Khi Mĩ Hình Công Gặp Gỡ Tổng Công Đại Nhân
Chương 8: Yêu nhau
Buổi chiều, Tô Vũ Trạch có một ca phẫu thuật, làm từ chín giờ sáng tới giờ đã đứng hơn tám tiếng, lúc làm hết sức chăm chú, tới khi kết thúc đi tẩy trừ thay quần áo mới cảm thấy toàn thân mệt mỏi lợi hại, đặc biệt là chân, dạ dày cũng hơi đau do bị đói.
“Tô Vũ Trạch, cậu rốt cục cũng ra, Đế Chi chờ cậu đã lâu.” Từ Lập như bị kích động chạy tới, cười hì hì nhìn Tô Vũ Trạch.
Tô Vũ Trạch sửng sốt một hồi, mới nhớ lại lúc sáng tên kia nói muốn đón y tan tầm, nhìn nhìn đồng hồ, bây giờ cũng đã 8 giờ 20, lấy tính tình người kia phỏng chừng sẽ phát điên, y sợ không dám đi gặp hắn.
“Đúng vậy, bệnh nhân tim bị dị dạng giải phẫu rất khó, cổ tôi giờ mỏi muốn chết.” Nói xong y giơ lên tay nhu nhu cổ.
“Ha ha, làm bác sĩ chính là như vậy.”
“Vẫn khổng thể cứu lại những sinh mệnh đã chết, có rất nhiều người chết đi mà ta lại bất lực.”
“Bác sĩ cũng không phải thần, đừng quá xúc động như vậy, Đế Chi hắn đang ở văn phòng chờ cậu, đi thôi.” Nói xong liền kéo Tô Vũ Trạch đi tới văn phòng.
Tiêu Đế Chi ở văn phòng quả nhiên sắp bùng nổ, thuốc lá trong tay cháy gần hết, hắn thế nhưng phải chờ tới hơn hai tiếng, nếu như là luật sư như hắn ở sở vụ, thì từng phút đồng hồ đều phải tính phí hết, Tô Vũ Trạch ngươi thế nhưng có bản lĩnh để lão tử chờ ngươi lâu như vậy, ngươi phải bồi thường tổn thất thật lớn liên quan tới kinh tế này.
Nghe tiếng mở cửa, Tiêu Đế Chi hung hăng dụi dụi tàn thuốc rồi ngẩng đầu nhìn về phía cửa, mắt híp lại đánh giá thân ảnh sắp xuất hiện.
“Cậu dám để lão tử chờ...” Căn bản còn chưa nói hết những lời ấm ức trong lòng, hắn phát hiện thân ảnh ở cửa gương mặt mệt mỏi không chịu nổi, có chút tái nhợt, thì tất cả cơn giận trong lòng bị nghẹn ở cổ họng rồi tiêu tan trong nháy mắt, hắn có suy nghĩ muốn đem y ôm vào trong lòng hảo hảo an ủi.
Tô Vũ Trạch đã sớm làm tốt chuẩn bị cơn giận ập xuống đầu, trong lòng còn vì bản thân cảm thấy ủy khuất, ta cũng không phải cố ý a, ai biết sẽ có ca phẫu thuật lớn chứ, vừa vào cửa đã nghe tiếng hắn rống, vì cúi đầu yên lặng không lên tiếng, đã nói to tiếng mấy câu, ai biết sẽ nói gì tiếp theo, trong lúc đó nhất thời văn phòng một mảnh yên tĩnh, y nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Tiêu Đế Chi.
Ai biết Tiêu Đế Chi đưa tay bắt lấy vai y, kéo vào trong lòng.
“Thân ái, em để anh chờ thật lâu nga ~” Tiêu Đế Chi nói mấy từ làm nũng.
Tô Vũ Trạch nghe xong cổ cùng lưng co rút, da gà toàn bộ nổi lên, trong lòng một trận ác hàn, hắn tức giận tới hồ đồ sao?
“Ngay cả tôi còn chịu không nổi, Đế Chi, chưa thấy qua cậu đối với ai như vậy nha.” Từ Lập trêu chọc.
“Đương nhiên, chỉ thuộc về tiểu Tô Tô thôi.” Tiêu Đế Chi nhìn thẳng Tô Vũ Trạch: “Em nói có đúng không?”
“Hẳn là không phải đâu?” Tô Vũ Trạch không xác định thử thăm dò.
“Ân?” Mắt Tiêu Đế Chi nhíu lại.
“Đúng đúng!”
“Đi ăn cơm đi, Từ Lập, cùng đi đi.” Quay đầu đối Từ Lập nói.
Từ Lập khoát tay, “Không đi, hôm nay đến phiên tôi trực ca. Lại là một đêm gian nan.”
“Thật tốt quá! Vừa lúc không có ai làm bóng đèn chen giữa tôi cùng tiểu Tô Tô.” Ôm Tô Vũ Trạch đi ra ngoài cửa, “Bái bai.”
Từ Lập không nói gì đảo cặp mắt trắng dã, không muốn ta đi còn hỏi ta, cũng có chút kinh ngạc nói ” Chưa gì tình cảm các cậu đã tốt như vậy.” Trực tiếp không nhìn Tô Vũ Trạch đang ném tới tín hiệu cầu cứu.
Tiêu Đế Chi hồi đáp: “Đương nhiên, về sau cũng sẽ tốt như vậy.” Rồi ôm Tô Vũ Trạch nghênh ngang tiêu sái rời đi.
Tô Vũ Trạch bị lôi vào xe, cũng lười phản kháng hắn.
Tiêu Đế Chi lấy tay dò thử độ ấm trán Tô Vũ Trạch, phát hiện không bị phát sốt mới yên lòng, khẽ đặt xuống một nụ hôn trên trán, rồi tới khóe mắt, trên chóp mũi, cuối cùng dừng lại ở miệng y không chịu rời đi, môi hơi lạnh khiến hắn nghĩ muốn nó trở lên ấm áp.
