Khi Mùa Xuân Đến
Chương 4: Hôn lễ
Du thuyền lướt qua mặt biển gợn sóng, bọt sóng trắng xóa tản ra khắp nơi, Trần Thần liếm môi một cái, mặn đến phát đắng.
"Sao không thấy cá heo nhỉ?" Cô tò mò hỏi.
"Ngư dân cũng không muốn nhìn thấy cá heo, bởi vì cá heo càng đông thì báo hiệu sẽ có gió to sóng lớn. Hơn nữa, đừng để cho nước biển bám vào da, dưới ánh nắng gay gắt lại dính thêm nước biển sẽ tạo thành vết thương do phơi nắng." Liêu Gia Thụy nhắc nhở.
Trần Thần vội vàng ngồi vào giữa du thuyền, nhìn Liêu Gia Thụy, gió biển thổi tóc anh rối bù, nhìn vẻ mặt như ưu sầu.
"Anh không cần phải giới thiệu tôi với cô dâu chú rể đâu." Cô tự nhận là hiểu ý người.
Ai rảnh mà đi giới thiệu cô? Liêu Gia Thụy đang lo vụ tiền lì xì.
"Cô có bao nhiêu tiền mặt?" Anh mất tự nhiên hỏi.
Trần Thần rút ví ra đếm: "Trả phí thuê thuyền, còn thừa một nghìn USD."
Liêu Gia Thụy đấu tranh hồi lâu, sau đó làm một việc bi thảm nhất trong đời, tháo khuyên tai kim cương đưa cho cô, ý định quá rõ ràng.
Trần Thần đương nhiên biết phân biệt kim cương thật giả, nhưng: "Cái này cũng không đến một nghìn đâu."
"Trước thế chấp cho cô."
Người mù cũng biết đồ trang sức hiệu này cũng không rẻ, Liêu Gia Thụy hiểu rõ cô cố ý, đổi cách chế giễu sự nghèo túng của anh thôi.
Trần Thần cất khuyên tai xong, vui vẻ đưa tiền cho anh.
"Cô cũng không ngốc, tôi muốn viết giấy nợ." Liêu Gia Thụy chán nản nói.
Trần Thần liếc anh một cái: "Giúp tôi liên lạc với Viên Lệ Lệ sẽ trả anh luôn."
Liêu Gia Thụy tay nâng tiền mặt, cười giấu đầu lòi đuôi: "Gần cập bờ, tiền lì xì cũng nằm trong tay, không ngại nói thật cho cô biết, không chỉ tôi biết Viên Lệ Lệ, rất nhiều người cũng biết cô ấy, hai năm qua cô không xem tivi sao?"
Vẻ mặt Trần Thần biến đổi, vốn định đứng dậy đoạt lại tiền, nhưng thân tàu lắc lư, khiến cô ngã trái ngã phải không thể nào tới gần Liêu Gia Thụy.
"Anh đùa tôi đúng không? Được, xem tôi phá hoại đám cưới của bạn anh đây này!" Cô nhảy xuống thuyền trước tiên, nhận vòng hoa mà mỹ nữ Thái Lan đón khách nhiệt tình dâng tặng, đặt nó trên bờ cát, tiện thể phía dưới vẽ hai cái giá đỡ, giữa vòng hoa lại viết lên bốn chữ to đùng —— "Chết không hết tội"!
"Này, cô đừng làm bừa!" Liêu Gia Thụy ngay lập tức đuổi theo cô, lại bị chú rể Lý Hiểu Vĩ níu lại dạy bảo, "Xem bây giờ là mấy giờ rồi! Mau cùng mình đi đổi trang phục đi!"
Liêu Gia Thụy nhìn theo bóng dáng điên cuồng của Trần Thần, run lập cập, cô gái kia thật giống như máy bay chiến đấu.
Thái Lan là đất nước theo Phật giáo, lối kiến trúc nổi bật sắc xanh vàng rực rỡ, trên trang sức lộ ra màu sắc tôn giáo thần bí. Hôn lễ theo kiểu Thái lúc tiến hành phải đội vòng song hỷ bằng vải mỏng, nghi lễ vẩy nước, lạy tổ tiên thần linh, vân vân... Cô dâu chú rể mặc đồ cưới màu vàng của dân tộc Thái, quỳ gối trước mặt hai vị sư, thành kính cầu phúc. Giản lược lại không mất đi sự long trọng.
Trần Thần vốn tưởng là đám cưới theo kiểu Tây u, không ngờ toàn bộ đều chỉ có nghiêm trang và thiêng liêng.
Nhập gia tùy tục, cô được sắp xếp bên bạn bè nhà trai, đành chắp hai tay trước ngực tĩnh tâm dự lễ.
Lén lút nhìn Liêu Gia Thụy, thay trang phục làm tóc xong, tên kia vậy mà cũng giống người ra phết...
Liêu Gia Thụy không có tâm trạng đâu mà chăm sóc cô dâu chú rể, chỉ ném cho cô một ánh mắt cầu xin, hôn nhân là đại sự cả đời, cô làm ơn đừng phá hỏng!
Nghi lễ kết thúc, Lý Hiểu Vĩ vẫn làm bộ nghiêm chỉnh rốt cục bị "đánh hồi nguyên hình", ôm cổ bạn tốt, tò mò hỏi: "Cô gái xinh xắn bên trong là cậu mang tới à?" Nói xong, anh ta phất tay với Trần Thần một cái.
Trần Thần phóng khoáng tiến lên: "Chúc mừng, theo phép tắc đáng ra phải đưa quà chúc mừng, nhưng tiền của tôi đều bị phù rể của anh cướp sách rồi."
Lý Hiểu Vĩ ngơ ngẩn: "Tiểu Thụy, ban nãy tiền lì xì cậu cứ cố nhét cho mình bói đâu ra vậy?"
Liêu Gia Thụy sợ bạn thân định trả lại tiền, choàng tay ôm lấy bả vai Trần Thần: "Ha ha, cô ấy nói đùa thôi, quên chưa giới thiệu, đây là bạn gái của mình."
"Hả? Thế mà không nói sớm! Xin chào xin chào..."
"Chút nữa nói tiếp, tình yêu của mình bị cảm nắng!" Liêu Gia Thụy xoay người trong chớp mắt, che miệng Trần Thần đi về phía phòng khách.
Muốn giết người diệt khẩu sao?! Trần Thần ra sức giãy dụa, Liêu Gia Thụy chắc chắn không cho cô chạy đi nói hưu nói vượn, thế nên vác cô lên vai, rời khỏi những con mắt đang nhìn chằm chằm.
Đương nhiên, vì hạn chế toàn bộ hành động của cô mà sau lưng anh bị cô cào đến chảy máu.
"Sao không thấy cá heo nhỉ?" Cô tò mò hỏi.
"Ngư dân cũng không muốn nhìn thấy cá heo, bởi vì cá heo càng đông thì báo hiệu sẽ có gió to sóng lớn. Hơn nữa, đừng để cho nước biển bám vào da, dưới ánh nắng gay gắt lại dính thêm nước biển sẽ tạo thành vết thương do phơi nắng." Liêu Gia Thụy nhắc nhở.
Trần Thần vội vàng ngồi vào giữa du thuyền, nhìn Liêu Gia Thụy, gió biển thổi tóc anh rối bù, nhìn vẻ mặt như ưu sầu.
"Anh không cần phải giới thiệu tôi với cô dâu chú rể đâu." Cô tự nhận là hiểu ý người.
Ai rảnh mà đi giới thiệu cô? Liêu Gia Thụy đang lo vụ tiền lì xì.
"Cô có bao nhiêu tiền mặt?" Anh mất tự nhiên hỏi.
Trần Thần rút ví ra đếm: "Trả phí thuê thuyền, còn thừa một nghìn USD."
Liêu Gia Thụy đấu tranh hồi lâu, sau đó làm một việc bi thảm nhất trong đời, tháo khuyên tai kim cương đưa cho cô, ý định quá rõ ràng.
Trần Thần đương nhiên biết phân biệt kim cương thật giả, nhưng: "Cái này cũng không đến một nghìn đâu."
"Trước thế chấp cho cô."
Người mù cũng biết đồ trang sức hiệu này cũng không rẻ, Liêu Gia Thụy hiểu rõ cô cố ý, đổi cách chế giễu sự nghèo túng của anh thôi.
Trần Thần cất khuyên tai xong, vui vẻ đưa tiền cho anh.
"Cô cũng không ngốc, tôi muốn viết giấy nợ." Liêu Gia Thụy chán nản nói.
Trần Thần liếc anh một cái: "Giúp tôi liên lạc với Viên Lệ Lệ sẽ trả anh luôn."
