Khi Hoa Đào Nở
Chương 1: Cây ngô đồng Pháp lộng lẫy trong khu chung cư
Edit: Vee - Beta:
Ngự viên của tiểu khu phía đông của thành phố Sâm, những khu chung cư cao cấp chung quanh nằm san sát nhau, chỉ có duy nhất một nơi thấp bé yên tĩnh, náo nhiệt bên trong sự yên tĩnh đó. Tháng mười cuối thu, bên cạnh cây ngô đồng Pháp trong khu chung cư lộng lẫy, thấp thoáng có một căn biệt thự xa hoa.
Căn biệt thự này đã mua nhiều năm, trước đây Nguyên Yên cũng chỉ tới đây chơi mấy lần, không ngờ nơi này sẽ trở thành nơi cô muốn ở lại lâu nhất.Sau khi ly hôn với mẹ Phương Đồng của Nguyên Yên, ba Nguyên Chấn liền rời thành phố Kỳ đến định cư tại thành phố Sâm.
Mặc dù mấy năm nay Nguyên Chấn có nhà ở thành phố Kỳ, nhưng cũng đã sớm chuyển dần đến thành phố Sâm. Huống chi tại thành phố Kỳ, nhà ông ngoại Nguyên Yên cũng là một đại gia tộc, mọi cơ hội chạm mặt với vợ trước bố mẹ vợ trước quả thật cũng không nhiều. Với ông ấy, đương nhiên thành phố Sâm đó càng dễ tự do tự tại hơn.
Lúc này Nguyên Yên nói muốn đến đó sống cùng ông ấy, Nguyên Chấn liền làm thủ tục chuyển trường cho Nguyên Yên, chuyển cô đến trường cao trung tư nhân tốt nhất thành phố Sâm, trường cao trung Lập An.
Lúc Nguyên Yên đến nơi này, đến đón cô ngoại trừ ba ra, còn có người phụ nữ đang ngồi trên ghế: tiểu tam Liễu Lan Thiến, cùng với đứa con gái Liễu Vận Thi không rõ cha là ai của bà ta.
Những thứ liên quan đến người phụ nữ này trước đây ba mẹ không hề nói rõ với cô. Cô chỉ biết ba có người mới ở ngoài, cho nên ly hôn. Lần này trước khi đến đây, Phương Đồng mới để cho cô biết thông tin cặn kẽ chi tiết về người phụ nữ này.
Người phụ nữ này ngay cả con gái riêng của mình cũng mang tới đây, không biết đã kết hôn với Nguyên Chấn từ khi nào. Dù sao tại thành phố Kỳ thì một nửa tin tức nhỏ bé nào liên quan đến lần kết hôn này Nguyên Yên cũng không nghe thấy, chỉ biết ba ruột của cô có người phụ nữ khác.
Cũng có thể là, căn bản Nguyên Chấn không hề cử hành hôn lễ. Dù sao tuổi cũng đã lớn như thế rồi, cũng không cần phải khoa trương như trước nữa.
Hai người một lớn một nhỏ này, mang theo sự nhiệt tình khoa trương cùng với nụ cười tươi cực lớn khiến cơ mặt có chút biến dạng, lấy tư thái nữ chủ nhân để chào đón Nguyên Yên.
Lần đầu tiên Nguyên Yên đối mặt với người phụ nữ trong truyền thuyết đã phá hủy cuộc hôn nhân của ba mẹ cô, đôi mắt trong trẻo của cô nheo lại để nhìn kỹ một chút.
Người phụ nữ Liễu Lan Thiến này chưa chắc đã đẹp bằng Phương Đồng mẹ của Nguyên Yên, theo Nguyên Yên, khí chất bên trong còn kém xa tít tắp. Phương Đồng ngay từ khi sinh ra đã là một thiên kim đại tiểu thư, xưa nay sẽ không cúi đầu trước kẻ khác, khí chất kiêu ngạo khắc sâu vào xương tủy. Mỗi nụ cười của người phụ nữ Liễu Lan Thiến này đều mang theo sự mị hoặc lấy lòng đàn ông, thực chất bên trong thì hạ lưu.
Bà ta cũng chỉ thắng ở tuổi trẻ, con gái bà ta bằng tuổi Nguyên Yên, mà bà ta mới ba mươi tư tuổi, nhìn lại càng giống một người hai mươi. Không chỉ có gương mặt kiểu mị, mà dáng người lại càng lung linh tinh tế, giống như một quả đào chín mọng, sung mãn ướt át. Đứng cùng một chỗ với Liễu Vận Thi con gái của bà ta, hiển nhiên trở thành một đôi chị em như hoa.
Tính toán tuổi tác, vậy thì bà ta đã sinh Liễu Vận Thi năm mười bảy tuổi.
Nguyên Yên liền hé miệng cười cười.
Cái quái gì.
Khuôn mặt Nguyên Yên giống mẹ, cằm nhọn, đôi mắt tròn to, là gương mặt mỹ nhân tiêu chuẩn. Thế nhưng ở giai đoạn cao trung này, chính là lúc các thiếu nữ rất dễ tích mỡ, mẹ xưa nay lại không cho phép cô ăn kiêng giảm cân, để mặc cô phát triển tự nhiên. Bởi vậy mặc dù vòng eo và cánh tay đều tinh tế nhẹ nhàng, chỉ có mỗi bên má có thịt, mang theo cảm giác nhu thuận đặc biệt của thiếu nữ.
Một đôi mắt to tròn long lanh, lúc hững hờ, con người màu mực có chút mê mê mang mang. Mím môi cười một cái, vừa đẹp lại vừa mềm mại, nhìn không ra một chút công kích nào.
Lần đầu nhìn thấy vị tiểu thư này, bản thân mẹ con họ Thi kia cũng bị mê hoặc.
Nhìn không có chút lợi hại nào, giống như một con mèo con mềm mại đáng yêu. Hai mẹ con trao đổi ánh mắt với nhau, tâm ý tương thông —— như vậy, chỉ cần dỗ dành chút là được.
Liễu Vận Thi sớm được mẹ dặn dò, lúc này liền nhẹ nhàng cười bước đến kéo tay Nguyên Yên: "Có thể gặp nhau như vậy, thì chính là người một nhà. Phòng của cậu cũng đã thu dọn xong, để mình dẫn cậu đi xem."
Lúc Nguyên Yên còn chưa tới thành phố Sâm này, căn phòng lớn tốt nhất tầng hai đã được giữ lại cho cô, lòng Liễu Vận Thi nhớ tới liền cảm thấy chua xót.
Nhưng mà không cần vội trong thời điểm này, mẹ đã sớm nói với cô ta, còn rất nhiều thời gian.
Cô ta kéo tay Nguyên Yên, nói xong liền muốn đưa Nguyên Yên lên lầu. Kéo một chút, không thấy Nguyên Yên động đậy, cô ta kinh ngạc quay đầu nhìn. Cô gái xinh đẹp mềm mại kia, vẫn mím môi cười nhã nhặn như trước, nhưng lời nói ra lại không có chút mềm mại nào.
"Lúc mới mua nhà, phòng ốc là do tôi chọn, phong cách trang trí cũng là do tôi chọn." Cô nói, rút tay mình về, "Phòng cũ đã ở nhiều năm, tôi quen. Ngược lại là hai người, không cần câu nệ như vậy, cứ tự nhiên một chút đi."
Lúc đầu cô còn muốn nói "Cứ coi như đây là nhà mình đi", nhưng cuối cùng câu nói này lại khiến cô buồn nôn, nên vẫn nuốt trở lại.
Tình thế chủ khách thay đổi điên đảo trong nháy mắt.
Tưởng rằng chỉ là một con mèo mềm mại đáng yêu, móng vuốt răng nanh lại lợi hại như thế. Lòng dạ Liễu Vận Thi vẫn kém so với mẹ cô ta, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Liễu Lan Thiến lập tức cười lên: "Đúng vậy đúng vậy, vốn chính là nhà mình, đâu cần con đưa người ta lên." Nói, khẽ cáu vỗ một cái lên cánh tay Liễu Vận Thi.
Nguyên Chấn mở miệng: "Được rồi, cũng không phải là người ngoài, về nhà mà thôi, không cần phải khẩn trương như vậy." Lời này là nói với mẹ con họ Thi kia. Nói xong, lại nói với Nguyên Yên: "Có mệt không?"
Nguyên Yên kéo cánh tay của ba, mềm mềm mại mại nói: "Ngồi một giờ trên đường sắt cao tốc, mệt chết con."
Thực tế còn không bằng thời gian mà một lần cô đi dạo phố ở trung tâm thương mại, mà căn bản cô cũng không mang theo hành lý, mẹ đã sớm đóng gói chuyển phát đến đây trước cho cô rồi. Cô chỉ cần tự mình mang theo một cái túi xách nhỏ, bên kia là lái xe đưa đến nhà ga, bên này có lái xe đến đón về nhà.
Nhưng mặc kệ có mệt hay không, ai quản được đứa con gái nũng nịu với ba đâu.
Nguyên Chấn vỗ vỗ cánh tay của con gái, cười nói: "Vậy con lên tầng nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa xuống ăn cơm." Dừng một chút, lại bổ sung thêm: "Hôm nay dì Liễu của con đã tự mình xuống bếp, làm một bữa chào đón con."
Nguyên Yên lại hé miệng cười cười. Nụ cười này của cô lại vô cùng nhã nhặn nhu thuận, nhưng Liễu Thi Vận và Liễu Lan Thiến sẽ không còn coi đó là vô hại.
Quả nhiên, ánh mắt cô đảo qua, cười nói cảm ơn: "Cảm ơn dì Lan."
Không gọi Liễu, cũng không gọi dì. Một tiếng "Dì Lan", rất có cảm giác phong trần giống như xưng hô phu nhân trong xã hội xưa. Dù sao, là "Lan Thiến" hay "Vận Thi", cái tên ngôn tình như thế, lúc này lấy gió ngôn tình đối đãi mới phải.
Hai mẹ con họ Liễu không thể lập tức tiếp thu được ý nghĩa trào phúng trong câu nói đó, nhưng trực giác cũng có thể nhận ra xưng hô này có chỗ không ổn. Sắc mặt Liễn Lan Thiến cũng hơi mất tự nhiên.
Nguyên Chấn cười cười, cưng chiều vuốt vuốt đầu Nguyên Yên: "Nghịch ngợm."
Nguyên Yên cười với ba, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm. Trong lúc mẹ con họ Liễu đang mờ mịt, tự mình lên lầu. Cô thoáng nhìn khi đi qua khúc quanh ở cầu thang, cái nhìn đó chỉ nhàn nhạt thoáng qua, trong lúc vô tình lại khiến mẹ con họ thêm áp lực.
Khoé môi Liễu Lan Thiến kéo căng lên, chân chính ý thức được rằng đại tiểu thư này không dễ chọc. Thấy Nguyên Chấn nhìn qua, vội vàng cười nói: "Em đi hâm nóng lại đồ ăn, một chút là được rồi."
Liễu Vận Thi cũng theo đuôi, đi vào phòng bếp để giúp đỡ.
Đồ ăn thì đã sớm được dì giúp việc chuẩn bị xong, cái gọi là tự mình xuống bếp, cũng chỉ là Liễu Lan Thiến tự mình xuống bếp xào xào lại mà thôi. Vào phòng bếp, dì giúp việc liền bận bịu cẩn thận đưa tạp dề, dù sao đồ mặc trên người bà ta cũng là những món hàng hiệu giá cả đắt đỏ.
Liễu Lan Thiến đuổi dì giúp việc ra ngoài, nói riêng với Liễu Vận Thi.
"Con nha đầu lừa đảo, lại còn rất lợi hại!" Bà ta hận nói. Thanh âm ép xuống mức trầm thấp, cuối cùng mới vào được cửa, lại không phải là chân chính lên ghế chủ nhân. Đợi bà ta dụ dỗ được Nguyên Chấn rồi, xem bà ta thu thập con nha đầu này thế nào!
Liễu Vận Thi không vui, lo lắng nói: "Có phải con bé đó xem thường chúng ta không?" Bày ra khuôn mặt thiên kim tiểu thư cao quý, khiến trong lòng người khác thấy không thoải mái.
"Con ít nói mấy kiểu lời như vậy lại." Bà ta như thể ôm một bụng oán hận, Liễu Lan Thiến lại mắng Liễu Vận Thi, "Ý đồ kia của con đều bày hết ở trên mặt, Nguyên Chấn chỉ cần để ý một chút là có thể nhìn ra, con thu bớt lại cho mẹ. Ngay cả nghĩ thôi cũng không được, trong lòng con nghĩ gì thì cũng không thể giấu được. Con nhớ kỹ đây, từ nay về sau con và con bé đó chính là chị em tốt, phải tương thân tương ái với con bé đó!"
Nghe xong lời này liền cảm thấy buồn nôn. Nhưng cũng không còn cách nào. Dù sao Nguyên Chấn cũng là người khiến cho người ta sợ hãi, Liễu Vận Thi thật sự sợ ông ấy nhìn ra sự bất mãn của mình. Cố gắng áp chế hơi thở bất mãn của mình, chậm rãi đọc đi đọc lại: "Tương thân tương ái, tương thân tương ái, tương thân tương ái!"
"Đúng, cứ như vậy!" Đôi mắt phượng mị hoặc của Liễu Lan Thiến liếc xéo cô ta, "Ngay từ trong lòng cũng phải coi mình là đứa con ruột thịt ở Nguyên gia này, chị em ruột với Nguyên Yên. Tự con hãy khiến tâm tính mình thuận như vậy, thái độ nói chuyện rồi làm việc đều sẽ tự nhiên."
Liễu Vận Thi gật gật đầu: "Con biết rồi, mẹ."
"Về phần nha đầu kia, còn nhiều thời gian lắm." Liễu Lan Thiến đổ đồ ăn vào nồi, tiếng vang lốp bốp trong chảo dầu, "Không cần gấp."
Nguyên Yên mới đi lên lầu, chưa được một lát đã đi xuống. Nguyên Chấn giương mắt nhìn cô một cái, hỏi: "Sao không thay quần áo?"
"Tại sao giấy dán tường và thảm tròn phòng con đều thay hết? Ai chọn, khó coi chết đi được." Nguyên Yên không vui nói.
Nguyên Chấn hơi mỉm cười. Lúc ấy ông không nói, không cần giày vò, mẹ con họ Liễu kia lại nhất định phải đảo vòng một lần, nói cái gì mà "Sao có thể để Nguyên Yên ở phòng cũ", nên ông cũng không để ý.
Hai mẹ con này khi không động vào một chút mũi nhọn, không biết được tính tình con gái bảo bối của ông, để cho bọn họ hiểu được thì sẽ tự động thu liễm lại.
Ông liền nói: "Không thích thì đổi."
Nguyên Yên đương nhiên đoán được là ai đã sửa loạn căn phòng của cô, vào cửa nhìn thấy tư thế đắc ý nữ chủ nhân của bọn họ liền biết. Chẳng qua chỉ là đòn phủ đầu làm như nhiệt tình lắm mà thôi, mưu tính khiến cô mất cảm giác quen thuộc đối với căn phòng này, tạo áp lực tâm lý cho cô.
Nhưng thái độ của Nguyên Chấn cũng khiến cô hiểu, việc liên quan đến cô, ông sẽ không làm chỗ dựa cho mẹ con bọn họ.
Tình hình "Có mẹ kế thì sẽ có cha kế" chưa từng xuất hiện trong dự đoán, bỗng nhiên Nguyên Yên có chút nhụt chí.
Nguyên Yên là con gái bảo bối của ba mẹ. Mặc dù hai người đã ly hôn, nhưng sự sủng ái của hai người đối với con gái cũng không sẽ giảm đi chút nào, thậm chí còn tranh nhau đối xử với cô tốt hơn. Bình thường mà nói, con gái đi theo mẹ thì sẽ dễ dàng hơn. Nhưng Nguyên Yên không cam lòng, chủ động nói với mẹ xin đi giết giặc muốn tới bên này. Muốn "Trừng trị tiểu tam", tiện thể để người cha già nhà mình "Không được hồ đồ", tài sản gì đó đừng có mang đi dỗ dành phụ nữ.
Xem xét kết quả hiện tại, sức chiến đấu của tiểu tam cũng chỉ có như thế, nhìn đầu óc của ba cô thì cũng hoàn toàn thanh tỉnh. Trong lòng Nguyên Yên cảm thấy không còn thú vị, không biết cuối cùng mình giày vò đến thành phố Sâm này có ích hay không.
Mẹ nói, đừng hạ thấp trình độ bản thân của mình xuống giống như đối phương. Thì ra mẹ đã sớm nhìn rõ, chính cô lại tự đâm đầu vào ngõ cụt.
Nghĩ như vậy, ý chí chiến đấu sục sôi của Nguyên Yên trước kia dần tiêu tán, còn thấy rất mất hứng.
Món chính đã sớm làm xong, đồ xào cũng hoàn thành.Dì giúp việc tới giúp đỡ, hai mẹ con giống như hoa hồ điệp đi đi lại lại giữa phòng ăn, đồ ăn nhanh chóng được bày lên bàn. Chỉ là còn chưa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng Nguyên Yên ngồi cạnh bàn ăn đang gọi điện thoại.
"Đúng, chú tìm nhà thiết kế Mã. Hẳn là chú ấy vẫn còn nhớ cháu."
"Nếu chú ấy đã quên, thì chú hãy nhắc chú ấy. Lúc trang trí chú ấy nói xấu sau lưng cháu, gọi cháu là "Quỷ bắt bẻ", đã sớm bị cháu tóm gọn. Cháu không tin là chú ấy không nhớ ra."
"Lúc trước cách trang trí căn phòng này đã được lên tạp chí, đây coi như là dự án tuyên truyền kinh điển trong công ty chú ấy, chắc chắn vẫn còn giữ lại."
"Chú bảo chú ấy tìm giúp cháu, đổi về giấy dán tường và thảm như trước kia cho cháu, giống nhau như đúc."
"Vất vả cho chú Trương rồi."
Thanh âm của Nguyên Yên mềm mại ngọt ngào, nói chuyện cũng chậm rãi, khiến lỗ tai người nghe cảm thấy rất dễ chịu. Chỉ là nội dung bên trong cuộc điện thoại này lại khiến cho người ta khó chịu. Liễu Vận Thi và Liễu Lan Thiến hai mặt nhìn nhau.
"Yên Yên không thích giấy dán tường mới này sao?" Một bên Liễu Lan Thiến gắp thức ăn cho Nguyên Chấn, một bên cẩn thận hỏi.
Nguyên Yên gắp một chút đồ ăn, nheo mắt nói: "Khó coi, chói mắt."
Cô gái nhỏ này nhìn như nhã nhặn, ai biết khi nói chuyện lại có lực sát thương lớn như thế. Liễu Lan Thiến quay đầu nhìn con gái của mình, quả nhiên vành mắt Liễu Vận Thi đỏ lên. Lúc trang trí, Liễu Vận Thi cố nén lòng chua xót, để phòng Nguyên Yên dùng giấy dán phòng giống như phòng mình, không ngờ Nguyên Yên không nhận.
Liễu Lan Thiến cười tủm tỉm nói: "Mắt thẩm mỹ ấy mà, quả thật là mỗi người một kiểu. Thi Thi cảm thấy giấy dán tường này vô cùng đẹp mắt. Con bé cho rằng sau này đều là chị em, nhất định phải để Nguyên Yên cũng có, đấy coi như là chút lòng thành."
Bà ta vừa nói, vừa sờ đầu con gái mình, ngôn ngữ cơ thể đều truyền đạt rằng đã khiến Liễu Vận Thi "chịu ủy khuất". Đôi mắt phượng mị hoặc liếc nhìn Nguyên Chấn một chút.
Nhưng Nguyên Chấn lại làm kẻ nào đó thất vọng, ngay cả khoé mắt cũng không liếc qua một chút.
Căn bản không đem những lời nói sắc bén của những người phụ nữ ngồi trong bàn ăn để vào mắt.
————
Ngự viên của tiểu khu phía đông của thành phố Sâm, những khu chung cư cao cấp chung quanh nằm san sát nhau, chỉ có duy nhất một nơi thấp bé yên tĩnh, náo nhiệt bên trong sự yên tĩnh đó. Tháng mười cuối thu, bên cạnh cây ngô đồng Pháp trong khu chung cư lộng lẫy, thấp thoáng có một căn biệt thự xa hoa.
Căn biệt thự này đã mua nhiều năm, trước đây Nguyên Yên cũng chỉ tới đây chơi mấy lần, không ngờ nơi này sẽ trở thành nơi cô muốn ở lại lâu nhất.Sau khi ly hôn với mẹ Phương Đồng của Nguyên Yên, ba Nguyên Chấn liền rời thành phố Kỳ đến định cư tại thành phố Sâm.
Mặc dù mấy năm nay Nguyên Chấn có nhà ở thành phố Kỳ, nhưng cũng đã sớm chuyển dần đến thành phố Sâm. Huống chi tại thành phố Kỳ, nhà ông ngoại Nguyên Yên cũng là một đại gia tộc, mọi cơ hội chạm mặt với vợ trước bố mẹ vợ trước quả thật cũng không nhiều. Với ông ấy, đương nhiên thành phố Sâm đó càng dễ tự do tự tại hơn.
Lúc này Nguyên Yên nói muốn đến đó sống cùng ông ấy, Nguyên Chấn liền làm thủ tục chuyển trường cho Nguyên Yên, chuyển cô đến trường cao trung tư nhân tốt nhất thành phố Sâm, trường cao trung Lập An.
Lúc Nguyên Yên đến nơi này, đến đón cô ngoại trừ ba ra, còn có người phụ nữ đang ngồi trên ghế: tiểu tam Liễu Lan Thiến, cùng với đứa con gái Liễu Vận Thi không rõ cha là ai của bà ta.
Những thứ liên quan đến người phụ nữ này trước đây ba mẹ không hề nói rõ với cô. Cô chỉ biết ba có người mới ở ngoài, cho nên ly hôn. Lần này trước khi đến đây, Phương Đồng mới để cho cô biết thông tin cặn kẽ chi tiết về người phụ nữ này.
Người phụ nữ này ngay cả con gái riêng của mình cũng mang tới đây, không biết đã kết hôn với Nguyên Chấn từ khi nào. Dù sao tại thành phố Kỳ thì một nửa tin tức nhỏ bé nào liên quan đến lần kết hôn này Nguyên Yên cũng không nghe thấy, chỉ biết ba ruột của cô có người phụ nữ khác.
Cũng có thể là, căn bản Nguyên Chấn không hề cử hành hôn lễ. Dù sao tuổi cũng đã lớn như thế rồi, cũng không cần phải khoa trương như trước nữa.
Hai người một lớn một nhỏ này, mang theo sự nhiệt tình khoa trương cùng với nụ cười tươi cực lớn khiến cơ mặt có chút biến dạng, lấy tư thái nữ chủ nhân để chào đón Nguyên Yên.
Lần đầu tiên Nguyên Yên đối mặt với người phụ nữ trong truyền thuyết đã phá hủy cuộc hôn nhân của ba mẹ cô, đôi mắt trong trẻo của cô nheo lại để nhìn kỹ một chút.
Người phụ nữ Liễu Lan Thiến này chưa chắc đã đẹp bằng Phương Đồng mẹ của Nguyên Yên, theo Nguyên Yên, khí chất bên trong còn kém xa tít tắp. Phương Đồng ngay từ khi sinh ra đã là một thiên kim đại tiểu thư, xưa nay sẽ không cúi đầu trước kẻ khác, khí chất kiêu ngạo khắc sâu vào xương tủy. Mỗi nụ cười của người phụ nữ Liễu Lan Thiến này đều mang theo sự mị hoặc lấy lòng đàn ông, thực chất bên trong thì hạ lưu.
Bà ta cũng chỉ thắng ở tuổi trẻ, con gái bà ta bằng tuổi Nguyên Yên, mà bà ta mới ba mươi tư tuổi, nhìn lại càng giống một người hai mươi. Không chỉ có gương mặt kiểu mị, mà dáng người lại càng lung linh tinh tế, giống như một quả đào chín mọng, sung mãn ướt át. Đứng cùng một chỗ với Liễu Vận Thi con gái của bà ta, hiển nhiên trở thành một đôi chị em như hoa.
Tính toán tuổi tác, vậy thì bà ta đã sinh Liễu Vận Thi năm mười bảy tuổi.
Nguyên Yên liền hé miệng cười cười.
Cái quái gì.
Khuôn mặt Nguyên Yên giống mẹ, cằm nhọn, đôi mắt tròn to, là gương mặt mỹ nhân tiêu chuẩn. Thế nhưng ở giai đoạn cao trung này, chính là lúc các thiếu nữ rất dễ tích mỡ, mẹ xưa nay lại không cho phép cô ăn kiêng giảm cân, để mặc cô phát triển tự nhiên. Bởi vậy mặc dù vòng eo và cánh tay đều tinh tế nhẹ nhàng, chỉ có mỗi bên má có thịt, mang theo cảm giác nhu thuận đặc biệt của thiếu nữ.
Một đôi mắt to tròn long lanh, lúc hững hờ, con người màu mực có chút mê mê mang mang. Mím môi cười một cái, vừa đẹp lại vừa mềm mại, nhìn không ra một chút công kích nào.
Lần đầu nhìn thấy vị tiểu thư này, bản thân mẹ con họ Thi kia cũng bị mê hoặc.
Nhìn không có chút lợi hại nào, giống như một con mèo con mềm mại đáng yêu. Hai mẹ con trao đổi ánh mắt với nhau, tâm ý tương thông —— như vậy, chỉ cần dỗ dành chút là được.
Liễu Vận Thi sớm được mẹ dặn dò, lúc này liền nhẹ nhàng cười bước đến kéo tay Nguyên Yên: "Có thể gặp nhau như vậy, thì chính là người một nhà. Phòng của cậu cũng đã thu dọn xong, để mình dẫn cậu đi xem."
Lúc Nguyên Yên còn chưa tới thành phố Sâm này, căn phòng lớn tốt nhất tầng hai đã được giữ lại cho cô, lòng Liễu Vận Thi nhớ tới liền cảm thấy chua xót.
Nhưng mà không cần vội trong thời điểm này, mẹ đã sớm nói với cô ta, còn rất nhiều thời gian.
Cô ta kéo tay Nguyên Yên, nói xong liền muốn đưa Nguyên Yên lên lầu. Kéo một chút, không thấy Nguyên Yên động đậy, cô ta kinh ngạc quay đầu nhìn. Cô gái xinh đẹp mềm mại kia, vẫn mím môi cười nhã nhặn như trước, nhưng lời nói ra lại không có chút mềm mại nào.
"Lúc mới mua nhà, phòng ốc là do tôi chọn, phong cách trang trí cũng là do tôi chọn." Cô nói, rút tay mình về, "Phòng cũ đã ở nhiều năm, tôi quen. Ngược lại là hai người, không cần câu nệ như vậy, cứ tự nhiên một chút đi."
Lúc đầu cô còn muốn nói "Cứ coi như đây là nhà mình đi", nhưng cuối cùng câu nói này lại khiến cô buồn nôn, nên vẫn nuốt trở lại.
Tình thế chủ khách thay đổi điên đảo trong nháy mắt.
Tưởng rằng chỉ là một con mèo mềm mại đáng yêu, móng vuốt răng nanh lại lợi hại như thế. Lòng dạ Liễu Vận Thi vẫn kém so với mẹ cô ta, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Liễu Lan Thiến lập tức cười lên: "Đúng vậy đúng vậy, vốn chính là nhà mình, đâu cần con đưa người ta lên." Nói, khẽ cáu vỗ một cái lên cánh tay Liễu Vận Thi.
Nguyên Chấn mở miệng: "Được rồi, cũng không phải là người ngoài, về nhà mà thôi, không cần phải khẩn trương như vậy." Lời này là nói với mẹ con họ Thi kia. Nói xong, lại nói với Nguyên Yên: "Có mệt không?"
Nguyên Yên kéo cánh tay của ba, mềm mềm mại mại nói: "Ngồi một giờ trên đường sắt cao tốc, mệt chết con."
Thực tế còn không bằng thời gian mà một lần cô đi dạo phố ở trung tâm thương mại, mà căn bản cô cũng không mang theo hành lý, mẹ đã sớm đóng gói chuyển phát đến đây trước cho cô rồi. Cô chỉ cần tự mình mang theo một cái túi xách nhỏ, bên kia là lái xe đưa đến nhà ga, bên này có lái xe đến đón về nhà.
Nhưng mặc kệ có mệt hay không, ai quản được đứa con gái nũng nịu với ba đâu.
Nguyên Chấn vỗ vỗ cánh tay của con gái, cười nói: "Vậy con lên tầng nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa xuống ăn cơm." Dừng một chút, lại bổ sung thêm: "Hôm nay dì Liễu của con đã tự mình xuống bếp, làm một bữa chào đón con."
Nguyên Yên lại hé miệng cười cười. Nụ cười này của cô lại vô cùng nhã nhặn nhu thuận, nhưng Liễu Thi Vận và Liễu Lan Thiến sẽ không còn coi đó là vô hại.
Quả nhiên, ánh mắt cô đảo qua, cười nói cảm ơn: "Cảm ơn dì Lan."
Không gọi Liễu, cũng không gọi dì. Một tiếng "Dì Lan", rất có cảm giác phong trần giống như xưng hô phu nhân trong xã hội xưa. Dù sao, là "Lan Thiến" hay "Vận Thi", cái tên ngôn tình như thế, lúc này lấy gió ngôn tình đối đãi mới phải.
Hai mẹ con họ Liễu không thể lập tức tiếp thu được ý nghĩa trào phúng trong câu nói đó, nhưng trực giác cũng có thể nhận ra xưng hô này có chỗ không ổn. Sắc mặt Liễn Lan Thiến cũng hơi mất tự nhiên.