Nguyên bản còn đang có chút áy náy Tô Vũ Trạch cũng từ từ hôn đáp trả, trong lòng bị một tia ấm áp lấp vào.
Tiêu Đế Chi lại đưa lòng bàn tay đặt ở bụng y nhẹ nhàng xoa, “Dạ dày bị đau phải không?”
Nước mắt y nhất thời rơi xuống, giọng nói nghẹn ứ nói không ra lời, cho tới bây giờ chưa có người nào thật tân hỏi y một câu ân cần như vậy, y liền gật gật đầu.
“Chúng ta cùng một chỗ được không? Anh thích em.” Thanh âm phát ra như ma chú rơi vào trong tai Tô Vũ Trạch.
Nhìn con ngươi đen như mực còn thật sự nghiêm túc trước mắt, ma xui quỷ khiến gật gật đầu, nói tiếng ” được “.
Tiêu Đế Chi kinh hỉ hôn hôn nước mắt của y, gắt gao ôm vào lòng.
“Anh tìm một nhà hàng có vị trí ngắm cảnh, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Tô Vũ Trạch lại nhất nhất gật gật đầu, có điểm không tin hạnh phúc có thể tới nhanh như vậy.
“Một phần bò bít tết rượu vang đỏ, một phần khoai tây xào, một phần yến mạch xào với rau là được rồi.” Nói xong hắn đối Tô Vũ Trạch còn đang trong tình trạng ngẩn người: “Dạ dày emm không tốt, không nên ăn mấy thứ có tính kích.”
Tô Vũ Trạch lúc này mới phát hiện người này thực biết quan tâm, hơi nghi hoặc hỏi: “Anh tại sao thích em?”
“Bởi vì em trông rất suất(1), anh nhất kiến chung tình.” Hắn cười tay còn sờ sờ tay Tô Vũ Trạch đặt ở bên cạnh bàn.
(1): Đẹp trai
Tô Vũ Trạch buồn bực rút tay ra: “Nói xạo, anh không phải chỉ đùa với em thôi đi?”
Tiêu Đế Chi nhíu mày: “Không phải, là thật thích em, về phần nguyên nhân, anh không muốn nói ra.”
Tô Vũ Trạch một chút cũng không tin tưởng nhìn hắn vài giây, quay đầu nói: “Em không tin!”
Tiêu Đế Chi có điểm bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, vẫn nên nói cho em biết.” Tô Vũ Trạch tò mò đợi hắn nói.
“Em còn có nhớ Lâm Phong là hàng xóm hồi trung học của em không?”
Tô Vũ Trạch lắc đầu: “Không rõ lắm, cũng đã lâu như vậy.”
Tiêu Đế Chi hít một hơi thở dài, tiếp tục nói: “Trí nhớ của em còn không phải kém hơn bình thường, anh đây sẽ nhắc lại cho em, khi đó bởi vì chuyện cha mẹ Lâm Phong ly hôn nên phải chuyển nhà, em đem hắn lừa đến nhà em ăn cơm, sau khi say, miệng khóc hô luyến tiếc hắn chuyển đi, tay lại để ở nơi không nên để sờ tới sờ lui, còn cường hôn hắn, tuy rằng hắn cũng say nhưng nhất thời tỉnh táo lại, đem em đánh ngất xỉu rồi chạy ra ngoài, từ đó về sau bọn em không còn liên hệ nữa, cả đời không qua lại với nhau.”
Trong đầu y cũng đã nghĩ ra, cũng vì chuyện này rất dọa người, Tô Vũ Trạch đã phải rất cố gắng để quên, Lâm Phong từng là hàng xóm của y, từ đó vị trí đứng đầu ở trường học, thứ nhất trong tiểu khu của y bị uy hiếp, dung mạo, thành tích, nhân duyên của Lâm Phong đều phi thường tốt, từ nhỏ y chính là tiểu hài tử trong miệng các bà mẹ hay nói ” con nhà người ta” nên rất đắc ý, nhưng Lâm Phong lại khác, trong miệng người khác nói đều là tên Lâm Phong, mà không phải là y.
“Lâm Phong thành tích rất tốt nha, tên lại đứng đầu bảng a.” Môt nữ sinh cùng lớp nói.
“Lâm Phong cực giỏi nha.” Một nữ sinh khác lại đối Lâm Phong khen ngợi.
Cuối cùng ngay cả mụ mụ y cũng nói nói: “Con xem Lâm Phong nhà bên chơi đàn dương cầm hay lắm, con nên học hỏi nó nha.”
Vì thế Tô Vũ Trạch mỗi ngày trôi qua xem Lâm Phong không vừa mắt, rồi cuối cùng cũng không biết thế nào, lại đi thích hắn, mỗi ngày đi theo sau Lâm Phong lấy lòng nịnh nọt hắn.
Tô Vũ Trạch: “Lâm Phong, muốn xem đọc truyện không, đây là kì mới nhất đó.”
Lâm Phong lạnh lùng đáp: “Nhàm chán.”
Tô Vũ Trạch tiếp tục: “Lâm Phong, có muốn ăn bánh ngọt không, hôm nay có nữ sinh cố ý tặng của tôi, đúng lúc đói.”
Lâm Phong lạnh lùng đáp: “Khó ăn.”
Tô Vũ Trạch lại không ngừng cố gắng: “Lâm Phong, tan học cùng nhau về nhà đi.”
Lâm Phong lạnh lùng đáp: “Đi chết đi.”
Tô Vũ Trạch: “Ô ô ô ô ~~~~~~”
Tô Vũ Trạch khi bại khi thắng, khi đó y có thể nói là hình mẫu bị coi thường. Nhưng trời không phụ người có lòng, hơn nữa hai người lại là hàng xóm, cho nên cuối cùng Lâm Phong cũng sẽ có lúc khi lạnh khi nóng đem Tô Vũ Trạch trở thành bằng hữu.
Năm lớp 11, bởi vì cha mẹ ly hôn, Lâm Phong phải theo mụ mụ chuyển tới thành phố, Tô Vũ Trạch khóc lóc luyến tiếc Lâm Phong rời đi, nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Phong sắc tâm liền nổi lên, y sẽ đem Lâm Phong lừa về phòng mình, tính toán chuốc say hắn rồi sau đó đem hắn ăn sạch, không ngờ mới hôn hắn được vài cái, hắn đã bắt đầu đánh người, y có đánh trả nhưng lại đánh không lại, còn bị hắn đánh ngất xỉu, Tô Vũ Trạch về sau nghĩ thế nào cũng không thông vì năm đó hắn rất gầy, so với y còn lùn hơn nhưng có thể đem đánh thành như vậy, y phát hiện mình rất vô dụng, cho nên mấy năm sau cố gắng đem chuyện này quên đi, Lâm Phong đi rồi, hắn vẫn học ở trường, sinh hoạt trong tiểu khu khoái hoạt, ngẫu nhiên sẽ nhớ tới ánh mắt người kia tối đen như mực.
Tô Vũ Trạch nhớ lại chuyện cũ, bừng tỉnh đại ngộ giơ ngón tay chỉ vào mũi Tiêu Đế Chi: “Anh tại sao lại biết? Có khi nào Lâm Phong tìm anh giúp hắn báo thù?”
Tiêu Đế Chi nhìn phản ứng của y, cười cười đưa hai tay đặt trên sofa sau lưng, sau đó dựa vào: “Ân ~~ hẳn là có thể lên án tội danh của em chưa thành, lúc ấy anh còn chưa đủ mười tám tuổi, em lại thêm một tội.”
Tô Vũ Trạch giật mình khẽ nhếch miệng, tay còn phát run: “Anh vừa rồi nói ‘ anh ’, có ý tứ gì?”
Khóe mắ Tiêu Đế Chi cong lên, biểu tình người này thật thú vị: ” Em đoán không tồi, anh chính là Lâm Phong năm đó.”
Tô Vũ Trạch hiển nhiên không phản ứng lại, một là Tiêu Đế Chi, một là Lâm Phong, sao có thể cùng một người? Tiêu Đế Chi nhìn ra điều Tô Vũ Trạch nghi hoặc, liền từ từ giải thích: “Sau khi phụ mẫu anh ly hôn, anh liền đổi họ sang họ mẫu thân, cho nên không còn là Lâm Phong nữa, mà là Tiêu Đế Chi, em còn nghi vấn gì không?”
Tô Vũ Trạch ở trong lòng a một tiếng, kêu to không ổn, hắn không phải trở về báo thù đi? Chẳng lẽ lần đó y đã tạo thành cái gì gọi là bòng ma tâm lý cho hắn, ta còn chưa kêu oan đâu! Từ lúc bị hắn đánh qua, y trở lên nhát gan không dám cùng bất luận kẻ nào đánh nhau, mới dưỡng thành tính cách hiện tại nhát gan sợ phiền phức, hơn nữa cũng đã lâu như vậy nên đã nguôi giận đi? Y run run hỏi: “Chúng ta không phải không còn liên hệ sao? Anh lần này trở về tìm em làm gì? Sẽ không phải là tìm em báo thù đi?” Trước kia đã đánh không lại hắn, càng đừng nói hiện tại.
Tiêu Đế Chi đáp: “Đương nhiên không phải a, trở về tìm em tiếp tục duyên phận, mà khi đó em gan em quả thật không nhỏ, dám đánh chủ ý với anh, chẳng lẽ em không biết từ lúc 6 tuổi đã bắt đầu luyện quyền anh sao, mẹ còn đem anh đưa tới Thiếu Lâm tự hơn một năm.”
Tô Vũ Trạch nhìn chằm chằm Tiêu Đế Chi thật lâu, cố gắng đem hình tượng cao ngất trước mắt này so sánh với bộ dáng thoạt nhìn nhu nhược vô hại trong trí nhớ chồng lên nhau, cố gắng gian nan chấp nhận sự thật, cảm thán sự trưởng thành của thanh niên tuổi mười tám!
Tô Vũ Trạch lại nhược nhược hỏi: “Vậy anh nói thích em, là chuyện gì xảy ra?”
Tiêu Đế Chi thoáng tự hỏi một chút, tổng không thể nói cho y, từ sau khi bị y chạm tới, ( thỉnh chú ý dùng từ a, dù sao cũng chưa ‘thành’ a) thì quên không được y, này cũng quá con mẹ nó bị coi thường. Tiêu Đế Chi học đại học bốn năm tuy rằng đều cùng nữ sinh kết giao, cũng dần dần quên bộ dáng đáng yêu khi Tô Vũ Trạch nịnh bợ y cùng nụ hôn đầu tiên thế nhưng bị một tên nam sinh cướp mất, kì ức cũng dần trở lên mờ nhạt, rồi khi xuất ngoại còn bị một tên đồng tính luyến ái quấy rầy, tức giận căm tức đem người nọ đánh gẫy ba cái răng, xương sườn bị gẫy hai cái, mũi cũng đánh nứt ra. Người nọ cuối cùng còn nói: “Ngươi cho rằng mình không phải đồng tính luyến ái, là bởi vì ngươi còn chưa gặp được nam nhân ngươi thích.” Tiêu Đế Chi lúc ấy bị một trận ác hàn, trong đầu đột nhiên nhảy ra gương mặt Tô Vũ Trạch nhà bên, không biết chuyện lại đi tới đâu, lại trùng hợp nghe được Từ Lập đồng học nhắc tới Tô Vũ Trạch lại là đồng nghiệp ở bệnh viện của hắn, không khỏi đối Tô Vũ Trạch có hứng thú lớn.
Tiêu Đế Chi nhìn phản ứng của y, cười cười đưa hai tay đặt trên sofa sau lưng, sau đó dựa vào: “Ân ~~ hẳn là có thể lên án tội danh của em chưa thành, lúc ấy anh còn chưa đủ mười tám tuổi, em lại thêm một tội.”
Tô Vũ Trạch giật mình khẽ nhếch miệng, tay còn phát run: “Anh vừa rồi nói ‘ anh ’, có ý tứ gì?”
Khóe mắ Tiêu Đế Chi cong lên, biểu tình người này thật thú vị: ” Em đoán không tồi, anh chính là Lâm Phong năm đó.”
Tô Vũ Trạch hiển nhiên không phản ứng lại, một là Tiêu Đế Chi, một là Lâm Phong, sao có thể cùng một người? Tiêu Đế Chi nhìn ra điều Tô Vũ Trạch nghi hoặc, liền từ từ giải thích: “Sau khi phụ mẫu anh ly hôn, anh liền đổi họ sang họ mẫu thân, cho nên không còn là Lâm Phong nữa, mà là Tiêu Đế Chi, em còn nghi vấn gì không?”
Tô Vũ Trạch ở trong lòng a một tiếng, kêu to không ổn, hắn không phải trở về báo thù đi? Chẳng lẽ lần đó y đã tạo thành cái gì gọi là bòng ma tâm lý cho hắn, ta còn chưa kêu oan đâu! Từ lúc bị hắn đánh qua, y trở lên nhát gan không dám cùng bất luận kẻ nào đánh nhau, mới dưỡng thành tính cách hiện tại nhát gan sợ phiền phức, hơn nữa cũng đã lâu như vậy nên đã nguôi giận đi? Y run run hỏi: “Chúng ta không phải không còn liên hệ sao? Anh lần này trở về tìm em làm gì? Sẽ không phải là tìm em báo thù đi?” Trước kia đã đánh không lại hắn, càng đừng nói hiện tại.
Tiêu Đế Chi đáp: “Đương nhiên không phải a, trở về tìm em tiếp tục duyên phận, mà khi đó em gan em quả thật không nhỏ, dám đánh chủ ý với anh, chẳng lẽ em không biết từ lúc 6 tuổi đã bắt đầu luyện quyền anh sao, mẹ còn đem anh đưa tới Thiếu Lâm tự hơn một năm.”
Tô Vũ Trạch nhìn chằm chằm Tiêu Đế Chi thật lâu, cố gắng đem hình tượng cao ngất trước mắt này so sánh với bộ dáng thoạt nhìn nhu nhược vô hại trong trí nhớ chồng lên nhau, cố gắng gian nan chấp nhận sự thật, cảm thán sự trưởng thành của thanh niên tuổi mười tám!
Tô Vũ Trạch lại nhược nhược hỏi: “Vậy anh nói thích em, là chuyện gì xảy ra?”
Cũng từ Từ Lập nghe được địa chỉ của Tô Vũ Trạch cùng tình hình gần đây của y, mới biết được tiểu tử là đồng tính luyến, thường xuyên cùng Từ Lập đi ra ngoài phong lưu chơi đùa, Tiêu Đế Chi khi biết trong lòng tự nhiên khó chịu, lòng mất cân đối, vì thế đối Từ Lập nói, hắn thích Tô Vũ Trạch nên nhờ hắn hỗ trợ giới thiệu cho hai người nhận thức, nhưng cũng nói thật ra, lúc ấy hắn cũng không biết đối Tô Vũ Trạch rốt cuộc là loại cảm giác gì.
Lại nhìn nhìn mặt Tô Vũ Trạch hơi đỏ lên nói: “Chính là quên không được em, khi gặp lại liền thích em.”
Tô Vũ Trạch có điểm đắc ý nói: “Hì hì, anh bị em làm cong.”
Tiêu Đế Chi nghe xong cũng không giận, thản nhiên ôn hòa trả lời: “Không có, anh không phải đồng tính luyến ái, nhưng chỉ thích đồng tính là em.” Nhìn Tô Vũ Trạch sửng sốt, “Tình yêu, không quan hệ giới tính.”
Tô Vũ Trạch lúc này bị ánh mắt chân thành của Tiêu Đế Chi đả động, nước mắt cứ không chịu thua kém thi nhau chảy xuống, muốn cười vài cái để ngụy trang nhưng lệ cứ rơi, tầm mắt trở lên mông lung, hình ảnh Tiêu Đế Chi trở lên nhòe, y muốn nhìn rõ ràng khuôn mặt Tiêu Đế Chi hơn, nên giơ tay lung tung lau nước mắt.
Tiêu Đế Chi nhìn y vừa khóc vừa cười, đi đến bên cạnh nhẹ nhàng đem y kéo vào trong lòng, nhẹ giọng hỏi: “Vậy em còn giống như trước mê luyến anh như vậy không, thích anh như vậy?”
Tô Vũ Trạch lắc đầu, y không biết mình còn thích Lâm Phong trước kia không, chỉ biết từ lúc Tiêu Đế Chi nói thích y thì liền rơi vào tay giặc, không thể tự kềm chế, cho dù sẽ bị tổn thương, thì vẫn sẽ vô nghĩa phản cố(2) người này.
(2): không thể chống lại.
Tiêu Đế Chi thấy y lắc đầu, khẩn trương hỏi: “Tại sao?”
Tô Vũ Trạch nâng đôi mắt thoáng sưng đỏ lên, gằn từng tiếng kiên định nói: “Em không biết mình thích Lâm phong như trước kia không, nhưng em đã thích anh lúc này.”
Tiêu Đế Chi nghe xong cúi đầu hôn Tô Vũ Trạch, bá đạo lại bao hàm ôn nhu, Tô Vũ Trạch đưa tay ôm hắn, vòng qua cổ đáp lại.
“Tô Vũ Trạch, cậu rốt cục cũng ra, Đế Chi chờ cậu đã lâu.” Từ Lập như bị kích động chạy tới, cười hì hì nhìn Tô Vũ Trạch.
Tô Vũ Trạch sửng sốt một hồi, mới nhớ lại lúc sáng tên kia nói muốn đón y tan tầm, nhìn nhìn đồng hồ, bây giờ cũng đã 8 giờ 20, lấy tính tình người kia phỏng chừng sẽ phát điên, y sợ không dám đi gặp hắn.
“Đúng vậy, bệnh nhân tim bị dị dạng giải phẫu rất khó, cổ tôi giờ mỏi muốn chết.” Nói xong y giơ lên tay nhu nhu cổ.
“Ha ha, làm bác sĩ chính là như vậy.”
“Vẫn khổng thể cứu lại những sinh mệnh đã chết, có rất nhiều người chết đi mà ta lại bất lực.”
“Bác sĩ cũng không phải thần, đừng quá xúc động như vậy, Đế Chi hắn đang ở văn phòng chờ cậu, đi thôi.” Nói xong liền kéo Tô Vũ Trạch đi tới văn phòng.
Tiêu Đế Chi ở văn phòng quả nhiên sắp bùng nổ, thuốc lá trong tay cháy gần hết, hắn thế nhưng phải chờ tới hơn hai tiếng, nếu như là luật sư như hắn ở sở vụ, thì từng phút đồng hồ đều phải tính phí hết, Tô Vũ Trạch ngươi thế nhưng có bản lĩnh để lão tử chờ ngươi lâu như vậy, ngươi phải bồi thường tổn thất thật lớn liên quan tới kinh tế này.
Nghe tiếng mở cửa, Tiêu Đế Chi hung hăng dụi dụi tàn thuốc rồi ngẩng đầu nhìn về phía cửa, mắt híp lại đánh giá thân ảnh sắp xuất hiện.
“Cậu dám để lão tử chờ...” Căn bản còn chưa nói hết những lời ấm ức trong lòng, hắn phát hiện thân ảnh ở cửa gương mặt mệt mỏi không chịu nổi, có chút tái nhợt, thì tất cả cơn giận trong lòng bị nghẹn ở cổ họng rồi tiêu tan trong nháy mắt, hắn có suy nghĩ muốn đem y ôm vào trong lòng hảo hảo an ủi.
Tô Vũ Trạch đã sớm làm tốt chuẩn bị cơn giận ập xuống đầu, trong lòng còn vì bản thân cảm thấy ủy khuất, ta cũng không phải cố ý a, ai biết sẽ có ca phẫu thuật lớn chứ, vừa vào cửa đã nghe tiếng hắn rống, vì cúi đầu yên lặng không lên tiếng, đã nói to tiếng mấy câu, ai biết sẽ nói gì tiếp theo, trong lúc đó nhất thời văn phòng một mảnh yên tĩnh, y nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Tiêu Đế Chi.
Ai biết Tiêu Đế Chi đưa tay bắt lấy vai y, kéo vào trong lòng.
“Thân ái, em để anh chờ thật lâu nga ~” Tiêu Đế Chi nói mấy từ làm nũng.
Tô Vũ Trạch nghe xong cổ cùng lưng co rút, da gà toàn bộ nổi lên, trong lòng một trận ác hàn, hắn tức giận tới hồ đồ sao?
“Ngay cả tôi còn chịu không nổi, Đế Chi, chưa thấy qua cậu đối với ai như vậy nha.” Từ Lập trêu chọc.
“Đương nhiên, chỉ thuộc về tiểu Tô Tô thôi.” Tiêu Đế Chi nhìn thẳng Tô Vũ Trạch: “Em nói có đúng không?”
“Hẳn là không phải đâu?” Tô Vũ Trạch không xác định thử thăm dò.
“Ân?” Mắt Tiêu Đế Chi nhíu lại.
“Đúng đúng!”
“Đi ăn cơm đi, Từ Lập, cùng đi đi.” Quay đầu đối Từ Lập nói.
Từ Lập khoát tay, “Không đi, hôm nay đến phiên tôi trực ca. Lại là một đêm gian nan.”
“Thật tốt quá! Vừa lúc không có ai làm bóng đèn chen giữa tôi cùng tiểu Tô Tô.” Ôm Tô Vũ Trạch đi ra ngoài cửa, “Bái bai.”
Từ Lập không nói gì đảo cặp mắt trắng dã, không muốn ta đi còn hỏi ta, cũng có chút kinh ngạc nói ” Chưa gì tình cảm các cậu đã tốt như vậy.” Trực tiếp không nhìn Tô Vũ Trạch đang ném tới tín hiệu cầu cứu.
Tiêu Đế Chi hồi đáp: “Đương nhiên, về sau cũng sẽ tốt như vậy.” Rồi ôm Tô Vũ Trạch nghênh ngang tiêu sái rời đi.
Tô Vũ Trạch bị lôi vào xe, cũng lười phản kháng hắn.
Tiêu Đế Chi lấy tay dò thử độ ấm trán Tô Vũ Trạch, phát hiện không bị phát sốt mới yên lòng, khẽ đặt xuống một nụ hôn trên trán, rồi tới khóe mắt, trên chóp mũi, cuối cùng dừng lại ở miệng y không chịu rời đi, môi hơi lạnh khiến hắn nghĩ muốn nó trở lên ấm áp.
Nguyên bản còn đang có chút áy náy Tô Vũ Trạch cũng từ từ hôn đáp trả, trong lòng bị một tia ấm áp lấp vào.
Tiêu Đế Chi lại đưa lòng bàn tay đặt ở bụng y nhẹ nhàng xoa, “Dạ dày bị đau phải không?”
Nước mắt y nhất thời rơi xuống, giọng nói nghẹn ứ nói không ra lời, cho tới bây giờ chưa có người nào thật tân hỏi y một câu ân cần như vậy, y liền gật gật đầu.
“Chúng ta cùng một chỗ được không? Anh thích em.” Thanh âm phát ra như ma chú rơi vào trong tai Tô Vũ Trạch.
Nhìn con ngươi đen như mực còn thật sự nghiêm túc trước mắt, ma xui quỷ khiến gật gật đầu, nói tiếng ” được “.
Tiêu Đế Chi kinh hỉ hôn hôn nước mắt của y, gắt gao ôm vào lòng.
“Anh tìm một nhà hàng có vị trí ngắm cảnh, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Tô Vũ Trạch lại nhất nhất gật gật đầu, có điểm không tin hạnh phúc có thể tới nhanh như vậy.
“Một phần bò bít tết rượu vang đỏ, một phần khoai tây xào, một phần yến mạch xào với rau là được rồi.” Nói xong hắn đối Tô Vũ Trạch còn đang trong tình trạng ngẩn người: “Dạ dày emm không tốt, không nên ăn mấy thứ có tính kích.”
Tô Vũ Trạch lúc này mới phát hiện người này thực biết quan tâm, hơi nghi hoặc hỏi: “Anh tại sao thích em?”
“Bởi vì em trông rất suất(1), anh nhất kiến chung tình.” Hắn cười tay còn sờ sờ tay Tô Vũ Trạch đặt ở bên cạnh bàn.
(1): Đẹp trai
Tô Vũ Trạch buồn bực rút tay ra: “Nói xạo, anh không phải chỉ đùa với em thôi đi?”
Tiêu Đế Chi nhíu mày: “Không phải, là thật thích em, về phần nguyên nhân, anh không muốn nói ra.”
Tô Vũ Trạch một chút cũng không tin tưởng nhìn hắn vài giây, quay đầu nói: “Em không tin!”
Tiêu Đế Chi có điểm bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, vẫn nên nói cho em biết.” Tô Vũ Trạch tò mò đợi hắn nói.
“Em còn có nhớ Lâm Phong là hàng xóm hồi trung học của em không?”
Tô Vũ Trạch lắc đầu: “Không rõ lắm, cũng đã lâu như vậy.”
Tiêu Đế Chi hít một hơi thở dài, tiếp tục nói: “Trí nhớ của em còn không phải kém hơn bình thường, anh đây sẽ nhắc lại cho em, khi đó bởi vì chuyện cha mẹ Lâm Phong ly hôn nên phải chuyển nhà, em đem hắn lừa đến nhà em ăn cơm, sau khi say, miệng khóc hô luyến tiếc hắn chuyển đi, tay lại để ở nơi không nên để sờ tới sờ lui, còn cường hôn hắn, tuy rằng hắn cũng say nhưng nhất thời tỉnh táo lại, đem em đánh ngất xỉu rồi chạy ra ngoài, từ đó về sau bọn em không còn liên hệ nữa, cả đời không qua lại với nhau.”
Trong đầu y cũng đã nghĩ ra, cũng vì chuyện này rất dọa người, Tô Vũ Trạch đã phải rất cố gắng để quên, Lâm Phong từng là hàng xóm của y, từ đó vị trí đứng đầu ở trường học, thứ nhất trong tiểu khu của y bị uy hiếp, dung mạo, thành tích, nhân duyên của Lâm Phong đều phi thường tốt, từ nhỏ y chính là tiểu hài tử trong miệng các bà mẹ hay nói ” con nhà người ta” nên rất đắc ý, nhưng Lâm Phong lại khác, trong miệng người khác nói đều là tên Lâm Phong, mà không phải là y.
“Lâm Phong thành tích rất tốt nha, tên lại đứng đầu bảng a.” Môt nữ sinh cùng lớp nói.
“Lâm Phong cực giỏi nha.” Một nữ sinh khác lại đối Lâm Phong khen ngợi.
Cuối cùng ngay cả mụ mụ y cũng nói nói: “Con xem Lâm Phong nhà bên chơi đàn dương cầm hay lắm, con nên học hỏi nó nha.”
Vì thế Tô Vũ Trạch mỗi ngày trôi qua xem Lâm Phong không vừa mắt, rồi cuối cùng cũng không biết thế nào, lại đi thích hắn, mỗi ngày đi theo sau Lâm Phong lấy lòng nịnh nọt hắn.
Tô Vũ Trạch: “Lâm Phong, muốn xem đọc truyện không, đây là kì mới nhất đó.”
Lâm Phong lạnh lùng đáp: “Nhàm chán.”
Tô Vũ Trạch tiếp tục: “Lâm Phong, có muốn ăn bánh ngọt không, hôm nay có nữ sinh cố ý tặng của tôi, đúng lúc đói.”
Lâm Phong lạnh lùng đáp: “Khó ăn.”
Tô Vũ Trạch lại không ngừng cố gắng: “Lâm Phong, tan học cùng nhau về nhà đi.”
Lâm Phong lạnh lùng đáp: “Đi chết đi.”
Tô Vũ Trạch: “Ô ô ô ô ~~~~~~”
Tô Vũ Trạch khi bại khi thắng, khi đó y có thể nói là hình mẫu bị coi thường. Nhưng trời không phụ người có lòng, hơn nữa hai người lại là hàng xóm, cho nên cuối cùng Lâm Phong cũng sẽ có lúc khi lạnh khi nóng đem Tô Vũ Trạch trở thành bằng hữu.
