Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia
Chương 44: Dùng kế ép buộc
Bạch Ly Nhược nhìn Phong Mạc Thần, sắc mặt trở nên ảm đạm, nắm chặt y phục phơi lên sào trúc, nhẹ giọng nói “Hàn công tử, hôm khác chúng ta đi.”
Hàn Thiên mạch cau mày, kéo tay áo Bạch Ly Nhược, phụ giúp đem tất cả y phục trên tay nàng phơi, lạnh lùng nói “Tại sao lại là hôm khác? Bây giờ ta đi xem ai có thể ngăn cản được ta?”
Phong Mạc Thần không ngừng vỗ tay, đôi mắt tuyệt mỹ đầy vẻ trêu tức, hồi lâu mới dừng lại “Tốt, tình chàng ý thiếp, kế tiếp có phải hai người muốn diễn cảnh sinh ly tử biệt không đây?”
Bạch Ly Nhược cắn chặt môi dưới, phẫn hận nói “Phong Mạc Thần, ngươi không được nghĩ tất cả mọi người đều xấu xa như ngươi.”
Ánh mắt Phong Mạc Thần lạnh như băng rơi vào chỗ tay của Hàn Thiên Mạch đang kéo tay áo Bạch Ly Nhược, như cây đao sắc bén, lạnh lẽo tựa dòng nước đầu mùa xuân, nhếch môi gằn từng chữ “Thật không?”
Hắn khẽ xoay người, lần nữa vỗ tay ba tiếng, phía sau hàng rào có hai thị vệ mặc áo giáp, một trái một phải, ở giữa kèm một nam tử trung niên, râu tóc hoa râm, hai mắt ẩn chứa phong thái uy nghiêm.
Bạch Ly Nhược run tay, rút tay đang được Hàn Thiên Mạch nắm, thất thanh kêu lên, “Phụ thân——”
Bạch lão tướng quân lảo đảo mấy bước, hai mắt ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ, nhiều nếp nhăn trên mặt, thế sự xoay vòng, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất, hướng về phía Bạch Ly Nhược lễ bái nói “Nhược nhi, cha biết con phải chịu ủy khuất, nhưng Bạch gia bây giờ cần phải có Thần Vương giúp đỡ.”
Bạch Ly Nhược giật mình nhìn Phong Mạc Thần, ngay sau đó hai gối quỳ sụp xuống đất, hướng về Bạch lão tướng quân nói “Cha, xin người đừng làm như vậy, nữ nhi sẽ không rời đi, sẽ không bỏ Bạch gia.”
Bạch lão tướng quân lệ đã rơi đầy mặt, Hàn Thiên Mạch đỡ ông đứng dậy, bắt thật chặt hai tay Bạch Ly Nhược “Nhược nhi, Thanh Loan hiện tại vẫn ở trong lãnh cung, Bạch gia tất cả đều nhờ vào con.”
Bạch Ly Nhược khóc không thành tiếng “Cha, con sẽ không bỏ đi, có chết cũng không.”
Hàn Thiên Mạch trở nên căng thẳng, vẻ thất vọng hiện hữu trong mắt, quay đầu lại lãnh nhạt nhìn Phong Mạc Thần, tầm mắt lạnh băng đụng vào nhau, nhiệt độ trong không khí lúc đó như giảm đi mấy phần.
Phong Mạc Thần vỗ tay ba cái, thị vệ mang Bạch lão tướng quân đi, Bạch Ly Nhược khóc nhìn bóng dáng Bạch lão tướng quân dần dần biến mất.
Đôi môi Hàn Thiên Mạch run rẩy, “Ly Nhược…”
Bạch Ly Nhược khẽ khom người hướng về phìa Hàn Thiên Mạch, cung kính thi lễ, giọt lệ trong suốt không ngừng lưu chuyển trong mắt “Hàn công tử, thật xin lỗi, không thể cùng huynh ra ngoài đạp thanh rồi…”
Hàn Thiên Mạch hít sâu, trong tim dấy lên một nỗi đau đớn, thoáng chốc sắc mặt trở nên táo nhợt như tờ giấy, hắn biết, nàng sẽ không bao giờ…để cho hắn đến gần nàng nữa.
Phong Mạc Thần khẽ mỉm cười, tiến lên mấy bước ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Bạch Ly Nhược “Ái phi, hôm nay trời đẹp, theo bổn vương ra ngoài đạp thanh nào…”
Hàn Thiên mạch cau mày, kéo tay áo Bạch Ly Nhược, phụ giúp đem tất cả y phục trên tay nàng phơi, lạnh lùng nói “Tại sao lại là hôm khác? Bây giờ ta đi xem ai có thể ngăn cản được ta?”
Phong Mạc Thần không ngừng vỗ tay, đôi mắt tuyệt mỹ đầy vẻ trêu tức, hồi lâu mới dừng lại “Tốt, tình chàng ý thiếp, kế tiếp có phải hai người muốn diễn cảnh sinh ly tử biệt không đây?”
Bạch Ly Nhược cắn chặt môi dưới, phẫn hận nói “Phong Mạc Thần, ngươi không được nghĩ tất cả mọi người đều xấu xa như ngươi.”
Ánh mắt Phong Mạc Thần lạnh như băng rơi vào chỗ tay của Hàn Thiên Mạch đang kéo tay áo Bạch Ly Nhược, như cây đao sắc bén, lạnh lẽo tựa dòng nước đầu mùa xuân, nhếch môi gằn từng chữ “Thật không?”
Hắn khẽ xoay người, lần nữa vỗ tay ba tiếng, phía sau hàng rào có hai thị vệ mặc áo giáp, một trái một phải, ở giữa kèm một nam tử trung niên, râu tóc hoa râm, hai mắt ẩn chứa phong thái uy nghiêm.
Bạch Ly Nhược run tay, rút tay đang được Hàn Thiên Mạch nắm, thất thanh kêu lên, “Phụ thân——”
Bạch lão tướng quân lảo đảo mấy bước, hai mắt ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ, nhiều nếp nhăn trên mặt, thế sự xoay vòng, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất, hướng về phía Bạch Ly Nhược lễ bái nói “Nhược nhi, cha biết con phải chịu ủy khuất, nhưng Bạch gia bây giờ cần phải có Thần Vương giúp đỡ.”
Bạch Ly Nhược giật mình nhìn Phong Mạc Thần, ngay sau đó hai gối quỳ sụp xuống đất, hướng về Bạch lão tướng quân nói “Cha, xin người đừng làm như vậy, nữ nhi sẽ không rời đi, sẽ không bỏ Bạch gia.”
Bạch lão tướng quân lệ đã rơi đầy mặt, Hàn Thiên Mạch đỡ ông đứng dậy, bắt thật chặt hai tay Bạch Ly Nhược “Nhược nhi, Thanh Loan hiện tại vẫn ở trong lãnh cung, Bạch gia tất cả đều nhờ vào con.”
Bạch Ly Nhược khóc không thành tiếng “Cha, con sẽ không bỏ đi, có chết cũng không.”
Hàn Thiên Mạch trở nên căng thẳng, vẻ thất vọng hiện hữu trong mắt, quay đầu lại lãnh nhạt nhìn Phong Mạc Thần, tầm mắt lạnh băng đụng vào nhau, nhiệt độ trong không khí lúc đó như giảm đi mấy phần.
Phong Mạc Thần vỗ tay ba cái, thị vệ mang Bạch lão tướng quân đi, Bạch Ly Nhược khóc nhìn bóng dáng Bạch lão tướng quân dần dần biến mất.
Đôi môi Hàn Thiên Mạch run rẩy, “Ly Nhược…”
Bạch Ly Nhược khẽ khom người hướng về phìa Hàn Thiên Mạch, cung kính thi lễ, giọt lệ trong suốt không ngừng lưu chuyển trong mắt “Hàn công tử, thật xin lỗi, không thể cùng huynh ra ngoài đạp thanh rồi…”
Hàn Thiên Mạch hít sâu, trong tim dấy lên một nỗi đau đớn, thoáng chốc sắc mặt trở nên táo nhợt như tờ giấy, hắn biết, nàng sẽ không bao giờ…để cho hắn đến gần nàng nữa.
Phong Mạc Thần khẽ mỉm cười, tiến lên mấy bước ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Bạch Ly Nhược “Ái phi, hôm nay trời đẹp, theo bổn vương ra ngoài đạp thanh nào…”
Bình luận truyện