Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia
Chương 52: Không hiểu vì sao được sủng ái
Eidt: ss Tjnker Chuông
Trong Lạc Hoa viện, Phong Mạc Thần nghiêng người dựa vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, hứng thú quan sát Bạch Ly Nhược.
Bạch Ly Nhược trên tay cầm khăn, nhúng vào nước nóng, sau đó dùng sức vắt khô, tiếp theo nhẹ đắp chiếc khăn lên trán Tiểu Man.
Tiểu Man đang sốt cao, bất an mê sảng, Bạch Ly Nhược nắm chặt tay, nhìn vô cùng đau lòng.
“Ngươi đang giúp nha đầu đó hạ nhiệt sao?” Phong Mạc Thần khoanh tay trước ngực, khóe môi cười.
Bạch Ly Nhược liếc mắt nhìn hắn, đem một cái chăn mỏng đắp lên người Tiểu Man.
“Hạ nhiệt… tại sao lại dùng khăn nóng chứ?” Phong Mạc Thần không phong độ chút nào cười thành tiếng, nghiêng đầu nhìn bộ dáng bối rối của Bạch Ly Nhược.
Không tự chủ được, gương mặt Bạch Ly Nhược đỏ lên, chẳng qua là nàng xem phương pháp này ở trên TV, lại không thực hành qua lần nào, ý, mà TV là gì?
Bạch Ly Nhược nhấc khăn đắp trên trán Tiểu Man lên, bưng chậu nước nóng thay lại.
Lúc ra đến cửa, Phong Mạc Thần không có ý nhường đường, Bạch Ly Nhược không bình tĩnh được, nhíu mày “Ngươi tránh ra!”
Nụ cười Phong Mạc Thần càng đậm, ánh mắt thâm thúy, đuôi mắt cong lên thành hình vầng trăng khuyết, đốt ngón trỏ gõ vào khung cửa, nhẹ giọng nói “Theo ta đi ra ngoài một lúc, cứ để cho bọn hạ nhân tới đây chăm sóc tiểu nha đầu đó là được rồi.”
Không đợi Bạch Ly Nhược cự tuyệt, một thanh âm kiều mỵ mang theo tinh thần phấn chấn của một cô gái xông vào màng nhĩ “Thần, ngươi quên hôm nay là ngày gì sao?”
Phong Mạc Thần chuyển ánh mắt sang Liễu Y Y, cau mày nói “Không phải là bàn bạc chuyện chuyển ra biệt uyển ở? Sao còn chưa đi?”
Con mắt Liễu Y Y nháy nháy, níu lấy hai bím tóc nhỏ trước ngực “Mẹ nuôi nói, muốn ta lúc nào cũng ngó chừng ngươi, biệt uyển của ta đã bị đốt, ngươi đừng có nghĩ đến chuyện đuổi ta ra ngoài.”
Phong Mạc Thần im lặng, quay đầu nhìn Bạch Ly Nhược, thở dài nói “Ta có việc đi ra ngoài, để quản gia qua đây giúp ngươi chuẩn bị hành lý chuyển đến Thần Hòa Hiên ở, buổi tối chờ ta trở lại.”
Bạch Ly Nhược bất động tại chỗ, đây coi là gì? Cầu hòa ư?
Liễu Y Y vân vê môi, lôi kéo cánh tay Phong Mạc Thần “Đi thôi, mau mau, mẹ nuôi không đợi được nữa.”
Liễu Y Y túm lấy Phong Mạc Thần, đi ra ngoài Vương phủ, trên mặt nàng không chút sợ hãi, nhất thời có cảm giác thất bại.
Còn hắn tại sao nhìn trên mặt cô gái kia không ra một chút nào nét hưng phấn khi được sủng ái vậy? Nàng không phải là đã cự tuyệt Hàn Thiên Mạch rồi ư?
————–
Đêm, đen như mực, lạnh như nước.
Ngoài kinh thành, ở một nơi hoang phế, đèn lồng cũ hỏng phiêu diêu trong gió, cửa gỗ lúc nào cũng phát ra tiếng “cót két”.
Bên trong, không khí âm u, hắc y nam tử đeo mặt nạ quỳ một chân trên đất, đang đứng đấy là một nam nhân mặc thêu cẩm y màu đen, người đó đưa lưng về phía nam tử đeo mặt nạ, toàn thân tản mát ra khí thế kinh người, thế nhưng so sánh với này lạnh lẻo không khí còn bị lấn át mấy phần.
“Đi tra xét thân phận, hoàn cảnh gia thế của Liễu Y Y, còn nữa, vào buổi trưa, giết chết Hàn Thiên mạch, nhớ kỹ, nhất định phải là buổi trưa.”
Trong Lạc Hoa viện, Phong Mạc Thần nghiêng người dựa vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, hứng thú quan sát Bạch Ly Nhược.
Bạch Ly Nhược trên tay cầm khăn, nhúng vào nước nóng, sau đó dùng sức vắt khô, tiếp theo nhẹ đắp chiếc khăn lên trán Tiểu Man.
Tiểu Man đang sốt cao, bất an mê sảng, Bạch Ly Nhược nắm chặt tay, nhìn vô cùng đau lòng.
“Ngươi đang giúp nha đầu đó hạ nhiệt sao?” Phong Mạc Thần khoanh tay trước ngực, khóe môi cười.
Bạch Ly Nhược liếc mắt nhìn hắn, đem một cái chăn mỏng đắp lên người Tiểu Man.
“Hạ nhiệt… tại sao lại dùng khăn nóng chứ?” Phong Mạc Thần không phong độ chút nào cười thành tiếng, nghiêng đầu nhìn bộ dáng bối rối của Bạch Ly Nhược.
Không tự chủ được, gương mặt Bạch Ly Nhược đỏ lên, chẳng qua là nàng xem phương pháp này ở trên TV, lại không thực hành qua lần nào, ý, mà TV là gì?
Bạch Ly Nhược nhấc khăn đắp trên trán Tiểu Man lên, bưng chậu nước nóng thay lại.
Lúc ra đến cửa, Phong Mạc Thần không có ý nhường đường, Bạch Ly Nhược không bình tĩnh được, nhíu mày “Ngươi tránh ra!”
Nụ cười Phong Mạc Thần càng đậm, ánh mắt thâm thúy, đuôi mắt cong lên thành hình vầng trăng khuyết, đốt ngón trỏ gõ vào khung cửa, nhẹ giọng nói “Theo ta đi ra ngoài một lúc, cứ để cho bọn hạ nhân tới đây chăm sóc tiểu nha đầu đó là được rồi.”
Không đợi Bạch Ly Nhược cự tuyệt, một thanh âm kiều mỵ mang theo tinh thần phấn chấn của một cô gái xông vào màng nhĩ “Thần, ngươi quên hôm nay là ngày gì sao?”
Phong Mạc Thần chuyển ánh mắt sang Liễu Y Y, cau mày nói “Không phải là bàn bạc chuyện chuyển ra biệt uyển ở? Sao còn chưa đi?”
Con mắt Liễu Y Y nháy nháy, níu lấy hai bím tóc nhỏ trước ngực “Mẹ nuôi nói, muốn ta lúc nào cũng ngó chừng ngươi, biệt uyển của ta đã bị đốt, ngươi đừng có nghĩ đến chuyện đuổi ta ra ngoài.”
Phong Mạc Thần im lặng, quay đầu nhìn Bạch Ly Nhược, thở dài nói “Ta có việc đi ra ngoài, để quản gia qua đây giúp ngươi chuẩn bị hành lý chuyển đến Thần Hòa Hiên ở, buổi tối chờ ta trở lại.”
Bạch Ly Nhược bất động tại chỗ, đây coi là gì? Cầu hòa ư?
Liễu Y Y vân vê môi, lôi kéo cánh tay Phong Mạc Thần “Đi thôi, mau mau, mẹ nuôi không đợi được nữa.”
Liễu Y Y túm lấy Phong Mạc Thần, đi ra ngoài Vương phủ, trên mặt nàng không chút sợ hãi, nhất thời có cảm giác thất bại.
Còn hắn tại sao nhìn trên mặt cô gái kia không ra một chút nào nét hưng phấn khi được sủng ái vậy? Nàng không phải là đã cự tuyệt Hàn Thiên Mạch rồi ư?
————–
Đêm, đen như mực, lạnh như nước.
Ngoài kinh thành, ở một nơi hoang phế, đèn lồng cũ hỏng phiêu diêu trong gió, cửa gỗ lúc nào cũng phát ra tiếng “cót két”.
Bên trong, không khí âm u, hắc y nam tử đeo mặt nạ quỳ một chân trên đất, đang đứng đấy là một nam nhân mặc thêu cẩm y màu đen, người đó đưa lưng về phía nam tử đeo mặt nạ, toàn thân tản mát ra khí thế kinh người, thế nhưng so sánh với này lạnh lẻo không khí còn bị lấn át mấy phần.
“Đi tra xét thân phận, hoàn cảnh gia thế của Liễu Y Y, còn nữa, vào buổi trưa, giết chết Hàn Thiên mạch, nhớ kỹ, nhất định phải là buổi trưa.”
Bình luận truyện