Năm lớp 11, bởi vì cha mẹ ly hôn, Lâm Phong phải theo mụ mụ chuyển tới thành phố, Tô Vũ Trạch khóc lóc luyến tiếc Lâm Phong rời đi, nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Phong sắc tâm liền nổi lên, y sẽ đem Lâm Phong lừa về phòng mình, tính toán chuốc say hắn rồi sau đó đem hắn ăn sạch, không ngờ mới hôn hắn được vài cái, hắn đã bắt đầu đánh người, y có đánh trả nhưng lại đánh không lại, còn bị hắn đánh ngất xỉu, Tô Vũ Trạch về sau nghĩ thế nào cũng không thông vì năm đó hắn rất gầy, so với y còn lùn hơn nhưng có thể đem đánh thành như vậy, y phát hiện mình rất vô dụng, cho nên mấy năm sau cố gắng đem chuyện này quên đi, Lâm Phong đi rồi, hắn vẫn học ở trường, sinh hoạt trong tiểu khu khoái hoạt, ngẫu nhiên sẽ nhớ tới ánh mắt người kia tối đen như mực.
Tô Vũ Trạch nhớ lại chuyện cũ, bừng tỉnh đại ngộ giơ ngón tay chỉ vào mũi Tiêu Đế Chi: “Anh tại sao lại biết? Có khi nào Lâm Phong tìm anh giúp hắn báo thù?”
Tiêu Đế Chi nhìn phản ứng của y, cười cười đưa hai tay đặt trên sofa sau lưng, sau đó dựa vào: “Ân ~~ hẳn là có thể lên án tội danh của em chưa thành, lúc ấy anh còn chưa đủ mười tám tuổi, em lại thêm một tội.”
Tô Vũ Trạch giật mình khẽ nhếch miệng, tay còn phát run: “Anh vừa rồi nói ‘ anh ’, có ý tứ gì?”
Khóe mắ Tiêu Đế Chi cong lên, biểu tình người này thật thú vị: ” Em đoán không tồi, anh chính là Lâm Phong năm đó.”
Tô Vũ Trạch hiển nhiên không phản ứng lại, một là Tiêu Đế Chi, một là Lâm Phong, sao có thể cùng một người? Tiêu Đế Chi nhìn ra điều Tô Vũ Trạch nghi hoặc, liền từ từ giải thích: “Sau khi phụ mẫu anh ly hôn, anh liền đổi họ sang họ mẫu thân, cho nên không còn là Lâm Phong nữa, mà là Tiêu Đế Chi, em còn nghi vấn gì không?”
Tô Vũ Trạch ở trong lòng a một tiếng, kêu to không ổn, hắn không phải trở về báo thù đi? Chẳng lẽ lần đó y đã tạo thành cái gì gọi là bòng ma tâm lý cho hắn, ta còn chưa kêu oan đâu! Từ lúc bị hắn đánh qua, y trở lên nhát gan không dám cùng bất luận kẻ nào đánh nhau, mới dưỡng thành tính cách hiện tại nhát gan sợ phiền phức, hơn nữa cũng đã lâu như vậy nên đã nguôi giận đi? Y run run hỏi: “Chúng ta không phải không còn liên hệ sao? Anh lần này trở về tìm em làm gì? Sẽ không phải là tìm em báo thù đi?” Trước kia đã đánh không lại hắn, càng đừng nói hiện tại.
Tiêu Đế Chi đáp: “Đương nhiên không phải a, trở về tìm em tiếp tục duyên phận, mà khi đó em gan em quả thật không nhỏ, dám đánh chủ ý với anh, chẳng lẽ em không biết từ lúc 6 tuổi đã bắt đầu luyện quyền anh sao, mẹ còn đem anh đưa tới Thiếu Lâm tự hơn một năm.”
Tô Vũ Trạch nhìn chằm chằm Tiêu Đế Chi thật lâu, cố gắng đem hình tượng cao ngất trước mắt này so sánh với bộ dáng thoạt nhìn nhu nhược vô hại trong trí nhớ chồng lên nhau, cố gắng gian nan chấp nhận sự thật, cảm thán sự trưởng thành của thanh niên tuổi mười tám!
Tô Vũ Trạch lại nhược nhược hỏi: “Vậy anh nói thích em, là chuyện gì xảy ra?”
Tiêu Đế Chi thoáng tự hỏi một chút, tổng không thể nói cho y, từ sau khi bị y chạm tới, ( thỉnh chú ý dùng từ a, dù sao cũng chưa ‘thành’ a) thì quên không được y, này cũng quá con mẹ nó bị coi thường. Tiêu Đế Chi học đại học bốn năm tuy rằng đều cùng nữ sinh kết giao, cũng dần dần quên bộ dáng đáng yêu khi Tô Vũ Trạch nịnh bợ y cùng nụ hôn đầu tiên thế nhưng bị một tên nam sinh cướp mất, kì ức cũng dần trở lên mờ nhạt, rồi khi xuất ngoại còn bị một tên đồng tính luyến ái quấy rầy, tức giận căm tức đem người nọ đánh gẫy ba cái răng, xương sườn bị gẫy hai cái, mũi cũng đánh nứt ra. Người nọ cuối cùng còn nói: “Ngươi cho rằng mình không phải đồng tính luyến ái, là bởi vì ngươi còn chưa gặp được nam nhân ngươi thích.” Tiêu Đế Chi lúc ấy bị một trận ác hàn, trong đầu đột nhiên nhảy ra gương mặt Tô Vũ Trạch nhà bên, không biết chuyện lại đi tới đâu, lại trùng hợp nghe được Từ Lập đồng học nhắc tới Tô Vũ Trạch lại là đồng nghiệp ở bệnh viện của hắn, không khỏi đối Tô Vũ Trạch có hứng thú lớn.
