Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác
Chương 93: Quyết chiến
“Đồ của ngươi?” Dịch Hi Thần mạnh mẽ nhíu mày lại. Kỳ thực trước đó, y đã mơ hồ có chút suy đoán, bởi vì Tiêu Ly Quân chỉ dẫn Tiêu Khôi là Kim Phượng Hỏa châu có quan hệ với Thiên Kiếm môn, mới để cho Tiêu Khôi ẩn núp trong Thiên Kiếm môn.
Kim Phượng Hỏa châu là thần châu sau khi phượng thần thượng cổ niết bàn lưu lại, nó là pháp bảo chân chính có thể bảo mệnh thậm chí khiến người ta cải tử hồi sinh. Thân thể bị tổn thương thường dựa vào thuật pháp và tiên tài khác là có thể chữa trị, chỉ có hồn phách bị hao tổn là không thể sửa. Nhưng mà chỉ có Kim Phượng Hỏa châu này có thể bảo dưỡng hồn phách bị tổn thương.
Sở dĩ Tiêu Ly Quân đi Hư Vô giới, có lẽ là muốn hỏi Nguyên Thần Độ Nhân nên làm sao mới có thể tìm được Kim Phượng Hỏa châu. Thế nhưng nửa đường y gặp Dịch Hi Thần, phát hiện Kim Phượng Hỏa châu ở ngay trong cơ thể Dịch Hi Thần, vì vậy sau khi y nhìn thấy Nguyên Thần Độ Nhân mới nói là điều muốn hỏi đã không cần hỏi nữa.
“Sau khi phượng thần niết bàn, Kim Phượng Hỏa châu vẫn ở bộ tộc linh phượng chúng ta, sau đó do ta kế thừa, nhưng mà năm trăm năm trước lúc đại chiến với Vô Tương Thiên Ma, ta bị trọng thương, thất lạc Kim Phượng Hỏa châu. Sau đó hỏa châu rơi xuống tay yêu long kia.”
Yêu long, chính là chỉ yêu vương Long Thụy Quân. Sau phạt ma đại chiến Phượng Liên tiểu tổ liền ẩn khỏi tu chân giới, thậm chí ngoại giới nghe đồn hắn đã ngã xuống, bởi vì trong đại chiến hắn bị thương quá nặng, trong lửa niết bàn, tuy rằng chưa chết, lại hóa trở về trứng phượng một lần nữa an dưỡng.
Để tìm về Kim Phượng Hỏa châu, Phượng Liên tiểu tổ mang theo thân thể bị thương đi tìm Long Thụy Quân. Long Thụy Quân tuy là yêu vương, nhưng hắn vốn không phải là đối thủ của Phượng Liên tiểu tổ. Nhưng mà bởi vì không có Kim Phượng Hỏa châu, thương thế của Phượng Liên tiểu tổ trước sau không có cách nào dưỡng cho tốt. Một con rồng một con phượng đại chiến ba ngày ba đêm, thực lực ngang nhau, đánh cho lưỡng bại câu thương. Lúc tranh đoạt Kim Phượng Hỏa châu, pháp bảo này rơi vào trong núi sông, xuôi dòng chảy đi.
Lúc đó mẫu thân Dịch Hi Thần mang thai ở ngay hạ lưu dòng sông, ma xui quỷ khiến nhặt được Kim Phượng Hỏa châu. Có được pháp bảo như thế vốn nên là chuyện đáng để ăn mừng, giả như sau đó bọn họ không bởi vì hoài bích có tội mà làm mất mạng. Phụ mẫu Dịch Hi Thần cũng không biết Kim Phượng Hỏa châu đến tột cùng là vật gì, chỉ biết là nó là một bảo bối, trước khi sinh Dịch Hi Thần ra, bọn họ liền đem viên châu này luyện thành đan dược, cho mẫu thân của Dịch Hi Thần ăn. Vì vậy Kim Phượng Hỏa châu cứ như vậy rơi vào trong cơ thể Dịch Hi Thần.
Phượng Liên tiểu tổ bỏ ra rất nhiều công phu mới hỏi thăm được Kim Phượng Hỏa châu bị phụ mẫu Dịch Hi Thần lấy đi, hắn muốn bọn họ giao hỏa châu ra, nhưng bọn họ không giao ra.
Dịch Hi Thần chỉ cảm thấy trong cơ thể khí huyết sôi trào: “Nó từng là đồ vật của ngươi, cho nên ngươi liền có thể giết phụ mẫu ta, giết sư phụ ta à?!”
“Không nên.” Phượng Liên tiểu tổ nói. ”Mấy mạng người này đều là lỗi lầm của ta. Nhưng mà thiên kiếp của ta gần tới, nếu như không có Kim Phượng Hỏa châu, ta nhất định không có cách nào bình yên vượt qua thiên kiếp.”
Vốn dĩ thương thế của Phượng Liên tiểu tổ chưa lành, liền không nên đi tìm Long Thụy Quân, nhưng hắn nhận ra được thiên kiếp của mình sắp tới, không có mấy năm để chờ đợi, nhất định phải lấy lại hỏa châu trước thiên kiếp. Vì vậy mới mạo hiểm hành động.
Hắn cho rằng Kim Phượng Hỏa châu bị phụ mẫu Dịch Hi Thần giấu đi không chịu giao ra, dưới cơn căm tức trực tiếp động sát tâm. Hắn triệu thiên hỏa sát hại phụ mẫu Dịch Hi Thần. Lúc Dịch Hi Thần về nhà phát hiện phụ mẫu bị thiêu đốt trong lửa, khi muốn cứu phụ mẫu ra cũng bị thiên hỏa làm bỏng, trái lại làm cho hồn phách bị tổn thương của y bị Kim Phượng Hỏa châu hút vào. Kim Phượng Hỏa châu chứa hồn phách bị tổn thương, tiến vào trạng thái phong ấn, làm cho trước khi nó mở phong ấn ra người khác đều không dùng được. Vì vậy Phượng Liên tiểu tổ nhất thời nửa khắc không thể động vào Dịch Hi Thần.
Các trưởng lão khác của Thiên Kiếm môn có lẽ không biết chuyện tiểu tổ bị thương, thế nhưng Dược Bất Độc thân là trưởng lão Dược các, so với người khác biết nhiều hơn chút. Ngọc Anh chân nhân sẽ định kỳ bảo Dược Bất Độc luyện chế đan dược dưỡng thương, mỗi tháng đòi ông. Tuy rằng đan dược đều là giao cho Ngọc Anh chân nhân, thế nhưng Ngọc Anh chân nhân cũng không có bị thương, hơn nữa việc này Ngọc Anh chân nhân vẫn luôn không cho phép Dược Bất Độc nói ra.
Dược Bất Độc đem việc đan dược và cấm địa sau núi liên hệ, một cách tự nhiên liền đoán được Phượng Liên tiểu tổ. Dù sao thì người có thể điều khiển Ngọc Anh chân nhân làm việc cũng không nhiều. Dược Bất Độc thông minh nhanh trí, không biết phát hiện manh mối gì, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, bắt đầu hoài nghi Phượng Liên tiểu tổ chính là hung thủ sát hại phụ mẫu Dịch Hi Thần. Vì vậy ông trộm xông vào cấm địa, bắt đầu điều tra Phượng Liên tiểu tổ.
Phượng Liên tiểu tổ nói: “Ta đi nhầm một nước cờ, liền từng bước sai.”
Hắn không thể để cho Dược Bất Độc đem sự tình nói ra. Trước khi đoạt lại Kim Phượng Hỏa châu, nếu hắn mất đi uy vọng tiểu tổ, mất đi Thiên Kiếm môn che chở, tình cảnh của hắn sẽ trở nên càng thêm hung hiểm. Hắn cũng không muốn đánh rắn động cỏ, khiến Dịch Hi Thần đề phòng. Mặc dù hắn không biết thiên kiếp của mình lúc nào sẽ đến, nhưng hắn có dự cảm, chỉ sợ sẽ là chuyện trong khoảng mười năm này. Trên thực tế dù cho Dịch Hi Thần cái gì cũng không làm, chỉ kéo dài không mở phong ấn ra, làm cho hắn không chiếm được Kim Phượng Hỏa châu, vậy hắn sẽ triệt để ngã xuống trong thiên kiếp.
