Chương 722: Em có ý đồ với anh ấy
Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Lương Uyển Quân bật cười, lắc đầu nhìn hai đứa con mình, con ngươi ngập vẻ vui mừng.
Cả nhà quây quần cười nói như thế này là điều trước kia bà không dám mơ tưởng.
Không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt Lương Uyển Quân trầm xuống vài phần, do dự nói: "Đúng rồi, Thiệu Đình, hôm qua mẹ gọi đến đây, nói... Bảo Mộ Phàm với Oản Oản nếu có thời gian thì đến nhà cũ ăn một bữa cơm..."
Diệp Mộ Phàm lạnh mặt: "Đi làm gì! Con không đi!"
Diệp Oản Oản liếc anh một cái, chậm rãi đáp: "Gần đây con với anh tương đối bận, chắc phải tháng sau mới rảnh. Anh, mấy ngày này anh nhớ đi chọn quà cho ông bà nội, phải chọn kĩ càng đấy."
Diệp Mộ Phàm lập tức sửa lời: "Ồ, biết rồi!"
Lương Uyển Quân bất đắc dĩ bật cười, vừa rồi còn oán trách ba chỉ nghe Oản Oản, kết quả nó cũng không khác gì.
Cái tính của Mộ Phàm quá dễ bị mẹ con Diệp Y Y ám hại...
Vẫn may còn Oản Oản ở bên khuyên Mộ Phàm, bà mới yên tâm hơn nhiều.
Nhìn con gái ngày càng xinh đẹp hiểu chuyện, lòng Lương Uyển Quân còn ngọt hơn ăn mật, quan tâm hỏi: "Oản Oản, gần đây A Cửu có khỏe không?"
Vì khiến ba mẹ yên tâm, Diệp Oản Oản gật đầu liên tục: "Dạ, vẫn khỏe! Sắp nghỉ hè rồi, con định khi đó sẽ đi du lịch với anh ấy!"
Diệp Mộ Phàm sốt sắng: "Chỉ hai đứa đi thôi? Thế thì không được! Anh cũng phải đi!"
"Không cần!" Diệp Oản Oản dứt khoát cự tuyệt.
Diệp Mộ Phàm nghiêm mặt: "Oản Oản, em ngây thơ quá rồi, đi du lịch hai người gì đó, tên kia chắc chắn có ý đồ với em!"
Diệp Oản Oản liếc anh: "Đúng vậy, đương nhiên có ý đồ, nhưng là em có ý đồ với anh ấy! Cho nên, anh không được đi!"
Ngao! Tức chết anh rồi!
...
Ngày hôm sau, chuyện ở Phong Thượng thịnh điển được báo chí thêm mắm dặm muối truyền ra bên ngoài.
Dù là giới báo chí hay người qua đường, cũng đều nghiêng về phía Diệp Mộ Phàm, Hà Tuấn Thành vừa tài giỏi vừa đẹp trai, lại có địa vị cao, ai mà nhức trứng đi bôi nhọ gã chứ.
Nếu không phải bôi nhọ, vậy chắc chắn đúng rồi.
Trong văn phòng.
Diệp Oản Oản đang lật tư liệu liên quan đến phương diện giám định đổ thạch*, thì tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào."
"Diệp tổng giám..."
Thấy người đến là ai, ánh mắt Diệp Oản Oản xẹt qua một tia khó lường: "Mạn Châu, ngồi đi, có việc gì sao?"
Đối diện với ánh mắt của chàng trai, khuôn mặt Thẩm Mạn Châu đỏ bừng, do dự một hồi mới ngượng ngùng hỏi: "Ừm... Diệp tổng giám... Felix... có giúp đưa đồ của em cho anh không?"
Mặt Thẩm Mạn Châu càng đỏ hơn, giọng điệu có chút ai oán: "Người ta đợi cả đêm, vẫn không thấy anh gọi đến, Diệp tổng giám, có phải anh ghét em không..."
Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, hơi đau đầu nhéo mi tâm.
Cô quả thực không có kinh nghiệm từ chối con gái.
Đương nhiên, cô không có khả năng có kinh nghiệm.
Nếu là đàn ông thì đơn giản, cô có thể nói ra mà không chút trở ngại tâm lý nào, nhưng đối phương lại là một em gái nhỏ nhắn đáng yêu, cô thật sự không thể nhẫn tâm.
....
(*) Đổ thạch: Chỉ đá quý vừa được khai thác, có một lớp vỏ phong hóa bao bọc bên ngoài, không thể biết bên trong nó là ngọc tốt hay xấu, cần phải cắt ra mới biết chất lượng ngọc.
Bình luận truyện