Khi Ánh Nắng Nhạt Màu
Chương 18
Editor: Chi Chi
***
Từ Qua dừng bước, xoay người chạy về phía đường Tân Hà, cô nhảy qua hàng rào sắt liền trông thấy một chiếc xe van* màu bạc đỗ ở ven đường, ba người đàn ông đang vây quanh một cô gái muốn túm cô ấy lên xe. Từ Qua xông thẳng đến, quát to: “Làm gì thế?”
Ba người đàn ông thấy Từ Qua đi một mình, trao đổi ánh mắt với nhau rồi rút dao găm ra đi về phía cô. Từ Qua xoay cổ tay vén tay áo lên, mấy thằng nhãi này không muốn sống nữa rồi, đã gặp cô còn dám ngang ngược.
Khóe mắt liếc thấy một bóng người đang nhảy lên hàng rào, cô vội quay đầu, há to miệng, Lục Thịnh đã nhảy qua hàng rào công viên. Từ Qua mải nhìn Lục Thịnh, không chú ý dao găm sáng lóa đã giơ đến trước mặt. Lục Thịnh từ xa chạy đến kéo Từ Qua lại, giơ chân đạp bay người đàn ông cầm dao găm.
Lúc này Từ Qua thật muốn huýt sáo, đôi chân dài của anh quá đẹp. Từ Qua túm lấy bàn tay cầm dao của một tên ở gần, cô bẻ mạnh một cái, hắn ta hét lên thảm thiết, con dao cầm trong tay rớt xuống, Từ Qua quật ngã hắn xuống nền xi măng rồi rút còng tay ra khoá tay hắn lại.
Người đàn ông đang khống chế cô gái thấy vậy liền xoay người bỏ chạy, Từ Qua ném ba lô trên người… không ngờ lại đập vào người Lục Thịnh. Lục Thịnh bắt lấy ba lô của Từ Qua, xoay người đá một cước vào đầu gối người đàn ông chạy trốn, hắn ta ngã khuỵu xuống, lập tức buông con dao trong tay ra, ôm đầu hét lớn: “Đại ca, đừng đánh tôi!”
Lục Thịnh sợ anh ta giở trò gian, lấy còng ra còng tay hắn lại: “Cảnh sát, thành thật một chút.” Anh đứng dậy ném ba lô cho Từ Qua, Từ Qua đón lấy ba lô, mặt lộ vẻ ngượng ngùng: “Tôi không cố ý, anh không sao chứ? Có bị nó đập vào không?”
Lục Thịnh nhìn cô gái đang ngồi dưới đất, hếch cằm ra hiệu: “Cô đi hỏi cô ấy xem đã xảy ra chuyện gì.”
Cô gái tuổi không lớn lắm, người hơi gầy, áo lông trên người đã bị xé rách. Cô ấy hoảng sợ núp cạnh xe, cái đầu bù xù nhô ra.
Từ Qua vội vàng đi qua đỡ cô ấy dậy: “Em không sao chứ? Bọn chị là cảnh sát.”
Đám không có mắt này vừa hay gặp cô và Lục Thịnh, đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.
“Chị… là cảnh sát?”
“Bọn chị là cảnh sát hình sự Thành phố C, đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Bọn họ muốn bắt em!” Biết người trước mặt là cảnh sát, cô gái vội túm tay Từ Qua lay mạnh: “Chị cảnh sát, cầu xin chị hãy cứu em, bọn họ là công ty bán hàng đa cấp! Bọn họ là người xấu!”
“Bán hàng đa cấp?” Từ Qua liếc nhìn Lục Thịnh, lập tức quan sát xung quanh: “Ở gần đây?”
“Vâng, bọn họ đã nhốt em nhiều ngày. Em chạy trốn bọn họ liền đuổi theo bắt em, còn đánh em nữa, bọn họ sẽ giết người.” Cô gái nói rồi bật khóc, giọng nói run rẩy: “Cứu em với!”
“Không sao rồi, đừng sợ.” Từ Qua nhìn ba người đang ngồi xổm trên đất: “Cảnh sát có trách nhiệm bảo vệ người dân, nghiêm trị thành phần phạm tội.”
Cô gái bị thương ở chân, đứng còn không vững. Từ Qua lấy điện thoại ra bấm gọi xe cứu thương, Lục Thịnh bước đến: “Cô đưa cô ấy đến bệnh viện, có gì thì liên lạc bằng điện thoại.”
“Tôi hiểu rồi.”
Xe cứu thương rất nhanh đã đến, Từ Qua đưa cô gái lên xe cứu thương, quay đầu nhìn Lục Thịnh, anh còn phải đợi đồng nghiệp trong đội: “Anh… chú ý an toàn.”
Lục Thịnh gật đầu: “Đi đi.”
Trên xe cứu thương, bác sĩ kiểm tra vết thương trên chân cô gái, nói: “Xương không bị gãy, vết thương không nghiêm trọng.”
Từ Qua thở phào một hơi, đưa cô ấy đến bệnh viện làm kiểm tra rồi lấy thuốc. Bây giờ cô mới biết cô gái tên Ngưu Tiểu Hoa, người huyện Lộc ở Thành phố C. Từ Qua quẹt thẻ trả tiền, lúc này Ngưu Tiểu Hoa mới ngẩng đầu nhìn Từ Qua, nhỏ giọng nói: “Cám ơn chị, sau này em sẽ kiếm tiền trả chị.”
Mặt của cô bé có vết thương, ánh mắt hoảng sợ nhưng trong vắt, Từ Qua mỉm cười: “Ừ.”
Điện thoại đổ chuông, Từ Qua cầm lên thấy người gọi là Lưu Dương: “Lưu Dương.”
“Cô gái bị thương có nghiêm trọng không? Đội trưởng Lục bảo tôi đến bệnh viện đón hai người về Cục.”
“Đã có kết quả thẩm vấn chưa? Có phải công ty bán hàng đa cấp không?”
“Tôi không nói rõ qua điện thoại được, đợi gặp mặt rồi nói chuyện.”
Từ Qua dắt Ngưu Tiểu Hoa ra ngoài, không quá hai phút sau Lưu Dương đã lái xe cảnh sát đến, hạ xuống cửa sổ xe gọi: “Từ Qua, lên xe thôi.”
Từ Qua và Ngưu Tiểu Hoa lên xe ngồi xuống ghế sau, cô quay sang nhìn Ngưu Tiểu Hoa: “Hang ổ của công ty bán hàng đa cấp ở đâu? Những người kia là đến bắt em? Em chạy ra ngoài như thế nào?”
Ngưu Tiểu Hoa năm nay mười tám tuổi, tốt nghiệp cấp ba nhưng không thi đậu đại học, học phí của trường tư lại quá mắc, cô bé liền nghỉ học rời khỏi huyện thành đến Thành phố C làm thuê. Lúc mới bắt đầu cô bé xin làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng bán quần áo, nhưng do tính cách hướng nội, giao tiếp hạn chế nên bị đuổi việc. Tiền trong người cũng đã tiêu hết, đúng vào lúc đường cùng có một người đồng hương là Ngưu Tượng Sơn nói có thể đưa cô bé vào làm ở một công ty lớn, không ngờ lại dẫn Ngưu Tiểu Hoa vào hang ổ của công ty bán hàng đa cấp. Lúc đầu bọn họ cho cô bé đi học, bao ăn bao uống, đào tạo cô bé.
Ngưu Tiểu Hoa càng được đào tạo càng cảm thấy bất thường, bọn họ bắt đầu lấy đủ loại lý do thu phí, khiến cô phải xin tiền người thân. Ngưu Tiểu Hoa nhận ra điều kỳ lạ, cô muốn rời đi, nhưng vào thì dễ mà ra thì khó.
“Bọn họ nhốt chúng em trong phòng, bạt tai em, thường xuyên nhục mạ còn không cho em ăn uống. Em thừa dịp bọn họ không chú ý đã nhảy từ cửa sổ xuống, chạy được đến đây thì bị bọn họ bắt được.” Ngưu Tiểu Hoa nắm tay áo Từ Qua: “Chị, bọn họ đều là người xấu.”
“Bọn họ ở chỗ nào em có biết không? Khoảng cách từ chỗ em bị bắt đến chỗ bọn chúng ở có xa không? Nơi đó tên gì?”
“Không xa, em không biết khu nhà đó tên gì, em chưa từng đi ra ngoài. Lúc em chạy trốn thì trời đã tối, em sợ hãi nên không nhìn tên khu nhà.”
Lưu Dương quay đầu nhìn Từ Qua: “Lời khai của ba người kia cũng không khác lắm, đêm nay họ ở lại làm thêm giờ.”
Vụ án Lưu Nhiễm còn chưa xong, giờ lại có thêm vụ bán hàng đa cấp, tăng ca đã thành chuyện hàng ngày của bọn họ. Xe cảnh sát về đến đơn vị, Từ Qua dẫn Ngưu Tiểu Hoa vào phòng thẩm vấn, rót cho cô bé một ly nước nóng, môi Ngưu Tiểu Hoa khô nứt, cầm ly nước rất căng thẳng: “Lúc nào em mới được về nhà?”
“Bọn chị xác minh xong sẽ đưa em về nhà.” Từ Qua nghiêng nói với Lưu Dương: “Em đi tìm cô cho cô bé ít đồ ăn.”
“Vâng.”
Lưu Dương nhanh chóng quay, đẩy hộp mì đến trước mặt Ngưu Tiểu Hoa: “Em ăn chút gì đi.”
“Cám ơn anh.”
Ngưu Tiểu Hoa cầm ly mì, đôi bàn tay run rẩy, cô bé ăn như hổ đói, Từ Qua đứng dậy nói nhỏ với Lưu Dương: “Tôi ra ngoài một lát, anh để ý cô bé, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Ngưu Tiểu Hoa thấy Từ Qua muốn đi, vội vàng buông nĩa xuống đứng lên, níu lấy quần áo muốn đuổi theo cô nhưng không dám, nhát gan gọi: “… Chị?”
“Ở đây không có người xấu.” Từ Qua nhìn vào mắt cô bé: “Bọn chị là cảnh sát, nhất định sẽ bảo vệ em.”
Cô vừa ra ngoài đã gặp Lục Thịnh, Lục Thịnh cầm điện thoại trong tay vội vàng bước đến đây, anh nói với người ở đầu kia: “Chuẩn bị hành động.”
Cúp điện thoại, Lục Thịnh bước đến trước mặt Từ Qua: “Cô bé sao rồi?”
“Trên người có vết thương, cũng may đều không nghiêm trọng, không bị gãy xương, cô bé bị đồng hương lừa vào hang ổ công ty bán hàng đa cấp. Cô bé là người huyện Lộc ở Thành phố C, năm nay mười tám tuổi, vừa tốt nghiệp cấp ba. Cô bé nhảy từ cửa sổ xuống chạy trốn, có lẽ tầng nhà không cao.”
“Quảc thực không cao, Cư xá Trúc Duyên là khu nhà ở cũ, cao năm tầng.”
Mắt Từ Qua sáng lên: “Đã khai rồi? Cư xá Trúc Duyên?”
Lục Thịnh gật đầu: “Là công ty bán hàng đa cấp, đêm nay sẽ bắt người.” Mấy người kia tuổi cũng không lớn, mới bị anh hù dọa hai câu thì quân lính tan rã cái gì cũng khai ra.
Từ Qua bước song song với Lục Thịnh: “Phải tiến hành nhanh chóng, những người này rất tinh ranh, vừa nghe thấy tiếng gió đã chạy.”
“Bọn họ từng xuất hiện ở Thành phố C?” Lục Thịnh dừng bước, quay đầu nhìn thẳng Từ Qua: “Tôi không tìm thấy hồ sơ lưu trữ.”
“Có ghi vào báo cáo, nhưng những người kia rất xảo quyệt, biết đánh du kích, nếu không bắt được tại chỗ thì không giải quyết được.” Đội trưởng Tôn ngày trước có tâm tư riêng, Cục trưởng của bọn họ cũng không để ý đến chuyện này. Ông ta muốn tô son trát phấn tạo thành cảnh tượng thiên hạ thái bình, Thành phố C càng ít bê bối càng tốt, chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, ông ta không muốn làm to chuyện đi bắt mấy cái tổ chức vụn vặt này.
Lục Thịnh hơi nhíu mày, ngữ điệu trầm xuống: “An ninh của thành phố C rất tốt, quả đúng là ‘Danh xứng với thực.” Anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói tiếp: “Mười giờ hành động, lên đường bắt người phạm pháp.”
Bây giờ đã 9 giờ 55 phút, chỉ còn 5 phút. Cô biết ngay Lục Thịnh không phải loại người sợ phiền phức, Từ Qua ép khóe miệng xuống, đứng thẳng: “Rõ.”
