Khí Nữ Nghịch Thiên: Phúc Hắc Thái Tử Phi
Chương 5: Làm bẩn tay bản tiểu thư
Võ công Thịnh Dịch Dương bài danh thứ sáu ở Trung Tử quốc, mọi người ai cũng không nghĩ tới hắn dưới cơn tức giận ra tay thế nhưng lại bị Thịnh Y Diễm chặn lại. Trong lúc nhất thời, tiểu viện lần nữa yên tĩnh không tiếng động, mọi người bốn mắt nhìn nhau, lại nhìn một đôi cha con đang so chiêu kia.
Sắc mặt Thịnh Dịch Dương giận dữ, Thịnh Y Diễm lại cực kỳ ngông nghênh. Thân ảnh nàng rõ ràng mảnh mai đến mức một trận gió cũng có thể thổi bay, vậy mà sống lưng lại thẳng tắp kiên cường như núi, toàn thân đều tản ra một cỗ khí chất tao nhã khiến người ta không dám nhìn vào.
Nàng có được công phu như vậy từ khi nào?
Thịnh Dịch Dương giật mình, sau khi ngẩn ra một lúc mới cảm nhận được đau đớn từ mắt cá chân truyền tới. Nàng không chỉ ở trước mặt mọi người nhục mạ phụ thân là hắn, giờ đã bắt đầu ra tay…
Gương mặt Thịnh Dịch Dương lạnh lẽo, tức giận hét: “Nghịch nữ! Vô liêm sỉ! Thịnh Dịch Dương ta không có nữ nhi không biết đạo hiếu như ngươi!”
Thịnh Y Diễm bóp chặt mắt cá chân của Thịnh Dịch Dương, lực đạo một chút cũng không giảm, nàng nghe hắn nói vậy, ánh mắt hiện lên vẻ mỉa mai, nhẹ giọng nói: “Dê cha dê mẹ có ân sinh thành, dê con có nghĩa biết phụng dưỡng cha mẹ, tất cả nhờ dê cha dê mẹ hết lòng nuôi dưỡng dê con mới được như vậy. Thứ nhất ngươi không nuôi ta, thứ hai ngươi không dạy ta, cha đã bỏ mặc sự sống chết, vì sao bắt ta phải hiếu kính? Ngươi không muốn có nữ nhi không biết đạo hiếu như ta, ta còn ghê tởm khi có phụ thân bỏ mặc sự sống chết của nữ nhi như ngươi đâu!” (Vũ Ca: đoạn này ta chém...chém...chém!)
Thấy vẻ mặt Thịnh Y Diễm châm chọc, Thịnh Dịch Dương tức đến nỗi chòm râu cũng run run, cả giận mắng: “Nói hươu nói vượn! Ta không sinh, làm sao có ngươi ngày hôm nay? Ta không nuôi, làm sao ngươi lớn được như vậy? Ta bỏ mặc sự sống chết của ngươi? Vậy lúc này làm sao ngươi còn đứng đây mà chỉ vào mũi lão tử nhục mạ?”
Thịnh Y Diễm lại nở nụ cười, nụ cười này của nàng quả nhiên tràn ngập châm chọc, cặp mắt kia tràn đầy lãnh ý mà lại rạng rỡ sáng ngời, đúng là lãnh diễm vô song, như đóa sen trắng nở trên đỉnh tuyết sơn, vừa kiêu ngạo vừa độc lập.
Quả thật, Thịnh Dịch Dương cho Thịnh Y Diễm sinh mệnh, nhưng nữ nhi kia của hắn từ lúc hắn chẳng quan tâm đã lặng yên không một tiếng động rời xa hắn, sớm đã không còn chút ân tình sinh thành nào. Về phần nuôi…
Nếu không kể thân thể này được ăn một ngày ba bữa, thì trong phủ này chính là một người ngay cả nha hoàn cũng không bằng, xét lại từ ‘nuôi’ trong lời hắn, đúng là một chuyện cười lớn nhất thiên hạ đâu. Huống chi, y theo trí nhớ, nếu không phải nhờ mẹ ruột của thân thể này, thì Thịnh Dịch Dương căn bản không có khả năng từ chức hàn môn học sĩ đi đến hôm nay.
