Chương 37
Những ngày cuối năm mọi người đều bận rộn công tác. Thành phố B lại bắt đầu dậy sóng khi Phi thị tuyên bố phá sản và Tân Diệp một công ty vừa thành lập không bao lâu lại vươn lên vị trí thứ hai chỉ sau Tần thị. Trong khi bên ngoài mọi người ào ạt bàn tán thì tại phòng tổng tài Tân Diệp lại bao trùm một mãng tỉnh lặng. Diệp Khả Nhi nhìn Vương tổng hít một hơi thật sâu
" Mẹ đã quyết định rồi sao?"
" Đúng vậy."
" Con có thể từ chối không?"
" Cho ta lý do."
Diệp Khả Nhi cuối đầu im lặng. Nàng không tìm được lý do, chẳng lẻ bây giờ lại nói nàng vẫn còn muốn rong chơi.
Vương tổng cầm lấy tách trà uống một ngụm, lại nhẹ giọng hỏi
" Con biết tại sao nữ nhân kia rời đi không?"
Diệp Khả Nhi như bị chạm trúng nổi đau, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt hoang mang nhìn người đối diện. Vương tổng lại đạm nhạt nói tiếp
" Cảm giác an toàn?"
" Đúng vậy. Con cần phải trưởng thành hơn."
Diệp Khả Nhi trầm mặc. Thật lâu sau mới lên tiếng
" Được. Con nghe theo người."
Vương tổng mỉm cười hài lòng
" Tốt. Tối nay cùng ta đến sân bay đón ba con."
" Dạ."
" Được rồi. Con làm việc đi."
Diệp Khả Nhi rời khỏi phòng tổng tài. Khi cánh cửa đóng lại nàng thở dài một hơi. Nàng biết ba mẹ muốn tốt cho nàng, chuyện của nữ nhân kia nàng cũng không trách họ. Mặc dù bọn họ không nói, nhưng nàng biết họ vẫn luôn tự trách về việc của tỷ tỷ. Bây giờ nàng nên giúp họ quản lý công ty để họ chuyên tâm tìm kiếm tỷ tỷ.
Buổi tối tại Diệp gia, ba người quây quần bên bàn ăn, Diệp ba liên tục gấp thức ăn cho Diệp mẹ, miệng còn nói lời ngon ngọt
" Bà xã, ăn nhiều một chút. Vài ngày không gặp nhìn em ốm đi mấy vòng a."
" Ai da...Ông xã, anh muốn người ta béo phì hay sao lại gấp nhiều thức ăn như vậy a "
" Mập một chút mới tốt."
Diệp Khả Nhi thật chịu không nổi, đành lên tiếng
" Ba mẹ hai người cũng đâu còn trẻ, thế nào vẫn sến súa như vậy a."
Hai người kia liếc xéo nàng một cái, Diệp Khả Nhi đành cuối đầu tiếp tục ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, Diệp Khả Nhi tìm cớ chùn đi, nàng không muốn làm bóng đèn a. Nàng vừa rời đi, Diệp mẹ liền đưa Diệp ba một sắp ảnh. Diệp ba xem xong, cả người cứng đờ, thật lâu sau mới phản ứng
" Tôi cho người tìm hiểu."
Diệp mẹ hiểu ý, chỉ mỉm cười gật đầu.
Diệp Khả Nhi ra khỏi nhà, liên tục gọi đến Diệp Khả Thư, nhưng là không thể thông máy. Nàng đành một mình đi đến quán bar lần trước tự mình uống rượu.
" Tôi mời."
Nữ nhân kia tựa hồ đã say, híp mắt nhìn nàng, đưa tay nhận lấy ly rượu
" Cảm ơn."
Tần Hạ Hạ im lặng quan sát, đến lúc nữ nhân kia đứng dậy lảo đảo định rời đi. Nàng nhanh đi đến đở lấy nàng ta
" Say sao? Tôi đưa cô trở về."
Nữ nhân trong lòng Tần Hạ Hạ dường như đã say đến không biết gì, chỉ nhẹ hừ một tiếng, nhắm mắt lại tiến vào giấc ngủ.
Tần Hạ Hạ mỉm cười gian xảo đở nữ nhân kia vào xe, nổ máy chạy đến khách sạn Tân Hạ. Đến nơi quản lý như đã quen thuộc nàng, chạy đến hỏi
" Nhị tiểu thư ngài có căn dặn gì không?"
Tần Hạ Hạ lắc đầu, cố dìu nữ nhân đang say mèn kia đến một căn phòng.
Vào đến phòng, Tần Hạ Hạ không thương tiết đem nữ nhân kia thả xuống giường. Nàng là nữ nhân, khí lực không lớn lại phải dìu một kẻ đang say khướt như vậy thật mệt a. Nhưng khi Tần Hạ Hạ vừa đem nữ nhân kia thả ra, nàng ta lại bắt lấy tay nàng kéo xuống trực tiếp áp lên người nàng hôn mãnh liệt.
Tần Hạ Hạ mỉm cười, nhắm mắt đáp lại nụ hôn kia. Đêm nay nàng sẽ thật vui vẻ đi.
Những ngày mùa đông, mặt trời dường như cũng thật lười, đến tận 10h mới chịu ló dạng. Ánh nắng chíu vào phòng, Diệp Khả Nhi nheo mắt, lấy tay xoa xoa thái dương, thình lình nàng bật người dậy. Nhìn bản thân không một mảnh vải che thân, lại nhìn đến nữ nhân đồng dạng bên cạnh. Nàng kéo chăn qua che lấy cơ thể, lại thẳng chân đạp nữ nhân đang say ngủ bên cạnh rớt khỏi giường.
Tần Hạ Hạ còn đang trong mộng đẹp, bổng nhiên bị người khác đạp rớt giường, mông đau ê ẩm, nàng trừng mắt quát
" Là kẻ nào dám..."
Nói được nữa câu miệng Tần Hạ Hạ cứng đơ không thể tiếp tục. Nàng chăm chú nhìn nữ nhân trên giường, tay dùng chăn che cơ thể, tóc có chút rối, đôi mắt ứa lệ, nhìn thật khả ái a. Tim bổng đập nhanh hơn, Tần Hạ Hạ thầm lo lắng: nguy rồi, lẽ nào nàng lại động tâm?
Mắt thấy nữ nhân kia nhìn mình đến nước miếng sắp chảy thành dòng, Diệp Khả Nhi tức giận
" Cô nhìn đủ chưa?"
Lúc này Tần Hạ Hạ mới hoàn hồn
" A...Đủ"
Diệp Khả Nhi càng thêm tức giận
" Cô...vô sỉ."
" Tôi vô sỉ? Chẳng phải tối qua là em câu dẫn tôi trước sao?"
" Là cô thừa lúc tôi say rượu làm càn. Vô sỉ."
Nói rồi Diệp Khả Nhi đứng dậy, nhặt lên quần áo của mình đi thẳng đến phòng tắm. Tần Hạ Hạ bất đắc dĩ đứng dậy mặc lại quần áo. Nàng là không hỉu nữ nhân kia làm sao lại tức giận như vậy? Chỉ là lăn ga giường một lần thôi mà. Còn có tối qua cô ta cũng thật vui sướng đi, làm sao bây giờ lại tức giận?
Mặc đồ xong, Tần Hạ Hạ ngồi ngốc tại mép giường. Đến khi cửa phòng tắm mở ra nàng mới hoàn hồn.
Diệp Khả Nhi bước ra khỏi phòng tắm trực tiếp rời đi. Tần Hạ Hạ vội đứng dậy
" Nè...Em tên gì vậy?"
Đáp lại Tần Hạ Hạ là tiếng đóng cửa thật mạnh. Nàng ngây ngốc nhìn cánh cửa, khóe môi bất giác cong lên.
Bình luận truyện