Vì vậy hắn sai khiến Ngọc Anh chân nhân, bảo Ngọc Anh chân nhân thu Dịch Hi Thần làm đệ tử nhập môn, giúp Dịch Hi Thần luyện thể, sớm ngày mở phong ấn Kim Phượng Hỏa châu ra.
Nhưng hắn cũng phát hiện, Trưởng Tôn Tử Quân có khả năng thành mầm họa của hắn, đặc biệt là khi biết Trưởng Tôn Tử Quân thế mà lại triệu được thiên hỏa ở đại hội so kiếm. Vì vậy hắn liền hạ một nước cờ một mũi tên bắn hai con chim, giết Dược Bất Độc, giá họa Trưởng Tôn Tử Quân, muốn phân cách hai người bọn họ.
Người Thiên Kiếm môn cũng không phải đều là ngu xuẩn, giả như biết hắn vì tư dục bản thân làm ra chuyện như vậy, mặc dù hắn là tiểu tổ, cũng sẽ có người phản đối như Dược Bất Độc. Cũng may Ngọc Anh chân nhân thân là đệ tử Vệ Trường Vân, tuy rằng không có thực truyền của Vệ Trường Vân, nhưng dưới sự giáo dục của Vệ Trưởng Vân đối với hắn nói gì nghe nấy không hỏi thị phi, chỉ cần là hắn ra lệnh, Ngọc Anh chân nhân sẽ toàn bộ làm theo.
Nhưng mà hắn không ngờ Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân tình cứng hơn vàng như vậy, Dịch Hi Thần tình nguyện phản lại Thiên Kiếm môn cũng tuyệt đối không chịu chia lìa với Trưởng Tôn Tử Quân. Phượng Liên tiểu tổ cũng chỉ có thể trong lúc hỗn loạn lẻn vào trong túi càn khôn của Dịch Hi Thần, tạm thời ở lại bên cạnh y làm bước tính toán kế tiếp.
Hắn vốn bị thương thân thể, triệu thiên hỏa cũng phải tiêu hao lượng lớn linh lực, cho nên lần đầu tiên Dịch Hi Thần gặp hắn ở ngoài Phượng Tê điện hắn vẫn là một quả trứng linh thú nhảy nhót tưng bừng, nhưng ra ngoài Thiên Kiếm môn thì hắn lại tự động tiến vào trạng thái hôn mê.
“Ha?” Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân đứng sóng vai, hai thanh kiếm sáng loáng chỉ về phía hắn ta, “Hành động của ngươi, mấy cái mạng người, chỉ một câu sai rồi, lẽ nào có thể xóa đi sao?!”
“Xóa không được.” Phượng Liên tiểu tổ vẫn bình tĩnh như trước, kiếm trận dưới chân hắn ta lại bắt đầu lấp loé ánh sáng, “Nhưng mà, ta nhất định phải sống sót. Dù cho mắc thêm lỗi lầm nữa!”
Vô số ánh kiếm hiện lên trong kiếm trận, đâm về phía Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần!
Trưởng Tôn Tử Quân một kiếm thành vạn kiếm, kiếm khí chạm vào nhau, vô số quang ảnh vỡ vụn trên không trung, giống như tuyết vàng chiếu sáng toàn bộ sơn cốc!
Phượng Liên tiểu tổ nhìn thấy bảo kiếm trong tay Trưởng Tôn Tử Quân, nhíu mày: “Trảm Hồng kiếm.” Nhưng mà hắn ta lật bàn tay một cái, một thanh bảo kiếm toàn thân đỏ đậm như liệt diễm xuất hiện ở trong tay hắn ta. Đó chính là thanh Trảm Hồng kiếm đầu tiên năm xưa Vệ Trường Vân lưu lại!
Người mới xuất hiện gặp người sáng lập, đồ tử gặp tiểu tổ, Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần lại hoàn toàn không có một chút khiếp đảm, hai bóng người đan vào nhau, cùng xông vào trong kiếm trận, tương hỗ phụ giúp, ăn ý không kẽ hở!
Ở quỷ giới khi Vệ Trường Vân quyết tuyệt đâm kiếm vào ngực mình nói “sư phụ người nhất định phải sống sót”, Dịch Hi Thần cảm thấy chấn động và bi thống. Nhưng lúc Phượng Liên tiểu tổ nói ra “ta nhất định phải sống sót”, y lại một mảnh hờ hững. Ai cũng muốn tiếp tục sống, vì lý do gì cũng tốt, mỗi người đều có người mình yêu sâu đậm, đều có chuyện nhất định phải làm, y nguyện ý hy sinh vì người y yêu sâu đậm, nhưng đối với người sát hại người thân yêu nhất của y, y lại không chút nào muốn đi tìm hiểu sự bất đắc dĩ của đối phương —— làm sao Phượng Liên tiểu tổ từng nếm qua sự bất lực và tuyệt vọng của bọn họ chứ?!
Trưởng Tôn Tử Quân đã xông tới trung tâm kiếm trận, hai thanh Trảm Hồng kiếm chạm vào nhau, kim quang và hồng quang xông thẳng tới chân trời, trong phút chốc đất rung núi chuyển!!
Đợi ánh sáng tản đi, Phượng Liên tiểu tổ rốt cuộc bị đánh lui khỏi trung tâm kiếm trận, nhưng mà Trưởng Tôn Tử Quân cũng lui về phía sau hai bước. Thân thể Phượng Liên tiểu tổ tuy rằng nửa thương tổn, nhưng mà tu vi của hắn ta lại sắp vượt qua thiên kiếp tu vi Đại Thừa, há lại cho phép khinh thường?
Trưởng Tôn Tử Quân đang muốn lần thứ hai tấn công lên, nhưng mà đất rung núi chuyển từ đầu đến cuối không hề ngừng lại, tiếng lưỡi kiếm va chạm không ngừng truyền đến, cũng không phải từ trước mắt bọn họ truyền đến, mà là xa xa —— toàn bộ bốn phía Thiên Kiếm sơn, tất cả bình phong kiếm trận vốn dĩ dùng để hộ sơn giống như mất khống chế, bảo kiếm rậm rạp đếm không hết lơ lửng giữa trời, vây toàn bộ Thiên Kiếm sơn lại!
Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần đều kinh hãi: “Ngươi đang làm gì?!”
“Tất cả kiếm trận trên núi này đều là sau khi ta sáng lập Thiên Kiếm môn, ” Phượng Liên tiểu tổ thân mang ám quang nói, “Dùng tròn bảy bảy bốn mươi chín năm, tỉ mỉ bày ra. Ta muốn để tất cả mọi người trong Thiên Kiếm sơn có thể an tâm tu luyện, không bị ngoại giới quấy nhiễu.”
Vạn kiếm trên núi di chuyển, dệt thành một tấm võng kiếm nghiêm mật, có vài thanh kiếm hơi không khống chế được bắt đầu rơi xuống núi.
“Nếu như Thiên Kiếm sơn bị người ta công phá, chiếm lĩnh, ” Phượng Liên tiểu tổ chậm rãi nói, “Vậy kiếm trận này còn có một chiêu cuối cùng, gọi là hủy sơn trận.”
“Ngươi điên rồi!!”
Cái gọi là hủy sơn trận, chính là muốn mang theo cả ngọn núi đồng quy vu tận! Phượng Liên tiểu tổ bảo Ngọc Anh chân nhân tụ tập tất cả đệ tử trên dưới toàn môn đến sân luyện kiếm, thứ muốn hủy hoại đến tột cùng là ai?! Năm xưa hắn tiêu hao tâm huyết bày ra kiếm trận rõ ràng là để bảo vệ bọn đồ tử đồ tôn của hắn, nhưng hôm nay, kẻ địch chưa tới, hắn lại muốn tự mình phá hủy tất cả những thứ này ư?!
Trong liên hoàn kiếm trận, có bốn thanh kiếm lơ lửng giữa trời đang bay múa. Mà chúng nó biến hóa vị trí, hô ứng với kiếm trận vây núi. —— bốn thanh kiếm này là mắt trận! Linh lực vạn kiếm của toàn bộ kiếm trận vây núi là dựa vào bốn thanh kiếm này gắn kết! Nếu như có thể khắc chế bốn thanh kiếm này, như vậy hủy sơn trận liền không có cách nào phát động!
Trưởng Tôn Tử Quân ý thức được gần như là trong nháy mắt liền phi thân bay về phía bốn thanh kiếm kia, nhưng hắn cũng đồng thời ý thức được chuyện thứ hai. Đây là điệu hổ ly sơn. Bắt đầu từ lúc sát hại Dược Bất Độc, Phượng Liên tiểu tổ vẫn luôn làm một chuyện, đó chính là nỗ lực chia rẽ hắn và Dịch Hi Thần, bởi vì có hắn ở đó, Phượng Liên tiểu tổ sẽ rất khó xuống tay với Dịch Hi Thần.
Bọn họ một đường xông qua vô số gian nan hiểm trở, rốt cuộc lại trở về nơi này, Phượng Liên tiểu tổ vẫn còn đang làm chuyện như vậy. Hắn ta muốn dùng bốn thanh linh kiếm kia kiềm chế Trưởng Tôn Tử Quân, sau đó hắn ta có thể xuống tay với Dịch Hi Thần!
Trưởng Tôn Tử Quân nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi sẽ không.” Đây là môn phái một tay Phượng Liên tiểu tổ sáng lập, là tâm huyết ngàn năm qua của hắn ta, nếu hắn ta không nhập ma, có thể nào tâm thần mất trí mà đem an nguy của toàn môn trên dưới xem là vũ khí để kiềm chế Trưởng Tôn Tử Quân?!
“Có lẽ ta sẽ không.” Phượng Liên tiểu tổ nói, “Nhưng ngươi sẽ càng không ngồi yên không để ý đến, không bằng chúng ta đi đánh cược một lần. Bất luận ta trả cái giá lớn đến đâu, đều phải sống sót. Ta tu luyện hai ngàn năm, thiên kiếp của ta sắp tới, ta lập tức liền có thể phi thăng thành tiên, ta làm sao có thể từ bỏ?!”
Một kiếm trong bốn kiếm đột nhiên đâm tới một tảng đá, cùng lúc đó, vạn kiếm trôi nổi trên núi rơi xuống, không biết rơi xuống nơi nào, Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần mơ hồ có thể nghe bên ngoài truyền tới tiếng kinh hô và náo động.
Nếu như Thiên Kiếm sơn bị hủy, mấy trăm người trên núi bao gồm trưởng lão và đệ tử phải làm gì? Hủy sơn trận này vốn là trận pháp đồng quy vu tận với cường địch!
Thân thể Trưởng Tôn Tử Quân nhanh hơn ý thức, không kịp nghĩ nhiều, đã xông đến bốn thanh kiếm mắt trận kia, nỗ lực dùng linh lực khống chế bốn thanh kiếm, mưa kiếm rơi ở trên núi được ổn định. Nhưng mà người trên Thiên Kiếm sơn thoát hiểm, hắn lại bị vây trong trận này, khó có thể bứt ra.
Phượng Liên tiểu tổ chuyển hướng Dịch Hi Thần, cười nói: “Đem Kim Phượng Hỏa châu cho ta, tất cả đều kết thúc.”
Ánh mắt Dịch Hi Thần lạnh như băng đánh giá hắn ta, châm chọc nói: “Trước khi ta tới nơi này, còn đang suy nghĩ, nếu quả thật là ngươi, ngươi làm nhiều như vậy, chỉ vì lấy được Kim Phượng Hỏa châu, ngươi muốn Kim Phượng Hỏa châu làm cái gì? Nếu như là vì cứu Vân Trường chân nhân…”
Nhắc tới Vệ Trường Vân, sắc mặt Phượng Liên tiểu tổ hơi thay đổi. Hắn ta dường như muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống: “Ta có rất nhiều chuyện muốn làm, nhưng ta chung quy cần sống tiếp, sau khi phi thăng, mới có thể…”
“Vậy ngươi có nghĩ tới hay không, có lẽ kiếp số của ngươi, chính là do những việc ngươi làm, là ngươi không bảo vệ được bản tâm.”
Lông mày Phượng Liên tiểu tổ hơi giật giật. Một lát sau hắn ta nở nụ cười: “Nếu như ta nói ta muốn đoạt lại Kim Phượng Hỏa châu là vì cứu Trường Vân, ngươi sẽ đem hỏa châu cho ta không?”
“Không.” Dịch Hi Thần nói, “Chuyện ngươi có thể làm sau khi phi thăng, sau khi ta phi thăng cũng có thể làm.”
“Đúng vậy, có lẽ các ngươi sẽ làm càng tốt hơn ta.” Phượng Liên tiểu tổ nói, “Cho nên ta cần gì phải đem đứa nhỏ kia ra để mượn cớ chứ? Nói cho cùng, vẫn là vì chính ta.”
“Ngươi cũng hiểu rõ đó.”
“Ta rõ ràng.” Trảm Hồng kiếm trong tay Phượng Liên tiểu tổ chỉ về phía Dịch Hi Thần, “Nếu ta đã sai rồi, lại có ngại chi một cái sai cuối cùng, xem thứ chờ đợi ta sau đó đến tột cùng là cái gì.”
Trưởng Tôn Tử Quân và kiếm trận kiềm chế lẫn nhau, vào giờ phút này, đối mặt Phượng Liên tiểu tổ cũng chỉ có Dịch Hi Thần. Sau khi y và Trưởng Tôn Tử Quân song tu, tu vi tuy có bổ ích lớn, nhưng để cho y đối phó Phượng Liên tiểu tổ đã tiếp cận Đại Thừa, đúng là làm người ta khó khăn.
Kiếm khí cường đại lao tới Dịch Hi Thần, y không dám đỡ, lắc người thối lui, núi đá phía sau chỗ y vừa mới đứng nhất thời bị kiếm khí bắn thành vụn phấn!
Công kích liên tiếp không ngừng rơi vào Dịch Hi Thần, đánh cho y chỉ có thể miễn cưỡng phòng ngự, thậm chí ngay cả cơ hội phản công cũng không tìm được. Trên trán Dịch Hi Thần đã hơi chảy ra mồ hôi.
Y chật vật lăn ra, mới vừa tránh né mũi Trảm Hồng kiếm, chợt thấy dưới chân kiếm khí phun trào, vội vã nhảy lên, nơi y vừa mới đứng từ trong đất bay ra một thanh kiếm, nếu không phải y lẩn đi nhanh, đã bị kiếm đâm xuyên qua.
Toàn bộ cấm địa phía sau núi, kiếm trận một vòng nối một vòng, quả thực khó lòng phòng bị. Cấm địa này đối với Phượng Liên tiểu tổ mà nói, giống như quỷ giới đối với Tiêu Ly Quân, đây là địa bàn của bọn họ, bọn họ thủ đoạn chồng chất. Cho nên Phượng Liên tiểu tổ mới không trở mặt với Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân lúc rời khỏi quỷ giới, mà là đợi bọn họ theo tới nơi này. Hắn vì sống tiếp có thể không chừa thủ đoạn nào, cho nên nhất định phải có niềm tin tất thắng!
Dịch Hi Thần miễn cưỡng tránh né làn sóng công kích, lấy kiếm chống đỡ, thở hồng hộc. Y thậm chí vẫn không có phát động tấn công với Phượng Liên tiểu tổ, linh lực đã hao phí hơn nửa. Sự chênh lệch giữa bọn họ cách quá xa.
Phượng Liên tiểu tổ sao lại cho y cơ hội thở lấy hơi, kiếm chỉ tới, lại một lần nữa đâm về phía y!
Nhưng mà lần này Dịch Hi Thần lại không tránh nữa, kiếm trong tay y cũng chỉ về phía Phượng Liên tiểu tổ, kiếm khí phóng ra hết, có dự định cứng đối cứng với Phượng Liên tiểu tổ một trận!
Trong mắt Phượng Liên tiểu tổ loé ra một tia kinh ngạc. Kiếm tu so kiếm, toàn dựa vào tu vi nói chuyện, cho dù hắn ta có thương tích trong người, có lẽ Trưởng Tôn Tử Quân còn có thể liều mạng với hắn ta, thế nhưng dựa vào Dịch Hi Thần làm sao có khả năng thắng hắn ta?! Muốn nói Dịch Hi Thần còn có phần thắng dùng yếu khắc mạnh gì, vậy chính là dùng những thủ đoạn nhỏ bàng môn tà đạo ngoài dự đoán của mọi người, nhưng mà đây là trong cấm địa sau núi, thủ đoạn gì Dịch Hi Thần cũng không sử dụng ra được.
Chẳng lẽ nói Dịch Hi Thần đã tuyệt vọng, muốn buông tay gắng sức một lần cuối cùng sao? Đây là tự tìm đường chết! Nhưng Dịch Hi Thần không nên là người dễ dàng như vậy liền từ bỏ chứ.
Trong lòng Phượng Liên tiểu tổ mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng tất cả chỉ phát sinh trong nháy mắt ngắn ngủn, hắn cũng không đủ thời gian đi phỏng đoán rõ ràng động cơ của Dịch Hi Thần, huống hồ chính diện nghênh địch, người sợ không phải là hắn.
Ầm!
Hai kiếm chạm nhau, Dịch Hi Thần dùng toàn bộ tu vi để chống đỡ. Tuy rằng y không có tuyệt chiêu kim thạch chi thể như Công Tôn Địch, nhưng nguyên lý kiếm khí hộ thể tương tự với kim thạch chi thể, trong phút chốc linh lực của y tiêu hao gần như không còn, y sẽ không còn lực chống đỡ nữa, mà y giãy dụa sắp chết như vậy, cũng bất quá chỉ có thể tranh thủ thêm một ít thời gian trước khi y chết thôi. Hơn nữa đó là thời gian cực ngắn!
Tranh thủ thời gian? Trong phút chốc, Phượng Liên tiểu tổ mơ hồ đoán được dụng ý của Dịch Hi Thần. Nhưng hắn ta còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, đau đớn từ sau lưng hắn ta truyền đến! Kiếm khí cực kỳ cường đại đâm xuyên qua thân thể hắn, hắn cúi đầu, nhìn thấy mũi kiếm lóe lên hàn quang của Thương Vân bảo kiếm từ trước ngực mình xuyên ra.
“Ngươi thua rồi.” Trưởng Tôn Tử Quân lạnh lùng nói.
Linh lực của Dịch Hi Thần đã hao hết toàn bộ, Trảm Hồng Kiếm trong tay Phượng Liên tiểu tổ cách tim Dịch Hi Thần chỉ còn lại khoảng cách không tới một thước, nhưng ngay cả một tấc cũng khó vào thêm nữa. Trái tim hắn ta đã bị lưỡi kiếm đâm xuyên, linh lực cấp tốc tiêu tán.
Hắn ta không thể tin được quay đầu lại, đối diện với hai mắt đen không thấy đáy của Trưởng Tôn Tử Quân.
Bốn thanh linh kiếm của mắt huỷ sơn trận cắm trên một tảng đá lớn. Cái này cũng không có nghĩa là kiếm trận của hắn ta mất hiệu lực, linh lực cung cấp cho kiếm trận hộ sơn và hủy sơn cũng không phải tới từ chính hắn, nếu không thì một ngày hắn không ở đây hoặc là ngã xuống, kiếm trận hắn tỉ mỉ bày ra liền vô dụng. Mục đích năm đó hắn bố trí kiếm trận là có một ngày dù hắn không ở đây thì bọn đồ tử đồ tôn của hắn cũng được che chở, cho nên khởi nguồn linh lực của kiếm trận là bản thân linh mạch của Thiên Kiếm sơn, điều hắn có thể làm chỉ là khởi động kiếm trận. Bởi vì kiếm trận là dựa vào Thiên Kiếm sơn cung cấp linh lực, hắn ta mới có thể sử dụng kiếm trận kiềm chế Trưởng Tôn Tử Quân, mà chính hắn ta cũng không bị kiềm chế chuyên tâm đối phó Dịch Hi Thần.
Sau một khắc, bốn thanh linh kiếm liền từ trong núi đá bắn ra ngoài, tiếp tục xoay quanh.
Điều Trưởng Tôn Tử Quân làm, không phải phá huỷ kiếm trận này, hắn căn bản không khả năng trong nháy mắt liền hủy diệt tâm huyết bốn mươi chín năm của Phượng Liên tiểu tổ, hắn chỉ là đang tranh thủ thời gian. Dịch Hi Thần bị đánh đến chật vật như vậy, cũng là đang tranh thủ thời gian. Trưởng Tôn Tử Quân tranh thủ là thời gian ngắn ngủi kiếm trận bị khắc chế mà hắn có thể bứt ra, Dịch Hi Thần thì lại là đang tranh thủ thời gian cho Trưởng Tôn Tử Quân.
Mới đầu Dịch Hi Thần nói nhiều lời như vậy, nhắc tới Vệ Trường Vân, chật vật tránh né hết thảy công kích, còn có thời khắc cuối cùng liều mạng một lần, đều là vì tranh thủ thời gian cho Trưởng Tôn Tử Quân có thể tạm thời khắc chế hủy sơn trận, đồng thời dùng bản thân làm mồi hấp dẫn lực chú ý của Phượng Liên tiểu tổ, làm cho hắn ta lơ là sự tồn tại của Trưởng Tôn Tử Quân. Bọn họ phối hợp ăn ý như vậy, cuối cùng thế ngàn cân treo sợi tóc, vẫn là bọn họ thắng. Chỉ có cực kỳ tín nhiệm nhau, mới có thể dưới điều kiện bất lợi chuyển bại thành thắng.
Trưởng Tôn Tử Quân tin tưởng Dịch Hi Thần có thể kiên trì đồng thời kéo dài đủ thời gian, Dịch Hi Thần cũng tin tưởng Trưởng Tôn Tử Quân làm được. Nếu như bọn họ có một chút không tín nhiệm nhau, liền không làm được phối hợp như vậy.
Máu tươi thuận theo Thương Vân bảo kiếm chảy xuống, trong mắt Phượng Liên tiểu tổ lửa giận lấp lóe. Bốn thanh linh kiếm còn đang xoay quanh, nếu như Phượng Liên tiểu tổ dùng một hơi cuối cùng tiếp tục thôi thúc kiếm trận, hủy sơn trận vẫn sẽ tiếp tục.
Phượng Liên tiểu tổ nói: “Ngươi cho rằng kiếm trận đã ngừng sao?”
Trưởng Tôn Tử Quân bình tĩnh nói: “Ngươi sẽ không ngừng sao?”
Phượng Liên tiểu tổ có thể mang tâm huyết suốt đời mình là Thiên Kiếm môn làm uy hiếp để kiềm chế Trưởng Tôn Tử Quân, có lẽ giữa mấy trăm mạng người Thiên Kiếm môn và mạng của chính hắn ta, hắn ta có thể lựa chọn hi sinh Thiên Kiếm môn. Nhưng bây giờ hắn ta đã sắp chết rồi, cho dù cuối cùng hắn ta làm cá chết lưới rách, lập trường của hắn cũng đã không còn tồn tại nữa. Hắn ta tiếp tục thôi thúc hủy sơn trận, chính là muốn khiến mấy trăm đồ tử đồ tôn chôn cùng hắn ta, mà không phải là vì sống tiếp.
Hắn đã thua.
Hỏa diễm từ dưới chân hắn nổi lên, hình người của hắn dần dần tiêu tan, nhẹ buông tay, Trảm Hồng kiếm liền rơi xuống đất.
“Không cam lòng mà!” Tiếng phượng kêu vang vọng sau núi, nhưng mà bốn thanh linh kiếm kia chung quy vẫn rơi xuống, không ẩn vào trong đất. Vạn kiếm xoay quanh bốn phía Thiên Kiếm sơn cũng biến mất theo.
Phượng Hoàng lửa đỏ nhảy lên tận trời, trong hừng hực liệt hỏa dần dần biến mất không thấy.
Dịch Hi Thần nhìn về hỏa phượng biến mất nơi chân trời, chợt thấy mắt chua xót. Tảng đá áp trong lòng y cho tới giờ biến mất, sức mạnh chống đỡ y cũng đã tiêu hao, y nhắm mắt lại, thân thể mềm mại ngã về đằng sau, lại được một cái ôm ấm áp tiếp nhận.
Trưởng Tôn Tử Quân ôm y vào trong ngực, bàn tay ấm áp dày rộng vỗ về sau gáy y, đem mặt y chôn vào ngực mình: “Nghỉ ngơi một chút đi, đều kết thúc rồi.”
Hết chương 93
Kim Phượng Hỏa châu là thần châu sau khi phượng thần thượng cổ niết bàn lưu lại, nó là pháp bảo chân chính có thể bảo mệnh thậm chí khiến người ta cải tử hồi sinh. Thân thể bị tổn thương thường dựa vào thuật pháp và tiên tài khác là có thể chữa trị, chỉ có hồn phách bị hao tổn là không thể sửa. Nhưng mà chỉ có Kim Phượng Hỏa châu này có thể bảo dưỡng hồn phách bị tổn thương.
Sở dĩ Tiêu Ly Quân đi Hư Vô giới, có lẽ là muốn hỏi Nguyên Thần Độ Nhân nên làm sao mới có thể tìm được Kim Phượng Hỏa châu. Thế nhưng nửa đường y gặp Dịch Hi Thần, phát hiện Kim Phượng Hỏa châu ở ngay trong cơ thể Dịch Hi Thần, vì vậy sau khi y nhìn thấy Nguyên Thần Độ Nhân mới nói là điều muốn hỏi đã không cần hỏi nữa.
“Sau khi phượng thần niết bàn, Kim Phượng Hỏa châu vẫn ở bộ tộc linh phượng chúng ta, sau đó do ta kế thừa, nhưng mà năm trăm năm trước lúc đại chiến với Vô Tương Thiên Ma, ta bị trọng thương, thất lạc Kim Phượng Hỏa châu. Sau đó hỏa châu rơi xuống tay yêu long kia.”
Yêu long, chính là chỉ yêu vương Long Thụy Quân. Sau phạt ma đại chiến Phượng Liên tiểu tổ liền ẩn khỏi tu chân giới, thậm chí ngoại giới nghe đồn hắn đã ngã xuống, bởi vì trong đại chiến hắn bị thương quá nặng, trong lửa niết bàn, tuy rằng chưa chết, lại hóa trở về trứng phượng một lần nữa an dưỡng.
Để tìm về Kim Phượng Hỏa châu, Phượng Liên tiểu tổ mang theo thân thể bị thương đi tìm Long Thụy Quân. Long Thụy Quân tuy là yêu vương, nhưng hắn vốn không phải là đối thủ của Phượng Liên tiểu tổ. Nhưng mà bởi vì không có Kim Phượng Hỏa châu, thương thế của Phượng Liên tiểu tổ trước sau không có cách nào dưỡng cho tốt. Một con rồng một con phượng đại chiến ba ngày ba đêm, thực lực ngang nhau, đánh cho lưỡng bại câu thương. Lúc tranh đoạt Kim Phượng Hỏa châu, pháp bảo này rơi vào trong núi sông, xuôi dòng chảy đi.
Lúc đó mẫu thân Dịch Hi Thần mang thai ở ngay hạ lưu dòng sông, ma xui quỷ khiến nhặt được Kim Phượng Hỏa châu. Có được pháp bảo như thế vốn nên là chuyện đáng để ăn mừng, giả như sau đó bọn họ không bởi vì hoài bích có tội mà làm mất mạng. Phụ mẫu Dịch Hi Thần cũng không biết Kim Phượng Hỏa châu đến tột cùng là vật gì, chỉ biết là nó là một bảo bối, trước khi sinh Dịch Hi Thần ra, bọn họ liền đem viên châu này luyện thành đan dược, cho mẫu thân của Dịch Hi Thần ăn. Vì vậy Kim Phượng Hỏa châu cứ như vậy rơi vào trong cơ thể Dịch Hi Thần.
Phượng Liên tiểu tổ bỏ ra rất nhiều công phu mới hỏi thăm được Kim Phượng Hỏa châu bị phụ mẫu Dịch Hi Thần lấy đi, hắn muốn bọn họ giao hỏa châu ra, nhưng bọn họ không giao ra.
Dịch Hi Thần chỉ cảm thấy trong cơ thể khí huyết sôi trào: “Nó từng là đồ vật của ngươi, cho nên ngươi liền có thể giết phụ mẫu ta, giết sư phụ ta à?!”
“Không nên.” Phượng Liên tiểu tổ nói. ”Mấy mạng người này đều là lỗi lầm của ta. Nhưng mà thiên kiếp của ta gần tới, nếu như không có Kim Phượng Hỏa châu, ta nhất định không có cách nào bình yên vượt qua thiên kiếp.”
Vốn dĩ thương thế của Phượng Liên tiểu tổ chưa lành, liền không nên đi tìm Long Thụy Quân, nhưng hắn nhận ra được thiên kiếp của mình sắp tới, không có mấy năm để chờ đợi, nhất định phải lấy lại hỏa châu trước thiên kiếp. Vì vậy mới mạo hiểm hành động.
Hắn cho rằng Kim Phượng Hỏa châu bị phụ mẫu Dịch Hi Thần giấu đi không chịu giao ra, dưới cơn căm tức trực tiếp động sát tâm. Hắn triệu thiên hỏa sát hại phụ mẫu Dịch Hi Thần. Lúc Dịch Hi Thần về nhà phát hiện phụ mẫu bị thiêu đốt trong lửa, khi muốn cứu phụ mẫu ra cũng bị thiên hỏa làm bỏng, trái lại làm cho hồn phách bị tổn thương của y bị Kim Phượng Hỏa châu hút vào. Kim Phượng Hỏa châu chứa hồn phách bị tổn thương, tiến vào trạng thái phong ấn, làm cho trước khi nó mở phong ấn ra người khác đều không dùng được. Vì vậy Phượng Liên tiểu tổ nhất thời nửa khắc không thể động vào Dịch Hi Thần.
Các trưởng lão khác của Thiên Kiếm môn có lẽ không biết chuyện tiểu tổ bị thương, thế nhưng Dược Bất Độc thân là trưởng lão Dược các, so với người khác biết nhiều hơn chút. Ngọc Anh chân nhân sẽ định kỳ bảo Dược Bất Độc luyện chế đan dược dưỡng thương, mỗi tháng đòi ông. Tuy rằng đan dược đều là giao cho Ngọc Anh chân nhân, thế nhưng Ngọc Anh chân nhân cũng không có bị thương, hơn nữa việc này Ngọc Anh chân nhân vẫn luôn không cho phép Dược Bất Độc nói ra.
Dược Bất Độc đem việc đan dược và cấm địa sau núi liên hệ, một cách tự nhiên liền đoán được Phượng Liên tiểu tổ. Dù sao thì người có thể điều khiển Ngọc Anh chân nhân làm việc cũng không nhiều. Dược Bất Độc thông minh nhanh trí, không biết phát hiện manh mối gì, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, bắt đầu hoài nghi Phượng Liên tiểu tổ chính là hung thủ sát hại phụ mẫu Dịch Hi Thần. Vì vậy ông trộm xông vào cấm địa, bắt đầu điều tra Phượng Liên tiểu tổ.
Phượng Liên tiểu tổ nói: “Ta đi nhầm một nước cờ, liền từng bước sai.”
Hắn không thể để cho Dược Bất Độc đem sự tình nói ra. Trước khi đoạt lại Kim Phượng Hỏa châu, nếu hắn mất đi uy vọng tiểu tổ, mất đi Thiên Kiếm môn che chở, tình cảnh của hắn sẽ trở nên càng thêm hung hiểm. Hắn cũng không muốn đánh rắn động cỏ, khiến Dịch Hi Thần đề phòng. Mặc dù hắn không biết thiên kiếp của mình lúc nào sẽ đến, nhưng hắn có dự cảm, chỉ sợ sẽ là chuyện trong khoảng mười năm này. Trên thực tế dù cho Dịch Hi Thần cái gì cũng không làm, chỉ kéo dài không mở phong ấn ra, làm cho hắn không chiếm được Kim Phượng Hỏa châu, vậy hắn sẽ triệt để ngã xuống trong thiên kiếp.
Vì vậy hắn sai khiến Ngọc Anh chân nhân, bảo Ngọc Anh chân nhân thu Dịch Hi Thần làm đệ tử nhập môn, giúp Dịch Hi Thần luyện thể, sớm ngày mở phong ấn Kim Phượng Hỏa châu ra.
Nhưng hắn cũng phát hiện, Trưởng Tôn Tử Quân có khả năng thành mầm họa của hắn, đặc biệt là khi biết Trưởng Tôn Tử Quân thế mà lại triệu được thiên hỏa ở đại hội so kiếm. Vì vậy hắn liền hạ một nước cờ một mũi tên bắn hai con chim, giết Dược Bất Độc, giá họa Trưởng Tôn Tử Quân, muốn phân cách hai người bọn họ.
Người Thiên Kiếm môn cũng không phải đều là ngu xuẩn, giả như biết hắn vì tư dục bản thân làm ra chuyện như vậy, mặc dù hắn là tiểu tổ, cũng sẽ có người phản đối như Dược Bất Độc. Cũng may Ngọc Anh chân nhân thân là đệ tử Vệ Trường Vân, tuy rằng không có thực truyền của Vệ Trường Vân, nhưng dưới sự giáo dục của Vệ Trưởng Vân đối với hắn nói gì nghe nấy không hỏi thị phi, chỉ cần là hắn ra lệnh, Ngọc Anh chân nhân sẽ toàn bộ làm theo.
Nhưng mà hắn không ngờ Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân tình cứng hơn vàng như vậy, Dịch Hi Thần tình nguyện phản lại Thiên Kiếm môn cũng tuyệt đối không chịu chia lìa với Trưởng Tôn Tử Quân. Phượng Liên tiểu tổ cũng chỉ có thể trong lúc hỗn loạn lẻn vào trong túi càn khôn của Dịch Hi Thần, tạm thời ở lại bên cạnh y làm bước tính toán kế tiếp.
Hắn vốn bị thương thân thể, triệu thiên hỏa cũng phải tiêu hao lượng lớn linh lực, cho nên lần đầu tiên Dịch Hi Thần gặp hắn ở ngoài Phượng Tê điện hắn vẫn là một quả trứng linh thú nhảy nhót tưng bừng, nhưng ra ngoài Thiên Kiếm môn thì hắn lại tự động tiến vào trạng thái hôn mê.
“Ha?” Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân đứng sóng vai, hai thanh kiếm sáng loáng chỉ về phía hắn ta, “Hành động của ngươi, mấy cái mạng người, chỉ một câu sai rồi, lẽ nào có thể xóa đi sao?!”
“Xóa không được.” Phượng Liên tiểu tổ vẫn bình tĩnh như trước, kiếm trận dưới chân hắn ta lại bắt đầu lấp loé ánh sáng, “Nhưng mà, ta nhất định phải sống sót. Dù cho mắc thêm lỗi lầm nữa!”
Vô số ánh kiếm hiện lên trong kiếm trận, đâm về phía Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần!
Trưởng Tôn Tử Quân một kiếm thành vạn kiếm, kiếm khí chạm vào nhau, vô số quang ảnh vỡ vụn trên không trung, giống như tuyết vàng chiếu sáng toàn bộ sơn cốc!
Phượng Liên tiểu tổ nhìn thấy bảo kiếm trong tay Trưởng Tôn Tử Quân, nhíu mày: “Trảm Hồng kiếm.” Nhưng mà hắn ta lật bàn tay một cái, một thanh bảo kiếm toàn thân đỏ đậm như liệt diễm xuất hiện ở trong tay hắn ta. Đó chính là thanh Trảm Hồng kiếm đầu tiên năm xưa Vệ Trường Vân lưu lại!
Người mới xuất hiện gặp người sáng lập, đồ tử gặp tiểu tổ, Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần lại hoàn toàn không có một chút khiếp đảm, hai bóng người đan vào nhau, cùng xông vào trong kiếm trận, tương hỗ phụ giúp, ăn ý không kẽ hở!
Ở quỷ giới khi Vệ Trường Vân quyết tuyệt đâm kiếm vào ngực mình nói “sư phụ người nhất định phải sống sót”, Dịch Hi Thần cảm thấy chấn động và bi thống. Nhưng lúc Phượng Liên tiểu tổ nói ra “ta nhất định phải sống sót”, y lại một mảnh hờ hững. Ai cũng muốn tiếp tục sống, vì lý do gì cũng tốt, mỗi người đều có người mình yêu sâu đậm, đều có chuyện nhất định phải làm, y nguyện ý hy sinh vì người y yêu sâu đậm, nhưng đối với người sát hại người thân yêu nhất của y, y lại không chút nào muốn đi tìm hiểu sự bất đắc dĩ của đối phương —— làm sao Phượng Liên tiểu tổ từng nếm qua sự bất lực và tuyệt vọng của bọn họ chứ?!
Trưởng Tôn Tử Quân đã xông tới trung tâm kiếm trận, hai thanh Trảm Hồng kiếm chạm vào nhau, kim quang và hồng quang xông thẳng tới chân trời, trong phút chốc đất rung núi chuyển!!
Đợi ánh sáng tản đi, Phượng Liên tiểu tổ rốt cuộc bị đánh lui khỏi trung tâm kiếm trận, nhưng mà Trưởng Tôn Tử Quân cũng lui về phía sau hai bước. Thân thể Phượng Liên tiểu tổ tuy rằng nửa thương tổn, nhưng mà tu vi của hắn ta lại sắp vượt qua thiên kiếp tu vi Đại Thừa, há lại cho phép khinh thường?
Trưởng Tôn Tử Quân đang muốn lần thứ hai tấn công lên, nhưng mà đất rung núi chuyển từ đầu đến cuối không hề ngừng lại, tiếng lưỡi kiếm va chạm không ngừng truyền đến, cũng không phải từ trước mắt bọn họ truyền đến, mà là xa xa —— toàn bộ bốn phía Thiên Kiếm sơn, tất cả bình phong kiếm trận vốn dĩ dùng để hộ sơn giống như mất khống chế, bảo kiếm rậm rạp đếm không hết lơ lửng giữa trời, vây toàn bộ Thiên Kiếm sơn lại!
Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần đều kinh hãi: “Ngươi đang làm gì?!”
“Tất cả kiếm trận trên núi này đều là sau khi ta sáng lập Thiên Kiếm môn, ” Phượng Liên tiểu tổ thân mang ám quang nói, “Dùng tròn bảy bảy bốn mươi chín năm, tỉ mỉ bày ra. Ta muốn để tất cả mọi người trong Thiên Kiếm sơn có thể an tâm tu luyện, không bị ngoại giới quấy nhiễu.”
Vạn kiếm trên núi di chuyển, dệt thành một tấm võng kiếm nghiêm mật, có vài thanh kiếm hơi không khống chế được bắt đầu rơi xuống núi.
“Nếu như Thiên Kiếm sơn bị người ta công phá, chiếm lĩnh, ” Phượng Liên tiểu tổ chậm rãi nói, “Vậy kiếm trận này còn có một chiêu cuối cùng, gọi là hủy sơn trận.”
“Ngươi điên rồi!!”
Cái gọi là hủy sơn trận, chính là muốn mang theo cả ngọn núi đồng quy vu tận! Phượng Liên tiểu tổ bảo Ngọc Anh chân nhân tụ tập tất cả đệ tử trên dưới toàn môn đến sân luyện kiếm, thứ muốn hủy hoại đến tột cùng là ai?! Năm xưa hắn tiêu hao tâm huyết bày ra kiếm trận rõ ràng là để bảo vệ bọn đồ tử đồ tôn của hắn, nhưng hôm nay, kẻ địch chưa tới, hắn lại muốn tự mình phá hủy tất cả những thứ này ư?!
Trong liên hoàn kiếm trận, có bốn thanh kiếm lơ lửng giữa trời đang bay múa. Mà chúng nó biến hóa vị trí, hô ứng với kiếm trận vây núi. —— bốn thanh kiếm này là mắt trận! Linh lực vạn kiếm của toàn bộ kiếm trận vây núi là dựa vào bốn thanh kiếm này gắn kết! Nếu như có thể khắc chế bốn thanh kiếm này, như vậy hủy sơn trận liền không có cách nào phát động!