***
Từ Qua dừng bước, xoay người chạy về phía đường Tân Hà, cô nhảy qua hàng rào sắt liền trông thấy một chiếc xe van* màu bạc đỗ ở ven đường, ba người đàn ông đang vây quanh một cô gái muốn túm cô ấy lên xe. Từ Qua xông thẳng đến, quát to: “Làm gì thế?”
Ba người đàn ông thấy Từ Qua đi một mình, trao đổi ánh mắt với nhau rồi rút dao găm ra đi về phía cô. Từ Qua xoay cổ tay vén tay áo lên, mấy thằng nhãi này không muốn sống nữa rồi, đã gặp cô còn dám ngang ngược.
Khóe mắt liếc thấy một bóng người đang nhảy lên hàng rào, cô vội quay đầu, há to miệng, Lục Thịnh đã nhảy qua hàng rào công viên. Từ Qua mải nhìn Lục Thịnh, không chú ý dao găm sáng lóa đã giơ đến trước mặt. Lục Thịnh từ xa chạy đến kéo Từ Qua lại, giơ chân đạp bay người đàn ông cầm dao găm.
Lúc này Từ Qua thật muốn huýt sáo, đôi chân dài của anh quá đẹp. Từ Qua túm lấy bàn tay cầm dao của một tên ở gần, cô bẻ mạnh một cái, hắn ta hét lên thảm thiết, con dao cầm trong tay rớt xuống, Từ Qua quật ngã hắn xuống nền xi măng rồi rút còng tay ra khoá tay hắn lại.
Người đàn ông đang khống chế cô gái thấy vậy liền xoay người bỏ chạy, Từ Qua ném ba lô trên người… không ngờ lại đập vào người Lục Thịnh. Lục Thịnh bắt lấy ba lô của Từ Qua, xoay người đá một cước vào đầu gối người đàn ông chạy trốn, hắn ta ngã khuỵu xuống, lập tức buông con dao trong tay ra, ôm đầu hét lớn: “Đại ca, đừng đánh tôi!”
Lục Thịnh sợ anh ta giở trò gian, lấy còng ra còng tay hắn lại: “Cảnh sát, thành thật một chút.” Anh đứng dậy ném ba lô cho Từ Qua, Từ Qua đón lấy ba lô, mặt lộ vẻ ngượng ngùng: “Tôi không cố ý, anh không sao chứ? Có bị nó đập vào không?”
Lục Thịnh nhìn cô gái đang ngồi dưới đất, hếch cằm ra hiệu: “Cô đi hỏi cô ấy xem đã xảy ra chuyện gì.”
Cô gái tuổi không lớn lắm, người hơi gầy, áo lông trên người đã bị xé rách. Cô ấy hoảng sợ núp cạnh xe, cái đầu bù xù nhô ra.
Từ Qua vội vàng đi qua đỡ cô ấy dậy: “Em không sao chứ? Bọn chị là cảnh sát.”
Đám không có mắt này vừa hay gặp cô và Lục Thịnh, đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.
“Chị… là cảnh sát?”
“Bọn chị là cảnh sát hình sự Thành phố C, đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Bọn họ muốn bắt em!” Biết người trước mặt là cảnh sát, cô gái vội túm tay Từ Qua lay mạnh: “Chị cảnh sát, cầu xin chị hãy cứu em, bọn họ là công ty bán hàng đa cấp! Bọn họ là người xấu!”
“Bán hàng đa cấp?” Từ Qua liếc nhìn Lục Thịnh, lập tức quan sát xung quanh: “Ở gần đây?”
“Vâng, bọn họ đã nhốt em nhiều ngày. Em chạy trốn bọn họ liền đuổi theo bắt em, còn đánh em nữa, bọn họ sẽ giết người.” Cô gái nói rồi bật khóc, giọng nói run rẩy: “Cứu em với!”
“Không sao rồi, đừng sợ.” Từ Qua nhìn ba người đang ngồi xổm trên đất: “Cảnh sát có trách nhiệm bảo vệ người dân, nghiêm trị thành phần phạm tội.”
Cô gái bị thương ở chân, đứng còn không vững. Từ Qua lấy điện thoại ra bấm gọi xe cứu thương, Lục Thịnh bước đến: “Cô đưa cô ấy đến bệnh viện, có gì thì liên lạc bằng điện thoại.”
“Tôi hiểu rồi.”
Xe cứu thương rất nhanh đã đến, Từ Qua đưa cô gái lên xe cứu thương, quay đầu nhìn Lục Thịnh, anh còn phải đợi đồng nghiệp trong đội: “Anh… chú ý an toàn.”
Lục Thịnh gật đầu: “Đi đi.”
Trên xe cứu thương, bác sĩ kiểm tra vết thương trên chân cô gái, nói: “Xương không bị gãy, vết thương không nghiêm trọng.”
Từ Qua thở phào một hơi, đưa cô ấy đến bệnh viện làm kiểm tra rồi lấy thuốc. Bây giờ cô mới biết cô gái tên Ngưu Tiểu Hoa, người huyện Lộc ở Thành phố C. Từ Qua quẹt thẻ trả tiền, lúc này Ngưu Tiểu Hoa mới ngẩng đầu nhìn Từ Qua, nhỏ giọng nói: “Cám ơn chị, sau này em sẽ kiếm tiền trả chị.”
Mặt của cô bé có vết thương, ánh mắt hoảng sợ nhưng trong vắt, Từ Qua mỉm cười: “Ừ.”
Điện thoại đổ chuông, Từ Qua cầm lên thấy người gọi là Lưu Dương: “Lưu Dương.”
“Cô gái bị thương có nghiêm trọng không? Đội trưởng Lục bảo tôi đến bệnh viện đón hai người về Cục.”
“Đã có kết quả thẩm vấn chưa? Có phải công ty bán hàng đa cấp không?”
“Tôi không nói rõ qua điện thoại được, đợi gặp mặt rồi nói chuyện.”
Từ Qua dắt Ngưu Tiểu Hoa ra ngoài, không quá hai phút sau Lưu Dương đã lái xe cảnh sát đến, hạ xuống cửa sổ xe gọi: “Từ Qua, lên xe thôi.”
Từ Qua và Ngưu Tiểu Hoa lên xe ngồi xuống ghế sau, cô quay sang nhìn Ngưu Tiểu Hoa: “Hang ổ của công ty bán hàng đa cấp ở đâu? Những người kia là đến bắt em? Em chạy ra ngoài như thế nào?”
Ngưu Tiểu Hoa năm nay mười tám tuổi, tốt nghiệp cấp ba nhưng không thi đậu đại học, học phí của trường tư lại quá mắc, cô bé liền nghỉ học rời khỏi huyện thành đến Thành phố C làm thuê. Lúc mới bắt đầu cô bé xin làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng bán quần áo, nhưng do tính cách hướng nội, giao tiếp hạn chế nên bị đuổi việc. Tiền trong người cũng đã tiêu hết, đúng vào lúc đường cùng có một người đồng hương là Ngưu Tượng Sơn nói có thể đưa cô bé vào làm ở một công ty lớn, không ngờ lại dẫn Ngưu Tiểu Hoa vào hang ổ của công ty bán hàng đa cấp. Lúc đầu bọn họ cho cô bé đi học, bao ăn bao uống, đào tạo cô bé.
Ngưu Tiểu Hoa càng được đào tạo càng cảm thấy bất thường, bọn họ bắt đầu lấy đủ loại lý do thu phí, khiến cô phải xin tiền người thân. Ngưu Tiểu Hoa nhận ra điều kỳ lạ, cô muốn rời đi, nhưng vào thì dễ mà ra thì khó.
“Bọn họ nhốt chúng em trong phòng, bạt tai em, thường xuyên nhục mạ còn không cho em ăn uống. Em thừa dịp bọn họ không chú ý đã nhảy từ cửa sổ xuống, chạy được đến đây thì bị bọn họ bắt được.” Ngưu Tiểu Hoa nắm tay áo Từ Qua: “Chị, bọn họ đều là người xấu.”
“Bọn họ ở chỗ nào em có biết không? Khoảng cách từ chỗ em bị bắt đến chỗ bọn chúng ở có xa không? Nơi đó tên gì?”
“Không xa, em không biết khu nhà đó tên gì, em chưa từng đi ra ngoài. Lúc em chạy trốn thì trời đã tối, em sợ hãi nên không nhìn tên khu nhà.”
Lưu Dương quay đầu nhìn Từ Qua: “Lời khai của ba người kia cũng không khác lắm, đêm nay họ ở lại làm thêm giờ.”
