Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia
Chương 214: Hình phạt chém ngang người
Vân Cảnh Mạch cười lạnh, cả đời hắn chưa bao giờ tin tưởng bất cứ kẻ nào, lại thất bại trong gang tấc, đôi mắt lạnh lẽo nhìn vào Bạch Thanh Loan, hắn cười thê lương, hắn giao toàn bộ La Sát Môn cho nàng, cho nên La Sát Môn bị Phong Mạc Thần khống chế.
Hắn tín nhiệm nàng thậm chí còn hơn Tử Y, cho nên đem tất cả quan hệ mạch lạc của triều chính nói hết với nàng, kết quả, quan hệ mạch lạc đó đã bị Phong Mạc Thần hủy diệt.
Ngay cả cơ hội gỡ vốn hắn cũng không có, Vân Cảnh Mạch ngã đầu nhìn trời, bắt đầu suy nghĩ, vì sao mình lại tin lầm nàng.
Tử Y phản bội, không sao cả, bởi vì tử y chỉ nắm không đến phân nửa thế lực của hắn.
Minh Nguyệt phản bội, cũng không sao, bởi vì Minh Nguyệt chỉ đem đến cho hắn 3 vạn quân của thành bệnh phong cùi.
Nhưng mà Bạch Thanh Loan, nàng liên tiếp bóp chặt yết hầu của hắn, hắn nhớ tới lời nàng nói tối hôm qua, ta nói cho ngươi biết, ta muốn làm hoàng hậu, chỉ có hoàng đế Sở quốc mới có thể chạm vào ta...
Hắn bắt đầu cười, thì ra, ý nàng là như vậy...
Bỗng nhiên chợt tỉnh ngộ, lúc nàng bị Phong Mạc Thần cưỡng bức, trái tim hắn đau đớn, lúc nàng vươn người bay xuống vách núi, hắn bắt buộc chính mình bắt đầu tin tưởng nàng, hắn đã, yêu nàng.
Thì ra, đây là tinh yêu trong truyền thuyết...
Hắn cười đến gần Bạch Thanh Loan, Bạch Thanh Loan không hề yếu thế trừng mắt với hắn, có Phong Mạc Thần ở đây, nàng sợ cái gì? Nàng có cái gì để phải sợ.
Bạch Ly Nhược chỉ ngơ ngác đứng đó, cho dù Tiểu Huyền Đại đi đến bên cạnh nàng, nàng cũng không hề phát hiện.
"Mẫu Thân, đừng trách phụ thân, phụ thân chỉ là thuận theo thiên mệnh." Huyền Đại ngửa mặt, mỉm cười với Bạch Ly Nhược.
Bạch Ly Nhược vuốt ve áo giáp của nó, đứa nhỏ này, thông minh hơn nàng, nàng đến từ thế kỷ 21, hiển nhiên đã thoái hóa nhiều rồi.
Nàng có thể trách hắn sao? Nàng có tư cách trách hắn sao? Lúc hắn vứt bỏ phân nửa giang sơn, nàng đã, bắt đầu thấy hối hận trước kia vì mình tùy hứng, bây giờ, chỉ là lịch sử tái diễn, nàng cũng đã không có quyền lựa chọn.
Phong Mạc Thân toàn thân tản ra hàn khí, không hề chớp mắt nhìn Vân Cảnh Mạch, Vân Cảnh Mạch chỉ mỉm cười "Thanh Loan, ta có chút chuyện muốn nói với ngươi."
Bạch Thanh Loan hơi nheo mắt, nhíu mày nói "Có chuyện gì cứ nói ngay tại đây..."
"Là chút chuyện khuê phòng, ta sợ ngươi sẽ thẹn thùng." Vân Cảnh Mạch lạnh lùng, khóe môi gợi lên một đường cong trào phúng.
Bạch Thanh Loan đỏ mặt, cái tên tiện nhân này lại dám nói chuyện như vậy trước đại quân, lập tức tiến lên, lạnh lùng nói "Chuyện gì, bây giờ ngươi có thể nói."
"Biết vì sao ta vẫn không mạnh bạo với ngươi không?" Vân Cảnh Mạch cười, đôi mắt thăm thẳm vô cùng "Bởi vì ta hạ Hợp hoan cổ trên người của ngươi, từ hạ thể của ngươi, từng con từng con cổ trùng bò vào thân thể đàn ông, mà cho cổ trùng ăn, là tinh dịch của ta. Cho nên, Thanh Loan, nếu ta chết, ngươi và Phong Mạc Thần đều phải chết, nhưng nếu ta không chết, thì ngươi cũng phải giao hoan với ta, như vậy cổ trùng trong cơ thể ngươi mới không chết đói. Mà trừ khi Phong Mạc Thần chết, cũng phải giao hợp với ngươi..."
"Ha ha ha ha...." Vân Cảnh Mạch bắt đầu cười to, dường như hắn có thể cảm thấy hình ảnh dâm loạn của hai người đàn ông cùng với một người đàn bà, hắn cười như điên, giống như gặp được chuyện gì tốt, nước mắt đều chảy ra.
"Đê tiện, vô sỉ, tiểu nhân." Bạch Thanh Loan gầm thét, tiến lên muốn động thủ đánh nhau, lại bị Phong Mạc Thần ngăn lại "Thanh Loan, bình tĩnh một chút, hắn nói, không nhất định là thật..."
Phong Mạc Thần lạnh lùng, khinh thường nhìn Vân Cảnh Mạch, thật là một phế vật dơ bẩn, lại nghĩ ra biện pháp xấu xa này để khống chế một nữ nhân.
Vân Cảnh Mạch ngừng cười, giọng nói lạnh lùng "Hợp hoan cổ sẽ bị ý niệm của ta thúc dục, cho nên, các ngươi nên cẩn thận..."
"Ha ha..." Vân Cảnh Mạnh lại bắt đầu cười, giọng hắn lạnh lẽo, vang vọng tất cả hoàng cung.
Bạch Ly Nhược vẫn cúi đầu bẻ ngón tay, nàng tính toán, đầu tiên là thế lực Phong Mạc Nhiên: Phong Mạc Nhiên, Thượng Quan Viện, Phong HUyền Diệp, nếu bọn họ không chết, hắn sẽ không có biện pháp vọt lên vị trí, cho nên bọn họ phải chết...
Tiếp theo là thương nhân GIang Nam - Liễu Gia, bởi vị bọn họ đã lợi dụng xong, cho nên Hoa Hinh mượn tay này tiêu diệt bọn họ, bọn họ lại không thể để cho thế lực của mình nổi lên, chỉ có thể hy sinh Liễu Gia, quan trọng nhất, bọn họ không hy vọng chuyện họ nhà ngoại tham gia và chuyện chính sự.
Sau đó là Thượng Quan gia, Thượng Quan Kiêu đối với cái chết của Thượng Quan Yến, có khúc mắc quá lớn, bọn họ âm thầm hợp tác, chỉ có thể dựa vào Vân Cảnh Mạch để diệt trừ, nhiều người trong đó như vậy, chỉ sợ Thượng Quan Kiêu là một người tâm kế nông cạn nhất, cũng là người bị lợi dụng nhiều nhất.
Sau cùng là Vân gia, Vân Cảnh Mạch tính toán tường tận, lại không dự đoán được, Bạch Thanh Loan chỉ là quân cờ bị Phong Mạc Thần sắp xếp ở bên cạnh Phong Mạc Nhiên, mà quân cờ này không phát huy hiệu quả khi ở bên cạnh Phong Mạc Nhiên, lại phát huy uy lực ở trên người hắn.
Cái lưới này thật vô cùng lớn, lúc thu lưới, mọi người mới tỉnh ra, thì ra, chính mình cũng là một nút trong lưới...
Bạch Ly Nhược cúi đầu cực thấp, một tay nắm tay Huyền Đại, nàng hơi ngồi xổm xuống, đôi má kề trên mặt Huyền Đại, thu lưới, cũng nên hết diễn kịch rồi, chỉ là phán xét vẫn còn chưa kết thúc.
Rất nhiều chuyện đều không có thay đổi, Minh Nguyệt vẫn là quốc sư như cũ, Tử Y vẫn là giám công Đông xưởng như cũ, chỉ có một nghịch chuyển là tất cả tội trạng của Phong Mạc Thần toàn bổ chuyển sang Vân Cảnh Mạch.
Ánh mắt Phong Mạc Thần chuyển sang Bạch Ly Nhược, thanh thanh lãnh lãnh*, dường như có sự thương hại, môi hắn khẽ mở, định tất cả tội trạng của Vân Cảnh Mạch xong, "Vốn vì yêu nghiệt loạn thế, tai mắt bị mê hoặc, có rất nhiều trung thần lương tướng của tiền triều chết trong tay yêu nữ như thế, đem nhốt vào Thiên lao, giờ ngọ ngày mai chém ngang người ở tại thái thị*, để an ủi tiên đế linh thiêng trên trời."
Phong HUyền Đại biến sắc, muốn nói gì đó, lại bị Bạch Ly Nhược ngăn lại, thời điểm Phong Mạc Thần chấp chính, những kẻ phản bội Phong Mạc Thần chết trên tay nàng không ít, hắn nhất định phải cho người trong thiên hạ một cái công đạo, cái công đạo này là hợp tình hợp lý...
Bạch Ly Nhược quỳ gối xuống, im lặng chấp nhận phán xét, Phong Huyền Đại há miệng thở dốc, vài lần muốn tiến lên, lại bị Chu Thanh ngăn lại.
Sắc mặt Phong Mạc Thần bình tĩnh vô cùng, giọng nói lạnh lùng "Giải xuống, giờ ngọ ngày mai, hình phạt chém ngang người."
Mọi người đều quỳ, giống như thấy một minh quân, rốt cuộc đã tỉnh lại trong mê hoặc của yêu nữ, không ít người hô to vạn tuế.
Bạch Ly Nhược bị thị vệ cưỡng ép rời khỏi sân khấu hoa lệ này, nàng vừa đi vừa quay đầu, nhìn Phong Mạc Thần thân thiết, nàng vẫn không thật sự hiểu hắn, bây giờ, rốt cuộc đã hiểu, tâm cơ của hắn quá sâu, quả thật không phài đứa ngốc như nàng có thể chơi đùa...
Nàng đứng xa nhìn hắn, vừa đi vừa quay đầu nhìn hắn, Phong Mạc Thần dời mắt, tuyên bố phán xét tiếp theo. "Bạch Thanh Loan, chịu nhục, đối với việc tiêu diệt phản loạn có kỳ công, hiện sắc phong hoàng hậu Sở quốc..."
Bạch Ly Nhược thong thay quay đầu, trong trái tim dường như bị nứt ra một khe nhỏ, tiếp đó lập tức mở tung.
Thần, một lần sau cùng, một lần sau cùng nhìn chàng như vậy...
Thần, thật xin lỗi, thì ra, ta chính là kẻ thứ ba xen vào giữa chàng và Thanh Loan...
Thần, vĩnh biệt....
*Thanh thanh lãnh lãnh: lạnh lạnh lùng lùng
*Thái thị: chợ
Hắn tín nhiệm nàng thậm chí còn hơn Tử Y, cho nên đem tất cả quan hệ mạch lạc của triều chính nói hết với nàng, kết quả, quan hệ mạch lạc đó đã bị Phong Mạc Thần hủy diệt.
Ngay cả cơ hội gỡ vốn hắn cũng không có, Vân Cảnh Mạch ngã đầu nhìn trời, bắt đầu suy nghĩ, vì sao mình lại tin lầm nàng.
Tử Y phản bội, không sao cả, bởi vì tử y chỉ nắm không đến phân nửa thế lực của hắn.
Minh Nguyệt phản bội, cũng không sao, bởi vì Minh Nguyệt chỉ đem đến cho hắn 3 vạn quân của thành bệnh phong cùi.
Nhưng mà Bạch Thanh Loan, nàng liên tiếp bóp chặt yết hầu của hắn, hắn nhớ tới lời nàng nói tối hôm qua, ta nói cho ngươi biết, ta muốn làm hoàng hậu, chỉ có hoàng đế Sở quốc mới có thể chạm vào ta...
Hắn bắt đầu cười, thì ra, ý nàng là như vậy...
Bỗng nhiên chợt tỉnh ngộ, lúc nàng bị Phong Mạc Thần cưỡng bức, trái tim hắn đau đớn, lúc nàng vươn người bay xuống vách núi, hắn bắt buộc chính mình bắt đầu tin tưởng nàng, hắn đã, yêu nàng.
Thì ra, đây là tinh yêu trong truyền thuyết...
Hắn cười đến gần Bạch Thanh Loan, Bạch Thanh Loan không hề yếu thế trừng mắt với hắn, có Phong Mạc Thần ở đây, nàng sợ cái gì? Nàng có cái gì để phải sợ.
Bạch Ly Nhược chỉ ngơ ngác đứng đó, cho dù Tiểu Huyền Đại đi đến bên cạnh nàng, nàng cũng không hề phát hiện.
"Mẫu Thân, đừng trách phụ thân, phụ thân chỉ là thuận theo thiên mệnh." Huyền Đại ngửa mặt, mỉm cười với Bạch Ly Nhược.
Bạch Ly Nhược vuốt ve áo giáp của nó, đứa nhỏ này, thông minh hơn nàng, nàng đến từ thế kỷ 21, hiển nhiên đã thoái hóa nhiều rồi.
Nàng có thể trách hắn sao? Nàng có tư cách trách hắn sao? Lúc hắn vứt bỏ phân nửa giang sơn, nàng đã, bắt đầu thấy hối hận trước kia vì mình tùy hứng, bây giờ, chỉ là lịch sử tái diễn, nàng cũng đã không có quyền lựa chọn.
Phong Mạc Thân toàn thân tản ra hàn khí, không hề chớp mắt nhìn Vân Cảnh Mạch, Vân Cảnh Mạch chỉ mỉm cười "Thanh Loan, ta có chút chuyện muốn nói với ngươi."
Bạch Thanh Loan hơi nheo mắt, nhíu mày nói "Có chuyện gì cứ nói ngay tại đây..."
"Là chút chuyện khuê phòng, ta sợ ngươi sẽ thẹn thùng." Vân Cảnh Mạch lạnh lùng, khóe môi gợi lên một đường cong trào phúng.
Bạch Thanh Loan đỏ mặt, cái tên tiện nhân này lại dám nói chuyện như vậy trước đại quân, lập tức tiến lên, lạnh lùng nói "Chuyện gì, bây giờ ngươi có thể nói."
"Biết vì sao ta vẫn không mạnh bạo với ngươi không?" Vân Cảnh Mạch cười, đôi mắt thăm thẳm vô cùng "Bởi vì ta hạ Hợp hoan cổ trên người của ngươi, từ hạ thể của ngươi, từng con từng con cổ trùng bò vào thân thể đàn ông, mà cho cổ trùng ăn, là tinh dịch của ta. Cho nên, Thanh Loan, nếu ta chết, ngươi và Phong Mạc Thần đều phải chết, nhưng nếu ta không chết, thì ngươi cũng phải giao hoan với ta, như vậy cổ trùng trong cơ thể ngươi mới không chết đói. Mà trừ khi Phong Mạc Thần chết, cũng phải giao hợp với ngươi..."
"Ha ha ha ha...." Vân Cảnh Mạch bắt đầu cười to, dường như hắn có thể cảm thấy hình ảnh dâm loạn của hai người đàn ông cùng với một người đàn bà, hắn cười như điên, giống như gặp được chuyện gì tốt, nước mắt đều chảy ra.
"Đê tiện, vô sỉ, tiểu nhân." Bạch Thanh Loan gầm thét, tiến lên muốn động thủ đánh nhau, lại bị Phong Mạc Thần ngăn lại "Thanh Loan, bình tĩnh một chút, hắn nói, không nhất định là thật..."
Phong Mạc Thần lạnh lùng, khinh thường nhìn Vân Cảnh Mạch, thật là một phế vật dơ bẩn, lại nghĩ ra biện pháp xấu xa này để khống chế một nữ nhân.
Vân Cảnh Mạch ngừng cười, giọng nói lạnh lùng "Hợp hoan cổ sẽ bị ý niệm của ta thúc dục, cho nên, các ngươi nên cẩn thận..."
"Ha ha..." Vân Cảnh Mạnh lại bắt đầu cười, giọng hắn lạnh lẽo, vang vọng tất cả hoàng cung.
Bạch Ly Nhược vẫn cúi đầu bẻ ngón tay, nàng tính toán, đầu tiên là thế lực Phong Mạc Nhiên: Phong Mạc Nhiên, Thượng Quan Viện, Phong HUyền Diệp, nếu bọn họ không chết, hắn sẽ không có biện pháp vọt lên vị trí, cho nên bọn họ phải chết...
Tiếp theo là thương nhân GIang Nam - Liễu Gia, bởi vị bọn họ đã lợi dụng xong, cho nên Hoa Hinh mượn tay này tiêu diệt bọn họ, bọn họ lại không thể để cho thế lực của mình nổi lên, chỉ có thể hy sinh Liễu Gia, quan trọng nhất, bọn họ không hy vọng chuyện họ nhà ngoại tham gia và chuyện chính sự.
Sau đó là Thượng Quan gia, Thượng Quan Kiêu đối với cái chết của Thượng Quan Yến, có khúc mắc quá lớn, bọn họ âm thầm hợp tác, chỉ có thể dựa vào Vân Cảnh Mạch để diệt trừ, nhiều người trong đó như vậy, chỉ sợ Thượng Quan Kiêu là một người tâm kế nông cạn nhất, cũng là người bị lợi dụng nhiều nhất.
Sau cùng là Vân gia, Vân Cảnh Mạch tính toán tường tận, lại không dự đoán được, Bạch Thanh Loan chỉ là quân cờ bị Phong Mạc Thần sắp xếp ở bên cạnh Phong Mạc Nhiên, mà quân cờ này không phát huy hiệu quả khi ở bên cạnh Phong Mạc Nhiên, lại phát huy uy lực ở trên người hắn.
Cái lưới này thật vô cùng lớn, lúc thu lưới, mọi người mới tỉnh ra, thì ra, chính mình cũng là một nút trong lưới...
Bạch Ly Nhược cúi đầu cực thấp, một tay nắm tay Huyền Đại, nàng hơi ngồi xổm xuống, đôi má kề trên mặt Huyền Đại, thu lưới, cũng nên hết diễn kịch rồi, chỉ là phán xét vẫn còn chưa kết thúc.
Rất nhiều chuyện đều không có thay đổi, Minh Nguyệt vẫn là quốc sư như cũ, Tử Y vẫn là giám công Đông xưởng như cũ, chỉ có một nghịch chuyển là tất cả tội trạng của Phong Mạc Thần toàn bổ chuyển sang Vân Cảnh Mạch.
Ánh mắt Phong Mạc Thần chuyển sang Bạch Ly Nhược, thanh thanh lãnh lãnh*, dường như có sự thương hại, môi hắn khẽ mở, định tất cả tội trạng của Vân Cảnh Mạch xong, "Vốn vì yêu nghiệt loạn thế, tai mắt bị mê hoặc, có rất nhiều trung thần lương tướng của tiền triều chết trong tay yêu nữ như thế, đem nhốt vào Thiên lao, giờ ngọ ngày mai chém ngang người ở tại thái thị*, để an ủi tiên đế linh thiêng trên trời."
Phong HUyền Đại biến sắc, muốn nói gì đó, lại bị Bạch Ly Nhược ngăn lại, thời điểm Phong Mạc Thần chấp chính, những kẻ phản bội Phong Mạc Thần chết trên tay nàng không ít, hắn nhất định phải cho người trong thiên hạ một cái công đạo, cái công đạo này là hợp tình hợp lý...
Bạch Ly Nhược quỳ gối xuống, im lặng chấp nhận phán xét, Phong Huyền Đại há miệng thở dốc, vài lần muốn tiến lên, lại bị Chu Thanh ngăn lại.
Sắc mặt Phong Mạc Thần bình tĩnh vô cùng, giọng nói lạnh lùng "Giải xuống, giờ ngọ ngày mai, hình phạt chém ngang người."
Mọi người đều quỳ, giống như thấy một minh quân, rốt cuộc đã tỉnh lại trong mê hoặc của yêu nữ, không ít người hô to vạn tuế.
Bạch Ly Nhược bị thị vệ cưỡng ép rời khỏi sân khấu hoa lệ này, nàng vừa đi vừa quay đầu, nhìn Phong Mạc Thần thân thiết, nàng vẫn không thật sự hiểu hắn, bây giờ, rốt cuộc đã hiểu, tâm cơ của hắn quá sâu, quả thật không phài đứa ngốc như nàng có thể chơi đùa...
Nàng đứng xa nhìn hắn, vừa đi vừa quay đầu nhìn hắn, Phong Mạc Thần dời mắt, tuyên bố phán xét tiếp theo. "Bạch Thanh Loan, chịu nhục, đối với việc tiêu diệt phản loạn có kỳ công, hiện sắc phong hoàng hậu Sở quốc..."
Bạch Ly Nhược thong thay quay đầu, trong trái tim dường như bị nứt ra một khe nhỏ, tiếp đó lập tức mở tung.
Thần, một lần sau cùng, một lần sau cùng nhìn chàng như vậy...
Thần, thật xin lỗi, thì ra, ta chính là kẻ thứ ba xen vào giữa chàng và Thanh Loan...
Thần, vĩnh biệt....
*Thanh thanh lãnh lãnh: lạnh lạnh lùng lùng
*Thái thị: chợ
Bình luận truyện