Những lời này, Thịnh Y Diễm khinh thường tranh cãi cùng Thịnh Dịch Dương, nàng lại vì thân thể này có một phụ thân như vậy mà cảm thấy thật bi ai. Kiếp trước, nàng là đứa trẻ mồ côi, không nghĩ tới xuyên đến nơi này, lại vẫn dính phải phận không cha không mẹ. Thân thể này có phụ thân ti tiện như vậy quả thật so với không có phụ thân còn không bằng.
Tuy rằng, vẻ mặt Thịnh Y Diễm không có chút nào khác thường, lại thấy nàng trầm mặc, Quân Khanh Liệt không hiểu sao lại cảm giác được từ người nàng tỏa ra một cỗ bi thương. Loại cảm giác thê lương cô tịch này, không giống như phát ra từ một cô nương hơn mười tuổi, khiến hắn trong nháy mắt cảm giác thân thể trước mặt này như chứa linh hồn đã sống cô độc hàng trăm, hàng ngàn năm qua.
Loại cảm giác này khiến tâm tình hắn xuống dốc, thậm chí lòng còn chua xót, đau đớn. Hắn nhíu mày, ánh mắt nhìn Thịnh Y Diễm có chút nóng lên.
Bị một đạo ánh mắt uy trầm bức người chiếu lên người, Thịnh Y Diễm tinh tế nhận ra, khiến nàng nháy mắt phục hồi tinh thần. Nàng trừng mắt nhìn về phía Quân Khanh Liệt, thấy ánh mắt thâm thúy của hắn khóa chặt vào người mình, đồng tử kia sâu như nước, đen như mực, lại lạnh lùng giống như một hồ sâu không đáy. Giờ phút này, nàng giống như nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình dưới nước, một thân hồng y, quang mang liễm diễm, nhan sắc xinh đẹp tựa thiên tiên, khiến nàng không khỏi ngẩn ra.
Nhưng, sau đó nàng mới thấy không thích hợp. Vì sao khi nàng trừng mắt nhìn Quân Khanh Kiệt, thì ánh mắt lạnh lẽo chứa đầy uy áp nhìn chằm chằm sau lưng nàng kia chẳng những không biến mất, ngược lại còn tăng lên đâu.
Nàng nhầm rồi, còn có người nhìn chằm chằm vào nàng. Ánh mắt ấy giống như dã thú phát hiện con mồi, như hùng ưng nhìn trộm con thỏ nhỏ, trong tình thế giằng co như vậy, hưng trí nhìn chằm chằm vào nàng.
Là ai?
Thịnh Y Diễm bằng vào trực giác sâu sắc của mình đột nhiên quay đầu, nhưng không nhìn thấy một tia khác thường. Lầu các lẳng lặng không chút bất thường, địa phương nàng nhìn tới ngay cả một bóng dáng đều không có…
Chẳng lẽ là nàng đa tâm?
Thịnh Y Diễm híp mắt, không phát hiện manh mối gì liền quay đầu. Trong lúc đó, nàng không thấy Quân Khanh Liệt theo ánh mắt của nàng cũng nhìn về phía lầu các, mày kiếm nhíu nhíu.
Mà khi Thịnh Y Diễm vừa quay đầu lại, đại phu nhân đã đứng lên, tiến lên một bước, lo lắng khuyên nhủ Thịnh Dịch Dương: “Lão gia bớt giận. Tử Nhi từ nhỏ đã theo nhị tiểu thư, nhị tiểu thư chỉ lo lắng cho Tử Nhi nên mới ra tay với lão gia. Lão gia niệm tình tuổi nàng còn nhỏ không hiểu chuyện, lại bị đặt trong hoàn cảnh cấp bách như thế mà tha thứ cho nàng đi.”
Lời này của nàng rõ ràng là đang nói: Thịnh Dịch Dương trong mắt Thịnh Y Diễm còn không bằng một đứa nha hoàn.
Đúng là lửa cháy còn đổ thêm dầu!
Thịnh Y Diễm không cần quan tâm Thịnh Dịch Dương nghe vậy sẽ thấy thế nào, nhưng nàng lại không chấp nhận được ở dưới mí mắt của nàng mà đại phu nhân còn kiêu ngạo như thế, liên tục ngáng chân nàng. Lập tức, nàng buông mắt cá chân Thịnh Dịch Dương ra, chuyển mình hướng mặt đại phu nhân tát thật mạnh!
Ba! Ba!
Trái phải hai cái, đại phu nhân bị đánh trực tiếp ngây ngốc. Hai má mịn màng nổi lên dấu tay đỏ ửng, nàng ta sửng sốt nửa ngày mới mở to hai mắt nhìn, không thể tin được nhìn chằm chằm Thịnh Y Diễm, làm sao còn hơi sức để giả vờ đoan trang, hét to: “Ngươi tát ta? Ngươi dám tát ta?”
“Vì sao ta không dám? Ta tát ngươi đó, thì sao?” Thịnh Y Diễm nói xong, lại đưa tay tát thêm hai phát vào mặt đại phu nhân. Mãi cho đến khi đại phu nhân ngã ngồi dưới đất, thế này mới từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống.
“Ngươi dám tát mẫu thân ngươi! Ngươi… Ngươi…” Thịnh Dịch Dương thấy đại phu nhân bị đánh ngã ngồi dưới đất, khóe môi rỉ máu, cả người tức giận đến phát run, sắc mặt đỏ lên, đưa tay chỉ vào Thịnh Y Diễm, thở hổn hển.
Ngay cả liếc mắt, Thịnh Y Diễm cũng không cho hắn, trực tiếp không nhìn, trầm giọng hô: “Tử Nhi!”
Tử Nhi thấy Thịnh Y Diễm vì chính mình mà ra tay với lão gia, sớm đã cảm động đến tột đỉnh, chỉ cảm thấy mình thật may mắn vì đã theo hầu một chủ tử tốt. Lúc này, nghe thấy Thịnh Y Diễm gọi nàng, hai chân chạy nhanh về phía trước, lại thấy Thịnh Y Diễm nâng tay, nói: “Khăn tay!”
Tử Nhi sửng sốt, mặc dù không rõ tiểu thư nhà mình muốn làm cái gì nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy từ trong lòng ra một cái khăn tay, đưa cho tiểu thư. Thịnh Y Diễm nhận cái khăn rồi lau lau vết máu trên tay, xong xuôi, nàng chán ghét vứt cái khăn xuống đất, thế này mới hướng Tử Nhi trách cứ: “Chuyện nhỏ nhặt này, còn chờ bản tiểu thư tự mình làm sao? Làm bẩn tay bản tiểu thư! Ngươi biết sai chưa?”
Đánh người còn ngại bẩn tay, nha đầu kia còn có thể cuồng vọng thêm chút nữa không? Thấy Thịnh Y Diễm không thèm nhìn Thịnh Dịch Dương đang cực kỳ giận dữ bên kia, còn nói ra lời nói như vậy, Quân Khanh Liệt liền buồn cười nhếch nhếch khóe môi.
Ý tứ của Thịnh Y Diễm là: căn bản đại phu nhân không xứng để nàng tự mình ra tay.
Đại phu nhân nghe xong lời này, tức giận đến độ cả khuôn mặt đều đỏ lên.
Tử Nhi nghe xong, nhất thời lại sửng sốt. Lại thấy đại phu nhân toàn thân run run, liền cảm thấy một trận vui sướng. Từ khi phu nhân mất, lão gia đem hết sự vụ trong phủ giao cho đại di nương quản lý, đại di nương cũng nhờ vậy mà trở thành đại phu nhân trong phủ. Ngày thường đều bạc đãi chủ tớ các nàng, hai vị tiểu thư do đại phu nhân sinh đều mỗi ngày tới khi dễ các nàng, hôm nay cuối cùng cũng được hãnh diện một hồi rồi.
Tử Nhi ngây ngốc một chút, mới vui vui vẻ vẻ đáp: “Nô tỳ biết sai rồi! Lần sau nhất định sẽ làm tròn phận sự, tuyết đối không thể để bàn tay cao quý của tiểu thư dính chút dơ bẩn nào nữa!”
“Thịnh Y Diễm, tiểu tiện nhân nhà ngươi, thế mà dám tát mẫu thân! Ngươi… “ Thịnh Nguyệt Như thấy thế, đột nhiên đứng bật dậy hướng về phía Thịnh Y Diễm kêu gào.
Thịnh Y Diễm thản nhiên liếc mắt nhìn Tử Nhi một cái. Tử Nhi lập tức phản ứng lại, tiến lên giơ tay hướng mặt của Thịnh Nguyệt Như tát. Một tiếng thanh thúy vang lên, Thịnh Nguyệt Như không đề phòng, tiếng kêu gào bị chặn ngang, miệng mở lớn, ngây ngẩn cả người.
Sắc mặt Thịnh Dịch Dương giận dữ, Thịnh Y Diễm lại cực kỳ ngông nghênh. Thân ảnh nàng rõ ràng mảnh mai đến mức một trận gió cũng có thể thổi bay, vậy mà sống lưng lại thẳng tắp kiên cường như núi, toàn thân đều tản ra một cỗ khí chất tao nhã khiến người ta không dám nhìn vào.
Nàng có được công phu như vậy từ khi nào?
Thịnh Dịch Dương giật mình, sau khi ngẩn ra một lúc mới cảm nhận được đau đớn từ mắt cá chân truyền tới. Nàng không chỉ ở trước mặt mọi người nhục mạ phụ thân là hắn, giờ đã bắt đầu ra tay…
Gương mặt Thịnh Dịch Dương lạnh lẽo, tức giận hét: “Nghịch nữ! Vô liêm sỉ! Thịnh Dịch Dương ta không có nữ nhi không biết đạo hiếu như ngươi!”
Thịnh Y Diễm bóp chặt mắt cá chân của Thịnh Dịch Dương, lực đạo một chút cũng không giảm, nàng nghe hắn nói vậy, ánh mắt hiện lên vẻ mỉa mai, nhẹ giọng nói: “Dê cha dê mẹ có ân sinh thành, dê con có nghĩa biết phụng dưỡng cha mẹ, tất cả nhờ dê cha dê mẹ hết lòng nuôi dưỡng dê con mới được như vậy. Thứ nhất ngươi không nuôi ta, thứ hai ngươi không dạy ta, cha đã bỏ mặc sự sống chết, vì sao bắt ta phải hiếu kính? Ngươi không muốn có nữ nhi không biết đạo hiếu như ta, ta còn ghê tởm khi có phụ thân bỏ mặc sự sống chết của nữ nhi như ngươi đâu!” (Vũ Ca: đoạn này ta chém...chém...chém!)
Thấy vẻ mặt Thịnh Y Diễm châm chọc, Thịnh Dịch Dương tức đến nỗi chòm râu cũng run run, cả giận mắng: “Nói hươu nói vượn! Ta không sinh, làm sao có ngươi ngày hôm nay? Ta không nuôi, làm sao ngươi lớn được như vậy? Ta bỏ mặc sự sống chết của ngươi? Vậy lúc này làm sao ngươi còn đứng đây mà chỉ vào mũi lão tử nhục mạ?”
Thịnh Y Diễm lại nở nụ cười, nụ cười này của nàng quả nhiên tràn ngập châm chọc, cặp mắt kia tràn đầy lãnh ý mà lại rạng rỡ sáng ngời, đúng là lãnh diễm vô song, như đóa sen trắng nở trên đỉnh tuyết sơn, vừa kiêu ngạo vừa độc lập.
Quả thật, Thịnh Dịch Dương cho Thịnh Y Diễm sinh mệnh, nhưng nữ nhi kia của hắn từ lúc hắn chẳng quan tâm đã lặng yên không một tiếng động rời xa hắn, sớm đã không còn chút ân tình sinh thành nào. Về phần nuôi…
Nếu không kể thân thể này được ăn một ngày ba bữa, thì trong phủ này chính là một người ngay cả nha hoàn cũng không bằng, xét lại từ ‘nuôi’ trong lời hắn, đúng là một chuyện cười lớn nhất thiên hạ đâu. Huống chi, y theo trí nhớ, nếu không phải nhờ mẹ ruột của thân thể này, thì Thịnh Dịch Dương căn bản không có khả năng từ chức hàn môn học sĩ đi đến hôm nay.
Những lời này, Thịnh Y Diễm khinh thường tranh cãi cùng Thịnh Dịch Dương, nàng lại vì thân thể này có một phụ thân như vậy mà cảm thấy thật bi ai. Kiếp trước, nàng là đứa trẻ mồ côi, không nghĩ tới xuyên đến nơi này, lại vẫn dính phải phận không cha không mẹ. Thân thể này có phụ thân ti tiện như vậy quả thật so với không có phụ thân còn không bằng.