Tiêu Đế Chi nhìn phản ứng của y, cười cười đưa hai tay đặt trên sofa sau lưng, sau đó dựa vào: “Ân ~~ hẳn là có thể lên án tội danh của em chưa thành, lúc ấy anh còn chưa đủ mười tám tuổi, em lại thêm một tội.”
Tô Vũ Trạch giật mình khẽ nhếch miệng, tay còn phát run: “Anh vừa rồi nói ‘ anh ’, có ý tứ gì?”
Khóe mắ Tiêu Đế Chi cong lên, biểu tình người này thật thú vị: ” Em đoán không tồi, anh chính là Lâm Phong năm đó.”
Tô Vũ Trạch hiển nhiên không phản ứng lại, một là Tiêu Đế Chi, một là Lâm Phong, sao có thể cùng một người? Tiêu Đế Chi nhìn ra điều Tô Vũ Trạch nghi hoặc, liền từ từ giải thích: “Sau khi phụ mẫu anh ly hôn, anh liền đổi họ sang họ mẫu thân, cho nên không còn là Lâm Phong nữa, mà là Tiêu Đế Chi, em còn nghi vấn gì không?”
Tô Vũ Trạch ở trong lòng a một tiếng, kêu to không ổn, hắn không phải trở về báo thù đi? Chẳng lẽ lần đó y đã tạo thành cái gì gọi là bòng ma tâm lý cho hắn, ta còn chưa kêu oan đâu! Từ lúc bị hắn đánh qua, y trở lên nhát gan không dám cùng bất luận kẻ nào đánh nhau, mới dưỡng thành tính cách hiện tại nhát gan sợ phiền phức, hơn nữa cũng đã lâu như vậy nên đã nguôi giận đi? Y run run hỏi: “Chúng ta không phải không còn liên hệ sao? Anh lần này trở về tìm em làm gì? Sẽ không phải là tìm em báo thù đi?” Trước kia đã đánh không lại hắn, càng đừng nói hiện tại.
Tiêu Đế Chi đáp: “Đương nhiên không phải a, trở về tìm em tiếp tục duyên phận, mà khi đó em gan em quả thật không nhỏ, dám đánh chủ ý với anh, chẳng lẽ em không biết từ lúc 6 tuổi đã bắt đầu luyện quyền anh sao, mẹ còn đem anh đưa tới Thiếu Lâm tự hơn một năm.”
Tô Vũ Trạch nhìn chằm chằm Tiêu Đế Chi thật lâu, cố gắng đem hình tượng cao ngất trước mắt này so sánh với bộ dáng thoạt nhìn nhu nhược vô hại trong trí nhớ chồng lên nhau, cố gắng gian nan chấp nhận sự thật, cảm thán sự trưởng thành của thanh niên tuổi mười tám!
Tô Vũ Trạch lại nhược nhược hỏi: “Vậy anh nói thích em, là chuyện gì xảy ra?”
Cũng từ Từ Lập nghe được địa chỉ của Tô Vũ Trạch cùng tình hình gần đây của y, mới biết được tiểu tử là đồng tính luyến, thường xuyên cùng Từ Lập đi ra ngoài phong lưu chơi đùa, Tiêu Đế Chi khi biết trong lòng tự nhiên khó chịu, lòng mất cân đối, vì thế đối Từ Lập nói, hắn thích Tô Vũ Trạch nên nhờ hắn hỗ trợ giới thiệu cho hai người nhận thức, nhưng cũng nói thật ra, lúc ấy hắn cũng không biết đối Tô Vũ Trạch rốt cuộc là loại cảm giác gì.
Lại nhìn nhìn mặt Tô Vũ Trạch hơi đỏ lên nói: “Chính là quên không được em, khi gặp lại liền thích em.”
Tô Vũ Trạch có điểm đắc ý nói: “Hì hì, anh bị em làm cong.”
Tiêu Đế Chi nghe xong cũng không giận, thản nhiên ôn hòa trả lời: “Không có, anh không phải đồng tính luyến ái, nhưng chỉ thích đồng tính là em.” Nhìn Tô Vũ Trạch sửng sốt, “Tình yêu, không quan hệ giới tính.”
Tô Vũ Trạch lúc này bị ánh mắt chân thành của Tiêu Đế Chi đả động, nước mắt cứ không chịu thua kém thi nhau chảy xuống, muốn cười vài cái để ngụy trang nhưng lệ cứ rơi, tầm mắt trở lên mông lung, hình ảnh Tiêu Đế Chi trở lên nhòe, y muốn nhìn rõ ràng khuôn mặt Tiêu Đế Chi hơn, nên giơ tay lung tung lau nước mắt.
Tiêu Đế Chi nhìn y vừa khóc vừa cười, đi đến bên cạnh nhẹ nhàng đem y kéo vào trong lòng, nhẹ giọng hỏi: “Vậy em còn giống như trước mê luyến anh như vậy không, thích anh như vậy?”
Tô Vũ Trạch lắc đầu, y không biết mình còn thích Lâm Phong trước kia không, chỉ biết từ lúc Tiêu Đế Chi nói thích y thì liền rơi vào tay giặc, không thể tự kềm chế, cho dù sẽ bị tổn thương, thì vẫn sẽ vô nghĩa phản cố(2) người này.
(2): không thể chống lại.
Tiêu Đế Chi thấy y lắc đầu, khẩn trương hỏi: “Tại sao?”
Tô Vũ Trạch nâng đôi mắt thoáng sưng đỏ lên, gằn từng tiếng kiên định nói: “Em không biết mình thích Lâm phong như trước kia không, nhưng em đã thích anh lúc này.”
Tiêu Đế Chi nghe xong cúi đầu hôn Tô Vũ Trạch, bá đạo lại bao hàm ôn nhu, Tô Vũ Trạch đưa tay ôm hắn, vòng qua cổ đáp lại.
Bình luận truyện