Liêu Gia Thụy tay nâng tiền mặt, cười giấu đầu lòi đuôi: "Gần cập bờ, tiền lì xì cũng nằm trong tay, không ngại nói thật cho cô biết, không chỉ tôi biết Viên Lệ Lệ, rất nhiều người cũng biết cô ấy, hai năm qua cô không xem tivi sao?"
Vẻ mặt Trần Thần biến đổi, vốn định đứng dậy đoạt lại tiền, nhưng thân tàu lắc lư, khiến cô ngã trái ngã phải không thể nào tới gần Liêu Gia Thụy.
"Anh đùa tôi đúng không? Được, xem tôi phá hoại đám cưới của bạn anh đây này!" Cô nhảy xuống thuyền trước tiên, nhận vòng hoa mà mỹ nữ Thái Lan đón khách nhiệt tình dâng tặng, đặt nó trên bờ cát, tiện thể phía dưới vẽ hai cái giá đỡ, giữa vòng hoa lại viết lên bốn chữ to đùng —— "Chết không hết tội"!
"Này, cô đừng làm bừa!" Liêu Gia Thụy ngay lập tức đuổi theo cô, lại bị chú rể Lý Hiểu Vĩ níu lại dạy bảo, "Xem bây giờ là mấy giờ rồi! Mau cùng mình đi đổi trang phục đi!"
Liêu Gia Thụy nhìn theo bóng dáng điên cuồng của Trần Thần, run lập cập, cô gái kia thật giống như máy bay chiến đấu.
Thái Lan là đất nước theo Phật giáo, lối kiến trúc nổi bật sắc xanh vàng rực rỡ, trên trang sức lộ ra màu sắc tôn giáo thần bí. Hôn lễ theo kiểu Thái lúc tiến hành phải đội vòng song hỷ bằng vải mỏng, nghi lễ vẩy nước, lạy tổ tiên thần linh, vân vân... Cô dâu chú rể mặc đồ cưới màu vàng của dân tộc Thái, quỳ gối trước mặt hai vị sư, thành kính cầu phúc. Giản lược lại không mất đi sự long trọng.
Trần Thần vốn tưởng là đám cưới theo kiểu Tây u, không ngờ toàn bộ đều chỉ có nghiêm trang và thiêng liêng.
Nhập gia tùy tục, cô được sắp xếp bên bạn bè nhà trai, đành chắp hai tay trước ngực tĩnh tâm dự lễ.
Lén lút nhìn Liêu Gia Thụy, thay trang phục làm tóc xong, tên kia vậy mà cũng giống người ra phết...
Liêu Gia Thụy không có tâm trạng đâu mà chăm sóc cô dâu chú rể, chỉ ném cho cô một ánh mắt cầu xin, hôn nhân là đại sự cả đời, cô làm ơn đừng phá hỏng!
Nghi lễ kết thúc, Lý Hiểu Vĩ vẫn làm bộ nghiêm chỉnh rốt cục bị "đánh hồi nguyên hình", ôm cổ bạn tốt, tò mò hỏi: "Cô gái xinh xắn bên trong là cậu mang tới à?" Nói xong, anh ta phất tay với Trần Thần một cái.
Trần Thần phóng khoáng tiến lên: "Chúc mừng, theo phép tắc đáng ra phải đưa quà chúc mừng, nhưng tiền của tôi đều bị phù rể của anh cướp sách rồi."
Lý Hiểu Vĩ ngơ ngẩn: "Tiểu Thụy, ban nãy tiền lì xì cậu cứ cố nhét cho mình bói đâu ra vậy?"
Liêu Gia Thụy sợ bạn thân định trả lại tiền, choàng tay ôm lấy bả vai Trần Thần: "Ha ha, cô ấy nói đùa thôi, quên chưa giới thiệu, đây là bạn gái của mình."
"Hả? Thế mà không nói sớm! Xin chào xin chào..."
"Chút nữa nói tiếp, tình yêu của mình bị cảm nắng!" Liêu Gia Thụy xoay người trong chớp mắt, che miệng Trần Thần đi về phía phòng khách.
Muốn giết người diệt khẩu sao?! Trần Thần ra sức giãy dụa, Liêu Gia Thụy chắc chắn không cho cô chạy đi nói hưu nói vượn, thế nên vác cô lên vai, rời khỏi những con mắt đang nhìn chằm chằm.
Đương nhiên, vì hạn chế toàn bộ hành động của cô mà sau lưng anh bị cô cào đến chảy máu.
Bình luận truyện