Nguyên Chấn cười cười, cưng chiều vuốt vuốt đầu Nguyên Yên: "Nghịch ngợm."
Nguyên Yên cười với ba, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm. Trong lúc mẹ con họ Liễu đang mờ mịt, tự mình lên lầu. Cô thoáng nhìn khi đi qua khúc quanh ở cầu thang, cái nhìn đó chỉ nhàn nhạt thoáng qua, trong lúc vô tình lại khiến mẹ con họ thêm áp lực.
Khoé môi Liễu Lan Thiến kéo căng lên, chân chính ý thức được rằng đại tiểu thư này không dễ chọc. Thấy Nguyên Chấn nhìn qua, vội vàng cười nói: "Em đi hâm nóng lại đồ ăn, một chút là được rồi."
Liễu Vận Thi cũng theo đuôi, đi vào phòng bếp để giúp đỡ.
Đồ ăn thì đã sớm được dì giúp việc chuẩn bị xong, cái gọi là tự mình xuống bếp, cũng chỉ là Liễu Lan Thiến tự mình xuống bếp xào xào lại mà thôi. Vào phòng bếp, dì giúp việc liền bận bịu cẩn thận đưa tạp dề, dù sao đồ mặc trên người bà ta cũng là những món hàng hiệu giá cả đắt đỏ.
Liễu Lan Thiến đuổi dì giúp việc ra ngoài, nói riêng với Liễu Vận Thi.
"Con nha đầu lừa đảo, lại còn rất lợi hại!" Bà ta hận nói. Thanh âm ép xuống mức trầm thấp, cuối cùng mới vào được cửa, lại không phải là chân chính lên ghế chủ nhân. Đợi bà ta dụ dỗ được Nguyên Chấn rồi, xem bà ta thu thập con nha đầu này thế nào!
Liễu Vận Thi không vui, lo lắng nói: "Có phải con bé đó xem thường chúng ta không?" Bày ra khuôn mặt thiên kim tiểu thư cao quý, khiến trong lòng người khác thấy không thoải mái.
"Con ít nói mấy kiểu lời như vậy lại." Bà ta như thể ôm một bụng oán hận, Liễu Lan Thiến lại mắng Liễu Vận Thi, "Ý đồ kia của con đều bày hết ở trên mặt, Nguyên Chấn chỉ cần để ý một chút là có thể nhìn ra, con thu bớt lại cho mẹ. Ngay cả nghĩ thôi cũng không được, trong lòng con nghĩ gì thì cũng không thể giấu được. Con nhớ kỹ đây, từ nay về sau con và con bé đó chính là chị em tốt, phải tương thân tương ái với con bé đó!"
Nghe xong lời này liền cảm thấy buồn nôn. Nhưng cũng không còn cách nào. Dù sao Nguyên Chấn cũng là người khiến cho người ta sợ hãi, Liễu Vận Thi thật sự sợ ông ấy nhìn ra sự bất mãn của mình. Cố gắng áp chế hơi thở bất mãn của mình, chậm rãi đọc đi đọc lại: "Tương thân tương ái, tương thân tương ái, tương thân tương ái!"
"Đúng, cứ như vậy!" Đôi mắt phượng mị hoặc của Liễu Lan Thiến liếc xéo cô ta, "Ngay từ trong lòng cũng phải coi mình là đứa con ruột thịt ở Nguyên gia này, chị em ruột với Nguyên Yên. Tự con hãy khiến tâm tính mình thuận như vậy, thái độ nói chuyện rồi làm việc đều sẽ tự nhiên."
Liễu Vận Thi gật gật đầu: "Con biết rồi, mẹ."
"Về phần nha đầu kia, còn nhiều thời gian lắm." Liễu Lan Thiến đổ đồ ăn vào nồi, tiếng vang lốp bốp trong chảo dầu, "Không cần gấp."
Nguyên Yên mới đi lên lầu, chưa được một lát đã đi xuống. Nguyên Chấn giương mắt nhìn cô một cái, hỏi: "Sao không thay quần áo?"
"Tại sao giấy dán tường và thảm tròn phòng con đều thay hết? Ai chọn, khó coi chết đi được." Nguyên Yên không vui nói.
Nguyên Chấn hơi mỉm cười. Lúc ấy ông không nói, không cần giày vò, mẹ con họ Liễu kia lại nhất định phải đảo vòng một lần, nói cái gì mà "Sao có thể để Nguyên Yên ở phòng cũ", nên ông cũng không để ý.
Hai mẹ con này khi không động vào một chút mũi nhọn, không biết được tính tình con gái bảo bối của ông, để cho bọn họ hiểu được thì sẽ tự động thu liễm lại.
Ông liền nói: "Không thích thì đổi."
Nguyên Yên đương nhiên đoán được là ai đã sửa loạn căn phòng của cô, vào cửa nhìn thấy tư thế đắc ý nữ chủ nhân của bọn họ liền biết. Chẳng qua chỉ là đòn phủ đầu làm như nhiệt tình lắm mà thôi, mưu tính khiến cô mất cảm giác quen thuộc đối với căn phòng này, tạo áp lực tâm lý cho cô.
Nhưng thái độ của Nguyên Chấn cũng khiến cô hiểu, việc liên quan đến cô, ông sẽ không làm chỗ dựa cho mẹ con bọn họ.
Tình hình "Có mẹ kế thì sẽ có cha kế" chưa từng xuất hiện trong dự đoán, bỗng nhiên Nguyên Yên có chút nhụt chí.
Nguyên Yên là con gái bảo bối của ba mẹ. Mặc dù hai người đã ly hôn, nhưng sự sủng ái của hai người đối với con gái cũng không sẽ giảm đi chút nào, thậm chí còn tranh nhau đối xử với cô tốt hơn. Bình thường mà nói, con gái đi theo mẹ thì sẽ dễ dàng hơn. Nhưng Nguyên Yên không cam lòng, chủ động nói với mẹ xin đi giết giặc muốn tới bên này. Muốn "Trừng trị tiểu tam", tiện thể để người cha già nhà mình "Không được hồ đồ", tài sản gì đó đừng có mang đi dỗ dành phụ nữ.
Xem xét kết quả hiện tại, sức chiến đấu của tiểu tam cũng chỉ có như thế, nhìn đầu óc của ba cô thì cũng hoàn toàn thanh tỉnh. Trong lòng Nguyên Yên cảm thấy không còn thú vị, không biết cuối cùng mình giày vò đến thành phố Sâm này có ích hay không.
Mẹ nói, đừng hạ thấp trình độ bản thân của mình xuống giống như đối phương. Thì ra mẹ đã sớm nhìn rõ, chính cô lại tự đâm đầu vào ngõ cụt.
Nghĩ như vậy, ý chí chiến đấu sục sôi của Nguyên Yên trước kia dần tiêu tán, còn thấy rất mất hứng.
Món chính đã sớm làm xong, đồ xào cũng hoàn thành.Dì giúp việc tới giúp đỡ, hai mẹ con giống như hoa hồ điệp đi đi lại lại giữa phòng ăn, đồ ăn nhanh chóng được bày lên bàn. Chỉ là còn chưa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng Nguyên Yên ngồi cạnh bàn ăn đang gọi điện thoại.
"Đúng, chú tìm nhà thiết kế Mã. Hẳn là chú ấy vẫn còn nhớ cháu."
"Nếu chú ấy đã quên, thì chú hãy nhắc chú ấy. Lúc trang trí chú ấy nói xấu sau lưng cháu, gọi cháu là "Quỷ bắt bẻ", đã sớm bị cháu tóm gọn. Cháu không tin là chú ấy không nhớ ra."
"Lúc trước cách trang trí căn phòng này đã được lên tạp chí, đây coi như là dự án tuyên truyền kinh điển trong công ty chú ấy, chắc chắn vẫn còn giữ lại."
"Chú bảo chú ấy tìm giúp cháu, đổi về giấy dán tường và thảm như trước kia cho cháu, giống nhau như đúc."
"Vất vả cho chú Trương rồi."
Thanh âm của Nguyên Yên mềm mại ngọt ngào, nói chuyện cũng chậm rãi, khiến lỗ tai người nghe cảm thấy rất dễ chịu. Chỉ là nội dung bên trong cuộc điện thoại này lại khiến cho người ta khó chịu. Liễu Vận Thi và Liễu Lan Thiến hai mặt nhìn nhau.
"Yên Yên không thích giấy dán tường mới này sao?" Một bên Liễu Lan Thiến gắp thức ăn cho Nguyên Chấn, một bên cẩn thận hỏi.
Nguyên Yên gắp một chút đồ ăn, nheo mắt nói: "Khó coi, chói mắt."
Cô gái nhỏ này nhìn như nhã nhặn, ai biết khi nói chuyện lại có lực sát thương lớn như thế. Liễu Lan Thiến quay đầu nhìn con gái của mình, quả nhiên vành mắt Liễu Vận Thi đỏ lên. Lúc trang trí, Liễu Vận Thi cố nén lòng chua xót, để phòng Nguyên Yên dùng giấy dán phòng giống như phòng mình, không ngờ Nguyên Yên không nhận.
Liễu Lan Thiến cười tủm tỉm nói: "Mắt thẩm mỹ ấy mà, quả thật là mỗi người một kiểu. Thi Thi cảm thấy giấy dán tường này vô cùng đẹp mắt. Con bé cho rằng sau này đều là chị em, nhất định phải để Nguyên Yên cũng có, đấy coi như là chút lòng thành."
Bà ta vừa nói, vừa sờ đầu con gái mình, ngôn ngữ cơ thể đều truyền đạt rằng đã khiến Liễu Vận Thi "chịu ủy khuất". Đôi mắt phượng mị hoặc liếc nhìn Nguyên Chấn một chút.
Nhưng Nguyên Chấn lại làm kẻ nào đó thất vọng, ngay cả khoé mắt cũng không liếc qua một chút.
Căn bản không đem những lời nói sắc bén của những người phụ nữ ngồi trong bàn ăn để vào mắt.
————
Bình luận truyện