Vụ án Lưu Nhiễm còn chưa xong, giờ lại có thêm vụ bán hàng đa cấp, tăng ca đã thành chuyện hàng ngày của bọn họ. Xe cảnh sát về đến đơn vị, Từ Qua dẫn Ngưu Tiểu Hoa vào phòng thẩm vấn, rót cho cô bé một ly nước nóng, môi Ngưu Tiểu Hoa khô nứt, cầm ly nước rất căng thẳng: “Lúc nào em mới được về nhà?”
“Bọn chị xác minh xong sẽ đưa em về nhà.” Từ Qua nghiêng nói với Lưu Dương: “Em đi tìm cô cho cô bé ít đồ ăn.”
“Vâng.”
Lưu Dương nhanh chóng quay, đẩy hộp mì đến trước mặt Ngưu Tiểu Hoa: “Em ăn chút gì đi.”
“Cám ơn anh.”
Ngưu Tiểu Hoa cầm ly mì, đôi bàn tay run rẩy, cô bé ăn như hổ đói, Từ Qua đứng dậy nói nhỏ với Lưu Dương: “Tôi ra ngoài một lát, anh để ý cô bé, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Ngưu Tiểu Hoa thấy Từ Qua muốn đi, vội vàng buông nĩa xuống đứng lên, níu lấy quần áo muốn đuổi theo cô nhưng không dám, nhát gan gọi: “… Chị?”
“Ở đây không có người xấu.” Từ Qua nhìn vào mắt cô bé: “Bọn chị là cảnh sát, nhất định sẽ bảo vệ em.”
Cô vừa ra ngoài đã gặp Lục Thịnh, Lục Thịnh cầm điện thoại trong tay vội vàng bước đến đây, anh nói với người ở đầu kia: “Chuẩn bị hành động.”
Cúp điện thoại, Lục Thịnh bước đến trước mặt Từ Qua: “Cô bé sao rồi?”
“Trên người có vết thương, cũng may đều không nghiêm trọng, không bị gãy xương, cô bé bị đồng hương lừa vào hang ổ công ty bán hàng đa cấp. Cô bé là người huyện Lộc ở Thành phố C, năm nay mười tám tuổi, vừa tốt nghiệp cấp ba. Cô bé nhảy từ cửa sổ xuống chạy trốn, có lẽ tầng nhà không cao.”
“Quảc thực không cao, Cư xá Trúc Duyên là khu nhà ở cũ, cao năm tầng.”
Mắt Từ Qua sáng lên: “Đã khai rồi? Cư xá Trúc Duyên?”
Lục Thịnh gật đầu: “Là công ty bán hàng đa cấp, đêm nay sẽ bắt người.” Mấy người kia tuổi cũng không lớn, mới bị anh hù dọa hai câu thì quân lính tan rã cái gì cũng khai ra.
Từ Qua bước song song với Lục Thịnh: “Phải tiến hành nhanh chóng, những người này rất tinh ranh, vừa nghe thấy tiếng gió đã chạy.”
“Bọn họ từng xuất hiện ở Thành phố C?” Lục Thịnh dừng bước, quay đầu nhìn thẳng Từ Qua: “Tôi không tìm thấy hồ sơ lưu trữ.”
“Có ghi vào báo cáo, nhưng những người kia rất xảo quyệt, biết đánh du kích, nếu không bắt được tại chỗ thì không giải quyết được.” Đội trưởng Tôn ngày trước có tâm tư riêng, Cục trưởng của bọn họ cũng không để ý đến chuyện này. Ông ta muốn tô son trát phấn tạo thành cảnh tượng thiên hạ thái bình, Thành phố C càng ít bê bối càng tốt, chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, ông ta không muốn làm to chuyện đi bắt mấy cái tổ chức vụn vặt này.
Lục Thịnh hơi nhíu mày, ngữ điệu trầm xuống: “An ninh của thành phố C rất tốt, quả đúng là ‘Danh xứng với thực.” Anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói tiếp: “Mười giờ hành động, lên đường bắt người phạm pháp.”
Bây giờ đã 9 giờ 55 phút, chỉ còn 5 phút. Cô biết ngay Lục Thịnh không phải loại người sợ phiền phức, Từ Qua ép khóe miệng xuống, đứng thẳng: “Rõ.”
Bình luận truyện