Trưởng Tôn Tử Quân ý thức được gần như là trong nháy mắt liền phi thân bay về phía bốn thanh kiếm kia, nhưng hắn cũng đồng thời ý thức được chuyện thứ hai. Đây là điệu hổ ly sơn. Bắt đầu từ lúc sát hại Dược Bất Độc, Phượng Liên tiểu tổ vẫn luôn làm một chuyện, đó chính là nỗ lực chia rẽ hắn và Dịch Hi Thần, bởi vì có hắn ở đó, Phượng Liên tiểu tổ sẽ rất khó xuống tay với Dịch Hi Thần.
Bọn họ một đường xông qua vô số gian nan hiểm trở, rốt cuộc lại trở về nơi này, Phượng Liên tiểu tổ vẫn còn đang làm chuyện như vậy. Hắn ta muốn dùng bốn thanh linh kiếm kia kiềm chế Trưởng Tôn Tử Quân, sau đó hắn ta có thể xuống tay với Dịch Hi Thần!
Trưởng Tôn Tử Quân nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi sẽ không.” Đây là môn phái một tay Phượng Liên tiểu tổ sáng lập, là tâm huyết ngàn năm qua của hắn ta, nếu hắn ta không nhập ma, có thể nào tâm thần mất trí mà đem an nguy của toàn môn trên dưới xem là vũ khí để kiềm chế Trưởng Tôn Tử Quân?!
“Có lẽ ta sẽ không.” Phượng Liên tiểu tổ nói, “Nhưng ngươi sẽ càng không ngồi yên không để ý đến, không bằng chúng ta đi đánh cược một lần. Bất luận ta trả cái giá lớn đến đâu, đều phải sống sót. Ta tu luyện hai ngàn năm, thiên kiếp của ta sắp tới, ta lập tức liền có thể phi thăng thành tiên, ta làm sao có thể từ bỏ?!”
Một kiếm trong bốn kiếm đột nhiên đâm tới một tảng đá, cùng lúc đó, vạn kiếm trôi nổi trên núi rơi xuống, không biết rơi xuống nơi nào, Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần mơ hồ có thể nghe bên ngoài truyền tới tiếng kinh hô và náo động.
Nếu như Thiên Kiếm sơn bị hủy, mấy trăm người trên núi bao gồm trưởng lão và đệ tử phải làm gì? Hủy sơn trận này vốn là trận pháp đồng quy vu tận với cường địch!
Thân thể Trưởng Tôn Tử Quân nhanh hơn ý thức, không kịp nghĩ nhiều, đã xông đến bốn thanh kiếm mắt trận kia, nỗ lực dùng linh lực khống chế bốn thanh kiếm, mưa kiếm rơi ở trên núi được ổn định. Nhưng mà người trên Thiên Kiếm sơn thoát hiểm, hắn lại bị vây trong trận này, khó có thể bứt ra.
Phượng Liên tiểu tổ chuyển hướng Dịch Hi Thần, cười nói: “Đem Kim Phượng Hỏa châu cho ta, tất cả đều kết thúc.”
Ánh mắt Dịch Hi Thần lạnh như băng đánh giá hắn ta, châm chọc nói: “Trước khi ta tới nơi này, còn đang suy nghĩ, nếu quả thật là ngươi, ngươi làm nhiều như vậy, chỉ vì lấy được Kim Phượng Hỏa châu, ngươi muốn Kim Phượng Hỏa châu làm cái gì? Nếu như là vì cứu Vân Trường chân nhân…”
Nhắc tới Vệ Trường Vân, sắc mặt Phượng Liên tiểu tổ hơi thay đổi. Hắn ta dường như muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống: “Ta có rất nhiều chuyện muốn làm, nhưng ta chung quy cần sống tiếp, sau khi phi thăng, mới có thể…”
“Vậy ngươi có nghĩ tới hay không, có lẽ kiếp số của ngươi, chính là do những việc ngươi làm, là ngươi không bảo vệ được bản tâm.”
Lông mày Phượng Liên tiểu tổ hơi giật giật. Một lát sau hắn ta nở nụ cười: “Nếu như ta nói ta muốn đoạt lại Kim Phượng Hỏa châu là vì cứu Trường Vân, ngươi sẽ đem hỏa châu cho ta không?”
“Không.” Dịch Hi Thần nói, “Chuyện ngươi có thể làm sau khi phi thăng, sau khi ta phi thăng cũng có thể làm.”
“Đúng vậy, có lẽ các ngươi sẽ làm càng tốt hơn ta.” Phượng Liên tiểu tổ nói, “Cho nên ta cần gì phải đem đứa nhỏ kia ra để mượn cớ chứ? Nói cho cùng, vẫn là vì chính ta.”
“Ngươi cũng hiểu rõ đó.”
“Ta rõ ràng.” Trảm Hồng kiếm trong tay Phượng Liên tiểu tổ chỉ về phía Dịch Hi Thần, “Nếu ta đã sai rồi, lại có ngại chi một cái sai cuối cùng, xem thứ chờ đợi ta sau đó đến tột cùng là cái gì.”
Trưởng Tôn Tử Quân và kiếm trận kiềm chế lẫn nhau, vào giờ phút này, đối mặt Phượng Liên tiểu tổ cũng chỉ có Dịch Hi Thần. Sau khi y và Trưởng Tôn Tử Quân song tu, tu vi tuy có bổ ích lớn, nhưng để cho y đối phó Phượng Liên tiểu tổ đã tiếp cận Đại Thừa, đúng là làm người ta khó khăn.
Kiếm khí cường đại lao tới Dịch Hi Thần, y không dám đỡ, lắc người thối lui, núi đá phía sau chỗ y vừa mới đứng nhất thời bị kiếm khí bắn thành vụn phấn!
Công kích liên tiếp không ngừng rơi vào Dịch Hi Thần, đánh cho y chỉ có thể miễn cưỡng phòng ngự, thậm chí ngay cả cơ hội phản công cũng không tìm được. Trên trán Dịch Hi Thần đã hơi chảy ra mồ hôi.
Y chật vật lăn ra, mới vừa tránh né mũi Trảm Hồng kiếm, chợt thấy dưới chân kiếm khí phun trào, vội vã nhảy lên, nơi y vừa mới đứng từ trong đất bay ra một thanh kiếm, nếu không phải y lẩn đi nhanh, đã bị kiếm đâm xuyên qua.
Toàn bộ cấm địa phía sau núi, kiếm trận một vòng nối một vòng, quả thực khó lòng phòng bị. Cấm địa này đối với Phượng Liên tiểu tổ mà nói, giống như quỷ giới đối với Tiêu Ly Quân, đây là địa bàn của bọn họ, bọn họ thủ đoạn chồng chất. Cho nên Phượng Liên tiểu tổ mới không trở mặt với Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân lúc rời khỏi quỷ giới, mà là đợi bọn họ theo tới nơi này. Hắn vì sống tiếp có thể không chừa thủ đoạn nào, cho nên nhất định phải có niềm tin tất thắng!
Dịch Hi Thần miễn cưỡng tránh né làn sóng công kích, lấy kiếm chống đỡ, thở hồng hộc. Y thậm chí vẫn không có phát động tấn công với Phượng Liên tiểu tổ, linh lực đã hao phí hơn nửa. Sự chênh lệch giữa bọn họ cách quá xa.
Phượng Liên tiểu tổ sao lại cho y cơ hội thở lấy hơi, kiếm chỉ tới, lại một lần nữa đâm về phía y!
Nhưng mà lần này Dịch Hi Thần lại không tránh nữa, kiếm trong tay y cũng chỉ về phía Phượng Liên tiểu tổ, kiếm khí phóng ra hết, có dự định cứng đối cứng với Phượng Liên tiểu tổ một trận!
Trong mắt Phượng Liên tiểu tổ loé ra một tia kinh ngạc. Kiếm tu so kiếm, toàn dựa vào tu vi nói chuyện, cho dù hắn ta có thương tích trong người, có lẽ Trưởng Tôn Tử Quân còn có thể liều mạng với hắn ta, thế nhưng dựa vào Dịch Hi Thần làm sao có khả năng thắng hắn ta?! Muốn nói Dịch Hi Thần còn có phần thắng dùng yếu khắc mạnh gì, vậy chính là dùng những thủ đoạn nhỏ bàng môn tà đạo ngoài dự đoán của mọi người, nhưng mà đây là trong cấm địa sau núi, thủ đoạn gì Dịch Hi Thần cũng không sử dụng ra được.
Chẳng lẽ nói Dịch Hi Thần đã tuyệt vọng, muốn buông tay gắng sức một lần cuối cùng sao? Đây là tự tìm đường chết! Nhưng Dịch Hi Thần không nên là người dễ dàng như vậy liền từ bỏ chứ.
Trong lòng Phượng Liên tiểu tổ mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng tất cả chỉ phát sinh trong nháy mắt ngắn ngủn, hắn cũng không đủ thời gian đi phỏng đoán rõ ràng động cơ của Dịch Hi Thần, huống hồ chính diện nghênh địch, người sợ không phải là hắn.
Ầm!
Hai kiếm chạm nhau, Dịch Hi Thần dùng toàn bộ tu vi để chống đỡ. Tuy rằng y không có tuyệt chiêu kim thạch chi thể như Công Tôn Địch, nhưng nguyên lý kiếm khí hộ thể tương tự với kim thạch chi thể, trong phút chốc linh lực của y tiêu hao gần như không còn, y sẽ không còn lực chống đỡ nữa, mà y giãy dụa sắp chết như vậy, cũng bất quá chỉ có thể tranh thủ thêm một ít thời gian trước khi y chết thôi. Hơn nữa đó là thời gian cực ngắn!
Tranh thủ thời gian? Trong phút chốc, Phượng Liên tiểu tổ mơ hồ đoán được dụng ý của Dịch Hi Thần. Nhưng hắn ta còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, đau đớn từ sau lưng hắn ta truyền đến! Kiếm khí cực kỳ cường đại đâm xuyên qua thân thể hắn, hắn cúi đầu, nhìn thấy mũi kiếm lóe lên hàn quang của Thương Vân bảo kiếm từ trước ngực mình xuyên ra.
“Ngươi thua rồi.” Trưởng Tôn Tử Quân lạnh lùng nói.
Linh lực của Dịch Hi Thần đã hao hết toàn bộ, Trảm Hồng Kiếm trong tay Phượng Liên tiểu tổ cách tim Dịch Hi Thần chỉ còn lại khoảng cách không tới một thước, nhưng ngay cả một tấc cũng khó vào thêm nữa. Trái tim hắn ta đã bị lưỡi kiếm đâm xuyên, linh lực cấp tốc tiêu tán.
Hắn ta không thể tin được quay đầu lại, đối diện với hai mắt đen không thấy đáy của Trưởng Tôn Tử Quân.
Bốn thanh linh kiếm của mắt huỷ sơn trận cắm trên một tảng đá lớn. Cái này cũng không có nghĩa là kiếm trận của hắn ta mất hiệu lực, linh lực cung cấp cho kiếm trận hộ sơn và hủy sơn cũng không phải tới từ chính hắn, nếu không thì một ngày hắn không ở đây hoặc là ngã xuống, kiếm trận hắn tỉ mỉ bày ra liền vô dụng. Mục đích năm đó hắn bố trí kiếm trận là có một ngày dù hắn không ở đây thì bọn đồ tử đồ tôn của hắn cũng được che chở, cho nên khởi nguồn linh lực của kiếm trận là bản thân linh mạch của Thiên Kiếm sơn, điều hắn có thể làm chỉ là khởi động kiếm trận. Bởi vì kiếm trận là dựa vào Thiên Kiếm sơn cung cấp linh lực, hắn ta mới có thể sử dụng kiếm trận kiềm chế Trưởng Tôn Tử Quân, mà chính hắn ta cũng không bị kiềm chế chuyên tâm đối phó Dịch Hi Thần.
Sau một khắc, bốn thanh linh kiếm liền từ trong núi đá bắn ra ngoài, tiếp tục xoay quanh.
Điều Trưởng Tôn Tử Quân làm, không phải phá huỷ kiếm trận này, hắn căn bản không khả năng trong nháy mắt liền hủy diệt tâm huyết bốn mươi chín năm của Phượng Liên tiểu tổ, hắn chỉ là đang tranh thủ thời gian. Dịch Hi Thần bị đánh đến chật vật như vậy, cũng là đang tranh thủ thời gian. Trưởng Tôn Tử Quân tranh thủ là thời gian ngắn ngủi kiếm trận bị khắc chế mà hắn có thể bứt ra, Dịch Hi Thần thì lại là đang tranh thủ thời gian cho Trưởng Tôn Tử Quân.
Mới đầu Dịch Hi Thần nói nhiều lời như vậy, nhắc tới Vệ Trường Vân, chật vật tránh né hết thảy công kích, còn có thời khắc cuối cùng liều mạng một lần, đều là vì tranh thủ thời gian cho Trưởng Tôn Tử Quân có thể tạm thời khắc chế hủy sơn trận, đồng thời dùng bản thân làm mồi hấp dẫn lực chú ý của Phượng Liên tiểu tổ, làm cho hắn ta lơ là sự tồn tại của Trưởng Tôn Tử Quân. Bọn họ phối hợp ăn ý như vậy, cuối cùng thế ngàn cân treo sợi tóc, vẫn là bọn họ thắng. Chỉ có cực kỳ tín nhiệm nhau, mới có thể dưới điều kiện bất lợi chuyển bại thành thắng.
Trưởng Tôn Tử Quân tin tưởng Dịch Hi Thần có thể kiên trì đồng thời kéo dài đủ thời gian, Dịch Hi Thần cũng tin tưởng Trưởng Tôn Tử Quân làm được. Nếu như bọn họ có một chút không tín nhiệm nhau, liền không làm được phối hợp như vậy.
Máu tươi thuận theo Thương Vân bảo kiếm chảy xuống, trong mắt Phượng Liên tiểu tổ lửa giận lấp lóe. Bốn thanh linh kiếm còn đang xoay quanh, nếu như Phượng Liên tiểu tổ dùng một hơi cuối cùng tiếp tục thôi thúc kiếm trận, hủy sơn trận vẫn sẽ tiếp tục.
Phượng Liên tiểu tổ nói: “Ngươi cho rằng kiếm trận đã ngừng sao?”
Trưởng Tôn Tử Quân bình tĩnh nói: “Ngươi sẽ không ngừng sao?”
Phượng Liên tiểu tổ có thể mang tâm huyết suốt đời mình là Thiên Kiếm môn làm uy hiếp để kiềm chế Trưởng Tôn Tử Quân, có lẽ giữa mấy trăm mạng người Thiên Kiếm môn và mạng của chính hắn ta, hắn ta có thể lựa chọn hi sinh Thiên Kiếm môn. Nhưng bây giờ hắn ta đã sắp chết rồi, cho dù cuối cùng hắn ta làm cá chết lưới rách, lập trường của hắn cũng đã không còn tồn tại nữa. Hắn ta tiếp tục thôi thúc hủy sơn trận, chính là muốn khiến mấy trăm đồ tử đồ tôn chôn cùng hắn ta, mà không phải là vì sống tiếp.
Hắn đã thua.
Hỏa diễm từ dưới chân hắn nổi lên, hình người của hắn dần dần tiêu tan, nhẹ buông tay, Trảm Hồng kiếm liền rơi xuống đất.
“Không cam lòng mà!” Tiếng phượng kêu vang vọng sau núi, nhưng mà bốn thanh linh kiếm kia chung quy vẫn rơi xuống, không ẩn vào trong đất. Vạn kiếm xoay quanh bốn phía Thiên Kiếm sơn cũng biến mất theo.
Phượng Hoàng lửa đỏ nhảy lên tận trời, trong hừng hực liệt hỏa dần dần biến mất không thấy.
Dịch Hi Thần nhìn về hỏa phượng biến mất nơi chân trời, chợt thấy mắt chua xót. Tảng đá áp trong lòng y cho tới giờ biến mất, sức mạnh chống đỡ y cũng đã tiêu hao, y nhắm mắt lại, thân thể mềm mại ngã về đằng sau, lại được một cái ôm ấm áp tiếp nhận.
Trưởng Tôn Tử Quân ôm y vào trong ngực, bàn tay ấm áp dày rộng vỗ về sau gáy y, đem mặt y chôn vào ngực mình: “Nghỉ ngơi một chút đi, đều kết thúc rồi.”
Hết chương 93
Bình luận truyện