Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 1)

Chương 74: Anh hùng cứu mỹ nhân



Edit: Bạch Linh.

Diệp Oản Oản trực tiếp trở về ký túc xá, cũng không quá để ý tới khúc nhạc đệm bên hồ kia. Mấy tháng nữa sẽ thi đại học rồi, cô không còn ở đây bao lâu nữa, không cần thiết phải vì mấy chuyện nhỏ ấu trĩ này mà lãng phí thời gian.

Buổi sáng ngày hôm sau.

Diệp Oản Oản vẫn giữ nguyên tạo hình khoa trương như thường ngày đi tới phòng học.

Mới vừa vào cửa, phòng học đang ầm ĩ bỗng dưng im lặng xuống, một đám học sinh trong phòng sáng mắt nhìn chằm chằm cô, hơn nữa trên mặt tràn ngập sự mong chờ.

Diệp Oản Oản hơi bất đắc dĩ, những người này biểu hiện rõ ràng tới vậy, đây là coi cô ngốc tới độ không nhận thấy ư?

Được rồi, lấy chỉ số thông minh của cô trước đó quả thật không phát hiện ra được.

Diệp Oản Oản làm bộ giống như không hề hay biết đi về phía chỗ ngồi của mình.

Ánh mắt thoáng liếc qua, quả nhiên phát hiện ghế ngồi của cô có chỗ không thích hợp, mặt ghế bị đổ một lớp kéo trong suốt rất dày, nếu không phải nhìn thật kỹ thì sẽ không nhận ra, chắc chắn sẽ ngồi xuống luôn.

Loại keo siêu dính này, ngồi xuống thì sẽ bị dính chặt vào ghế, trừ phi cởi hết quần áo ra thì mới có thể thoát được.

Tuy rằng sẽ không tạo thành tổn thương nhiều lắm, nhưng sẽ làm cô phải mất sạch mặt mũi trước mặt các bạn học.

Diệp Oản Oản nhìn thoáng qua thanh niên Tư Hạ kế bên vẫn gục mặt xuống bàn ngủ như cũ, trong lòng âm thầm thở dài một câu. 

Hồng nhan họa thủy mà...

Đang muốn kéo ghế ra chỗ khác, một người đột nhiên chạy tới, đầu tiên là kéo tay cô lại, sau đó nhanh chóng kéo ghế của cô ra.

Ghế bị kéo tới phía trước, ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu vào, lập tức tất cả mọi người đều có thể trông thấy trên ghế bị đổ một lớp keo trong suốt dày như cao su.

Tư Hạ đang ngủ bị âm thanh chói tai đánh thức, không kiên nhẫn đảo mắt nhìn Diệp Oản Oản với Lăng Đông ở bên cạnh, ngay sau đó tầm mắt cậu ta dừng lại ở trên ghế, lông mày hơi nhíu lại.

Diệp Oản Oản không để ý tới phản ứng của Tư Hạ, chỉ là hơi nhướn mày nhìn Lăng Đông đột nhiên nhảy ra.

Có ý gì?

Lăng Đông bị cặp mắt đen nhánh kia nhìn chằm chằm, vẻ kiêu ngạo ương ngạnh lúc đầu lập tức trở nên cứng đờ, không nói lời nào mà kéo ghế cô ra chỗ mình, sau đó lại đem ghế của chính mình đổi cho Diệp Oản Oản.

Như vậy vẫn chưa xong, dưới ánh mắt nghẹn trân trối của các bạn học, Lăng Đông lại thò tay vào ngăn bàn của Diệp Oản Oản, lôi một con chuột chết từ bên trong ra.

Nhìn thấy con chuột chết bị kéo ra, mấy nữ sinh nhát gan bị dọa sợ hét ầm lên.

Lăng Đông vô cảm đem con chuột chết ném đi, sau đó dùng đèn di động soi vào ngăn bàn, xác định bên trong đã không còn vật gì nữa, mới khàn khàn nói với Diệp Oản Oản: "Ngồi đi."

Nói xong cũng không dám nhìn thẳng Diệp Oản Oản, trở về chỗ của mình, cởϊ áσ khoác trên người ra trải xuống cái ghế dính đầy keo, sau đó cứ như vậy mà ngồi xuống.

Diệp Oản Oản: "..."

Không chỉ có mình Diệp Oản Oản, toàn bộ phòng học đều yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người đều bị một loạt hành động của Lăng Đông dọa ngây ngốc.

Đây là mới sáng đã gặp quỷ à!

Đây ... Đây là có ý gì?

Lăng Đông sao lại giúp Diệp Oản Oản vậy?

Đặc biệt là Trình Tuyết, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của cô ta nhìn chằm chằm Lăng Đông, không thể nào tin được đây là chuyện anh ta làm ra. 

"Mẹ nó! Anh Đông, chuyện này là sao? Không phải tối hôm qua đã nói phải chỉnh con nhóc này sao?" Nam sinh tóc húi cua ngồi cùng bàn với Lăng Đông không hiểu gì cả.

Lăng Đông có chút không kiên nhẫn: "Câm miệng! Ông đây làm gì còn phải giải thích với cậu à?"

"Ây..." Nam sinh ngồi bên cạnh lập tức im lặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện