Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 227: Người dưng khác đường 1



Linh chi của Sở quốc, không ngừng mãnh liệt tuôn về kinh thành, tất cả mọi người đều biết, hoàng đế Sở quốc Phong Mạc Thần bị bệnh, bệnh cực kỳ nghiêm trọng, bệnh của hắn, làm cho hàng vạn người lo lắng. Mỗi người đều cầu nguyện, vị hoàng đế anh minh thần võ này sớm khỏe lại, dân chúng đều thích những ngày an cư lạc nghiệp trước mắt, không hy vọng hoàng quyền Sở quốc lại thay đổi.

Lúc này, linh chi ở Sở Quốc là đề tại quan trọng, dường như tất cả linh chi đều được mọi người dâng lên triều đình, nha môn các nơi, đều chất linh chi trong kho thành chồng, nhưng mà lại không có được hỏa linh chi ngự y cần.

Truyền thuyết nói Hỏa Linh Chi sinh trưởng tại một nơi cực kỳ lạnh lẽo, hơn nữa sinh trưởng trong hoàn cảnh cực kỳ hà khắc, xung quanh Tuyết Sơn tất phải có núi lửa, như vậy, Hỏa Linh Chi mới có thể sinh trưởng trong 2 hoàn cảnh ngược nhau.

Trên giang hồ cũng nổi lên phong trào tìm Hỏa Linh Chi, không vì cái gì khác, chỉ là bởi vì lúc trước Phong Mạc Thần ngăn cơn sóng dữ, để giang hồ miễn bị La Sát Môn tàn sát đẫm máu, Phong Mạc Thần, là một hoàng đế được hai giới hắc bạch sùng kính, mạng của hắn đã không còn là của chính hắn, mà là của người trong thiên hạ.

Chỉ là vị Thiên tử anh tài ngút trời, vô cùng tuấn mỹ này đã hôn mê nửa tháng, thái y cũng bó tay, Hỏa Linh Chi vẫn không tìm thấy như cũ, Huyền Đại cũng bị triệu hồi từ biên cương, cả ngày canh chừng bên người Phong Mạc Thần.

Tâm bệnh thì cần tâm dược chữa trị, HUyền Đại biết sau khi biết chuyện mẫu thân mình rời bỏ, cả ngày mặt mày cau có, một đứa bé đã hiểu được chuyện xử lý quốc sự, âm thầm phái người truy tìm nơi rơi xuống của Bạch Ly Nhược.

Hắn tin, nếu mẫu thân từ một thời đại khác đến đây, nhất định không phải là một nữ tử tầm thường, nàng sẽ còn sống, còn sống để thức tỉnh phụ thân hắn.

Chu Thanh mang theo hàng loạt nhân mã xuất phát đến Tuyết Sơn, mỗi ngày Huyền Đại ở bên cạnh Phong Mạc Thần, nói chuyện lý thú lúc hắn còn ở biên cương. Hắn đã là đứa bé bảy tuổi, choai choai không còn nhỏ, cái gì cũng hiểu được, cái gì cũng biết giấu trong lòng, hắn ghét thân phận của Tử Y, ghét loại tổ mẫu này của chính mình, càng thêm chán ghét Tử Y bức tử mẫu thân hắn.

Dưới chân núi Tuyết Sơn, có một đôi nhà nông, nam thì phong thần tuấn lãng, nữ thì dung mạo khuynh thành, chỉ kỳ quái là, một chân của người đàn ông có chút khập khiễng, nữ thì lại là một người mù, đôi này nhìn như phu thê nhưng cũng không phải phu thê, khiến cho thôn dân xung quanh chú ý.

Nhưng chuyện chú ý này nhanh chóng tản ra, bởi vì tại vùng núi hẻo lánh này lại có một đại nhân vật đến, Chu Thanh - Chu đại tướng quân tới nơi này để tìm Hỏa Linh Chi trong truyền thuyết cho hoàng đế, nhóm người thôn dân chất phác mong chờ từ xa con ngựa cao lớn của Chu Thanh, trong mắt tràn ngập tò mò, anh hùng, thì ra là như vậy.

Thôn không lớn, nhưng toàn bộ mọi người đều ra khỏi cửa, có người bị giẫm nên bị thương, lang trung trong thôn đi xa chưa về, vì thế có người đề nghị, có thể để người đàn ông ở dưới chân núi Tuyết Sơn xem thử, bởi vì có người từng thấy y sắc thuốc.

Vì thế, thôn dân đưa người bị thương đến nhà tranh dưới chân Tuyến Sơn, nam tử mỉm cười nối xương người bệnh, lại đưa rất nhiều thảo dược, kì tích ở chỗ, người bị thương rất nhanh chóng tốt hơn, vì thế từ từ có người tới cửa xin chữa bệnh, hơn nữa đã hỏi được tên đại phu.

Y tên là Hàn Thiên Mạch, dáng vẽ như ngọc, tuấn mỹ phi phàm, chỉ là trời sinh bị què, nhưng mà không ảnh hưởng tới nét đẹp của hắn, cũng không ảnh hưởng nhân khí của hắn ở trong thôn.

Còn người con gái xinh đẹp như tiên trên trời kia tên là Mộc Thất, là thê tử của hắn, hai mắt bị mù, trượng phu vẫn tìm thuốc xung quanh cho nàng, cho nên ở dưới chân Tuyết Sơn này, hy vọng có thể tìm ra Tuyết Liên tốt nhất để chữa cho nàng sáng mắt.

Nữ tử giống như có nhiều tâm sự, nàng luôn luôn ngơ ngác một mình ngồi ở một tảng đá lơn cách không xa Tuyết Sơn, tảng đá chứa đầy tuyết, nàng cầm một cọng rơm bện thành một đệm cói lót lên, gương mặt tuyệt sắc mang theo một mong mỏi không biết tên, gắt gao lắng nghe âm thanh trong gió, có đôi khi đắm chìm trong hồi ức, khóe môi dường như mỉm cười khao khát.

Hàn Thiên Mạch đang nấu thuốc, hương vị nồng nàn khuếch tán trong không khí, rất xa, Bạch Ly Nhược ngửi được mùi thuốc, mò mẫm đứng dậy, đi về phía nhà tranh, Hàn Thiên Mạch vội vàng buông cái quạt lửa trong tay, trong miệng phả ra một làn khói trắng, chân khập khiểng đỡ lấy Bạch Ly Nhược "Nhược Nhi, thuốc phải nguội một chút mới có thể uống, nàng không nên gấp gáp như vậy..."

"Thiên Mạch, chàng lại lên Tuyết Sơn tìm Tuyết Liên?" Bạch Ly Nhược nhíu mi, ánh mắt trong trẻo ngày xưa đã trở thành ảm đạm, nàng dựa vào Hàn Thiên Mạch dẫn về nhà tranh.

"Ta không sao cả, chỉ là vài bước đường thôi." Hàn Thiên Mạch mỉm cười, trên mặt đất lưu lại dấu chân một cạn một sâu không giống nhau.

"Chân của chàng đến bây giờ vẫn còn chưa khỏi, chàng còn dám nói không sao, Tuyết Sơn kia cao như vậy rất nguy hiểm, chàng muốn ta chết sao?" Bạch Ly Nhược nhíu mi, đôi mắt vô thần trừng Hàn Thiên Mạch.

Hàn Thiên Mạch nhìn đôi mắt đẹp của nàng, trong mắt rốt cuộc không kìm chế được mà ứa lệ, trong lòng chua xót vô hạn, nhẹ vỗ trán nàng một cái, cau mày nói "Nàng không cần lo cho ta, trái lại, trước kia ánh mắt nàng xinh đẹp như vậy, nhưng mà bây giờ..."

"Hiện tại cũng rất đẹp mà." Bạch Ly Nhược mỉm cười, gương mặt nàng phủ tuyết của nàng nổi bật, như Băng Sơn nở rộ.

"Là rất đẹp." Hàn Thiên Mạch cười khổ gật đầu.

"Thiên Mạch, ánh mắt ta thật sự không sao, chỉ là không nhìn thấy mà thôi, chàng vẫn tiếp tục như vậy, ta sẽ tự trách, nếu không phải vì cứu ta, chân của chàng cũng sẽ không như vậy..." Bạch Ly Nhược hơi cúi đầu, trên mặt hiện ra một biểu tình áy náy.

"Đừng nói những lời như vậy, trong tình huống đó, nếu ta không đem chân đi đổi, hai người chúng ta nhất định phải chết một, như bây giờ không phải tốt hay sao?" Hàn Thiên Mạch cười cười bưng chén thuốc lên, đưa đến tay Bạch Ly Nhược.

Bạch Ly Nhược bưng chén thuốc, hơi nóng tỏa lên mặt, nàng a một tiếng, nếm thử nhiệt độ, vừa tốt, bình tĩnh uống hết toàn bộ, nàng lấy khăn lau miệng.

"Đắng lắm hả? Trong nhà có hạt sen đường của ta đã làm, nàng nhanh ngậm hai hạt đi..." Hàn Thiên Mạch nhàn nhạt, buông chén xuống, khóe môi mỉm cười cưng chiều.

Bạch Ly Nhược lắc đầu "Lúc trước rất sợ đắng, nhưng bây giờ không sợ nữa, ta đã từ bỏ đồ ngọt, ăn những thứ này làm cho người ta nghiện, mà còn làm cho người ta sẽ không thích ứng cay đắng được..."

Hàn Thiên Mạch cười bất đắc dĩ "Nhược Nhi, hiện tại, nàng còn có thể nhớ đến chuyện trước kia sao? Phong Mạc Thần, hình như hắn sinh bệnh, ngay cả Chu Thanh cũng đã đến nơi này tìm Hỏa Linh Chi cho hắn."

Bạch Ly Nhược hốt hoảng, nàng rơi xuống vách núi đã nửa năm, rõ ràng chỉ là chuyện nửa năm trước, hồi tưởng lại, giống như là mấy thế kỷ, Phong Mạc Thần, mỗi khi nhớ đến tên này, trong ngực liền đau đớn, yêu sao? Khẳng định là yêu, qua lâu như vậy, vẫn yêu như cũ, tình yêu khắc cốt ghi tâm, nhưng mà nàng và hắn đã không thể quay lại như trước kia...

"Có người không? Có thể cho mượn ghế, lấy cho một chén nước?" Bên ngoài tiểu viện vang lên một giọng nam thuần hậu, vừa nghe tiếng đã biết là võ công cao thủ, trái tim Bạch Ly Nhược run lên, là Chu Thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện