng họ, bởi vậy khi đến đây không nhịn được mà nhớ lời cha dạy bảo, trong lòng đâm ra mâu thuẫn."
Khúc Phi Khanh: "Như thế, ngược lại thật sự là làm khó công tử."
Bầu không khí vui sướng vẫn không thay đổi, không vì công chúa phò mã Khúc Phi Khanh Tâm sự riêng mà phá hư. Chiếc váy đỏ dài đung đưa, cùng với dáng người lồi lõm chậm rãi di động, xa xa nhìn Khúc Phi Khanh như con rắn xinh đẹp - càng diễm lệ, độc tố càng độc.
Khúc Phi Khanh bước lên bậc thang, khi chuyển qua khúc quanh nàng có chút dừng lại, nhìn thoáng qua hai người Tiêu Mộ Tuyết, bên môi gợi cảm lặng lẽ nở nụ cười lạnh lùng.
Tiêu Mộ Tuyết lại chào hỏi cô gái ban đầu nói chuyện với họ:
"Không phải cô nói bình thường cuối tháng mới thấy bà chủ sao? Sao hôm nay nàng đã đến rồi?"
"Ta cũng không biết." Cô gái lắc đầu, "Kỳ thật cũng không có quy định cụ thể. Vạn Xuân Lâu là sản nghiệp của nàng, nàng muốn đến lúc nào cũng được mà."
Tiêu Mộ Tuyết như có điều suy nghĩ, "Cũng đúng."
Cố Vân Cảnh vuốt ve ngón tay, não nhanh chóng phân tích... Nàng khẽ đá chân Tiêu Mộ Tuyết, Tiêu Mộ Tuyết hiểu ý, hạ giọng hỏi cô gái:
"Cô nương, ta muốn hỏi một việc riêng, không biết có tiện không?"
"Đương nhiên có thể." Cô gái vui sướng đồng ý. Người đẹp hỏi mình đương nhiên hỏi gì đáp nấy.
"Thân thể ta không được tốt, không tiện ân ái..."
Tiêu Mộ Tuyết thẹn thùng, vẻ khó nói. Nếu không phải vì điều tra, nàng sẽ không hỏi những thứ này.
Cố Vân Cảnh lén nhìn công chúa, miệng méo cười. Để công chúa điện hạ cao quý thanh lãnh hỏi những chuyện này thật sự là làm khó nàng. Tiêu Mộ Tuyết nghe tiếng cười, khẽ trừng mắt nhìn phò mã. Chờ Cố Vân Cảnh ngưng cười, Tiêu Mộ Tuyết mới tiếp tục:
"Mỹ cảnh trước mắt, ta cũng không đành lòng cô phụ... Cô có biết, loại thuốc nào có thể trợ hứng không?"
Công tử phong thái tuyệt luân vậy mà có bệnh khó nói, thật sự là đáng tiếc... Cô gái thổn thức, đồng tình nhìn thiếu niên.
"Công tử nên đi tiệm thuốc hỏi mới đúng."
"Vạn Xuân Lâu không có thuốc trợ hứng ư?" Tiêu Mộ Tuyết nói, " thường là những nơi này đều sẽ cung cấp mà."
"Công tử có điều không biết rồi. Nếu là trước kia thì có rất nhiều nơi cung cấp. Nói là trợ hứng, kỳ thật cũng có tệ nạn. Nhiều khách lạm dụng, phấn khích đến khí huyết lộn ngược, chết thẳng cẳng không ít."
"Gia quyến của họ ầm ĩ vì chuyện này không ít, và đều nhất trí cho rằng thanh lâu sai, đi báo quan, dẫn đến rất nhiều nơi đóng cửa."
Nhưng hiện tại ngành này rất phồn vinh, không có vẻ gì là lụn bại? Tiêu Mộ Tuyết nói:
"Nhưng dường như thanh lâu vẫn làm ăn rất tốt. Không sợ chuyện tương tự phát sinh sao?"
"Thanh lâu đóng rất nhiều thuế cho quan phủ. Nếu đóng cửa, quan phủ sẽ tổn thất thảm trọng. Bởi vậy không lâu sau đó có lệnh mở lại. Chỉ là có thêm quy định không cho thanh lâu cung cấp thuốc nữa. Nếu bị phát hiện, nghiêm trị không tha."
Cố Vân Cảnh từng nghe Đào Sách nói, một phần ba thuế thu được có từ thanh lâu, khó trách toàn quốc gia đều lười biếng mất tinh thần.
Tiêu Mộ Tuyết: "Trước kia là bao lâu?"
"Hẳn là bốn năm năm trước."
"Vạn Xuân Lâu bắt đầu kinh doanh lúc nào?"
"Ba năm trước."
Tiêu Mộ Tuyết chớp mắt: "Nói cách khác, Vạn Xuân Lâu cũng không cung cấp xuân dược."
"Đúng vậy." Biểu lộ cô gái rất thành khẩn, không giống nói dối.
Cố Vân Cảnh nghe xong hai người đối thoại lâm vào trầm tư. Vạn Xuân Lâu không cung cấp, vậy Lữ Trọng như thế nào dính líu đến Khúc Phi Khanh? Chẳng lẽ không quan hệ? Cũng không đúng, cha con hắn biểu lộ rõ ràng là có quan hệ với Vạn Xuân Lâu... Chuyện thật sự càng ngày càng khó bề phân biệt.
Đến đây, Tiêu Mộ Tuyết đã biết cô gái không rõ về xuân tâm động, không cần thiết hỏi nữa.
"Đa tạ, cô nương có thể làm việc của mình." Tiêu Mộ Tuyết nói.
"Vâng." Cô gái chán nản đáp. Không thể làm bạn với tuyệt sắc công tử thật sự là điều tiếc nuối và thương tâm.
Tiêu Mộ Tuyết phất tay, hạ lệnh đuổi khách. Cô gái mới không tình nguyện rời đi.
Hôm nay mặc dù không hỏi ra tin tức muốn tìm nhưng xét tổng thể vẫn là có thu hoạch. Hai người đều không thích nơi này, muốn đứng lên hồi phủ. Ai ngờ vừa đứng lên, Liễu Tình đi tới nói:
"Hai vị công tử chậm đã, bà chủ chúng ta hứng thú với hai vị, muốn tâm tình cùng hai người. Nàng đã ở nhã gian trên lầu chuẩn bị tốt rượu ngon chờ hai vị."
"Bà chủ không khỏi quá nhiệt tình đi." Tiêu Mộ Tuyết không có ý muốn dự tiệc.
"Đa... đa tạ... Bà chủ, chúng ta... Chúng ta... tới." Cố Vân Cảnh thì lại ấp a ấp úng nói.
Cố Vân Cảnh đã nói vậy, Tiêu Mộ Tuyết nói:
"Cô dẫn đường đi."
Rồi hai người đi theo Liễu Tình, tới nhã gian - màn che chậm rãi kéo ra, Khúc Phi Khanh yêu diễm tuyệt mỹ xuất hiện ở trước mắt.
Nhã gian rất có phong cách, nội thiết có mấy bình phong, hoặc vẽ sơn thủy, hoặc hùng hồn thi từ; huân hương thấm lòng người truyền đến khiến tâm tình người nghe thoải mái; ngoài ra còn có hiệu quả cách âm, bên trong hoàn toàn yên tĩnh, so với bên ngoài ồn ào quả thực một trời một vực.
Hai người bước vào đều ngạc nhiên. Thật sự không ngờ nơi này còn có thể thiết trí tao nhã như vậy.
Khúc Phi Khanh có lẽ hiểu tâm tư hai người, cười nói:
"Nơi này như thế nào? Hai vị công tử có hài lòng không?"
Tiêu Mộ Tuyết: "Rất mới mẻ, độc đáo."
"Hai vị hài lòng là được." Khúc Phi Khanh nói, " hai vị ngồi đi, rượu đã chuẩn bị tốt. Tình Nhi, em đi xuống trước đi."
Liễu Tình đi rồi, Khúc Phi Khanh rót rượu, động tác gọn gàng mà không mất ưu nhã, cho hai người.
"Hai vị công tử, mời."
Người xưa có câu: vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Khúc Phi Khanh là người không đơn giản, quen biết chưa được nửa nén hương đã nhiệt tình như vậy làm Tiêu Mộ Tuyết e ngại. Giao du với những người như thế này yêu cầu hết sức cẩn thận, bởi vì ngươi lúc nào cũng có thể biến thành vật lót đường cho họ.
Tiêu Mộ Tuyết không uống rượu, nàng nhìn Khúc Phi Khanh, hỏi:
"Ta thực sự không rõ, vì sao bà chủ lại ân cần với hai ta như vậy?"
Khúc Phi Khanh đặt chén rượu xuống, cười khúc khích:
"Công tử quả nhiên dễ quên. Ngài đã quên chúng ta là bạn sao? Mới trước đó nửa nén hương kết giao a."
Tiêu Mộ Tuyết, Cố Vân Cảnh đều biết đây chẳng phải ý đồ của Khúc Phi Khanh.
"Hai vị công tử không uống rượu, là sợ Phi Khanh động tay sao? Các vị yên tâm, rượu không có vấn đề." Khúc Phi Khanh uống cạn hai chén của hai người.
"Không phải." Tiêu Mộ Tuyết nói, " vừa rồi uống quá nhiều, dạ dày không chịu nổi mà thôi, mong bà chủ đừng hiểu lầm."
"Thì ra là thế. Nếu công tử không nói rõ, ta đích xác hiểu lầm. Bất quá nói rõ là tốt rồi."
Lúc này Khúc Phi Khanh mới vào đề.
"Hai vị là lần đầu tiên đến Vạn Xuân Lâu?"
"Đúng vậy."
"Hai vị đúng là khiến ta cảm thấy rất hiếu kì." Khúc Phi Khanh hăng hái nhìn xem hai người, nhẹ nhàng chuyển động ngón tay, cuối cùng chỉ vào Tiêu Mộ Tuyết, "Nhất là ngài, Bạch công tử."
"Có gì hiếu kì?"
"Có hai điểm. Thứ nhất, một người phong thái trác tuyệt, mê đảo chúng sinh, bên cạnh lại đi theo một xấu xí, thậm chí là khó coi."
"Thứ hai, Vạn Xuân Lâu là thanh lâu nổi danh nhất, người tới nơi này bình thường đều chủ yếu là tầm hoan, bởi vậy ánh mắt của họ hoặc nhiều hoặc ít có d/ục vọng...."
"Từ khi vào cửa ta đã chú ý tới ngài. Vì ngài không hề có vẻ say mê gì cả, đã vậy thi thoảng còn cau mày, dáng vẻ rất ghét nơi đây. Đã như vậy, hai người đến đây tuyệt đối không phải là vì tiêu khiển đơn thuần."
Ý là nói hai người đến vì mục đích khác. Khúc Phi Khanh tuy nói tránh đi nhưng Tiêu Mộ Tuyết hiểu, nói:
"Bà chủ quả nhiên lợi hại, ánh mắt rất độc đáo."
"Chút bản lãnh này còn không có thì làm sao kinh doanh Vạn Xuân Lâu thuận buồm xuôi gió? Vậy, hai vị có thể nói mục đích đến đây đi."
Tiêu Mộ Tuyết trầm ngâm một lát:
"Bà chủ nói quá lời, ta không phải là ghét Vạn Xuân Lâu, mà là vì bản thân có chỗ khó nói mà thấy không thoải mái."
Khúc Phi Khanh lợi hại như vậy nhất định sẽ tìm cô gái vừa rồi đến hỏi thăm.
"Ồ? Công tử có gì khó nói?"
Tiêu Mộ Tuyết ngập ngừng:
"Không lên."
"Công tử đùa ư? Ngài đã không tiện vậy vì sao còn tới Vạn Xuân Lâu?"
"Thực không dám giấu giếm. Ta vì nghe một người bạn nói có một cách. Hắn bảo là hãy đi đến thanh lâu, nơi mỹ sắc đẹp, có lẽ may mắn k.ch thích được sinh lý, nói không chừng hết bệnh. Cũng do hắn có một người bạn lúc trước dùng cách này."
"Vì khỏi bệnh, ta chọn tin tưởng hắn, cho nên hôm nay mới đến nơi mỹ nữ tụ tập Vạn Xuân Lâu. Nhà ta là thư hương thế gia, thâm thụ truyền thống văn hóa dòng họ, bởi vậy khi đến đây không nhịn được mà nhớ lời cha dạy bảo, trong lòng đâm ra mâu thuẫn."
Khúc Phi Khanh: "Như thế, ngược lại thật sự là làm khó công tử."
Bình luận truyện