Tuy rằng, vẻ mặt Thịnh Y Diễm không có chút nào khác thường, lại thấy nàng trầm mặc, Quân Khanh Liệt không hiểu sao lại cảm giác được từ người nàng tỏa ra một cỗ bi thương. Loại cảm giác thê lương cô tịch này, không giống như phát ra từ một cô nương hơn mười tuổi, khiến hắn trong nháy mắt cảm giác thân thể trước mặt này như chứa linh hồn đã sống cô độc hàng trăm, hàng ngàn năm qua.
Loại cảm giác này khiến tâm tình hắn xuống dốc, thậm chí lòng còn chua xót, đau đớn. Hắn nhíu mày, ánh mắt nhìn Thịnh Y Diễm có chút nóng lên.
Bị một đạo ánh mắt uy trầm bức người chiếu lên người, Thịnh Y Diễm tinh tế nhận ra, khiến nàng nháy mắt phục hồi tinh thần. Nàng trừng mắt nhìn về phía Quân Khanh Liệt, thấy ánh mắt thâm thúy của hắn khóa chặt vào người mình, đồng tử kia sâu như nước, đen như mực, lại lạnh lùng giống như một hồ sâu không đáy. Giờ phút này, nàng giống như nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình dưới nước, một thân hồng y, quang mang liễm diễm, nhan sắc xinh đẹp tựa thiên tiên, khiến nàng không khỏi ngẩn ra.
Nhưng, sau đó nàng mới thấy không thích hợp. Vì sao khi nàng trừng mắt nhìn Quân Khanh Kiệt, thì ánh mắt lạnh lẽo chứa đầy uy áp nhìn chằm chằm sau lưng nàng kia chẳng những không biến mất, ngược lại còn tăng lên đâu.
Nàng nhầm rồi, còn có người nhìn chằm chằm vào nàng. Ánh mắt ấy giống như dã thú phát hiện con mồi, như hùng ưng nhìn trộm con thỏ nhỏ, trong tình thế giằng co như vậy, hưng trí nhìn chằm chằm vào nàng.
Là ai?
Thịnh Y Diễm bằng vào trực giác sâu sắc của mình đột nhiên quay đầu, nhưng không nhìn thấy một tia khác thường. Lầu các lẳng lặng không chút bất thường, địa phương nàng nhìn tới ngay cả một bóng dáng đều không có…
Chẳng lẽ là nàng đa tâm?
Thịnh Y Diễm híp mắt, không phát hiện manh mối gì liền quay đầu. Trong lúc đó, nàng không thấy Quân Khanh Liệt theo ánh mắt của nàng cũng nhìn về phía lầu các, mày kiếm nhíu nhíu.
Mà khi Thịnh Y Diễm vừa quay đầu lại, đại phu nhân đã đứng lên, tiến lên một bước, lo lắng khuyên nhủ Thịnh Dịch Dương: “Lão gia bớt giận. Tử Nhi từ nhỏ đã theo nhị tiểu thư, nhị tiểu thư chỉ lo lắng cho Tử Nhi nên mới ra tay với lão gia. Lão gia niệm tình tuổi nàng còn nhỏ không hiểu chuyện, lại bị đặt trong hoàn cảnh cấp bách như thế mà tha thứ cho nàng đi.”
Lời này của nàng rõ ràng là đang nói: Thịnh Dịch Dương trong mắt Thịnh Y Diễm còn không bằng một đứa nha hoàn.
Đúng là lửa cháy còn đổ thêm dầu!
Thịnh Y Diễm không cần quan tâm Thịnh Dịch Dương nghe vậy sẽ thấy thế nào, nhưng nàng lại không chấp nhận được ở dưới mí mắt của nàng mà đại phu nhân còn kiêu ngạo như thế, liên tục ngáng chân nàng. Lập tức, nàng buông mắt cá chân Thịnh Dịch Dương ra, chuyển mình hướng mặt đại phu nhân tát thật mạnh!
Ba! Ba!
Trái phải hai cái, đại phu nhân bị đánh trực tiếp ngây ngốc. Hai má mịn màng nổi lên dấu tay đỏ ửng, nàng ta sửng sốt nửa ngày mới mở to hai mắt nhìn, không thể tin được nhìn chằm chằm Thịnh Y Diễm, làm sao còn hơi sức để giả vờ đoan trang, hét to: “Ngươi tát ta? Ngươi dám tát ta?”
“Vì sao ta không dám? Ta tát ngươi đó, thì sao?” Thịnh Y Diễm nói xong, lại đưa tay tát thêm hai phát vào mặt đại phu nhân. Mãi cho đến khi đại phu nhân ngã ngồi dưới đất, thế này mới từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống.
“Ngươi dám tát mẫu thân ngươi! Ngươi… Ngươi…” Thịnh Dịch Dương thấy đại phu nhân bị đánh ngã ngồi dưới đất, khóe môi rỉ máu, cả người tức giận đến phát run, sắc mặt đỏ lên, đưa tay chỉ vào Thịnh Y Diễm, thở hổn hển.
Ngay cả liếc mắt, Thịnh Y Diễm cũng không cho hắn, trực tiếp không nhìn, trầm giọng hô: “Tử Nhi!”
Tử Nhi thấy Thịnh Y Diễm vì chính mình mà ra tay với lão gia, sớm đã cảm động đến tột đỉnh, chỉ cảm thấy mình thật may mắn vì đã theo hầu một chủ tử tốt. Lúc này, nghe thấy Thịnh Y Diễm gọi nàng, hai chân chạy nhanh về phía trước, lại thấy Thịnh Y Diễm nâng tay, nói: “Khăn tay!”
Tử Nhi sửng sốt, mặc dù không rõ tiểu thư nhà mình muốn làm cái gì nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy từ trong lòng ra một cái khăn tay, đưa cho tiểu thư. Thịnh Y Diễm nhận cái khăn rồi lau lau vết máu trên tay, xong xuôi, nàng chán ghét vứt cái khăn xuống đất, thế này mới hướng Tử Nhi trách cứ: “Chuyện nhỏ nhặt này, còn chờ bản tiểu thư tự mình làm sao? Làm bẩn tay bản tiểu thư! Ngươi biết sai chưa?”
Đánh người còn ngại bẩn tay, nha đầu kia còn có thể cuồng vọng thêm chút nữa không? Thấy Thịnh Y Diễm không thèm nhìn Thịnh Dịch Dương đang cực kỳ giận dữ bên kia, còn nói ra lời nói như vậy, Quân Khanh Liệt liền buồn cười nhếch nhếch khóe môi.
Ý tứ của Thịnh Y Diễm là: căn bản đại phu nhân không xứng để nàng tự mình ra tay.
Đại phu nhân nghe xong lời này, tức giận đến độ cả khuôn mặt đều đỏ lên.
Tử Nhi nghe xong, nhất thời lại sửng sốt. Lại thấy đại phu nhân toàn thân run run, liền cảm thấy một trận vui sướng. Từ khi phu nhân mất, lão gia đem hết sự vụ trong phủ giao cho đại di nương quản lý, đại di nương cũng nhờ vậy mà trở thành đại phu nhân trong phủ. Ngày thường đều bạc đãi chủ tớ các nàng, hai vị tiểu thư do đại phu nhân sinh đều mỗi ngày tới khi dễ các nàng, hôm nay cuối cùng cũng được hãnh diện một hồi rồi.
Tử Nhi ngây ngốc một chút, mới vui vui vẻ vẻ đáp: “Nô tỳ biết sai rồi! Lần sau nhất định sẽ làm tròn phận sự, tuyết đối không thể để bàn tay cao quý của tiểu thư dính chút dơ bẩn nào nữa!”
“Thịnh Y Diễm, tiểu tiện nhân nhà ngươi, thế mà dám tát mẫu thân! Ngươi… “ Thịnh Nguyệt Như thấy thế, đột nhiên đứng bật dậy hướng về phía Thịnh Y Diễm kêu gào.
Thịnh Y Diễm thản nhiên liếc mắt nhìn Tử Nhi một cái. Tử Nhi lập tức phản ứng lại, tiến lên giơ tay hướng mặt của Thịnh Nguyệt Như tát. Một tiếng thanh thúy vang lên, Thịnh Nguyệt Như không đề phòng, tiếng kêu gào bị chặn ngang, miệng mở lớn, ngây ngẩn cả người.
Bình luận truyện